Sống Sót Trong Trò Chơi Với Tư Cách Một Barbarian

Chương 705 : Lao vào cơn bão

Người đăng: ksama

Ngày đăng: 21:45 01-12-2025

.
Anh ta đã nói điều đó trong trạng thái không tỉnh táo, nhưng ý chính rất đơn giản: cho dù ở ngoài tường thành hay trong tường thành, thì chúng tôi cũng sẽ gặp nguy hiểm. Hay nói một cách khác, đó là tình huống “death flag ở khắp mọi nơi”. Thình thịch–! Rốt cuộc là sinh lộ đang nằm ở đâu? Không, nếu ở lại đây cũng không được, mà trở lại Raphdonia cũng chẳng được vậy thì tôi phải làm gì đây? Cảm giác bức bối và giận dữ dâng lên, nhưng đồng thời... “Được rồi.” Một phần trong tôi đã buông xuôi và chấp nhận số phận này. “Số phận của tôi chính là như vậy.” Ngay từ đầu, đã không có cách nào để né tránh điều đó. Kế hoạch của tôi vốn là: đợi bên ngoài tường thành một thời gian; nếu con Layer Lord không biết đó xuất hiện trước thời hạn ấy, tôi sẽ vào thành; còn nếu không, tôi sẽ tiếp tục ở lại ngoài tường. Đây không phải là một cơn bão có thể né tránh bằng cách đó. “Ah, ah...! Ah...!” Tôi âm thầm hít sâu để trấn tĩnh bản thân trong khi nhìn Sven Parab, người đang bắt đầu co giật một cách mất kiểm soát hơn cả lúc tôi tìm thấy anh ta trong lều. “Yandel! Anh đang ở đâu! Chúng tôi cần anh!” Dù là bão tố, sấm sét, đại hồng thủy, hay thứ gì còn tệ hơn mà tôi chẳng thể tưởng tượng nổi... “Ngoài kia có thứ gì đó đang tiến lại gần... Ông Parab! Anh ổn chứ?” Nếu nó muốn đến, hãy cứ để nó đến. Tôi, một Barbarian, tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc. “Thủ lĩnh! Xin hãy ra lệnh...!” Cuối cùng, Kaislan đã tìm thấy tôi trong doanh trại và yêu cầu một chỉ thị từ tôi. “Trông chừng Sven Parab đi. Có vẻ như anh ta không còn khả năng tự di chuyển nữa.” “Rõ, tôi đã hiểu.” Vừa bước ra ngoài, tôi thấy các thành viên đã chuẩn bị hoàn tất và đang chờ sẵn. “Emily, đến giờ chúng ta đã điều tra được những gì rồi?” “Ở trung tâm của những đám mây đen đang xuất hiện một phản ứng ma lực khổng lồ. Sóng ma lực giống hệt loại phát ra từ quái vật, nhưng tôi vẫn chưa thể đưa ra một kết luận.” “Vì sao?” “Bởi vì biên độ dao động quá lớn để có thể gọi đó là quái vật. Ngay cả một con quái vật cấp 1 cũng không thể đạt đến mức này.” “Ra vậy.” “Thứ đó đang tiến về phía chúng ta với tốc độ rất nhanh, nên chúng ta phải đưa ra quyết định ngay bây giờ.” Được, tôi hiểu rồi. “......” Tôi đảo mắt nhìn những người đang chờ quyết định của mình. Như mọi lần, khoảnh khắc này luôn là điều khiến tôi thấy áp lực và khó xử nhất. Tôi phải đưa ra quyết định, ngay cả khi không thể biết lựa chọn nào đúng, lựa chọn nào sai, mặc kệ trái tim đang đập mạnh trong lồng ngực. Bởi chính quyết định đó sẽ định đoạt số phận của tất cả những người đang theo tôi. “... Đầu tiên, chúng ta sẽ di chuyển vào trong hang. Sau đó, hãy kích hoạt cổng dịch chuyển để có thể quay lại thành phố bất cứ lúc nào.” Ngay khi quyết định được đưa ra, tất cả các thành viên của Clan lập tức vào đội hình và chạy xuyên qua hang động. Tada dat–! Khoảng cách được thu ngắn nhanh chóng nhờ tốc độ di chuyển cao. Không bao lâu sau, ma pháp trận đã được chữa trị hiện ra trong mắt chúng tôi, và GM lập tức kích hoạt nó. “3 phút...” Vì đã chuẩn bị mọi thứ từ trước, thời gian cần để mở cổng chỉ khoảng 3 phút... nhưng... Ssssshhhhhhhh–! Tại sao 3 phút này lại dài đến vậy? “Tốc độ tiếp cận rất nhanh, càng lúc càng nhanh hơn!” Lilith Marone, người đã phép thuật dò xét ma lực quanh toàn bộ trại quân, hét lên đầy căng thẳng. “......” “......” Những nhà thám hiểm tinh nhuệ nhất, những người đã sống sót sau vô số hiểm cảnh và có bản năng sinh tồn vượt trội, đứng đó với gương mặt căng thẳng, sẵn sàng chiến đấu bất kỳ lúc nào. Không biết bao nhiêu lần cái cảm giác trái tim bị đè nghiến dài như cả một kiếp ấy trôi qua... “Xong rồi!” Khoảnh khắc cánh cổng rực sáng cuối cùng cũng mở ra phía trước ma pháp trận. “Nó đến rồi.” Ai đó trong hang buông một câu thì thầm. Sau đó, tất cả im lặng. Mọi người nín thở, nhìn thẳng về phía trước mà lắng nghe. Knock, knock—tiếng thứ gì đó đang bị kéo lê trên mặt đất. Thud, thud—tiếng bước chân nặng nề vang vọng từ phía cửa hang tối om. Kkiieeeeek—tiếng rít kỳ quái của gió nghe như tiếng hét của con người. “Tầm nhìn.” Ngay khi tôi ra lệnh ngắn gọn, Versil, người đứng bên cạnh tôi, lập tức kích hoạt ma thuật cầu ánh sáng, chiếu sáng hành lang tối om, và nhờ thế chúng tôi đã nhận ra được vài điều. Knock, knock. Âm thanh đó phát ra từ xiềng xích ở cả hai chân nó. Thud, thud. Đó không phải tiếng bước chân của con quái vật, mà là âm thanh từ vô số con mắt đang chớp liên tục. Kkiieeeeek. Mỗi bước hắn đi, những linh hồn đau đớn vật vờ quanh hắn. Và hơn nữa... “... Yandel, chúng ta tuyệt đối không được chiến đấu với thứ đó.” Không cần đến lời khuyên của Amelia, người sở hữu [Crisis Detection] có thể phân định mức độ nguy hiểm của quái vật. “Ah, ah...! Aah...! Aaaah...!!!” Không cần đến Sven Parab, người đã tái mét mặt với cơ thể gần như tê liệt. Bất cứ ai cũng có thể cảm nhận được, bằng bản năng cầu sinh nguyên thủy nhất của con người, rằng đó chính là sinh vật đã gieo rắc nỗi khiếp sợ cho người Noark. Thình thịch thình thịch thình thịch thình thịch! Và thứ đó cực kỳ nguy hiểm. Nguy hiểm hơn bất cứ kẻ địch nào tôi từng đối mặt trước đây. “Ha..." Nhưng chính vì thế mà tôi đã quăng bỏ được chút do dự còn sót lại. Tôi từng do dự khi nghĩ đến việc ở lại đây và chiến đấu với nó thay vì quay về thành phố. Nhưng giờ thì tôi đã gạt bỏ ý định đó hoàn toàn. “Chúng ta sẽ trở về thành phố qua cổng dịch chuyển!” Ngay khi tôi hô lớn, GM ở ngay phía trước cổng lập tức bước vào đầu tiên, rồi từng người một cũng nhanh chóng theo sau. “Anh... anh sẽ đi cùng bọn tôi chứ?” Misha nhìn tôi với ánh mắt bất an. “Mister, em muốn đi cùng anh.” Erwin thì cố chấp. “Bjorn...! Sao chúng ta không đánh nhau với nó? Nếu hạ được nó, biết đâu chúng ta lấy được thứ gì đó quý giá?” Aynar vẫn chưa hiểu tình hình. “Các ngươi làm gì thế! Mau vào cổng ngay!” Chỉ đến khi tôi quát lên đầy tức giận, Erwin và Aynar mới giật mình và vội vàng chạy vào cổng. Nhưng vấn đề là... [Kyaaaaa—] Có vẻ như tiếng quát của tôi đã kích thích đến nó, con quái vật vốn đã có tốc độ rất nhanh đột nhiên gia tốc lao thẳng về phía chúng tôi. Và như thế cảm thấy tình huống này chưa đủ tồi tệ, “Ahhh...! Không! Tôi không muốn! Tôi không muốn! Đây là một con đường chết...!” Sven Parab bắt đầu hét lên trong cơn hoảng loạn ngay trước cổng dịch chuyển, tạo ra một vụ hỗn loạn nhỏ. “Tôi... tôi sẽ chết nếu vào đó! Tôi sẽ không vào đâu...!” “Anh đang nói gì vậy? Vậy anh định ở lại đây một mình à?” “Ah…! Aah! Ahhhh!" “Khốn thật! Sức mạnh này là sao chứ...!” Ngay cả Kaislan cũng khó lòng cưỡng chế kéo một cựu paladin như Sven Parab đi. “Được rồi, Kaislan! Anh đi trước đi!” “Nhưng...!” “Đừng lo. Tôi sẽ lo cho anh ta.” Tôi để Kaislan đi trước rồi đỡ lấy Sven Parab. Sau đó, tôi kiểm tra phía sau... [Kyaaaaa—] Tiếng rít càng lúc càng gần, nhưng tất cả những người khác đều đã trở lại thành phố. Tôi liếc chừng thời gian còn lại, rồi nắm cằm anh ta, buộc anh ta nhìn thẳng vào mắt mình. “Ngừng than vãn đi. Tôi cũng không muốn vào đó.” “...Hở?” “Nếu nghe hiểu rồi thì mau vào đi.” Anh ta đang làm phiền một Barbarian trong tình huống tính bằng giây đấy. “Ah! Aaaah!!” Nói dứt câu, tôi túm lấy Sven Parav và ném thẳng anh ta vào cổng dịch chuyển. “Vậy là chỉ còn mình tôi sao?” Chỉ cần bước vào cổng là xong. Vào những giây phút cuối cùng, ngạc nhiên thay, tôi không hề chần chừ hay lùi bước nữa. Chỉ là… Tap! Tôi đạp mạnh xuống đất và ném thẳng mình vào cánh cổng không gian đang rộng mở. Bất chợt, những lời của Phù thủy Đại địa đột nhiên xuất hiện trong đầu tôi. [Nếu trở về, anh sẽ phải chịu đựng một quãng thời gian khó khăn và đau khổ hơn trước đó.] [Dù vậy anh vẫn muốn quay lại sao?] Câu trả lời của tôi vẫn không hề thay đổi. ‘Đúng vậy.’ Điều ấy giờ đã không còn xa lạ với tôi nữa rồi. 「Nhân vật đã di chuyển đến Raphdonia.」 Hãy đi thôi. Lao thẳng vào giữa cơn bão. (Dịch giả-kun: tự nhiên tác giả ysl nên chương ngắn lại thôi, không phải t cắt chương.)
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang