Mãn Đường Hoa Thải
Chương 409 : Tâm cấp
Người đăng: Hoa Khai Nguyệt Chính Viên
Ngày đăng: 02:47 15-12-2025
.
Thái Nguyên.
Trong công giải của nha thự vang lên một tràng tiếng "ục ục", còn kèm theo cả mùi hôi thối nồng nặc.
Dương Quang Kiều nỗ lực kẹp chặt hai bên mông, vì dùng sức quá nhiều, cả khuôn mặt đều nhăn nhúm lại.
Trên trác án, bát trà thang màu vàng sẫm đã vô tình bị sóng ra một ít, phó dịch múc canh vội vàng hớt lấy bọt nước, đáng tiếc đã không kịp nữa rồi. Hương trà hòa lẫn với mùi xú uế, xộc thẳng vào mũi mỗi người.
"Cứ để Phủ doãn đi đi." Có quan viên cuối cùng không nhịn được mở miệng, ánh mắt như có như không liếc về phía Điêu Bính đang đứng sau lưng Dương Quang Kiều.
Kỳ thực mọi người đều nhìn rất rõ, Dương Quang Kiều chính là bị khống chế, Tiết Bạch, Vương Trung Tự đang ép Phủ doãn để ra lệnh cho phủ Thái Nguyên. Trước đó vì sợ rước họa vào thân, ai nấy đều giả ngây giả dại, coi như không biết. Nhưng hiện tại, chiếu dụ của Thánh nhân đã ban xuống, bọn họ không thể tiếp tục giả vờ được nữa.
Như vậy, thanh đao của Điêu Bính đã không thể ngăn cản bọn họ lập công cầu tiền đồ, bọn họ hoàn toàn có thể động võ, cho dù có làm Dương Quang Kiều bị thương cũng chẳng sao.
"Phải đó, dù sao cũng nên để Phủ doãn đi đại tiện chứ." Càng nhiều quan viên phủ Thái Nguyên bắt đầu gây sức ép với Điêu Bính.
Dương Quang Kiều nghe những lời nói dường như là muốn tốt cho mình này, biết rõ bọn họ sắp sửa động thủ bất cứ lúc nào, đến lúc đó người chết đầu tiên e rằng chính là hắn.
Trong lòng hắn đắng ngắt, cố gắng đè nén cơn đau quặn trong bụng, quay đầu thấp giọng cầu khẩn: "Lão phu tràng vị không tốt, gần đây ăn phải nhiều đồ bẩn quá, thật sự không nhịn nổi nữa rồi." (tràng vị: dạ dày)
Điêu Bính quét mắt nhìn phản ứng của đám người trong sảnh, nói: "Phủ doãn mời."
Dương Quang Kiều vội vàng đứng dậy, rảo bước đi nhanh, ra khỏi công giải.
Thông thường mà nói, cao quan trong phủ thự đa phần đều dùng thùng vệ sinh, lại có người chuyên trách dọn dẹp. Chỉ có hạ nhân tạp dịch mới phải đến nhà xí vừa bẩn vừa thối ở góc Tây Bắc. Nhưng lúc này cái Dương Quang Kiều cần là mượn cơ hội tránh xa thị phi, thế là một mạch chạy thẳng đến nhà xí.
"Nhanh nhanh nhanh nhanh."
Nguy hiểm đang cận kề trước mắt, nhưng hắn căn bản không thể suy nghĩ, đại não chỉ có thể tiếp nhận sự thúc giục không ngừng của tràng vị.
Cùng lúc đó, có tiếng hô cao vọng lại từ xa.
"Năm trăm dặm hỏa tốc!"
Gấp, rất gấp.
Dương Quang Kiều gần như dùng động tác ác hổ vồ mồi lao vào nhà xí, trước đó, hắn đã cởi đai lưng, vén vạt áo lên.
"Phù rù rù rù rù."
Mùi xú uế thả sức bay xa, hun cho Điêu Bính đang định đi theo vào phải lùi lại liền hai bước.
Dương Quang Kiều lập tức nhổm nửa người dậy, đóng cửa lại, cài then thật chặt. Giờ khắc này, hắn cuối cùng cũng thả lỏng, thở phào nhẹ nhõm một hơi dài. Cảm giác cuộn trào trong ruột gan đã được trút bỏ, hắn lại còn có cảm giác an toàn.
Khoảng chừng một nén nhang, Điêu Bính ở ngoài cửa thúc giục: "Ngươi xong chưa?!"
"Không, không được, vẫn còn một chút!" Dương Quang Kiều dùng hết sức bình sinh, khiêng hai cái thùng phân chặn ở cửa, thở hồng hộc nói: "Sắp, sắp rồi."
Lúc này, thế mà lại có tiếng hô vang lên lần nữa.
"Năm trăm dặm hỏa tốc!"
Dương Quang Kiều không cần đoán cũng biết nội dung trên văn thư hỏa tốc đó là gì, hẳn là lúc này các quan viên phủ Thái Nguyên đã tiếp chỉ, đồng thời thương lượng xong xuôi rồi.
Quả nhiên, không bao lâu sau liền có tiếng bước chân dồn dập cùng tiếng hò hét truyền đến, là quan viên Thái Nguyên dẫn người tới.
"Ra ngay!" Điêu Bính cũng ý thức được sự tình khẩn cấp, bắt đầu đạp cửa.
Dương Quang Kiều đời nào chịu ra ngoài chịu chết cùng y, chẳng màng bẩn thỉu, liều mạng chặn cửa.
"Rầm, rầm!"
Cước lực của Điêu Bính rất lớn, đạp cho mấy thùng phân chặn cửa sóng sánh cả lên.
Dương Quang Kiều đại hãi, để giữ mạng, hắn hoảng hốt ngồi bệt xuống đất, dùng chân đạp vào mép hố phân, dùng lưng tì vào thùng phân. Trong tiếng đạp cửa, cứt đái hôi thối bắn tung tóe đầy người hắn.
Cả đời hắn chưa từng chật vật đến mức này, không khỏi khóc lớn: "Tha cho ta đi, cầu xin ngươi tha cho ta đi! Thánh ý đã tới, cho dù ta nguyện ý nghe lời các ngươi thì cũng đã vô dụng rồi a!"
"Mở cửa!" Điêu Bính nộ quát.
"Bọn chúng ở đằng kia!" Tiếng hò hét của quan viên Thái Nguyên đã gần hơn, quả nhiên đã đuổi tới gần sân.
"Phản tặc khống chế Phủ doãn, mau cứu Phủ doãn!"
"Cứu Phủ doãn!"
Cánh cửa gỗ bị đạp rung lên bần bật bỗng nhiên không còn động tĩnh.
Dương Quang Kiều biết rõ lèo tèo vài người Tiết Bạch phái tới hiển nhiên không ngăn được quan binh, sai dịch cả thành, có lẽ đã bị giết rồi?
Đáng đời.
Một lát sau, ngoài cửa gỗ lại truyền đến tiếng động, có người hỏi: "Phủ doãn? Ngài có ở bên trong không?"
Dương Quang Kiều vội vàng đứng dậy, ghé vào khe cửa nhìn ra ngoài, thấy trong sân chỉ còn lại quan lại sai dịch của phủ Thái Nguyên, lúc này mới dám mở cửa. Xuất hiện trước mặt mọi người với hình tượng hôi thối đầy người.
"Bản quan, bản quan."
Hắn hít hít mũi, bình ổn tâm trạng, gầy dựng lại uy nghi của một vị quan lớn một phương, cao giọng nói.
"Bản quan không muốn phụ nghịch! Cho nên thà dính ô uế, nhẫn nhục chịu đựng, cũng phải đem tin tức dò la được báo cho triều đình!"
"Phủ doãn, thánh ý đã tới, trách lệnh phủ Thái Nguyên lập tức dẹp yên biến loạn, áp giải Vương Trung Tự về Trường An." (trách: cưỡng chế)
"Các ngươi yên tâm." Dương Quang Kiều nói, "Bản quan nhất định cẩn tuân thánh ý, hôm nay liền điều binh khiển tướng."
"Phủ doãn có thể đảm bảo sẽ không bao che lần nữa không?"
Dương Quang Kiều sa sầm mặt, quát: "Ngươi có biết bản quan đã dò la được gì trong hang ổ quân địch không?! Đợi đến Thạch Lĩnh Quan, tự có lúc ngươi phải tạ tội với bản quan."
Đối với đại đa số quan viên phủ Thái Nguyên mà nói, chỉ cần tuân thủ từng đạo từng đạo thánh chỉ, không bị liên lụy, đây chính là tình huống tốt nhất. Thái Nguyên Phủ doãn có thể đứng mũi chịu sào gánh vác rắc rối này, cũng tốt.
Vì vậy, không có ai bước ra nghi ngờ Dương Quang Kiều.
Chỉ có điều đằng xa lại truyền đến tiếng vó ngựa, theo sau một câu "Năm trăm dặm hỏa tốc", phong văn thư thứ tư cũng đã tới.
Thời gian cấp bách, mọi người lập tức bắt đầu an bài, một là đóng cửa thành Thái Nguyên, đề phòng phản tặc đánh tới; hai là phái tín sứ, ra lệnh cho tướng sĩ Thạch Lĩnh Quan không được theo Vương Trung Tự tạo phản; ba là điều động thủ quân thành Thái Nguyên, chuẩn bị vũ lực bình phản...
Gió thổi qua quan bào của Dương Quang Kiều, vẫn bốc lên mùi hôi thối.
Trong mắt hắn đây là công trạng của hắn, hắn dựa vào sự túc trí đa mưu, tinh thần không sợ gian hiểm của mình, thoát chết từ dưới lưỡi đao của ác đồ.
Vài vị quan viên nhìn thấy cảnh này, lại thầm cảm thấy không đáng trong lòng.
Vương Trung Tự anh hùng một đời, chẳng lẽ lại rơi vào tay một kẻ tiểu nhân lăn lộn trong cứt đái thế này sao?
~~
Trong thành Thái Nguyên.
Điêu Canh mắt thấy Điêu Bính dẫn người rút khỏi nha thự, vội vàng tiếp ứng, nói: "A huynh cứ thế rút lui?"
"Ừ, Trường An thúc giục quá gấp rồi." Điêu Canh vừa đi vừa nói, "Còn không đi chúng ta chết ở đây mất."
"Ít nhiều cũng kéo dài thêm chút thời gian cho Lang quân."
"Lang quân từng nói, nếu sự không thể làm, để cái tên trứng mềm Dương Quang Kiều kia tiếp tục làm Thái Nguyên Doãn, còn tốt hơn đổi người khác."
Huynh đệ hai người bước đi vội vã, nhưng không rời khỏi thành Thái Nguyên, mà là rẽ ngang rẽ dọc xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ, vào một tửu lâu, thay đổi trang phục thành hào khách, lên lầu cao, nhìn về phía cổng thành.
Trước buổi trưa, đã có thể nhìn thấy từng đội binh mã ra khỏi thành, chạy về phía bắc.
Đó là phụng hành thánh ý của Thiên tử, đi bình định loạn của Vương Trung Tự.
~~
"Ngươi đi, bắn chết Vương Trung Tự!"
Trên chiến trường Thạch Lĩnh Quan, Lý Quy Nhân triệu một xạ sinh thủ của bộ lạc Hắc Thủy Mạt Hạt tên là Ngột Nhi tới, giơ tay chỉ.
Ngột Nhi nhìn theo hướng ngón tay y, ánh mắt quét qua bốn phía, rất nhanh đã chọn trúng một địa thế có lợi. Đó là một vách núi cheo leo bên cạnh sơn đạo, cách chiến trường vừa đúng khoảng năm mươi bước.
Gã lập tức thúc ngựa lao về phía đó, trong quá trình phi nước đại còn giương cung lắp tên, bắn hạ hai tên sĩ tốt Đường quân.
Chạy tới dưới chân vách núi, gã tung người nhảy lên, dùng ngón tay móc vào chỗ lồi trên vách đá rồi bắt đầu leo lên, linh hoạt như một con vượn núi. Có lúc phía trên rõ ràng đã không còn chỗ đặt chân, ngón tay gã mò mẫm một hồi, tìm được khe nứt nhỏ chỉ đủ chứa ba ngón tay bám vào, thế mà cũng có thể nâng cả cơ thể mình lên.
Thế lực bộ lạc Hắc Thủy Mạt Hạt yếu nhỏ, Ngột Nhi lại là kẻ thấp bé nhất trong Duệ Lạc Hà. Gã có thể trải qua ngàn chọn vạn tuyển gia nhập Duệ Lạc Hà, chính là nhờ gã có thực lực không tầm thường.
"Vút."
Có tiễn thủ Đường quân phát hiện ra gã, bắn tên về phía gã.
Ngột Nhi đang lúc đu người lên, nghe thấy tiếng gió rít, vội vàng nghiêng người tránh né, mũi tên trong ống tên sau lưng liền rơi xuống.
Gã vội vàng đưa một tay ra chụp lấy một mũi tên, ngậm vào trong miệng, nhanh chóng leo lên vách núi, tháo cây cung sau lưng xuống, ánh mắt sắc bén tìm kiếm Vương Trung Tự.
~~
Vương Trung Tự cảm nhận được sự do dự của An Lộc Sơn.
Địa hình trước Thạch Lĩnh Quan không có lợi cho đại quân dàn trận, thích hợp tác chiến quy mô nhỏ hơn, cộng thêm việc Vương Nan Đắc nổi tiếng với khả năng lấy đầu tướng địch trong vạn quân, cho nên, An Lộc Sơn không hề tung hết binh lực lên, chủ lực của quân Phạm Dương trên chiến trường vẫn luôn là Duệ Lạc Hà giỏi tác chiến đơn lẻ.
"Nhắc nhở Vương Nan Đắc." Vương Trung Tự nói, "Bảo hắn xung kích đại kỳ của An Lộc Sơn."
Tiết Bạch nhận quân lệnh, lập tức sai người bắn một quả pháo hoa, "vút" một tiếng bay lên trời, nở rộ.
Ban ngày, ánh sáng đó không bắt mắt, nhưng có thể khiến người ta nhìn thấy, nghe thấy nó nổ tung ở đâu.
"Đoàng."
Mỗi cánh quân trên chiến trường đều chú ý đến nó, rất nhanh liền có tiếng tù và vang lên, như lời đáp lại Vương Trung Tự.
Quân Vân Trung vốn đang mãnh liệt tấn công hậu phương Duệ Lạc Hà lập tức quay đầu tấn công bản bộ của An Lộc Sơn, khiến áp lực mà Duệ Lạc Hà phải chịu giảm đi đáng kể.
Lý Quy Nhân cân nhắc lợi hại, cho rằng quân Vân Trung không thể nào gây ra sát thương, uy hiếp đến an nguy của An Lộc Sơn trong thời gian ngắn; mà Duệ Lạc Hà lại có thể tập trung binh lực, dốc toàn lực đánh bại Vương Trung Tự.
Thế là, trong quân Duệ Lạc Hà cũng vang lên tiếng tù và xung phong cuối cùng.
Lý Quy Nhân ngẩng đầu tìm kiếm, phát hiện Ngột Nhi đã leo lên vách núi phía tây, trở thành một chấm đen nhỏ xíu. Tròng mắt y đảo một vòng, liên tiếp hạ mấy đạo quân lệnh.
Trong tiếng tù và vang lên liên hồi, tướng kỳ của Lý Quy Nhân cũng bắt đầu di chuyển về phía trước, hơn nữa dần dần lệch về phía tây.
Người ngoài biết y là người Đột Quyết nội phụ, cộng thêm nhìn hình tượng thô kệch của y, thường tưởng y lỗ mãng, hữu dũng vô mưu, nhưng sai rồi, thực ra y là kẻ khi đánh bài còn biết tính toán hơn cả người đọc sách, rất có tâm cơ. (nội phụ: nhập cư vào nội địa)
Lúc này y đang lấy thân mình dụ địch Vương Trung Tự.
Quả nhiên.
Vương Trung Tự rất nhanh đã trúng kế, đích thân dẫn bộ hạ sát phạt về phía này.
Lý Quy Nhân cười khẩy, hạ lệnh cho lực sĩ giơ cao khiên, lập thành trận liệt chặn đứng thế công của Đường quân.
Chủ tướng hai bên đang áp sát nhau.
Chiến sự đã đến thời khắc sắp phân định thắng bại.
~~
Cùng lúc đó, phía nam Thạch Lĩnh Quan, ngày càng nhiều binh mã chạy tới.
Đây là thủ quân Thái Phủ phụng chỉ đến bình định loạn Vương Trung Tự.
Quản Sùng Tự trấn thủ Thạch Lĩnh Quan đã phái hết binh lực có thể phái đi ra ngoài, lại gặp phải biến cố này, vội vàng sai hai sĩ tốt áp giải Trương Hiến đến tường thành phía nam để ổn định cục diện.
"Ta là Thiên Binh quân sứ, Trương Hiến, tất cả nghe ta nói, kẻ làm phản là An Lộc Sơn!"
Tiếng hô truyền xuống dưới thành, nhưng các tướng sĩ đến lần này đều thờ ơ. Bọn họ sở dĩ được chọn phái tới, tự nhiên là đã loại bỏ những tướng lĩnh có khuynh hướng ủng hộ Vương Trung Tự ra ngoài, huống hồ lần này là ý của Thánh nhân.
"Trương Hiến đã bị khống chế rồi!" Dương Quang Kiều vội vàng hét lớn.
Nếu hỏi bản tâm, Dương Quang Kiều chắc chắn không muốn đích thân dẫn binh tới, hắn đương nhiên muốn cố thủ trong thành Thái Nguyên an toàn hơn. Nhưng hắn là một tân nhiệm Phủ doãn, lại từng có trải nghiệm bị phản tặc khống chế, chuyện này đã không do hắn lựa chọn.
Đây chẳng phải cũng là một loại khống chế khác sao?
"Trương Hiến! Thánh nhân đã liên tiếp hạ bốn đạo thánh chỉ, chớ có trợ Trụ vi ngược nữa!"
Dương Quang Kiều bản thân thoát khỏi miệng cọp, liền quay sang liên tục gây sức ép cho Trương Hiến.
"Ngươi là Thiên Binh quân sứ, hạ lệnh cho sĩ tốt của ngươi mở cổng quan thành ra! Nếu không, triều đình sẽ truy cứu đại tội phụ nghịch của ngươi, hãy nghĩ đến gia quyến, thê tử nhi nữ của ngươi đi!"
Từ đó, Trương Hiến bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, hắn đứng trên tường thành, dưới con mắt của bao người, nếu không hạ lệnh, thì đúng là phản tặc vạn người tận mắt chứng kiến rồi.
Hai sĩ tốt Lũng Hữu sau lưng hắn lập tức nói: "Hạ lệnh, bảo bọn họ lui lại, nếu không sẽ bắn tên."
"Cái này..."
Mồ hôi trên trán Trương Hiến túa ra không ngừng, hắn cảm thấy vận số mình thật tệ, lại bị ép phải đưa ra sự lựa chọn chết tiệt này.
"Tất cả Thiên Binh quân nghe lệnh!"
Hắn cuối cùng cũng gân cổ hét lên.
"Khai thành môn, phụng chỉ bình phản!"
Đồng thời với việc hét ra tám chữ này, hắn rụt người xuống, định dùng thân thủ linh hoạt né tránh hai sĩ tốt Lũng Hữu phía sau.
Đáng tiếc, rượu thịt gần hai năm nay đã khiến hắn trở nên béo phì ục ịch, thân thủ căn bản chẳng liên quan gì đến hai chữ "linh hoạt".
"Phập."
Một sĩ tốt Lũng Hữu vung đao chém xuống, chém gọn vào đùi Trương Hiến, chém ngã hắn.
Sĩ tốt còn lại thấy vậy, biết rõ hành hung trước mặt mọi người, làm thế nào cũng chẳng khác gì nhau, dứt khoát đâm một đao tới, đâm chết Trương Hiến ngay tại chỗ.
"Mau mở cổng thành!" Dương Quang Kiều lập tức gân cổ hét lớn.
Hắn rất thông minh, từ nãy đến giờ, cố tình không nói muốn đối phó Vương Trung Tự, chỉ nói phụng thánh dụ bình phản.
Nếu không có nghiêm lệnh của Trương Hiến, Thiên Binh quân trấn thủ trong thành Thạch Lĩnh Quan thường sẽ không ngăn cản hữu quân từ phía nam đến chi viện.
Cứ như vậy, cổng quan thành cuối cùng cũng từ từ mở ra.
Dương Quang Kiều ngược lại ghìm cương lùi lại vài bước, để tránh gặp nguy hiểm.
"Phụng thánh dụ, lập tức kiềm giữ Vương Trung Tự về kinh, nếu dám phản kháng, giết không tha!"
~~
"Giết!"
Dưới sự dẫn dắt của Vương Trung Tự, Thiên Binh quân xuất thành bình phản bùng nổ sức chiến đấu mạnh mẽ, như dòng lũ cuồn cuộn đổ về, tập kích vào cờ hiệu của Lý Quy Nhân.
Một khi Duệ Lạc Hà thất bại, Vương Trung Tự sẽ hợp binh với Vương Nan Đắc, xua bại binh xung kích bản trận của An Lộc Sơn.
Y đã dự cảm được chiến thắng.
Bỗng nhiên.
"Tùng! Tùng!"
Tiếng trống chậm rãi mà trầm nặng vang lên, cùng một nhịp điệu với tiếng trống chiều Trường An, đây là ước định giữa Vương Trung Tự và Quản Sùng Tự, nếu đến lúc không kiểm soát được tình hình, phải dùng tiếng trống nhắc nhở y.
Vương Trung Tự quay đầu lại, ngẩn người, thầm nghĩ Thánh nhân quá nóng vội rồi, loại cảm xúc này thông qua văn thư hỏa tốc năm trăm dặm đã ảnh hưởng đến chiến cục.
Chính trong khoảnh khắc y thất thần đó.
"Sưu."
Một mũi tên sắc bén như thần xui quỷ khiến bắn tới, trực chỉ mặt Vương Trung Tự.
Mũi tên này quá nhanh, quá chuẩn, là mũi tên có thể bắn trúng mắt chim nhạn, Vương Trung Tự còn muốn nghiêng đầu né tránh, nhưng đã không kịp nữa rồi.
"Phập" một tiếng, bọt máu bắn tung tóe.
Bóng người cao lớn cưỡi trên chiến mã của Vương Trung Tự trúng tên lập tức gục xuống, biến mất khỏi tầm mắt của quân địch.
"Tiết soái!"
"Tiết soái!"
...
Trên vách núi, Ngột Nhi theo thói quen muốn bắn liên tiếp hai mũi tên, tay sờ vào ống tên sau lưng, lại sờ vào khoảng không.
Gã nhìn về hướng đại kỳ của Đường quân một lần nữa, không thấy Vương Trung Tự đâu, bèn dứt khoát rời đi, lật người xuống vách núi từ phía bên kia.
Bên kia, Lý Quy Nhân vẫn luôn quan sát, tận mắt nhìn thấy cảnh Vương Trung Tự trúng tên ngã xuống, vui mừng quá đỗi.
"Vương Trung Tự đã chết!"
Những người trong quân Phạm Dương này mong chờ Vương Trung Tự chết, đã mong chờ rất nhiều rất nhiều năm rồi.
Thiên Bảo năm thứ ba, vì chuyện thành Hùng Võ, hai bên kết oán. Thiên Bảo năm thứ sáu, An Lộc Sơn liên kết Lý Lâm Phủ bắt đầu hãm hại Vương Trung Tự... đến nay, bọn họ không phải là không có hiệu quả, tin tức cái chết của Vương Trung Tự ít nhất đã truyền đến Phạm Dương ba lần.
Tuy nhiên, người đáng lẽ phải chết từ lâu này vẫn còn sống, giống như có thượng thiên phù hộ vậy.
Mất đi thánh quyến, mất đi binh quyền, bị thương, ốm đau, bị giam lỏng, thoi thóp, nhưng Vương Trung Tự vẫn cứ kiên cường sống sót, kiên cường đến mức khiến bọn họ mệt mỏi, mất đi lòng tin.
Cuối cùng, hôm nay Vương Trung Tự rốt cuộc cũng chết rồi. Lý Quy Nhân thực sự quá đỗi vui mừng, y tin rằng các đồng đội của y cũng vui mừng như vậy.
"Vương Trung Tự đã chết!"
Còn nhớ năm ngoái, An Lộc Sơn thảo phạt Khiết Đan cũng bại như vậy, thế sự luân hồi, hôm nay đến lượt Vương Trung Tự rồi...
"A!"
Dưới đại kỳ Hà Đông tiết độ sứ, bỗng nhiên có người ngồi dậy trên lưng ngựa, mặt đầy máu, nhưng rõ ràng chính là Vương Trung Tự.
Một mũi tên cắm trên má y, đâm từ má trái xuyên qua má phải.
Y vẫn chưa chết, trước mặt mọi người, dùng đao chặt gãy đuôi tên, trực tiếp rút mũi tên trên mặt ra, giơ cao trong tay.
"Sát!"
Giọng nói đó trở nên rất kỳ quái, trống rỗng, mơ hồ, phảng phất như khiến người ta nghe thấy tiếng bọt máu vỡ ra trong miệng, nhưng nó lại mang theo sức mạnh của sự sống.
"Sát!"
Ngay cả Tiết Bạch cũng bị Vương Trung Tự khích lệ, trong nháy mắt quên đi nhận thức bản thân khác biệt với tất cả mọi người trên thế gian này, thúc ngựa lao theo Vương Trung Tự, trường sóc trong tay đâm vào một tấm khiên.
Kẻ cầm khiên là một tráng sĩ trong quân Duệ Lạc Hà, luận sức lực rõ ràng lớn hơn Tiết Bạch rất nhiều.
Nhưng tráng sĩ này đối diện với ánh mắt lăng lệ của Tiết Bạch, thế mà lại lùi một bước.
Đội hình vốn đã không chỉnh tề chặt chẽ của Duệ Lạc Hà lập tức càng tản mát hơn, sĩ tốt Đường quân trong nháy mắt liền phá vỡ trận tuyến của bọn chúng.
"Phập phập phập phập..."
Chiến trường tương phùng, bắt đối chém giết, kẻ thắng sống, kẻ nhát chết.
Duệ Lạc Hà có tráng sĩ, Thiên Binh quân lại có tráng đảm dưới sự khích lệ của chủ tướng.
"Sát!"
Mỗi khi Vương Trung Tự hô một tiếng, máu đều từ hai cái lỗ lớn trên má y trào ra, trông vô cùng đáng sợ, nhưng chính hình tượng hung ác này, đã giết vỡ mật của Duệ Lạc Hà.
Y kẹp bụng ngựa, đích thân lao về phía cờ hiệu của Lý Quy Nhân, vung đao chém xuống, chém một tráng sĩ giữ cờ làm hai nửa.
Một lá cờ đổ xuống.
Tám ngàn tráng sĩ Duệ Lạc Hà được tuyển chọn kỹ càng, chưa dấy binh đã ngạo thị thiên hạ, nhưng cờ hiệu của bọn chúng lại đổ xuống ngay trong trận chiến đầu tiên.
Trong mắt Vương Trung Tự, nếu không có quân kỷ nghiêm minh, thì không phải là một đội quân thực sự, mà những kẻ gọi là tráng sĩ này, ăn mặc chi tiêu đều quá tốt, chỉ được cái mã bên ngoài.
~~
"Thánh dụ, lập tức áp giải phản tặc Vương Trung Tự về kinh!"
Trong Thạch Lĩnh Quan, đều là tiếng hô cao như vậy, quan binh Thái Nguyên vừa hô, vừa xông lên thành lâu.
Dương Quang Kiều đã xác nhận đi xác nhận lại, Thạch Lĩnh Quan đã hoàn toàn nằm trong sự kiểm soát của hắn, chỉ còn Quản Sùng Tự vẫn trấn thủ tường thành phía bắc.
Hắn vội vàng sai quan lại đến căn phòng vốn giam giữ hắn, lôi bức thư tố giác hắn giấu kỹ ra trước mặt mọi người.
"Đều thấy cả rồi chứ?!"
Dương Quang Kiều dương mày hả hê, lãng thanh nói: "Bản quan ôm lòng trung trinh, nhẫn nhục chịu đựng, đây chính là bằng chứng."
"Phủ doãn quả nhiên là rường cột nước nhà, trung can nghĩa đảm, chiếu rọi ngàn thu!"
"Tô Vũ nhà Hán cầm tiết mười năm, không làm nhục quân mệnh. Lòng trung nghĩa của Phủ doãn ngang với Tô Vũ, mà trí tuệ càng hơn."
Dương Quang Kiều được tâng bốc, trong lòng đắc ý, ý khí phong phát.
Hắn cuối cùng cũng quay trở lại tâm thế của Thái Nguyên Doãn để suy xét vấn đề, nghe thấy động tĩnh phía bắc, sai người đi dò la về báo, biết được bên đó thế mà đang đánh trận, không khỏi giật mình thon thót.
Như vậy, việc cấp bách trước mắt, tất nhiên là phải ổn định An Lộc Sơn.
Ngặt nỗi là Quản Sùng Tự trấn thủ tường thành phía bắc, không cho hắn phái sứ giả đi chủ trì cục diện.
Đợi quan binh đánh lên tường thành, bao vây Quản Sùng Tự, hắn liền nấp sau tấm khiên đi tới, hét lớn: "Này, tên ác tướng kia, chúng ta phụng thánh dụ đến, còn không mau mau chịu trói, thỉnh tội với Thánh nhân!"
Quản Sùng Tự đang dẫn theo những tâm phúc cuối cùng đứng trên đầu thành nhìn về phía bắc, giơ cao mạch đao trong tay, đầu cũng không ngoảnh lại quát: "Kẻ nào dám lên! Tiết soái tắm máu chiến đấu, còn các ngươi?"
Dương Quang Kiều chắp hai tay, vái trời một cái, nói: "Ta tắm gội hoàng ân, phụng chỉ mà làm."
Quản Sùng Tự hít hít mũi, nói: "Ta thấy, ngươi là tắm gội một thân phân thì có."
"Thô bỉ." Dương Quang Kiều lập tức quát lớn, "Bắt lấy!"
"..."
Tiếng hoan hô dời non lấp biển lại ập tới, át đi tiếng quát tháo của hắn.
Hắn không khỏi quay đầu nhìn lại, thấy lá cờ "Hà Đông tiết độ sứ" giả kia tung bay, dẫn theo Thiên Binh quân xuất thành với khí thế quét ngang thiên hạ lao về phía trước.
~~
Vương Nan Đắc vẫn đang gian nan xung kích bản trận của An Lộc Sơn, lại bị binh mã của An Thủ Trung, An Khánh Tự chặn lại.
Đây là một chiến thuật rất nguy hiểm, bởi vì quân Vân Trung của y lúc này đang ở trong doanh trại Duệ Lạc Hà, phía tây nam là quân Duệ Lạc Hà bị bọn họ tập kích, phía bắc là bản trận của An Lộc Sơn, rất dễ bị giáp công.
Một khi bên Vương Trung Tự bại trận, quân Vân Trung chắc chắn cũng sẽ bị tiêu diệt toàn bộ.
Cũng chỉ có cựu bộ từng theo Vương Trung Tự tác chiến năm xưa, mới dám mạo hiểm như vậy.
"Tướng quân, nhìn kìa!"
Chợt nghe Lý Thịnh hô một tiếng, Vương Nan Đắc ghìm ngựa nhìn sang, chỉ thấy đại kỳ của Duệ Lạc Hà đã đổ xuống.
"Không hổ là Tiết soái."
Vương Nan Đắc quát: "Truyền lệnh ta, chỉnh đốn trận liệt!"
Quân Vân Trung lập tức lệnh kỳ phấp phới, ngừng tấn công, mặc cho bại quân Duệ Lạc Hà rút lui từ bên sườn bọn họ.
Binh mã dưới trướng An Thủ Trung, An Khánh Tự cũng nhanh chóng kéo giãn khoảng cách, đề phòng bị bại quân xung tán.
Hai bên bắn tên qua lại.
Cuối cùng, Vương Nan Đắc nhìn thấy lá đại kỳ thuộc về Vương Trung Tự kia, nhất thời trong lòng không khỏi trào dâng, y chẳng quan tâm bên trên viết là Tứ trấn tiết độ sứ hay là gì, y chỉ nhận Vương Trung Tự.
Nhiều năm chưa từng cùng nhau giết địch, bọn họ lại rất ăn ý chỉ huy binh mã, hợp binh một chỗ, lao về phía bộ chúng Duệ Lạc Hà chém giết.
"Tiết soái!"
"Tiết soái!"
Vương Nan Đắc đang hô, Lý Thịnh đang hô, các tướng lĩnh đến từ Lũng Hữu nhao nhao hô vang, mà trong quân Vân Trung cũng có rất nhiều người hô theo, bởi vì bọn họ cũng từng là cựu bộ của Vương Trung Tự, từng theo y dương oai Mạc Bắc, đây chính là uy vọng.
Mà hưởng ứng lại những tiếng hô này, là một tiếng minh kim sắc nhọn và kéo dài.
An Lộc Sơn không đợi Vương Trung Tự giết tới trước mặt, thế mà đã hạ lệnh lui quân rồi...
.
Bình luận truyện