Ô Long Sơn Tu Hành Bút Ký
Chương 571 : Bễ nghễ quần sơn
Người đăng: immortal
Ngày đăng: 14:18 24-11-2025
.
Kim giáp thần tướng khom nửa người xuống, liền đã phá một nửa mái đình giữa núi, đợi đến khi hắn đứng thẳng người lên, đình giữa núi liền triệt để sụp đổ.
Một tôn thần tướng cao hơn năm trượng, đứng giữa sườn núi Tiểu Tô Sơn, cơ hồ không cách nào xoay người, thế là hắn nhún chân nhảy lên, đáp lên đỉnh núi, trăm dặm núi non trước mắt, tựa như đều bị giẫm dưới chân hắn!
Vô số người nín thở, nhìn thần uy của thần tướng mà không dám hé răng nửa lời, có hai người run rẩy, muốn quay đầu bỏ chạy, nhưng lại không dám, sợ bị thần tướng kia phát hiện, không thoát nổi kết cục bị một đầu ngón tay bóp chết.
Thần tướng hiện thân, chính là Thiên Địa Sơn Xuyên Thần Đả Thuật của Thanh Ngọc Tông, hiển hóa thần tướng, chính là Cảnh Chiêu.
Hắn một tay xách cổ Long Thủy Thượng Nhân, vừa thẳng vào đôi mắt cá chết của Long Thủy Thượng Nhân, nói: "Thượng Nhân có thể thử để Nguyên Anh chạy trốn, Cảnh mỗ ăn ngay nói thật, ngươi đã rơi vào tay ta, khả năng bóp chết Nguyên Anh ngươi đại khái có năm thành, ngươi có muốn thử một lần không?"
Nguyên Anh khó chơi chỗ, một khi Nguyên Anh chạy thoát rất khó mà tuyệt sát, bởi vì khi xuất khiếu, thần thức khó mà bắt giữ, cho nên khả năng đào tẩu cực cao. Mỗi một vị đại năng Nguyên Anh, đều sẽ chuẩn bị cho mình không chỉ một thân xác, để có thể tu luyện lại từ đầu.
Lúc này Long Thủy Thượng Nhân đã ở trong tay Cảnh Chiêu, gần trong gang tấc, khả năng Nguyên Anh bị bắt tăng nhiều, mặc dù Cảnh Chiêu nói rõ là năm năm, nhưng Long Thủy Thượng Nhân dám cược sao?
Long Thủy Thượng Nhân không nói được lời nào, lại không dám cược, đành phải truyền âm nhận thua: "Cảnh công tử thủ đoạn cao cường, mỗ thua."
Cảnh Chiêu gật đầu: "Vậy liền theo ta về Động Đình một chuyến."
Long Thủy Thượng Nhân thở dài: "Xem ra không đi không được."
Cảnh Chiêu lại hỏi: "Người đánh khánh là ai?"
Long Thủy Thượng Nhân nói: "Cát Lão Quân."
Cảnh Chiêu tỉnh ngộ: "Hắc Long Băng Khánh?"
Long Thủy Thượng Nhân nói: "Hắn ở đạo quan tàn tạ cạnh con sông cách phía tây bắc hai mươi dặm."
Cảnh Chiêu ngưng mắt nhìn lại, chỉ thấy trùng điệp núi đồi rừng rậm ngăn trở, nhìn không rõ ràng, ngay cả sông cũng không nhìn thấy, huống chi là đạo quan?
Từ đó có thể thấy, tu vi của Cát Lão Quân tuyệt đối trên mình.
Nhưng Cảnh Chiêu ngược lại chiến ý càng dâng cao, nói: "Đi chiếu cố hắn!"
Long Thủy Thượng Nhân cười khổ: "Lão Quân luôn luôn tiếc thân, Cảnh công tử làm động tĩnh lớn như vậy, tiếng khánh của hắn vẫn không vang lên, chắc đã chạy trước rồi."
Cảnh Chiêu nhìn chằm chằm hướng tây bắc hồi lâu, tiếc nuối nói: "Đáng tiếc. Chỉ có hai người các ngươi sao?"
Long Thủy Thượng Nhân nói: "Hôm qua, Mã Hỏa Tổ cũng tới, Cát Lão Quân lôi kéo ta khuyên hắn đi."
Cảnh Chiêu cười lạnh: "Hắn vẫn luôn coi ngươi làm đao dùng."
Long Thủy Thượng Nhân nói: "Ta đương nhiên biết, nhưng hắn để ta lên núi trước."
Cảnh Chiêu nói: "Đây không phải liền là đao? Kết quả ngươi cắm, hắn trốn."
Long Thủy Thượng Nhân thở dài: "Ta nhiều lần kiểm tra thực hư, lại để cho bọn hắn đi thử nhiều lần như vậy, ai có thể nghĩ tới Cảnh công tử giấu ở chỗ nào mặt? Coi là thật hảo tâm kế, hảo thủ đoạn!"
Cảnh Chiêu lại cảm giác một lúc, cuối cùng xác định không còn ai.
Về phần mấy trăm tu sĩ trong quần sơn bốn phía, trong đó không biết có bao nhiêu Kim Đan ẩn giấu, đều không lọt vào mắt hắn.
Bễ nghễ liếc nhìn một vòng, Cảnh Chiêu thản nhiên nói: "Nơi đây không có Thiên Thư, giải tán đi."
Kim giáp sơn thần biến mất, khôi phục bản thân, buông ra Long Thủy Thượng Nhân, chỉ Lưu Tiểu Lâu cùng Viên Hóa Tử trong đình, Long Thủy Thượng Nhân đi qua, mỗi tay xách một người, đi theo sau Cảnh Chiêu xuống núi.
Lưu Tiểu Lâu thân chịu trọng thương, đã hoàn toàn mất đi khả năng tự chữa trị, thậm chí một ngón tay cũng không thể động đậy, cổ bị Long Thủy Thượng Nhân bóp lấy, đầu bị treo ngược xuống, lắc lư qua lại.
Nhưng thần niệm hắn vẫn thanh tỉnh, không giống như Viên Hóa Tử bị Long Thủy Thượng Nhân xách ở tay kia, lão đầu sớm đã triệt để hôn mê trong khúc tì bà của Trương Triều Âm, hoàn toàn không còn ý thức.
Cho nên Lưu Tiểu Lâu nhìn thấy rất nhiều người, đều là nhìn ngược, có ánh mắt mê mang, có sắc mặt hậm hực, có mặt mũi tràn đầy không phục, còn có mang theo lo lắng. . .
A, còn có người lo lắng cho mình?
A, chính là Trương Triều Âm vừa rồi, nàng lại ngồi trên tảng đá lớn cao chót vót kia, bên người có một công tử tuấn tú, đang nói gì đó với nàng.
Sau đó, trong khóe mắt liếc qua, rất nhiều người xông lên Tiểu Tô Sơn. . .
Tiếp theo chính là đường núi, bùn đất, lá cây mục nát, mưa dầm tựa hồ rốt cục tạnh.
Long Thủy Thượng Nhân đột nhiên bay vọt lên trời, đế giày của hắn sinh ra từng tia mây mù, toàn cảnh Tiểu Tô Sơn rất nhanh xuất hiện trên tầm mắt, sau đó dần dần thu nhỏ, hòa vào dãy núi.
Tiếp theo là càng nhiều rừng núi, dòng sông, thôn trang, ruộng đồng. . .
Lại sau đó, bên người xuất hiện mây mù màu xám, mây mù càng ngày càng dày, chung quanh trắng xoá, một mảnh âm u.
Mây mù đột nhiên trở nên trắng sáng, rồi xung quanh chợt trống không, mây mù đều ở dưới chân, phía trên là ánh nắng rực rỡ.
Đến đây không bay lên nữa, Lưu Tiểu Lâu cứ thế bị Long Thủy Thượng Nhân xách theo, lướt qua trên tầng mây. Hắn muốn bắt một nắm mây nhưng thủy chung không cách nào khống chế thân thể, chỉ có thể nhìn mây mù lướt qua dưới thân thể.
Đầu cúi xuống lâu, liền dần dần có chút choáng váng, nếu ở bình thường, dưới chân nguyên lưu chuyển, liền có thể xua tan cảm giác choáng váng, lúc này lại trọng thương trong người, bất lực lưu chuyển.
"Choáng. . ."
"Quay ngược lại. . ."
"Uy. . ."
"Đầu choáng. . ."
Kêu mấy tiếng liên tiếp, đều không làm nên chuyện gì, bị gió vù vù thổi qua nuốt chửng, cũng không biết Long Thủy Thượng Nhân là bị phong kinh mạch gì, hay nguyên nhân khác, từ đầu đến cuối không đáp lại, Lưu Tiểu Lâu cuối cùng chịu không được, mắt tối sầm lại, ngất đi.
Đợi đến khi hắn tỉnh lại, phát hiện đang ở trong một gian thạch thất, bốn vách tường tuy là thạch thất, giường, bình phong, kệ đồ cổ, tủ, rương, án thư vv, đều cực kỳ tinh xảo.
Thạch thất không có cửa sổ, lại sáng sủa không ngại, chỉ hơi có vẻ u ám, ngẩng đầu nhìn lên, thấy mấy viên dạ minh châu khảm nạm trên trần, xanh, tím, đỏ, cam, mỗi viên đều có màu sắc khác biệt.
Hồi tưởng lại trước đó, xem chừng hẳn là bị Cảnh sư huynh mang về Động Đình a? Lại không biết là ở đình nào trong ba mươi sáu đình sơn của Quân Sơn.
Tự kiểm tra thân thể, vết thương trên người gần như khỏi hẳn, mơ hồ có hương vị linh đan ngoại thương, nội thị kinh mạch, có rất nhiều vết thương nhỏ, trong khí hải, càng có từng đạo vết thương, tựa như trên bầu trời xuất hiện khe hở, những thứ này đều cần mình điều tức chữa thương.
Đột nhiên, một cỗ linh lực nồng đậm tràn vào, chỉ trong một hô hấp, cảm giác không khí đều cơ hồ đặc quánh.
Lưu Tiểu Lâu không rảnh suy nghĩ nhiều, lập tức ngồi xếp bằng tu hành, để Kim Đan chậm rãi xoay tròn, dẫn chân nguyên hình thành vòng xoáy, đại lượng linh lực bị thu vào cơ thể, thuận kinh mạch tràn vào khí hải, theo vòng xoáy chuyển động, rót vào Kim Đan.
Kim Đan dưới sự rót vào của chân nguyên càng chuyển càng nhanh, càng chuyển càng sáng, hất ra một vòng quang mang kim sắc, đây là Kim Đan đang bỏ cũ lấy mới, rèn luyện bản thân.
Kim mang bị hất ra, chính là "Tạp chất" trong đan.
Cái gọi là "Tạp chất", cũng không phải là tạp chất, đều là chân nguyên do linh lực chuyển hóa, chỉ là Kim Đan muốn hướng tới thai nghén thần thức chuyển biến, một phần chân nguyên không cách nào thích ứng loại chuyển biến này, thành trở ngại, liền bị hất ra.
Những tạp chất bị hất ra này rất nhanh trôi dạt đến rìa khí hải, lấp đầy những khe hở kia, chữa trị vết thương khí hải.
Theo Kim Đan càng chuyển càng nhanh, càng nhiều chân nguyên tạp chất bị hất ra, rót vào kinh mạch, cũng chữa trị vết thương trên kinh mạch.
Đây chính là diệu dụng của Kim Đan, hiệu quả chữa thương hơn xa Trúc Cơ.
Hô hấp thổ nạp chín chu thiên, phục dụng hai viên Dưỡng Tâm Đan, hai viên Ô Tham Hoàn, một viên Thần Vận Đan, cảm giác thương thế đã phục hồi bảy tám phần.
So với lúc ở thiên địa hoang nguyên, Kim Đan càng sáng hơn, càng vững chắc, càng đặc, bởi vì mỗi một lần thụ thương cùng chữa thương, đều là một lần rèn luyện đối với Kim Đan, cho nên rất nhiều tu sĩ Kim Đan đều là tên điên đấu pháp, hi vọng thông qua loại biện pháp này rèn luyện đan thể.
Kim Đan đã khôi phục, Hoàng Long Kiếm quấn quanh trên đó đang ngủ say cũng khôi phục sức sống, vừa quấn quanh du tẩu, vừa phun ra long tức về phía Kim Đan. Đây chính là quá trình Kim Đan ôn dưỡng pháp khí bản mệnh, pháp khí bản mệnh trả lại Kim Đan.
Trọng tâm tu hành tiếp theo của Lưu Tiểu Lâu, chính là thanh Hoàng Long Kiếm này, cố gắng luyện ra đạo khí thứ hai ngoài hoàng khí —— bạch khí.
Thấy Hoàng Long Kiếm sinh cơ dạt dào, du tẩu như ý, Lưu Tiểu Lâu lại lấy ra Kim Ti Tử Nam Quan treo trên đỉnh đầu, mặc vào Lạc Huy Y, lấy chân nguyên tẩy rửa ngâm dưỡng.
Ngâm dưỡng một canh giờ, lại xuất ra Thủy Hỏa Bàn Long Côn, lấy thần niệm điều khiển, lấy chân nguyên quán chú.
Sau khi vào Kim Đan, Lưu Tiểu Lâu rõ ràng cảm nhận được tầm quan trọng của pháp khí cùng thần thông.
Nếu nói trước Kim Đan, đấu pháp vẫn lấy tu vi làm chủ, như vậy thì sau Kim Đan, một kiện pháp khí tốt, hoặc là một loại thần thông cường lực, đối với tu sĩ Kim Đan đến nói cơ hồ chính là căn cơ đấu pháp.
Như Lý U Đàm cùng Thanh Mộc Đồng Tử, lặp đi lặp lại chính là một cây quải trượng đầu rồng, một hải loa, Trương Triều Âm nhìn như dùng tì bà, kì thực là thần thông đạo pháp, cũng không dùng gì hoa mỹ hơn.
Nhìn lại như vậy, mình dùng pháp khí vẫn hơi tạp, nhưng Hoàng Long Kiếm là pháp khí bản mệnh, Thủy Hỏa Bàn Long Côn uy lực cực mạnh, Kim Ti Tử Nam Quan là pháp bảo, Lạc Huy Y là lá bài bảo mệnh cuối cùng, thứ nào cũng khó mà bỏ qua, chỉ có thể cắn răng luyện cùng một lúc, chỉ là sau này phải chuyên chú một chút, không thể thêm nữa.
Cứ như vậy tu hành không biết bao nhiêu ngày, ngoài thạch thất có động tĩnh, thế là Lưu Tiểu Lâu thu công, rất nhanh nghe bên ngoài có người nói khẽ: "Lưu chưởng môn, tại hạ Chu Bàng, cầu kiến Lưu chưởng môn."
Chu Bàng là chấp sự Thanh Ngọc Tông, xem ra chính mình đoán không sai, đây chính là Quân Sơn Động Đình.
Hắn cùng hai huynh đệ Chu Tuấn, cộng thêm Triệu Đông, Hầu Doanh, bốn vị chấp sự này coi như là đại cố nhân của Lưu Tiểu Lâu ở Quân Sơn, nhất là còn có quan hệ Tinh Đức Quân cùng Chu Thất Nương, lại càng không cần nói gì nữa, vội vàng mời vào.
Sau khi đi vào, Chu Bàng ôm quyền khom người: "Lưu chưởng môn quấy rầy, thương thế đã khôi phục tốt chưa?"
Lưu Tiểu Lâu thấy hắn hơi có chút câu nệ, liền nói: "Chu huynh đây là sao vậy? Ngươi ta tương giao huynh đệ nhiều năm, sao hôm nay lại có chút xa lạ rồi? Nếu chỉ vì ta kết đan thì không cần đâu! Tu hành xem duyên phận, kết bạn xem tính tình, ngươi ta ý hợp tâm đầu, không liên quan đến tu vi!"
Chu Bàng có chút xấu hổ: "Lỗi của ta, xin bồi tội với Lưu chưởng môn!"
Nói thì nói vậy, vẻ câu nệ vẫn chưa tan.
Lưu Tiểu Lâu không vui nói: "Chu huynh, ta vẫn là ta, vẫn chưa thay đổi!"
Chu Bàng gật đầu, thở dài nói: "Ta cũng biết, nhưng. . . Nói ra thì ta làm chấp sự ở Thanh Ngọc Tông, gặp Kim Đan cũng không ít, nhưng Lưu chưởng môn là ta chứng kiến từ Luyện Khí lên Trúc Cơ, từ Trúc Cơ lên kết đan, trái lại chính ta, lại chẳng làm nên trò trống gì. Tại hạ không phải câu nệ, tại hạ đang tự thương cảm a. . ."
Bát Bảo Phạn
Hôm nay là sinh nhật Phật Sơn Đại Chiêu, chúc đạo hữu sinh nhật vui vẻ. Lão bằng hữu, lại còn lên minh chủ, biểu ca thật sự hổ thẹn. Vì lý do sức khỏe, không cách nào thêm chương, mong đạo hữu thông cảm, chỉ có thể viết nhiều chút, quỳ xuống đất chúc mừng lần nữa! (con tác qua đc tặng 100k qidian khoảng hơn 3tr thì phải)
.
Bình luận truyện