Quỷ Cốc Kỳ Môn Người Ở Rể (Quỷ Cốc Kỳ Môn Chuế Tế)

Chương 48 : Cầu Y

Người đăng: duynguyen07

Ngày đăng: 21:53 03-11-2025

.
Nhất thời, mọi người như là nhận được tín hiệu gì đó, nhao nhao vây quanh Tần Dật, kẻ cung phụng thì cung phụng, người nhận lỗi thì nhận lỗi, danh thiếp cứ thế nhét đầy một tay hắn, thật vất vả mới thoát thân. Ánh mắt mọi người nhìn Tần Dật giống như lão sói xám nhìn bé thỏ trắng, trẻ tuổi như vậy mà đã lợi hại thế này, sau này còn đến mức nào nữa. Tuy nhiên, mặt mũi bọn họ cũng đủ dày, cứ như thể những người vừa rồi khinh thường Tần Dật không phải là họ vậy. "Hôm nay nhờ có Tần tiểu hữu, bằng không ta và Đào lão đều phải danh dự quét đất rồi, lại đem một món đồ giả coi là chính phẩm trân tàng." Trương giáo sư tự giễu cười cười. "Đâu có đâu có, kinh nghiệm của Trương giáo sư thắng ta gấp trăm lần, ta cũng chỉ là nhất thời may mắn thôi." Trương giáo sư là người không tệ, Tần Dật liền khiêm tốn trả lời. "Tần tiểu huynh đệ khiêm tốn rồi, hôm nay ta sẽ đem hũ rượu Thần Tiên Túy ba mươi năm của ta ra, chúng ta không say không nghỉ." "Ha ha, lão Trương, ta muốn hũ rượu đó của ngươi thật lâu rồi, hôm nay nhờ phúc của tiểu Tần mà có thể nếm thử một chút rồi." "Tốt, vậy thì phải nếm thử một chút rồi." Tần Dật cười nói. Sau khi rượu đủ cơm no, Tần Dật và Lâm Vĩnh Sơn từ biệt Trương giáo sư và bọn người, bởi vì đều đã uống rượu, nên được tài xế riêng lái xe về. Trên đường, điện thoại của Tần Dật vang lên, người gọi đến là Đường Hải Phong. "Tần tiên sinh, gần đây ngài có thời gian không?" Đường lão và Tần Dật là bạn vong niên, còn Đường Hải Phong từng chứng kiến bản sự của Tần Dật thì một mực rất tôn kính hắn, Tần Dật khuyên vài lần không có hiệu quả thì cũng mặc kệ. "Phong thúc, có chuyện gì thúc cứ nói thẳng đi." "Ai, là thế này, gần đây con gái ta mắc chứng chán ăn, chạy thật nhiều bệnh viện mà đều không chữa khỏi, muốn mời ngươi giúp xem bệnh một chút." Giọng Đường Hải Phong có chút lo lắng. "Tốt, ngày mai ta sẽ đi xem một chút." "Tốt tốt tốt, cám ơn Tần tiên sinh. Ngày mai ta phái người qua đón ngài." Đường Hải Phong mừng rỡ nói, trong mắt hắn, Tần Dật chịu ra tay thì căn bản là ổn rồi. Ngày thứ hai, Tần Dật vừa ăn xong bữa sáng đã bị người của Đường Hải Phong đón đi. Một đường không nói gì, rất nhanh, Tần Dật đã đến nhà của Đường Hải Phong. Nhà của Đường Hải Phong không ở phụ cận chỗ Đường lão gia tử, trên thực tế, Đường Hải Phong bình thường đều sống trong quân khu, không ở bên này, biệt thự bên này chủ yếu là thê tử của hắn và con gái ở. Từ rất xa, Tần Dật đã nhìn thấy có người đang chờ ở cửa biệt thự, nhưng không thấy Đường Hải Phong, còn tưởng là Đường Hải Phong phái người chờ hắn. Chờ hắn xuống xe, phát hiện người ở cửa không hề tiến tới nghênh đón hắn, mới biết được mình đã hiểu lầm ý. Tiến vào nhìn một cái, đứng ở cửa là một phụ nhân trung niên, phụ nhân trung niên được bảo dưỡng rất tốt, nhìn qua giống như hơn ba mươi tuổi, dáng người cũng rất xinh đẹp, nhưng ánh mắt sắc bén, khí thế mười phần, cảm giác cũng là người giữ chức vị cao lâu năm. Nàng ta dắt một tiểu nữ hài bệnh tật ốm yếu, khoảng mười tuổi, có vẻ có chút không kiên nhẫn. Phụ nhân trung niên một mực đang ngóng nhìn, tựa hồ là đang chờ đợi lo lắng điều gì đó. Chờ chiếc xe chở Tần Dật đến vùng gần đó, hắn mới phát hiện tài xế là người nhà mình, người trên xe chỉ sợ là vị bác sĩ Đường Hải Phong mời đến, nhất thời còn có chút chờ mong, vừa định tiến lên nghênh đón, liền thấy trên xe bước xuống một người vô cùng trẻ tuổi, lập tức ngừng lại bước chân, có chút tức giận. Phụ nhân trung niên tên là Tần Khả Khanh, bản thân cũng là con gái nhà đại gia, đang làm cao quản trong một công ty niêm yết. Bình thường Đường Hải Phong do bận rộn công việc, không mấy khi quản con cái, đều là nàng ta chăm sóc. Bây giờ con gái ngã bệnh, hắn không nói nhiều hơn bồi bồi, tìm một bác sĩ tốt hơn đến cũng được, cư nhiên lại tùy tiện tìm một người trẻ tuổi qua loa lấy lệ, Tần Khả Khanh biểu thị rất thất vọng và tức giận, cũng may bản thân nàng không đặt hy vọng ở trên người hắn. Bởi vì tâm lý rất thất vọng, Tần Khả Khanh tiếp đãi Tần Dật cũng không khách khí như vậy. "Tần tiên sinh đúng không, ta họ Tần, là nội nhân của Hải Phong. Hải Phong sáng nay nhận được thông tri khẩn cấp đi làm rồi, ngươi trước tiên đến trong phòng chờ một chút, ta lại tiếp đãi một khách nhân khác." "Tần di chào ngài, Phong thúc bảo ta đến khám bệnh cho tiểu bằng hữu, chúng ta khi nào bắt đầu?" Tần Dật nhìn về phía tiểu nữ hài đang được Tần Khả Khanh dắt, tỉ mỉ xem xét. "Không cần phiền phức, ngươi vốn là khách, nghỉ ngơi một chút trước đã." Tần Khả Khanh đem tiểu nữ hài nhút nhát e lệ kéo ra sau lưng, cự tuyệt nói. Đúng lúc này, lại có một chiếc ô tô chạy tới, dừng ở trước cổng biệt thự, Tần Khả Khanh lập tức bị hấp dẫn lấy ánh mắt. Trên xe bước xuống một già một trẻ hai người, người già Tiên phong đạo cốt, người trẻ anh tuấn tiêu sái, tướng mạo đều mười phần không tầm thường. Tần Khả Khanh vừa nhìn thấy, ánh mắt liền sáng lên, vội vàng dắt tiểu nữ hài tiến lên, cũng không để ý tới Tần Dật nữa. Trực tiếp để hắn ở tại nguyên chỗ. "Lý thần y, rốt cuộc cũng chờ đến ngài rồi, đây là cao đồ của ngài đúng không, vừa nhìn đã thấy là thanh niên tài tuấn, cảm ơn các vị không ngại đường xa vạn dặm đến giúp tiểu nữ khám bệnh, tiểu nữ ta xem như có cứu rồi." Tần Khả Khanh chạy đến trước mặt hai người kia, lời nịnh nọt không ngừng tuôn ra, và cảm ơn không thôi. "Ha ha, đây là cháu trai ta Lý Vãn, cũng là ngươi đến đúng lúc, chúng ta vừa vặn đến Bân Thành để giao lưu học thuật." Lý thần y bị nịnh nọt nhiều rồi nên cũng không cảm thấy gì, ngược lại là thanh niên bên cạnh hắn, một vẻ cao ngạo, đắc ý. "Mau gọi Lý gia gia và Lý ca ca đi con, có Lý gia gia ở đây con sẽ rất nhanh được ăn đồ ăn ngon thôi." Tần Khả Khanh kéo tiểu nữ hài qua liền bảo nàng ta gọi người. "Lý gia gia." "Lý ca ca." Tiểu nữ hài nhút nhát nhìn ông lão, trên mặt với vẻ bệnh tật ốm yếu do thiếu khuyết dinh dưỡng lâu ngày càng thêm yếu ớt đáng thương. "Đây chính là Đường Yên đúng không, chúng ta vào trong rồi chẩn đoán kỹ càng một chút đi." Lý thần y cũng động lòng trắc ẩn, hơi nhìn xuống sắc mặt tiểu nữ hài liền nói với Tần Khả Khanh. "Đúng đúng, nhìn cái đầu óc này của ta, mau mời vào trong." Tần Khả Khanh hoàn hồn, phát hiện tất cả mọi người vẫn còn ở ngoài cửa, vội vàng mời mọi người vào trong. Mọi người tiến vào biệt thự, lại đi đến một gian phòng đã chuẩn bị sẵn ghế chẩn bệnh. Mọi người chuẩn bị vào phòng, những người giúp việc khác đều rời đi làm việc, chỉ có một người lưu tại cửa chờ nghe mệnh lệnh, mà Tần Dật cũng là đến chữa bệnh, đương nhiên cũng phải đi theo, lúc này Lý Vãn đã ngăn hắn lại. "Trừ Tần di và bệnh nhân ra, những người không liên quan khác liền không cần đi vào." Lý Vãn cũng chỉ là thủ tục theo lệ, dù sao trong một gian phòng, càng nhiều người đi vào thì không khí càng tệ, rất có thể sẽ ảnh hưởng đến thân thể bệnh nhân. "Ta cũng là đến khám bệnh cho Đường Yên." Tần Dật ngạo nghễ nói. "Hả? Tần di ngài còn mời những người khác đến giúp khám bệnh sao? Chẳng lẽ ngài không tin gia gia của ta sao?" Lý Vãn nghe Tần Dật nói chuyện, trước tiên là kinh ngạc nhìn Tần Dật một cái, sau đó có chút tức giận chất vấn Tần Khả Khanh, đây chẳng phải là không tin tưởng bọn họ sao? Uổng công bọn họ còn không ngại vất vả chạy tới. Lý thần y cũng có chút không hài lòng, người nhà bệnh nhân tìm thêm vài bác sĩ cũng rất bình thường, nhưng người bọn họ tìm lại có tuổi tác tương tự với cháu trai mình, đây chẳng phải là xúc phạm người sao, khi nào hắn lại sa sút đến mức bị đánh đồng với một hậu bối trẻ tuổi như vậy chứ. "Không phải, vị Tần bác sĩ này là lão công ta mời đến, lúc trước ta cũng không rõ tình hình. Ta làm sao có thể không tin Lý thần y chứ." Tần Khả Khanh thấy hai vị Lý thần y tức giận, cuống quít giải thích.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang