Ta Có Một Thân Kỹ Năng Bị Động

Chương 697 : Giọng Nói... Quyến Rũ Của Tiểu Sư Muội?

Người đăng: tienminh0501

Ngày đăng: 22:41 31-07-2024

.
“Dưới gầm trời này, sao lại có người kỳ quái như vậy?” Từ Tiểu Thụ tiễn hai người Thuyết Thư Nhân với Lệ Song Hành rời đi, một bên móc tai vừa mới rửa xong, một bên âm thầm suy nghĩ rốt cuộc là vùng đất nào mới có thể nuôi dưỡng ra được “cao nhân” như Thuyết Thư Nhân kia. Thánh Nô toàn những kẻ kỳ quái, mà Thuyết Thư Nhân kia, quả thực là đóa hoa rực rỡ nhất. Chưa suy nghĩ được bao lâu, bên ngoài lầu đã truyền đến tiếng bước chân. Rõ ràng, đại bộ đội đã trở về. “Từ Tiểu Thụ!” Mộc Tử Tịch vừa vào lầu, cả người đã nhào về phía hắn. Ở bên ngoài đi theo tên “Từ Thiếu” giả kia suốt một đường, nàng như cái bình tích khí, tức muốn chết. Thế nhưng vừa mới đến gần, cô nàng đã nhíu mày, ánh mắt nghi hoặc. “Từ Tiểu Thụ, ngươi đi đâu chơi đùa vậy?!” Mộc Tử Tịch nhíu mày chất vấn. Từ Tiểu Thụ trừng mắt. Sư muội này, mũi chó à! Sao có thể ngửi ra được chứ, không phải đã tắm rửa sạch sẽ rồi sao? Hắn đưa tay lên ngửi ngửi, ngửi đến bên tai tiểu sư muội, liền đẩy cô nhóc đang muốn leo lên người mình ra, “Đừng quậy, không phải đã nói ở bên ngoài gọi ta là Từ Thiếu sao?” “Đây không phải không có người ngoài sao…” Mộc Tử Tịch lầm bầm, đảo mắt, hung hăng chỉ vào sư huynh, “Đừng đánh trống lảng, ngươi rốt cuộc đi đâu chơi đùa vậy!” “Hàm Hương Lâu.” Từ Tiểu Thụ thuận miệng bịa chuyện. “Hả?” Cô nàng lại ngây người, thế mà lại tin! Trong lòng nàng lặp đi lặp lại hai chữ “Hàm Hương”, cả người đều không tốt, ôm đầu, vẻ mặt không thể tin nổi, “Từ Từ, Từ Tiểu Thụ! Không ngờ… ngươi lại là người như vậy!” Khoảnh khắc này, mọi người đều có thể nhìn ra từ dáng vẻ lảo đảo của Mộc Tử Tịch, trong mắt cô nàng tràn đầy sự khiếp sợ, thất vọng, và cả sự tuyệt vọng. Mạc Mạt lắc đầu cười, có chút không nhịn được nhìn Từ đại thiếu gia luôn thích trêu chọc sư muội, nàng kéo ghế ngồi xuống, nói: “Thuyết Thư Nhân đến rồi?” “Ồ?” Từ Tiểu Thụ kinh ngạc, “Các ngươi gặp nhau rồi?” Chẳng lẽ là lúc nãy hai bngwfoi Thuyết Thư Nhân từ trên lầu đi xuống, vừa lúc đụng phải đội ngũ Mộc Tử Tịch quay về? “Không,” Mạc Mạt lắc đầu, “Ta chỉ nhớ mùi hương đặc biệt của hắn ta.” Mộc Tử Tịch ngẩn người, theo bản năng hít hít mũi, lúc này mới phản ứng lại, trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Nàng cũng nhớ ra, mùi hương đặc biệt này chính là mùi của Thuyết Thư Nhân kia. “Tiểu Thụ thối! Dám lừa ta…” Cô nàng bĩu môi, bị trêu chọc một phen, nhưng kỳ lạ là lúc này trong lòng lại có cảm giác như trút được gánh nặng, nàng cũng không giống như ngày thường làm ầm ĩ, chỉ phẫn hận lầm bầm trong im lặng. “Bị nguyền rủa, điểm thụ động, +1, +1, +1, +1…” Từ Tiểu Thụ không để ý tới nàng, chỉ nhìn chằm chằm lò đồng nhỏ trên tay Mạc Mạt, bên trong tử đàn hương đang cháy âm ỉ, trong đầu hiện lên hình ảnh trò chuyện cùng mấy người kia ở Khương gia. “Ngươi có thể đã bại lộ.” Hắn nói. “Hửm?” Động tác của Mạc Mạt khựng lại. Từ Tiểu Thụ vẫn nhìn chằm chằm lư đồng nhỏ: “Có lẽ có người nhận ra ‘Chế Tuất Vật’ của ngươi, có lẽ ngươi nên đổi cái khác, nếu không…” Hắn nhìn về phía Tân Cô Cô. Chế Tuất Vật của Tân Cô Cô là một cây thiền trượng, nhưng hiện tại thiền trượng của hắn đã biến thành một sợi dây chuyền nhỏ, đeo trên cổ, người bình thường căn bản không nhận ra. “Nếu không, ngươi biến hình hoặc thu nhỏ lại một chút,” Từ Tiểu Thụ chỉ sợi dây chuyền của Tân Cô Cô, nói, “giống như hắn ấy.” Lần này Mạc Mạt còn chưa kịp lên tiếng, Tân Cô Cô đã tiến lên ngồi xuống. “Từ Thiếu, ngươi suy nghĩ đơn giản quá rồi, ‘Chế Tuất Vật’ phải phù hợp, ‘Chế Tuất Vật’ thích hợp thuộc tính phong ấn căn bản không có mấy cái, càng khỏi nói đến việc có thể biến hình.” Hắn sờ sờ sợi dây chuyền trên cổ, tiếp tục nói: “Thứ này của ta là sản phẩm cao cấp của ‘Tuất Nguyệt Hôi Cung’, năng lực Chế Tuất cực mạnh, của Mạc Mạt, phỏng chừng có thể Chế Tuất thuộc tính phong ấn đã là không tệ rồi, hẳn là không thể biến hình.” Mạc Mạt gật đầu, tỏ vẻ đồng ý. Nếu có thể biến hình, nàng cũng sẽ không phải lúc nào cũng cầm theo lư đồng nhỏ này. Từ Tiểu Thụ nheo mắt không nói, việc này có chút khó giải quyết. Tuy nói lư đồng nhỏ của Mạc Mạt chỉ là một tín hiệu nhỏ, người bình thường sẽ không để ý. Nhưng nếu có kẻ cố tình nghiên cứu, quả thật có thể từ đột phá khẩu này mà suy đoán ra được điều gì đó. “Ai?” Lúc này Mạc Mạt lên tiếng, nhưng giọng nói của nàng đã biến thành một giọng nói khàn khàn, trầm thấp, trung tính: “Ai phát hiện ra?” Người sương mù… Từ Tiểu Thụ nhíu mày, hắn không ngờ chuyện này lại ép Người sương mù phải ra mặt. “Vinh Đại Hào, ngươi có biết không?” “…” Đối diện im lặng, rõ ràng Người sương mù không nhớ rõ nhân vật này. Từ Tiểu Thụ thở dài: “Hắn ta hẳn là đã từng gặp qua ngươi, cho nên mặc dù Mạc Mạt đã cải trang, nhưng hắn ta vẫn nhận ra thông qua sự đặc thù.” “Ta nói ngươi cũng quá bất cẩn rồi! Sao có thể để người khác nhớ kỹ đặc trưng của mình, mà ngươi cũng không cảnh giác chút nào?” Từ Tiểu Thụ vừa trách cứ, vừa cảm thán: “Người gặp thoáng qua, người ta đã nhận ra ngươi, ngươi ngược lại hay, một chút cảnh giác cũng không có, cứ như vậy nhập vào người bạn của ta, rêu rao khắp nơi?” Người sương mù im lặng một lát, trầm giọng nói: “Tiểu tử, chú ý ngữ khí của ngươi!” “Ta thì sao? Ngươi bây giờ là hộ vệ của ta!” Từ Tiểu Thụ một chút cũng không sợ. Có tấm biển hiệu Đệ Bát Kiếm Tiên này, Người sương mù bây giờ chính là Tôn Ngộ Không bị nhốt dưới núi Ngũ Hành, cho dù có bản sự thông thiên, cũng không thể làm gì được hắn. “Vinh Đại Hào, ta nhớ ra rồi.” Đúng lúc này, giọng nói của Mạc Mạt vang lên, nàng dường như đang hồi tưởng: “Lúc ở Bạch Quật, tên mập mạp kia, hình như cũng là truyền nhân của đại thế lực… Đúng rồi, ngày hôm đó ở Thương hội Đa Kim, hắn ta hình như ở ngay bên cạnh, nhưng mà, làm sao hắn ta nhận ra được?” Mạc Mạt không hiểu. Lúc ở Bạch Quật, cho dù bên cạnh nàng có Vinh Đại Hào, nhưng nàng cũng che giấu rất tốt. Mà sau đó tiến vào Linh Dung Trạch gặp Thuyết Thư Nhân, Người sương mù đột nhiên xuất hiện, ký ức về sau đó, nàng đều không có. Lỗi trí nhớ khiến nàng chỉ nhớ những chuyện tiếp xúc bình thường với Vinh Đại Hào, hoàn toàn không có hình ảnh sau đó. Mà sau đó Người sương mù xuất hiện, Vinh Đại Hào cũng ở trong kết giới băng hàn, tận mắt nhìn thấy quá trình Mạc Mạt biến thân. Đương nhiên, ngày hôm đó gặp nhau ở Thương hội Đa Kim, Vinh Đại Hào đã nhận ra Mạc Mạt. Mà Mạc Mạt, lại hoàn toàn không để tâm, sai lệch do quán tính tư duy tạo thành, khiến nàng căn bản chưa từng nghĩ đến phương diện bại lộ. Cho nên nói đi nói lại, vẫn là lỗi của Người sương mù. Mạc Mạt nhíu mày, ngữ khí có chút trách cứ: “Ngươi không nhận ra?” Người sương mù: “Làm sao ta có thể nhớ rõ loại sâu kiến đó, muốn ta nhớ kỹ, ít nhất cũng phải là Vương Tọa trở lên, có chiến lực Trảm Đạo.” Mạc Mạt: “Nhưng thất bại thường đến từ những điều bất cẩn, kẻ yếu mà ngươi coi thường, rất có thể sẽ đẩy ta vào nguy hiểm.” Người sương mù: “Hừ, nói nhiều như vậy có ích gì, Vinh Đại Hào đúng không, giết là được rồi!” Mạc Mạt nhất thời nghẹn lời: “… Đó là bán thánh thế gia!” Một người hai giọng nói, tự hỏi tự trả lời. Không chỉ Từ Tiểu Thụ ngây người, ngay cả Tân Cô Cô, Mộc Tử Tịch, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy một thân thể, xuất hiện loại hình ảnh tự trách bản thân “mình” quái dị này. Mấy người có mặt, đều tràn đầy cảm giác không hòa nhập, khó thích nghi. Từ Tiểu Thụ nhức cả đầu, vội vàng xua tay ngăn cản: “Được rồi, dừng lại! Đều đừng nói nữa, Khương gia không thể diệt, Mạc Mạt nói đúng, đó là bán thánh thế gia, không phải muốn diệt là diệt được.” Mạc Mạt quay đầu, lại là Người sương mù cười lạnh: “Đó là bởi vì kiến thức hạn hẹp, cho dù là bán thánh thế gia, chỉ cần không phải bán thánh tự mình ra tay, ta đều có thể lặng yên không một tiếng động diệt trừ.” Từ Tiểu Thụ: “…” Hắn nhất thời không nói nên lời. Đúng vậy, bản thân mình đau đầu vì “truyền thuyết bất tử” của truyền nhân bán thánh, không dám dễ dàng ra tay. Mà Người sương mù, dường như trước kia chính là một vị “Thánh”? Lại thêm thuộc tính phong ấn, nói không chừng thật sự có thể lặng yên không một tiếng động diệt khẩu Khương Nhàn cùng những người biết chuyện? Nhưng nghĩ kỹ lại, Từ Tiểu Thụ lắc đầu: “Không thể manh động, Khương Nhàn biết chuyện này, nhưng người đứng sau hắn ta không biết có ai đã rõ, cho nên chỉ diệt trừ một người là vô dụng, nói không chừng còn sẽ đánh rắn động cỏ, khiến người ta làm lớn chuyện.” Người sương mù: “Không phải chỉ là một tổ ong vò vẽ sao? Chọc thì chọc thôi, ong vỡ tổ, toàn bộ diệt trừ là được!” Từ Tiểu Thụ: “…” Này cũng thật phù hợp với tính cách của ngươi! Nhưng đó là bán thánh thế gia, cho dù hắn là Từ Tiểu Thụ muốn gây chuyện ở Đông Thiên Vương THành, cũng không thể làm như vậy. Chọc như vậy, chính là chọc ra chuyện khác… Đến lúc đó chuyện lớn rồi, nổ tung rồi, nhiệm vụ ban đầu của hắn còn chưa hoàn thành, đã phải bận rộn ứng phó chuyện khác. Nhiệm vụ thất bại không nói, ngay cả mạng nhỏ của mình cũng khó giữ. “Có biện pháp nào dung hòa không?” Từ Tiểu Thụ hỏi. Hắn không muốn tùy tiện giết người, biện pháp của Người sương mù, căn bản là không thể thực hiện được. “Không có, giết là được rồi…” Lời Người sương mù còn chưa nói hết, giọng nói của Mạc Mạt đã chen vào: “Có, phong ấn ký ức là được, ta cũng không muốn giết người, trước kia đều dùng biện pháp này.” Từ Tiểu Thụ: “…” Hắn lại một lần nữa bị hình ảnh một người hai giọng, giằng co lẫn nhau này làm cho chấn động. ––– Thật kỳ quái! “Vậy được, hai người tự mình chú ý một chút, đến lúc đó tìm cơ hội… Nếu như tối mai ở hội giao dịch, Khương Nhàn và Vinh Đại Hào đều có mặt, hai người tự mình hành động đi.” Từ Tiểu Thụ xoa trán. “Trực tiếp giết…” Giọng nói của Người sương mù lại một lần nữa chỉ nói được một nửa, đã bị Mạc Mạt cắt ngang: “Được, cứ làm như vậy đi!” “Bị nguyền rủa, điểm thụ động, +1.” Người sương mù biến mất, lời nguyền rủa cuối cùng này, là sự bướng bỉnh không cam lòng của hắn. Mạc Mạt cũng khôi phục lại dáng vẻ điềm tĩnh, cái miệng nhỏ nhắn kia cũng không còn nói ra những lời giết chóc nữa. Từ Tiểu Kê ở bên cạnh nghe đến mức run rẩy. Vốn tưởng rằng người ôn hòa nhất bên cạnh Từ đại ma vương, không ngờ lại có một mặt đáng sợ như vậy, động một tí là giết, là diệt… Hai chân run rẩy, Từ Tiểu Kê run lẩy bẩy, nghĩ thầm nguyên phủ mới là nơi thích hợp nhất với mình, ta không nên xuất hiện ở chỗ này ~ Chuyện của Mạc Mạt, Từ Tiểu Thụ không định nhúng tay vào. Chỉ cần nhắc nhở một câu, tin tưởng với kinh nghiệm nhiều năm hành tẩu giang hồ của Người sương mù, không bị người ta nhận ra, tự nhiên hắn có cách của mình. Nhưng chuyện của tiểu sư muội, hắn không thể không quản. Từ Tiểu Thụ quay đầu lại, gọi Mộc Tử Tịch đến trước mặt hỏi: “Gần đây, có cảm thấy gì không ổn không, ví dụ như luôn cảm thấy có người muốn giết ngươi?” Mộc Tử Tịch ngẩn người. Tân Cô Cô ở một bên, lập tức tê dại da đầu. Thần kỳ! Hắn trừng lớn mắt, lúc trước khi ra ngoài, hình ảnh Mộc Tử Tịch ba lần bốn lượt nói với hắn “Ta cảm thấy có người muốn giết ta”, nhưng lại tìm kiếm không có kết quả, lập tức hiện lên trong đầu. “Sao ngươi biết?” Tân Cô Cô thầm kêu thần kỳ. Nếu như Từ Tiểu Thụ đi theo bên cạnh, có thể cảnh giác như vậy hắn cũng không cảm thấy kỳ quái, dù sao thì giác quan thứ sáu của tên này còn nhạy bén hơn cả phụ nữ. Nhưng người không có mặt, vậy mà vẫn có thể lo lắng cho tiểu sư muội của mình đến mức này… Đây là năng lực thần tiên gì vậy?! “Thật sự có sao?” Từ Tiểu Thụ vốn chỉ thuận miệng hỏi một câu, không ngờ tiểu sư muội còn chưa trả lời, Tân Cô Cô lại cho hắn một câu trả lời khẳng định. “Đã xảy ra chuyện gì, trong lúc các ngươi ra ngoài?” Từ Tiểu Thụ muốn tìm hiểu rõ ràng một chút. “Ừm.” Tân Cô Cô gật đầu: “Chính là lúc nãy, Mộc Tử Tịch luôn cảm thấy… Thôi được rồi, ngươi nói đi!” Hắn trực tiếp từ bỏ việc giải thích, định để cho đương sự tự mình nói rõ ràng. Mộc Tử Tịch lại đắm chìm trong sự kinh hỉ “Tại sao Từ Tiểu Thụ lại biết chuyện này”, “Thì ra Từ Tiểu Thụ vẫn luôn âm thầm bảo vệ ta”, “Thì ra Từ Tiểu Thụ vẫn luôn quan tâm ta”, “Thì ra Từ Tiểu Thụ không có đi Hàm Hương Lâu”. Hình ảnh trong đầu về việc chỉ cần nàng gặp chuyện, đại sư huynh sẽ ôn nhu xuất hiện, đưa tay vuốt ve đầu nàng, nói một câu “Không sao, có ta đây” còn chưa hoàn toàn thành hình, nàng liền cảm thấy mặt đau rát. “Bốp.” Từ Tiểu Thụ vỗ một cái vào mặt nàng: “Tỉnh lại, nghĩ gì thế!” Mộc Tử Tịch choáng váng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, “Ơ… Ừm, nói, nói đến đâu rồi?” Từ Tiểu Thụ thật sự không biết sư muội nhà mình làm sao có thể trong lúc nói chuyện nghiêm túc, mà suy nghĩ lại bay tận đâu đâu, hắn đau đầu nói: “Vừa nãy trên đường đi, gặp phải nguy hiểm?” “À à, đúng vậy, đúng vậy…” Cô nàng ngây ngốc chớp chớp mắt, suy nghĩ rốt cuộc cũng quay trở lại quỹ đạo ban đầu, bĩu môi: “Trên đường đi ta luôn cảm thấy có người âm thầm theo dõi, nhưng nói với Tân Cô Cô hắn cũng không tin, cứ nói không có người…” “Ta có lúc nào không tin?!” Tân Cô Cô tức giận dậm chân, “Ta rõ ràng nói là tin, nhưng ta vẫn luôn tìm kiếm mà, ngươi đừng có ngậm máu phun người! Ta chỉ là không tìm thấy thích khách mà ngươi nói thôi.” “Hừ!” Mộc Tử Tịch bĩu môi, vẻ mặt không tin. Ánh mắt nàng đảo qua đảo lại giữa sư huynh và Tân Cô Cô, trong lòng âm