Ngũ Hành Đại Chúa Tể
Chương 46 : Tế Tổ
Người đăng: duynguyen07
Ngày đăng: 19:33 03-11-2025
.
Ngày thứ hai sau Trắc thí Gia tộc và Tỷ võ, chính là Tế tổ.
Mộ địa Lục gia nằm ở Vạn Thọ Sơn phía Tây Bắc Ngọc Dương thành, bình thường có người chuyên môn trông giữ chăm sóc, mỗi khi đến niên quan, tất cả đích hệ Lục gia đều phải tiến về tế bái.
Lục Cầm và Lục Ly vừa mới được ghi vào tộc phổ, tự nhiên cũng phải đi theo.
Lục gia ra khỏi thành chưa bao xa, liền nhìn thấy Trần gia cũng đi theo tới.
Vạn Thọ Sơn một dải phong thủy tuyệt giai, rất nhiều mộ địa gia tộc đều ở nơi đó, Trần gia cũng không ngoại lệ, cho nên chúng nhân cũng không suy nghĩ nhiều.
Xe ngựa đi nửa ngày sau, Ngọc Dương thành đã bị bỏ lại xa tít tắp mấy chục dặm, Lục gia chúng nhân cuối cùng cũng đến chân Vạn Thọ Sơn.
Bởi vì nơi đây có nhiều phần mộ, trừ người trông mộ ra, bình thường căn bản sẽ không có những người khác đến, cho nên hoàn cảnh có vẻ hơi âm u.
Đột nhiên, một tiếng ngựa hí chói tai vang lên, từ trong núi rừng âm u xung quanh xuất hiện một đội sơn phỉ tung ngựa phi nước đại.
Người đứng đầu đầu trọc lóc, da đen nhánh, chính là Đại đương gia Hắc Phong Trại Hắc Khuê!
Phía sau bên phải là một nam tử trung niên bạch y đang nhẹ nhàng phe phẩy quạt xếp, mặt mang mỉm cười, là Nhị đương gia Hắc Phong Trại Lâm Tiếu Thư.
Phía sau bên trái là một người râu quai nón đầy mặt, tay cầm song phủ, là Tam đương gia Hắc Phong Trại Thiết Sơn.
Phía bên trái nữa là một người sắc mặt âm ngoan, trên mặt có vết đao dài, là Tứ đương gia Hắc Phong Trại Lệ Hổ.
Phía sau còn có các đường chủ Hắc Phong Trại, cùng hơn trăm sơn phỉ.
Hắc Phong Trại đây là khuynh sào xuất động a!
Sơn phỉ người người cưỡi ngựa, tốc độ bay nhanh, trong chớp mắt đã đến trước xe ngựa Lục gia.
Hắc Khuê cưỡi trên một con giác mã cao lớn, cư cao lâm hạ quét nhìn một vòng người ngựa Lục gia đang hoảng loạn, cuối cùng ánh mắt khóa chặt trên người Lục Ly trong đám người.
"Tiểu Ngũ, nửa năm không gặp, bản sự tăng không ít a!"
Nghe thấy Hắc Khuê chào hỏi Lục Ly, tất cả người nhà Lục gia xung quanh vội vàng né tránh, trống ra một khoảng lớn ở giữa, chỉ còn lại mẫu tử Lục Ly đứng tại đó.
Vốn dĩ người nhà Lục gia đã nghi ngờ mối quan hệ giữa Lục Ly và Hắc Phong Trại, giờ đây trên đường tế tổ lại bị chặn, rất rõ ràng là có người thông tin, mà Hắc Khuê gặp mặt lại trước hết nói chuyện với Lục Ly, đủ loại dấu hiệu biểu minh, Lục Ly rất có khả năng chính là nội quỷ!
Nghĩ đến đây, người nhà Lục gia lập tức quần tình kích phẫn, đặc biệt là phụ tử Lục Trùng, Lục Mãnh, gây náo loạn hung nhất, ngay cả chuyện ngoại địch đang ở trước mắt cũng quên mất.
"Lục Ly, cái thứ ăn cây táo rào cây sung nhà ngươi, uổng công Lục gia ta còn ghi tên mẫu tử các ngươi vào tộc phổ, không ngờ ngươi vậy mà thật sự ẩn chứa họa tâm!" Lục Trùng lớn tiếng quát mắng.
Lục Mãnh, người có băng bó trên cánh tay, cũng mắng theo: "Nói, Hắc Phong Trại đã cho ngươi lợi lộc gì, khiến ngươi như thế nhận giặc làm cha?! Ồ, không đúng, lão tử ngươi vốn chính là sơn tặc!"
Hai người này vừa mắng xong, những người Lục gia xung quanh lập tức kêu la nhương ngoại tất tiên an nội, mắt thấy là phải xông lên trước chặt Lục Ly.
Lục Ly nhìn bộ mặt những người này, trong lòng không nhịn được buồn nôn.
Lúc này, Lục Tuyết đột nhiên đứng ra, chắn ở trước người Lục Ly, "Mọi người bình tĩnh một chút! Ta tin tưởng biểu đệ Lục Ly sẽ không làm chuyện có lỗi với Lục gia! Đây là người của Hắc Phong Trại đang khiêu khích ly gián!"
Thấy Lục Tuyết lưng tựa Lục Ly, chính diện nghênh đón những người khác của Lục gia, Lục Thần vội vàng kinh hô: "Tuyết nhi, mau qua đây! Cẩn thận Lục Ly bắt lại ngươi làm con tin!"
"Ta nói rồi, Lục Ly không phải người xấu!" Lục Tuyết thái độ mười phần kiên quyết.
Tâm tình vốn đang buồn nôn của Lục Ly, đột nhiên có chút tốt hơn.
Đúng vậy, Lục gia là có một số người rất đáng ghét, nhưng đồng dạng cũng có một số người minh biện sự lí, Lục Ly hắn không thể vì những người đáng ghét kia mà hoàn toàn phủ định toàn bộ Lục gia.
Còn như những người đáng ghét kia, Lục Ly thật sự không muốn nhìn thấy bọn họ nữa, chí ít trước khi rời khỏi Lục gia đi ra ngoài xông pha, nhất định phải đuổi bọn họ đi. Lục Ly âm thầm kế hoạch trong lòng.
"Tiểu Ngũ, không tệ mà, nửa năm thời gian, ngươi chẳng những giành được tín nhiệm của Lục gia, vậy mà còn đạt được sự ưu ái của một tiểu mỹ nữu, ha ha." Hắc Khuê thừa dịp lại thêm mắm thêm muối.
Tuy nhiên bề ngoài của Hắc Khuê nhìn qua là một đại hán thô kệch, nhưng người quen biết hắn đều biết, Hắc Khuê thô trong có tế, tâm tư còn âm hiểm hơn lão nhị Lâm Tiếu Thư.
Lục Ly phản kích nói: "Đại đương gia, ngươi luôn luôn không đánh trận không chuẩn bị, đã lần này dám khuynh sào xuất động, chỉ sợ đã làm tốt chuẩn bị rồi chứ? Để ta đoán một chút minh hữu của các ngươi là ai. Ồ, đúng rồi, ta ở trên đường giống như đã nhìn thấy xe ngựa của Trần gia, chẳng lẽ là bọn họ?"
Sở dĩ Hắc Phong Trại có thể tồn tại lâu như vậy, chính là bởi vì Hắc Khuê mỗi lần hạ thủ trước đó, đều sẽ đánh giá thực lực lẫn nhau, nếu như không có ưu thế tuyệt đối, hắn nhất định sẽ không động thủ.
Không tính Lục Tuyết vừa mới tấn thăng, Lục gia tổng cộng có bốn nguyên giả cấp cao thủ, Hắc Phong Trại cũng là như thế, trong loại tình huống này, dựa theo thói quen của Hắc Khuê, hắn hẳn là sẽ không xuất thủ.
Đã lần này dám khuynh sào xuất động, Hắc Khuê liền nhất định có lưu lại hậu thủ. Lục Ly rất tự nhiên liền nghĩ đến Trần gia, cho nên hắn ở đồng thời phản kích, tiện thể điểm tỉnh những người nhà Lục gia vẫn còn một mực không biết gì.
"Người của Hắc Phong Trại còn có minh hữu?"
"Bọn họ đây là muốn đem chúng ta một lưới bắt hết a!"
"Lục Ly không phải là cố ý quấy nhiễu tầm mắt, đả kích lòng tin của chúng ta sao?"
"Chính là, Trần gia dù sao đi nữa, cũng không có khả năng liên minh với người của Hắc Phong Trại chứ?"
"......"
Đối với lời nói của Lục Ly, có người tin, có người không tin, cảnh tượng lại lần nữa lâm vào hỗn loạn.
Đúng lúc này, xe ngựa của Trần gia đã tới.
Gia chủ Trần gia Trần Huy ra vẻ kinh hoảng hô: "A! Phía trước vậy mà xuất hiện người của Hắc Phong Trại! Lục gia chủ, bây giờ chỉ có hai nhà ngươi ta liên thủ, mới có thể xông giết ra ngoài, nếu không tất cả nhân viên gia tộc chỉ sợ đều phải bỏ mạng tại đây! Không biết ý gia chủ Lục gia như thế nào?"
Nghe được gia chủ Trần gia chủ động yêu cầu liên minh, những người nhà Lục gia vốn có chút tin tưởng Lục Ly, lập tức trở giáo, từng người ngược lại mắng Lục Ly ẩn chứa họa tâm, ly gián hai nhà Lục Trần.
Lục Ly không nghĩ, những người này vậy mà ngu ngốc như vậy, hắn đều đã nói rõ ràng như vậy, bọn họ vậy mà còn không tin hắn.
Trong loại tình huống này, Lục Ly biết, hắn bất kể nói cái gì cũng đều không có tác dụng nữa, thế là hắn lười lại phí lời, chỉ đem ánh mắt nhìn về phía Lục Uyên, chờ đợi hắn mở miệng.
Những người khác cũng đưa ánh mắt nhìn về phía Lục Uyên, chờ đợi lựa chọn của hắn.
Trên đường núi, nơi đại chiến sắp tới, vậy mà xuất hiện một sự tĩnh lặng ngắn ngủi.
"Đại ca, ngươi nhìn thế nào?" Lục Phong nhìn về phía Lục Uyên trầm mặc.
Lục Uyên nhìn một chút Lục Ly với vẻ mặt đạm nhiên, cùng Lục Tuyết có thái độ kiên quyết bên cạnh Lục Ly, trong lòng đã có quyết đoán, hắn nhẹ giọng nói với Lục Phong: "Ngươi cảm thấy Trần gia sẽ hảo tâm như vậy cùng chúng ta cộng hoạn nạn?"
Lục Phong lập tức hiểu rõ ý tứ của Lục Uyên, rồi mới hỏi: "Vậy ngươi dự định làm sao bây giờ?"
Trong mắt Lục Uyên hiện lên lãnh quang, "Trước tiên hư dữ uy di với bọn họ, giả ý liên thủ, rồi mới thừa dịp giết chết mấy nguyên giả Trần gia, cuối cùng mấy lão gia hỏa chúng ta chặn lại người của Hắc Phong Trại, để hài tử cưỡi nhanh mã, trốn về Ngọc Dương thành!"
"Ừm!" Lục Phong nặng nề gật đầu.
Kế hoạch này của Lục Uyên, là muốn hi sinh tất cả lão gia hỏa Lục gia, vì hậu bối cầu được một con đường sống.
Lục Ly thông qua Châu lão, cũng nghe được đối thoại của bọn họ, trong lòng không khỏi âm thầm gật đầu, hắn không nghĩ Lục Uyên đối với Lục gia vậy mà lại phụ trách như thế, có một gia chủ như vậy ở đây, Lục Ly sau này cũng có thể yên tâm rời đi rồi.
Gia chủ như vậy, Lục Ly tự nhiên không hi vọng hắn cứ thế chết đi, còn như nguy cơ trước mắt, cứ để hắn Lục Ly đến hóa giải đi!
.
Bình luận truyện