Quay Về Hoàng Kim Niên Đại (Trọng Phản Hoàng Kim Niên Đại)
Chương 74 : Quái phích của người có tiền
Người đăng: duynguyen07
Ngày đăng: 20:02 07-11-2025
.
“Tiểu Vũ, cậu chắc chắn là không có vấn đề gì như cậu đã nói chứ?”
Ngồi trên chiếc taxi đang tiến về Thực Hương Các, Chu Hải Diệu trong lòng có chút thấp thỏm.
Dù sao dựa theo cách nói của Điền Vũ, lần này nếu như được chuyện, Chu gia hắn có thể được quyền đại lý thực phẩm Thanh Thanh Tử Câm của toàn bộ Nguyệt Đường, thậm chí là Hoa Sơn khu.
Đồng thời, còn có thể đạt được vinh dự thương hiệu nổi tiếng của Tương Trung thị.
Đừng xem thường những danh hiệu như doanh nghiệp đầu ngành, doanh nghiệp minh tinh, thương hiệu nổi tiếng này, bình thường cậu mở cửa làm ăn, xác thực giống như không có gì tác dụng.
Nhưng nếu như nói là dùng vào việc hợp tác với quan phương hay hoặc là trong những nghiệp vụ như vay ngân hàng, thì tác dụng của những danh hiệu này liền sẽ phát huy thật lớn.
Thật muốn làm tốt chuyện lần này, vậy Chu gia hắn có thể nói là danh lợi đều có, sức ảnh hưởng ở Tương Trung thị đều có thể nâng cao lên không ít.
Nhưng nếu là làm không tốt, phải thừa nhận lửa giận của Lưu gia, thì liền đến phiên Chu Hải Diệu hắn đầu tiên gánh chịu.
Chuyện này nếu là đặt trước khi Chu Đại Huân bị ám sát, Điền Vũ dù có cho Chu Hải Diệu mười ngàn lá gan, hắn cũng không dám làm.
Nhưng theo biết được con trai đã bị người bên kia làm bị thương, cừu hận làm nhạt đi nỗi sợ hãi, Chu Hải Diệu cũng quyết định khó có được một lần làm nam nhi!
Điền Vũ kiên nhẫn giải thích nói: “Chu thúc, ngài cứ yên tâm. Tất cả mọi người là người có thể diện, tuyệt không thể làm ra chuyện động thủ ngay mặt. Lưu Hải Địa kia tối đa cũng chỉ là hù dọa ngài vài câu bằng lời nói mà thôi.”
“Huống chi hai nước giao chiến còn không trảm sứ giả, mọi người đều nhìn chằm chằm chuyện này xem, Lưu gia hắn không dám!”
Nghe lời Điền Vũ, tâm trạng căng thẳng trong lòng Chu Hải Diệu cũng giảm bớt đi mấy phần, ông ta nhỏ giọng nói: “Hi vọng mọi chuyện thuận lợi đi…”
Điền Vũ ngữ khí chắc chắn nói: “Chu thúc, chỉ cần ngài cứ nói theo những gì chúng ta đã hẹn, sẽ không có chuyện gì đâu, cửa ra vào của ta đã an bài người rồi!”
“Đi thôi Chu thúc, ta liền chờ ngài ở cửa. Đợi ngài đi ra, ta sẽ trực tiếp đón ngài đi!”
Nói xong hai câu này, bản thân Điền Vũ trong lòng cũng nhịn không được run lên một cái.
Taxi đến dưới lầu Thực Hương Các, Điền Vũ đã trả tiền xe, đứng ở cửa ra vào, không đi lên cùng Chu Hải Diệu nữa.
“Được, vậy ta đi đây!” Chuyện thật sự đến trước mắt, trái tim Chu Hải Diệu vốn đã buông xuống lại treo ngược lên.
Điền Vũ vẫy vẫy tay, mười phần nhẹ nhàng nói: “Đi đi đi đi, đợi Chu thúc ngài trở về, chuyện còn lại cứ giao cho ta làm là được rồi.”
Chu Hải Diệu dùng sức nhéo nhéo chiếc máy nghe nhạc trong túi, bước một bước quay đầu ba lần đi vào Thực Hương Các.
Phảng phất nơi hắn bước vào không phải là một nhà hàng ăn uống, mà là ma quật ăn thịt người...
Ngay khi thân ảnh Chu Hải Diệu biến mất ở cửa Thực Hương Các, Điền Vũ bước nhanh đi vào hẻm nhỏ phía sau Thực Hương Các, móc điện thoại ra, gọi một chuỗi số.
Hai phút sau, bốn gã tiểu thanh niên nhuộm tóc vàng, mặc quần ống loe, trên túi quần còn thống nhất treo dây xích sắt, đi ra ngoài.
Điền Vũ vẫy vẫy điện thoại trong tay về phía họ, hô: “Đây này!”
Gã tóc vàng cầm đầu mặc một chiếc áo khoác mở ra, lộ ra lớp lông ngực rậm rạp trước ngực hắn, đánh giá Điền Vũ từ trên xuống dưới hai lượt, cảm giác cũng không giống một người giàu có.
Thế là thái độ kiêu ngạo hỏi: “Chính là tiểu tử ngươi, tìm bọn ta làm việc hả?”
Gã tóc vàng được Điền Vũ nhờ Tiếu Thiên liên hệ, chỉ nói với bọn chúng là muốn bọn chúng làm một vụ việc, sau đó ngay trong ngày liền chạy trốn.
Cụ thể làm gì, Điền Vũ ngay cả Tiếu Thiên cũng không nói, mấy tên lưu manh này tự nhiên cũng không biết.
Điền Vũ móc ra ít nhất hai mươi mấy tờ tiền lớn từ trong túi, ngữ khí bình thản nói: “Gọi lão bản!”
“Lão bản, lão bản, không biết hôm nay chuyện cụ thể giải quyết thế nào đây?”
Vừa nhìn thấy đối phương bề ngoài không có gì nổi bật, nhưng ra tay lại rộng lượng như vậy, thái độ của gã tóc vàng cũng xảy ra một cú ngoặt một trăm tám mươi độ.
“Lát nữa sẽ có một người trung niên đi ra từ Thực Hương Các, sau khi ta nghênh đón, các ngươi trực tiếp ra tay là được, chuyện này đơn giản chứ?”
“Đơn giản, giết một người mà thôi, đối với chúng ta mà nói, quá đơn giản rồi!”
Gã tóc vàng chuyên kiếm tiền bằng cách đập phá hay gây rối, vừa nghe đến vụ việc lần này, quả thực cảm thấy không nên quá đơn giản.
Điền Vũ sửa lại nói: “Không phải giết một người, là giết hai người!”
Gã tóc vàng trước là sững sờ, sau đó lại lớn tiếng bao biện nói: “Hắn còn có một người bạn đúng không? Cũng không sao! Một hay hai người đối với bọn ta mà nói đều không phải là chuyện!”
Dựa theo giá thị trường hiện tại, hai ngàn đồng đừng nói đánh một người, cho dù là đánh mười người, gã tóc vàng cứng đầu cũng sẽ xông lên!
Điền Vũ thản nhiên nói: “Hắn không có bạn, người còn lại cần giải quyết là ta.”
“Cái gì?” Gã tóc vàng trừng mắt một cái, hắn nhập hành số năm làm không ít việc dàn xếp cho người khác, nhưng bỏ tiền ra thuê người thu thập mình, thật sự vẫn là lần đầu tiên...
“Các ngươi cứ dựa theo sáo lộ mà đánh, đánh xong thì đi, chuyện còn lại không cần phải để ý đến, có vấn đề gì không?”
Gã tóc vàng suy nghĩ, người có tiền hoặc nhiều hoặc ít đều có chút quái phích, cũng không suy nghĩ nhiều liền đáp: “Không vấn đề, không vấn đề!”
Điền Vũ lại hỏi: “Những gì đã nói với các ngươi trước đó, vé xe đã mua chưa?”
Gã tóc vàng móc ra mấy tấm vé tàu từ trong túi, cười nói: “Lão bản, ngài cứ yên tâm đi, bọn ta là chuyên nghiệp, dựa theo yêu cầu của ngài, trong vòng một tháng bọn ta tuyệt đối không trở về, chỉ có điều về giá cả…”
Điền Vũ lại móc ra khoảng hai mươi tờ một trăm tệ từ trong túi rồi đưa qua: “Tiền không phải vấn đề, việc nhất định phải làm tốt!”
Nhét tiền vào túi, gã tóc vàng vỗ ngực bảo đảm: “Ngài cứ yên tâm đi! Làm việc này, Tương Trung Tứ Đại Thiên Vương bọn ta là chuyên nghiệp!”
Ở một bên khác, Chu Hải Diệu đang lo sợ bất an cũng đã theo sự chỉ dẫn của nhân viên phục vụ, đi vào cửa phòng bao mà lão Trần đã hẹn.
“Thùng thùng!”
Nhân viên phục vụ gõ gõ cửa phòng.
“Mời vào.”
Bên trong phòng bao một tiếng nam trung âm trầm thấp truyền ra.
“Hô!”
Chu Hải Diệu hít thở sâu vài lần để điều chỉnh hô hấp của mình, sau đó bước vào phòng bao.
“Ô, Chu lão bản, ngài xem như đã đến rồi.”
Chu Hải Diệu vừa vào phòng bao, lão Trần đeo kính gọng tròn, mặc một bộ lễ phục Trung Sơn đã chủ động đứng lên, bên cạnh hắn còn đứng một gã trung niên đầu trọc, chính là nhị gia Lưu Hải Địa của Lưu gia.
“Trần tổng, chào ngài, chào ngài!”
Vì kế hoạch đã hẹn với Điền Vũ, rõ ràng nhìn thấy hung thủ đã làm con trai mình bị thương, Chu Hải Diệu vẫn cố kìm nén sự phẫn nộ trong lòng.
“Ta cũng không phải tổng gì, ta không thể so với Chu lão bản ngài được, ta chính là một người làm công mà thôi.”
Dù sao hôm nay là để nói chuyện, lão Trần cũng thể hiện rất khách khí.
“Trần tổng ngài ngàn vạn lần đừng nói như vậy, có chuyện gì mà tôi có thể lên tiếng được, ngài cứ việc nói ra.”
Lão Trần cũng không kéo dài thời gian, nói thẳng: “Là thế này, về chuyện làm con trai ngài bị thương, ta đại diện Lưu gia nói với ngài một tiếng xin lỗi, ngoài ra vấn đề bồi thường này…”
“Chờ một chút!” Lời lão Trần còn chưa nói xong, Chu Hải Diệu đột nhiên khoát tay ngắt lời.
Biểu cảm của lão Trần khẽ giật mình, nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười nói: “Chu lão bản, ngài có yêu cầu gì, cứ việc nói ra.”
“Không phải, Trần tổng ngài có thể đã hiểu lầm ý của ta rồi.” Chu Hải Diệu lắc đầu nói: “Nếu như là vấn đề khác, chúng ta có thể nói chuyện, nhưng nếu ngài hôm nay gọi ta đến là để nói chuyện cái này, vậy xin lỗi, ta không nói được!”
“Ta không biết ngài có con trai hay không, đổi vị trí suy nghĩ, ngài cảm thấy con trai ngài nếu vô duyên vô cớ bị chém một trận, chỉ nói về bồi thường là có thể giải quyết vấn đề sao?”
“Soạt!”
Cuộc đàm phán gặp cục diện bế tắc, biểu cảm của lão Trần liền trở nên khó coi.
“Bùm!”
Lưu Hải Địa đã sớm ở một bên định mở miệng, nhưng ngại lời dặn dò của đại ca và lão Trần nên không lên tiếng, vừa nhìn thấy Chu Hải Diệu có thái độ này, ngay lập tức liền chịu không nổi nữa.
“Con trai ngươi là ta đánh, sao thế ngươi còn muốn đánh ta hả?”
“Đến đây, ta liền đứng ngay đây, ngươi cứ việc hướng về phía ta mà ra tay, ta Lưu Hải Địa phàm là nhíu một chút lông mày, ta không phải người!”
“Loảng xoảng!”
Chu Hải Diệu vẻ mặt không biểu cảm đứng người lên, nhìn lão Trần một cái: “Trần tổng ngài xem, thế này chúng ta liền không có cách nào đàm phán được nữa rồi.”
Nói xong đứng người lên, liền đi ra ngoài cửa.
“Mẹ kiếp nhà ngươi, một thằng JB mở hai cái tiệm tạp hóa, còn thật sự xem mình là nhân vật lớn!”
Lưu Hải Địa bỗng nhiên vọt lên, cầm lấy ấm trà trên bàn ném thẳng về phía cửa.
Chỉ nghe một tiếng “Bành đông”, ấm trà bằng gốm sứ lập tức rơi xuống chia năm xẻ bảy, nước trà nóng bỏng cũng bắn vào chân Chu Hải Diệu.
Lúc này Chu Hải Diệu trong lòng đã hoàn toàn căng thẳng rồi, nhưng vẫn dựa theo kế hoạch Điền Vũ đã bàn giao trước đó, quay đầu cũng không nhìn lại đi ra khỏi phòng bao.
.
Bình luận truyện