Ta Có Một Thân Kỹ Năng Bị Động
Chương 40 : Mẹ nó, ta nhìn thấy tiên nhân rồi?
Người đăng: tienminh0501
Ngày đăng: 10:50 26-07-2024
.
Buổi trưa hôm sau.
Ngoại viện Thiên Tang Linh Cung nghênh đón tràng diện nóng nảy mỗi năm một lần, bởi vì hôm nay sẽ sinh ra quán quân "Phong vân tranh bá".
Không chỉ có đệ tử ngoại viện, trưởng lão đến đây quan sát, thậm chí một ít đệ tử nội viện có rảnh cũng sẽ tới nhìn một chút.
Cảm xúc của người xem giờ phút này đơn giản tăng vọt phải cất cánh.
Có chút người sáng sớm liền đến giành chỗ, đằng trước bọn hắn thình lình lại là mấy nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trong linh cung.
Nhìn xem bên trái: trưởng lão Linh Sự Các, trưởng lão Linh Dược Các, trưởng lão Linh binh Các...
Còn có một số không biết tên, ngày bình thường thần long thấy đầu mà không thấy đuôi, giống như trưởng lão mà không phải trưởng lão...
Nhìn nhìn lại bên phải: Top 100, top 10, top 5 Phong Vân bảng...
Mấy gia hỏa ngay từ đầu khí thế vô song quát tháo phong vân trên lôi đài giờ từng cái ngoan ngoãn ngồi ở phía sau lẳng lặng chờ đợi tranh tài bắt đầu.
Một vị nữ đệ tử bởi vì tối hôm qua liền đến chiếm chỗ ngồi, lúc này bên trái một cái Triều Thanh Đằng, bên phải một cái Chu Thiên Tham.
Nàng bưng lấy mặt quan sát hai bên,hạnh phúc đến bất tỉnh tại chỗ.
Người bên cạnh từng cái hâm mộ đến tròng mắt đều thẳng.
"Oa, nàng choáng, nhanh đưa đi trị liệu, vị trí này ta chiếm giúp nàng."
"Trời ạ, đây đều là những người nào a, Đỗ sư huynh, Linh sư tỷ... Đều là top 10 Phong Vân bảng a!"
"Mau nhìn, đó là… Tô Thiển Thiển ở nội viện?"
"Đâu có đâu có?"
Tất cả mọi người lập tức bị một tiếng kinh hô hấp dẫn chú ý, Tô Thiển Thiển nội viện, đây chính là nhân vật truyền kỳ ở Thiên Tang Linh Cung.
Thiên tài mạnh nhất đương đại của Tô gia ở Thiên Tang quận, mười ba tuổi đột phá Tiên thiên, mười bốn tuổi đạt đến Tiên thiên kiếm ý, cầm trong tay một trong hai mươi mốt danh kiếm "Mộ Danh Thành Tuyết", đệ tử thân truyền của Linh Pháp Các Tiếu Thất Tu…
Tùy tiện một đầu tên tuổi lấy ra, chỉ sợ thế nhân đều phải chấn động, nhưng mà nhân vật như vậy lúc này an vị ở trước mắt!
Tô Thiển Thiển mặc một bộ trang phục màu trắng, tuyết sắc cự kiếm liền nằm ngang ở trên đùi, hai cái chân nhỏ trên ghế ngồi lúc ẩn lúc hiện, không cảm thấy kinh ngạc đối với tràng diện này.
Nàng nhìn quanh bốn phía nhưng cuối cùng thất vọng chu mỏ một cái, cũng không có tìm được Tiểu Thú ca ca mà nàng muốn xem.
"Đáng tiếc không thấy được Đại sư tỷ nội viện, nghe nói nàng thế nhưng là cực kỳ ưa thích Tô Thiển Thiển nên một mực tại bên người nàng."
"Đúng vậy a, Nhiêu sư tỷ thế nhưng là nữ thần của ta, không chỉ có dung mạo xuất chúng, tư thái kinh người, thực lực càng là có một không hai nội viện, đáng tiếc không thể tận mắt nhìn thấy phong thái của nàng, ai!"
"Ai, ngươi nói cái này ta hình như nhìn qua, thời điểm thi đấu tiểu tổ nàng có đến..."
"Ngươi thôi đi, Nhiêu sư tỷ làm sao có thể có rảnh đến ngoại viện đi dạo, ngươi là gặp trong mộng a!"
"Ta thật sự gặp được!"
"Cắt ~ "
Người xem tốp năm tốp ba tụ tập xem kịch, không ngừng xác nhận danh nhân nội viện quanh người mình và xì xào bàn tán.
Đối bọn họ mà nói, loại cảnh tượng này những năm qua cũng không thấy nhiều.
Cũng liền năm nay ngoại viện bộc phát ra bốn Tiên thiên cộng thêm một cái Từ Tiểu Thụ mới khiến cho rất nhiều người ở nội viện tới quan chiến.
"Vcl, Trương Tân Hùng! Một trong ba mươi ba người ở nội viện, đại lão hàng thật!"
"Nội viện ba mươi ba người? Ta đi, ở đâu ở đâu? !"
Đám người vội vàng quan sát, nhìn lại thuận phương hướng kẻ nói chuyện quả nhiên gặp được một nam tử khí thế bức người cách đó không xa.
Trương Tân Hùng ước chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, mồm đầy râu ria cực kỳ dương cương.
Hắn rất cao, cho dù là ngồi cũng cao hơn một cái đầu so với người bình thường.
Ăn mặc trên người cực kỳ đơn giản, cũng liền một thân áo gai màu sáng khoác một cái áo choàng.
Nhưng dù vậy, dưới sự chiết xạ của ánh nắng tất cả mọi người vẫn như cũ có thể nhìn thấy đường cong cơ bắp kinh người hắn giấu ở trong quần áo.
"Trời ạ, đây cũng quá đẹp trai đi, đây là chân nam nhân nha!"
"Yêu yêu!"
Danh nhân ở nội viện này cũng không có ngồi hàng phía trước mà ở hàng giữa, ngồi bên cạnh liền là Lưu Chấn trước kia trọng thương Từ Tiểu Thụ.
Lưu Chấn cũng là rất cao lớn,
Nhưng ngồi ở bên cạnh Trương Tân Hùng, hắn không hiểu có loại cảm giác y như là chim non nép vào người.
"Từ TiểuThụ giết A Xung kia là người nào?" Trương Tân Hùng hỏi.
"Ta tìm xem..."
Lưu Chấn rất là cung kính trả lời một tiếng, ánh mắt lưu chuyển tại mấy khu chờ rồi cuối cùng lắc đầu, "Còn giống như không có tới."
"A, hắn ngược lại là trấn tĩnh, áp trục ra sân a..."
Trương Tân Hùng nhẹ cười một tiếng, trong giọng nói nghe không ra bất kỳ cảm xúc gì, nhưng người chung quanh lại rõ ràng cảm thấy dị dạng.
A Xung...
Đây là quan hệ phổ thông có thể gọi sao?
"Ta nghe nói, người mà Văn lão đại nhận biết ở nội viện không phải là Trương Tân Hùng này sao a?"
"Tựa như là như thế, Từ Tiểu Thụ chẳng phải là lạnh, hắn là kẻ giết Văn Trùng a!"
"Trời ạ, ta tựa hồ thấy được tận thế của Từ Tiểu Thụ..."
Vẻn vẹn một câu liền xốc lên gợn sóng giữa mọi người, tất cả mọi người nhao nhao bắt đầu thấp giọng thảo luận.
"Cũng không thể nói như vậy, Trương Tân Hùng thế nhưng là một trong nội viện ba mươi ba người ở nội viện a, làm sao có thể sẽ xuất thủ với một kẻ chỉ luyện linh bát cảnh, đây không phải mất thân phận a?"
"Nhưng bị ghi thù cũng không dễ sống a!"
"Ngươi suy nghĩ nhiều, Từ Tiểu Thụ coi như cầm quán quân, bằng tu vi của hắn có thể hay không vào nội viện vẫn là hai chuyện."
"Huống chi trước có Mộc Tử Tịch, sau có Mạc sư tỷ, hắn có thể vào top 3 cũng không tệ rồi."
"Hắn nhưng là Tiên thiên nhục thân!"
"Tiên thiên nhục thân thì sao, có tiền đồ a? Ngươi gặp qua Tiên thiên nhục thân, thế ngươi đã gặp qua nhục thân cấp bậc tông sư chưa?" (yeah tông sư nhục thân nghĩa là như vậy)
Đám người lập tức trầm mặc.
Sau Tiên Thiên là Tông sư, luyện linh còn có một chút hi vọng đạt tới loại tu vi cảnh giới khai tông lập phái này, về phần nhục thân…
Cái này quá khó khăn!
Đừng nói thấy qua, nghe đều chưa nghe nói qua!
Ghế trọng tài.
Tiếu Thất Tu uống một hơi cạn sạch vật trong chén, bay lên lôi đài từ đó trong nháy mắt hấp dẫn ánh mắt mọi người.
"Canh giờ đến, vòng bán kết, bắt đầu!"
Linh nguyên thôi động trận lệnh, màn sáng lưu chuyển rồi hình tượng dừng lại, hai danh tự đỏ tươi sừng sững không trung.
"Từ Tiểu Thụ!"
"Mộc Tử Tịch!"
Một thanh âm ‘oanh’ vang lên, người xem trong nháy mắt sôi trào.
Vòng bán kết chính là chiến đấu cấp bậc Tiên Thiên, đây chính là thứ tất cả mọi người mong đợi.
Hai người này, một người mới nhập linh cung một năm liền đột phá Tiên thiên, tư chất gần đến Tô Thiển Thiển nội môn.
Một người khác, Tiên thiên nhục thân không nói, hôm qua đại bại Triều Thanh Đằng càng thêm đã chứng minh thực lực đủ để đối cứng Tiên thiên kia của hắn!
Cửa khu chờ mở ra, Mộc Tử Tịch một thân xanh nhạt nhún nhảy một cái chạy hướng lôi đài, tựa hồ chưa votừng có bất kỳ lo lắng nào với trận đấu sắp tới.
Mỗi một bước của nàng đều tràn đầy thanh xuân sức sống, đám người thấy mà không khỏi cảm thấy vui vẻ.
"Không hổ là Mộc sư muội, Tiên thiên... Liền là ổn!"
Đám người nhìn về phía một bên khác, đó là khu chờ của Từ Tiểu Thụ.
Ba!
Cửa mở ra.
Hai nhân viên công tác kiên trì đi ra, buông tay ra hiệu Từ Tiểu Thụ không ở đây.
Đám người: "? ? ?"
"Như thế nào là hai người này, Từ Tiểu Thụ đâu?"
"Đậu đen rau muống a, gia hỏa này tại sao lại không thấy!"
"Thời khắc mấu chốt như này mà hắn làm sao luôn như xe bị tuột xích vậy, đều vòng bán kết rồi có thể hay không để cho người ta bớt lo a..."
"Bên kia, Từ Tiểu Thụ đi đâu rồi?"
Hai nhân viên công tác nhất thời mộng bức, ngươi hỏi chúng ta thì chúng ta biết hỏi ai?
Bọn họ mới sáng đã đến khu chờ để chờ đợi, kết quả tuyển thủ sửng sốt không có tới.
Bọn hắn cũng phái người đi sân nhỏ của Từ Tiểu Thụ tìm qua, chỉ có vết kiếm đầy đất chứ cũng không tìm được người.
Từ Tiểu Thụ đến cùng đi đâu?
Sắc mặt Tiếu Thất Tu đen lại, hắn lại muốn rống lớn.
Bỗng nhiên kiếm trên lưng rung động, hắn mãnh liệt quay đầu nhìn về hướng chân trời.
Tất cả mọi người ở thính phòng cũng có phát giác, tất cả đều ngẩng đầu.
Chỉ gặp một đạo kiếm quang từ xa xa mà đến như tiên kiếm hàng thế, trên đó thình lình có một đạo bóng người tay áo bồng bềnh.
Cái khí chất thanh bụi thoát tục này, cái tư thái không ăn khói lửa này...
Mẹ nó ta nhìn thấy tiên nhân rồi?
Không đúng...
Tất cả mọi người lại tập trung nhìn vào rồi tròng mắt lập tức lồi ra ngoài.
Cái lề gì thốn!
Từ Tiểu Thụ: ? ? ?
.
Bình luận truyện