Sống Sót Trong Trò Chơi Với Tư Cách Một Barbarian
Chương 702 : Đồng đội tốt
Người đăng: ksama
Ngày đăng: 21:45 01-12-2025
.
“Hắn ta đi rồi…”
Chỉ đến lúc ấy, như thể mọi căng thẳng khó hiểu cuối cùng đã tan biến, các đồng đội của tôi mới tiến lại gần.
“Thưa ngài, ngài vẫn ổn chứ…?”
“Trông anh ấy khá mệt mỏi…”
Khi những gương mặt đầy lo âu của đồng đội vây quanh mình, sợi dây cuối cùng giữ tôi đứng thẳng cũng biến mất và tôi đổ gục xuống đất.
“Bjorn Yandel…”
Đứng ở trung tâm vòng người ấy là Amelia, và sắc mặt cô có phần tức giận.
“Rốt cuộc tại sao anh lại lang thang ở ngoài bắt, tại sao anh không quay lại? Và tại sao anh lại phải giao chiến với những kẻ đó?”
À, có lẽ cô ấy tò mò. Dù sao thì tôi cũng đã biến mất suốt mấy tháng trời mà không nói một lời.
“Cái đó…”
Ngay lúc tôi cố gắng gom chút sức lực còn lại để bật dậy, định giải thích—
“Tôi có nhiều điều muốn hỏi, nhưng hiện giờ trông anh đã kiệt sức rồi.”
Amelia chuyển sự tức giận thành tiếng thở dài, nhẹ nhàng đặt tay lên vai tôi và ấn tôi nằm xuống trở lại.
“Anh hãy nghỉ trước đi. Đợi anh tỉnh táo rồi thì tôi sẽ nghe câu chuyện của anh.”
Nghe đến đó, trái tim tôi thấy nhẹ nhõm, và mi mắt dần khép lại. Chỉ cần buông lỏng một chút là tôi sẽ mất ý thức và chìm vào giấc ngủ ngay. Nhưng trái lại, đầu óc tôi lại hết sức rối bời.
Thình thịch—!
May mà các đồng đội của tôi xuất hiện bên ngoài tường thành, tôi mới tránh được hiểm cảnh. Và tôi cũng đã thu được rất nhiều nhờ dồn ép Lee Baek-ho.
Nhưng cho dù như thế, việc chúng tôi bằng cách nào đó đã tụ họp lại với nhau liệu thật sự có thể xem là chuyện tốt không?
Theo lý thuyết, đáng lý ra tôi nên gặp lại họ sau vài tháng xa nữa, sau khi ma pháp trận dịch chuyển đã tự mình sửa chữa xong xuôi.
[Ác linh đến từ thế giới khác, ‘— — — —’, cuối cùng đã nhận ra con đường mà mình phải đi sau khi mất đi ba người đồng điộ.]
Liệu đây có thực sự là trùng hợp?
*****
Bước chân nặng nề, bầu không khí tĩnh lặng.
Không rõ bốn người họ—hai nam hai nữ—đã đi được bao lâu giữa khu rừng, mang theo vẻ mặt cứng đờ, đen tối như bóng lưng của những kẻ bại trận. Rồi người đàn ông tóc vàng đi đầu đột ngột dừng lại và lẩm bẩm.
“Chết tiệt.”
Âm thanh nhỏ đến mức nếu không tập trung thì khó mà nghe được; một câu than thở ngắn ngủi, chỉ vài âm tiết. Nhưng ba người còn lại chẳng ai đáp lời.
Ai nấy đều hiểu rõ lúc này anh ta tức giận đến mức nào, thất vọng ra sao, và lòng tự ái bị tổn thương nhiều thế nào.
“…”
Sau một hồi im lặng, người đàn ông to lớn nhất nhóm, cứ nhìn quanh không biết làm gì, cuối cùng mở miệng như thể buộc phải nói:
“Tôi… Baekho…?”
“…”
“Giờ có hỏi cũng vô ích, nhưng… tại sao anh không làm tới cùng…?”
“Tại sao tôi phải làm tới cùng?”
Khi Lee Baek-ho lạnh lùng hỏi lại, Aures khựng lại, như thể hối hận vì đã lên tiếng. Nhưng rồi anh vẫn tiếp tục, như bị thôi thúc bởi sự nghi hoặc của chính mình.
“Nam tước Yandel… đó là chuyện cả thế giới đều biết, rằng anh ta rất coi trọng đồng đội của mình. Nếu cứ tiếp tục đến cùng và cho anh ta biết mình sẽ phải đối diện với kết quả gì, người phải lùi bước trước hết nhất định sẽ là anh ta.”
Đó là điều mà Aures thật sự thấy thắc mắc. Dù sao, Nam tước Yandel và Lee Baek-ho là hai người hoàn toàn khác nhau. Bjorn Yandel trân quý đồng đội, còn Lee Baek-ho thì hoàn toàn ngược lại.
Một kẻ lạnh lùng đến mức dù ai có chết trước mặt cũng chẳng thèm chớp mắt—đó là đánh giá của Aures về Lee Baek-ho, và hiện thực đã chứng minh anh ta không hề nhìn lầm người.
Nếu xét đến sự khác biệt ấy, rõ ràng Lee Baek-ho có lợi thế hơn trong “trận đấu” vừa rồi. Nhưng tại sao kết quả lại hoàn toàn trái ngược?
Câu trả lời đến từ Jaina, người đã lên tiếng thay cho Lee Baek-ho vẫn còn im lặng.
“…Có vẻ như anh chưa nhìn thấy nó.”
“Chưa nhìn thấy? Ý cô là gì?”
“Ánh mắt.”
“Ánh mắt… của ai?”
Khi Aures nghiêng đầu khó hiểu, Jaina nhẹ nhàng giải thích:
“Nếu anh nhìn thấy ánh mắt đó, Aures, anh sẽ không hỏi câu đó đâu.”
“Rốt cuộc là chuyện gì? Ánh mắt gì? Anh ta đã dùng kỹ năng đặc biệt nào đó sao?”
“Không… không phải vậy… Chỉ là tôi biết ngay khoảnh khắc nhìn thấy ánh mắt đó. Nam tước Yandel là kiểu người tuyệt đối không khuất phục. Nhất là trước những lời đe dọa.”
Aures vẫn không thật sự hiểu, nên Học giả Hủy diệt đứng cạnh liền chen lời.
“Trên đời có nhiều kẻ hành động thiếu suy nghĩ và đưa ra những lựa chọn tồi tệ. Nhưng hôm nay, Nam tước Yandel không phải là một trong số đó.”
“Ý ông là sao?”
Học giả Hủy diệt búng tay. Một ngọn lửa nhỏ hiện lên trên lòng bàn tay ông ta.
“Người bình thường sẽ không đưa tay vào lửa vì họ biết lửa sẽ làm họ bỏng. Nhưng một người lần đầu nhìn thấy lửa thì sao?”
“Ừm… Tôi không chắc, nhưng nếu là tôi, có khi tôi sẽ thử vì tò mò.”
“Đó chính là sự dũng cảm của một kẻ ngu dốt. Có người sẽ vì không biết mà sợ hãi, nhưng cũng có người sẽ vì không biết mà trở nên can đảm.”
(Dịch giả-kun: chỗ này định dịch là cái dũng của kẻ thất phu cơ, hợp vl, nhưng mà t bị OCD, t nhất quyết không để nhân vật Tây huyễn nói chuyện như người Trung Quốc đâu.)
“Vậy ông đang muốn nói điều gì?”
“Nam tước Yandel biết rõ lửa nóng thế nào. Biết rõ điều gì sẽ xảy ra nếu anh ta đặt tay vào nó. Nhưng anh ta vẫn không lùi bước.”
“Bởi vì đó là điều anh ta tin rằng mình phải làm.”
Lần này là Lee Baek-ho xen vào. Nhưng Học giả Hủy diệt chẳng có vẻ gì khó chịu, chỉ thản nhiên tiếp tục như thể đang giảng giải cho học sinh ở Tháp Ma pháp.
“Những người như vậy không phải những kẻ vô tri không biết sợ. Họ là những người đã học được cách vượt qua nỗi sợ và tiến bước về phía trước. Và người ta gọi họ là ‘chiến binh’.”
“…”
“Đó cũng là điều được ghi lại trong tự truyện của Febrosk.”
“…”
“Nhìn cảnh tượng ngày hôm nay, cuối cùng ta đã hiểu vì sao đám người Barbarian đó lại gọi Nam tước Yandel là chiến binh vĩ đại nhất.”
“Bây giờ ông đứng về phía ai thế, lão già?”
“Tạm thời thì ta đứng về phía các anh. Và chính vì thế ta mới phải nói để các anh hiểu rõ lý do vì sao mình thất bại. Ánh mắt của Nam tước khi ấy… là ánh mắt của một kẻ đã quyết chí. Còn các anh thì không.”
“Vậy chúng tôi phải làm gì? Đánh nhau đến chết chỉ để bắt anh ta trả lời một câu hỏi thôi sao?”
“Ý ta là từ giờ hãy cẩn trọng. Sợi dây xích mà anh tưởng mình đang tròng lên cổ anh ta giờ đã không còn giữ được anh ta nữa.”
“Biết rồi, biết rồi… Đừng nói nữa. Hiện giờ tôi không muốn gây sự với ai hết.”
Sau khi cảm xúc đã được ổn định lại phần nào, Lee Baek-ho trở lại với giọng điệu thường ngày, thở dài phì phì, lẩm bẩm như than thở.
“Trời ạ, phiền phức thật. Nếu đe dọa đồng đội hắn cũng chẳng còn tác dụng… thì tôi phải làm gì để kiểm soát hắn đây?”
Dường như nỗi bất mãn đã qua đi. Giờ đây, với anh ta, đó mới là vấn đề lớn nhất trên đời. Lee Baek-ho trầm tư không nói gì thêm, còn ba người kia nhìn nhau một lúc rồi tiếp tục trò chuyện.
“Nhưng mà… anh ta mạnh thật đấy.”
“Anh đang nói về Nam tước sao?”
“Đúng vậy. Tôi chưa từng nghĩ rằng anh ta có thể đứng vững được e một tiếng đồng hồ ngay cả khi chúng ta đã dốc hết toàn lực. Nếu là trước đây, tôi sẽ không bao giờ tin nổi là trên đời lại tồn tại một con quái vật như thế.”
“Chỉ là cô chưa bao giờ thấy không có nghĩa là chúng không hề tồn tại.”
“Vẫn còn những kẻ khác mạnh đến mức đó sao?”
“Dĩ nhiên, chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi, nhưng để tôi nói cho cô.”
Khi Học giả Hủy diệt nói chuyện với Jaina, Aures nhanh chân xen vào giơ tay, bẻ từng đốt ngón tay từng cái để đếm những người mà anh ta biết đến.
Một… hai… ba… bốn… năm… sáu…
Tốc độ đếm khá chậm, và kết quả cũng không nhiều… Nhưng—
“Có lẽ chỉ vài năm nữa, anh sẽ phải dùng cả hai tay.”
“Hả? Ý ông là sao?”
“Nam tước Yandel sẽ còn mạnh hơn nữa.”
Nghe vậy, Jaina và Aures không đáp, nhưng trong mắt họ hiện lên cùng một câu hỏi.
Người đàn ông đó thực sự còn có thể trở nên mạnh hơn sao?
“Những kẻ không có gì để mất sẽ chỉ trở nên độc địa hơn…”
Lão tiếp tục nói, mắt hướng về bóng lưng Lee Baek-ho – người đang chìm trong suy nghĩ và chẳng buồn để ý tới cuộc trò chuyện.
“Nhưng những kẻ có nhiều thứ để mất thì sẽ trở nên mạnh mẽ để bảo vệ chúng.”
Đó là quy luật tự nhiên của thế giới, một điều mà ông ta đã lĩnh hội sau khi đã sống rất nhiều năm trên thế giới này.
*****
Khi tôi mở mắt ra, thứ đầu tiên xuất hiện trước mắt tôi là một cái cây. Một thân cây khổng lồ, cao như muốn xuyên thủng bầu trời. Qua những tán lá, tôi có thể thấy bầu trời đêm, với những vì sao trải dài như dải Ngân Hà.
Và sau đó là tiếng lách tách của đống lửa phát ra đều đặn.
‘Lạnh thật…’
Đến tận lúc này tôi mới cảm nhận rõ hơi lạnh bốc lên từ mặt đất trơ trụi và lớp sương ẩm quanh bụi rậm.
‘Là những người khác đã phủ lên cho mình sao?’
Có một tấm chăn da thú trùm lên người tôi, hẳn là do các đồng đội đã đắp lại.
Đó chính là tấm chăn cỡ siêu khổng lồ của tôi – thứ có thể che trọn thân hình của một Barbarian cao hơn 2 mét.
‘Họ không mang tôi đến chỗ khác vì sợ sẽ đánh thức tôi à?’
Nghĩ đến điều khiển tim tôi cảm nhận được một luồng nước ấm.
Sau tất cả, nếu tôi ở trong nhóm của Lee Baek-ho, chắc tôi sẽ chẳng bao giờ nhìn thấy điều này dù có ở bên họ cả chục năm.
“Anh tỉnh rồi à.”
Khi tôi cựa mình dưới lớp chăn, một giọng nói vang lên bên cạnh, như đã nhận ra tôi đã thức.
Tôi nhổm người lên một chút và nhìn thấy Amelia đang ngồi trước đống lửa.
“Tôi ngủ được bao lâu rồi?”
“Đã hai ngày kể từ khi anh gục xuống và ngất đi.”
“…gì cơ?”
Vậy là tôi đã nằm bẹp dưới đất hai ngày? Thảo nào vai tôi lúc này cảm thấy cứng đờ.
“Những người khác đâu rồi?”
“Họ đang ngủ. Hiện tại tôi đang chịu trách nhiệm canh gác…”
Tôi nghiêng đầu khi nghe đến việc canh gác.
“Thật sao? Trông cô không giống một phân thân lắm?”
Sử dụng phân thân được tạo ra bởi [Self-Replication] để canh gác trong lúc ngủ là thao tác thường ngày của Amelia. Vậy tại sao lần này cô ấy lại không dùng cách đó?
“…Tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu có ai đó ở bên cạnh khi anh tỉnh dậy.”
Wow… Tôi thật sự đã tìm được một đồng đội tốt.
“Tôi nghe tên pháp sư kể đại khái rồi. Lần này anh lại gây rắc rối bời vì những hành động liều lĩnh nữa rồi.”
“Rắc rối?”
“Nếu ngay từ đầu anh không chạy ra ngoài với pháp sư, chuyện này đã chẳng xảy ra. Anh đang nghĩ cái gì trong đầu vậy?”
Amelia bắt đầu mắng, giọng giống hệt một người mẹ đang trách mắng đứa trẻ bốc đồng.
“Trong đầu anh có bao giờ nghĩ đến chuyện hỏi ý kiến chúng tôi không? Nếu anh chết ở ngoài đó thì sao? Sao anh cứ hành động một cách vô trách nhiệm như thế chứ?”
Tôi không thể phản bác cô ấy được. Dù không thể tiên đoán mọi việc sẽ thành ra thế này, nhưng cuối cùng tôi đã gây rắc rối cho không chỉ bản thân mình mà còn cả bọn họ.
“Bjorn, con trai của Yandel, tôi đã tin tưởng anh và giao cả tính mạng mình cho anh.”
“…”
“Xin đừng khiến tôi phải hối hận vì lựa chọn đó.”
“…Tôi hứa chuyện này sẽ không xảy ra nữa.”
Khi tôi đáp lại bằng giọng đáng thương nhất mình có thể, Amelia xoa trán và thở dài thật sâu rồi nói:
“Được rồi…việc mắng mỏ kết thúc ở đây thôi.”
Amelia – đã trở lại giọng điệu thường ngày – nhìn tôi và nói:
“Chắc anh cũng có rất nhiều câu hỏi, vậy để tôi nói trước chuyện bên phía chúng tôi.”
Rồi cô ấy bắt đầu kể tóm tắt những việc đã xảy ra trong thành kể từ khi tôi biến mất.
Đó là một câu chuyện dài vì tôi đã biến mất nhiều tháng, nhưng đại thể là: một trận đấu giữa các Clan đã được tổ chức trong lễ hội tháng thứ 13.
Vốn Clan Anabada của chúng tôi cũng được mời tham gia, nhưng vì sự vắng mặt của tôi, họ đã phải từ bỏ cuộc thi.
“Hoàng gia mở rộng bảo khố cấp vàng cho 10 người của Clan chiến thắng…?”
“Thủ lĩnh của Clan chiến thắng còn nhận được một phần thưởng cao cấp hơn, hơn cả những thứ có thể được tìm thấy trong bảo khố cấp vàng .”
Bảo khố cấp vàng là nơi chứa đầy những Tinh chất cấp độ 2 và những vật phẩm được đánh số thuộc loại Double Number. Bụng tôi hơi đau, nhưng tôi cố nghĩ theo hướng tích cực.
Ít nhất, chuyến đi ra ngoài tường thành đã đem lại cho tôi quá nhiều thứ. Và cuối cùng lại còn thu được khoản đền bù từ Lee Baek-ho nữa.
Tóm lại, nghe xong câu chuyện, mọi thứ đều ổn hơn tôi nghĩ. Tuy có một vài rắc rối vì tôi mất tích, nhưng công việc kinh doanh của tôi trong thành phố vẫn đang tiến triển tốt.
“Không có vấn đề gì xảy ra với việc tôi biến mất sao?”
Chính tôi cũng bất ngờ vì điều này.
“Làm sao chuyện đó có thể xảy ra vậy?”
“Vì hầu hết nhiệm vụ cần anh làm đều có thể do chúng tôi xử lý thay.”
“Nhưng chắc cũng phải có người nghi ngờ chứ?”
“Tôi giải thích với họ rằng anh nhận được một Tinh chất mới và đang tạm thời tự nhốt mình trong nhà để nghiên cứu nó.”
“…Với một cái cớ sứt đều như thế, chắc là những người cần biết thì đều đã biết rồi nhỉ.”
“Đúng là như vậy. Trong thành phố chắc chắn vẫn tồn tại những nghi ngờ. Dù không có ai nói ra, nhưng việc anh biến mất chắc đã đến tai những người đang để ý đến anh. Nhất là khi tất cả chúng tôi cũng đã biến mất cùng một lượt thế này.”
“…À đúng rồi! Vậy các cô ra ngoài bằng cách nào? Ma pháp trận đã sửa xong rồi sao?”
Tôi hỏi một cách tràn đầy hy vọng, nhưng Amelia khẽ lắc đầu. Rồi cô giải thích cách họ thoát ra được.
“Vậy là chỉ có chiều đi là mở ra, còn chiều quay về thì bị chặn sao…”
Nghe đến đây, lòng tôi lại ấm lên một lần nữa.
“...Sao anh lại nhìn tôi như thế?”
Tôi chỉ đang biết ơn. Vì khác với tôi, người hoàn toàn không biết mình sẽ bị nhốt, họ đã chọn rời khỏi tường thành, bước vào vùng đất không biết, chỉ để tìm tôi dù biết sẽ không có đường về.
“Vậy còn anh? Đã xảy ra chuyện gì?”
Thấy tôi chỉ mỉm cười và nhìn chằm chằm vào cô ấy, Amelia đổi chủ đề với vẻ ngượng ngùng.
“Tôi á? Ừm, phải bắt đầu từ đâu nhỉ—”
“Tôi đã nghe đại khái từ pháp sư rồi. Điều tôi muốn biết là phần còn lại.”
“Phần còn lại?”
“Lý do thật sự khiến amh xung đột với Lee Baek-ho, người mà anh đã từng chung sống hòa thuận.”
À cái đó…
“Tôi nghe rằng nói rằng anh đã gặp Auril Gavis và trở về trễ.”
Chà, vậy là cô ấy biết tới đó rồi sao.
“Rốt cuộc là chuyện gì khiến anh nhất quyết giữ đến bí mật đến mức phải giao chiến với Lee Baek-ho trong tình thế bất lợi như vậy?”
Tôi bật cười khi thấy vẻ mặt nghiêm túc của Amelia.
“Hình như có chút hiểu lầm rồi. Lý do tôi giấu không phải vì sợ Lee Baek-ho biết đến.”
Thú thật, chẳng có lý do gì để giấu hắn cả. Nếu hắn chịu đề nghị đàng hoàng, thậm chí đưa ra một đề nghị hợp lý, tôi có khi đã nói rồi. Nhưng…
“Chính vì hắn ép quá mức nên tôi tuyệt đối không thể nhượng bộ ở đó.”
“…Ra là vậy.”
Amelia, vốn sinh ra và lớn lên trong một thế giới vận hành theo luật lệ của kẻ mạnh, dường như hiểu ngay suy nghĩ của tôi mà không cần giải thích dài dòng.
Nhưng hình như cô ấy vẫn còn câu hỏi khác thì phải?
.
Bình luận truyện