Ô Long Sơn Tu Hành Bút Ký

Chương 381 : Một điểm đỏ tươi

Người đăng: immortal

Ngày đăng: 00:29 18-05-2025

Lên, hay là không lên? Trần Thực Phổ cuối cùng cũng không thể xoắn xuýt ra một kết quả, cả người liền như là cứng nhắc, đứng tại chỗ không cách nào động đậy, hắn cảm giác thân thể này tựa hồ đã không thuộc về mình. Đúng lúc này, hắn nhìn thấy ba thân ảnh phiêu nhiên mà xuống từ đỉnh Thiên Thê Sơn sau lưng, mỗi người chân đạp một chiếc lá khô, rơi xuống lòng sông, chính là mấy gia hỏa thần bí không biết lai lịch đến buổi trưa. Tu vi của mấy tên này, Trần Thực Phổ đến hiện tại vẫn chưa nhìn thấu, nhưng chắc chắn chưa Kết Đan, nếu không cũng chẳng phải chờ đến bây giờ. Liền thấy ba người đáp xuống giữa sông, gia hỏa tướng mạo tuấn tú gần như nhu mì đã ra tay trước, hai tay bắn liên tục về phía lưới xanh, chỉ phong khắp nơi, đánh lưới xanh kia thủng mấy lỗ nhỏ. Đánh tan lưới xanh cũng không khó khăn, khó khăn là lưới xanh luôn có thể nhanh chóng khép lại, hoàn hảo như lúc ban đầu, nhưng lỗ thủng do chỉ phong này tạo ra, lại tựa như dính nọc độc có tính ăn mòn cực mạnh, mặc cho tảo xanh cùng cây rong sinh trưởng thế nào, đều không thể khép lại. Người lưng hùm vai gấu kia, lao thẳng vào lưới xanh, trực tiếp treo trên đó. Cây rong dây leo nhanh chóng du động tới, quấn lấy chân tay hắn, hắn lại không chút sợ hãi, dùng hai tay để bò, như thạch sùng bò đến một lỗ thủng bị chỉ phong bắn ra, hai tay kéo lấy tảo xanh cùng cây rong chung quanh, xoẹt xẹt xoẹt xẹt liền xé ra mấy lỗ hổng lớn. Nữ tử mi tâm vẽ hoa vàng xoay tròn con dao nhỏ bằng đầu ngón tay, càng xoay, đao quang trong lòng bàn tay càng múa càng lớn, vậy mà còn lớn hơn so với toàn bộ thân thể nàng, chỉ thấy đao quang kia bay ra từ chỗ lưới bị tráng hán xé toạc, xoay một vòng, thẳng đến chủ nhân của lưới xanh —— Chu Hòa Hải! Uy thế của đao quang này cực lớn, sau khi xuyên ra từ trong lưới xanh, tiếp tục điên cuồng tăng vọt, nháy mắt cao hơn cả núi, toàn bộ mặt sông đều bao phủ trong đoàn đao quang màu vàng này. Chu Hòa Hải cảm thấy chấn kinh, ý cương mãnh trong đao quang kia tựa hồ không thể địch nổi, để da đầu hắn tê dại. Hắn lập tức thu lưới xanh về, một tầng lại một tầng ngăn trên đỉnh đầu, hi vọng có thể ngăn trở đao quang uy mãnh cao hơn núi này. Nhưng đồng thời từ sâu trong lòng lại dâng lên cảm giác sẽ chết, để hắn nhịn không được hô to: "Cứu ta!" Uy thế của đao quang này cũng khiến tất cả những người ở đây rung động, Trương Tiểu Kim cùng Ba Bất Bình thò ra nửa người từ trong cảnh môn, quên tiến lên, ngước đầu ngưỡng vọng. . . Hàn Cao cùng Hàn Cửu Thiên đứng trên đỉnh đại thụ che trời, nhìn xem đao quang đã cao hơn mình lại còn đang dâng lên, quên trăm hoa, quên hỏa yến, hai người đồng thời vươn tay, muốn chạm vào đao quang vô cùng tráng lệ kia. . . Lý Vô Chân đứng trên dải lụa trắng như sương hoa, quên ngâm tụng thơ ca, sáo trúc của Tiêu Cửu Lang vẫn như cũ nằm ngang ở bên miệng, lại quên thổi, hai ánh mắt đều mê thất ở trong kim sắc này. . . Lốc xoáy lượn vòng, hỏa yến về tổ, đây là Chu Nguyên Chanh, Chu Nguyên Tử mắt thấy nguy cấp, toàn lực xuất thủ cứu giúp, liền ngay cả Ô Long Hấp Thủy Trận của Chu gia cũng ngưng trệ một lát, đó là vì người Chu gia đang kinh hô cùng lo lắng, bởi vì Chu Hòa Hải sống hay chết, sẽ sẽ được định đoạt trong khoảnh khắc đao quang màu vàng rơi xuống. Đao quang kia chém xuống, lại tựa như núi đao sụp đổ, chôn vùi Chu Hòa Hải cùng lưới xanh của hắn, ngay vào thời khắc đó, hơn mười đạo lốc xoáy đánh tới, vô số hỏa yến lao vào đao quang, dưới gió thổi lửa cháy, đao quang màu vàng dần dần tiêu tán, lộ ra thân ảnh Chu Hòa Hải dưới đao quang. Chu Hòa Hải há miệng hô to: "Giả. . ." Nhưng đã không kịp, một điểm đỏ tươi xuất hiện ở một hướng khác, xuất hiện bên cạnh lá cờ cam cờ. . . Chứng kiến biến cố này Trần Thực Phổ cả kinh há to miệng, nói không ra lời, cho đến khi Tiền trưởng lão bên cạnh lẩm bẩm nói: "Giống máu. . ." Đích xác giống máu, giống như một giọt máu chảy xuống từ môi ai đó, rồi thành một vệt, tiếp theo là một vũng, cuối cùng, vũng máu đỏ này hoàn toàn bao phủ Chu Nguyên Chanh. . . . . . Chu gia đoạt lại thi thể Chu Nguyên Chanh, hoặc là, kỳ thật Hồng Cô bọn họ cũng không có yêu thích thu nhặt thi thể địch nhân, cho nên để lại cho Chu gia, Chu gia từ đó lui về Thất Tinh Đài. Tam Thủy Trận cùng Thủy Quang Tinh Nguyệt Trận thành công bố trí đến bờ bên kia, đả thông con đường đến đại trận hộ sơn Thiên Thê Sơn, bao trùm uy lực của đại trận đến dưới Thất Tinh Đài. Đứng dưới Thất Tinh Đài, ngước nhìn trang viên đèn đuốc sáng trưng trên đỉnh núi, Lưu Tiểu Lâu vô cùng cung kính hướng Hồng Cô hỏi kế: "Bước tiếp theo nên làm như thế nào, còn xin ngài chỉ thị phương lược." Hồng Cô mỉm cười nói: "Tiếp tục phát huy sở trường của ngươi là được." Lưu Tiểu Lâu có chút khẩn trương, hỏi: "Sở trường? Tôn giá nói là trận pháp, hay là. . ." Hồng Cô hỏi lại: "Ngươi còn có sở trường khác?" Lưu Tiểu Lâu nhẹ nhàng thở ra, vội nói: "Không có, không có, chính là trận pháp, chỉ có trận pháp. . ." Nói thật, tướng mạo của Hồng Cô này coi như không tệ, tuy không bằng nhan sắc tuyệt mỹ của Thanh Trúc, Cửu Nương, dáng vẻ lại tương đối không tầm thường, có chân của Thanh Trúc, eo của Cửu Nương cùng …ừm của Lục Châu, cực kì nóng bỏng. Nhưng dù bề ngoài quyến rũ đến đâu, hiện tại nàng ở trong mắt Lưu Tiểu Lâu, lại cảm giác là lạ, tựa như khóe miệng luôn chảy xuống một giọt máu tươi. . . Cho nên, Lưu Tiểu Lâu hạ quyết tâm, thứ mình chân chính am hiểu, tuyệt đối không thể nói cho nàng! "Sao thế?" Thấy hắn biểu lộ cổ quái, Hồng Cô nhìn chằm chằm con mắt hắn truy vấn, khóe miệng giống như cười mà không phải cười. Ánh mắt Lưu Tiểu Lâu vô ý thức nhìn về phía khóe miệng nàng, không kìm được run lên: "Không có gì!" Hồng Cô quay đầu nhìn núi: "Nghĩ biện pháp phá đại trận Thất Tinh Đài đi, vô luận phá được hay không, khí thế phải làm cho đủ." Lưu Tiểu Lâu đưa tâm trí quay lại Thất Tinh Đài trước mắt, nói: "Lôi Đình Kim Quang Trận của nhà họ, phóng ra quang hoa ngũ hành nhưng không thể nhìn thấy, giấu giếm phích lịch nhưng không thể nghe thấy, vẫn là rất khó đối phó." Hồng Cô khẽ gật đầu: "Quả nhiên là hành gia trận pháp, liền xem thủ đoạn của ngươi." Sau khi Hồng Cô rời đi, Hàn Cao cùng Trương Tiểu Kim đều chạy tới, thấy Lưu Tiểu Lâu lau mồ hôi, hai người cũng lau mồ hôi theo, khi thân ảnh Hồng Cô biến mất một cách kỳ lạ, ba miệng đồng thời thở phào, cảm giác áp lực giảm đi rất nhiều. "Ta đến