Quay Về Hoàng Kim Niên Đại (Trọng Phản Hoàng Kim Niên Đại)

Chương 47 : Kỳ Phùng Địch Thủ

Người đăng: duynguyen07

Ngày đăng: 19:06 07-11-2025

.
Khi Điền Vũ nhận được phúc đáp chính xác từ Lý Gia Tuệ và Mạc Tiểu Điềm. Với phong cách làm việc luôn luôn lôi lệ phong hành, hắn gọi điện cho Khiếu Thiên nói rõ ràng, rồi trực tiếp thẳng đến ga xe lửa. Ngồi lên chuyến xe lửa sớm nhất tiến về Tinh Thành. Hành trình xe không đến ba tiếng đồng hồ, Điền Vũ vẫn cứ mua cho chính mình một tấm vé giường nằm. Trong tình huống điều kiện hiện có cho phép, Điền Vũ bằng lòng đề cao chất lượng cuộc sống của mình. Kiếm tiền là để làm gì? Không phải chỉ là để tiêu sao! Không giống như toa ghế cứng người chen người đến nỗi không có chỗ đặt chân, đi vệ sinh cũng khó khăn, lại còn trộn lẫn mùi mồ hôi chân. Toa giường nằm tuy rằng không bằng hậu thế thoải mái, nhưng ít ra tương đối sạch sẽ không ít, phạm vi hoạt động cũng có, so với toa ghế cứng kia tuyệt đối là một trời một vực. Điền Vũ nhịn không được cảm khái nói: "Tiền nào của nấy, số tiền này xài đáng giá a!" Ngay khi Điền Vũ cảm khái năng lực tiền bạc tác dụng vô cùng, thì bỗng nhiên, trên giường nằm sát vách hắn ngồi xuống một nam thanh niên mặc tây trang thắt cà vạt, trong tay còn xách một cặp công văn, rõ ràng là một tinh anh nhân sĩ. "Chào ngài, tôi tên là Chu Oa Đặc." Trên mặt nam thanh niên treo nụ cười hiền hòa, đồng thời lúc nói chuyện còn đẩy một cái kính gọng vàng trên sống mũi chính mình, Lạc Lạc Đại Phương thái độ hữu hảo. "Chào ngươi, ta tên là Điền Vũ." Nhìn dáng vẻ Chu Oa Đặc, Điền Vũ luôn cảm thấy nơi nào đó không đúng lắm, nhưng hết lần này tới lần khác lại không nói ra được. Nhưng mặt ngoài vẫn là lễ phép tự giới thiệu. "Không biết Điền tiên sinh, chuyến xe này dự định đi..." Điền Vũ nói bừa: "Ta dự định đi Tinh Thành làm công." "Điền tiên sinh, xin thứ lỗi ta nói thẳng, dáng vẻ ngài cũng không giống như là đi làm công..." Chu Oa Đặc quan sát một chút Điền Vũ, nhịn không được nói. Bởi vì hôm qua vừa bị Lý tổng giám đốc phê bình, biết hôm nay còn phải cầu người ta giúp đỡ, Điền Vũ cố ý mặc vào bộ tây trang cao cấp của chính mình, giày da cũng sáng bóng. Còn chưa quên đem chiếc đồng hồ Citizen bỏ ra nhiều tiền mua đeo ở cổ tay. Lại thêm luồng khí chất hai đời làm người của Điền Vũ, kỳ thật từ một mức độ nào đó mà nói, hắn so Chu Oa Đặc còn giống một tinh anh nhân sĩ... Điền Vũ nhìn đôi con ngươi Chu Oa Đặc giữa những lúc không chú ý để lộ ra một tia tinh quang, cuối cùng cũng đoán được thân phận của đối phương. Cái tên chết tiệt này chính là một kẻ lừa đảo chuyên nghiệp! Kiếp trước, Điền Vũ vừa đến ma đô không lâu, cũng không ít ở tầng lớp xã hội tận dưới đáy mưu sinh. Cũng chính là khoảng thời gian đó, hắn tiếp xúc với một vị lão sâu rượu nghe nói đã từng huy hoàng qua. Bởi vì Điền Vũ đã trả mấy lần tiền rượu cho lão sâu rượu kia, đối phương thì kể cho Điền Vũ không ít cố sự về trên giang hồ xem như báo đáp, trong đó liền bao gồm chức nghiệp của Chu Oa Đặc —— lừa gạt. Căn cứ theo giải thích của lão sâu rượu, kẻ lừa đảo chia bốn môn —— Phong Ma Yến Tước! Phong chỉ là gây án theo nhóm, hiệp đồng lừa gạt. Ma cũng chỉ Mã, ý tứ là đơn thương độc mã. Yến thì là Nhan, dựa vào là mỹ sắc làm mồi nhử. Tước chính là Khuyết, cổ đại chỉ mua được quan thiếu, đến hiện đại liền thành tạo dựng hình tượng phát tài lớn. Chính cái kiểu làm quen hơi có chút cố ý của Chu Oa Đặc, lại thêm ánh mắt giảo hoạt, Điền Vũ liền có thể đoán định đối phương tám phần là một kẻ lừa đảo! Còn như là môn nào trong Phong Ma Yến Tước, vậy thì không làm được bảo đảm rồi. Dù sao hành trình ba tiếng đồng hồ, rảnh rỗi cũng là rảnh rỗi, Điền Vũ liền dứt khoát bắt đầu nói năng lung tung: "Ta thật sự là một người làm công, đây không phải là cùng gia đình náo loạn không thoải mái, nghĩ đến Tinh Thành đi dạo thôi mà..." Vừa nghe Điền Vũ nói, chính mình cùng gia đình náo loạn không thoải mái. Chu Oa Đặc càng thêm hăng hái, bắt đầu hỏi nguyên do quan hệ gia đình bất hòa của Điền Vũ, đánh trống lảng tại thăm dò bối cảnh gia đình của Điền Vũ. Mà Điền Vũ đã nhận ra thân phận đối phương, vậy càng là một trận tán phét thần sầu. Nói cái gì nhà mình là ông chủ mỏ than, phụ thân không ủng hộ chính mình khởi nghiệp vân vân, nói đến sau này Điền Vũ chính mình cũng tin mấy phần. Mà Chu Oa Đặc thì cứ hết lời khuyên Điền Vũ, lại nói chính mình là làm tài chính, mấy năm nay chuyện làm ăn xác thực đã không tốt lắm để làm loại này. Hai người từ Tương Trung hàn huyên tới Tinh Thành, kiến thức rộng rãi của Điền Vũ tất nhiên là sẽ không để lộ sơ hở. Nhưng điều làm hắn kinh ngạc là, kẻ lừa đảo tên Chu Oa Đặc này, đồng dạng cũng rất có bản lĩnh. Không ít vấn đề dính đến chuyên ngành tài chính, đối phương dù là không hiểu nhiều lắm, nhưng miễn cưỡng thật sự còn có thể nói dóc hai câu. Một phen giao phong này, có thể nói là kỳ phùng địch thủ. Ngay cả cuối cùng nhất lúc xuống xe, hai người còn lưu luyến không rời, lẫn nhau móc ra điện thoại lưu lại số điện thoại của đối phương. Và đều nói sau này có thời gian, nhất định phải ngồi xuống tâm sự thật tốt, xem có cơ hội hay không có thể hợp tác. Trong ba tiếng đồng hồ nói chuyện này, có lẽ chỉ có mấy câu cuối cùng này, là hai người phát ra từ nội tâm. Điền Vũ thì cảm thấy tuổi tác như Chu Oa Đặc mà có được trình độ như thế, tương lai chưa hẳn đã không có cơ hội hợp tác. Mà ý nghĩ của Chu Oa Đặc, thì lại đơn thuần không ít. Tốn công miệng lưỡi, hắn không phải chỉ là muốn cho Điền Vũ "thả mồi", thứ khiến hắn cảm thấy hứng thú chỉ có bạc trong túi Điền Vũ. Sau khi hai người chia tay, Điền Vũ tiện tay chặn một chiếc taxi, thẳng đến Cục Giám sát Thực phẩm và Dược phẩm xuất phát. Trước đó ba tiếng đồng hồ nói chuyện phiếm, cũng tiêu hao không ít tâm thần của Điền Vũ, giờ phút này hắn đang hơi ngửa đầu về sau, điều chỉnh một tư thế thoải mái nhất có thể để nhắm mắt dưỡng thần. Nhưng trọn vẹn đã qua non nửa tiếng đồng hồ, sau khi vẫn chưa đạt tới chỗ cần đến, Điền Vũ nhịn không được hỏi một câu: "Sư phụ, tuyến đường này của ngài có chút không đúng lắm phải không?" Kiếp trước Điền Vũ cũng đã từng đến Tinh Thành hai lần, trong ấn tượng của hắn, từ ga xe lửa đến Cục Giám sát Thực phẩm và Dược phẩm muốn không được lâu như vậy thời gian a! Tài xế taxi trên miệng ngậm một điếu thuốc, khuôn mặt hơi có râu lộ ra có chút u buồn, nhàn nhạt nói: "Mỗi người đều có lựa chọn của chính mình, ta tự nhiên cũng có lựa chọn của ta." "Sư phụ, lời này của ngài sao lại thâm ảo như vậy chứ?" Đối mặt với bất ngờ này, thứ tâm linh kê thang lộ ra có chút mờ mịt, khiến Điền Vũ có chút không kịp phản ứng. "Ngươi đã lựa chọn ta, đó chính là đã định phải đi con đường này, đây là số mệnh không thể trốn tránh, ngươi có hiểu không?" Tài xế taxi ngón trỏ trái hơi cong, đem đầu thuốc lá sắp cháy hết bật ra ngoài cửa sổ, động tác kia đẹp trai không nói nên lời. Đều nói taxi ở ga xe lửa này lừa gạt khách, nguyên lai là vấn đề lịch sử còn sót lại a! Điền Vũ trước đó vội vàng không suy nghĩ nhiều, quên mất thường thức đừng đón xe ở gần ga xe lửa, lúc này cuối cùng cũng phản ứng lại. Hóa ra tài xế người ta, đây là xem hắn như heo để làm thịt! "Sư phụ, ngài mà còn nói nhảm với ta, ta trực tiếp gọi 12328 rồi, ngài có tin không?" Khóe miệng tài xế hơi co giật, không còn vẻ bình tĩnh và ung dung trước đó, rất nhanh trả lời: "Như ngươi mong muốn." Hai phút sau, taxi vững vàng dừng ở cổng lớn Cục Giám sát Thực phẩm và Dược phẩm. Lúc xuống xe, khi Điền Vũ ấn đồng hồ tính tiền trả tiền xe, tài xế taxi chết sống không chịu, cứ nhất định phải bớt thu hai mươi đồng. Điền Vũ một bên đem tiền một lần nữa nhét về trong túi, một bên lắc đầu cảm khái nói, "Vẫn là thành phố lớn tốt a! Hành vi đều quy phạm không ít..."
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang