Soviet Tối Cao Của Thế Giới Huyết Tộc
Chương 6 : Chương mở đầu 6: Đom đóm trong đêm đen
Người đăng: Hạ Miêu
Ngày đăng: 21:38 09-11-2025
.
Chương mở đầu 6: Đom đóm trong đêm đen
Yeletsky cẩn thận giấu hai tấm phiếu thuế máu vào lớp lót bên trong áo khoác. Nhưng số Kopeck mà vị giám mục cho quá nhiều, cuối cùng ông đành liều mình nhét một ít vào cả túi áo bên ngoài.
Nỗi đau mất con vẫn còn giày vò khiến người cha trẻ tuổi không thể tha thứ cho chính mình, nhưng nỗi sợ hãi đêm đen lại thôi thúc ông rảo bước nhanh hơn.
Thế nhưng, khi vừa đặt chân đến con hẻm Hắc Thủy, ông đã chạm trán một đám người không mấy thiện chí.
“Ố, đây chẳng phải là quản đốc Yeletsky của chúng ta đó sao, thật trùng hợp quá.”
Yeletsky nhận ra kẻ vừa lên tiếng. Gã tên là Metr Leonovich Goralov, một tên đốc công trong xưởng. Gã này thường ngày thích kéo bè kết phái, lại hay cậy mình là công nhân lâu năm để bắt nạt người mới làm thay ca, hoặc trực tiếp trấn lột. Mãi cho đến khi Yeletsky lên làm quản đốc mới ra tay chỉnh đốn gã một trận.
Bây giờ gặp phải tên khốn này, Yeletsky đương nhiên không dám dây dưa. Ông lùi lại định bỏ chạy, nhưng đột nhiên mấy kẻ từ phía sau đã xông ra chặn đường.
“Konir, ta không nhớ là ngươi có qua lại với Goralov đấy?”
Yeletsky có phần kinh ngạc khi nhận ra những kẻ chặn đường. Mấy công nhân này đều thuộc nhóm khá hiền lành trong phân xưởng, và ông tự thấy mình đối xử với họ không tệ.
“Yeletsky, dĩ nhiên là tao xem thường thằng khốn Goralov rồi. Nhưng nó bảo với bọn tao là đã tìm ra nhà mày, nên anh em mới tìm đến đây.”
“Ta nhớ giữa chúng ta không có ân oán gì cơ mà?” Yeletsky cảnh giác giữ chặt túi áo, trong khi dần bị đám người vây chặt lại.
“Ân oán? Ha…”
Konir hừ lạnh một tiếng. “Bọn hạ đẳng chúng tao làm sao dám có ân oán với nhân vật tai to mặt lớn của giám đốc chứ?”
“À, mà giờ đâu còn là tai to mặt lớn nữa, mà là một con chó mắc nợ.”
“Ha ha ha ha ha…”
Lời chế nhạo của Konir khiến đám đàn ông lực lưỡng xung quanh phá lên cười, chính gã cũng cười khoái trá.
Chỉ có Yeletsky đứng giữa không biết phải làm sao, đành gượng cười theo. Nhưng ngay khoảnh khắc đó, đối phương đột ngột tung một cú đấm trời giáng vào bụng ông!
“Mẹ kiếp nhà mày, thằng ranh con mày cũng dám cười à?!”
Yeletsky nhanh chóng bị đánh gục. Đối phương rõ ràng không có ý định dừng lại, tiếp tục lao vào đấm đá túi bụi.
“Tao cho mày cười này!” Một cú đấm giáng vào thái dương, khiến ông vừa gượng dậy đã bị đấm ngã dúi dụi.
“Cho mày ngày nào cũng tăng ca này!” Một cú đá nữa thúc vào mạng sườn, cơn đau buốt lập tức ập đến.
“Cho mày vênh váo trước mặt Dragolov này!” Lần này là một cú giẫm mạnh lên xương ống chân, suýt nữa thì gãy nát.
Yeletsky cố nén cơn đau, hét lớn:
“Tôi tự mình nỗ lực làm việc, cũng đâu ảnh hưởng gì đến các người?!”
Nghe thấy câu này, Konir, kẻ cầm đầu, bực bội nhổ một bãi nước bọt rồi chửi:
“Phải, mày tăng ca của mày, mày làm việc của mày, nhưng mẹ kiếp sao mày phải siêng năng đến thế?”
Gã lại giận dữ vung nắm đấm.
“Mày có biết bây giờ thằng khốn Dragolov đang lấy tiêu chuẩn của mày để áp lên đầu bọn tao không?!”
Không chỉ Konir, những công nhân khác cũng bắt đầu chửi rủa Yeletsky vì đã làm tăng tiêu chuẩn công việc của họ.
Bị đánh đến đầu rơi máu chảy, Yeletsky mặc cho máu mũi tuôn dài trên má trong tiếng rên rỉ. Ông dùng hết chút sức lực cuối cùng đẩy đám người ra, uất ức gào lên:
“Tôi chỉ muốn có một cuộc sống tốt hơn, tôi chỉ đang nỗ lực! Tôi đã sai ở đâu?!”
“Mày không sai, chẳng lẽ là tao sai à?!”
Konir tức giận tột độ, vung tay tát cho Yeletsky một cái nổ đom đóm mắt.
Tiếng “chát” khô khốc vang vọng cả con phố.
“Ông đây bây giờ một ngày quần quật đến chết cũng không xong việc, không phải tại mẹ kiếp nhà mày đã đẩy chỉ tiêu lên cao sao?!”
“Đó đâu phải là tôi bắt các người làm! Muốn báo thù thì đi mà tìm thằng khốn Dragolov ấy!”
Yeletsky cũng nổi giận. Ông cho rằng mình hoàn toàn không sai trong chuyện này, nhưng rõ ràng đám người đang vây đánh ông chỉ là một lũ hèn nhát vũ phu.
“Lão tử mà dám đi báo thù thằng khốn đó thì cần quái gì phải đến tìm mày?!”
“Không trị được con quỷ hút máu đó thì trị mày, thằng chó săn mạt hạng này!”
Bất kể là thật sự vì trả thù trút giận hay vì thù oán đã chất chứa từ lâu, đám người này khi ra tay không hề có ý định nương nhẹ.
Lúc đầu Yeletsky còn rên lên được vài tiếng, nhưng bây giờ gần như không thể phát ra âm thanh nào nữa.
Mãi cho đến khi một kẻ tinh mắt thấy rằng, dù bị đánh tơi tả, ông vẫn khư khư giữ chặt túi áo trên.
“Mọi người dừng tay, nó chắc chắn giấu đồ tốt ở đây!”
Gã kia lập tức chạy tới, dùng sức giằng lấy cánh tay Yeletsky. Dù ông có gắng sức đến đâu, hai tay cũng không địch lại nhiều người, chẳng mấy chốc đã bị chúng bẻ ra.
“Oa! Là tiền, nhiều tiền quá!”
“Đừng, đây là tiền chữa bệnh cho vợ tôi, đừng lấy đi! Xin các người…”
Yeletsky gào khóc, van xin, nhưng đám khốn nạn đó vẫn moi sạch tiền trong túi ông.
"Anh Konir, chúng ta phát tài rồi, toàn là Kopeck mệnh giá lớn, không phải loại nhỏ!"
"Nhanh, nhanh lên, trên người nó chắc chắn vẫn còn, mọi người mau lục soát!"
Cướp tiền vẫn chưa đủ, đám người này còn định tiếp tục vơ vét. Chúng túm lấy Yeletsky, ra sức lôi kéo như một bầy chó hoang.
Dù chỉ còn nửa cái mạng, Yeletsky vẫn nắm chặt lấy cổ áo trên của mình.
Ông càng làm vậy, đối phương càng chắc chắn ông còn giấu nhiều tiền hơn.
“Đừng kéo nữa, đấm trước đã! Đánh cho thằng chó này hết sức thì tự khắc sẽ xong thôi.”
Konir ra hiệu cho đồng bọn, tiếp tục đánh đập người đàn ông đáng thương. Nhưng dù vậy, vị kỹ sư quật cường vẫn gồng mình, liều chết bảo vệ hai tấm phiếu miễn thuế máu trong ngực.
Vút!!!!
Một tiếng huýt sáo chói tai xé tan màn đêm tĩnh lặng, khiến cả đám người lập tức kinh hãi.
"Toi rồi, là lũ chó mặc áo da của đội vệ thành, anh em mau rút!"
Konir, kẻ vừa ra tay tàn độc nhất, cũng là kẻ chạy nhanh nhất. Vài tên thậm chí sợ đến vỡ mật, vung tiền trong tay lên trời rồi co cẳng bỏ chạy.
Hiện trường chỉ còn lại những tờ giấy bạc đang lả tả rơi trong không trung và Yeletsky đang nằm trên đất, khó nhọc thở dốc.
Dưới ánh đèn lờ mờ, một bóng người dần tiến lại gần.
Yeletsky đã không thể ngẩng đầu lên nổi. Nhưng trong hoàn cảnh này, rơi vào tay đội vệ thành, bị tống tiền một phen còn hơn là chết dưới tay mấy tên khốn kia.
"Tôi chưa chết… tôi có tiền nộp phạt, cứu tôi…"
Yeletsky yếu ớt thều thào, nhưng lại nghe thấy một giọng nói bất ngờ.
“Thưa ngài, ngài đang nói gì vậy?”
Một đôi tay nhỏ bé gắng sức nâng cơ thể Yeletsky lên, lật ông lại. Lúc này, ông mới nhìn thấy được dung mạo của người vừa đến.
“Viktor, sao lại là cháu?”
Là cậu bé đánh giày cho ông ban ngày. Sự xuất hiện của cậu khiến Yeletsky vô cùng kinh ngạc, nhưng ông vẫn cố nén cơn đau ở ngực, hối hả thúc giục:
"Nhóc con, mau đi đi!"
"Đội vệ thành sắp đến rồi, ta nộp phạt được, cháu đừng ở lại. Trẻ con tuổi cháu không thể rơi vào tay lũ khốn đó được!"
Lời nói của Yeletsky vô cùng khẩn thiết, nhưng Viktor lại điềm tĩnh hơn nhiều. Cậu bé nắm lấy sợi dây gai mảnh trên cổ, lôi ra từ trong chiếc vớ rách một chiếc còi xương nhỏ rồi huơ huơ.
“Thưa ngài Yeletsky, đầu đường tiểu tử cũng có trí tuệ của riêng mình.”
.
Bình luận truyện