Ta Có Một Thanh Đồ Đao (Ngã Hữu Nhất Bả Đồ Đao)

Chương 27 : Cô Vấn

Người đăng: duynguyen07

Ngày đăng: 18:13 07-11-2025

.
Chu Sa uống rượu không nhanh, gần như là uống một ngụm nhỏ rượu rồi lại gắp một đũa thức ăn, nàng động tác rất chậm, nhấm nháp cũng rất chậm. Trong động tác của nàng mang theo một loại vận vị kỳ dị, thì dường như cánh hoa tường vi đang nở rộ trong gió xuân, hoàn toàn nhìn không ra một chút uy lực có thể trí mạng nào. Nhưng Triệu Khách minh bạch, nữ nhân này rất nguy hiểm. Nếu như chỉ đi thưởng thức vẻ đẹp của hoa tường vi, thì sẽ bị gai trên cành đâm bị thương. Triệu Khách cúi đầu, cũng động đũa. Hành trình một ngày, hắn cũng có chút đói. Thôn nhỏ sơn dã thế này, rượu và đồ ăn không cần hi vọng xa vời quá tốt. Rượu vẩn đục, đĩa phai màu. "Nhất Tiếu đâu rồi?" Triệu Khách hồi tưởng lại, dường như Phùng Nhất Tiếu sau khi an bài tốt chỗ ở, thì rốt cuộc cũng không nhìn thấy nữa. Chu Sa nói: "Ta bảo hắn đi giúp mua thêm vài món đồ vật, bây giờ chắc hẳn đã ở phường thị rồi." Tình hình phường thị rất không tốt, nếu không Triệu Khách bọn họ cũng sẽ không hoảng loạn trở về như thế. Trong hoàn cảnh người đông nghìn nghịt, một người không có chân nên làm sao mua thêm đồ vật? Triệu Khách vì Phùng Nhất Tiếu lau vệt mồ hôi. Chu Sa cười cười, nói: "Công tử không cần đi nhọc lòng Sa Bức, người không có chân có đôi khi còn hữu dụng hơn người có chân, càng đừng nói đến hắn là một thành viên của Tàn Binh." Triệu Khách nói: "Nhưng thật có chút lúc, hắn có vẻ khá vụng về." Việc Phùng Nhất Tiếu có thể làm rất ít, phần lớn đều là việc vặt. Điều này đối với đệ nhất nhanh chân Tây Bắc năm xưa, quả thật có chút mai một. Sự quan tâm của nam nhân đối với nữ nhân có thể nói là có mục đích khác, nhưng đối với một nam nhân khác, phần lớn thời gian đều là sự quan tâm thuần túy. Chu Sa nói: "Sa Bức là bằng hữu của công tử?" Triệu Khách nói: "Phải." Chu Sa nói: "Đó là tiểu nữ tử lỗ mãng rồi, nếu như là bằng hữu của công tử, ta nhất định sẽ không phái hắn đi làm những công việc hạ nhân này." Triệu Khách chậm rãi lắc đầu, Phùng Nhất Tiếu là vị Tàn Binh đầu tiên hắn tiếp xúc, cũng là đại biểu mang khí chất tiêu điều nhất. Quá khứ bi thảm, thân thể tàn tật, nhưng y nguyên có tình cảm lạc quan và xích tử chi tâm. Loại người này, Triệu Khách cảm thấy hẳn là có thể làm được nhiều chuyện hơn, chuyện lớn hơn. Chu Sa lại uống một ngụm, trên mặt nổi lên sắc hồng. "Công tử đừng lo lắng, tiểu thư sẽ không vứt bỏ bất luận kẻ nào, Sa Bức có thể tiến vào Tàn Binh, thì có nghĩa là tiểu thư đã trải tốt con đường tiếp theo cho hắn." Nghe nói lời này, Triệu Khách mới gật đầu. Chỉ cần là chuyện nàng đáp ứng, thì cũng rất ít khi không tính. "Nàng vẫn ổn chứ?" "Tiểu thư rất tốt, trừ việc gần đây phải nhọc lòng quá nhiều, không có bất kỳ vấn đề gì." "Vậy là tốt rồi." Triệu Khách bưng chén rượu lên, vừa nhấp một miếng, lại nhanh chóng buông xuống. Hắn phát giác có người đến. Trước cửa tửu lầu đang đứng một vị thanh niên sống lưng thẳng tắp, hắn dáng vẻ kiên nghị, vác theo một cây trường thương đen như mực, đầu thương đang lóe lên hàn quang. Người nhìn thấy cây thương này, thì sẽ không nghi ngờ đây là vật trang trí. Cũng không ai sẽ mạo hiểm bị bắt, vác theo một cây trường thương bị cấm lên phố! "Ôi chao, đây không phải Phạm Tam gia sao, sao lại đến tệ lâu làm khách rồi." Chưởng quỹ tửu lầu này là một người tinh minh, đầu tiên là sắc mặt đại biến, lập tức lại nở nụ cười, tiến lên nghênh tiếp. Chưởng quỹ ước chừng hơn bốn mươi tuổi, nhưng lại gọi vị thanh niên hơn hai mươi tuổi là gia. Thanh niên vác thương không nói lời nào, mà là đi thẳng đến trước bàn của Triệu Khách. "Ngươi chính là người ra tay ở phường thị sao?" Triệu Khách gật đầu. Mu bàn tay của thanh niên vác thương nổi gân xanh, hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Triệu Khách, đối với Chu Sa ở một bên làm như không thấy. Hắn lần nữa hỏi: "Người ngoại địa?" Triệu Khách tiếp tục gật đầu. "Rất tốt." Thanh niên gỡ cây trường thương đen như mực sau lưng xuống, sau đó cúi đầu nhìn thoáng qua hộp gỗ đặt trên bàn, "Ra tay." Lời hắn rất giản dị. Triệu Khách nhíu mày, đang muốn nói chuyện, nhưng lúc này bên ngoài cửa lại xông vào một người, người này phía sau lại đi theo một nhóm gia đinh, hắn bị vây quanh ở chính giữa như chúng tinh củng nguyệt. Người đến chính là công tử ca đã đào tẩu khỏi phường thị. Hắn sắc mặt thảm trắng, đối với thanh niên cầm thương nói: "Tam ca, chính là hắn, hắn ở phường thị đối với ta……" "Câm miệng." Thanh niên lạnh lùng cắt ngang lời của công tử ca. "Nếu như hắn ra tay với ngươi, ngươi sẽ không đứng ở đây, ngày này năm sau ta cũng có thể đi tế điện cho ngươi." Thanh niên cúi đầu nhìn chằm chằm hộp gỗ, hoặc là nhìn chằm chằm thứ bên trong hộp gỗ. Triệu Khách nói: "Ngươi là người phương nào?" Thanh niên nói: "Ta tên Phạm Tam, trong nhà đứng hàng lão tam." Mí mắt hơi rũ xuống của Chu Sa lười biếng nâng lên, nàng lúc này phảng phất là con mèo nhỏ đã ăn no. "Người đến là 'Cô Vấn Thương'?" Nghe thấy lời này, Phạm Tam mới chú ý tới Chu Sa, chỉ một cái nhìn, hắn liền quay đầu nhìn sang chỗ khác. Chu Sa nói: "Ngươi vì sao không dám nhìn ta?" Phạm Tam nói: "Có vài nữ nhân, chỉ có thể chết, không thể sống." Chu Sa nhìn thẳng Phạm Tam, nói: "Ta là loại nữ nhân đó?" Phạm Tam trầm mặc, không có trả lời. Sống lưng của hắn thẳng tắp như cán thương, gương mặt của hắn phảng phất là nham thạch bị gió vàng thổi qua, trầm ổn kiên nghị. "Ta chỉ biết Huyết Tường Vi, mà không biết Chu Sa." Mặt Chu Sa chợt tái đi. Người trong tửu lầu cũng đều sắc mặt tái đi, công tử ca trước đó còn thần khí trong nháy mắt xụi lơ xuống. Giang hồ ai mà không biết Quần Phương Phổ, ai mà lại không biết Huyết Tường Vi. Màu đỏ của tường vi, màu đỏ của máu tươi, đều là cùng một màu đỏ! Ánh mắt Chu Sa hơi mơ màng, nàng lại nhớ tới đêm mấy năm trước, người mấy năm trước. Mà người này, lại một lần nữa đứng trước mặt nàng, nhưng nàng thì rốt cuộc không thể nhận ra hắn, còn hắn cũng không muốn nhận mình nữa. Chu Sa nhấp môi, trái tim của nàng nổi lên một cỗ chua xót, ngay sau đó lại bị đè xuống. Nàng ngẩng đầu lên, kéo ống tay áo của Triệu Khách. "Công tử, chúng ta đi." Giai nhân muốn đi, Triệu Khách tự nhiên sẽ không làm mất mặt, thế là ôm lấy hộp gỗ đi theo. Chu Sa đứng dậy, cùng Phạm Tam sát vai mà qua, một luồng hương khí kỳ dị chui vào mũi của Phạm Tam. Phạm Tam vẫn không thay đổi sắc mặt. Nhưng hắn nghiến răng nghiến lợi, gần như từng chữ từng chữ bật ra. Những chữ bật ra thường thường là tràn đầy máu và nước mắt, Chu Sa hiểu, Triệu Khách cũng hiểu. "Không được đi." Tay Chu Sa hơi cứng đờ, tiếp tục kéo Triệu Khách đi, nhưng nàng kéo kéo, gia tăng lực đạo, ống tay áo y nguyên không động. Triệu Khách đứng nghiêm, hai chân phảng phất như rễ cây cổ thụ cắm vào đại địa. Phạm Tam xoay người, nắm lấy trường thương của hắn, chặn lại trước người hai người bọn họ. Triệu Khách nhún vai nói: "Dường như có người không muốn chúng ta đi." Bờ môi Chu Sa có chút tái nhợt, ngọc thủ của nàng cũng có chút tái nhợt. Triệu Khách ôm lấy hộp gỗ, đối với Phạm Tam nói: "Ngươi còn muốn tìm về thể diện?" Công tử ca ở cửa nghe thấy lời này, răng run rẩy, như con thỏ lao đến bên cạnh Phạm Tam. "Tam ca, là ta chủ động kiếm chuyện, chúng ta trở về đi thôi." Công tử ca cuộc sống ưu việt, bình thường ở thôn trấn làm mưa làm gió quen rồi, lão bách tính trong trấn hoặc nhiều hoặc ít đều bị ức hiếp qua. Hắn rất ương ngạnh, nhưng hắn cũng không ngu xuẩn. Có thể dựa vào bối cảnh trong nhà và danh tiếng của tam ca hắn, ở loại nơi biên thùy này, hắn còn thật sự không có gì đáng sợ. Nhưng lần này hắn chọc phải không phải là khách bên ngoài dễ bắt nạt, mà là nữ nhân được gọi là Huyết Tường Vi, nam nhân đứng bên cạnh loại nữ nhân này nhất định cũng không phải loại dễ đối phó. Loại người này, ở phường thị vốn dĩ có thể nhẹ nhàng lấy đi tính mạng của mình. Trán của công tử ca đã thấm ra mồ hôi lạnh. Phạm Tam không động, càng không thu thương. Chu Sa răng trắng khẽ mở, phẫn nộ nói: "Nghe thấy không, đệ của ngươi đã không có ý định tìm cừu rồi." "Nhưng đây đã không phải là chuyện tìm cừu nữa rồi." Thật sâu thở dài một hơi, Triệu Khách lẩm bẩm nói. Phạm Tam ngẩng đầu, tầm mắt cùng Triệu Khách cọ sát ra tia lửa va chạm của đao thương. "Ngươi ta là lần đầu tiên gặp mặt." "Phải." "Nhưng ngươi dường như rất hiểu ta." "Loại người như chúng ta, vốn dĩ có thể hiểu nhau." "Chúng ta là loại người nào?" "Người hiếu chiến." "Hay cho một người hiếu chiến!" Phạm Tam hét lớn, trên mặt xuất hiện một vòng khoái ý, cây thương của hắn rất nặng rất nặng, chỉ cần kéo trên đất, thì có thể làm tất cả mọi người tại chỗ cảm giác được trọng lượng này. Loại thương này, nếu như múa lên, không cần bất kỳ thương pháp nào đều có thể sống sờ sờ vỗ chết người thường. Mà Phạm Tam trước đó chỉ là nhẹ nhàng thoải mái vác theo mà thôi. Loại thương này, loại người này! Triệu Khách rất minh bạch, so với bất luận người nào đều minh bạch loại đáng sợ này. "Cô Vấn Thương" này tuyệt đối là cao thủ nổi danh trên giang hồ! "Ra thương." Hộp gỗ Triệu Khách ôm lần đầu tiên mở ra, một đường khe hở nhỏ dần dần mở ra, bên trong hộp u thâm hắc ám, rốt cuộc chứa đựng loại thần binh như thế nào? Tim của tất cả mọi người trong chốc lát đều chậm nửa nhịp.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang