Sống Sót Trong Trò Chơi Với Tư Cách Một Barbarian

Chương 703 : Phiên chợ Anabada

Người đăng: ksama

Ngày đăng: 21:45 01-12-2025

.
“Dù sao thì… rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì giữa anh với hắn?” Tôi ngập ngừng một lúc khi câu hỏi đó vang lên. Liệu tôi có nên kể cho cô ấy về những ghi chép mà tôi đã nhìn thấy ở đó hay không? Dù sao thì đó cũng là chuyện tôi không thể thay đổi được, nên tôi nghĩ rằng mình nên giữ bí mật vì không muốn làm cô ấy buồn lo vô cớ. Nhưng ý nghĩ ấy không kéo dài quá lâu. Phải, có một điều tôi đã học được sau khi quan sát Lee Baek-ho. “Emily, có một chuyện mà tôi muốn nói với cô.” Một người không thể tự mình ôm lấy mọi gánh nặng của thế giới. Cuối cùng, tôi kể cho Amelia nghe về những ghi chép mà Auril Gavis đã cho tôi thấy. [Ác linh đến từ thế giới khác, ‘— — — —’, cuối cùng đã nhận ra con đường mà mình phải đi sau khi mất đi ba người đồng đội.] Một tương lai mà sẽ có ba người trong số chúng tôi chết đi. Amelia, sau khi nghe câu chuyện ấy, đã không hỏi tôi bất kỳ điều gì về mức độ tuyệt đối của “ghi chép” đó. Cũng phải thôi. Cô đã trải nghiệm điều đó trực tiếp cùng tôi. Chúng tôi đã chạy đi chạy lại giữa quá khứ, chịu đủ loại gian khổ chỉ để thay đổi một kết cục đã định trước. “Sử dụng phải cách mà chúng ta đã dùng lúc trước… Tôi e rằng sẽ rất khó.” Amelia là người mở lời trước, sau một khoảng lặng như thể cô đang sắp xếp lại suy nghĩ sau khi nghe xong câu chuyện. “Tôi cũng nghĩ vậy. Muốn dùng cách đó… chính tôi phải tự lừa dối bản thân mình. Và tôi thì không phải là một đứa trẻ vô tri.” Amelia lầm bầm một cách khó chịu khi thấy tôi gật đầu đồng tình. “…Tôi cũng không phải một đứa trẻ vô tri…” Cô ấy đang nói gì vậy? Dù cô ấy đã thể hiện ra sự trưởng thành vượt xa độ tuổi của mình, nhưng so với hiện tại, cô ấy của ngày đó vẫn chỉ là một đứa trẻ chưa hiểu chuyện. Khi tôi đang mỉm cười, nhớ về Amelia bé nhỏ thuở xưa, thì cô ấy hỏi tôi với vẻ rất nghiêm túc. “Nhưng…đó là một ghi chép về tương lai sao?” “Hả? Ý cô là gì?” “Vì anh bảo nó không nhắc đến một thời điểm cụ thể, nên tôi tự hỏi liệu đó có phải là ‘ghi chép’ về một chuyện đã xảy ra rồi hay không.” Ồ? “Leor Wuerv Dwalki… bắt đầu từ vị pháp sư ấy, chưa phải anh đã mất vô số đồng đội rồi sao? Dĩ nhiên, nếu gom tất cả lại thì cũng không thể gói gọn trong ba người… Có lẽ nó đang nhắc đến ba người có ảnh hưởng lớn nhất tới anh.” “Đó là một giả thuyết khá hợp lý, nếu không có những lời mà Auril Gavis để lại. [Nhưng dựa vào cách nó được ghi chép, đây chắc chắn là cùng một ‘sự kiện’.]” Nói đơn giản hơn: Ba người ấy sẽ chết trong một sự kiện duy nhất, chứ không phải cộng dồn từng cái chết riêng lẻ. Tất nhiên, điều này chỉ dựa giả thuyết rằng ông ta đang nói đúng. Tôi tin rằng trên đời này chẳng có thứ gì là tuyệt đối 100%, nhưng không dễ để phớt lờ lời nói của một lão già đã thu thập hàng trăm Fragments of Records. Có vẻ Amelia cũng nghĩ giống tôi sau khi nghe xong. “…Vậy thì thật sự đó là một ghi chép về chuyện chưa xảy ra.” Amelia lại chìm vào suy nghĩ, rồi tiếp tục đưa ra nhiều giả thuyết khác nhau. Trong đó, giả thuyết thú vị nhất là— “Trong ghi chép chỉ viết rằng anh đã đánh mất họ, đúng chứ? Nếu vậy, câu nói này có nhiều cách để diễn giải.” Nếu hiểu “đánh mất đồng đội” theo nghĩa là họ sẽ rời khỏi đội của tôi, vậy thì có thể kết thúc bằng việc không ai phải chết… ‘Giá mà chuyện đó là hiện thực’ Dù tôi cố gắng xoay sở để biến hy vọng thành động lực, nhưng cảm giác bất an vẫn cứ cuộn lại trong lòng. Những kinh nghiệm không đếm xuể của tôi từ trước đến giờ đã luôn đưa ra cùng một trực giác: Không thể nào. Và những linh cảm xấu bao giờ cũng chính xác. “…Yandel?” “À, xin lỗi. Tôi đang nghĩ một chút. Cảm ơn cô đã chia sẻ suy nghĩ của mình. Những gì cô nói đều hợp lý cả. Nhưng tôi nghĩ… chúng ta vẫn nên chuẩn bị cho kịch bản xấu nhất.” “Ý anh là… chuẩn bị đối phó với trường hợp ba người sẽ chết?” “Ừm, dù tôi cũng không biết liệu có giải pháp cho chuyện này hay không…” Amelia không nói gì trước sự bi quan và buông xuôi của tôi. Bởi chính cô cũng vậy. Dù tôi vùng vẫy thế nào, nỗ lực ra sao, thì cuối cùng “ghi chép” vẫn sẽ trở thành sự— Bốp! Amelia bất ngờ gõ mạnh vào trán tôi. Không đau lắm, và tôi lo rằng ngón tay gõ vào trán tôi có khi còn đau hơn. “Sao tự nhiên cô lại đánh tôi làm gì?” Tôi ngẩng lên, và thấy Amelia đang nhìn tôi với vẻ giận dữ. “Tại sao anh lại chịu thua sớm như vậy?” “…Hả?” “Có phải là anh không đấy, Bjorn Yandel.” “…” “Khi ấy, ngay cả lúc tôi đã buông xuôi hy vọng của chính mình thì anh vẫn tìm ra cách, vẫn không bỏ cuộc cho đến phút cuối cùng.” Amelia nắm lấy vai tôi, kéo mặt tôi lại gần mặt cô ấy, rồi— “Nên đừng bao giờ làm khuôn mặt đó nữa, Bjorn Yandel. Anh là người hùng có thể làm được mọi thứ đối với đứa trẻ năm ấy—đứa trẻ chẳng biết gì mà vẫn tin vào anh.” Khoảnh khắc nghe những lời ấy, cơ thể tôi bỗng run lên một cách kỳ lạ. Cảm giác ấy thật khác lạ. Người dân trong thành phố cũng gọi tôi là anh hùng, kỳ vọng vào tôi mỗi khi họ gặp khó khăn. Và khi ấy, tôi luôn thấy nặng nề, áp lực. “…” Nhưng hôm nay, từ “anh hùng” không phải một gánh nặng. Nó chỉ hơi lạ, hơi xa lạ, như thể nó không thuộc về tôi. Tôi biết rõ mình không phải anh hùng. “…” Thế nhưng… bằng một cách nào đó khó để mà diễn đạt thành lời với vốn từ ngữ ít ỏi của tôi— Thình thịch! Tôi cảm thấy mình có thể làm được mọi thứ. “…” Tôi cảm thấy mình có dũng khí để làm cả những việc mà ngày xưa mình cũng không dám nghĩ... Nhưng, đáng tiếc thay, cảm giác ấy không kéo dài được lâu. “Ưm… Mister…? Anh đã tỉnh chưa…?” “…Khụ! Khụ!” Ôi trời. Tôi suýt nữa thì gặp rắc rối lớn. (Dịch giả-kun : t biết Bjorn định kiss Amelia nhưng t không có bằng chứng.) ***** Bắt đầu từ Erwin, những đồng đội khác cũng tỉnh dậy từng người một, và cuộc trò chuyện với Amelia tạm thời bị gián đoạn. Cuối cùng, tôi đã không thể mang chuyện về bản ghi thứ hai ra nói. [.....Vào ngày mà … hoàng …. bốc cháy..... ác linh ‘— — — —’ đã bị phản bội… người đồng đội mà hắn tin tưởng…] Chính bản ghi ấy là lý do khiến tôi đưa ra cách diễn giải kia: rằng vào ngày thủ đô Carnon chìm trong biển lửa, tôi sẽ bị một đồng đội mình tin tưởng phản bội. ‘…Hay là không nói gì thì hơn?’ Hôm nay thời điểm không thuận lợi nên tôi chưa nói được, nhưng có lẽ đây là chuyện nên giữ lại cho riêng mình. Ngay từ đầu, tôi cũng chẳng biết diễn giải của mình có đúng hay không. Mà dù có đúng, liệu chuyện này có thay đổi được không…? Nghe nó còn khó hơn cả chuyện ban nãy. Cho dù biết trước ai sẽ phản bội, thì cũng làm được gì? Dù có thuyết phục họ từ trước, họ cũng không đổi ý. Nếu là chuyện có thể giải quyết dễ dàng, thì nó đã chẳng trở thành một “record” rồi. ‘Những thứ tôi vừa nói ra đã đủ khiến mọi thứ phức tạp rồi, không cần chất thêm nữa.’ Vì nói gì cũng không phải lúc, tôi quyết định cho bản thân thêm thời gian để suy nghĩ xem có nên thẳng thắn nói chuyện hay không. Dù sao thì, mọi chuyện đều có thứ tự ưu tiên của nó. “Có vẻ là tôi đã làm mọi người thức hết rồi…” Erwin nhìn thấy tôi tỉnh và bắt đầu cuống quýt, đến lúc tôi định thần lại thì toàn bộ đồng đội đang ngủ đều đã thức cả. “Bjoornnnn—!!!” “Rồi rồi, Aynar. Tôi cũng rất vui được gặp lại cô.” “Anh có thấy khỏe hơn chưa? Mọi người lo lắng lắm đó. Anh ngủ say như chết, thậm chí còn không ngáy.” “Giờ tôi ổn rồi. Chỉ hơi mệt chút thôi, đừng lo Kaislan.” “Tạ ơn trời ngài an toàn, Thuyền trưởng. Các phu nhân… không, mọi người đều rất lo lắng cho ngài.” “Nhưng Auyen, có phải anh đã tăng cân không?” “Vậy… vậy ạ? Tôi xin lỗi…” “Xin lỗi gì chứ? Anh trông khỏe mạnh hơn nhiều đấy. Sau này cứ ăn uống đầy đủ vào.” “Vâng!” Sau khi trao đổi lời chào và động viên nhau trong sự náo nhiệt, tôi hắng giọng để khiến mọi người xung quanh im lặng trong chốc lát. Dù thân thiết đến mấy, có những điều phải nói rõ ràng. Tôi nhìn toàn bộ thành viên của Clan Anabada và nói: “Trước hết, để tôi nói lời xin lỗi! Thành thật xin lỗi mọi người vì đã khiến tất cả phải vượt qua bức tường nguy hiểm này chỉ vì tôi!” Kaislan, một nhà thám hiểm và là cựu hiệp sĩ, mỉm cười trước lời xin lỗi chân thành. “Có gì đáng phải xin lỗi chứ? Chúng ta đều là những nhà thám hiểm mà. Nếu có cơ hội ra ngoài tường, tất nhiên tôi phải nắm lấy nó.” James Calla, uyển chuyển đệm theo lời Kaislan. Có lẽ vì cả hai từng là chỉ huy của cùng một tổ chức, họ biết phải nói gì để xoa dịu bầu không khí. Nhưng, tôi vẫn phải nói điều tôi muốn nói. “Và cảm ơn mọi người! Nếu không có các anh, tôi hẳn đã gặp nguy hiểm thật sự. Nhưng nhờ mọi người, tôi vẫn sống!” Khi tôi cúi đầu, tiếng cười nổ ra từ những người xung quanh. Hừm, không phải tiếng cười giễu cợt. “…Sao mọi người lại cười?” Lilith Marone nhún vai đáp lại. “Dù anh có nói rằng anh còn sống là nhờ mọi người, nhưng nhìn biểu cảm của những kẻ tấn công anh lúc ấy trông như chúng mới là những kẻ sắp chết.” “Đúng thế! Tất cả bọn chúng đều trông như đang ở bên bờ vực sụp đổ.” “Tôi nghe pháp sư nói là anh đã chiến đấu hàng giờ liền.” “Bjorn là chiến binh vô địch, mạnh nhất, tuyệt vời nhất!!” …Có lẽ vì lâu rồi mới gặp lại, cảm giác vừa ngượng nghịu vừa thân thuộc ùa đến khi nhìn họ dát vàng lên lời nói như vậy. “Mọi người chú ý! Tôi vẫn chưa nói hết đâu!” Tôi khiến xung quanh im ắng thêm lần nữa. Versil lên tiếng thay mọi người: “Anh dừng lại được rồi. Không có gì đáng phải xin lỗi hay cảm ơn cả. Đây là điều tất nhiên.” Ừm… Tôi trân trọng ý tốt ấy, nhưng… “Nhưng tôi không định xin lỗi hay cảm ơn.” Tôi đã làm điều đó trước rồi, sao tôi còn phải lặp lại lần nữa? “Hả? Vậy… anh định nói về kế hoạch tương lai?” À, ừ… tôi cũng phải làm chuyện đó thật. “Cũng không phải.” Nhưng tôi không định bắt đầu cuộc họp ngay bây giờ. Sau tất cả, họ đã mạo hiểm đi ra ngoài bức tường để tìm tôi. Chỉ nói vài câu rồi kết thúc thì đúng là không biết điều. “Vậy thì…?” “Phân chia chiến lợi phẩm.” “…?” “Chẳng phải chúng ta gom được đống lớn lần này sao! Với lại tôi cũng lấy được rất nhiều thứ khác! Tôi sẽ bày hết chúng ra, nên có ai cần gì thì cứ nói!!” Tiết kiệm, chia sẻ, trao đổi, tái sử dụng. Đó là tinh thần của Clan Anabada. ***** Buổi phân chia chiến lợi phẩm kéo dài lâu hơn dự kiến. Cũng phải thôi, phần lớn chiến lợi phẩm lần này đều là hiện vật. “Tôi cũng có vài món không dùng nữa, muốn đóng góp làm tài sản chung. Ai cần cứ dùng…” “Hả? Thế thì tôi cũng vậy!” “Tôi cũng có vài thứ…” Không chỉ chiến lợi phẩm, mà mỗi người còn mang ra cả những món đồ họ không dùng tới nữa, khiến quy mô buổi chia chiến lợi phẩm càng lúc càng lớn. Đến khi phân loại xong hết mọi thứ, cảnh tượng trông chẳng khác gì một khu chợ thu nhỏ. “Chuyện này thật bất thường…” “Có gì bất thường?” “Những cảnh như thế này không thể nhìn thấy ở đâu khác đâu. Trên đời làm gì có Clan nào mà các thành viên sẵn sàng cho đi đồ đạc của mình dễ dàng thế này? Trong đó tiến những thứ có thể mang lại một khối tiền khi bán đi.” Hmm… Đó là sự thật. Tôi thì không sao vì chưa ở Clan nào trước đây, nhưng Versil từng ở một Clan tầm trung lâu năm nên cảm giác cũng dễ hiểu. “Có phải bởi vì thủ lĩnh của họ cũng rất bất thường nên chuyện này mới xảy ra không?” “Cô đang nói gì vậy? Mau đến đó xem thử có món gì mình cần không đi.” “Tôi đã định làm thế rồi.” Sau khi Versil cũng gia nhập vào sự rộn ràng của khu chợ nhỏ, tôi chỉ đứng từ xa quan sát đồng đội mình. “Vậy từ giờ chúng ta tính thế nào?” Amelia, người bị cắt ngang câu chuyện lúc nãy khi Erwin tỉnh dậy, lại tiến đến nói tiếp. “Ừm, không phải cô cũng nên đi xem vài món trang bị sao?” “Sau khi nghe những lời như vậy, anh nghĩ tôi có thể để tâm đến chuyện đó sao?” Well… cũng đúng. “Anh biết rõ tình hình hiện tại chứ? Nếu có đến ba người phải hy sinh, thì đó không phải kiểu nguy hiểm bình thường. Khác với anh, tôi không hiểu nhiều về thế giới bên ngoài tường đâu.” Khó mà nói có phải là may mắn hay không, nhưng câu hỏi của Amelia khiến một điều bật lên trong đầu tôi ngay lập tức. [Là một con quái vật cực kỳ, cực kỳ đáng sợ.] Con quái vật mà Lee Baek-ho từng nói, thứ xuất hiện bên ngoài tường. [Em không nghĩ nó có một lãnh địa cố định. Bất kể anh có đi đến đâu, nó cũng sẽ mò tới chỗ đó. Và mỗi khi nó xuất hiện, hàng nghìn người chết mà không hề có sức chống cự] (Chương 665) Ngoài nỗi kinh hoàng, tôi chỉ biết một điều về nó: Càng có nhiều người tụ tập và nán lại càng lâu ở ngoài tường, con quái vật đó sẽ càng dễ xuất hiện. Sss… “Chợ Anabada” mở lúc nửa đêm kéo dài lâu hơn dự tính và chỉ kết thúc khi trời hửng sáng. ‘Cách này cũng không tệ.’ Dù không phải ai cũng nhận được vật phẩm cốt lõi cho mình, nhưng hầu hết đều đổi được một hai món trang bị tốt hơn. ‘Chỉ một khu chợ mà sức mạnh Clan tăng khoảng 5%…’ Ban đầu tôi lo vì kiểu phân phối tự phát này sẽ dễ dàng xảy ra mâu thuẫn, nhưng giờ tôi lại thấy thật may vì đã chọn cách này. “Haha… Tôi chưa từng thấy kiểu phân phối này bao giờ, nhưng tôi rất thích nó.” “Chẳng phải như vậy thú vị hơn sao? Việc chia sẻ cho nhau những thứ cần thiết khiến chúng ta cảm thấy gắn kết hơn.” “Sau này, đây có thể trở thành truyền thống đặc trưng của Clan chúng ta.” Bởi vì mọi người đều có phản hồi tích cực, có lẽ tôi có thể cân nhắc biến phiên chợ Anabada thành một truyền thống trong tương lai. Tất nhiên, tôi cũng sẽ ghi nhớ lời khuyên của James Calla, người từng là Phó thủ lĩnh của một Clan lớn. “Nhưng khi quy mô lớn dần, chúng ta phải cẩn thận. Bây giờ thì mọi người chỉ lấy thứ mình cần, nhưng một ngày nào đó có thể sẽ xuất hiện một kẻ tham lam.” Tất nhiên, đó chỉ là một ghi chú nhỏ trong đầu thôi, chứ không mấy lo lắng. Tôi không phải kiểu người sẽ để cho kẻ như vậy tự tung tự tác. Ngay từ đầu, tôi cũng chẳng nghĩ mình có lý do gì để nhận những kẻ như thế vào. “Được rồi! Có thể các người đều mệt, nhưng mọi người, tập hợp lại!” Mọi người đều thức dậy giữa đêm và thức trắng cho tới sáng, nhưng mức mệt mỏi này với nhà thám hiểm chỉ như cơm bữa. Mặt trời đã lên và chúng tôi cần lập tức bắt tay vào công việc tiếp theo. “Chúng ta có chuyện cần thảo luận cùng nhau!” Đây là một cuộc họp lãnh đạo, tuy nhiên Clan Anabada của chúng tôi nhân số ít nên cũng chẳng cần phải chia ra thành nhiều đội và chọn người đại diện để tham gia cuộc họp. “Như mọi người đã biết, ma pháp trận cho phép quay trở lại bên trong tường thành đã bị phá hỏng.” Trước khi bắt đầu phân công công việc chính thức, chúng tôi dành thời gian báo cáo tổng quan cho toàn bộ các thành viên về tình hình hiện tại. Ma pháp trận đã bị phá. Đặc tính của lũ quái vật tồn tại bên ngoài bức tường. Và sự tồn tại của con “quái vật” đã khiến những cư dân của Noark từng rời đi để khám phá thế giới rộng lớn phải quay đầu trở về thành phố. Trong lúc tôi giải thích những điều mọi người cần biết, câu chuyện tự nhiên dẫn đến việc GM có thể sửa lại ma pháp trận quay về nếu sở hữu đủ nguyên liệu.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang