Mãn Đường Hoa Thải
Chương 408 : Tắc thượng yên chi ngưng dạ tử
Người đăng: Hoa Khai Nguyệt Chính Viên
Ngày đăng: 02:47 15-12-2025
.
Hạ tuần tháng Ba, Dương Tề Tuyên theo Cát Ôn áp vận lương thảo đến trước Thạch Lĩnh Quan.
Đây đang là thời điểm tiết trời đẹp nhất ở Tấn Trung Bắc, vùng đất Hãn Châu này xưa gọi là 'Tú Dung', chỉ nghe tên cũng đủ thấy phong quang diễm lệ nhường nào. Dương Tề Tuyên bất giác nhớ lại trước kia Lý Thập Nhất Nương thường nói có ngày sẽ rời khỏi Trường An đến Bắc Đô du ngoạn.
("Tấn Trung Bắc" là dải đất kéo dài từ biên giới phía Bắc xuống đến trung tâm tỉnh Sơn Tây, Sơn Tây ngày xưa thuộc nước Tấn.)
Đáng tiếc, thê tử hiện giờ của hắn đã là An thị, luận về kích cỡ thì to bằng ba người Lý Thập Nhất Nương cộng lại.
"Đang nghĩ gì thế?" Cát Ôn vỗ một cái làm hắn từ trong quá khứ tỉnh mộng, nói: "Ngươi còn chưa gặp chủ tướng Duệ Lạc Hà là Lý Quy Nhân nhỉ."
"Duệ Lạc Hà là gì?"
"Là tư binh được Phủ quân tinh tuyển, tinh nhuệ trong số tinh nhuệ, Lý Quy Nhân lại càng là nghĩa đệ của Phủ quân, gặp y chớ có đắc tội."
Nghe Cát Ôn mang theo mùi hôi miệng thuật lại, trong đầu Dương Tề Tuyên dần hình thành một hình tượng Đột Quyết đại tướng thô lỗ, hống hách, sát khí đằng đằng, dọa người vô cùng.
Cuối cùng, đội ngũ cũng tiến vào đại doanh của An Lộc Sơn.
"Nhìn kìa, phiến doanh địa kia là của Duệ Lạc Hà, dùng đều là khôi giáp, chiến mã tốt nhất, lô lương thảo tốt nhất của chúng ta cũng phải vận chuyển qua đó, đi thôi."
Trong doanh địa lều trại rất chỉnh tề, một đám cự hán ở trần đang đấu vật, tên nào tên nấy vai u thịt bắp, bắp tay cảm giác còn to hơn cả đầu Dương Tề Tuyên, bọn họ quật nhau, phát ra những tiếng "bịch bịch" vang dội.
Dương Tề Tuyên không dám nhìn bọn họ, chỉ sợ bị lôi qua đó quật cho nát nhừ.
Ngoài ra còn có những kẻ đang bắn tên, dùng cung vừa dài vừa cứng, cũng không biết bao nhiêu thạch, khi kéo ra truyền đến tiếng "kẽo kẹt", nghe mà da đầu tê dại, trong tiếng gió rít "vút" một cái, mũi tên bắn ra, oanh nhiên bắn nát bia ngắm.
"Thế nào?" Cát Ôn hỏi.
"Quả không hổ là tráng sĩ được chọn lựa kỹ càng." Trong lòng Dương Tề Tuyên phủ lên một tầng u tối, nhưng vẫn chân thành cảm thán: "Có cường quân thế này, Phủ quân lo gì không thể tung hoành thiên hạ."
Vừa nhìn những tráng sĩ này phô diễn vũ lực, vừa dỡ lương thảo, bọn họ nơm nớp lo sợ rời khỏi doanh địa Duệ Lạc Hà, đi gặp An Lộc Sơn.
Hôm nay, An Thủ Trung vừa khéo cũng ở bên này, đang tán gẫu với Lý Quy Nhân.
"Dương lang, nhạc phụ ngươi bảo ngươi qua bái kiến Lý tướng quân."
"Hả?"
Dương Tề Tuyên rất sợ gặp Lý Quy Nhân, mang tâm trạng căng thẳng đi vào thiên trướng.
Không gian vốn chẳng rộng rãi trong lều đã bị hai người chen chúc chật ních, An Thủ Trung đã được coi là rất béo tốt, vóc dáng Lý Quy Nhân lại còn to hơn một vòng. Tên người Đột Quyết này râu đen nhánh mọc lởm chởm như cỏ dại dưới cằm, ánh mắt hung dữ như sói.
"Hôm qua ta đánh mười vòng, thắng hơn năm ngàn."
Giọng Lý Quy Nhân trầm thấp và khàn khàn, tiếng Hán mang đậm giọng Đột Quyết. Thấy có người đi vào, y chỉ khẽ ngước mắt liếc qua, tiếp tục nói chuyện với An Thủ Trung.
Dương Tề Tuyên cung kính đứng hầu sau lưng An Thủ Trung, trong lòng chấn động không thôi, thầm nghĩ Duệ Lạc Hà quả nhiên dũng mãnh, một trận chiến có thể chém giết hơn năm ngàn người.
An Thủ Trung lắc đầu nói: "Ta thì quá xui xẻo, thua gần một ngàn."
"Độc Cô Vấn Tục cũng thắng chứ?" Lý Quy Nhân hỏi.
An Thủ Trung nói: "Hắn cũng thắng không ít. Hề, tên tiểu tử kia thua nhiều nhất, chắc phải con số này?"
Hắn giơ tay ra hiệu số "bảy".
Dương Tề Tuyên nghe vậy, thầm nghĩ trận chiến hôm qua hóa ra có rất nhiều chiến trường, các quân có thắng có bại, nhưng hắn lại có chút nghi hoặc Thạch Lĩnh Quan bên này làm sao rải ra nhiều binh lực như vậy.
Lý Quy Nhân dùng ngón tay xoa cằm, bộ dạng sát khí đằng đằng, nói: "Buổi chiều lại làm vài vòng nữa, mẹ nó, phải khiến tên tiểu tử kia thua sạch bách mới được!"
"Được, diệt nhuệ khí của hắn." An Thủ Trung phụ họa.
Đây hẳn là đang nói Tiết Bạch rồi, Dương Tề Tuyên sờ môi, cảm nhận cái răng cửa bị thiếu bên trong, thầm nghĩ Tiết Bạch thật thảm, gặp phải cường địch như Lý Quy Nhân.
"Đúng rồi." An Thủ Trung nói: "Đây là nữ tế của ta, Dương... Dương gì ấy nhỉ."
Hắn vỗ vỗ đầu, khẽ oán trách trí nhớ mình không tốt, nhưng cũng lười nghĩ tiếp, nói với Lý Quy Nhân: "Nữ tế này của ta kỹ nghệ cũng không tồi đâu, buổi chiều để nó theo ngươi chém giết hai vòng."
Dương Tề Tuyên nghe vậy kinh hãi tột độ.
Hắn nhìn gân xanh trên cổ Lý Quy Nhân, mí mắt giật giật, hoảng hốt nói: "Không thể, không thể, chuyện chiến trận, tiểu tử chẳng hề am hiểu, vạn lần không thể theo tướng quân đi chém giết được đâu!"
"Ha ha ha ha."
Lý Quy Nhân cười lớn, sau đó, An Thủ Trung cũng ôm bụng cười theo. Hai người này cười xong, thế mà cũng chẳng thèm để ý đến Dương Tề Tuyên nữa, tự lo tiếp tục tán gẫu.
"Nói thật với ngươi, cả cái quân Phạm Dương này, luận kỹ nghệ, thì chẳng mấy ai khiến ta phục."
"Kỹ nghệ Độc Cô Vấn Tục cũng khá, nhưng hắn cứ thích thắng lớn, không được, lúc nên ù thì phải ù."
"Chẳng có định số đâu." Lý Quy Nhân chắc chắn lắc đầu, tỏ ra rất có uy quyền, dùng giọng nói thâm trầm kia chậm rãi bảo: "Chiều qua đánh với các ngươi xong, đêm ta còn đánh với bọn Trương Thông Nho, thắng tám trăm, ta còn biết tính bài hơn đám đọc sách bọn hắn."
An Thủ Trung nghiêng người, chăm chú lắng nghe.
"Nói chuyện xé bài đi, thất vạn, cửu vạn ngươi đánh quân nào?"
"Cửu vạn."
"Ta thì khác, ta tính bài. Ngươi cứ hỏi khắp Phạm Dương xem, người thắng tiền được từ tay Trương Thông Nho có mấy ai..."
Bọn họ nói giọng rất nặng, Dương Tề Tuyên chỉ có thể nghe hiểu đại khái, nhưng nghe mãi, lại dần nhận ra, thứ đang thảo luận dường như không phải hành quân đánh giặc, mà là mạt chược?
Dương Tề Tuyên khó mà tin được một Đột Quyết đại tướng hung hãn lại có niềm yêu thích và nghiên cứu sâu sắc với mạt chược như vậy, mấy lần nghi ngờ mình nghe nhầm, nhưng đợi một lúc sau, An Lộc Sơn vẫn chưa tới, bàn bài đã được bày ra rồi.
"Nhị lang đến rồi, hôm nay có mang tiền không?"
Người trẻ tuổi bước vào thiên trướng là An Khánh Tự, hẳn chính là "tên tiểu tử kia" trong miệng bọn họ.
An Khánh Tự hiển nhiên mới ngủ dậy, mắt hơi sưng, xua tay, cười khổ nói: "Hiện giờ đóng quân ở đây, không có chỗ nào điều tiền được, xin thúc phụ thư thả cho ta vài ngày được không?"
Lý Quy Nhân thế mà chẳng nể mặt An Khánh Tự, sắc mặt vẫn đầy uy thế, nói: "Trên bàn bài có thắng có thua, quỵt nợ thì mất vui rồi."
An Khánh Tự bất đắc dĩ, do dự hồi lâu, vẫy thân tùy dặn dò vài câu.
Mọi người còn tưởng y phái người đi lấy tiền, nào ngờ, một lát sau, hai thiếu nữ tuyệt mỹ được dẫn vào.
Dương Tề Tuyên là người yêu cái đẹp, lập tức nhìn đến ngây người, thế nhưng, các nàng lại được dẫn đến trước mặt Lý Quy Nhân, thẹn thùng e lệ đứng đó, khiến người ta nảy sinh lòng thương cảm.
"Đây là Tân La tỳ ta mới mua về." An Khánh Tự có chút không cam lòng, nói: "Bị vây ở đây, có tiền cũng chẳng có chỗ tiêu, các nàng ngược lại có thể bồi thúc phụ giải sầu, hãy cho phép ta dùng các nàng để gán nợ cờ bạc, được chứ?"
Dương Tề Tuyên thèm thuồng không thôi, ngặt nỗi bàn tay to của Lý Quy Nhân đã ôm lấy eo thon của hai Tân La tỳ.
"Ha ha ha, Nhị lang vẫn là người giữ chữ tín, nào, đánh tiếp."
An Khánh Tự nói: "Để a gia biết được, ngài ấy không dám nói nặng lời với hai vị thúc phụ, nhưng nhất định sẽ mắng ta."
"Ngày thường ta đánh cũng ít, buồn chán khổ sở chờ đợi dưới quan thành này, không đánh bài, thì giết thời gian kiểu gì?"
Lý Quy Nhân lại bắt đầu bày tỏ bất mãn về việc An Lộc Sơn không chịu nghe lời y cường công Thạch Lĩnh Quan, mọi người đành phải bồi y đánh bài.
Nhưng Độc Cô Vấn Tục chưa tới, An Khánh Tự bèn nhìn về phía Dương Tề Tuyên, mỉm cười hỏi: "Dương huynh từ Quan Trung tới, hẳn là bài kỹ bất phàm, có thể lộ một tay không?"
Dương Tề Tuyên dùng khóe mắt lén nhìn hai Tân La tỳ kia, trong khoảnh khắc mụ mị đầu óc, thế mà lại nghĩ biết đâu có thể thắng được các nàng từ tay Lý Quy Nhân thì sao?
"Vậy xin nghe theo sự an bài của Nhị lang."
"Ha ha, giờ thì dám lên 'chiến trường' rồi." An Thủ Trung cười lớn, đứng dậy đi về phía bàn bài trước tiên.
~~
Ngón tay chạm vào quân bài bằng xương ôn nhuận như ngọc, giống như có dòng suối ngọt tưới mát tâm hồn, Dương Tề Tuyên cuối cùng cũng quên mất mình đang ở giữa bầy sài lang hổ báo, hắn như quay trở lại Trường An phồn hoa, đắm chìm trong ván bài.
Thời gian vốn khiến người ta cảm thấy dày vò, nhờ đó mà trôi qua nhanh chóng.
Trời tối đen, hai Tân La tỳ ngoan ngoãn thắp nến, nhận lấy thịt cừu nướng do sĩ tốt đưa tới, dùng dao nhỏ cắt thành từng miếng, chia cho bốn người trên bàn bài.
"Dương lang xin dùng."
Dương Tề Tuyên nghe giọng nói nhỏ nhẹ dịu dàng kia, tim cũng muốn tan chảy, khi đưa tay nhận đũa suýt chút nữa chạm vào tay tỳ nữ kia, nhưng, trước mặt An Thủ Trung, hắn nhất định không dám.
Lý Lâm Phủ năm xưa đáng sợ, An Thủ Trung trước mắt còn đáng sợ hơn.
"Bính."
Hắn thu hồi tâm thần, chỉ thấy An Khánh Tự lại đánh một quân bài để Lý Quy Nhân ăn.
"Ù rồi!"
Dương Tề Tuyên đoạt trước khi Lý Quy Nhân bốc quân bài kia, đẩy ngã bài của mình.
Hắn hoàn toàn không để ý Lý Quy Nhân ngước mắt liếc nhìn, ánh mắt lộ ra vẻ hãi người đến thế nào, chỉ lo tính toán mình còn bao nhiêu trù mã. Hôm nay hắn thắng không ít, đủ để An Khánh Tự tặng hắn thêm hai Tân La tỳ nữa.
Đáng tiếc, Lý Quy Nhân cũng là người thắng, hôm nay lại là An Khánh Tự thua nhiều nhất.
"Trong túi rỗng tuếch cả rồi, Dương huynh, có thể cho phép ta về Phạm Dương, trả gấp đôi cho huynh không."
Dương Tề Tuyên tuy thấy sắc liền mờ mắt, nhưng thực ra hiểu rõ không thể nào lấy được mỹ tỳ từ tay bọn họ, ôn văn nhã nhặn đáp: "Không sao đâu, đánh chơi thôi mà."
"Cùng đi nhé."
"Được."
Lúc này đã là đêm khuya.
Trong doanh địa tĩnh lặng, đa số sĩ tốt đều đã ngủ.
Hai người trẻ tuổi ra khỏi trướng, đi xa khỏi lều trại, An Khánh Tự bỗng nhiên cúi đầu cười cười, nói: "Dương huynh yên tâm, thứ huynh muốn, ta hiểu, đến lúc đó sẽ lén tặng cho huynh."
"Hả?"
Gió đêm thổi tới, Dương Tề Tuyên rùng mình một cái, lông tóc dựng đứng, nổi một tầng da gà. Hắn sợ đến cứng cả cổ, quay đầu nhìn An Khánh Tự, lại bắt gặp một ánh mắt mang chút tà dâm, mới biết An Khánh Tự chắc là muốn tặng hắn một ngoại thất.
"Vậy, đa tạ Nhị lang."
"Ta với Dương huynh mới gặp mà như đã quen thân. Đi, đến trướng của ta uống vài chén nữa."
"Được thôi."
Dương Tề Tuyên cảm nhận bàn tay An Khánh Tự vỗ trên lưng mình mạnh mẽ nhường nào, lúc này mới phản ứng lại, đứa con trai thứ hai này của An Lộc Sơn tuyệt đối không phải tên ngốc phá gia chi tử, ngược lại, người này rất có tâm cơ.
Kỳ thực, ở Hãn Châu cũng có thể đổi tiền. Khi Dương Tề Tuyên tới đây, còn lén gặp mặt người của chi nhánh Phong Hối Hành ở Hãn Châu, biết nơi đó dự trữ tiền tệ, da thú, hoa tiêu rất phong phú.
An Khánh Tự là cố tình thua bài, để nhét người vào bên cạnh đại tướng như Lý Quy Nhân.
Đây vốn là thủ đoạn thường thấy nhất trên quan trường Trường An, bản thân Dương Tề Tuyên cũng rất am hiểu đạo này, tuy nhiên cái hay của An Khánh Tự nằm ở chỗ biểu hiện rất tự nhiên và chân thành.
"Nhị lang cũng là một người thượng tiến đấy chứ."
"Thượng tiến?"
"Đây là một từ đang thịnh hành ở quan trường Trường An, là do Tiết..."
"Vút ——"
Bỗng nhiên, trên bầu trời phương Bắc nở rộ một chùm ánh sáng rực rỡ chói mắt.
An Khánh Tự lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng này, ngẩng đầu nhìn lên, lập tức đứng chôn chân tại chỗ, đồng tử phản chiếu hình ảnh tuyệt đẹp kia, lẩm bẩm: "Đó là cái gì?"
"Là pháo hoa, ngươi biết Tiết Bạch chứ? Hắn..."
"Ta biết!"
An Khánh Tự tức thì kinh hãi, vội vàng xoay người chạy như điên về phía doanh trướng của An Lộc Sơn, miệng còn chửi một câu.
"Đạm cẩu tràng (Ôi thôi xong), viện quân của hắn đến rồi."
"Nhị lang, sao vậy?"
An Khánh Tự không trả lời, phía trước, An Thủ Trung, Lý Quy Nhân đã từ trong lều chạy ra, quát: "Xảy ra chuyện gì?!"
"Phía Bắc!" An Khánh Tự giọng đầy giận dữ hét lên: "Pháo hoa được bắn lên từ phía Bắc!"
"Địch binh vòng ra sau lưng chúng ta rồi?"
"Ta càng sợ là bọn chúng có viện binh tới."
Dương Tề Tuyên nói: "Cũng có thể là bọn chúng phái người đến phía Bắc bắn pháo hoa mà."
An Khánh Tự nghe câu nói bất thình lình này, quay đầu nhìn hắn một cái, kinh ngạc vì hắn thế mà trong tình huống hỗn loạn này lại có thể đưa ra giả thiết ngoài lẽ thường thế này... quả đúng là một tướng tài.
Người bình thường thật sự không thể phản ứng nhanh như vậy.
"Cũng phải, đều bình tĩnh chút." An Khánh Tự nói: "Bảo vệ a gia ta trước đã."
Xa xa, có tiếng huyên náo truyền đến, hình như là động tĩnh bên đại doanh Duệ Lạc Hà, có người dùng tiếng Hồ hét cái gì đó, nghe không rõ lắm.
Lý Quy Nhân chạy về phía Bắc hơn mười bước, ghé tai lắng nghe kỹ, dần dần, cuối cùng cũng nghe rõ.
"Địch tập!"
Lý Quy Nhân lập tức tỉnh rượu hẳn, giận dữ không kìm được.
Y đã sớm nói rồi, phải cường công Thạch Lĩnh Quan, đám người kia cứ khăng khăng đòi đợi triều đình hạ chỉ giết Vương Trung Tự. Giờ thì hay rồi, để đám địch binh như phế vật kia chiếm mất tiên cơ.
"Thổi tù và! Quân Duệ Lạc Hà nghe hiệu lệnh của ta!"
"Uuu ——"
~~
Nghe tiếng tù và kia, trong đầu Yến Duy Nhạc không khỏi hiện lên một câu thơ.
"Giác thanh mãn thiên thu sắc lý, tắc thượng yên chi ngưng dạ tử." (Tiếng tù và vang trời trong sắc thu, máu lửa nơi biên ải đọng lại thành sắc tím.)
Lão rất thích bài thơ này, nhưng trong lòng thỉnh thoảng lại lóe lên một nghi hoặc, chiến dịch Nhạn Môn rõ ràng là vào mùa xuân, nhưng tại sao Tiết Bạch lại viết là "thu sắc" nhỉ?
Phía trước, một ngọn lửa trại phản chiếu trong mắt, Yến Duy Nhạc hoàn hồn, không nghĩ đến những chuyện nhỏ nhặt này nữa.
Rất kỳ lạ, rõ ràng là lúc hung hiểm nhất, lại có những suy nghĩ không đâu vào đâu.
"Đạp doanh!"
Từng đội kỵ binh ném dây thừng, móc vào hàng rào, thúc ngựa kéo ngược lại, kéo đổ hàng rào xuống đất, vang lên tiếng rầm rầm.
Ngay sau đó, một đội kỵ binh phía sau đã giương trường sóc lao vào những lều trại kia.
"Giếtttt!"
Có binh sĩ từ trong lều xông ra, muốn xem xảy ra chuyện gì, tên nào tên nấy vóc dáng cao to vạm vỡ, khí thế hung hãn, nhưng lúc nghỉ ngơi không hề mặc giáp.
Khôi giáp mà An Lộc Sơn dày công rèn đúc cho bọn chúng lúc này phần lớn đều để lại trong doanh trướng.
Thế là, thân xác cường tráng va vào trường sóc, máu tươi vung vẩy.
Nhưng đội quân bị tập kích này là Duệ Lạc Hà, bọn chúng là dũng sĩ, có vài dũng sĩ cá biệt thế mà dưới sự xung sát như vậy lại nhanh nhẹn né tránh được đòn tấn công của trường sóc, bổ nhào xuống đất, lăn một vòng, rút dao găm từ trong ủng ra, đâm vào bụng ngựa.
"Hí!"
Chiến mã hí vang bi thảm, ngã xuống đất. Giống như trong rừng có một cái cây bị đốn ngã, làm bay lên đầy trời lá rụng.
Dũng sĩ quân Duệ Lạc Hà mạnh mẽ như vậy đấy, sự phản kháng này, độ khó không kém gì dùng dao găm chặt đổ một cái cây. Thế nhưng, cái dũng của cá nhân, trong cuộc dạ tập nay, dường như không đủ dùng.
"Phập."
Một cây trường sóc từ phía sau đâm tới, đâm chết tên dũng sĩ vạn người mới chọn được một này.
Vân Trung quân giẫm lên máu tươi, tiến lên một cách trật tự.
Sau đó, bóng dáng Vương Nan Đắc cưỡi ngựa cầm thương xuất hiện trong ánh lửa, hắn trên chiến trường, toàn thân trên dưới dường như toát ra một cỗ sát khí vô hình.
~~
"Kẻ nào đánh tới?!"
Lý Quy Nhân cuối cùng cũng chạy về tới đại doanh Duệ Lạc Hà, ngẩng đầu nhìn, cách những túp lều nối liền nhau kia, đối diện lửa cháy rực trời.
May mà, tám ngàn Duệ Lạc Hà không tan vỡ nhanh như vậy, những dũng sĩ bị đánh thức đã bắt đầu mặc giáp.
Lý Quy Nhân cũng chạy về lều của y mặc giáp, đồng thời, Chưởng thư ký của y là Độc Cô Vấn Tục đón đầu đi tới, đáp: "Tướng quân, hình như là Vân Trung quân."
"Cái gì? Vân Trung quân sao lại xuất hiện ở đây? Thái Hi Đức đột tử ở Nhạn Môn Quan rồi sao?!"
Độc Cô Vấn Tục im lặng một lát, đáp: "Đột ngột bị tập kích, không có thời gian tra xét. Nhưng hôm nay chỉ có Cát Ôn vận chuyển lương thực từ Hãn Châu tới, Vân Trung quân rất có thể là mượn danh nghĩa hộ tống lương thảo, bám theo đội ngũ của Cát Ôn mà đi."
"Đi bắt hắn lại!"
"Ta còn chưa có chứng cứ."
"Ở chỗ ta không có chứng cứ hay không chứng cứ." Lý Quy Nhân là đại tướng giết người không chớp mắt, không phải quan viên quản lý hình ngục trong triều, xử lý sự việc vô cùng thô bạo.
Trong lúc đối đáp vài câu, y đã mặc xong khôi giáp, cảm thấy trước ngực hơi cộm, hóa ra trong ngực còn rất nhiều trù mã lúc đánh bài, y vung tay ném đi, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện.
"Vân Trung quân? Nhi tử ta đâu?"
Độc Cô Vấn Tục hành lễ nói: "E là... gặp chuyện không may rồi."
"Xáp bì!" (bớt lươn lẹo đi)
Lý Quy Nhân hung tợn mắng một câu, xách đao ra khỏi lều.
"Các dũng sĩ! Đừng loạn! Lên ngựa tản ra, giết địch!"
Sự chỉ huy của y rất đơn giản, bởi vì dũng sĩ dưới trướng y người nào cũng có kỵ thuật, tiễn thuật cao siêu, lại tác chiến dũng mãnh. Chỉ cần để bọn họ trấn tĩnh lại trong sự hoảng loạn khi bị tập kích, bọn họ một người có thể địch mười người.
Tám ngàn Duệ Lạc Hà đó chính là tám vạn đại quân.
"Tùng! Tùng! Tùng! Tùng! Tùng!"
Bên này còn đang trấn an quân tâm, trên Thạch Lĩnh Quan phía Nam đã tiếng trống vang rền.
Độc Cô Vấn Tục lập tức biến sắc, nói: "Vương Trung Tự cũng đánh ra rồi."
"Đến hay lắm!"
Lý Quy Nhân thế mà không sợ, ngược lại cười gằn: "Chúng ta không phải bị một lần đánh lén là có thể đánh bại đâu, chống đỡ đến khi trời sáng, ta chém đầu Vương Trung Tự!"
...
Đêm nay tràn ngập sự hỗn loạn của máu và lửa.
Lý Quy Nhân biết y đang ở trong tình trạng lưỡng đầu thọ địch, dũng sĩ dưới trướng chết rất nhiều, hơn nữa chết thật không đáng.
Nhưng đại doanh của bọn họ giống như một tên béo, sẽ không bị hai đứa trẻ con chạy tới đấm đá túi bụi trước sau mà đẩy ngã được.
Tóm lại, tổn thất có, có lẽ còn không nhỏ, nhưng không đến mức bại vong quá nhanh.
Từng chiến binh ngã xuống, không biết đã tổn thất bao nhiêu sinh mạng, một vệt trắng bạc cuối cùng cũng xuất hiện ở phương Đông.
Ánh mặt trời chiếu lên mặt Lý Quy Nhân, mặt y đã đầy máu, nhưng lại nở một nụ cười tàn nhẫn.
Mặt trời đứng về phía y, có thể xua tan nỗi sợ hãi mà dạ tập mang lại cho toàn bộ đại doanh quân Phạm Dương. Như vậy, đại quân mới không có nguy cơ hoàn toàn tan vỡ.
Mà y cuối cùng cũng có thể buông tay tổ chức phản kích.
"Phản kích!"
Lý Quy Nhân gào thét, quát lệnh Duệ Lạc Hà xung sát bộ chúng Vương Trung Tự trước.
Suốt một đêm, Duệ Lạc Hà là cánh quân chịu nhiều công kích nhất, Vân Trung quân, Thiên Binh quân cực kỳ ăn ý hình thành thế kọng kìm trước sau đối với nó.
Bởi vì đang ở trong tình trạng bị dạ tập, các cánh quân khác dưới trướng An Lộc Sơn không thể và không dám chi viện cho nó, có thể ổn định quân tâm trong hỗn loạn, bảo vệ An Lộc Sơn, đã là cực kỳ khó đắc rồi.
Như vậy, tự nhiên tổn thất của quân Duệ Lạc Hà là lớn nhất.
Lý Quy Nhân không hề biết nguyên nhân của tất cả chuyện này là do nhi tử y chém gió phần phật trước mặt Vương Nan Đắc, tâng bốc Duệ Lạc Hà là thiên hạ vô địch, khiến Vương Nan Đắc cảm thấy không tiêu diệt Duệ Lạc Hà, thì chẳng thể nào bình định nổi loạn An Lộc Sơn.
Đến sáng, quân Duệ Lạc Hà mà Lý Quy Nhân thu gom lại được chỉ còn hơn ba ngàn người.
Y vừa phái người đi xin An Lộc Sơn hạ lệnh toàn quân tấn công đại kỳ của Vương Trung Tự, vừa làm công tác động viên cuối cùng.
"Các dũng sĩ! Các ngươi là giỏi nhất!"
Sau lưng y, Độc Cô Vấn Tục vẫn đang gian nan tổ chức phòng tuyến, ngăn cản từng đợt xung phong của Vương Nan Đắc, mỗi khắc đều có dũng sĩ ngã xuống, nhưng bọn họ quả thực là giỏi nhất, thể phách, kỹ nghệ đều được chọn lựa kỹ càng.
Ngay cả thành thi thể cũng to lớn hơn thi thể khác.
So ra, Thiên Binh quân trấn thủ Bắc Đô, sống trong nhung lụa; Vân Trung quân vừa đổi chủ tướng, chỉ huy không thuận. Nếu không phải đánh lén, bọn họ căn bản không đủ sức đánh một trận với Duệ Lạc Hà.
"Các ngươi là dưỡng tử của Đông Bình Quận Vương, hoa phí cho mỗi một người các ngươi, có thể nuôi mười binh sĩ bình thường! Bây giờ, kẻ thù lớn nhất của dưỡng phụ các ngươi đang ở ngay trước mặt, phải làm thế nào?!"
"Giết! Giết! Giết!"
Quân Duệ Lạc Hà cuối cùng cũng bùng nổ tiếng gào thét rung trời.
Sau khi bị dạ tập, không tan vỡ, ngược lại còn có thể phản công, phóng mắt nhìn khắp thiên hạ, e là chẳng có mấy cánh binh mã khác làm được.
Như một chậu nước hắt ra, các dũng sĩ thúc ngựa tràn về phía đại kỳ của Vương Trung Tự.
"Uỳnh!"
Trên chiến trường phía trước, bỗng nhiên bộc phát tiếng vang lớn, có dũng sĩ quân Duệ Lạc Hà đang phi nước đại, cả người lẫn ngựa bị bao thuốc nổ dưới đất nổ cho tứ phân ngũ liệt.
Điều này đối với bọn họ - những kẻ khó khăn lắm mới lấy lại dũng khí, lại là một đòn nặng nề giáng vào tâm linh.
~~
Thịt nát văng tung tóe rơi xuống trước mắt, Vương Trung Tự mím môi, ánh mắt kiềm chế, nhìn thoáng qua đại kỳ của An Lộc Sơn, cân nhắc xem có thể đánh bại Duệ Lạc Hà hay không, và sau khi đánh bại Duệ Lạc Hà liệu còn có thể đánh bại An Lộc Sơn hay không.
Y thừa nhận trận chiến này có rất nhiều yếu tố may mắn, nếu Vương Nan Đắc không đến, y cũng đã phái người vòng ra phía Bắc đại doanh phản quân bắn pháo hoa, hy vọng dọa kẻ địch chột dạ, sau đó phát động dạ tập.
May mà, Tiết Bạch xưa nay đã chuẩn bị rất nhiều, Vương Nan Đắc vẫn kỳ tích chạy tới kịp.
Vương Trung Tự rất nhiều lúc đều cảm thấy, Tiết Bạch là phúc tinh của y, nếu không có Tiết Bạch, y có lẽ đã chết trong đại án nào đó từ mấy năm trước rồi.
Nhưng dù vậy, thời gian của y cũng không còn nhiều, chiếu thư của Thánh nhân còn hối thúc gấp hơn cả trống trận, một ngày, hai ngày, y phải nhanh chóng đánh bại An Lộc Sơn.
Đây lại là một mặt vận khí vô cùng không tốt của y, nếu theo kế hoạch ban đầu của bọn họ, sau khi Vương Nan Đắc đến, vốn dĩ còn có một quá trình phối hợp, chuẩn bị, chứ không phải đòn đánh vội vàng như thế này.
Ngoài ra, chiến lực của Thiên Binh quân quả thực kém xa binh mã Sóc Phương, Hà Tây, Lũng Hữu, chính vì Bắc Đô quá quan trọng, ngược lại khiến cho quân đồn trú tại đây thiếu hụt kinh nghiệm thực chiến.
Chiến huống không lý tưởng, không thể một đêm đẩy lùi phản quân.
Trời sáng rồi, thời gian dành cho Vương Trung Tự không nhiều.
Y nhịn cảm giác ngứa ngáy trong cổ họng, không ho ra, mà dùng cánh tay mỏi nhừ, giơ cao thanh trường đao của mình.
Sau đó, dứt khoát thúc bụng ngựa, phi lên phía trước.
"Tiết soái?"
Kỳ lệnh binh đang đợi mệnh lệnh của Vương Trung Tự ngẩn ra.
Tiết Bạch thúc ngựa đuổi theo, nhắc nhở: "Chúng ta còn bao thuốc nổ."
"Quá chậm, sĩ khí không thể hoãn." Trong họng Vương Trung Tự có đờm pha lẫn máu, giọng nói không thông, dứt khoát hô: "Theo ta giết địch!"
Bây giờ là lúc sĩ khí Thiên Binh quân cao nhất, nhưng đợi sức răn đe do thuốc nổ mang lại qua đi, sẽ không còn bất kỳ thủ đoạn nào để vực dậy sĩ khí nữa. Y phải rèn sắt khi còn nóng, nhanh chóng đánh ra chiến quả.
Thời cơ chiến đấu trôi qua trong nháy mắt, tuyệt đối không dung tha sự do dự.
Đây là cảm nhận nhạy bén của danh tướng đối với chiến trường.
Tiết Bạch chậm một nhịp mới phản ứng lại, thúc ngựa theo sau.
"Theo Tiết soái giết địch!"
Kỳ thủ vội vàng giương cờ đi theo. Thế là, sĩ tốt Thiên Binh quân trong lúc kích động, quên cả chênh lệch chiến lực của bản thân, đi theo lá cờ, nghênh chiến quân Duệ Lạc Hà đang lao tới.
Dòng chữ "Hà Đông tiết độ sứ" trên cán cờ kia thực ra giờ đã hữu danh vô thực, nhưng Vương Trung Tự vẫn là con người kiêm nhiệm Hà Đông năm xưa, y bệnh yếu đi nhiều, nhưng lại càng thêm không sợ hãi.
Còn nhớ, năm Khai Nguyên thứ hai mươi mốt, Vương Trung Tự được điều đến Hà Tây, dẫn mấy trăm người đi tập kích quân Thổ Phồn, kết quả vừa khéo gặp Thổ Phồn Tán Phổ luyện binh ở Uất Tiêu Xuyên. Lúc đó tất cả mọi người đều khuyên Vương Trung Tự tạm lui, nhưng Vương Trung Tự cũng không biết nghĩ thế nào, xách đao xông thẳng vào mấy vạn đại quân Thổ Phồn...
Đó vừa tròn hai mươi năm trước.
Vương Trung Tự vô cùng hoài niệm phong thái hai mươi năm trước của mình.
"Giếtttt!"
Y lớn tiếng gào thét, nhìn quân địch đối diện, nghĩ đến đó là quân đội tinh nhuệ nhất dưới trướng An Lộc Sơn, trong lòng ngược lại nhiệt huyết sôi trào. Y chính là thích đối mặt với kẻ thù mạnh nhất.
Song phương châm phong tương đối, trần yên phi dương.
~~
Cùng lúc đó, trên quan đạo phía nam Thạch Lĩnh Quan cũng bụi bay mù mịt.
Dịch sứ cưỡi tuấn mã phi nước đại không ngừng, cao giọng hô lớn.
"Năm trăm dặm hỏa tốc!"
Đây là văn thư triệu hồi Vương Trung Tự thứ hai, mà cách đó mấy chục dặm, còn có đạo thứ ba, đạo thứ tư...
.
Bình luận truyện