Quỷ Cốc Kỳ Môn Người Ở Rể (Quỷ Cốc Kỳ Môn Chuế Tế)
Chương 47 : Ngụy phẩm
Người đăng: duynguyen07
Ngày đăng: 21:50 03-11-2025
.
Giọng Tần Dật không lớn, nhưng lại vang vọng trong tai những người có mặt như một tiếng kinh lôi.
Mọi người nhìn lại, phát hiện người nói lời này là Tần Dật, cảm giác như mình đã nghe nhầm.
"Ngươi là nói giám định của Trương giáo sư và Đào lão đều là sai?" Đào Đào mặt đầy không vui nói, không ngờ Tần Dật không chỉ bất học vô thuật, mà còn là một kẻ câu danh trục lợi.
"Đúng vậy." Tần Dật bị mọi người nhìn chằm chằm, không hề hoảng sợ, gật đầu nói.
"Ầm." Mọi người lập tức bùng nổ, mồm năm miệng mười khiển trách Tần Dật.
"Ngươi đừng nói bậy nữa, Trương giáo sư và Đào lão là người như thế nào, những thứ họ từng giám định đều nói là thật, vậy khẳng định không thể giả được."
"Nếu ngươi muốn thông qua phương thức này gây sự chú ý của chúng ta, vậy thì ngươi đã làm được rồi, về sau chỗ chúng ta không hoan nghênh ngươi."
"Kẻ câu danh trục lợi, nếu nói không ra đầu đuôi thì đời này ngươi không thể lăn lộn trong giới này nữa rồi."
"Chỉ dựa vào ngươi, cũng dám nói giám định của Trương giáo sư không đúng?"
"Tiểu hỏa tử, nhận lỗi đi, mọi người cũng không phải là người keo kiệt."
"Tần Dật, ngươi ở đây nói lời hoang đường gì vậy, mau nói xin lỗi người ta." Lâm Vĩnh Sơn thấy Tần Dật lại muốn vu khống thần tượng của hắn, cũng tức giận rồi.
"Tần tiểu huynh đệ, chỗ nào có giả, phiền ngươi chỉ ra một chút." Ngay cả Trương giáo sư cũng có chút bất mãn, mặc dù lúc trước hắn khá xem trọng Tần Dật, nhưng đỉnh đồng này hắn đã trong trong ngoài ngoài đều xem qua rồi, không có một chút dấu hiệu làm giả nào. Đào lão cũng là người học thức phong phú, kinh nghiệm đồ cổ thâm hậu, hai người bọn họ đều đã giám định đỉnh đồng là thật, vậy thì tám chín phần là đúng.
Cho dù là giả, cũng không phải là một người trẻ tuổi như Tần Dật có thể nhìn ra được, phải biết rằng kiến thức và kinh nghiệm cần thiết cho đồ cổ đều phải cần thời gian và thực tiễn tích lũy, ngay cả như vậy đa số người cũng nhiều nhất chỉ hiểu được một hai loại. Tần Dật xem ra lần trước đối với loại thư họa tương đối quen thuộc, đã rất khó có được rồi, lại đối với đỉnh đồng thời Chiến Quốc cũng có nhận thức rất sâu, vậy thì chính là yêu nghiệt rồi, nhưng nhìn biểu hiện lúc trước của Tần Dật, cũng không giống a.
"Phiền đưa cho tôi một cây tiểu đao, tôi lập tức cho mọi người xem chứng cứ." Tần Dật nói với Trương giáo sư.
Trương giáo sư bán tín bán nghi để đệ tử đi lấy một cây tiểu đao cho Tần Dật.
"Tần tiểu huynh đệ, ngươi là muốn động đao trên đỉnh đồng này sao? Nếu như không thể chứng minh đỉnh đồng này là giả, vậy chỉ sợ ta không có cách nào giúp ngươi bồi thường, đây chính là thứ có giá trị hơn 10 triệu."
Ngay cả Trương giáo sư đối với Tần Dật có nhìn bằng con mắt khác đi chăng nữa, cũng không thể nào giúp hắn bồi thường thứ hơn 10 triệu được, Tần Dật lại không phải con trai của hắn, bản thân cũng là một người trưởng thành, nói chuyện làm việc đều phải tự mình gánh vác.
"Nếu như ta sai rồi, liền dùng bức tranh Trương Đại Thiên kia mà bồi thường đi." Tần Dật tự tin đầy mình nói.
"Cái gì, Tần Dật, đây là tranh của ta, ta còn không hiểu ngươi sao, ngươi hiểu gì về đỉnh đồng, ngươi mau nói xin lỗi mọi người đi, đừng cứng đầu nữa." Lâm Vĩnh Sơn vừa nghe Tần Dật muốn dùng tranh của hắn để thế chấp, hơi hoảng loạn rồi, hắn đối với Tần Dật một chút lòng tin cũng không có.
"Đúng thế, lão trượng nhân của ngươi cũng nói rồi, ngươi vẫn là mau nhận lỗi đi."
"Bây giờ nói xin lỗi là mất mặt, nhưng là lát nữa lại nói xin lỗi thì không chỉ mất mặt mà tiền cũng mất rồi."
"Người trẻ tuổi làm sai chuyện có thể lý giải, nhưng không nên quá bướng bỉnh, nhận lỗi thì cũng qua rồi."
Sau một buổi chiều thảo luận giao lưu, mọi người cũng biết Tần Dật là con rể của Lâm Vĩnh Sơn rồi, lão trượng nhân Lâm Vĩnh Sơn này cũng không tin hắn, vậy thì không có gì đáng mong đợi nữa rồi.
"Đừng nói nữa, các ngươi cứ xem thật kỹ đi." Tần Dật đã cầm được cây tiểu đao, thấy mình bị chỉ trích nghiêng về một bên, không kịp chờ đợi động thủ, muốn lập tức cho những người này xem.
Chỉ thấy Tần Dật cầm một cây tiểu đao, cẩn thận từng li từng tí cạo một chỗ bị gỉ sét nghiêm trọng trên đỉnh đồng, theo động tác của hắn, vết gỉ sét từng chút từng chút rơi xuống.
Nhìn thấy dáng vẻ thận trọng của Tần Dật, Trương giáo sư bình tĩnh lại rồi, bắt đầu nghi ngờ, chẳng lẽ mình thật sự nhìn nhầm rồi sao?
Nhưng những người khác nhìn dáng vẻ chậm rãi của Tần Dật, nhận định hắn là đang kéo dài thời gian.
"Làm bộ làm tịch, xem ngươi kết cục thế nào." Đào Đào nhìn dáng vẻ Tần Dật như vậy, tức giận không thôi, tên gia hỏa này to gan lớn mật, lại có thể muốn dẫm lên Trương giáo sư và ông nội mình mà thượng vị.
Nhưng theo thời gian trôi qua, vết gỉ sét bị loại bỏ, lộ ra dáng vẻ bên dưới.
"Ồ, đó có phải hay không là một chữ a?" Có người mắt sắc nhìn thấy dáng vẻ hiển lộ ra trên đỉnh đồng.
"Vậy thì có thể nói rõ cái gì? Khắc chữ trên đỉnh không phải rất bình thường sao?" Người mắt không tốt, không thấy rõ ràng rất nghi hoặc.
"Nhưng chữ này tựa hồ là chính Khải." Người nhìn thấy có chút không chắc chắn nói.
"Cái gì? Chính Khải?" Mọi người đều biết, Chiến Quốc không có Khải thư, nếu như chữ này thật sự là chính Khải, vậy thì cái đỉnh này quả thực không thể nào là đồ thật.
Mọi người đều đã lên tinh thần, chẳng lẽ cái đỉnh đồng này thật sự có vấn đề sao?
Lúc này Tần Dật cũng đã hoàn thành việc trong tay, thở dài một hơi, kỳ thật Tần Dật cũng là thấy chỗ này tập trung đặc biệt nhiều linh khí, thế là định thử một chút, kết quả còn không tệ.
Sau khi vết gỉ sét trên đỉnh được loại bỏ, mọi người cuối cùng cũng nhìn rõ ràng rồi, là một chữ Mã phồn thể.
"Sao lại thế này." Trương giáo sư lẩm bẩm tự nói, thần sắc phức tạp nhìn về phía Tần Dật, không ngờ mình tinh minh cả một đời, hôm nay lại phải cần sự chỉ dẫn của một người trẻ tuổi mới có thể phân biệt ra thật giả. Lại chấn kinh vì Tần Dật rốt cuộc là yêu nghiệt cỡ nào, lại có thể nhìn ra những điều này, chẳng lẽ hắn có thấu thị nhãn hay sao, nhất thời chịu đả kích sâu sắc.
"Xì, cái đỉnh đồng này thật là ngụy phẩm."
"Thì ra hắn mới là đúng, chúng ta đều là ếch ngồi đáy giếng."
"Cái này..."
Mọi người nhất thời đều không thể chấp nhận, đồ thật mà Trương giáo sư kim khẩu khẳng định lại thực tế là ngụy phẩm. Đây cũng không phải là vấn đề nhỏ a, nói lớn hơn thì, những món đồ cổ mà Trương giáo sư từng giám định trước đây nói không chừng có cá lọt lưới, về sau khí thế khi giám định cho người khác cũng không bằng trước kia nữa rồi.
"Thì ra là thế, đỉnh đồng này hẳn là do một đại tượng có kỹ nghệ tinh xảo đời sau chế tạo, vì để hiển thị kỹ nghệ cao siêu của nhà mình, khắc họ của mình lên đỉnh đồng này, sau đó lợi dụng lòng người, dùng lớp gỉ đồng mỏng che đậy cái họ này, thật là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên a, lần này là ta nhìn nhầm rồi, vẫn là Tần tiểu huynh đệ mắt sáng như đuốc a." Trương giáo sư cũng không sa sút tinh thần quá lâu, mạnh mẽ chấn chỉnh tinh thần, giải thích với những người xung quanh.
Mọi người nhìn về phía Tần Dật đang đứng bên cạnh đỉnh, tâm tình phức tạp, vốn dĩ cho rằng hắn chính là một tên con rể ở rể bất học vô thuật, vạn vạn không ngờ thực ra người ta thâm tàng bất lộ. Hai chữ "chân tích" "ngụy phẩm" đơn giản lúc trước bây giờ ngẫm lại có thể là người ta cảm thấy quá rõ ràng không cần thiết giải thích đi.
Đào Đào đứng ở một bên, chỉ cảm thấy mặt đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa hổ thẹn, vô cùng hối hận, mình vẫn luôn hiểu lầm Tần Dật rồi, hắn khẳng định là ghét bỏ mình rồi, đây chính là nhân tài còn lợi hại hơn cả ông nội nhà mình a.
Nhưng mà Đào Đào dù sao cũng là thế gia thương nhân, rất nhanh sắc mặt liền khôi phục như thường, cười đi đến bên cạnh Tần Dật, đưa cho hắn một tấm tạp phiến.
"Tần tiên sinh, trước đây có nhiều hiểu lầm, đây là thẻ VIP của nhà đấu giá của chúng tôi, sở hữu các loại ưu đãi tại nhà đấu giá, ngài lúc nào đến Bằng Thành tôi nhất định sẽ hảo hảo chiêu đãi ngài tạ tội."
.
Bình luận truyện