Phi Khoa Học Thuần Phục Thú

Chương 25 : Khảo Hạch Nghề Nghiệp

Người đăng: clef1990

Ngày đăng: 12:18 03-09-2025

.
Thực tế đã chứng minh, không chỉ kẻ ngốc và tiếng cười mới có khả năng lây lan, mà ngay cả sự nỗ lực cũng có tỷ lệ truyền nhiễm nhất định. Sau khi ăn cơm hộp xong và nghỉ ngơi ngắn, ba người Trần Khải ngồi nhìn Thập Nhất vẫn đang chăm chỉ rèn luyện, cảm giác như có kim châm sau lưng, không yên nổi. Ngay đến cả loài ăn tàn phá hoại như Thực Thiết Thú mà còn chăm chỉ đến mức này, không lãng phí dù chỉ một giây, thì bọn họ lấy gì ra để biện minh cho việc nghỉ ngơi? “Giờ tôi mới hiểu tại sao tỷ lệ qua ải của kỳ khảo hạch nghề nghiệp ở nội thành lại cao thế...” “Bọn họ ở nội thành đều máu lửa thế này à? Với lại, cậu rốt cuộc làm cách nào để huấn luyện thú cưng thành ra tự giác cỡ đó vậy…” Trần Khải nói mà cơ mặt co giật. Chẳng lẽ trình độ giáo dục ở nội thành thật sự cao hơn ngoại thành đến mức này? Tình huống như của Thời Vũ, cậu ta thật sự chưa từng thấy ở bất kỳ một Ngự Thú Sư nào xung quanh mình. “Cũng không đến mức như cậu nói đâu...” Thời Vũ đáp. Hình như mình vô tình khiến ba người họ nâng cao nhận thức về Ngự Thú Sư thành phố rồi? Hiểu nhầm thôi, hoàn toàn là hiểu nhầm. Mang theo đủ loại dược phẩm tăng lực, thật ra cũng chỉ vì bất đắc dĩ. Bản thân cậu cũng chẳng muốn khổ luyện đến mức này đâu, có điều cái Sách Kỹ Năng này xài tốn sức quá trời, biết sao được! Còn Thập Nhất, hoàn toàn là một sự cố ngoài ý muốn! Ngay từ đầu nó đã mang thuộc tính "nỗ lực chăm chỉ" theo sẵn rồi, chẳng liên quan gì đến mình... Thập Nhất vốn là bị người ta bỏ lại, Thời Vũ chỉ là nhặt được món hời. Khi đó, chắc cũng chỉ có Lâm Tu Trúc và mình là nhìn ra tiềm năng của nó. Lâm Tu Trúc thì do có kinh nghiệm nuôi dưỡng phong phú, còn mình thì đơn giản là vì có Sách Kỹ Năng bảo kê, cho nên dù chọn loại thú cưng nào cũng cảm thấy an tâm. Dưới sự cộng hưởng của cơ duyên, Thời Vũ và Thập Nhất mới xảy ra loại phản ứng tổ hợp không khoa học như hiện tại. Tóm lại, đừng học theo bọn họ, họ là trường hợp đặc biệt, đừng tin vào những gì mắt thường thấy được! Học theo dễ lạc đường đấy. Tuy nói vậy, nhưng Thời Vũ cũng không tiện giải thích kỹ, chẳng lẽ lại khuyên người ta đừng cố gắng? “Còn không gọi là quá ghê à.” “Nhưng mà ghê tí cũng tốt, có tương lai. Đừng nói nữa, từ mai tôi sẽ yêu cầu Băng Giáp Thú tập với cường độ này luôn.” “Tôi cũng vậy, mai phải đi mua một thùng thuốc Minh Thần, thức đêm ôn bài!” “Tôi không tin luôn, đều có hai tay hai chân cả... tôi lên tôi cũng làm được.” Trần Khải nghiến răng nghiến lợi. Cậu ta bám theo Thời Vũ cùng làm nhiệm vụ chính là để tìm hiểu vì sao cậu ta lại mạnh đến thế, tìm ra nguyên nhân để học hỏi. Giờ thì đã tìm thấy rồi, tất nhiên cậu ta cũng muốn thử theo. Trang Nguyệt và Vu Tinh Tinh nhìn nhau, tuy không nói gì, nhưng trong lòng cũng mơ hồ cảm thấy hình như dạo này mình có hơi lười biếng thật... Rõ ràng vẫn còn nhiều thời gian có thể nỗ lực mà... ngày mai nhất định phải bắt đầu. Thời Vũ: “…” Các cậu nghiêm túc thật à? Vậy thì chúc các cậu may mắn. Dù sao, chăm chỉ cũng không phải chuyện xấu… Nếu phẩm chất tốt đẹp của mình có thể ảnh hưởng đến người khác, Thời Vũ cũng thấy vui. “Thời Vũ, cậu định thi nghề nghiệp Ngự Thú Sư hả? À, cậu học chuyên ngành nuôi dưỡng... Hay là định thi nghề nghiệp Phó Dưỡng Sư?” Trần Khải hỏi. “Cái đó à…” Nghề nghiệp Ngự Thú Sư là tuyến phát triển truyền thống, đánh giá chủ yếu dựa vào thực lực chiến đấu. Còn Phó Dưỡng Sư thì đánh giá khả năng nuôi dưỡng, bồi dưỡng thú cưng, sau này chủ yếu làm việc ở các cơ sở chăn nuôi. Cấp cao hơn thì có thể làm riêng, nhận chăm sóc thú cưng cho các Ngự Thú Sư khác, thậm chí còn có thể phát triển thành nghề truyền dạy kỹ năng, quy hoạch tiến hóa, v.v. Theo lý mà nói, Thời Vũ học chuyên ngành nuôi dưỡng, lại có Sách Kỹ Năng trong tay, thi nghề Phó Dưỡng Sư sau này chắc chắn kiếm tiền đến mỏi tay… Nhưng tật xấu là cái thiên phú thứ hai của cậu quá kỳ quặc, Thời Vũ thật sự lo nếu lộ ra sẽ bị bắt đi giải phẫu. Mặc dù quốc gia bây giờ là xã hội pháp trị, nhưng giữa Ngự Thú Sư cấp cao và người thường rõ ràng có sự phân cấp giai tầng, nhìn việc không có kỳ thi đại học - một con đường lên chức tương đối công bằng - là đủ hiểu thế giới này độc quyền nặng đến mức nào. Các vụ Ngự Thú Sư ra tay ngầm trong các trận chiến cũng không thiếu, thời học sinh mới có chút ngây thơ. Huống hồ, còn có một số sinh vật siêu phàm có trí tuệ cao đang thèm khát lãnh thổ của loài người... Thời Vũ suy nghĩ một lúc, nếu cách dạy học của Sách Kỹ Năng không thể thay đổi, thì trước khi bản thân chưa đủ sức tự bảo vệ, cậu tuyệt đối sẽ không dạy kỹ năng cho thú cưng của người khác. Thậm chí, với sinh vật hoang dã có trí khôn một chút, cậu cũng sẽ không dạy. Trừ phi là như Thanh Miên Trùng – loại thú cưng gần như không có trí tuệ, dạy xong nó còn không biết xảy ra chuyện gì, thì mới an toàn. Tóm lại, chỉ có thú cưng đã ký khế ước linh hồn với cậu, Thời Vũ mới yên tâm dạy kỹ năng. Vì vậy, cậu cảm thấy, chi bằng cứ thi nghề nghiệp Ngự Thú Sư trước, tăng thực lực bản thân vẫn là đường đi đúng đắn. Một số Ngự Thú Sư xuất sắc đều có thể dạy thú cưng của mình học kỹ năng ngoài giống loài, ví dụ Thực Thiết Thú của võ quán Trúc Thạch cũng học được kỹ năng lôi điện, hỏa diễm. Thậm chí một vài thú cưng hoang dã hiếm có thiên phú cao, cũng có thể nắm giữ kỹ năng ngoài giống loài. Ví như vương giả trong bầy Tuyết Lang, cơ bản đều nắm giữ kỹ năng [Uy Hiếp]. Những phương pháp truyền dạy kỹ năng riêng kiểu này, tuy có vẻ kỳ quặc, nhưng ở lĩnh vực Ngự Thú Sư cấp cao thì lại không hiếm, hoàn toàn khả thi. Chỉ có kiểu sao chép kỹ năng, chạm vào là có thể truyền thụ kỹ năng cho thú cưng, thì đúng là chưa từng xuất hiện – huống hồ bản thân lại còn là người xuyên không có song thiên phú… Nói trắng ra, chính là sinh vật ngoại lai có mức độ nguy hiểm cao... Trong thế giới đầy hiểm họa như hiện tại, thực lực là nền tảng của mọi thứ… nâng cao bản thân vẫn là đúng đắn nhất. “Dù học nuôi dưỡng, nhưng mình định chuẩn bị thi nghề nghiệp Ngự Thú Sư trước.” Thời Vũ đáp. Câu trả lời này lập tức khiến Trần Khải ba người hứng thú hẳn lên. Trần Khải nói: “Để xem nào, kỳ thi sau... à không, kỳ sau nữa đúng không, biết đâu tụi mình còn thi cùng…” Khảo hạch nghề nghiệp Ngự Thú Sư được tổ chức ngày 1 tháng 1, mỗi năm một lần. Giờ đã là tháng 7, cách kỳ sau chưa đến nửa năm. Thực Thiết Thú của Thời Vũ hiện là cấp 5 thức tỉnh, Băng Giáp Thú của Trần Khải là cấp 6, chưa đủ điều kiện thi. Bài kiểm tra cơ bản vòng đầu yêu cầu thú cưng của thí sinh phải đạt cấp độ siêu phàm, tức là cấp sau khi thức tỉnh cấp 10. Căn cứ theo tốc độ hiện tại, việc nâng thú cưng lên cấp 10 trong nửa năm đã là khó khăn, chưa nói đến siêu phàm, cho nên Trần Khải nghĩ Thời Vũ cũng như mình, định thi kỳ sau nữa. Thế nhưng… “Nếu kỳ sau mình thi không đậu, thì kỳ sau nữa chúng ta cùng thi cũng được.” Thời Vũ nghiêm túc đáp. Số tiền tiết kiệm ít ỏi đó của cậu, nếu không có thêm nguồn thu nhập, không trụ nổi đến một năm rưỡi để nuôi Thập Nhất đâu... Vì vậy, lấy chứng chỉ nghề càng sớm, càng đỡ áp lực kinh tế. Cậu dự định tham gia kỳ khảo hạch vào nửa năm sau. Trần Khải: “???” “Nhưng Thực Thiết Thú của cậu mới cấp 5 mà.” “Nửa năm lên đến siêu phàm có hơi gượng ép đó…” Cấp bậc trưởng thành của thú cưng, càng về sau càng khó nâng lên. Từ kỳ thức tỉnh đến siêu phàm là một nút thắt lớn, không biết bao nhiêu sinh vật bị kẹt lại ở ngưỡng cửa đó. Sự lột xác giữa phàm linh và siêu phàm, hoàn toàn phụ thuộc vào việc có vượt qua được "cánh cửa siêu phàm" hay không. “Không sao, lên siêu phàm có thể hơi khó, nhưng lên cấp 10 thức tỉnh thì chắc chắn không thành vấn đề…” Chỉ cần không ngừng tăng cường kỹ năng chủng tộc cho Thập Nhất, cấp độ trưởng thành của nó cũng sẽ từ đó mà bứt phá. Thời Vũ cảm thấy, nửa năm đạt cấp 10 là hoàn toàn khả thi, thậm chí siêu phàm cũng có hy vọng. Cho dù không đạt được cấp siêu phàm, thực lực đủ mạnh vẫn có thể tham gia khảo hạch, người có năng lực luôn có đặc quyền. “Cậu nói cái khảo hạch đặc biệt đó???” Trần Khải ý thức được điều gì đó. “Vượt cấp khiêu chiến ấy hả???” Hai cô gái cũng từng nghe qua. Dành cho một số thiên tài Ngự Thú Sư hoặc thú cưng có phẩm cấp cao, khảo hạch nghề nghiệp có một điều lệ đặc biệt. Đó là, dù chưa đạt cấp siêu phàm, nhưng nếu trong kỳ thức tỉnh có thể đánh bại sinh vật siêu phàm thực thụ, chứng minh thú cưng có thực lực siêu phàm, thì vẫn được tham gia vòng sau. “Ừ, chính là cái vượt cấp đó đó… Nếu không đạt siêu phàm thì đi đường đó cũng được mà.” Thời Vũ cười. Thú cưng có kỹ năng cao cấp, độ thuần thục cao, vượt cấp khiêu chiến chẳng phải là chuyện dễ như ăn cơm à? Trần Khải lúc này cũng hiểu ra, đối với một Thực Thiết Thú cấp 5 đã nắm vững kỹ năng chủng tộc trình độ tinh thông mà nói… vượt cấp đúng là không quá khó! Bản thân cậu ta còn đang bị nó vượt đây! Càng nghĩ càng tức, trong lòng hơi hối hận vì đã hỏi quá nhiều, tâm lý tụt mood hẳn, đúng là so thú cưng với thú cưng, tức chết Ngự Thú Sư… Về sau, cường độ huấn luyện của Băng Giáp Thú nhất định phải tăng lên gấp bội!!!
Tai Nghe AT5/Pro Gen 2 PHIÊN BẢN 8H Tặng Ốp Tặng Cáp USB: https://s.shopee.vn/9znpUdtJ6H
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang