Mãn Đường Hoa Thải
Chương 418 : Nhân như cẩu
Người đăng: Hoa Khai Nguyệt Chính Viên
Ngày đăng: 17:35 19-12-2025
.
Trời sắp ngả về chiều, một hắn tốt binh phản quân tên là Bàng Tiểu Nhị đang dựa lưng vào gốc cây chợp mắt một lát, trong cơn mơ đôi mày cau chặt, vẻ mặt trông có chút khổ sở.
Tiếng còi chói tai vang lên, hắn giật mình tỉnh giấc khỏi cơn ác mộng, vụt đứng dậy. Chỉ chốc lát sau, mấy tên đồng ngũ đã vừa đi vừa chửi đổng từ trong rừng cây bước ra, tứ phía đều có người.
“Đồ chó chết, có ai tìm thấy tiểu cữu cữu chưa?”
“Đội chính tìm thấy rồi.”
Bàng Tiểu Nhị còn tưởng bọn họ đã tìm thấy Tiết Bạch, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đội chính Khổng Nhượng đang xách tai một con thỏ rừng, vừa đi vừa nói: “Vị Tiết thái thú kia chẳng phải cũng chỉ là một con thỏ thôi sao?”
Đám binh lính lập tức cười rộ lên một trận.
“Đội chính, ta nghe người ta nói Dương gia tỷ muội kia kiều diễm lắm, thật sự có chuyện tốt là ngủ với các nàng xong lại được thăng quan sao.”
Khổng Nhượng gật đầu ra vẻ nghiêm túc, nói: “Đợi chúng ta bắt được Tiết Bạch, ninh thịt hắn lên mỗi người ăn một miếng, thì cũng có thể khiến các mỹ phụ nhân dễ dàng để mắt tới chúng ta.”
“Thật ư?”
“Đồ ngu!” Khổng Nhượng mắng: “Đánh vào Trường An, ngươi muốn kiểu phụ nhân nào mà chẳng có, cần gì phải phiền phức như vậy? Ha ha ha.”
Tiếng cười đùa càng lớn hơn, đây cũng là một biểu hiện của sĩ khí đang lên cao, nhưng Bàng Tiểu Nhị lại nghe không hiểu bọn họ đang nói gì.
Bàng Tiểu Nhị vốn không thuộc đội này, đội chính của hắn là Nhiếp Bình Lỗ nảy sinh xung đột với Tôn Nhượng, bị Lư tướng quân giết chết, hắn mới bị biên chế vào dưới trướng Khổng Nhượng. Trải qua tất cả những chuyện này, chẳng nói rõ được là tâm trạng gì, trong đầu hắn cứ mụ mị cả đi.
Khổng Nhượng liền dẫn bộ hạ nướng thỏ ăn, lửa mới nhóm lên được một lúc, tiếng còi dồn dập và chói tai kia lại vang lên lần nữa. Rất nhanh có kỵ binh từ xa phi tới, hét lớn: “Tiết Bạch đã tiến vào Nam Bạch thôn, lập tức đến bao vây!”
Ngọn lửa liếm vào da thỏ, mỡ chảy ra, phát ra tiếng “xèo xèo”, Khổng Nhượng nhìn thấy thế, bèn nói: “Đợi chúng ta ăn xong rồi đi, vẫn còn kịp.”
“Không được! Tướng quân có lệnh, tức tốc khởi hành, không được chậm trễ!”
“Được rồi.”
Khổng Nhượng dùng sức đá một cú, hất đất cát lấp lên đống lửa, trút nỗi bất mãn trong lòng. Kể từ khi làm phản đến nay, bọn họ nhận được vô số ban thưởng, lại được dung túng đốt phá cướp bóc, sĩ khí đang lúc dâng cao, ai nấy đều mong sớm ngày bôn tập đến Lạc Dương để làm một trận lớn, nay bị phái đến vây chặn Tiết Bạch liền cảm thấy có chút vô vị.
Cứ như là đã hẹn đi săn thú lớn, đến lúc xuất phát lại thành “Đi, bắt con chuột kia lại”.
“Đội chính, cứ nướng đi thôi, nhiều người thế này đối phó với một tên Tiết Bạch thì tốn bao nhiêu thời gian chứ? Nam Bạch thôn cũng không xa, lập công xong, quay lại ăn là vừa đẹp.”
“Ha ha ha, cũng phải.” Khổng Nhượng cười lớn, “Các huynh đệ, cái thôn kia chúng ta từng tới rồi, hôm nay lại đi một chuyến nữa.”
“Được!”
Bọn họ rất nhanh đã thúc ngựa rời đi, bỏ lại đống lửa trại vẫn đang nướng dở con thỏ rừng, ngọn lửa cứ thế từng chút một hong lớp da thịt kia thành màu vàng kim đầy dụ hoặc.
~~
Ánh tà dương nhuộm đỏ những đám mây nơi chân trời. Vào những buổi chiều tà trước đây, trong Nam Bạch thôn thường khói bếp tỏa lan, là thời khắc náo nhiệt nhất. Hôm nay nơi này lại có vẻ tĩnh mịch lạ thường, gà chó chẳng nghe tiếng.
Đặng Tứ Nương chạy ra khỏi rừng cây, không kìm được lòng mà lao vào trong thôn, sơ ý vấp ngã xuống đất. Thứ làm nàng vấp ngã là hai thi thể nằm ngang trên mặt đất, là những người hàng xóm mà nàng quen biết. Đi tiếp về phía trước, thi thể nam nhân của nàng đang nằm sấp bên cạnh cây cầu nhỏ.
Nàng chạy qua cầu, nhào tới bên cạnh y, ngẩng đầu nhìn lên, khắp thôn đều là thi thể, có cái đã bị chó hoang cắn nuốt đến mức không còn ra hình thù. Tình cảnh này khiến mắt nàng cay xè, òa khóc nức nở.
Trong rừng cây sau lưng vang lên một trận xáo động, có động tĩnh bất ngờ khiến lũ chim hoảng sợ bay vút lên.
Cả Nam Bạch thôn chuyển từ tĩnh sang động chỉ trong thời gian rất ngắn, tứ phía như đã ước hẹn mà cùng lúc ầm ĩ hẳn lên. Tiếng vó ngựa bôn tập như sấm rền, tiếng tù và truyền tín hiệu, cùng với đủ loại tiếng hò hét.
“Thu hẹp vòng vây, đừng để bọn chúng chạy thoát!”
Đặng Tứ Nương đang quỳ bên thi thể quay đầu lại, trong tàn huy cuối cùng của ánh tịch dương, nàng nhìn thấy bụi đất bay mù mịt, từng hàng kỵ binh như núi như rừng xuất hiện ở phía bên kia cầu.
Tuy chỉ vài trăm người, nhưng lại giống như thiên binh vạn mã chỉ vì một mình nàng mà đến.
Cảm giác áp bách ập vào mặt, tựa như nàng chỉ là một con kiến hôi nhỏ bé, mà cả ngọn núi Thái Sơn đang đè nặng trên đỉnh đầu nàng. Trong nỗi sợ hãi tột độ lại nảy sinh một loại ảo giác khác.
Dù chỉ là một thôn phụ, nàng vậy mà cũng dấy lên hào tình kiêu hãnh rằng bản thân đáng giá để địch lại với thiên binh vạn mã.
“Chỗ kia có người!”
“Bắt lấy ả!”
Một đội kỵ sĩ lao thẳng về phía nàng, tựa như dòng nước đang chảy ngang chuyển thành hàng dọc, giương cao binh khí trong tay.
Khoảnh khắc tiếp theo, dị biến nổi lên.
“Uỳnh!”
Cây cầu nhỏ ầm ầm nổ tung, hai tên kỵ binh trên cầu trong nháy mắt cả người lẫn ngựa bị nổ thành mảnh vụn, mà trong số những kỵ binh đã qua cầu cũng có hai kẻ bị hất văng lên cao, ngã xuống đất, thân thể đứt làm đôi.
Thế công náo nhiệt vừa rồi còn đang tiến lên không lùi bỗng chốc khựng lại, mọi người đều kinh hãi, trân trân nhìn nửa khúc thi thể trên mặt đất đến ngẩn ngơ.
“Đạm cẩu tràng.”
Khổng Nhượng khó khăn lắm mới trấn an được chiến mã đang hoảng sợ, hoàn hồn lại trước tiên chửi thề một câu để xả nỗi sợ hãi trong lòng, phát hiện toàn thân mình đã ướt sũng, đều là do mồ hôi lạnh thấm ra.
Gã thuộc đội thứ hai sắp sửa qua cầu, cách người bị hất văng kia chỉ hơn mười bước, nhìn thấy rõ ràng thân thể mặc giáp trụ kia bị xé nát như thế nào. Mảnh giáp vỡ vụn còn bắn bị thương một tên lính cách gã không xa ở phía trước, tên lính kia bị gọt mất nửa cái mũi, kêu la thảm thiết, nhìn mà kinh tâm động phách.
“Đây chính là Thiên lôi địa hỏa ư?”
Tướng quân của Khổng Nhượng là Lư Tử Kỳ chính là bị nổ chết, gã khi đó rất may mắn không bị điều đến thành Chân Định, còn cho rằng lời mô tả của các đồng ngũ có mặt tại đó là quá phóng đại. Hôm nay tận mắt chứng kiến, trong lòng đã nảy sinh ý định rút lui.
Thảo nào tất cả mọi người đều coi trọng Tiết Bạch, nhân vật như vậy, há là một tên tiểu tốt bình thường như mình có thể bắt được sao?
“Trong sông có người!”
Chợt có người hô lên một câu, mọi người định thần nhìn lại, quả nhiên có người đang chạy trên bãi sông phía bên dưới.
“Nhanh, bắn chết hắn!”
Mũi tên liền “vút vút” lao xuống bãi sông.
Khổng Nhượng cũng bắn một mũi tên, nhưng gã còn chưa hoàn hồn sau cơn kinh hãi, tay run rẩy dữ dội, mũi tên cuối cùng bay thẳng xuống sông.
Gã không nói ra, nhưng kỳ thực, gã chưa đánh đã sợ ba phần.
Vốn tưởng rằng chỉ cần xông vào trong thôn bắt người, là một chuyện rất đơn giản, nhưng hiện tại, phản quân buộc phải cách một dòng sông chỉnh đốn lại trang bị, bắc lại một cây cầu.
~~
Con thỏ trên đống lửa từng chút một bị nướng cháy, da thịt từ màu vàng kim dần chuyển sang đen kịt, cuối cùng, ngay cả xương cũng bị thiêu thành than.
Củi cũng đã cháy hết, lửa lụi dần.
~~
Khổng Nhượng đói đến mức bụng dính vào lưng, vốn tưởng đêm nay chỉ cần bao vây thôn, đề phòng Tiết Bạch chạy trốn là được, nhưng sau khi màn đêm buông xuống, Điền Đình Lâm đích thân chạy tới.
Các giáo úy vội vàng nghênh đón, mặt lộ vẻ hổ thẹn.
“Chuyện gì xảy ra thế này?” Sắc mặt Điền Đình Lâm khó coi, “Đại quân canh năm là phải nhổ trại, Tướng quân vẫn đang đợi tin tức!”
Ngày thường y đều gọi Điền Thừa Tự là “A huynh”, lúc này gọi là “Tướng quân” tỏ ra trịnh trọng hơn nhiều, hẳn là trước khi xuất phát đã bị Điền Thừa Tự quở trách nặng nề một trận.
“Lại gặp thiên lôi địa hỏa, đầu thôn cuối thôn đều có, chết sáu người, bị thương hơn ba mươi người. Thương vong là chuyện nhỏ, chỉ sợ vẫn còn lôi, trong đêm tối mạo muội hành động, để Tiết Bạch thừa cơ hỗn loạn chạy thoát thì không hay.”
“Ta không nghe giải thích!” Điền Đình Lâm quát: “Đại quân ngày đêm đi sáu mươi dặm đến đây, vì một con chuột mà còn phải trì hoãn mấy ngày sao?!”
Y rất nghiêm khắc, hơn nữa còn mang thêm hai trăm người tới, lập tức ra lệnh cho hai trăm người này tản ra bao vây, những người còn lại tiến vào thôn bắt giết Tiết Bạch.
Nhiều bó đuốc hơn được thắp lên, ánh lửa lại sáng thêm một chút.
“Qua cầu.”
Khổng Nhượng một tay cầm đuốc, một tay nắm cương ngựa, nhìn về phía cây cầu vừa mới bắc xong phía trước, trong lòng vẫn còn sợ hãi, quay đầu nhìn thoáng qua, quát: “Bàng Tiểu Nhị, ngươi qua trước!”
“Nặc.”
Bàng Tiểu Nhị cũng sợ bị nổ tan xác, sắc mặt trắng bệch nhận lệnh, thúc vào bụng ngựa, điều khiển ngựa tiến lên, nhưng con chiến mã kia cũng vì tiếng nổ lớn mà kinh sợ, ngửi thấy mùi thuốc súng gay mũi, không chịu bước tới.
“Tiểu súc sinh, đi.”
Bàng Tiểu Nhị đành phải xuống ngựa, dắt nó qua cầu. Lần này không gặp phải vụ nổ, hắn sang đến bờ bên kia, đi về phía trước hơn mười bước, nhìn thấy phía trước có vài thi thể nằm sấp, đây là do đội chính Khổng Nhượng của hắn dẫn người giết.
“Lục soát từng gian một!” Khổng Nhượng đi ở phía sau, thúc giục.
Cái thôn này cũng coi là lớn, nhà cửa đều xây bằng đất vàng, hai bên ngõ nhỏ là tường đất lồi lõm, ánh đuốc chiếu vào, có thể nhìn thấy mạng nhện trên tường, con đường dài hẹp phía trước vẫn là một màn đêm đen kịt.
Bàng Tiểu Nhị đạp tung một cánh cửa, nhìn thấy bên trong có thi thể một đứa trẻ đang nằm sấp, lập tức sững sờ, cảm thấy sống lưng lạnh toát, mồ hôi trên trán không ngừng rịn ra.
“Ở đây không có, tìm tiếp đi.”
Một đội người quay lại ngõ nhỏ.
Bàng Tiểu Nhị thần hồn nát thần tính, nhìn ngó tứ phía, rốt cuộc lên tiếng hỏi: “Các ngươi có nghe thấy... tiếng trẻ con không?”
“Đồ ăn hại, bớt nói nhảm đi, tìm cho kỹ vào.”
“Ta cảm thấy không ổn đâu.” Khổng Nhượng nói, “Chúng ta cầm đuốc đi ngoài sáng, nếu đụng mặt Tiết Bạch, liệu có giết nổi người của hắn không?”
Gã cho rằng Điền Đình Lâm vẫn là quá vội vàng, ba trăm người cũng được, năm trăm người cũng thế, tản vào trong cái thôn này, gặp phải nhân mã của Tiết Bạch, ít nhiều đều sẽ có thương vong. Chi bằng nghỉ ngơi một đêm cho tốt, ban ngày hãy lục soát.
“Cứ đi trong cái ngõ này như thế, rất dễ bị phục kích đó...”
“Phập.”
Khổng Nhượng cảm thấy có máu bắn lên người, quay đầu nhìn lại, lập tức kinh hãi hét lên: “Ở đây!”
Phía sau ngõ nhỏ, không biết từ lúc nào đã xuất hiện hai đại hán hung thần ác sát, trên người giáp trụ đầy đủ, tay cầm trường bính mạch đao sắc bén, đã lại giương đao bổ xuống.
Hai người này không mang theo đuốc, bọn họ ôm cây đợi thỏ thì không cần mang theo.
“Người đâu!”
Khổng Nhượng rõ ràng chiếm ưu thế về quân số, nhưng trong lòng đã khiếp sợ trước, hồi lâu mới nhớ tới việc thổi còi, gã hoảng loạn đưa còi lên miệng.
“Tuýt ——”
Tiếng còi vừa mới cất lên, mạch đao đã “vút” một tiếng bổ xuống, chém nghiêng vào cổ gã.
Bàng Tiểu Nhị đi tuốt đằng trước quay đầu lại, cách mười mấy tên đồng ngũ, không nhìn rõ chuyện gì đã xảy ra, chỉ nghe thấy đồng ngũ hô hoán “Đội chính chết rồi” xô đẩy hắn chạy về phía trước.
Trong đó cũng có binh lính muốn liều chết đánh một trận, thế nhưng dưới địa thế này, chỉ có nước bị xô đẩy, nhưng hễ ai chạy chậm một chút, lưỡi mạch đao sắc bén kia liền không chút lưu tình mà chém tới.
Bàng Tiểu Nhị thậm chí còn chưa nhìn rõ mặt kẻ địch, đã bị đẩy đến mức vứt cả vũ khí, hắn dứt khoát mặc kệ tất cả mà cắm đầu chạy về phía trước, lúc này mới để ý thấy rất nhiều nơi đều đang hô hoán “Ở đây!”.
Tiếng còi vang lên liên hồi, phảng phất như khắp thôn đều là Tiết Bạch.
Phía trước đột nhiên thoáng đãng, những con ngõ nhỏ chằng chịt hội tụ về một tòa từ đường ngay giữa thôn, binh lính các đội tháo chạy đều dồn về cùng một chỗ.
Có một vị giáo úy đang cố gắng kiểm soát cục diện, hét lớn: “Đừng loạn, liệt trận, liệt trận!”
Bàng Tiểu Nhị theo bản năng định chạy qua đó, nhưng mà, câu nói lúc nãy của Khổng Nhượng lại hiện lên trong đầu, khiến hắn bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Tiết Bạch căn bản không phải là con mồi trốn ở một nơi nào đó trong thôn, mà là tay thợ săn đã giăng sẵn mai phục đợi con mồi tới cửa.
Bọn chúng, đám phản quân này mới là con mồi...
“Uỳnh!”
Đây là vụ nổ thứ ba, nhưng thương tổn gây ra tuyệt đối không phải hai lần trước có thể so sánh. Khi mấy chục tên lính phản quân hỗn loạn chen chúc vào một chỗ, thuốc nổ đã phát nổ ngay giữa bọn chúng.
Thừa thế, ngọn lửa lớn từ giữa thôn bùng lên, cuộn trào về bốn phương tám hướng.
~~
Điền Đình Lâm cũng biết mình có chút vội vàng, Tiết Bạch không phải là đối thủ bình thường, quan bái Thái thú, còn có thể mượn việc buôn bán phi tiền để điều động thế lực dân gian không nhỏ, tuy nói không thể ngăn cản đại quân, nhưng trong những trận chiến nhỏ lẻ thế này lại chiếm ưu thế rất lớn.
Lùng bắt nóng vội, e rằng sẽ có thương vong không nhỏ.
Đương nhiên, làm như vậy cũng là vì lo cho đại cục. Bởi vì Thái Nguyên chưa hạ được, hơn nữa Lý Quang Bật đã được Tiết Bạch đề cử làm Hà Đông tiết độ phó sứ, vậy thì nếu không bắt giết Tiết Bạch, vị Thái thú Hà Đông này rất có khả năng sẽ chạy về Thái Nguyên dẫn viện binh tới, đánh ngược về Thường Sơn, cắt đứt hậu phương của đại quân.
So với nỗi lo âu này, tổn thất một ít binh lính, nhanh chóng loại bỏ một khối tâm bệnh, cái giá như vậy là thứ mà Điền Thừa Tự hoàn toàn có thể chấp nhận được.
Tiếng nổ ầm ầm từ xa vọng lại, một lần nữa gây ra sự xáo động không nhỏ cho đám binh sĩ, nhưng Điền Đình Lâm đã sớm liệu trước. Y biết Tiết Bạch nhất định còn thuốc nổ, nhưng thuốc nổ rồi cũng có lúc dùng hết, dùng mạng của mười mấy hai mươi tên lính để tiêu hao, cũng đáng.
Sau đó, ánh lửa trong thôn sáng lên, ngày càng rực rỡ.
“Bọn chúng phóng hỏa rồi.”
Điền Đình Lâm nhíu mày, ý thức được thương vong e rằng còn lớn hơn so với dự tính.
Thấy tình hình này, vị Chưởng thư ký trong quân của y cũng tiến lên, hạ giọng nói: “Điền tướng quân, e là không đúng lắm. Tiết Bạch có lợi khí là Thiên lôi địa hỏa này, phá vây không khó, cớ gì lại co cụm trong cái Nam Bạch thôn nhỏ bé này?”
“Ý của ngươi là, hắn đang thiết phục?” Sắc mặt Điền Đình Lâm khó coi.
“Ta còn nghe nói, hắn còn có một vật tên là ‘Thiên lý kính’, có thể nhìn thấy ngàn dặm hay không thì khó nói, ít nhất có thể thấy sự vật cách xa vài dặm. Vậy thì khoan nói đến chuyện phá vây, hắn cũng không nên dễ dàng bị bao vây như thế.”
“Bất luận thế nào, hắn tất phải chạy về hướng tây.” Điền Đình Lâm nói: “Ta còn phòng bị hắn một chiêu.”
“Ta đã bảo mà, phía tây sao lại yên tĩnh như thế, Tướng quân hóa ra là vây ba thả một, phía tây còn có phục binh chứ gì?”
Điền Đình Lâm bỗng nhiên giơ tay lên, cắt ngang lời của vị mưu liêu, nói: “Ngươi nghe đi.”
Gió thổi thế lửa trong thôn bùng lớn, cũng mang theo tiếng kêu thảm thiết. Nhưng thứ Điền Đình Lâm muốn nghe không phải là cái này, y quay đầu lại, nhìn về phía sau lưng, lẩm bẩm: “Có người đến.”
“Tướng quân lại phái binh tới sao?”
Điền Đình Lâm ngẩng đầu nhìn sắc trời, đã canh ba rồi, hẳn là Điền Thừa Tự đã hạ lệnh cho đại quân nấu cơm, chuẩn bị nhổ trại, đợi tin tức của Tiết Bạch đến mất kiên nhẫn, lại muốn sai người đến giục.
Dần dần, một đội kỵ binh xuất hiện cách y vài chục bước, dưới ánh trăng, hiện ra những đường nét đầy sát khí.
“Kẻ đến là ai? Đối cờ hiệu!”
Đối phương không đáp lời, dồn dập ghìm cương, chỉnh đốn hàng lối, để ngựa nghỉ ngơi.
Tuy vừa tối vừa xa, nhưng Điền Đình Lâm có thể cảm nhận được chiến mã của đối phương đang cào móng xuống đất, chuẩn bị tư thế xung phong, y hít sâu một hơi khí lạnh, quát lớn: “Là kẻ địch!”
Tiếng còi lại dồn dập vang lên. Phản quân số lượng không ít, nhưng vì để bao vây, lùng bắt, nên đã quá phân tán, vội vàng ứng địch, bắt buộc phải tập hợp lại trong thời gian ngắn nhất.
Nhưng nhân mã của Tiết Bạch đã bắt đầu xung phong rồi, số lượng không nhiều, lại giống như một lưỡi dao găm sắc nhọn, không kịp đề phòng mà đâm thẳng vào trái tim của Điền Đình Lâm.
~~
Trong Nam Bạch thôn, thế lửa càng lớn, huyết quang văng khắp nơi.
Bàng Tiểu Nhị điên cuồng tháo chạy, cuối cùng cũng chạy về đến bờ sông, hướng về phía bờ bên kia hét lớn: “Tướng quân! Bị mai phục rồi!”
Nhưng mà, đáp lại hắn chỉ có từng tiếng kêu la hoảng loạn.
“Kẻ địch từ ngoài thôn đánh tới rồi...”
Bàng Tiểu Nhị không hiểu kẻ địch rõ ràng đang ở trong thôn, sao lại có thể ở ngoài thôn? Bất luận thế nào, việc Điền Đình Lâm bị tập kích đã phá hủy ý chí cuối cùng của hắn. Trong lòng hắn chỉ còn một ý niệm, chính là trốn càng xa càng tốt.
Hắn nhìn quanh tứ phía, phía tây là yên tĩnh nhất, thế là chạy về hướng tây. Cảm thấy mũ giáp trên người vừa nặng vừa vướng víu, hắn dứt khoát cởi luôn mũ giáp ra, lập tức cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Chạy mãi chạy mãi, tiếng nước chảy phía trước càng lúc càng gần, Nam Bạch thôn nằm ngay bên bờ sông Hô Đà, phía trước chính là khúc quanh của dòng sông, còn có một hồ nước khá lớn. Cuối cùng, hắn nhìn thấy một mảng nước lấp lánh ánh trăng.
Bàng Tiểu Nhị không biết bơi, nghe tiếng chém giết từ xa, hắn chạy dọc theo bờ sông, dần dần chạy không nổi nữa, đang lúc tuyệt vọng, thì nhìn thấy một chiếc thuyền nhỏ đang neo bên bờ, hắn vội vàng chạy tới, đưa tay cởi dây thừng.
“Phù —— phù ——”
Hắn quá mệt mỏi, ngón tay chẳng còn chút sức lực, càng sốt ruột càng không cởi được, bỗng nhiên, sau gáy bị đập mạnh một cái, hắn ngã nhào xuống đống bùn lầy bên bờ sông.
“Tha mạng, ta không có làm phản, không có!”
Bàng Tiểu Nhị chẳng màng quay đầu lại, cứ thế cầu xin tha mạng.
Đầu hắn đau như búa bổ, nhưng lưỡi đao sau lưng lại không chém xuống nữa, hắn thấy cầu xin như vậy có tác dụng, mới xác định kẻ đến không phải là đồng ngũ của mình.
“Thật mà, ta bắc thượng tòng quân, là muốn vì nước trấn giữ biên cương, Nhiếp đội chính nói với ta ‘Bất giáo Hồ mã độ Âm Sơn’, ta thật sự không muốn làm phản, bọn họ ép ta, ép ta...”
Vừa nói, Bàng Tiểu Nhị nước mắt nước mũi giàn giụa.
Hắn là nhi tử thứ hai trong nhà, a huynh của hắn lớn hơn hắn mười lăm tuổi, những năm đầu đã tử trận trong cuộc chiến với Khiết Đan. A nương hắn năm nay đã năm mươi hai tuổi rồi, tóc bạc trắng xóa, già nua yếu ớt. Hắn tha thiết hy vọng có thể lập được quân công, sớm ngày hoàn hương phụng dưỡng a nương.
“Thật đó, ta chưa từng đọc sách, nhưng biết hai chữ ‘Trung hiếu’, Tướng quân nể mặt a nương đáng thương của ta, tha cho ta một mạng đi.”
“Ta tha cho ngươi, ai tha cho con ta.”
Bàng Tiểu Nhị nghe thấy giọng nói vang lên sau lưng, sững sờ, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy người cầm đao đứng sau lưng hắn là một nông phụ.
Nỗi sợ hãi ban đầu trong lòng hắn lập tức tan biến không ít.
“Ngươi giết con ta!” Người nông phụ kia gầm lên, một đao chém xuống.
Bàng Tiểu Nhị đưa tay đỡ lấy, chộp lấy tay nàng, liều mạng đẩy ngược lưỡi đao về phía cổ nàng, hai người cứ thế giằng co.
Liều chết vật lộn, cả hai đều dùng hết toàn lực, cả khuôn mặt Bàng Tiểu Nhị đỏ bừng, khó khăn lắm mới ép được lưỡi đao từng chút một đè lên vai người nông phụ.
Mắt hắn trợn trừng như sắp nứt ra, tiếp đó liền chạm mắt với nàng, lập tức cảm nhận được một luồng hận ý mãnh liệt vô cùng, ngay trong khoảnh khắc này, hắn đoán được nàng là ai — a nương của hai đứa trẻ chết dưới đao hắn.
Nhưng Bàng Tiểu Nhị cảm thấy oan uổng trước tiên, hắn có cách nào đâu chứ? Đông Bình quận vương làm phản, Tướng quân làm phản, Đội chính bị giết rồi, lúc đó hắn nếu không ra tay, người chết chính là hắn.
Đây là sự bất lực của loạn thế, hai người bọn họ trước đây chưa từng nếm trải.
Loạn thế ập đến, giống như một cơn sóng dữ ập xuống, đập nát những con tôm tép như bọn họ.
Một tia áy náy dâng lên trong lòng Bàng Tiểu Nhị.
“Phập.”
Ngay trong sát na này, lưỡi đao kia đã đè nặng vào trong cổ hắn, máu tuôn trào.
Ánh mắt hắn tan rã, phát ra tiếng ư ử cuối cùng.
Dưới loạn thế, hắn cùng con chó mực nhỏ nhà Đặng Tứ Nương đều chung một số phận.
“Hức hức.”
Đặng Tứ Nương đứng dậy, nghe thấy kẻ giết con mình phát ra tiếng rên rỉ như chó con, sống mũi cay cay, òa khóc.
Nàng đã về nhà rồi.
Chạy ra hậu viện, nàng nhìn thấy trên miệng vại nước đặt hai tảng đá lớn, lúc đó liền chết sững. Nàng lao tới, dùng sức đẩy văng tảng đá kia đi, đẩy luôn cả nắp vại nước xuống đất.
Cú đó dùng sức quá mạnh, nàng cũng ngã sõng soài trên mặt đất.
“Ngũ Oa!”
Lúc đó nàng khóc lóc hét lớn một tiếng, hồi lâu không nghe thấy tiếng trả lời. Nàng không dám nhìn vào trong vại nước, trong đầu lại hiện lên hình ảnh sau khi nàng ngất đi ở nhà chính.
“Khổng đội chính, con ả chó chết còn giấu một đứa nhỏ trong cái vại này.”
“Vậy thì giúp ả giấu cho kỹ vào, đậy lại, ha ha ha...”
Đặng Tứ Nương lúc đó đã có ý muốn chết.
Khi trời tối, vụ nổ trên cầu nhỏ khiến phản quân không lập tức vào thôn, nàng ở hậu viện nhà mình đào một cái hố lớn, an táng đứa con đã chết của mình.
Khóc lớn một trận xong, nàng quay lại phía cây cầu nhỏ, định kéo cả trượng phu của mình về an táng.
Cũng chính lúc đó, nàng nhìn thấy một đội binh lính cầm đuốc, dắt ngựa qua cây cầu vừa được bắc lại, trong đó có vài gương mặt vừa nhìn đã khiến lòng căm hận trong nàng dâng trào.
Thế là, mượn bóng đêm che chở, cùng sự quen thuộc với thôn làng, nàng lặng lẽ bám theo bọn chúng, nghĩ rằng sẽ dùng mạng của mình đổi lấy một mạng của bất kỳ kẻ nào trong số chúng.
Trong quá trình đó, Đặng Tứ Nương kỳ thực đã thoáng thấy một nhóm người khác, nàng biết bọn họ là thủ hạ của vị Tiết thái thú kia, nàng không dám lại gần, cách một đoạn, chứng kiến bọn họ đột tập vào phản quân.
Những người đó sẽ không đuổi theo những kẻ lọt lưới bỏ trốn, nhưng nàng thì không buông bỏ được mối thâm thù trong lòng, thế là đuổi theo, cuối cùng tự tay giết chết một kẻ thù, dù nàng biết rõ đối phương cũng là bị ép buộc.
Lúc này tâm nguyện cuối cùng đã xong, Đặng Tứ Nương cầm lấy thanh trường đao trên tay, ánh mắt lại liếc thấy thi thể trên mặt đất, nàng không muốn chết cùng một chỗ với kẻ hung ác, bèn bước lên thuyền nhỏ, cắt đứt dây thừng, chống sào, chèo về phía sâu trong sông Hô Đà.
Nàng cúi người nhìn mặt sông đen ngòm sâu thẳm, hy vọng nó có thể gột rửa đi sự ô trọc trên người mình.
Đang định tung mình nhảy xuống, bỗng nhiên, bờ tây truyền đến tiếng động kinh thiên động địa.
Đó mới thực sự là khí thế của thiên binh vạn mã, khí thế còn hùng tráng hơn cả mấy trăm kỵ binh lúc chập tối, trời đất dường như cũng vì thế mà rung chuyển.
Ánh lửa sáng rực, tựa như mặt trời mọc lên từ đằng tây.
“Ngay bên bờ sông!”
Đặng Tứ Nương một lần nữa cảm nhận được cảm giác áp bách cùng kiêu hãnh khi bị trọng binh vây tiễu, điều này khiến nàng nhất thời quên cả việc tìm cái chết, cách bờ sông nhìn sự biến đổi của ánh lửa, tưởng tượng ra cảnh chém giết thảm liệt mà nàng chưa từng thấy bao giờ.
Chiếc thuyền nhỏ không ngừng bị nước sông cuốn trôi xuống hạ lưu.
Nàng nỗ lực chèo thuyền, nhưng vẫn cách chiến trường kia ngày một xa.
Mãi cho đến khi dần dần không còn nghe thấy tiếng hò reo chém giết nữa, nàng cảm thấy bốn bề lại trở nên tĩnh lặng, một lần nữa chuẩn bị gieo mình xuống sông.
Đúng lúc này, một tia nắng sớm rọi xuống mặt sông, xua tan bóng tối.
Dòng nước phản chiếu ánh dương, lọt vào mắt Đặng Tứ Nương, nàng không khỏi sững người, phát hiện trên mặt sông đang trôi nổi vài thi thể.
Trong đó có một thi thể thu hút sự chú ý của nàng, nhìn trang phục thì phân minh là người trong nhóm đi cùng Tiết thái thú mà nàng gặp hôm qua. Nàng vội vàng chống thuyền qua đó, tốn sức dùng sào tre móc lấy cái xác, kéo lại gần, nương theo ánh nắng ban mai nhìn kỹ, lại chẳng phải vị Tiết thái thú mà nàng tưởng.
Cũng chẳng biết trận chiến đêm qua rốt cuộc thế nào rồi.
Tiếp đó, nàng nghe thấy tiếng sặc nước khe khẽ.
.
Bình luận truyện