thầm so sánh: Một người không có ở bên cạnh cũng có thể phát hiện ra, một người luôn ở bên cạnh, vậy mà lại không hề hay biết. “Vô dụng.” Nàng lầm bầm một câu. “Ta???” Tân Cô Cô ngây người, hắn cảm thấy mình như người câm ăn hoàng liên, có khổ cũng không nói nên lời. “Vậy là được rồi…” Từ Tiểu Thụ cũng không để ý đến suy nghĩ của cô nàng, tâm tư đã chuyển sang tên “Diêm Vương” kia, nhíu mày nói: “Lần này ta ra ngoài, không chỉ lấy được một thứ ở Khương gia, mà còn gặp được một tên đeo mặt nạ trên đường.” “Bọn họ tự xưng là ‘Diêm Vương’, mục tiêu hẳn là…” Từ Tiểu Thụ nói đến đây đột nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đôi mắt của tiểu sư muội, “Đôi mắt!” Mộc Tử Tịch có chút không chịu nổi ánh mắt nóng bỏng trực tiếp như vậy, hơi dời mắt, nghiêng đầu, “Ờ ờ, là, là vậy sao…” Từ Tiểu Thụ lấy “Thiên Tri Châu” ra hỏi: “Thứ này, ngươi có quen không?” Mộc Tử Tịch quay đầu lại nhìn kỹ, đầu óc vẫn trống rỗng, ngón tay đan vào nhau, “Không, không quen biết!” Từ Tiểu Thụ: “???” Không quen biết? Đây là ngoài ý muốn a! Sao tiểu sư muội vẫn là dáng vẻ ngây ngốc này? “Ngươi nhìn kỹ lại đi, ngươi không thể nào không quen biết được…” Từ Tiểu Thụ nhét “Thiên Tri Châu” vào tay Mộc Tử Tịch. Mộc Tử Tịch vừa chạm vào tay sư huynh, còn có chút ấm áp, nàng càng thêm luống cuống, “Ta ta, ta thật sự không quen…” “Thiên Tri Chi Nhãn.” Ngay lúc này, giọng nói của nàng dừng lại, âm thanh biến thành một giọng nữ quyến rũ, êm ái như gió thoảng, lay động lòng người. Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu, lập tức yên tĩnh. Từ Tiểu Thụ ngây người, hắn nhớ rõ mình đã từng nghe thấy giọng nói này, lúc ở cửa Thương hội Đa Kim, tiểu sư muội nói một câu “Tam Yểm Đồng Mục”, dường như chính là giọng nói quyến rũ này. Tân Cô Cô cũng ngây người, hắn không ngờ tới chính là, tiểu loli này vậy mà còn có năng lực này? Giọng nói của nàng, vậy mà còn có thể biến thành… Quyến rũ như vậy? Điều này không khoa học! Mạc Mạt cũng ngây người, nàng khiếp sợ chính là, vốn tưởng rằng người bình thường nhất bên cạnh Từ Tiểu Thụ, không ngờ cũng là người cùng đường? Quỷ thú ký thể? “Rầm!” Một tiếng vang nhỏ phá vỡ sự im lặng, đó là âm thanh Từ Tiểu Kê mềm người ngã xuống đất. Từ Tiểu Kê đờ người. Ánh mắt hắn đảo qua đảo lại trên người mấy người trước mặt, ánh mắt đờ đẫn. Từ đại ma vương, quỷ thú ký thể số một, quỷ thú ký thể số hai, quỷ thú ký thể… Số ba? Trời ạ! Từ Tiểu Kê ôm đầu, sau khi đại não nổ tung, trực tiếp trống rỗng. Đây là tổ hợp gì vậy? Giới gia gia, mau trở về đi, mang con trở về Nguyên phủ, con không muốn ở lại cái nơi quỷ quái này nữa!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang