Quỷ Cốc Kỳ Môn Người Ở Rể (Quỷ Cốc Kỳ Môn Chuế Tế)
Chương 14 : Quỳ xuống cho ta!
Người đăng: duynguyen07
Ngày đăng: 17:52 03-11-2025
.
"Rầm!"
Đột nhiên, Đường lão gia tử không lưu tình chút nào giáng một gậy vào người Lôi Thiên Tuyệt. Đường lão gia tử từng luyện qua nội kình, công phu cao hơn Lôi Thiên Tuyệt rất nhiều, chiêu tùy ý này của ông lại lập tức đánh cho Lôi Thiên Tuyệt lảo đảo, ngã nhào trên đất.
"Ngươi quỳ xuống cho ta, dập đầu nhận lỗi!" Đường lão gia tử cả giận nói, sau đó "ba một cái", lại giáng thêm một bạt tai vào Lôi Thiên Tuyệt.
"Đường lão gia tử? Ta làm sao vậy?" Lôi Thiên ôm mặt, ngẩn người. Các thủ hạ xung quanh cũng đều chết lặng.
"Không phải hướng ta, mà là hướng Tần tiên sinh!" Tiếp đó, Đường lão tử một bước dài đi đến trước mặt Tần Dật, cung cung kính kính chắp tay chào Tần Dật một cái: "Đây là một tiểu đệ tử của Đường mỗ, đã đắc tội Tần tiên sinh, hi vọng Tần tiên sinh đại nhân đại lượng, tha thứ cho hắn."
Tất cả mọi người đều sững sờ, xung quanh yên tĩnh đến mức ngay cả một cây kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy.
"Hắn, hắn. Không thể nào a!" Sở Tuấn cả người đều ngây ngốc, miệng há hốc ra có thể nhét vừa một quả trứng vịt, đầu ngửa ra sau té ngửa, đập vào tường.
Tần Dật vậy mà lại quen biết Đường lão gia tử, hơn nữa, Đường lão gia tử nhìn thấy hắn, vậy mà còn cung cung kính kính như một vãn bối.
Bạn học của Liễu Thi Dĩnh cũng đều trợn mắt há hốc mồm, bọn họ không biết Đường lão gia tử là ai, nhưng đều biết Lôi Thiên Tuyệt, đây chính là đại lão tiếng tăm lừng lẫy, Đường lão gia tử này rõ ràng còn lợi hại hơn Lôi Thiên Tuyệt.
Mà Đường lão gia tử vậy mà ở trước mặt Tần Dật, lại tỏ ra như một vãn bối ư?
Chỉ có Liễu Thi Dĩnh hơi đoán được một chút nguyên do, thế nhưng nàng cũng không thể tưởng tượng được, Tần Dật đã cứu Đường lão gia tử.
Thế nhưng Đường lão gia tử là người thế nào chứ, cho dù cảm kích người này đã cứu ông, cũng không cần thiết phải có thái độ như vậy. Liễu Thi Dĩnh ngẩn người, nàng phát hiện mình càng ngày càng không hiểu Tần Dật.
"Lão sư, hắn rốt cuộc là người thế nào, vì sao ta phải quỳ xuống với hắn?" Lôi Thiên Tuyệt không phục mà quát. Hắn dù sao cũng là một phương kiêu hùng, làm sao có thể tùy tiện quỳ xuống với một vãn bối. Đánh không thắng, cùng lắm thì chết, nhưng mặt mũi thì không thể mất.
"Hừ, đồ ngốc, ngươi có biết hắn là ai không?" Đường tiên sinh cười lạnh nói, tiếp đó quay sang mấy người bảo tiêu bên cạnh dặn: "Đuổi những người không liên hệ ra ngoài."
Những bạn học của Liễu Thi Dĩnh sợ sự tình làm liên lụy đến mình, liền lần lượt chủ động rời đi. Những bảo tiêu kia cũng thức thời đóng cửa lại, đứng ở bên ngoài. Cả căn phòng, ngoài Tần Dật, Liễu Thi Dĩnh, Lôi Thiên Tuyệt, Đường lão gia tử bốn người đương sự ra, chỉ còn lại Long ca và Sở Tuấn đang ngốc như gà gỗ.
"Hắn chính là ta vừa nãy vẫn luôn nói với ngươi. Tần tiên sinh, hừ, ngươi vậy mà còn dám đối nghịch với Tần tiên sinh, là cảm thấy mạng ngươi quá dài sao?" Đường tiên sinh cười lạnh nói.
"A! Ngươi là Tần tiên sinh." Lôi Thiên Tuyệt cả người ngây người, hắn không ngờ mình vừa nãy vậy mà lại muốn tìm Tần tiên sinh gây phiền phức.
"Phịch!" Lôi Thiên Tuyệt cả người quỳ rạp xuống trước mặt Tần Dật, phanh phanh phanh dập ba cái đầu vang dội: "Tần tiên sinh, tiểu Lôi có mắt không biết Thái Sơn, đắc tội Tần tiên sinh, ngài thông cảm nhiều hơn."
"Cữu cữu, ngươi." Long ca ngây người.
"Ba!" Sở Tuấn cả người "quang đang" một tiếng mới ngã xuống đất.
Ngay cả Lôi Thiên Tuyệt cũng sợ Tần Dật, hắn rốt cuộc là người như thế nào?
"Cậu? Ai là cậu của ngươi? Còn không mau cút tới đây quỳ xuống cho lão tử!" Lôi Thiên Tuyệt trừng mắt nhìn chằm chằm Long ca, rồi lại lần nữa nói: "Mẹ nó ngươi, suốt ngày gây chuyện cho ta, vậy mà lại còn chọc tới Tần tiên sinh!"
"Cữu cữu, ta."
"Ngươi cái gì mà ngươi, mau xin lỗi Tần tiên sinh."
Ngay lập tức Long ca lồm cồm bò tới chân Tần Dật, một mặt âm trầm nói: "Tần tiên sinh, xin lỗi, ngài đại nhân đại lượng, hi vọng ngài có thể tha cho ta."
Chỉ thấy ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào Tần Dật. Lúc này, Tần Dật mới chậm rãi mở miệng nói: "Xem ở mặt mũi của Đường lão, ta có thể tha cho ngươi. Nhưng ngươi không phải xin lỗi ta, mà là xin lỗi vợ ta."
Nói xong, ánh mắt Tần Dật chuyển hướng về phía Liễu Thi Dĩnh đang đứng. Lúc này, Long ca nào còn không hiểu ý của Tần Dật, lập tức quỳ gối trước mặt Liễu Thi Dĩnh, liên tục dập đầu xin lỗi.
Khi Liễu Thi Dĩnh nhìn thấy Long ca vừa nãy còn diệu võ dương oai, vậy mà lại vì Tần Dật mà quỳ rạp xuống trước mặt mình. Trái lại, Sở Tuấn mà nàng vẫn luôn tương đối vừa ý lại lập tức bán đứng mình trong thời khắc nguy cấp.
Điều này ngược lại khiến Liễu Thi Dĩnh đối với Sở Tuấn trong đáy lòng nảy sinh một tia chán ghét.
"Đã rất khuya rồi, ta hãy đi về trước." Tần Dật thấy sự việc đã xử lý xong, liền làm bộ muốn rời đi.
"Tần tiên sinh, ta tiễn ngài." Đường lão cùng mọi người thấy vậy thì liền cùng Tần Dật và những người khác đi ra ngoài, còn về phần mấy người Sở Tuấn thì ngay cả liếc mắt một cái cũng không nhìn.
Nhìn đám người rời đi, Sở Tuấn trong đáy lòng thở phào một hơi, dù sao bối cảnh mà Tần Dật vừa nãy biểu hiện ra thật sự là quá đáng sợ, nhưng cho dù như thế, cũng triệt để khiến hắn ghi hận lên Tần Dật.
"Rầm!"
Đợi cho mọi người đi rồi, chỉ còn lại Sở Tuấn và Long ca. Ai ngờ, Sở Tuấn vừa mới cho rằng mọi chuyện đã ổn, ngay lập tức nghênh đón một cú đá trút giận của Long ca, trực tiếp đá ngã Sở Tuấn vừa mới đứng dậy xuống đất.
Long ca trừng mắt nhìn chằm chằm Sở Tuấn đang ngã trên mặt đất, phẫn nộ nói: "Mẹ nó, Tần tiên sinh chúng ta không thể trêu vào, nhưng tiểu tử ngươi, từ hôm nay trở đi đừng nghĩ sẽ lăn lộn ở Bến Hải nữa."
"Long ca, ta." Ngay lập tức Sở Tuấn một mặt kinh hãi nhìn về phía Long ca.
"Ta cái gì mà ta? Ta đi mẹ ngươi!"
"Phanh! Phanh! Phanh!"
Long ca lại lần nữa vung quyền hướng về phía mặt Sở Tuấn đánh tới.
Đương nhiên tình trạng lúc này, Tần Dật và những người khác cũng không biết.
Cùng lúc đó, vì sắc trời đã tối, lại thêm tối nay đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, Liễu Thi Dĩnh nhất thời trong lòng vô cùng phức tạp nên liền sớm về đến nhà nghỉ ngơi.
Còn Tần Dật thì cùng Đường lão tìm một tiểu điếm tử khá yên tĩnh ở gần nhà để thương lượng chuyện.
Tần Dật nhìn Đường lão thản nhiên nói: "Đường lão, lần này đa tạ ngài."
"Ha ha, Tần tiên sinh đừng nói đùa nữa. Bản lĩnh của ngài, lão hủ vẫn còn rõ ràng. Lão hủ còn mong ngài đừng trách tội ta đã nhúng tay vào chuyện này." Đường lão đại cười to một tiếng.
"Ừm." Tần Dật nghe vậy gật đầu không nói thêm gì, quả thực đúng như lời Đường lão nói, nếu như hôm nay không phải xem ở mặt mũi của Đường lão, có thể Lôi Thiên Tuyệt sẽ không đi ra khỏi quán rượu kia.
"Đúng rồi, Tần tiên sinh, chuyện về nhà ta, ngài xem." Đường lão ánh mắt chờ mong nhìn về phía Tần Dật.
"Ngày mai, ta sẽ đến nhà ngài giúp ngài xử lý." Tần Dật đương nhiên hiểu rõ ý Đường lão muốn nói, cũng không từ chối mà trực tiếp đáp ứng.
"Vậy thì đa tạ Tần tiên sinh, sáng sớm ngày mai ta liền an bài xe cộ đến đón ngươi. Tần tiên sinh, sắc trời đã tối rồi, lão hủ liền đi về trước."
"Ừm."
Nói xong, Đường lão liền đứng dậy rời đi, Tần Dật cũng hướng về trong nhà đi tới.
Mà lúc này, Liễu Thi Dĩnh lại nằm ở trên giường trằn trọc, ánh mắt cực kỳ phức tạp.
Chuyện đã xảy ra hai ngày nay, dần dần khiến nàng đối với Tần Dật càng ngày càng nhìn không thấu, dường như nàng và Tần Dật sống chung một chỗ mấy năm nay, nàng một chút cũng không hiểu rõ Tần Dật.
Nhất là bản lĩnh mà Tần Dật đã thể hiện ra trong khoảng thời gian này, lại thêm nàng vừa nghĩ tới ba năm qua, Tần Dật vẫn luôn ở trong nhà mình, nhẫn nhục chịu đựng không một lời oán giận, nàng không khỏi thầm nghĩ: "Chẳng lẽ nói, tất cả những gì Tần Dật đã làm suốt những năm qua đều là vì ta sao?"
.
Bình luận truyện