hiện tại vẫn chưa hiểu rõ, đám người này rốt cuộc có năng lực gì. Lão Hàn ngươi hiểu không?" "Trương khách khanh còn không hiểu, Hàn mỗ làm sao hiểu được? Duy nhất có nắm chắc, là thể tu kia, hắn hẳn là Trúc Cơ trung kỳ." "Tiêu Hổ nói với ngươi a?" "Ha ha. . . Bọn hắn đều là thể tu, hẳn là không sai." "Đều đánh tới tình cảnh này rồi, tu vi cảnh giới ta đương nhiên nhìn ra được, ba Trúc Cơ trung kỳ, còn có nữ tử này, hẳn là Trúc Cơ hậu kỳ. Ta không hiểu chính là năng lực của bọn họ, ba Chu chúng ta đều thấy rồi, trừ bỏ tu vi cảnh giới không đề cập tới, trên đấu pháp đều là kẻ cứng cỏi, sao lại chỉ có một chiêu đây?" "Phối hợp, pháp khí, tàn nhẫn a, đại khái chính là những thứ này đi. Cùng cảnh giới một chiêu chế địch, Nam Hải Kiếm Phái cũng có thể làm được." "Luôn cảm giác không giống, loại cảm giác này rất tà môn. . . Chưởng môn là mời từ đâu đến?" "Có một số việc các ngươi đừng tìm hiểu quá nhiều, tuyệt đối không có lợi, ta một người gánh là được. . . Lão Ba thế nào rồi? Lão Trương, lần này nhờ có ngươi cứu hắn." "Bị thương không nhẹ, vừa tỉnh lại, dùng Hộ Mạch Đan, dù sao hắn cũng đã cứu ta một lần, xem như thanh toán xong, ai cũng không nợ ai. Còn có mười lăm người bị thương, có nhẹ có nặng, nhưng đều không nguy hiểm đến tính mạng. Bất quá bên Vạn Kiếm Tân chết ba bang chúng, một Luyện Khí trung kỳ, hai sơ kỳ." "Chu gia có thể chứng thực chính là chết năm người, người bị thương không biết, đều bị bọn họ cướp về, đều là tốn thất trong đại chiến bờ sông, bên quân trận không ai chết, bởi vì trận chưa phá. Ta cũng rất tò mò, chưởng môn mời bốn kẻ hung hãn này từ nơi nào?" "Tốt không muốn xoắn xuýt, lão Hàn, việc trị thương cho người bị thương nhờ ngươi chủ trì, làm phiền mời Lưu đạo hữu tới đây một chút, thương nghị chuyện phá núi. . ." Lưu Đạo Nhiên sau khi chạy đến biểu thị, hắn lại kiểm tra một lần trận bàn đáy sông, đã kết hợp chặt chẽ với đại trận Thiên Thê Sơn, hòa làm một thể, không có lỗ thủng, mời Lưu chưởng môn yên tâm. Lưu Tiểu Lâu nói: "Hiện tại nên cân nhắc phá trận Đạo Nhiên huynh." Lưu Đạo Nhiên gật đầu: "Ta trước đó liền đã cân nhắc, đây là phản trận của Lôi Đình Kim Quang Trận, cho nên cách phá trận muốn làm ngược lại." Lưu Tiểu Lâu hỏi: "Kế gì?" Lưu Đạo Nhiên chậm rãi nói: "Dùng phương pháp Tuyệt Mệnh Phá Quân Kim Hào tấn công núi, cuộc chiến hôm nay, đừng nhìn Tương khách khanh, Ba khách khanh khó mà chống lại ba Chu, nhưng đó là vì tu vi, Bát Quái Tử Kim Trận mà bọn hắn sử dụng vẫn tương đối không sai, chỉ một điểm này đến nói, Trần Thực Phổ rất không tệ, vừa rồi sau trận chiến ngay lập tức đến tìm ta, đã dốc hết ruột gan mà tiết lộ toàn bộ phương pháp diễn biến chính phản cuối cùng của Bát Quái Tử Kim Trận, ta lập tức liền nghĩ đến có thể dùng để tấn công núi." Lưu Tiểu Lâu cười nói: "Tên này, trước đó còn che giấu." Lưu Đạo Nhiên khuyên nhủ: "Dù sao cũng là đồ vật áp đáy hòm trong môn phái người ta, không lấy ra là lẽ thường, lấy ra mới thật sự không dễ, ngươi cũng không thể vì thế xử phạt bọn họ." Lưu Tiểu Lâu gật đầu: "Tốt, vậy liền nghe ngươi, bỏ qua tên này. Phá thế nào, ngươi nói!" cvter: a lâu tự cho là âm dương song tu của m hơn trận pháp =))
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang