Sống Sót Trong Trò Chơi Với Tư Cách Một Barbarian

Chương 719 : Vua Cải Cách

Người đăng: ksama

Ngày đăng: 22:22 10-12-2025

.
Trong thế giới này, để hình dung việc giao tiếp với người Barbarian, họ thường nói rằng điều đó chẳng khác nào nói chuyện với một bức tường. Họ dùng cách nói ấy vì dù có giải thích bình tĩnh và hợp lý đến đâu, đối phương vẫn sẽ không hiểu được. Theo tôi thấy, cách so sánh đó hợp với vị hiệp sĩ này hơn là với một người Barbarian. Tôi thật sự đã có cảm giác mình đang nói với một bức tường trong những nỗ lực giao tiếp với anh ta “Tên anh là gì, hiệp sĩ? Ta chưa từng nghe đến một người như anh.” “…” “Nếu ta đi theo anh, ta có thể gặp Vua Cải Cách thật sao?” “…” “Ta nghe đồn Nhà vua đang bị bệnh liệt giường. Vậy hoá ra ngài ấy vẫn khỏe mạnh sao?” “…” Khốn thật, nói chuyện với một hiệp sĩ đúng là khó khăn. Rõ ràng là Raven hỏi anh ta lúc nãy, anh ta đã trả lời trung thực. Tôi cũng đã nghĩ đến việc nhờ Raven thử trò chuyện với hắn để xem hắn có chịu mở miệng không, nhưng kết quả vẫn chẳng khá hơn. “Tôi… nói ra điều này có thể là đường đột, nhưng liệu bệ hạ thật sự khỏe mạnh chứ? À… tôi không có ý xúc phạm, xin thứ lỗi.” “…” “Thấy không? Haizz, không thể được đâu. Yandel, xin đừng bắt tôi nói thêm nữa.” Từ lúc đó, người dẫn đường lặng lẽ bước lên trước, còn chúng tôi âm thầm theo sau. Dù hắn không nói một lời, đầu óc tôi lại vận hành không ngừng. ‘Không có một cửa sổ nào, có vẻ chúng tôi đang ở dưới lòng đất.’ Vì được gọi là “phòng ngai vàng”, rất có khả năng địa điểm này thuộc Cung Điện Bất Tử, nơi quốc vương cư ngụ trong số mười hai cung. Carnon là trung tâm của thành phố Raphdonia. Hoàng cung nằm ở giữa Carnon. Và trong mười hai cung điện của hoàng cung, Cung Điện Bất Tử cũng nằm ngay trung tâm. À, giờ thì người ta đã đổi tên nó thành Cung Điện Cải Cách rồi nhỉ. ‘Không ngờ lại có một nơi như thế này dưới lòng đất.’ Vừa đi theo người dẫn đường, tôi vừa quan sát xung quanh. Tôi định ghi nhớ tuyến đường và tìm lối thoát trong trường hợp khẩn cấp, nhưng chẳng thu được gì. Không có gì đáng chú ý. Bước chân nặng nề, đều đặn. Chỉ tiếp tục đi qua hành lang trống trải. Tuy vậy, tôi vẫn nhận ra được một số điều. ‘Là cấu trúc xoắn ốc.’ Lúc đầu tôi không nhận ra, nhưng chúng tôi không hề đi thẳng. Hành lang hơi cong và nhờ thế tạo thành một vòng xoắn tròn. Nói đơn giản, chúng tôi đang đi lên một cầu thang xoắn. “Nếu xa thế này, tại sao các ngươi không làm một chiếc thang máy? Lúc nãy ta đã trải nghiệm thang máy rồi, không phải dùng rất tốt sao?” “…” Vậy là nơi này không có thang máy. Nói cách khác, muốn trở lại chỗ thang máy chúng tôi rời lúc trước thì chỉ có một con đường duy nhất: đi bộ qua hành lang dài dằng dặc này. Vậy tại sao lại phải thiết kế bất tiện đến thế? Hoàng gia đâu có thiếu tiền. Hơn nữa, lắp thêm một thang máy có khi còn tiết kiệm chi phí hơn xây một hành lang thế này. Sau một hồi suy nghĩ, tôi cũng tìm ra câu trả lời. ‘Đây là để phòng thủ.’ Nếu kẻ địch đột nhập từ bên ngoài, hành lang dài này sẽ cản trở chúng hiệu quả hơn bất kỳ cạm bẫy nào. Đôi khi những phương pháp nguyên thủy lại an toàn nhất. “…” Sau hơn ba giờ lặng lẽ đi trong hành lang xoắn ốc, con đường dài ấy cuối cùng cũng kết thúc và một khoang lớn hiện ra. “Đây là….” Raven ngẩng đầu, mắt mở to kinh ngạc. Bản thân không gian không có gì đặc biệt, nhưng một cấu trúc ở giữa thu hút toàn bộ sự chú ý của chúng tôi. Một buồng thí nghiệm: một ống thủy tinh trong suốt, gần giống loại được thấy ở “Phòng thí nghiệm Pantelion” tại tầng hầm thứ nhất. Chỉ có một khác biệt: kích thước của nó lớn đến mức không thể so sánh. Ngoài điểm đó, mọi thứ đều giống. Hàng trăm sợi dây dẫn kết nối với đáy ống, và bên trong chứa đầy một chất lỏng bí ẩn. “Đi theo ta.” Khi chúng tôi đang ngẩng đầu nhìn, người dẫn đường lên tiếng lần đầu tiên sau một thời gian dài. “Bệ hạ đang đợi.” Câu nói ngắn gọn, cứng nhắc. Ý bảo chúng tôi đừng lãng phí thời gian vào những câu hỏi vô nghĩa. Ting. Khi đi theo hắn, một thang máy xuất hiện ở bức tường phía đối diện. Chúng tôi bước vào và đi lên. Ting. Âm thanh vang lên lần nữa, cửa thang máy mở ra. Và cuối cùng tôi cũng nhận ra. “…Kẻ hèn này xin được diện kiến chủ nhân của Kỷ Nguyên Mới.” Đây là “phòng ngai vàng”, nơi mà tôi đã từng cố gắng đến hàng ngàn lần trong trò chơi nhưng chưa một lần thành công. ***** Một chiếc ngai vàng đặt trên cùng của những bậc thang. Chỉ cần nhìn vào ngai vàng đó, tôi liền cảm thấy một cảm giác hết sức kỳ lạ. “…” “…” Một chiếc ngai vốn luôn trống vắng, dù xuất hiện trong vô số sự kiện chính thức như lễ phong tước hay lễ mừng chiến thắng. Chiếc ngai mà ngay cả Tể tướng — người được xem là nhân vật quyền lực thứ hai của vương quốc, cai quản quốc sự thay cho quốc vương — cũng không bao giờ dám ngồi lên. Lần đầu tiên, có người đang ngồi trên chiếc ngai ấy. Có phải vì vậy không? Thình thịch. Khoảnh khắc nhìn thấy điều đó, trái tim của một chiến binh từng trải như tôi cũng bất giác căng thẳng. Dĩ nhiên, chẳng là gì so với Raven bên cạnh tôi. “Bệ, Bệ, Bệ, Bệ…” “…” “Thần… bái kiến Bệ Hạ…! Kẻ bề tôi bất tài này… à, không, người hầu trung thành này xin được kính kiến Bệ Hạ…!” Ngay khi Raven xác nhận rằng có “ai đó” đang thật sự đang ngồi trên ngai vàng, cô ấy lập tức phủ phục xuống tấm thảm. Tư thế úp bụng xuống đất, chẳng khác nào một con chó lật bụng tỏ ý đầu hàng. Một động tác diễn tả rõ ràng hơn bất kỳ lời nói nào rằng chủ nhân của nó sẽ phục tùng hoàn toàn mọi mệnh lệnh “Này, Ông Yandel…! Anh đang làm gì vậy…!” Thấy tôi vẫn đứng yên, Raven, người đang đập trán xuống sàn, hối thúc bằng giọng run rẩy. Đến lúc ấy, tôi mới nhận ra sự vô lễ của mình. Vốn dĩ ngay từ đầu, là người của bộ tộc Barbarian, tôi hiếm khi trải qua những lễ nghi như thế… Thở dài. Có một lý do duy nhất khiến người Barbarian được cho phép ăn nói tùy tiện với quý tộc và không bắt buộc phải tuân thủ lễ nghi. Đó là vì tổ tiên của họ đã từng lập đại công và được nhà vua trao tặng đặc quyền đó. Nhưng đặc quyền ấy không bao giờ áp dụng khi đối diện với quốc vương đang ngồi trên ngai vàng. “Này, nhanh lên đi…” Nếu dám cư xử thô lỗ trước mặt quốc vương, ngay cả người Barbarian cũng sẽ bị treo cổ. Vì thế… “…Thần bái kiến Bệ Hạ.” Tôi quỳ xuống, cúi đầu, thực hiện nghi thức mà trước đây tôi chưa từng làm nhưng đã trông thấy vô số lần. Dẫu sao, tôi cũng là một quý tộc có tước vị, tôi không cần phải phủ phục như Raven. Nhờ vậy, tầm nhìn của tôi vẫn đủ cao để quan sát cấu trúc bên trong của phòng ngai vàng qua khóe mắt. Một tấm lụa dày buông xuống quanh ngai, che đi dung nhan quốc vương. Không có cửa sổ, hẳn là để tránh bị ám sát hoặc bị nhìn trộm từ bên ngoài. Ngoài thang máy chúng tôi vừa dùng, nơi này chỉ có duy nhất một lối ra vào. Trước lối ra vào ấy, có hai kỵ sĩ đứng gác. Khác với kỵ sĩ dẫn đường cho chúng tôi, họ có hoa văn đặc trưng trên giáp, nhìn là biết ngay họ thuộc đơn vị nào. Kỵ Sĩ Hộ Vệ. Một đơn vị tinh nhuệ chỉ xuất hiện trong Cung Điện Bất Tử, mỗi người đều sở hữu sức mạnh tương đương một quái vật cấp 3. Có lẽ vì cảnh tượng ngai vàng có người ngồi trở nên quá phi thực, nên chỉ đến khi trông thấy Kỵ Sĩ Hộ Vệ, tôi mới thật sự cảm nhận được điều đó. Đúng vậy, tôi đã thực sự bước vào Cung Điện Bất Tử. Nhận thức được điều này, việc đầu tiên tôi phải làm đã rất rõ ràng. Tất cả những kế hoạch liên quan đến bỏ trốn hoặc chiến đấu bị hạ xuống thứ tự ưu tiên thấp nhất. Nếu đây thật sự là bên trong Cung Điện Bất Tử, thì ‘vũ lực’ chỉ có thể được dành cho thời khắc cuối cùng. Tôi đã nhiều lần đến nơi này trong [Dungeons & Stones], 99% là theo tuyến phản loạn. Tuy nhiên, vẫn chưa từng có một lần tôi được nhìn thấy mặt của quốc vương… Ngoài sức mạnh điên rồ của các Kỵ Sĩ Hộ Vệ, Cung Điện Bất Tử còn có vô vàn những cơ quan dùng để đối phó kẻ xâm nhập. Một khi chúng được kích hoạt, chỉ có duy nhất một kết cục cho những kẻ xâm nhập: hủy diệt hoàn toàn. Đây là nơi mà dù tôi dẫn theo các đồng đội có chỉ số vượt xa hiện tại, tôi vẫn không thể tránh khỏi bị quét sạch. Ở một khía cạnh nào đó, nơi này thậm chí còn khó hơn Tầng 10, đặc biệt là khi cân nhắc đến việc tôi chưa từng một lần vượt qua nó. Dĩ nhiên, bây giờ quốc vương đang ở ngay trước mắt. Nếu bắt ông ta làm con tin, có lẽ tôi sẽ có con đường sống nếu buộc phải chiến đấu, nhưng những lời của cựu tù trưởng của bộ lạc Barbarian vang lên trong đầu. 【Trên đời này, liệu có ai không sợ hắn? Khi ngày đó đến, ngươi sẽ hiểu lời ta.】 Như dự đoán, việc bắt quốc vương làm con tin không hề dễ dàng. Kỵ sĩ dẫn đường cho chúng tôi — bằng cách nào đó — đã đứng ngay trước quốc vương, như thể đang che chắn ông ta. “Hãy nói đi.” Đúng lúc đó, giọng của quốc vương vang lên, kết thúc sự im lặng kéo dài. Đó là một giọng nói nằm ngoài dự đoán của tôi. 【Ta không nhớ nữa… Giọng nói ấy… Ta không thể xác định tuổi tác, giới tính, hay bất kỳ gì…】 Cựu Tộc Trưởng từng nói như vậy. “Làm sao các ngươi có thể bước vào nơi cấm kỵ này?” Âm thanh vang lên lại là giọng của một chàng trai trẻ. Không có chút già nua, yếu ớt hay đau đớn nào. “Một kẻ thống trị đích thực, buộc mọi tâm trí phải phục tùng.” Giọng nói ấy khiến mọi suy nghĩ phản kháng lập tức tiêu tan. Raven đáp lại gần như theo bản năng. “Thần không hề biết đó là khu vực cấm, cũng không có bất kỳ ý định vi phạm nào. Chuyện chúng thần đến đó là…“ Lời giải thích của Raven rất dài và rườm rà, nhưng tóm lại thì đúng trọng tâm. Ngay khi nhận ra Đế Đô bị tấn công, chúng tôi lập tức hướng xuống tầng hầm thứ năm để truy bắt lũ Noark hung tợn. Bọn chúng bỏ chạy, rồi do sập đổ mà chúng tôi bị cuốn xuống và mắc kẹt ở tới tầng bí mật. Lời kể của Raven có lồng ghép quá nhiều sự nhấn mạnh về việc chúng tôi tận tâm thực hiện nghĩa vụ của thần dân. Theo tôi, chúng hoàn toàn vô ích. “…” “…” Một sự im lặng khó chịu bao trùm sau khi Raven kết thúc lời trình bày. Một lúc sau, Vua Cải Cách lại cất tiếng. “Hỡi thuộc hạ của ta, Tước sĩ Bjorn Yandel.” Tôi đã là một Nam tước, chứ không còn là một Tước sĩ nữa, nhưng tôi không hề có ý định sửa lỗi cho một người như vậy. Đúng vậy, tôi là Barbarian duy nhất có thể đọc hiểu được bầu không khí, là kẻ biết điều nhất… “Với tư cách là quốc vương của ngươi, ta ra lệnh cho ngươi.” …Hả? “Hãy giết người phụ nữ đứng cạnh ngươi.” …Gì cơ? ***** Một mệnh lệnh đột ngột từ quốc vương. Dĩ nhiên, tôi không có lý do gì để tuân theo, cho dù tôi biết rõ rằng hắn ta hoàn toàn có khả năng tước đi mọi địa vị tôi đang nắm giữ, mọi thành quả tôi đã đạt được trong thế giới này, và cả những đồng đội mà tôi muốn bảo vệ. “…” Không đời nào tôi sẽ làm điều đó. Tôi chỉ lúng túng nhìn quanh, không biết phải làm gì. Nhưng có lẽ hành động ấy không đủ làm hài lòng quốc vương. “Lôi người phụ nữ đó ra ngoài.” Ngay khi câu lệnh vang lên, hai Kỵ Sĩ Hộ Vệ đứng gác ở lối vào tiến về phía chúng tôi. Tôi theo phản xạ đứng dậy, nhưng vị hiệp sĩ đang đứng trước quốc vương cất lời cảnh báo ngắn gọn: “Đứng yên. Bệ Hạ chỉ muốn gặp riêng ngươi.” Nghe thế, tôi liếc nhìn Raven. Cô ấy lập tức gật đầu liên tục, như muốn nói rằng cô ấy sẽ ổn thôi và cầu xin tôi đừng gây chuyện. “…” Cuối cùng, tôi đành đứng bất động trong một tư thế hết sức gượng gạo. Hai hiệp sĩ dẫn Raven ra khỏi phòng thiết triều, và lúc này, tôi mới thật sự ở trong một cuộc gặp riêng với Quốc Vương. Dĩ nhiên, vẫn còn vị hiệp sĩ hộ vệ ấy, nhưng như tôi đã nói lúc trước, anh ta chẳng khác nào một bức tường. Ở mức độ đó, coi như đây là buổi gặp riêng cũng không quá lời. Tim tôi đập mạnh, dồn dập. Quốc vương không nói gì, chỉ im lặng quan sát tôi xuyên qua tấm lụa, khiến toàn thân tôi đều cảm thấy khó chịu. Hay là mình nên giả vờ tuân lệnh ngay từ đầu? Nghĩ lại thì, hình như anh ta đang thử mình. Ngay lúc sự hối hận muộn màng tràn đầy trong suy nghĩ, quốc vương cất tiếng. “Đừng quá sợ.” Giọng nói ấy lại vang lên, và lần này nội dung vẫn khiến đầu tôi choáng váng. “Ngươi đã được cô ấy chọn, đúng không? Ta biết cô ấy sẽ nổi giận nếu ta giết ngươi, nên làm sao ta có thể làm thế được.” Khác hẳn lúc trước, lời nói của anh ta giờ đây mang âm điệu tự nhiên, thoải mái hơn. Những từ như “cô ấy” và “sự lựa chọn của cô ấy” nghe đầy hàm ý. Có vẻ như mọi chuyện không tệ như tôi tưởng. “Bjorn, con trai của Yandel.” Nhưng vấn đề nằm ở chính ngôn ngữ. “Dù sao cũng đã gặp nhau rồi, vì sao chúng ta không nói chuyện một cách chân thành nhỉ?” Vua Cải Cách… đang nói tiếng Hàn.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang