Sống Sót Trong Trò Chơi Với Tư Cách Một Barbarian
Chương 704 : Đường cùng
Người đăng: ksama
Ngày đăng: 21:45 01-12-2025
.
“Nhân tiện... anh đang nói đến những loại vật liệu nào vậy?”
“À, ở đây có danh sách những nguyên liệu còn thiếu. Cô có muốn xem thử không?”
“Được, để tôi xem.”
Sau đó, khi GM đưa cuốn sổ tay qua, Lilith Marone, người đã giơ tay từ trước, nhận lấy, đọc một lúc rồi khẽ gật đầu.
“Vậy là tôi không cần lo về nguyên liệu nữa chứ?”
“Hử? Thật vậy sao?”
“Vâng. Tôi đã biết trước ma pháp trận bị hỏng, nên khi rời đi tôi đã mang theo càng nhiều càng tốt. Thứ duy nhất còn thiếu trong danh sách chỉ là bào tử của Pompura.
Nếu anh cần bào tử vì đặc tính ổn định ma lực của nó, thì có thể thay bằng Tinh Thạch Gió của Lafion, đúng không?”
“Đúng, đúng rồi! Chỉ cần có thể hỗ trợ ổn định ma lực là được!”
Ồ... tôi không ngờ tới điều này. Vậy là họ có thể bắt tay vào phục hồi ma pháp trận ngay lập tức.
Nhưng vấn đề là...
‘Tôi phải làm gì đây?’
Số lượng lựa chọn vừa tăng lên, nhưng việc quyết định nên chọn cái nào lại không hề dễ.
Dù là thành phố được bảo vệ nơi những bức tường thành, tôi cũng không cảm thấy nó là một khu vực an toàn. Dù sao, tôi cũng biết vì sao Lee Baek-ho lại cố quay về thành phố càng sớm càng tốt.
[Một khi các công tác chuẩn bị phía Noark hoàn tất, chúng ta sẽ tiến đến hoàng đô Carnon và giải quyết quốc vương của Raphdonia.]
Dù Lee Baek-ho có ở trong thành phố hay không, chắc chắn sẽ có một loại ‘biến cố’ nào đó xảy ra.
‘Hắn bảo chuyện đó sẽ diễn ra sau một năm nữa., và hơn chín tháng đã trôi qua rồi.’
Hiện giờ chỉ còn khoảng ba tháng. Nếu như mọi thứ diễn ra đúng như kế hoạch của Noark, ngay cả khi quay lại thành phố, tôi cũng sẽ không thể đảm bảo an toàn cho mọi người.
Nhưng mà...
‘Thế cũng không có nghĩa là tôi muốn nán lại đây.’
Từ hành động của đám người Noark, bên ngoài tường thành còn có cảm giác nguy hiểm hơn cả trong thành.
Thứ đang chờ chúng tôi ngoài này là một con quái vật nguy hiểm có thể tàn sát hàng nghìn người khiến người Noark thà quay lại bên trong để chiến đấu với quân đội Hoàng gia còn hơn là đối mặt với nó.
Vậy tôi nên vào thành sao? Cuối cùng, tôi vẫn phải chọn một trong hai khả năng đó...
“Nếu bắt đầu khôi phục ma pháp trận ngay bây giờ, Havellion, anh sẽ mất bao lâu?”
“Sẽ không mất nhiều thời gian đâu. Đã trải qua một thời gian dài, nên khả năng phục hồi tự nhiên của ma pháp trận cũng đã được chữa trị đáng kể.”
“Hãy cho tôi một khoảng thời gian cụ thể.”
“Tôi có thể hoàn thành trong vòng một tuần.”
Hmm, ra là vậy.
“Vậy hãy bắt đầu ngay lập tức. Nếu cần sự hỗ trợ của Versil hoặc Marone, cứ thoải mái nhờ họ bất cứ lúc nào.”
“Vâng, tôi hiểu.”
Dù phân vân, tôi vẫn ra lệnh bắt đầu công việc khôi phục ma pháp trận ngay lập tức. Tôi cho rằng dù chúng tôi định quay trở lại thành phố hay tiếp tục ở lại ngoài tường, thì sửa lại ma pháp trận trước vẫn là lựa chọn đúng đắn.
“Vậy, cuộc họp hôm nay tạm kết thúc tại đây, mọi người có thể tự do nghỉ ngơi!”
Dù kết thúc sớm hơn dự kiến, cuộc họp vẫn phải kết thúc chóng vánh. Điều đó cũng dễ hiểu, bởi chúng tôi đã thu gọn các lựa chọn xuống còn hai.
Và có một người tôi phải nói chuyện trước khi đưa ra quyết định cuối cùng.
“Sven Parab.”
Một paladin của Giáo hội Atlas, chủ sở hữu của chiếc mặt nạ goblin.
“Vâng...? Tôi... tôi chưa làm gì hết mà?”
Vừa nghe tôi gọi tên và bước tới gần, anh ta đã lập tức phân bua theo bản năng. Nhìn phản ứng của anh ta, tôi cũng không biết nên đánh giá con người này ra sao nữa.
Có lẽ bởi vì sở hữu một tính cách rất nhát gan, anh ta sở hữu một năng lực đặc biệt vô cùng độc đáo:
“Yên tâm, tôi không đến để trách tội anh.”
“Vậy... là vì ‘chuyện đó’ ạ?”
“Ừ. Anh vẫn còn ‘cảm giác’ đó chứ?”
Sven Parab có một ‘trực giác’ xu cát tị hung gần như ‘tiên tri’. Tất nhiên, đây không phải dạng năng lực có thể phát động vô điều kiện.
Anh ta chỉ có thể cảm nhận ‘nguy cơ trong tương lai’ có liên quan trực tiếp đến bản thân, nhưng với độ chính xác gần như ma thuật.
Lần này thì sao?
“Tôi... tôi vẫn chưa rõ. Vẫn chưa có gì được kích hoạt cả.”
“Là vậy sao...”
“Nếu tôi cảm thấy bất kỳ dấu hiệu nào, tôi sẽ chạy đến báo cho anh ngay lập tức.”
“Được, tôi biết rồi.”
Tôi có phần thất vọng vì không thể dựa vào trực giác của anh t để giúp mình đưa ra quyết định, nhưng đồng thời cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
‘Chưa phải lúc...’
Phải rồi, ít nhất là vẫn chưa đến lúc những ghi chép kia bắt đầu xảy ra.
*****
Một ngày, hai ngày, ba ngày, bốn ngày.
Thời gian trôi qua rất nhanh và hôm nay vừa tròn ngày thứ bảy kể từ hôm đó.
“Xong cả rồi. Giờ chỉ cần kích hoạt ma pháp trận là chúng ta có thể quay lại thành phố ngay.”
Tin tức từ GM báo rằng việc phục hồi ma pháp trận đã hoàn tất. Nhân tiện, vẻ mặt của GM khi báo tin trông vô cùng kích động.
Chắc anh ta chỉ đang quá phấn khích khi cuối cùng cũng có thể trở về sau một hành trình dài như thế.
“Vâng...? Ý anh là sao?”
“Đúng như những gì anh vừa nghe đấy. Chúng ta sẽ không quay về thành phố ngay lập tức.”
“...Vâng?”
Là người đã lôi GM, kẻ vốn sống như một ẩn sĩ trong Tháp Ma pháp, ra khỏi tường thành, sẽ là nói dối nếu bảo rằng tôi không cảm thấy áy náy. Nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác.
“Nếu không quay lại... vậy anh định làm gì?”
“Ở lại đây và chờ.”
“Anh có thể cho tôi biết lý do được không?”
“Tôi chưa thể nói lúc này. Khi nào có đủ sự chắc chắn, tôi sẽ trả lời câu hỏi của anh.”
Và thế là tôi tiếp tục ‘chờ đợi’ mà thậm chí không giải thích rõ ràng lý do.
Một ngày, hai ngày, ba ngày.
Một tuần, hai tuần, ba tuần.
Đó thật sự là một khoảng thời gian vô cùng buồn tẻ, khi tôi chẳng làm gì ngoài việc ‘chờ’.
Với tôi, quãng thời gian đó giống như sự tĩnh lặng trước cơn bão. Dù không chính xác như Sven Parab, tôi cũng có thể cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần.
Thình thịch...
Có thể là ngày mai, hoặc ngay lúc này...
Sssss...
Swoooosh...
Như thể tận thế đang đến gần, mây đen tụ lại, kết thành một khối khổng lồ lơ lửng trên bầu trời.
“Không biết có phải sắp mưa không?”
“...Tôi không nghĩ là như vậy đâu.”
“Có ai biết sự kiện gì liên quan đến việc thay đổi thời tiết không?”
Chỉ trong chốc lát, xung quanh trở nên huyên náo vì sự thay đổi đột ngột ấy. Tôi không tìm thấy Sven Parab, người tôi cần tìm giữa đám người vừa bước trở khỏi doanh trại.
Nhưng mà, không khó để tìm ra anh ta.
Tôi mở cửa lều và bước vào, tìm thấy Sven Parab đang run cầm cập, trùm chăn kín đầu như thể một bệnh nhân cảm lạnh.
Không khó để đoán ra thứ gì đã làm anh ta sợ hãi đến vậy.
“Tôi... anh...”
Cuối cùng, ‘trực giác’ của Sven Parab đã phát động. Nhưng vấn đề là...
“Mình phải rời khỏi đây...! Chết tiệt... Dù có rời khỏi đây rồi thì mình phải đi đâu đây?! Không có nơi nào để chạy trốn cả...!”
Tôi nghĩ đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ta trong trạng thái tinh thần tệ đến như vậy.
“Bình tĩnh lại và nói cho tôi nghe. Ý anh là sao khi bảo ‘không có nơi nào để chạy trốn’?”
“Tôi sẽ chết! Dù tôi ở lại đây...! Hay rời nơi này để chạy về thành phố...! Tôi cũng sẽ chết...!”
.
Bình luận truyện