Sống Sót Trong Trò Chơi Với Tư Cách Một Barbarian

Chương 560 : Lời tiên tri của Nữ thần Leatlas

Người đăng: ksama

Ngày đăng: 22:58 01-07-2025

.
Sau khi khám xét nhà Hamsiki, một khoảng thời gian dài đã trôi qua trong cảnh lơ lửng, toàn bộ đoàn thám hiểm chẳng rõ phải làm gì tiếp theo. Trái với dự đoán của họ, sau cánh cổng đá ấy chẳng còn gì đáng để điều tra nữa… "Những món đồ này đều là những vật được trưng bày trong một căn mà chưa ai từng đặt chân đến, nên chắc chắn không thể là đồ tầm thường được. Chỉ huy, xin hãy tin tưởng chúng tôi. Thông qua nghiên cứu, chúng tôi sẽ làm sáng tỏ mọi bí ẩn đang bị che giấu." "…Ngày mai tôi sẽ rời khỏi thư viện này, vì vậy hãy cố tìm ra manh mối trước lúc đó." "Vâng…!" Khi những người khác đang nghỉ ngơi, toàn bộ các pháp sư trong đội thám hiểm đều tụ họp lại để kiểm tra từng món đồ đã mang về từ căn nhà đó. Well, tôi không nghĩ họ sẽ tìm ra được thứ gì hữu ích cả. ‘Dù có thứ gì đó thật, tôi chỉ cần lặng lẽ hỏi Raven là xong.’ Trong số những pháp sư đang vội vàng dựng lên một phòng thí nghiệm tạm bợ ngay trong thư viện, có thể thấy bóng dáng nhỏ bé của Raven đang mải mê thử nghiệm với vẻ mặt háo hức. Cô ấy trông có vẻ đang rất vui. “Chuyện đó thú vị đến thế sao…” Đó là một sở thích tôi không tài nào hiểu nổi dưới góc độ của một chiến binh Babarian nhưng tôi phải tôn trọng nó vì cô ấy là một người bạn. Hơn nữa, thật tuyệt khi có một người bạn như thế xung quanh mình. ‘Về phần Versil…, cô ấy là một người chơi nên không thể yêu cầu quá nhiều ở cô ấy được.’ Dù sao đi nữa, vì từ giờ đến sáng mai sẽ không có kế hoạch gì, tôi dành thời gian của mình để nghỉ ngơi và không lo lắng về điều gì cả. Thời gian nghỉ ngơi nhanh chóng trôi qua. “Việc tái tổ chức đội ngũ đã hoàn thành. Tất cả binh sĩ hãy kiểm tra các quyết định điều động nhân sự trong biên bản chính thức được treo ở giữa doanh trại.” Việc sắp xếp lại nhân lực đã được hoàn thành trong lúc đoàn thám hiểm nghỉ ngơi. Với 7 người đã chết trước đó và 28 người hy sinh trong trận chiến với Kashan, bộ chỉ huy của quân đoàn viễn chinh đã quyết định cần phải cân bằng lại các vai trò trong mỗi đội. Tất nhiên, không có sự thay đổi nào trong Đội 4 vốn đã ít người. Tất cả các lệnh điều động đều nhằm vào Đội 1, 2 và 3. Đội 1 có 49 người. Đội 2 có 49 người. Đội 3 có 48 người. Những đội này lúc đầu đều có 60 người, những chỉ sau vài ngày ở Đảo Thư Viện, mỗi đội đều giảm quân số hơn 10 thành viên. “Sẽ có một cuộc họp nữa diễn ra sau 10 phút. Tất cả các đội trưởng đều phải có mặt tại lều chỉ huy.” Sau khi việc tái bố trí nhân sự hoàn tất, một cuộc họp khác lại được triệu tập. Ha, chẳng lẽ họp vào mỗi buổi sáng và tối là truyền thống của quân đội Raphdonia sao? Những tên này thực sự rất biết cách lãng phí thời gian của mình. Tôi bước vào buổi họp với suy nghĩ tìm cách giết thời gian như thường lệ, hy vọng bọn họ có thể kết thúc nó sớm trước giờ ăn trưa. “Nhờ sự tận tâm và trung thành của các anh, lực lượng thám hiểm đã hoàn thành thành công cuộc đột kích vào thư viện. Raphdonia vạn tuế.” “Raphdonia vạn tuế!” Không hiểu vì sao, lần này Jerome lại đích thân trực tiếp chủ trì cuộc họp thay vì giao lại cho phó chỉ huy của mình như thường lệ. “Các pháp sư vẫn đang miệt mài nghiên cứu, nhưng cho đến nay vẫn chưa tìm thấy bất kỳ manh mối nào về những thứ được phát hiện trong căn phòng bí mật. Vì vậy, chúng ta sẽ bàn lại vấn đề đó sau khi toàn bộ quá trình nghiên cứu kết thúc.” “Nếu vậy thì hôm nay…” “Lý do chúng tôi triệu tập các anh hôm nay là để bàn về kế hoạch cho tương lai.” Và thế là, chương trình nghị sự của buổi họp hôm nay chính thức bắt đầu. Giờ khi việc khám phá thư viện đã hoàn tất, câu hỏi được đặt ra là—chúng tôi sẽ tiến về đâu tiếp theo? Một cách tự nhiên, ánh mắt của tất cả các đội trưởng đều dồn về phía tôi. Bởi vì tôi là người đã đến nơi này từ sớm nhất, đồng thời cũng là người đã cung cấp bản đồ, nên có vẻ như ý kiến của tôi sẽ quyết định mục tiêu tiếp theo. ‘…Tôi nên đi đâu tiếp theo đây?’ Trước mắt, có ba lựa chọn đang hiện lên trong đầu tôi. 1. Đảo Khổng Lồ. Tại nơi này, có thể thu thập Tinh chất Hipramagent, và một con quái vật cấp boss mà tôi đặt tên là Siêu Khổng Lồ đang canh giữ cánh cổng dịch chuyển nối đến Tầng Hầm Số 2. 2. Đảo Cầu Vồng. Một hòn đảo nằm ở cuối cầu vồng xuất hiện khi mùa mưa kết thúc. Đây là một hòn đảo đầy bí ẩn, nhưng trực giác của một người chơi lâu năm trong tôi mách bảo—nó chắc chắn không tầm thường. Hòn đảo này có thể chính là trung tâm cốt lõi của Tầng Hầm Số 1. 3. Đảo Quái Vật. Chẳng cần giải thích gì thêm nữa. Theo suy đoán của tôi, ở đây hẳn phải có một cánh cổng dịch chuyển dẫn lên Tầng Một. Ngay cả khi không có, thì tên trưởng làng kia chắc chắn đang che giấu một bí mật khổng lồ. Nếu có thể đánh bại hắn và khám phá ra sự thật, điều đó sẽ cực kỳ có ích cho đoạn hành trình sau này. ‘Tôi nên chọn nơi nào đây…’ Sau chuyến thám hiểm ở Đảo Thư Viện, sức mạnh của Quân đoàn Viễn chinh đã được khẳng định. Không phải là họ không có khuyết điểm nào, nhưng đây chắc chắn là một lực lượng có thể giúp tôi thoải mái làm bất cứ gì mình muốn ở Tầng Hầm Số 1. Và nếu cân nhắc cả việc tất cả những hiệp sĩ, linh mục và pháp sư ở đây đều là binh lính tinh nhuệ của Raphdonia, những người giỏi giết người hơn là thám hiểm, tôi tự tin họ có thể sang bằng ngôi làng quái vật đó chỉ trong một đêm. ‘Nhưng không hiểu sao, tôi lại có cảm giác không thoải mái về những lựa chọn này…’ Quyết định tin tưởng vào trực giác của mình, tôi lôi tấm bản đồ mà mình đã mượn từ nhà Hamsiki ra và chỉ tay lên một vị trí. “Tôi nghĩ đây sẽ là lựa chọn tốt nhất cho chuyến thám hiểm tiếp theo.” Ngoài đảo Cầu vồng ra, chỉ có duy nhất một hòn đảo là tôi chưa từng đến. “Trước tiên, chúng ta sẽ kiểm tra xem thử nơi này có gì. Nếu không tìm thấy gì hoặc mất quá nhiều thời gian để khám phá, chúng ta có thể từ đây đi thẳng đến Đảo Cầu Vồng trước khi Mùa Mưa tới.” Để minh họa, tôi cho họ xem cả bản đồ của mình. Kế hoạch sau đó sẽ phụ thuộc vào những gì chúng tôi tìm thấy gì ở Đảo Cầu Vồng. “Tôi hiểu rồi. Vậy đó là quan điểm của Nam tước.” Jerome gật gù, nhưng không đưa ra câu trả lời chính thức với tôi mà lại quay về phía những người khác. “Vậy còn các anh thì sao? Tôi không gọi các anh đến đây để nghe quan điểm của Nam tước Jandel. Bất cứ ý kiến nào cũng được, vậy nên hãy cho tôi biết các anh nghĩ gì.” Trước lời nói của Jerome, các thủ lĩnh khác lần lượt chia sẻ quan điểm của mình, còn Jerome thì chăm chú lắng nghe từng người một. Và… không biết đã trôi qua bao lâu. Cuối cùng, điểm đến tiếp theo đã được quyết định qua lời của anh ta. “Sáng mai, chúng ta sẽ lên đường tới hòn đảo nơi có tên trưởng làng.” ‘Nếu đã định thế này ngay từ đầu, vậy thì họ hỏi ý kiến tôi làm gì?’ Tuy nhiên, nếu trách họ về việc này thì cũng không đúng, bởi vì chính Jerome đã nghe theo ý kiến tôi khi quyết định tới đảo thư viện. ‘Chắc việc họ chẳng thu được gì từ Đảo Thư Viện đã ảnh hưởng khá nhiều đến quyết định này.’ Họ đến đây theo lời của tôi, nhưng ngoại trừ tổn thất binh lính ra họ chẳng thu được kết quả nào. Có lẽ đó là lý do Jerome đã hạ quyết định này. “Trước tiên, chúng ta sẽ bắt giữ tên trưởng làng để lấy thông tin, rồi sau đó sẽ tiếp tục di chuyển một cách hiệu quả hơn dựa trên những thông tin đó.” ‘Vậy là cuối cùng, mọi thứ lại diễn ra như thế này…’ Ngoại trừ cảm giác bất an trong lòng, tôi chẳng có lý do gì đủ thuyết phục để phản đối, nên tôi chỉ im lặng nghe theo quyết định của anh ta. À mà, tất nhiên tôi vẫn còn một câu hỏi. Thật ra, tôi đã muốn hỏi điều này từ sớm rồi. “…Chúng ta sẽ di chuyển vào ngày mai sao? Ngoài kia đang là Mùa Mưa mà, các anh định đi đâu?” Mùa Mưa vẫn chưa có dấu hiệu chấm dứt. Mới chỉ hai ngày trôi qua thôi, nên lũ quái vật nguy hiểm chắc chắn vẫn còn lảng vảng ngoài đó. Nhưng Jerome lại gạt đi sự lo lắng của tôi một cách điềm nhiên. “Nam tước Yandel cũng đã nói mình từng có kinh nghiệm di chuyển trong Mùa Mưa mà. Vậy nên chẳng có lý do gì khiến chúng tôi không thể làm vậy.” “Đúng vậy. Nhưng lúc đó mùa mưa đã gần kết thúc…” “Việc điều tra toàn diện tầng này cũng là một phần nhiệm vụ của Quân đoàn Viễn chinh, vậy nên tôi cần phải tự mình trải nghiệm Mùa Mưa này ít nhất một lần.” “…” Tôi đã nói điều này nhiều lần rồi, nhưng họ thực sự còn cứng đầu hơn những gì tôi tưởng tượng. ***** Nửa đêm rạng sáng, khi tất cả mọi người đã chìm vào giấc ngủ—trừ những pháp sư vẫn đang nghiên cứu và những lính gác lặng lẽ tuần tra để đề phòng biến cố bất ngờ. Hiện tại, tôi đang nằm dưới tấm chăn, thẫn thờ nhìn trần thư viện. Bởi vì tôi đã chợp mắt một lúc ngay sau buổi họp, nên giờ chẳng tài nào ngủ lại được… “….” Dù có cố ép mắt nhắm lại cũng chẳng ích gì, nên tôi đành dành thời gian để sắp xếp lại dòng suy nghĩ. Đánh bại con quái vật cấp 1 đầu tiên. Hàng chục binh lính ngã xuống. Hamsiki cùng Cuốn sách Vàng biến mất. Đích đến tiếp theo được quyết định trong buổi họp. Chỉ trong một ngày, quá nhiều chuyện đã xảy ra, và kéo theo đó là quá nhiều điều phải suy nghĩ. ‘Lời của Jerome St. Red cũng rất có ý riêng.’ Chỉ huy của Quân đoàn Viễn chinh đã từng nói: [“Mặc kệ có bao nhiêu người đã hy sinh hay người hy sinh có là ai, miễn là chúng tôi có thể hoàn thành chuyến thám hiểm và mang theo Nam tước còn sống trở về thì nhiệm vụ sẽ hoàn thành”] Nhờ những lời này, tôi cũng phần nào gỡ bỏ được nỗi bất an rằng những chuyện từng xảy ra tại Núi Băng có thể sẽ tái diễn. ‘Nếu anh ta có ý định giết tôi, thì tiêu hao lực lượng của Đội 4 trong trận chiến đó sẽ có lợi hơn cho anh ta.’ Nhưng hành động của Jerome lại hoàn toàn ngược lại. Nếu là một kẻ có âm mưu sau lưng tôi, anh ta sẽ không bao giờ hành xử như thế. Điều đó lại càng làm tôi thêm nghi hoặc. ‘Gia đình Hoàng gia… rốt cuộc tại sao họ lại muốn cứu tôi? Với họ, tôi chẳng phải là cái gai trong mắt sao? Nếu tôi chết ở đây, chẳng phải sẽ thuận lợi hơn cho họ à?’ …Tôi không hiểu nổi nữa. Càng nghĩ lại càng thấy mâu thuẫn. Để đầu óc thoáng hơn, tôi bật dậy khỏi tấm chăn và bước đi trong đêm. “Nam tước? Ngài định đi đâu vậy?” “Tôi không ngủ được. Tôi chỉ ra ngoài đi dạo một lát thôi.” “À, vâng. Ngài cứ tự nhiên.” Sau khi thông báo cho lính gác, tôi thả bước về phía rìa thư viện rộng lớn, trong lòng thầm mong sẽ được gặp lại Hamsiki. Và thật vậy—khi khoảng mười phút trôi qua, một âm thanh quen thuộc lại vang lên bên tai tôi. [Này…!] “…Hamsiki?” [Bên này! Bên này! Lên đây đi…!] Tôi đảo mắt nhìn quanh, chắc chắn rằng không có ai theo dõi, rồi len lén bước lên lầu hai, nơi có một kệ sách trống. Hamsiki đang ẩn mình trong ngăn thấp của kệ sách này. [Sao giờ anh mới tới?] “Tôi phải đợi tới khi đêm xuống.” [Cơ thể của anh… có ổn không? Lúc trước nhìn có vẻ bị thương khá nặng…] Ơ… tôi không nghĩ cậu ta sẽ hỏi điều đó ngay từ đầu. “…Tôi ổn mà, đừng lo lắng.” [Làm sao mà không lo cho được…! Cuối cùng, người xứng đáng đã xuất hiện rồi…!] Tôi nghiêng đầu trước lời nói khó hiểu đó. “Xứng đáng mà cậu đang nói tới, là điều kiện nhận quyền sở hữu của Cuốn sách Vàng sao?” Hamsik từng bảo tôi rằng Cuốn sách Vàng sẽ không bao giờ được trao cho ai… trừ khi đó là người thật sự xứng đáng. [Đúng vậy…! Ngay khoảnh khắc anh đánh bại Kashan, anh đã trở thành người xứng đáng!] …Đúng như dự đoán, yếu tố cốt lõi để được công nhận là phải chinh phục toàn bộ thư viện. Là một game thủ, tôi cảm thấy khá hài lòng khi phán đoán của mình là chính xác—nhưng đồng thời, trong lòng cũng nảy sinh vài thắc mắc. “Chờ đã, vậy tất cả mọi người ở đây đều được công nhận là đủ điều kiện à?” [Hả? Làm gì có chuyện đó! Anh là người duy nhất!] “Thật sao…?” Vậy thì điều kiện là gì? Có phải dựa theo đóng góp trong chiến đấu không? Nếu đúng là như vậy, thì việc tôi được chọn cũng khad hợp lý. À mà, chuyện đó giờ không quan trọng… “Rồi sao? Tôi là người đủ điều kiện… thì giờ sẽ thế nào?” Tôi hỏi, mong chờ một phần thưởng xứng đáng, thì Hamsik liền đáp dõng dạc: [Giờ thì nhận lấy nó đi! Cuốn sách này từ nay thuộc về anh.] Cuốn sách Vàng—một cuốn sách với một câu chuyện có cái kết vô nghĩa đang nằm trong tay tôi. Tôi vội vàng mở nó ra, hy vọng rằng giờ đây khi đã đủ điều kiện, tôi sẽ thấy được toàn bộ nội dung bên trong. Nhưng… “…Vẫn y như trước đây.” [Vậy sao?] “Đừng chỉ nói ‘vậy sao’… Cậu bảo tôi đủ điều kiện, rồi đưa sách cho tôi, thế là xong rồi à? Chẳng phải cậu nên chỉ tôi cách sử dụng nó à?” [Hả? Nhưng mà…] “Ha…” Nhìn biểu cảm ngơ ngác đó, tôi có thể chắc chắn Hamsiki thật sự chẳng biết gì về cách dùng cuốn sách này cả. Mà thật ra, điều đó cũng không lạ, vì [Dungeons & Stones] vốn là một trò chơi chẳng mấy thân thiện với người chơi. Khi bạn nhận được một vật phẩm lạ, trò chơi sẽ chẳng thèm giải thích gì về công dụng của nó. Người chơi phải tự mình thử nghiệm đủ mọi cách để tìm ra cách dùng chính xác. ‘…Có thể sẽ có chuyện xảy ra nếu mình đặt cuốn sách này lên bệ thờ ở giữa phòng.’ Tôi đã có vài ý tưởng, nhưng hiện tại vẫn chưa phải là lúc để thí nghiệm. Nếu có gì đặc biệt xảy ra lúc này, phần thưởng chắc chắn sẽ chuyển thẳng về tay hoàng gia. Cuối cùng, tôi chỉ còn một lựa chọn duy nhất. “Dù sao thì… tôi xin nhận lấy món này.” Tôi giấu kỹ quyển sách vàng mà Hamsik đưa vào không gian phụ. “Vậy ngoài ra… còn gì khác nữa không?” [Hả?] “Kiểu như ban phúc hay trang bị đặc biệt gì đó chẳng hạn?” [Anh lấy hết rồi còn gì. Bút máy của tôi, mấy quyển sách tôi gìn giữ bao lâu nay…!] À… đúng rồi. “….” [….] Một khoảng lặng ngượng ngùng trôi qua giữa tôi và Hamsiki, rồi tôi nhanh chóng đổi chủ đề. “Phải rồi. Cậu có biết không, sáng mai bọn tôi sẽ rời đi.” [Rời đi…?] “Vì còn việc phải làm nên tôi cũng không chắc bao giờ mới có thể quay lại. Vậy nên đừng buồn quá nhé.” [Ai buồn chứ? Đừng ảo tưởng nữa! Tôi thích thế này cơ! Yay! Cuối cùng tôi cũng có thể nghỉ ngơi đàng hoàng trong nhà mình rồi!] Tôi nuốt khan khi nghe Hamsiki nói tới điều đó. Dựa vào cách cậu ta nói, có thể chắc chắn rằng cậu ta vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra với ngôi nhà của mình. “….” […Sao tự nhiên anh lại im lặng vậy?] “À, không có gì đâu. Tôi về đây. Tôi đói rồi…!” Tôi kiếm cớ rồi vội vàng chạy trốn trở về doanh trại, nằm xuống đất. Và rồi sáng hôm sau. Cả đội thám hiểm đang thu dọn trại, chuẩn bị rời khỏi thư viện. “Ờm… Baron…?” Paladin Goblin—Sven Parab—xuất hiện với vẻ mặt kỳ lạ và mang đến một tin khiến tôi sững sờ. “Đêm qua… Bà ấy lại cho tôi thấy một cảnh tượng trong tương lai.” “Là cảnh gì?” “…Là…” Farab do dự rất lâu, rồi nhắm mắt thật chặt và kể lại cảnh tượng trong giấc mơ đêm qua. “…Là cảnh ngài Nam tước bị quân đoàn viễn chinh vây quanh… rồi bị hành quyết một cách dã man…” Nữ thần… đã trao cho tôi một lời tuyên án.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang