Hương Thôn Siêu Cấp Y Thánh

Chương 60 : Làm Điều Xấu

Người đăng: duynguyen07

Ngày đăng: 01:43 08-11-2025

.
Tô Minh luyến tiếc buông tay, thẫn thờ như mất mát điều gì. Khang Mẫn Nhi mặt đỏ bừng, không dám nhìn Tô Minh, nắm đao cắt cỏ chém vào thân cây ngô, tâm thần bất an mấy lần suýt chút nữa chém vào chân mình, làm Tô Minh sợ tới mức vội vàng giật lấy đao cắt cỏ, nói: "Làm việc mà không nghiêm túc, ngươi đi ngồi đi, ta làm cho." Tô Minh từ nhỏ đã làm nông việc, động tác nhanh nhẹn, sau khi tu luyện Tạo Hóa Kinh thể lực của hắn càng tốt hơn, dứt khoát nhanh nhẹn, mỗi một đao đều có thể chặt đứt một cây thân ngô, rất nhanh thân ngô liền đổ rạp một mảng lớn. Khang Mẫn Nhi ngồi dưới đất, giận dữ trừng mắt nhìn Tô Minh một cái… nhưng nàng lại không thể giận nổi, mặt đỏ bừng, trong lòng vô cùng ngọt ngào… Cảm giác có người quan tâm, thật tốt biết bao! "Được rồi, chuẩn bị trở về đi thôi." Đã gần giữa trưa, thân ngô đã bị chặt hơn phân nửa, Tô Minh đem thân ngô trải phẳng trên mặt đất, đợi sau khi phơi khô liền có thể thiêu hủy để làm phân bón, sang năm nhất định lại là một năm bội thu. Mặt Khang Mẫn Nhi bị phơi nắng đỏ bừng, cẩn thận tiến lại gần, dùng khăn tay lau đi mồ hôi cho Tô Minh. Tô Minh về đến nhà gần một giờ trưa, Trương Quế Phân đã nấu cơm xong, Tô Minh đem Sơn Đinh Tử phơi khô xong, rửa tay rồi bắt đầu ăn cơm. "A Minh, hôm nay mẹ đặc biệt hầm canh cho con, ăn nhiều vào chút." Trương Quế Phân nhiệt tình múc canh cho Tô Minh. "Ừm ừm, cảm ơn mẹ." Tô Minh cũng đói rồi, bưng chén canh thuần thục nuốt xuống. Nước canh rất tươi ngon, phảng phất có chút mùi tanh, bã canh giòn sần sật, rất giòn, Tô Minh ăn một bát mà vẫn còn chưa đã thèm. "Đừng vội, còn nữa!" Trương Quế Phân lại múc thêm một bát cho Tô Minh, nhìn thấy Tô Minh cúi đầu uống một cách vui vẻ hớn hở, vui vẻ thầm nghĩ: "Con trai, mẹ chỉ có thể giúp con đến đây thôi!" Thời gian rất nhanh trôi qua, trong nháy mắt lại một tuần nữa đã trôi qua. Tô Minh đã hái phần lớn Sơn Đinh Tử xuống, mặt trời đầu thu vẫn mãnh liệt, đã có rất nhiều Sơn Đinh Tử được phơi khô, thân ngô của Khang Mẫn Nhi cũng đã chặt xong rồi, mấy ngày nay quan hệ của hai người tiến bộ rất nhanh, mỗi một lần làm Tô Minh nổi giận, nhưng nàng lại không chịu dập lửa, Tô Minh vừa đau khổ vừa vui vẻ. Công lộ đã sửa đến nhà của Tô Minh, địa chỉ phòng mới được chọn ở bên cạnh nhà cũ, theo lời Trương Quế Phân nói, đây chính là phong thủy phòng ốc của Tô gia, nơi đây là tổ địa của Tô gia, hội tụ khí vận của Tô gia, ngày sau bất luận Tô Minh đi tới đâu, nơi đây đều sẽ là nhà của hắn. Dưới sự dụ hoặc của tiền bạc, tốc độ của Tô Đông Lai rất nhanh, chỉ mất bốn ngày liền đào xong móng, chờ các loại tài liệu vận chuyển tới liền có thể khai công. Buổi chiều ngày hôm đó, Tô Quân dẫn theo mấy người, đều là thôn dân bổn thôn, vẫy vẫy tay về phía Tô Đông Lai bọn người, bảo bọn họ dừng lại: "Đông Lai A Thu, dừng lại, tất cả dừng lại!" Tô Đông Lai bọn người dừng lại, cười ngây ngô hỏi: "A Quân, ngươi đến đây làm gì? Nhà của ngươi không phải ba năm trước mới làm xong sao? Chẳng lẽ lại muốn xây phòng mới sao?" "Xây nhà gì?" Tô Quân đảo cặp mắt trắng dã, nhìn thấy mấy tên thôn dân vẫn còn đang tu chỉnh mặt đất: "Tất cả dừng lại đi, bây giờ căn nhà này không xây được nữa rồi!" "Ngươi có ý gì?" Tô Đông Lai hơi cau mày, nói: "Chẳng lẽ ngươi cũng muốn giống như Tô Tam mà giở trò vô lại sao?" "Phi!" Tô Quân nhổ một bãi đàm đặc: "Ta Tô Quân cũng coi như là người có thân phận có địa vị, chờ thêm một đoạn thời gian nữa đợi cha ngươi thoái vị xuống, lão tử còn muốn lăn lộn làm một chức thôn trưởng kia mà, sao lại làm ra chuyện như thế này? Bất quá mà nói, mảnh đất này lại có chút tranh chấp…" "Tranh chấp gì?" Tô Đông Lai hiếu kì hỏi. "Đương nhiên là… phi!" Tô Quân lại lần nữa phun một bãi nước miếng, có chút khinh thường: "Nói với ngươi có tác dụng quái gì, ngươi chỉ là một đội trưởng đội thợ xây quèn thì có thể quyết định được sao? Có thể thay cô nhi quả phụ kia trả tiền sao?" "Ngươi…" Tô Đông Lai phẫn nộ không thôi, nắm chặt nắm tay suýt chút nữa xông lên. "Ngươi cái gì mà ngươi." Tô Quân khinh bỉ liếc nhìn Tô Đông Lai một cái: "Đồ vô dụng, còn muốn đánh ta sao? Có tin ta hay không ta sẽ đá vợ ngươi ra khỏi chợ rau của ta?" Tô Đông Lai không nói chuyện nữa, vợ của hắn giúp Tô Quân làm việc, tuy rằng tiền không nhiều, nhưng dầu gì cũng là một phần thu nhập ổn định, không nỡ bỏ, đành phải ngậm miệng. "Người trong nhà đều chết sạch rồi sao? Còn không mau ra ngoài!" Tô Quân hét lớn một tiếng vào nhà Tô Minh, bất luận là giọng điệu hay lời nói, đều rất khiến người ta chán ghét. "Tô Quân, ngươi đến nhà chúng ta làm gì?" Trương Quế Phân từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Tô Quân, nhíu nhíu mày, sắc mặt có chút khó chịu. "Làm gì?" Tô Quân nhếch miệng cười: "Dì Phân, nghe nói nhà dì xây phòng mới, chúng ta phải đến nhìn một cái chứ, nhưng lần này nhìn không sao, nền móng các dì đào, đã đào quá ranh giới rồi!" "Không có khả năng!" Trương Quế Phân chắc chắn nói: "Mảnh đất này chính là tằng tổ phụ của Tô Minh nhà ta đốn củi tích tiền mua lại, chúng ta trước khi đào móng đã đối chiếu khế đất, đều là đào dọc theo ranh giới, làm sao có khả năng đào quá ranh giới được!" "Đúng thế, chẳng những đào đất nhà Thắng Lợi, còn có đất nhà chúng ta, các ngươi cũng đào rồi." Thôn dân Tô Thắng Lợi chỉ vào ranh giới nói. "Đúng vậy." Một tên thôn dân hơi cao lớn khác cũng giống như gà con mổ thóc mà gật đầu: "Các ngươi đào qua ranh giới ít nhất cũng có ba thước, nếu như chúng ta không bán cho các ngươi, căn phòng này của các ngươi cũng không xây thành được, hà cớ gì phải làm cho sự việc căng thẳng như vậy chứ, mất của tránh tai mà!" Trương Quế Phân nhìn thấy một mảnh vùng núi bị sạt lở, có một đoạn ranh giới vừa vặn nằm trên vùng núi đang sạt xuống, mà phần còn lại của ranh giới đã sớm bị đào hết hoàn toàn, không nhìn thấy bất luận dấu vết nào. Trong lòng Trương Quế Phân cảm giác nặng nề.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang