Sống Sót Trong Trò Chơi Với Tư Cách Một Barbarian
Chương 641 : Tiêu chuẩn kép
Người đăng: ksama
Ngày đăng: 23:23 19-09-2025
.
Albreniv Kalstein, thủ lĩnh của bộ tộc Red Cat.
Thực ra, việc ông ta nói ra điều đó trong hoàn cảnh này lại khá là nực cười.
Ngay từ đầu, không chỉ quan hệ cha con giữa ông ta và Misha vốn chẳng mấy tốt đẹp, mà từ lâu ông ta đã căm ghét tôi.
‘Vậy mà bây giờ lại xen vào sao…’
Có nghĩa là, đã đến lúc dùng ông ta dùng con gái mình như một quân cờ chính trị ư?
Khả năng ấy là rất cao. Nhưng cho dù biết thế, việc đối diện thẳng ánh mắt của người cha không xứng chức kia cũng không hề dễ dàng.
Và, cảm giác này còn tồi tệ hơn khi phải đối mặt Ngài Rồng và vị đại diện của tộc Fairy kia.
“Hãy nói đi.”
“Lời tộc trưởng tộc Red Cat vừa nói là thật sao?”
“Điều đó có nghĩa là ta vừa bị lừa dối ư?”
Cảm giác giống như tôi đang bị vây quanh bởi ba nhạc phụ tương lai vậy.
Tất nhiên, so với hai người còn lại thì Ngài Rồng khiến tôi đỡ ngột ngạt hơn vì tôi chẳng hề có một mối quan hệ khó mà định nghĩa với con gái ông ấy… nhưng mà, còn vị tộc trưởng tộc Red Cat và người đại diện tộc Fairy kia—
Haa… sao hai người đó lại có thể khiến tôi thấy khó chịu đến thế? Tôi thà ngồi lên đệm đầy gai còn thấy dễ chịu hơn, cả thể xác lẫn tinh thần.
‘…Có phải tôi đến đây là sai lầm không?’
Khi tôi bắt đầu hối hận vì tham dự hội nghị năm chủng tộc, một ánh sáng cứu rỗi bỗng đến từ nơi không ngờ tới.
“Chẳng phải chúng ta nên biết giữ ý tứ một chút sao?”
Giọng nói của tộc trưởng Người Lùn vang lên, một cách thiếu kiên nhẫn và đầy bất mãn.
“Ta cũng hiểu cảm giác của một người làm cha khi có con gái. Nhưng thế này thì người ngoài nhìn vào lại tưởng đây là trung tâm mai mối mất.”
“….”
“Hơn nữa, chẳng phải mọi người đều biết việc này là không đúng về mặt chính trị sao? Năm chủng tộc chúng ta, trừ Nhân Loại, xưa nay vẫn luôn phải hạn chế giao hảo sâu, và luôn giữ cân bằng như vậy. Nếu ai đó vượt ranh giới, thì cái ranh giới đó sẽ chẳng còn ý nghĩa nữa.”
Lời khuyên của lão Người Lùn Dumoka vừa logic vừa chính đáng.
Nhưng mà—
“Hmm, ta lại nghĩ cái ranh giới mà Dumoka nói, đã mất ý nghĩa từ lâu rồi.”
Ngài Rồng có vẻ không hề nghĩ như vậy và lên tiếng phản bác.
“Người bạn này đã là đại diện của cả một chủng tộc, lại còn là quý tộc có tước vị của Hoàng gia. Chúng ta đã từng chứng kiến trường hợp nào như vậy chưa?”
“Vấn đề đó… chẳng phải Hoàng gia đã sớm sắp xếp để nó không tạo thành rắc rối rồi sao?”
Thoáng nhìn, có vẻ như tộc trưởng Người Lùn đã khiếu nại với Hoàng gia ngay khi tôi được phong tộc trưởng kiêm quý tộc.
‘Ừ thì, cũng dễ hiểu thôi. Đã là Người Lùn thì tầm nhìn vốn luôn nhỏ hẹp hơn người khác…’
Nhưng dẫu vậy, vẫn có chút khó chịu khi có ai đó nhòm ngó chiếc ghế dưới mông mình.
“Vậy nên, việc giữ cái ranh giới đó giờ đây chẳng còn nghĩa lý gì cả. Ngay từ lúc Hoàng gia can thiệp, thế cân bằng đã bị phá vỡ.”
Trước mắt, tôi gạt bỏ ý nghĩ riêng và chú tâm vào cuộc đối thoại.
Quả thực, đây là vấn đề nghe qua đã thấy quan trọng.
“Dạo gần đây, tôi đã nghĩ rất nhiều. Có vẻ, Hoàng gia không hề muốn nhìn thấy năm chủng tộc chúng tôi liên minh lại. Tử tước, anh nghĩ sao?”
Sự bén nhọn trong lời nói của Ngài Rồng, thoạt đầu như nhắm vào tộc trưởng Người Lùn, nhưng cuối cùng lại hướng thẳng đến Tử tước Maxiland, đại diện Nhân Loại.
Cứ như thể ngay từ đầu, câu hỏi này đã được chuẩn bị sẵn cho ông ta.
“Haha, làm sao một người như tôi có thể biết được suy nghĩ của Hoàng gia chứ…”
Tử tước Maxiland bật cười hoà ái như một ông già vui tính, rồi lẩn tránh đòn tấn công như một con lươn trơn trượt.
Thật đáng ngạc nhiên khi một kẻ được cử đến thay mặt nhân loại lại có thể trơ trẽn nói ra điều đó…
“Vậy tức là suy nghĩ của ta là sai sao?”
“Xin các anh hãy coi tôi như kẻ không tồn tại trong cuộc họp này thì hơn. Chuyện đó không khó chứ?”
Qua cách ông ta dùng lời cứng rắn như thế, đủ thấy Tử tước Maxiland không phải hạng dễ xem thường.
‘Ừ, chắc cũng vì thế mà ông ta mới được cử đến ngồi vào vị trí này.’
Ngay sau đó, khi Ngài Rồng im lặng, khiến Tử tước kia thoáng ngẩn ra, rồi lại cười nhạt, tiếp tục nói.
“Haha, thật ngại quá. Đây cũng là lần đầu tôi ngồi ở vị trí này. Hôm nay tôi chỉ đến để học hỏi, cho nên sự chú ý thái quá thật sự là một gánh nặng với người mới như tôi.”
“Ngươi chỉ đến để học hỏi sao… Vậy là đủ rồi. Ta đã hiểu được cách Hoàng gia nhìn chúng ta.”
“….”
Tử tước im lặng, như muốn mặc cho người khác tự suy nghĩ, và thế là chủ đề ấy kết thúc tại đây.
Còn quay lại chuyện ban đầu.
“Hmm. Dù vậy, ý ta vẫn không thay đổi. Việc một tộc trưởng kết hôn với người thuộc chủng tộc khác là một sai lầm.”
Tộc trưởng Người Lùn liếc qua Tử tước, kẻ vẫn ngồi cười khẽ, rồi tiếp tục nói.
“Cân bằng cần được giữ vững. Đó là cách duy nhất để chúng ta chứng tỏ lòng trung thành với Hoàng gia.”
Có vẻ ông ta muốn mượn cơ hội này để thể hiện lập trường: ‘Người Lùn chúng ta không phải mối họa.’
‘Sao lão già này sao lại hèn nhát đến thế? Chẳng lẽ vì ông ta chưa từng trở thành nhà thám hiểm?’
Tộc trưởng Người Lùn khác hẳn với hình ảnh những Người Lùn mà tôi đã biết. Nhưng với tư cách một người hiểu áp lực của việc gánh trên vai cả một bộ tộc, tôi không thể hoàn toàn trách ông ta về hành động này.
Tất nhiên, tôi cũng không có ý định chỉ cười và bỏ qua.
“Ý ông là tôi phải cưới người trong tộc mình?”
“Đó là lựa chọn tốt nhất, nhưng không nhất thiết. Nếu đối tượng của cậu là một người phụ nữ bình thường, dù thuộc Thú Nhân hay Fairy, thì cũng sẽ không nảy sinh vấn đề chính trị.”
Nói thẳng ra: Erwin và Misha thì không được.
“Lo ngại chính trị sao…”
Ban đầu tôi thấy buồn cười, nhưng càng lúc lại càng khó mà giữ im lặng.
“Dumoka, đột nhiên tôi có thắc mắc này. Ông có phiền không?”
“Cứ hỏi đi.”
Tôi nhìn thẳng vào tộc trưởng Người Lùn, kẻ trả lời với vẻ như một bậc tiền bối rộng lượng, rồi trực tiếp hỏi:
“Tại sao ông cứ liên tục bảo tôi phải làm cái này và làm cái kia?”
“…?”
“Ông nghĩ mình là cấp trên của tôi sao?”
Nói rồi, tôi cúi thấp đầu một chút, để tầm mắt ngang với ông ta.
Tất nhiên, với chiều cao chênh lệch, Người Lùn kia vẫn ở thấp hơn hẳn.
“…Xin lỗi nếu lời ta vừa rồi khiến cậu phật ý. Đó chỉ là một lời khuyên thôi—.”
“Ồ, vậy thì để tôi cũng khuyên lại một câu.”
Tôi nhìn thẳng vào vị tộc trưởng, kẻ đang đầy vẻ bối rối, rồi nói gằn từng chữ một:
“Tôi là tù trưởng của người Barbarian, là Nam tước được phong của Vương quốc Raphdonia, và cũng là chủ nhân của Clan Anavada—.”
Thực ra, chắc chắn ông ta cũng đã biết tất cả điều đó.
“Trên hết, tôi là một chiến binh.”
Không hiểu sao, tôi cảm thấy ông ta vẫn chẳng thực sự hiểu được.
Tôi tiếp tục nói, từ trên cao nhìn xuống kẻ đang dần mất đi khí thế.
“Cho nên, đừng bao giờ—.”
“….”
“Ra lệnh cho tôi.”
À, nhưng nếu dừng ở đó thì có hơi quá để gọi là “lời khuyên”.
Một ý nghĩ thoáng hiện, tôi liền thêm câu cuối để khép lại:
“Trừ khi ông muốn thách đấu tay đôi với tôi.”
—Ở mức độ này, đó mới đúng là một lời khuyên.
“….”
Không chỉ tay tộc trưởng Người Lùn còn chưa từng bước chân vào mê cung này.
“….”
Dù là gia chủ gia tộc Karlstein, người năm xưa đã khiến tôi không thể di chuyển chỉ bằng một ánh mắt chứa đầy sát ý.
Hay là Ngài Rồng, tộc trưởng của chủng tộc được cho là mạnh mẽ nhất trong số các chủng tộc.
Hay là vị Fairy kia, nghĩ được các Fairy khác tin tưởng giao cho trách nhiệm đại diện toàn tộc trong hội nghị sáu chủng tộc.
Bất cứ ai trong số họ.
“Các người đã hiểu cả rồi chứ?”
Vào lúc này, tôi không cảm thấy mình sẽ thua trong một trận chiến tay đôi.
*****
Nếu xem xét mọi thứ lại từ đầu.
Không, không cần chỉ liếc sơ qua thôi.
Tôi chỉ tay vào tộc trưởng tộc Người Lùn, kẻ đang tỏ ra bàng hoàng trước những lời lẽ mạnh mẽ của tôi, rồi nói:
“Chẳng phải thật nực cười sao, khi bây giờ chúng ta lại nói rằng cần phải đạt được sự cân bằng?”
Bởi vì từ trước đến nay, người Barbarian vẫn luôn là phe yếu nhất.
Tỉ lệ sống sót của các chiến binh như trẻ thật sự khiến người ta tuyệt vọng.
Cũng vì điều đó, nhân tài vẫn luôn khan hiếm, và nguồn quỹ cần thiết cũng luôn trong trạng thái cạn kiệt.
Thêm nữa, việc sinh ra đã chẳng có chút năng khiếu nào trong các vấn đề chính trị cũng là yếu tố lớn khiến Barbarian trở thành tộc yếu nhất.
“Trong suốt chiều dài lịch sử của Raphdonia, tôi là người Barbarian đầu tiên trở thành quý tộc.”
Bọn họ đang phân biệt đối xử với người Barbarian.
Những lời này vốn là điều tôi thường cằn nhằn với giọng điệu nửa đùa nửa thật, nhưng không phải là không có căn cứ.
Đã từng có một khoản thời gian mà người Barbarian không có gì cả.
Đúng vậy, đó là những ngày mà tôi, Bjorn, con trai của Yandel, đã sống ở vị thế kẻ yếu.
“Tôi đã tận mắt trải qua vô số lần những sự khinh miệt, nhạo báng, và phân biệt đối xử nhắm vào người Barbarian trong thành phố này.”
“Trong thành phố, chiến binh của chúng tôi chẳng thể có một công việc bình thường, còn trong mê cung thì phải chiến đấu chống lại những kẻ săn lùng trái tim họ.”
“Thời đó, ngay cả giày dép tử tế cũng chẳng có cho các chiến binh trẻ. Thứ duy nhất chúng tôi có thể hỗ trợ chỉ là một vũ khí và bảy ngày bánh mì đá.”
Và đây mới là điều quan trọng.
“Lúc đó, các người có thấy không? Khi ấy các người có từng nghĩ rằng cần phải có sự cân bằng không?”
“Chuyện đó—.”
“Chắc chắn là không.”
Tôi cắt ngang lời biện hộ của tộc trưởng Người Lùn.
Không cần thiết phải nghe thêm những lời vô nghĩa.
“Nếu thật sự có gì đó, thì tù trưởng tiền nhiệm đã chẳng coi thường những thỉnh cầu được đưa ra tại hội nghị này đến vậy.”
Dù từng có những hiểu lầm, nhưng tộc trưởng tiền nhiệm không hề chỉ khoanh tay đứng nhìn sự suy tàn của bộ tộc Barbarian.
Dẫu thiếu mưu lược, ông ấy cũng đã cố gắng hết sức theo cách của mình.
Một trong số những cố gắng đó chính là đưa ra kiến nghị cấm nghiên cứu trái tim của người Barbarian đối với Tháp Ma Pháp tại hội nghị này.
“…Thì ra là vì chuyện đó sao? Vì những hiểu lầm xảy ra vào hôm ấy mà cậu ôm lòng oán hận chúng ta ư?”
Tộc trưởng Người Lùn dường như cuối cùng cũng hiểu được, tiếp tục nói với giọng điệu như đang dỗ dành một đứa trẻ.
“Nhưng ngày hôm ấy ta chẳng thể làm được gì cả. Bởi vì xung đột trực tiếp giữa Tháp Ma Pháp và người Barbarian cần phải tránh bằng mọi giá. Đó là vì lợi ích của người Barbarian các cậu—.”
Hắn đang nói cái gì vậy?
Đó đâu phải là điều tôi muốn nhấn mạnh.
“Tôi nghĩ có chút hiểu lầm rồi.”
Tôi cắt ngang lời tộc trưởng Người Lùn và một lần nữa nói rõ ràng.
“Tất nhiên là tôi biết.”
Bởi vì tôi đâu phải một tên Babarian ngây thơ.
Trở thành tộc trưởng, tra cứu tư liệu, nghiên cứu lịch sử, tìm ra những điều bị che giấu – việc đó chẳng hề khó gì.
“Các ngươi, những kẻ ngoài miệng nói là trung lập trong Thánh Chiến Fairy-Barbarian, đã âm thầm, dù vô tình hay hữu ý, ủng hộ tộc Fairy từ phía sau màn.”
“Và rằng các ngươi đã có một cuộc gặp bí mật với pháp sư của Tháp Ma Pháp ngay trước kỳ hội nghị sáu chủng tộc đó.”
“Thậm chí cả tin đồn khiến người Barbarian không thể có công việc bình thường trong thành phố, từ lâu thật ra đã bắt nguồn từ các chủng tộc khác.”
Tôi đã biết tất cả.
Nhưng…
“Dẫu vậy, tôi không hề thấy oán hận.”
Tôi không nói chỉ để cho có, mà là nói những lời thật lòng.
Tôi không cảm thấy thù hận hay thất vọng vì họ chẳng những không giúp đỡ khi chúng tôi khó khăn, mà còn tìm cách đâm sau lưng.
“Tôi chỉ đơn giản là không thích...”
“…”
“... cái thái độ tiêu chuẩn kép khi yêu cầu sự cân bằng ngay vào lúc này.”
Được rồi, vì vậy…
“Vậy nên tôi mong các người đừng bao giờ nhắc lại trước mặt tôi những điều nhảm nhí về hòa hợp hay cân bằng ấy nữa.”
Sau khi tôi nói xong, bầu không khí rơi vào im lặng.
Và tôi cũng chẳng thấy khó chịu vì sự im lặng đó.
Có lẽ vì cuối cùng tôi cũng có thể nói ra trước mặt đại diện của các chủng tộc những điều vốn luôn chất chứa trong lòng.
Thậm chí, ngay cả sự im lặng này cũng khiến tôi thấy sảng khoái.
Nhưng…
“Hmm…”
Đáng tiếc, khoảng khắc ấy không kéo dài được lâu.
“Ta hiểu ý cậu rồi, Bjorn, con trai của Yandel.”
Đại diện của tộc Fairy gật đầu.
“Ta cũng chẳng có ý định ép buộc cậu phải cưới ai cả, và ta sẽ ủng hộ cậu dù cậu chọn thế nào.”
Ngài Rồng cũng dường như đồng tình.
“Nhưng mà…”
Cuối cùng, gia chủ gia tộc Karlstein cất lời, như thể đang chĩa thẳng nòng súng về phía tôi.
“Vậy thì, cậu sẽ cưới ai?”
Ôi trời, tôi thật sự chỉ muốn giả vờ ngất đi cho rồi.
.
Bình luận truyện