Ta Có Một Thân Kỹ Năng Bị Động

Chương 67 : Liên hoàn đoán

Người đăng: tienminh0501

Ngày đăng: 14:08 26-07-2024

.
Phong Khổng chưa kịp đáp lại thì người trên giả sơn đã bật cười khinh bỉ, giọng nói trở nên lạnh lùng. “Muốn chạy sao?” “Ta đã cho các ngươi cơ hội rồi...” Lời nói vừa dứt, không khí như trở nên nóng bức, thậm chí cả mưa cũng bắt đầu bốc hơi, như bị đốt cháy. Thiệu Ất kinh ngạc, nhưng điều khiến hắn ngạc nhiên không phải là sự thay đổi của môi trường xung quanh sau lời nói của đối phương, mà là câu nói của hắn... Muốn chạy? Ai muốn chạy chứ? Ta chưa từng nghĩ đến việc chạy trốn! Không đúng... Chẳng lẽ là... Hắn nhìn Phong Khổng với vẻ hoảng hốt, không dám tin rằng A Khổng ca tự tin ngày thường lại bị dọa đến mức muốn chạy trốn. Đối phương cũng vừa lúc nhìn lại, Thiệu Ất ngạc nhiên phát hiện trong mắt A Khổng ca cũng có vẻ khác thường. Hắn sợ rồi? Một sát thủ mà chưa ra tay đã không tự tin thì còn đánh gì nữa? Thiệu Ất vốn không hoảng, nhưng giờ thật sự hoảng rồi! ... “Thiệu Ất hoảng loạn, hắn muốn rút lui?!” Đây là suy nghĩ của Phong Khổng. Hắn ngạc nhiên quay lại, thấy sự hoảng loạn trong mắt đối phương ngày càng tăng, lúc này Phong Khổng đã biết tình hình hoàn toàn mất kiểm soát. Thiệu Ất bị đối phương nắm thóp! Có thể là bị dọa thẳng thắn, cũng có thể là do chính mình... “Nếu là vì mình thì người này thật quá đáng sợ!” Phong Khổng run rẩy. Nhưng dù bằng cách nào, trận chiến này chắc chắn không thể tiếp tục. Người trên giả sơn quá vững, hắn nắm bắt tâm lý người khác rất chuẩn xác, chỉ cho đủ thời gian để hai người bối rối, nhưng không thể tiếp tục suy nghĩ. Thậm chí không thể thống nhất ý nghĩ. Đang suy nghĩ, hắn nhìn thấy bóng dáng trên giả sơn khẽ lay động, vung tay áo, linh nguyên thuộc tính hỏa bao phủ bàn tay. Linh nguyên? Phong Khổng chỉ cảm thấy gió lạnh phía sau đầu, toàn thân như rơi vào hầm băng. “Hắn có linh nguyên!” “Hắn không phải Từ Tiểu Thụ!” Thiệu Ất truyền âm cũng không giấu được sự hoảng loạn. Từ Tiểu Thụ có thể ngay sau khi thi đấu xong liền đột phá lên cửu cảnh, nhưng dù hắn có tài giỏi, quái vật đến đâu, cũng không thể sau khi đột phá cửu cảnh lại tiếp tục đột phá thập cảnh, còn bước vào tiên thiên chứ? Người trước mắt, tu vi cửu cảnh nhưng có linh nguyên thuộc tính hỏa, đây chắc chắn là một tiên thiên giấu tu vi. Hắn đã lừa được cả hai! Hắn tuyệt đối không phải Từ Tiểu Thụ! “Chạy thôi!” Phong Khổng nói nhỏ. Thiệu Ất không nói lời nào, lập tức lùi lại, theo sau là Phong Khổng. “Các ngươi nghĩ có thể chạy sao?” Người trên giả sơn cười nhạt, hai người chưa ra khỏi sân thì cảm thấy mọi vật xung quanh rung chuyển, ngay cả những giọt mưa rơi cũng lơ lửng trong không trung, vô cùng kỳ dị. “Tách tách tách!” Nước đọng trên mặt đất tạo thành một xoáy lớn, những bong bóng vỡ ra từng cái, sôi sùng sục! Trong lòng Từ Tiểu Thụ thật sự mong hai người kia chạy nhanh, tốt nhất là chạy đến chân trời góc bể không bao giờ trở lại, nhưng hắn lại không thể không ra tay giữ họ lại. Nếu hai người này chạy mà hắn ngừng tấn công, chẳng phải tự lộ mình sao? Hơn nữa, Từ Tiểu Thụ mơ hồ cảm thấy, dù hai người này quay đầu chạy, cũng có thể là kế hoạch của tên sâu sắc kia. Hắn không thể để đối phương có một chút cơ hội! Vì vậy, hắn phải ra tay, nhưng không thể thực sự giữ họ lại. Vì thế, hai lần ra tay của hắn chỉ là giả bộ không có ý nghĩa gì ngoài dọa họ. Một chiêu “Tẫn Chiếu Thiên Phần”, chỉ làm môi trường nóng lên, tăng áp lực, khiến họ hiểu lầm rằng hắn là cao thủ có thể làm thay đổi trời đất khi tức giận; Một chiêu “Vạn Vật Giai Kiếm”, làm cho trời đất rung chuyển, tạo ra một không khí kinh hoàng như sắp ra đòn, nhưng lại không để lộ kiếm ý. Vậy... Liệu có thể đuổi hai người này đi không? Từ Tiểu Thụ mở hết cảm nhận của mình, tim đã nhảy lên đến cổ họng, đột nhiên ngừng đập. Hắn nhìn thấy kẻ không đội mũ trùm đang chạy đến ngưỡng cửa, giơ tay ngăn người kia, dừng lại. Hắn phát hiện ra rồi?! Ta có sơ hở?! Toàn thân Từ Tiểu Thụ cứng đờ. “Bị nghi ngờ, giá trị bị động, +1.” “Bị nghi ngờ, giá trị bị động, +1.” “...” Thông tin lại điên cuồng lướt qua, chắc chắn có vấn đề! Nhưng Từ Tiểu Thụ rà soát lại hàng trăm suy nghĩ phân nhánh của mình, vẫn không tìm ra vấn đề ở đâu. Khoảnh khắc này, hắn rùng mình! ... Bị lừa rồi! Hắn đang lừa ta! Phong Khổng không quan tâm đến ánh mắt khó hiểu của Thiệu Ất, suy nghĩ của hắn lại hoạt động trở lại. Người trên giả sơn nhìn có vẻ đáng sợ, tạo ra không khí kinh khủng đến cực điểm, nhưng điều không thể giải thích nhất, chính là cả hai đều muốn chạy mà hắn vẫn chỉ giả bộ. Điều không thể giải thích nhất... Hắn vẫn chưa quay đầu! Phong Khổng nhếch mép cười lạnh, tên này cũng đã bị lừa! Hắn mang theo Thiệu Ất chạy, vốn là kế trong kế, hắn không thể ra tay giữ mình lại khi mình chậm lại, bản thân đã nói lên vấn đề. Nghi ngờ trong lòng tan biến, hắn ngay lập tức khẳng định, tên này chính là Từ Tiểu Thụ! Phong Khổng không để lộ cảm xúc, truyền âm: “Thiệu Ất, theo nhịp của ta, đầu tiên...” “Các ngươi có quên đây là địa bàn của ta không!” Giọng nói kỳ quái lại đúng lúc cắt ngang lời của Phong Khổng. “Vù!” Lời nói vừa dứt, trận pháp trong sân rung động, kết giới bao phủ, cánh cổng gỗ lại kêu cót két đóng lại. Phong Khổng ngừng lại, nhìn kết giới gần trong gang tấc, cảm thấy đầu óc rối tung. Hắn không phải Từ Tiểu Thụ sao? Theo suy đoán của mình, hắn chính là Từ Tiểu Thụ! Nhưng nếu hắn là Từ Tiểu Thụ, sao dám nhốt hai người mình ở trong này? Dẫn sói vào nhà mà còn đóng kín cửa, chẳng phải tự tìm đường chết sao? Phong Khổng bối rối, hắn cố gắng suy nghĩ. Chẳng lẽ... Hắn không phải Từ Tiểu Thụ? Hoặc là... Hắn là Từ Tiểu Thụ, nhưng hắn đoán được ta đang đoán hắn đoán được ta? “...” Thật phi lý! Trong môi trường áp lực cao như vậy, ai có thể đoán sâu đến vậy? Phong Khổng hoàn toàn rối loạn, trận pháp mở ra, thật sự làm rối loạn hết suy nghĩ của hắn. “Vẫn còn cứu được, chỉ cần suy nghĩ rõ ràng... bình tĩnh!” Mắt Phong Khổng đầy căng thẳng. Bên cạnh, Thiệu Ất hoàn toàn không biết trong khoảnh khắc này A Khổng ca của hắn đã có bao nhiêu suy nghĩ, hắn chỉ nghe thấy đối phương bảo theo nhịp, liền lập tức phấn khích. A Khổng ca cuối cùng đã trở lại vẻ bình tĩnh như trước, tốt quá! Hắn lập tức truyền âm: “A Khổng ca, nhịp gì, ngươi...” “Ngươi câm miệng lại!” Phong Khổng gầm lên. Thiệu Ất bị mắng đến ngẩn ngơ, như gỗ đá, chuyện gì xảy ra vậy? Phong Khổng quay đầu lại, mắt đầy tơ máu, chỉ thiếu chút nữa là hắn có thể nối lại suy nghĩ, hiểu rõ ý đồ của người trên giả sơn. Một câu của Thiệu Ất như một cú đá mạnh vào suy nghĩ của hắn, nghiền nát, không thể nào nối lại được! “Hết rồi!” “Hết thật rồi!” Mắt Phong Khổng chỉ còn lại sự hoảng loạn, chính mình... Mất khả năng phán đoán? Không chờ hắn lại nếm thử suy nghĩ, thanh âm ở phía giống như đã gần sát lỗ tai. "Quay người, nhìn ta?" Nhịp tim của Phong Khổng giờ khắc này gần như đã dừng lại, hắn biết mình đang suy nghĩ cái gì? Đúng vậy, điều duy nhất Phong Khổng còn nắm chắc là người ở giả sơn không dám quay người. chì còn điều này thôi..... Mà khi mình cảm thấy hoảng loạn thì đối phương nói thủng ra. Cái này chẳng phải là có ý nghĩa rằng suy nghĩ vừa rồi của mình đều bị hắn nghĩ tới? Phong Khổng mong muốn quay đầu, nhưng cổ của hắn tựa hồ bị cứng lại nên hoàn toàn không thể động đậy được. Đối với sát thủ mà nói..... Nhìn thấy, mang ý nghĩa là chết!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang