Sống Sót Trong Trò Chơi Với Tư Cách Một Barbarian

Chương 700 : Kẻ không có gì để mất

Người đăng: ksama

Ngày đăng: 20:28 23-11-2025

.
“Thật đáng tiếc khi mọi chuyện đã vượt khỏi tầm kiểm soát, nhưng Nam tước của chúng ta lại có những điểm yếu quá rõ ràng.” Không biết có phải vì tôi đã quen rồi hay không, nhưng khi nghe những lời ấy, tôi không còn nổi giận nữa. Thực ra tôi vốn cũng chẳng nghe rõ. Trái tim đang đập thình thịch của tôi đã gần như bao phủ hết những âm thanh xung quanh rồi. Tiếng tim đập vang lấp đầy màng tai, tầm nhìn nhòe đi vì máu và mồ hôi, làn da bỏng rát như bị áp vào ngọn lửa... “Kuuuuuuu...” Tôi chỉ tập trung vào những cảm giác ấy và bật cười trong vô thức. Không phải vì buồn cười, mà chỉ vì cười… là điều duy nhất tôi có thể làm. “Đó chính là điều được ghi lại trong cuốn sách do ông Febrosk viết sao? Họ nói rằng các chiến binh sẽ bật cười khi họ kiệt sức...” (Dịch giả-kun : Kyle Febrosk, pháp sư chiến đấu, bạn đồng hành của Bjorn khi bị quân Noark bao vây ở Tầng Một, giới thiệu vào chương 220. Có một cái hint ở cuối arc đó là người này từng nói nếu mình có thể sống sót trở về mình sẽ viết một cuốn sách. Đây là nguyên văn câu nói mà Bjorn đã nói với anh ta.) Lee Baek-ho nghiêng đầu trước lời của Học giả Hủy diệt. “Cái vớ vẩn gì vậy?” “Anh bạn đó đã viết như thế. Chẳng lẽ anh không biết rằng câu nói này rất nổi tiếng trong giới thám hiểm sao?” “Sao tôi phải biết chuyện đó?” Lee Baek-ho vừa cười vừa nhổ nước bọt lẫn với máu xuống đất. “Dù sao, ý của ông là Nam tước đang rất mệt lúc này đúng không?” Ánh mắt Lee Baek-ho nhìn tôi thể hiện rõ quyết tâm không lùi bước. Một tin không tốt đối với tôi. Thực sự, chỉ cần cố thêm chút nữa thì tôi sẽ chẳng còn sức mà đứng... “Kuuuuuuu...” Nhưng biết sao được? Tôi chỉ có thể cố cho đến khi không còn cố được nữa. Trong đời người sẽ có những lúc phải lấy hết can đảm để bước tiếp, dù cho đã biết kết cục. “Này lão già, chuẩn bị xong chưa?” “À, xong rồi.” “Vậy kết thúc chuyện này thôi.” Không rõ ông ta đã chuẩn bị điều gì, nhưng chắc chắn họ đã âm thầm thực hiện một cái bẫy nào đó trong lúc tôi không để ý... Whaaaaaaaaa—! Một ma pháp trận khổng lồ được dựng lên quanh vị trí Học giả Hủy diệt đang đứng. Cảm giác bất tường lập tức lan ra. Lâu rồi tôi mới suy yếu đến mức nảy ra suy nghĩ “Nếu không chặn nổi thì phải chạy thôi...” Tôi cố ép mắt mở ra nhìn phía trước. Kwajik—! Đột nhiên, tiếng như quả dưa hấu bị nghiền nát vang lên đâu đó, và ma pháp trận trên mặt đất lập tức mất đi ánh sáng. Chuyện quái gì đang xảy ra? Tôi đảo nhanh ánh mắt để kiểm tra và nhìn thấy một cảnh tượng bất ngờ. “...!” Một học giả tận thế bị hất tung lên không như thể bị đánh trúng bởi thứ gì đó. 「Amelia Rainwales thi triển [Surak Strike].」 Chuyện gì thế này? Sao cô ấy ở đây? Tôi mệt đến mức tự hỏi liệu có phải đang ảo giác hay không, thì Amelia lên tiếng. Nhưng không nhìn tôi, mà nhìn về phía Lee Baek-ho. “Thủ lĩnh, tôi giết hết bọn này nhé?” Tôi gật đầu theo phản xạ. “Hừ.” Tôi gật trong vô thức, nhưng nói thật tôi có chút xấu hổ khi nhìn mặt cô ấy. Amelia Rainweilz —người bạn đồng hành chân chính của tôi, lẽ ra phải ở trong thành. Tôi đã lo lắng vì suốt mấy tháng không thể gửi tin báo cho cô ấy rằng mình không quay trở về được. Một mặt, tôi mừng đến nỗi muốn bật khóc. Nhưng mặt khác, tôi cũng mang theo hoài nghi. Làm sao cô ấy đến được đây? “Có phải vì tôi mất tích lâu quá nên cô ấy đã phải đi tìm tôi không?” Ừ, kiểu gì Amelia cũng sẽ làm như vậy. Cô ấy sẽ lật tung mọi nơi để tìm cách thoát ra ngoài đây, phòng khi tôi lại gây ra chuyện gì. Bởi cô ấy là người tôi tin tưởng nhất. “...Giết chúng ta? Chỉ bằng một mình cô?” Lee Baek-ho, vốn tỏ ra bối rối vì sự xuất hiện của Amelia, giờ đã lấy lại bình tĩnh và bật cười. Rồi hắn ta hét: “Aures! Trông chừng lão già! Tôi sẽ lo cô ả này!” “Được, tôi hiểu rồi!” Aures nghe lệnh Baek-ho liền lao về phía Học giả Hủy diệt. Thế nhưng Amelia chỉ khẽ mỉm cười nhìn cảnh này. “Ta không nhớ mình có nói điều đó.” “......” “Rằng ta chỉ đến đấy một mình.” Khoảnh khắc mọi ánh mắt đổ về lối vào của hang động nơi ma pháp trận dịch chuyển được giấu kín—một ánh sáng từ đầu mũi tên lóe lên từ trong bóng tối. Không phải là mũi tên sắt thông thường, mà là một mũi tên được cường hóa bởi tinh linh—một phát bắn được bao bọc trong ánh sáng. Whoosh—! Không cần nhìn cũng biết là ai. 「Erwin Fornacci di Tercia thi triển [Rupture].」 Một mũi tên lao đến, nhanh đến mức mắt thường khó theo kịp, nhắm thẳng vào lão già đang choáng váng. Aures, đang chạy tới chỗ lão, vội ném thân mình ra cản—và... Kwaaaaaang! Mũi tên xuyên qua cánh tay trái của anh ta, rồi phát nổ. Máu thịt bắn tung như bị xé từ bên trong. “...Xem ra quý cô tai dài đó cũng có mặt ở đây?” Từ đây, mọi người đều ngừng chuyển động. Như thể toàn bộ khung cảnh dừng lại. Các đồng đội của tôi liên tục xuất hiện từ lối vào tối om nơi mũi tên được bắn ra. “Belbev Ruinzenes...” Erwin với đôi mắt đỏ ngầu sát khí. “Bjornnn!! Chúng ta sẽ xử sạch đám này luôn chứ?” Aynar, hừng hực khí thế. “Hãy bình tĩnh. Chúng là những đối thủ đáng gờm.” Versil, biểu cảm căng thẳng. “Lại tự mình làm mọi thứ...” Misha, ánh mắt lo lắng nhìn cơ thể đầy thương tích của tôi. ‘Auyen cũng ở đây.’ Và đội quân cứu viện cũng không dừng lại ở đây. “Không có kẻ đó sao. Tôi nghe nói hắn là một tay cung thủ rất khá đấy.” “Đây là bên ngoài tường thành sao...” “Nhưng ít nhất chúng ta đã tìm được thủ lĩnh đang mất tích ngay khi ra ngoài.” “Phải. Và có vẻ chúng ta đã tới rất kịp thời.” Không chỉ những thành viên cốt cán của Clan Anabada, mà còn cả những tinh anh mới tham gia gần đây qua chuyến thám hiểm Núi Băng. James Carla. Sven Parav. Meland Kaislan. Lilith Marone. ‘Nhìn lại, Clan của chúng tôi thật sự đã lớn mạnh hơn rất nhiều...’ Quân số này hoàn toàn đủ để xoay chuyển hoàn toàn cục diện trận đấu. Cảm nhận được một sức mạnh mãnh liệt trào dâng từ tận đáy lòng mình, tôi cũng nhìn thấy rõ sự khó chịu trong mắt Lee Baek-ho. “...Bọn chúng kéo cả đám đến luôn sao?” Tôi đã biết ngay khi nhìn thấy các đồng đội của mình. Đó là điều mà một nhà thám hiểm lão luyện phải làm được một cách tự nhiên như hơi thở. Chính xác như lời Baek-ho nói trước đó. “Jurben Havelion.” Tôi gọi tên kẻ cơ hội đang đứng đó chỉ để kiểm tra rõ hơn “cảm giác” kia. “... Vâng?” Có phải vì anh ta là pháp sư không? Sao anh ta lại run rẩy đến mức đó? Cục diện đã thay đổi 180 độ. “Này, anh định đứng đó mãi sao?” “......” “Nếu cứ đứng đó, anh có thể sẽ vì vạ lây đấy.” “Aaa... Vâng...!” Tôi lặp lại đúng câu Baekho đã nói trước đó, và GM lập tức tỉnh táo lại, chạy nhào đến. ‘Tên này thật buồn cười.’ Giống như cách anh ta cư xử trước mặt Auril Gavis lúc trước và Lee Baek-ho lúc nãy, trông anh ta rất ngây thơ, nhưng hành động thì chẳng khác gì một con cáo già. ‘Đây là điều tự nhiên từ góc nhìn của hắn thôi.’ Nghĩ kỹ thì tôi và cả Lee Baek-ho đều đâu phải đồng đội của GM. Nói đơn giản, GM chẳng có lý do gì phải cảm thấy “phản bội” nếu chạy về phía nào có lợi hơn. “...Tôi xin lỗi.” “Được rồi, đi mau đi.” “Vâng...” Lee Baek-ho không ngăn cản GM. Hay đúng hơn—gã không đủ tự tin để cản. “Wow, các thành viên của anh đây sao? Với trình độ này chắc họ cũng có thể đánh nhau với Orcules mà không rơi vào thế hạ phong nhỉ?” Gã cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng tôi biết rõ hơn ai hết: Lee Baek-ho đang hết sức lúng túng vì tình thế đảo ngược bất ngờ. Học giả Hủy diệt vừa bị Amelia đá văng đi đang gặp vấn đề với việc kiểm soát cơ thể. “......” Tanker Rez Aures bị mất một cánh tay. Và Jaina, vị trí healer, thì gần như cạn MP. “Anh cần phải trị thương ngay...” “Tôi ổn, đừng để họ cảm thấy bị khiêu khích.” “......” Lee Baek-ho bật cười xấu hổ. “Ahahaha... Khó rồi đây...” “......” “Nam tước, anh thấy sao nếu chúng ta kết thúc bằng kết quả hòa...?” Tên điên này vừa nói cái gì vậy? Tôi bật cười không tin nổi và cúi đầu nhìn xuống một bộ phận nào đó trên cơ thể của Lee Baek-ho. “Vừa nãy ngươi muốn làm gì nhỉ? Thiến?” “Um... Nam tước?” “Well, tôi chỉ có một cái búa, nhưng chắc dùng tạm thì vẫn được. Dù về mặt thẩm mỹ sẽ không được tốt lắm.” “... Sao chúng ta không tìm cách giải quyết xung đột bằng lời nói nhỉ?” Tôi bước lên một bước, phớt lờ tất cả những gì hắn ta nói. Lee Baek-ho thở dài như trời sập xuống. “Tch... Đúng là... Sao mọi chuyện lại chẳng bao giờ theo ý muốn của mình vậy? Vì sao đúng lúc này chúng lại kéo đến chứ?” Thực ra, cũng dễ hiểu nếu hắn cảm thấy oan ức. Đây là bên ngoài tường thành, chứ không phải bất kỳ nơi nào khác. Tôi thừa nhận rằng mình đã may mắn. Nhưng… ‘Nhìn hắn như vậy, tôi không nghĩ đó chỉ là may mắn.’ Đã quan sát cận cảnh cách đội của Lee Baek-ho hành động bấy lâu, tôi chợt nảy ra ý nghĩ ấy. Nếu Lee Baek-ho rơi vào tình cảnh của tôi, liệu có đồng đội nào chịu mò ra ngoài tường thành tìm hắn không? Tôi nghĩ là sẽ chẳng có một ai cả. Nghĩ như vậy, khoảnh khắc hôm nay không còn giống như may mắn tình cờ nữa. Tôi không thể không nhấn mạnh điều này được. “Bjornnnn!! Bao giờ chúng ta mới bắt đầu đánh nhau hả!!” Chỉ riêng chuyện có hay không có đồng đội đã là khác biệt giữa 0 và 1. **** Đội của Lee Baek-ho hiện đang bị dồn ép vào đường cùng. Dĩ nhiên, tôi không hề nghĩ mình có thể bắt được Lee Baek-ho ngay tại đây. ‘Nếu tên này muốn bỏ chạy, tôi sẽ chẳng bao giờ bắt được hắn.’ Nhưng chắc chắn đây là một cơ hội. Ngay cả khi bỏ qua chuyện có thể tóm gọn đám thuộc hạ như Rex Aures, Jaina Flyer mà Lee Baek-ho đã dốc công gom góp và nuôi dưỡng… “Kẻ thù của chị…” Có lẽ hôm nay thật sự là ngày tôi có thể báo thù. Tôi bước lên phía trước. Nhìn thấy tôi tiến thêm một bước nữa, Lee Baek-ho nở nụ cười thấp thoáng. “Haha, Nam tước. Sao anh không ngừng lại để chúng ta nói chuyện một chút?” Turbuck. “Tôi sẽ không tò mò xem anh với lão già kia đã nói những gì nữa.” Turbuck. “À… được rồi! Tiền dàn xếp! Trong những tình huống thế này, người ta thường trả tiền dàn xếp để kết thúc êm đẹp đúng không? Bao nhiêu? Tôi sẽ cố hết sức để đáp ứng!” Turbuck. “···Haizz, chẳng lẽ nhất định phải đổ máu sao? Giữa chúng ta? Hả?” Tôi phớt lờ và tiếp tục tiến lên. Gương mặt Lee Baek-ho cứng lại. Hắn không nói thêm lời nào cho đến khi tôi đứng ngay trước mặt hắn. Chỉ lúc ấy, hắn khẽ buông một câu—mọi dáng vẻ nhún nhường ban nãy như thể chỉ là giả dối. “Nam tước.” “······” “Anh thật sự định muốn làm đến cùng với tôi sao?” Lee Baek-ho nói bằng giọng đe dọa quen thuộc nhất của hắn. “Tôi không biết anh sẽ thế nào, nhưng những kẻ khác ở đây… tất cả sẽ bị hủy diệt.” Không cần giải thích gì thêm, nhưng cũng chẳng khó để hiểu hắn đang ám chỉ điều gì. [Star’s Extinction], tuyệt kỹ tối thượng mạnh nhất của Lee Baek-ho. Hắn muốn dùng nó như như một loại vũ khí hạt nhân để uy hiếp tôi. Nếu hắn thật sự tung ra thứ đó, tôi thật sự sẽ không thể xoay sở được. Bởi vì tôi không phải là người duy nhất ở đây. “······” Một nụ cười hiểm độc thoáng hiện trên môi Lee Baek-ho khi thấy tôi im lặng trong thoáng chốc mà không nói gì. “Tôi biết mà. Anh có một trái tim thật sự dịu dàng đấy, không giống với vẻ bề ngoài đó một chút nào.” Lee Baek-ho đã nói điều đó vài lần rồi, rằng đó là điểm yếu, là gót chân Achilles mà tôi không thể từ bỏ được Thịch! Trong khi nói điều đó, Lee Baek-ho cũng bước một bước về phía trước. “Nam tước, để tôi khuyên anh một điều.” Không hiểu tại sao ai cũng thích khuyên tôi thế chứ… “Một kẻ có quá nhiều thứ để mất sẽ không bao giờ có thể thắng được tôi.” Lee Baek-ho nhìn thẳng vào mắt tôi, nói tiếp: “Tôi có thể từ bỏ tất cả mọi thứ.” “······” “Nếu đó là vì điều duy nhất mà tôi tha thiết mong muốn.” Nếu là người khác tôi đã phớt lờ, nhưng đây là Lee Baek-ho. Nếu là hắn, hắn đang thật sự nghĩ như vậy. Dù là Học giả Hủy diệt, Jaina, hay Rex Aures, vì mục đích của bản thân, hắn sẽ chẳng bao giờ chớp mắt dù ai trong số họ có chết trước mặt hắn. Chính vì lẽ đó… “···!” Tôi vươn tay nắm cổ áo hắn, kéo lại. Kwak—! Dù bị tôi tóm lấy, sắc mặt Lee Baek-ho vẫn ung dung. Trong ánh mắt hắn, hắn thật sự tin rằng tôi sẽ không thể nào làm hại hắn được. “Cứ thử đi.” “...?” “Thử làm bất cứ thứ gì ngươi muốn làm.” Lee Baek-ho nhíu mày khó hiểu. Thật sự không hiểu sao? Những gì tôi vừa nói ban nãy rõ ràng như thế mà? Tên khốn này, Lee Baek-ho, có một quan niệm hoàn toàn sai lầm về tôi. Mất đi người quan trọng dĩ nhiên khiến tôi sợ hãi, khiến tôi căm ghét, khiến ngực tôi siết chặt đến mức như phát điên—nhưng chính vì thế nên… Kwak—! Tôi siết tay, kéo mạnh hắn lại và húc thẳng trán mình vào trán hắn. Âm thanh khô giòn vọng xa, nhưng Lee Baek-ho không rên lên mà chỉ hỏi: “...Ý của anh là gì?” “Một kẻ có quá nhiều thứ để mất thì không thể thắng ư?” Không đâu. Tôi nghĩ gã này đã mắc phải một sai lầm rất lớn... “Trong suốt cuộc đời ta, ta chưa bao giờ thắng...” “... ...” “Mà không đánh mất bất kỳ điều gì.”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang