Ô Long Sơn Tu Hành Bút Ký
Chương 426 : Đặc xá
Người đăng: immortal
Ngày đăng: 00:34 02-07-2025
.
Trong sáu tông Ba Tương, Thiên Mỗ Sơn đối với Lưu Tiểu Lâu đến nói, là tồn tại hết sức đặc thù, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Quen thuộc vì mối sinh tử đại thù giữa Ô Long Sơn cùng Thiên Mỗ Sơn, năm đó vì báo thù, Lưu Tiểu Lâu cùng một đám hảo hán Ô Long Sơn đã không ít lần giao thủ với Thiên Mỗ Sơn, quả thật là "Sinh tử chi giao" .
Mà xa lạ là vì thân là chưởng môn tiểu tông phụ thuộc Thiên Mỗ Sơn, hắn chưa từng một lần đặt chân vào nội sơn của tông môn, lại càng không cần phải nói Vân Đài của Lư gia. Nếu như nhất định phải nói từng đến một lần, chỉ có lần trộm cắp Trúc Cơ Đan năm đó, nhưng cũng không vào sâu Vân Đài, chỉ quanh quẩn ở khu vực biên giới.
Hắn luôn không thích Thiên Mỗ Sơn, tận lực tránh liên hệ với Thiên Mỗ Sơn, dù Lư Nguyên Lãng sớm đã hóa thành tro bụi, hắn vẫn không muốn có bất kỳ liên hệ nào với Thiên Mỗ Sơn, nhưng lúc này, hắn cũng chỉ có thể đứng ngoài sơn môn Thiên Mỗ Sơn, chờ triệu kiến.
Ngẩng đầu nhìn lên núi, quần phong trùng điệp nhấp nhô, thỉnh thoảng có đình đài lầu các ẩn hiện trong núi rừng, chỉ thấy từng mái hiên.
Chóp mũi truyền đến một trận thanh hương nhàn nhạt, tựa hồ mang theo vài phần quen thuộc, một người vội vàng đi ra từ trong sơn môn, lại là Hoàng Diệp Tiên đã lâu không gặp.
Năm đó trận chiến thảm liệt kia, bắt nguồn từ Hoàng Diệp Tiên cùng Đới Thăng Cao phản bội, sau này Lưu Tiểu Lâu biết, bọn họ là bởi vì con cái ruột thịt bị bắt giữ nên mới bất đắc dĩ mà làm vậy. Hận ý mặc dù tiêu tan không ít, nhưng muốn để hắn hoàn toàn buông bỏ, cũng là tuyệt đối không thể.
Hắn vô ý thức liền muốn xoay người rời đi, nhưng rốt cục vẫn bị một câu nói của Hoàng Diệp Tiên gọi lại: "Tiểu Lâu, Lư trưởng lão sắp rời núi, ngươi cần nhanh lên một chút."
Lưu Tiểu Lâu dừng bước, cuối cùng vẫn đi theo sau Hoàng Diệp Tiên vào sơn môn, dọc theo một con đường bằng đá lên núi, dần tiến vào khu rừng hoang dã. Những núi rừng này luôn cho Lưu Tiểu Lâu một loại ảo giác, tựa như trở lại Thập Vạn Đại Sơn phương nam, bên đường núi thỉnh thoảng mọc ra kỳ hoa dị thảo, đều đang hướng Lưu Tiểu Lâu vẫy gọi: "Đến hái ta a, đến hái ta a. . ."
Nếu như là ở Cầu Long Sơn của Linh Cầu Tông, Lưu Tiểu Lâu đương nhiên sẽ không khách khí, nhưng lúc này, hắn chắc chắn không có lá gan đó, cũng không có phần tâm tình này.
Hai người liền yên lặng bước đi, đi rất lâu.
Hoàng Diệp Tiên rốt cục mở miệng: "Đây là đường núi do Lưu tiên nhân, Nguyễn tiên nhân mở khi vào Thiên Mỗ Sơn hái thuốc, cho nên gọi Thải Dược Kính (đường hái thuốc), hơi dài. . ."
Một lát sau, Hoàng Diệp Tiên lại chỉ vào một con suối nhỏ róc rách chảy xuống từ trên cao bên cạnh nói: "Đó là Trù Trướng Khê (suối buồn phiền), các vị đan sư trong tông môn đều rất thích dùng nước suối này luyện đan, bởi vì nước suối rất giàu linh tính. . ."
"Dưới vách núi kia là Tiên Nhân Động, khối tảng đá lớn trước cửa động là Kỳ Bàn Thạch, nơi Lưu tiên nhân cùng Nguyễn tiên nhân đánh cờ sau khi luyện đan. . ."
"Năm trước ta trở về từ Ô Sào Phường, người tiếp quản là Yến sư điệt, Tiểu Lâu ngươi đã gặp hắn chưa? Hắn là hài tử của Yến gia, thiên phú tu hành bình thường, nhưng tương đối cơ linh, hắn có đến bái sơn môn không?"
". . . Thăng Cao năm ngoái phá cảnh, vào Trúc Cơ trung kỳ. . ."
"Tiểu Lâu, nghe nói ngươi đã thành hình khí hải, chân nguyên ngưng giao, ta cùng Thăng Cao đều rất cao hứng, chúng ta đều mong đợi có một ngày ngươi có thể kết đan, nếu Ô Long Sơn ra một vị Kim Đan, thật không biết sẽ ra sao. . ."
Từ đầu đến cuối Lưu Tiểu Lâu không nói một lời, cứ thế đi đến một bình địa giữa lưng chừng núi, trên bình địa có hơn chục tòa đình đài, đều chìm trong mây mù.
Hoàng Diệp Tiên dừng bước trước một tòa cầu đá nhỏ, cầu đá này chỉ bắc qua một dòng suối nhỏ rộng khoảng một trượng, nhưng Lưu Tiểu Lâu cũng không dám bước lên cầu nửa bước, chỉ ngoan ngoãn đứng chờ dưới cầu.
Hoàng Diệp Tiên dừng một chút, khẽ thở dài, nói: "Chờ ta đi vào bẩm báo."
Lưu Tiểu Lâu liền đứng đó chờ, đồng thời cẩn thận nghiên cứu hướng đi phong thuỷ của con suối nhỏ trước mắt này, hắn rất muốn chạm vào, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, nơi này không phải Thanh Ngọc Tông, cũng không phải Chương Long Phái, tốt nhất vẫn đừng động lung tung.
Ánh mắt rời khỏi cây cầu và con suối, nhìn về phía các đình đài trên bình địa, có tòa lầu các ba tầng, tên "Ngâm Lưu Các", dưới lầu các có một hồ sen, bao quanh hồ là một vòng lan can bạch ngọc, thuận lan can kéo dài ra bốn phương tám hướng; lại có hai cổng hình trăng ở nam bắc, thông đến hai tòa trạch viện, bên trái là một đồi cỏ, trên đồi cỏ trồng chút hoa cỏ, thấy không rõ là chủng loại gì, nhưng hẳn là linh hoa linh thảo không thể nghi ngờ.
Có người đi ra từ trong nguyệt môn, kéo theo một cây chổi lớn, đội mũ rộng vành, lưng còng, đang quét dọn bụi đất cùng lá khô.
Ánh mắt Lưu Tiểu Lâu dõi theo người kia, nhìn hắn quét bụi đất cùng lá khô thành một đống, dùng sàng trúc đựng, xách đến cạnh cầu nhỏ, dọc theo con suối tiếp tục đi về phía trước. . .
"Lão Mục. . . Mục thần y. . ." Lưu Tiểu Lâu nhịn không được gọi.
Người kia quay đầu nhìn Lưu Tiểu Lâu, vẻ mặt đờ đẫn, đi qua trước người Lưu Tiểu Lâu, rẽ lên một đầu đường núi thềm đá bên cạnh.
Một lúc sau, trên một bình đài xuất hiện một chiếc mũ rộng vành, lúc ẩn lúc hiện giữa cành cây, trong tai vang lên tiếng "xoạt xoạt".
Hoàng Diệp Tiên trở về: "Tiểu Lâu, đi theo ta, Lư trưởng lão đang đợi ngươi."
Lưu Tiểu Lâu theo sau vượt qua cầu nhỏ, tiến vào lan can đá, rẽ trái rẽ phải, đến Ngâm Lưu Các, bước qua cánh cửa đi vào, liền thấy bên trong xếp đầy từng dãy bàn dài rộng lớn, trên bàn phân loại chất đống các loại linh tài, càng có một chút bột thuốc đã mài hoặc là luyện chế hoàn tất, mùi thuốc nồng đậm gay mũi.
Trưởng lão Lư Bá Kỳ đang đi tới đi lui giữa mấy chiếc bàn dài, lật xem những linh tài cùng bột thuốc này, bên cạnh hắn còn có một người, đang cầm bút ghi chép.
"Ngũ Tinh Quỳ quá khô, trả lại Bách Diệp Sơn, để bọn họ làm lại."
"Vâng."
"Lông cùng xương phối trộn không đúng, nghiệm chứng lại."
"Ngài nghiêng về. . ."
"Lại nhiều một chút bột xương, đương nhiên còn phải xem hiệu quả luyện chế. Phát lệnh trách cứ Tông Linh Sơn, Hoa Mộng Mai là lão nhân, sao còn phạm loại sai lầm này?"
"Vâng."
"Thông báo Hoa Lâm Đường, để bọn họ phái người đi Thập Vạn Đại Sơn, thu thập Ngọc Long Dực Tiêm. Trưởng thành, không cần nhíu mày, ta biết ý ngươi, nể mặt ngươi, nói cho Lư Tử Dương, người nhà hắn không cần xâm nhập Thập Vạn Đại Sơn, dùng linh thạch mua là được."
"Đa tạ trưởng lão thông cảm, hắc hắc."
"Thành Trường, các ngươi khi nào thành thân?"
"Định ở mười lăm tháng năm."
"Tốt, lão phu hẳn là có thể về kịp, đến lúc đó sẽ đến chúc mừng ngươi. . . Lưu chưởng môn đến rồi, vào đi."
Lưu Tiểu Lâu đi đến bên người Lư Bá Kỳ, trình lên thư: "Vãn bối đưa tới thư của Bạch trường lão, xin Lư trưởng lão xem qua."
Lư Bá Kỳ nói: "Lưu chưởng môn đến đúng lúc, muộn thêm một chút, ta đã xuống núi. ." Nói rồi mở ra thư đọc, mới nhìn hai mắt, lông mày chính là khẽ động.
Đọc xong, Lư Bá Kỳ gấp thư lại cất đi, nhìn chằm chằm Lưu Tiểu Lâu rơi vào trầm tư.
Bị một vị đại cao thủ Kim Đan hậu kỳ nhìn chằm chằm, nhất là nhìn chằm chằm không phân biệt được là thiện ý hay là ác ý, đây là tư vị gì, Lưu Tiểu Lâu hiện tại cảm nhận được rất rõ ràng, chỉ cảm thấy lông tơ toàn thân dựng ngược, tất cả lỗ chân lông đều nổ tung, mồ hôi chảy ra không ngừng. Nhưng hắn không thể làm gì, chỉ có thể cố nén khó chịu, kiên trì chống đỡ xuống, giống một con dê đợi làm thịt.
Không biết bao lâu, Lư Bá Kỳ thu hồi ánh mắt, hỏi người bên cạnh: "Thành Trường, sư bá Hoán Cao của ngươi có ở đây không?"
Người kia chần chờ nói: "Hai ngày nay đệ tử đều ở Ngâm Lưu Các, không biết. . ."
Ngược lại là Hoàng Diệp Tiên cả gan chen vào nói: "Trưởng lão, sáng nay đệ tử gặp được trưởng lão chấp pháp, đang đi tới Long Đàm, nói là Trường Lâm sư đệ phạm môn quy ở bên đó, muốn đi qua tra hỏi, cũng không biết hiện tại đã về chưa."
Long Đàm, chính là nơi năm xưa Lưu Tiểu Lâu trộm Trúc Cơ Đan, nơi đó có một tòa đan phòng của Thiên Mỗ Sơn, nghe được hai chữ này, trong lòng hắn không khỏi hoảng hốt.
Lư Bá Kỳ phân phó: "Chờ ở đây." Rồi sải bước ra Ngâm Lưu Các, đến gian ngoài nhún người nhảy lên, bay vút đi.
Hắn vừa đi, Lưu Tiểu Lâu chỉ cảm thấy áp lực vì thế chợt nhẹ, nhìn về phía đệ tử của Lư Bá Kỳ trước mắt, người này, hắn chưa từng gặp.
Người này cũng đang đánh giá Lưu Tiểu Lâu, khóe miệng lộ ra mỉm cười, ôm quyền nói: "Nghe qua đại danh của Lưu chưởng môn, mỗ họ Mạnh, tên Thành Trường, hạnh ngộ, hạnh ngộ!"
Lưu Tiểu Lâu chắp tay: "Không dám nhận, hạnh ngộ."
Mạnh Thành Trường hỏi Hoàng Diệp Tiên: "Sư muội, ta nhớ được ngươi cùng Đới sư đệ, đều có giao tình cũ với Lưu chưởng môn?"
Hoàng Diệp Tiên nói: "Có một chút, năm đó Ô Long Sơn có hơn trăm người, hiện tại còn có hơn phân nửa tứ tán các nơi, nói ra, ta cùng Thăng Cao đều có chút giao tình cũ."
Mạnh Thành Trường lại hỏi: "Đới sư đệ đâu? Có thể mời hắn đến không."
Hoàng Diệp Tiên lắc đầu: "Thăng Cao xuống núi hái thuốc."
Mạnh Thành Trường "A" một tiếng, nói: "Không sao, ở gần đây, tương lai có thể quen thuộc hơn."
Sau đó, Mạnh Thành Trường lại tiếp tục kiểm tra linh tài cùng bột thuốc, trong lầu các lại trở về yên tĩnh.
Ước chừng nửa canh giờ sau, bên ngoài có động tĩnh, gió nổi lên, Lư Bá Kỳ trở về.
Hắn rơi vào trong lầu các, ném một tờ giấy vàng cho Lưu Tiểu Lâu: "Nhận lấy."
Lưu Tiểu Lâu vội vàng đón lấy, lại là một tờ lệnh đặc xá, nói rõ Đàm Bát Chưởng tán tu Ô Long Sơn, gần đây có công với Chương Long Phái, vì sáu tông Kinh Tương đồng khí liên chi, nên tội trạng trước đây không truy cứu nữa, thu hồi truy nã.
Ký tên là trưởng lão chấp pháp lư Hoán Cao.
Lưu Tiểu Lâu trịnh trọng cất kỹ, cúi người nói: "Đa tạ Lư trưởng lão."
.
Bình luận truyện