Ô Long Sơn Tu Hành Bút Ký

Chương 440 : Tiếp nhận

Người đăng: immortal

Ngày đăng: 21:55 16-07-2025

.
Vụ án này, rốt cục chuyển đến trên đầu Lưu Tiểu Lâu, dựa theo thuyết pháp của Triệu Tam, tiểu tông gặp nạn, chủ gia liền nên ra mặt, cho nên Lưu Tiểu Lâu trước tiên phải đến Giới Thủ Trại một chuyến, để xác định việc phụ thuộc. Từ Ô Long Sơn xuôi nam hơn ba trăm dặm, một đường đi đến Đức Kháng Đại Sơn, sau khi vượt qua Đức Kháng Đại Sơn đi về phía tây nam hai trăm dặm, đến địa giới tam sơn, lại từ địa giới tam sơn đi về phía đông nam một trăm sáu mươi dặm, sẽ đến một ngôi làng được bao quanh bởi quần sơn, đây chính là Giới Thủ Trại. Ban đầu nơi này không có thôn trại, mười năm trước sau khi Vạn Kiếm Tân đến, bằng vào thanh danh trên giang hồ của hắn, rất nhiều dã tu cùng võ sư giang hồ đến tìm nơi nương tựa, có một số mang cả gia đình đến, một số sau khi đến mới thành gia lập nghiệp, dần dần hội tụ thành thôn trại. Trước hôm nay, Giới Thủ Trại không có khái niệm "Hộ", sau khi Lưu Tiểu Lâu đến liền có, bởi vì hắn đã tiến hành kiểm kê. Ở góc đông nam của trại có một bệ đất cao ba thước, Lưu Tiểu Lâu đứng trên bệ đất, kiểm kê đám người muôn hình muôn vẻ phía dưới, sau một hồi ồn ào hỗn loạn, cuối cùng cũng kiểm kê xong. Trong trại có một trăm hai mươi ba huynh đệ, chính là một trăm hai mươi ba hộ, tổng cộng ba trăm hai mươi tám người. Kiểm kê hoàn tất, Vạn Kiếm Tân bắt đầu kích động mê hoặc, dùng giọng điệu đầy nhiệt huyết để hỏi ý kiến các huynh đệ, xem mọi người có đồng ý gia nhập Tam Huyền Môn hay không. Năm ngoái khi Lưu Tiểu Lâu dẫn đầu bọn họ nam chinh, phần lớn đám người phía dưới đều đi theo, lấy được thành công chưa từng có, nhà nào không được chia vàng bạc? Những đầu mục có tu vi kia, nhiều thì hai ba khối linh thạch, ít thì một hai khối, ai mà không được chia linh thạch? Đều hưởng qua ngon ngọt, đương nhiên nhảy cẫng hoan hô, nhất trí đồng ý. Sau khi ký tên lên sổ ghi chép tông phái của Tam Huyền Môn, Giới Thủ Trại chính thức trở thành tông môn phụ thuộc của Tam Huyền Môn. Giữa vòng vây của đám huynh đệ nồng cốt, Lưu Tiểu Lâu dặn dò Vạn Kiếm Tân: "Nhớ kỹ, các ngươi từ năm ngoái khi theo ta nam chinh đã phụ thuộc, đừng nhầm lẫn thời gian." "Chưởng môn nói rất đúng, chính là năm ngoái, sớm hơn Đàm gia trang!" "Ây. . . Về chuyện trợ cấp, Giới Thủ Trại các ngươi không ít người, có tu hành ba mươi sáu người. . ." "Đúng vậy, bên chúng ta tự xưng là Tam Thập Lục Thiên Cương Tinh, các võ sư cũng chọn ra được bảy mươi hai người, gọi là Thất Thập Nhị Địa Sát Tinh, ngoài ra còn có mười lăm lực sĩ. . ." (vl lương sơn bạc fake ạ =)) ) "Được rồi được rồi, lão Vạn, là thế này, tông môn ta không phải đại tông môn, không giàu có, đến nay tình hình trong Ô Long Sơn ra sao, ngươi cũng không phải không rõ ràng, thực lực của mấy nhà phụ thuộc khác như thế nào, ngươi cũng không phải không biết. Lúc trước ở Quán Giang, ngươi liền muốn gia nhập, vì sao ta không đáp ứng, cũng bởi vì tông môn nhỏ yếu, phủ khố nghèo nàn. . ." "Chưởng môn, tiểu nhân nhớ rõ, lúc ấy ngài nói là sợ cây to đón gió, sáu tông không vui. . ." "Ngươi là ai?" "Chưởng môn, quên giới thiệu, đây chính là Lâm Tam Đao, xếp thứ sáu trong Thiên Cương Tinh, tu vi đã đến Luyện Khí tầng bảy, là cốt cán trong trại." "A, ngươi chính là Lâm Tam Đao?" "Vâng vâng vâng, chính là tiểu nhân." "Tam Đao, trước mặt Lưu chưởng môn ta phải nói ngươi một chút, sau này chúng ta chính là danh môn chính đạo, không được mang những thói xấu của giang hồ tặc phỉ ngày xưa nữa, mọi thứ phải có quy củ, tỉ như Lưu chưởng môn chưa hỏi đến ngươi, ngươi có thể tùy ý xen vào sao?" "Ca ca, tiểu đệ chỉ là chợt nhớ ra. . ." "Nhớ ra cũng không được! Mặc kệ ngươi nhớ ra chuyện gì, cho dù việc khẩn cấp đến đâu, cũng phải bẩm báo trước, được chưởng môn cho phép rồi mới nói, biết chưa?" "Biết ca ca." "Tốt tốt, những quy củ này, lão Vạn ngươi dạy dỗ bọn họ sau. Chúng ta nói tiếp. . . Lúc ấy không tiếp nhận các ngươi, thứ nhất lo lắng cây to đón gió, sáu tông không vui, thứ hai tông môn nhỏ yếu, phủ khố nghèo nàn, nếu như không phải vì tìm kiếm Giang Đại Đầu mất tích trong trại các ngươi, a Lâm Tam Đao, đó là huynh đệ sinh tử của ngươi?" "Vâng, chưởng môn nhân nghĩa, nếu có thể tìm được Đại Đầu, cái mạng này của tiểu nhân chính là của chưởng môn, chưởng môn ra lệnh một tiếng, không quan tâm chuyện gì, tiểu nhân nhắm mắt cũng xông lên!" "Ừm, tóm lại vì danh chính ngôn thuận, lần này liền tiếp nhận các ngươi. Nhưng vẫn như vừa nói, phủ khố tông môn nghèo nàn, lớn như Giới Thủ Trại các ngươi, ba mươi sáu huynh đệ tu hành, tông môn nuôi không nổi, làm sao đây? Chỉ có thể giảm bớt, mọi thứ ngang bằng với ba thế gia, hàng năm hai mươi bốn khối linh thạch, điểm này hi vọng các ngươi có thể hiểu được." "Thật. . . Thật sự có trợ cấp?" "Ta đã sớm nói là có, các ngươi còn không tin, ha ha!" "Mẹ nó, rốt cục thành danh môn chính phái, ta cũng là xuất thân danh môn!" "Oa ha ha ha ha, Hoa mẹ nó, hài tử nhà ta sau này không phải dã tu, là tử đệ danh môn, oa ha ha ha ha. . ." Vạn Kiếm Tân đưa hai tay đè xuống, đè lại tiếng bàn tán của đám huynh đệ cốt cán, hớn hở nói: "Không ít, thật không ít, chưởng môn yên tâm, sau này chưởng môn chỉ đâu, chúng ta tuyệt đối đánh đó, không chạy!" Lưu Tiểu Lâu nói: "Còn có một việc, đã là tông môn phụ thuộc, sau này mỗi ba năm tuyển chọn đệ tử nhập môn, các ngươi phải giữ lại hài tử có thiên phú, đừng để người ngoài cướp mất. Nói ra, tháng trước Ngũ Phúc Trang đoạt hai tên đệ tử của Tam Huyền Môn chúng ta, chúng ta bất đắc dĩ tìm tới cửa, chắn bọn họ một đêm, cuối cùng bọn họ bồi thường Tam Huyền Môn ta một thôn. Chuyện này nói ra vẫn là chúng ta thiệt thòi, các ngươi phải rút kinh nghiệm." Đám huynh đệ cốt cán nhìn nhau, không biết nên đáp lời thế nào. Lưu Tiểu Lâu dặn dò xong mọi chuyện liền đi, hắn còn phải nắm chặt thời gian đi tra án. Vạn Kiếm Tân dẫn mọi người cung kính tiễn ra khỏi trại, quay đầu lại, mọi người lập tức bùng nổ: "Ngũ Phúc Trang? Là Ngũ Phúc Trang của Hoàng gia Quế Đường a?" "Còn có Ngũ Phúc Trang nào khác sao?" "Chính là năm ngoái Thạch Môn Trại phía tây đánh nhau với người ta, lần đó có thêm một người? Người đến là Hoàng gia Ngũ Phúc Trang a?" "Đúng, chính là Hoàng gia đó, đối phương mời đến một người Hoàng gia, Trúc Cơ, vừa lộ diện, bên Thạch Môn Trại liền loạn, Chúc lão đại cùng mười hai huynh đệ ai nấy đều trọng thương, đó còn là người Hoàng gia không ra tay độc ác." "Ai da, đây chính là thế gia đỉnh tiêm của Chương Long Phái, cao tu trong trang vô số kể!" "Vậy mà bị Tam Huyền Môn chúng ta chắn một đêm sao? Còn nhận lỗi bồi thường?" "Phát phát, có thể đi ngang. . ." Lưu Tiểu Lâu không biết trong Giới Thủ Trại quần tình phấn chấn, hắn chỉ lo đi đường, hướng về phía chính đông tiến lên, đi ngang qua Quán Giang, Đại Phong Sơn, cũng không có thời gian ghé vào thăm. Từ khi xuống Ô Long Sơn, hắn mơ hồ cảm thấy chuyến này sẽ có chuyện gì đó, như một tảng đá đè nặng lên ngực. Sau khi tu luyện đến Trúc Cơ, nhất là Trúc Cơ hậu kỳ, dần dần sẽ sinh ra một chút cảm ứng thiên nhân, loại cảm ứng này nói dễ nghe một chút là huyền diệu, nói khó nghe chính là không hiểu thấu, vì không biết là tốt hay xấu, nên cũng không thể nói đến xu cát tị hung, cho nên cảm ứng được, còn không bằng không cảm ứng được. Chuyến này ngàn dặm, đến buổi chiều ngày thứ ba, hắn rốt cuộc tìm được nơi gọi là Minh Nguyệt Trấn. Nơi này đã nằm trong phạm vi của Thanh Ngọc Tông cách Nhạc Dương về phía đông nam chưa tới năm mươi dặm. Đại hộ của Minh Nguyệt Trấn, không thể nghi ngờ là thế gia phụ thuộc của Thanh Ngọc Tông —— Bút Giá Sơn Trang Tiết gia, bọn họ chưởng quản hơn ba ngàn hộ dân Minh Nguyệt Trấn cùng thôn xóm phụ cận, hơn mười sáu ngàn người, mà Giả gia, thì là một trong những đại hộ của Minh Nguyệt Trấn, mặc dù không phải tiểu tông phụ thuộc của Thanh Ngọc Tông, nhưng cũng coi là nhất hệ Thanh Ngọc Tông, bọn họ là thông gia của Tiết gia. Trên trấn chỉ có sáu, bảy trăm gia đình, một đầu đường lớn, sáu đường nhánh, Bút Giá Sơn Trang lại không nằm trong trấn, mà ở Bút Giá Sơn cách trấn bảy, tám dặm về phía bắc, cho nên tìm kiếm cũng khá dễ dàng, chẳng mấy chốc, đã tìm đến Giả phủ, chiếm nửa đường nhánh. Giả gia có sáu tu sĩ, gia chủ Giả Văn là Luyện Khí viên mãn, mà xếp thứ hai, chính là Giả Hoài mà Lưu Tiểu Lâu phải tìm, Luyện Khí tầng mười, sau đó là bốn hậu bối, từ Luyện Khí tầng ba đến Luyện Khí tầng bảy không giống nhau. Nghe nói lúc trước khi đông chinh Kim Đình Sơn, Giả Văn cũng tham gia, nhưng Lưu Tiểu Lâu thực sự không có chút ấn tượng nào. Vào một quán rượu trên trấn, tìm một góc khuất ngồi xuống, gọi thịt rượu chậm rãi uống. Từ nơi này có thể nhìn thấy đầu phố nơi Giả phủ tọa lạc, nhưng không thể phân biệt được những người ra vào là ai, cho nên Lưu Tiểu Lâu cũng đang cân nhắc, có phải trước tiên gọi chủ quán đến tra hỏi, hỏi rõ tướng mạo của Giả Hoài. Dù hắn mang theo bực họa, nhưng tướng mạo mơ hồ, không cách nào phân biệt, có thể phân biệt chỉ có bộ y phục, mà Giả Hoài hiển nhiên không phải người ngu, tuyệt đối không có khả năng giữ nguyên bộ y phục kia rêu rao khắp nơi. Còn có một biện pháp chính là đợi đến ban đêm xông thẳng vào Giả phủ, nhưng động tĩnh sẽ không nhỏ, còn phải cân nhắc Giả phủ có mở ra đại trận hộ trang hay không, phá trận cũng là vấn đề không nhỏ. . . Hắn cứ như vậy uống rượu bình thường nhạt nhẽo kia, cẩn thận suy nghĩ. Suy nghĩ, suy nghĩ. . . Ngoài quán rượu có một người tiến vào, sau khi đi vào liếc nhìn Lưu Tiểu Lâu một cái, sau đó hướng chủ quán hô: "Vương Tam, đã nghĩ kỹ chưa?" Chủ quán vén rèm bước ra, thân thể lập tức cúi thấp xuống nửa đầu: "Nha, lão gia sao lại đến đây, có việc nói một tiếng, tiểu nhân sẽ đến phủ bẩm báo ngay?" Người kia trực tiếp vào trong, vừa đi vừa nói: "Ta vừa trở về, tiện đường thôi, vào trong nói!" Lưu Tiểu Lâu xoay đầu, con mắt chăm chú theo dõi người này đi qua rèm cửa, nháy mắt nửa ngày vẫn chưa kịp phản ứng. Người vừa vào, đội Nhạc Du quan, khoác áo lụa đối khâm —— Lưu Tiểu Lâu nhịn không được lấy ra bức họa, mở ra xem lại, mẹ nó giống nhau như đúc. Trong tình huống y phục giống nhau, Lưu Tiểu Lâu đột nhiên cảm thấy gương mặt mơ hồ trên bức họa, dường như rõ ràng hơn mấy phần. Đó chính là Giả Hoài sao? Không lẽ cả Minh Nguyệt Trấn đều thích mặc như vậy? Nhưng vừa rồi ngồi nửa ngày, không thấy ai mặc như vậy a. Ngươi nói xem ngươi yêu thích bộ y phục đó đến mức nào, thế mà không nỡ vứt đi?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang