Quỷ Án Trùng Điệp

Chương 411 : Cục diện đều là một cái bẫy

Người đăng: duynguyen07

Ngày đăng: 21:23 03-11-2025

.
Lúc đó xuất hiện một người thần bí, lão bà hắn nói là một thôi miên sư. Bây giờ lại càng minh bạch hơn, vị thôi miên sư lợi hại kia chính là Ly Thiên Phong. Ly Thiên Phong một mực thâm nhập vào mọi phương diện trong sinh hoạt của hắn, và không ngừng dõi theo hắn. Chẳng trách Húc Nghiêu cố gắng đến mấy cũng không có cách nào tra được hung thủ đã làm hại bạn gái trước của hắn. Lần này cuối cùng cũng đã hiểu, bởi vì khi hắn thực hiện bước kế tiếp thì đã bị Ly Thiên Phong giám thị. Cho nên Ly Thiên Phong có thể thần không biết quỷ không hay tiêu diệt chứng cứ. Húc Nghiêu lại hỏi: "Trận huấn luyện tập trung trên hải đảo vào dịp năm mới kia, kỳ thật ngay từ đầu đã là một cái bẫy, đúng không?" Ly Thiên Phong cũng không vội vàng trả lời hắn, mà từ trong túi áo móc ra một điếu thuốc lá dài mảnh, ưu nhã lấy bật lửa châm, phun ra một vòng khói, khói thuốc lượn lờ. "Kỳ thật ta có thể từ chối trả lời, nhưng Húc Nghiêu, ngươi hôm nay, nhất định sẽ táng thân tại đây, cho nên chi bằng cứ để ngươi chết một cách minh bạch. Đúng vậy, cái buổi huấn luyện hải đảo quỷ quái đó ngay từ đầu chính là do ta đứng ra điều đình, khiến cục trưởng thiết lập địa điểm hải đảo tại làng du lịch do Trần Chí Quốc kinh doanh. Đừng hỏi ta dùng phương pháp gì, chẳng qua cũng chỉ là một phong thư khẩn cầu đơn giản của Lão Trần. Chuyện này quá dễ dàng giải quyết, Trần lão chính hắn là viện trưởng viện mồ côi, đã làm quá nhiều chuyện hổ thẹn. Chỉ cần dùng một chút kế khiến hắn mắc chứng mất ngủ, rồi thêm một phong thư đe dọa, lại mời một vị đại sư chỉ điểm mê tân cho hắn, đây là chuyện phi thường dễ dàng thuận lý thành chương mà thành hình." Húc Nghiêu không nhịn được cười lạnh, hắn nhớ tới vị bác sĩ Trình mà Trần Lệ Kiều đã nhắc tới trong nhật ký. Thì ra vị bác sĩ Trình này không phải ai khác, chính là Ly Thiên Phong trước mắt, một vị tiến sĩ tâm lý có kiến thức tâm lý học tinh xảo. Cho nên từ lúc bắt đầu, hắn đã điều khiển từ xa Trần Lệ Kiều diễn một màn kịch hay, một tác phẩm đồ sộ trên màn ảnh cẩu huyết về gia tộc tranh quyền đoạt lợi. Mà hắn, chính là một người chơi hậu trường điều khiển cần điều khiển. Hắn lạnh lùng đứng nhìn, thao túng sinh tử của người khác. Còn như diễn kỹ tinh xảo của Ly Thiên Phong và sự tin tưởng của Húc Nghiêu dành cho hắn, hắn căn bản cũng không từng bị liệt vào phạm vi kẻ tình nghi. Nhưng là bây giờ Húc Nghiêu lại hồi tưởng, lúc đó sự gia nhập của Ly Thiên Phong không nghi ngờ gì đã khiến hắn dùng khoảng cách gần nhất để thao túng hết thảy tất cả. Nhưng thất bại là, có nhiều cơ hội như vậy để Húc Nghiêu tìm ra sơ hở, nhưng hắn lại lần lượt thất bại. Phảng phất có một cây gai kẹt tại cổ họng, ục ục vang lên, bất cứ lúc nào cũng có thể đứt hơi. "Ly Thiên Phong, ngươi chính là một ác ma. Ngươi miệng lưỡi cứ nói người khác nợ ngươi, đây bất quá chỉ là một lý do, ngươi chỉ là muốn dùng lý do này để thỏa mãn sở thích vặn vẹo của ngươi, đó chính là thao túng tính mạng người khác. Bởi vì như vậy ngươi mới có cảm giác thỏa mãn, cảm giác đầy đủ của thắng lợi." Ly Thiên Phong nghe xong, cảm xúc phẫn hận bạo trướng, đẩy Húc Nghiêu ngã xuống đất. Rất lâu sau, Húc Nghiêu khó khăn mở miệng, thanh âm càng thêm kiên định, "Ly Thiên Phong ngươi sai rồi, đó không phải là vấn đề thiện ác báo ứng. Xã hội hiện đại không phải giang hồ, điều nói đến là quy tắc pháp luật. Khoái ý ân cừu của ngươi bất quá cũng chỉ là tấm màn che giấu sự phẫn nộ cá nhân của ngươi. "Thật sao?" Ly Thiên Phong vuốt một cái mặt, ngữ khí lại bắt đầu trở nên càng thêm âm hiểm tàn nhẫn, "Còn như thiện ác báo ứng, ngươi căn bản cũng không có tư cách phê phán. Ngươi không có tư cách, không có tư cách! Từ khi ngươi im hơi lặng tiếng biến mất khỏi viện mồ côi thì đã không có tư cách, ngươi căn bản cũng không xứng làm ca ca của ta!!" Ly Thiên Phong gần như dùng hết lực lượng toàn thân mà gào thét, "Ngươi căn bản cũng không xứng đến giáo huấn ta. Cục diện hết thảy hôm nay toàn bộ đều là vì ngươi, là ngươi đã hủy diệt toàn bộ nhân sinh của ta! Là ngươi đã cho ta hi vọng sống sót, lại sống sờ sờ dập tắt nó. Ngươi biết ta ở nước Mỹ chịu bao nhiêu tội, cái tên người Mỹ kia ghê tởm cỡ nào, ngày ngày ngược đãi ta." Húc Nghiêu kỳ thật cũng biết, hắn từng đến ngôi nhà ở nước Mỹ mà Ly Thiên Phong đã được thu dưỡng. Lòng hắn có hổ thẹn, nhưng là hắn thật sự không có cách nào gánh vác trách nhiệm hết thảy tất cả. Bởi vì một mực tới nay, hắn đồng dạng cũng bị bịt mắt. Ly Thiên Phong lại đứng dậy, đi đến bên cửa sổ mở thùng dụng cụ bằng nhựa, bắt đầu từng bó bom được mang ra ngoài. "Ngươi biết không? Chuyện đến nước này ta từ trước tới giờ không hối hận chuyện của mình làm, ta đã sớm chuẩn bị xong mộ địa cho ngươi và ta. Lần trước ở trong cái nghĩa trang kia, ngươi hẳn là cũng nhìn thấy hai tấm bia mộ của chúng ta, một trước một sau đứng thẳng. Ta đã sớm chuẩn bị xong rồi. Đã cuộc đời của ta toàn là tội ác, thì trở lại điểm xuất phát ban đầu. Ta muốn trở về, trở lại đoạn ký ức tuổi thơ vô ưu vô lo có người bảo vệ kia. Trong đó cũng chỉ có ta, còn có một ca ca chuyên môn bảo vệ ta." Ly Thiên Phong quay đầu lại, nhếch khóe miệng lên, còn mang theo một tia mỉm cười, "Chuyện đến nước này, ta phảng phất đã không hận ngươi nhiều như vậy nữa." Ly Thiên Phong vừa nói vừa đem bom sắp đặt ở các góc phòng. Sau đó, Ly Thiên Phong đi từ từ đến bên cạnh Húc Nghiêu ngồi xổm xuống, "Ca, ngươi nói, chúng ta còn có thể trở lại quá khứ không? Còn có thể trở lại trước kia không? Ngươi cứ cùng ta trở lại điểm xuất phát được không?" Húc Nghiêu trầm mặc, không một lời. "Ca. Trước khi ta ấn xuống cái nút này, ngươi còn có gì muốn nói với ta không?" Chuyện đến nước này, Húc Nghiêu cũng không có gì để nói. Có thể nói cái gì? Kỳ thật cho tới bây giờ, Húc Nghiêu từ trước tới nay chưa bao giờ cảm thấy mình vô tội, mặc dù hắn không thừa nhận, lòng hắn cũng rất hổ thẹn. Những người kia không phải hắn giết, nhưng lại vì hắn mà chết. Húc Nghiêu vô tội sao, hắn không nghĩ vậy. Hắn một mực cố chấp tin tưởng Ly Thiên Phong mới tạo thành nhiều người chết như vậy, cũng bao gồm sư phụ hắn Hà Thâm Minh đã nộp mạng. Hắn bây giờ có thể nói cái gì? "Tha cho ta sao?" Húc Nghiêu tuyệt đối sẽ không nói lời này, đã đây là kết cục Ly Thiên Phong muốn, có lẽ nên thuận theo hắn. "Ly Thiên Phong, ta cuối cùng hỏi ngươi một câu. Nếu như ta đi theo ngươi, ngươi bảo đảm có thể bỏ qua hết thảy mọi người bên cạnh ta? Khiến cho bọn họ bình an vui vẻ sống hết cuộc đời." "Cái này ta có thể bảo đảm." Húc Nghiêu hít sâu một hơi, vừa bất đắc dĩ lại vừa thanh thản, "Được rồi, đã hết thảy tất cả đều bắt nguồn từ ta, vậy thì nên do ta đến kết thúc hết thảy tất cả. Đây là thứ ta nợ ngươi, Ly Thiên Phong. Nếu như đây là kết cục ngươi muốn, vậy thì mời ngươi bắt đầu đi!" ——
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang