Mãn Đường Hoa Thải
Chương 405 : Ngậm máu phun người
Người đăng: Hoa Khai Nguyệt Chính Viên
Ngày đăng: 02:41 15-12-2025
.
Hà Thiên Niên là một người Túc Đặc, sở dĩ hắn lấy cái tên này, là vì mỗi năm vào lễ Thiên Thu An Lộc Sơn đều phải tặng lễ vật cho Thánh nhân, hắn vô cùng ngưỡng mộ những trân bảo mỹ nhân kia, thường nói nếu có thể sống được như Thánh nhân một năm thì hắn cũng nguyện ý, cần gì phải ngàn năm?
Các tướng lĩnh trong quân thì thường trêu chọc hắn là "họa hại di thiên niên", mỗi lần dụ dỗ thủ lĩnh Khiết Đan, Hề tộc đến uống rượu, chính Hà Thiên Niên là kẻ đào một cái hố to, đợi bọn họ say rượu thì trói lại ném xuống hố, hoặc là chặt đầu bọn họ xuống.
Hắn là một tín đồ Bái Hỏa giáo sùng đạo, coi An Lộc Sơn là hóa thân của Quang Minh Chi Thần.
Khi xông vào Thạch Lĩnh Quan, đích thân vung đao chém chết một tên sĩ tốt Đường quân, hắn dừng ngựa, đưa tay vuốt ve thập tự liên hoa đeo trước ngực, như đang cầu nguyện cho kẻ đã khuất.
Hành động này khiến Hà Thiên Niên trông vô cùng ung dung, hắn quả thực không vội, hắn tự tin sẽ rất nhanh đánh bại, thậm chí thu phục Thiên Binh quân, biên quân Phạm Dương trời sinh đã có sự coi thường đối với quân trấn thủ Bắc Đô vốn hưởng thái bình đã lâu.
Cục diện cũng thuận lợi đúng như dự liệu của Hà Thiên Niên, Thiên Binh quân chiến đấu lạ lẫm, chỉ huy hỗn loạn, rất nhanh đã bị đánh cho rối loạn đội hình.
Mãi cho đến khi tiếng tù và vang lên, đại kỳ trên Thạch Lĩnh phất phới, cục diện mới có sự thay đổi.
"Đó là cái gì?"
Hà Thiên Niên không biết chữ lắm, nhìn một lúc sau, vẫy gọi sĩ tốt đến hỏi, đợi nghe được đó là hiệu kỳ của Hà Đông tiết độ sứ, hắn vô cùng kinh ngạc, trực tiếp đưa ra một kết luận.
"Điều này không thể nào!"
Cần biết rằng cái đầu của Hà Đông tiết độ sứ Hàn Hưu Lâm chính do tay hắn chặt xuống. Lúc đó An Lộc Sơn lấy danh nghĩa vào triều đến Đại Châu, Hàn Hưu Lâm đành phải thiết yến chiêu đãi.
Trên tiệc, quân Phạm Dương bao vây đô đốc phủ Đại Châu, giết sạch tất cả những kẻ dám phản đối An Lộc Sơn. Chỉ cần dám lừa người, cao quan Đại Đường cũng chẳng khác gì những thủ lĩnh man di bị lừa đến chuốc say.
Đã như vậy, người duy nhất miễn cưỡng có thể gọi là Hà Đông tiết độ sứ cũng chỉ có Dương Quang Kiều, nghe nói đó là tên tiểu nhân giỏi vơ vét tiền của, nịnh nọt hót hay, hẳn là không có gan này.
Nghĩ đến đây, Hà Thiên Niên cười ha hả, hô lớn: "Dương phủ doãn bị phản tặc Tiết Bạch khống chế! Cứu Dương phủ doãn cho ta!"
Sĩ tốt Phạm Dương cũng hùa theo la ó, ý đồ làm lung lay quân tâm Thiên Binh quân.
Đáng tiếc hiệu quả lần này lại cực kỳ bé nhỏ, Thiên Binh quân trong tiếng tù và bắt đầu xếp hàng chỉnh quân, không còn một mực hoảng hốt nghênh địch nữa, mà lui về phía chỗ cao của sườn núi, phát huy sở trường tránh sở đoản, dùng cung tên áp chế sự xung phong của kiêu kỵ Phạm Dương.
Hà Thiên Niên ban đầu tưởng là Tiết Bạch đang chỉ huy, trong lòng khinh thường, nghĩ thầm Tiết Bạch chỉ dựa vào việc khống chế Dương Quang Kiều sao có thể ổn định cục diện? Các tướng lĩnh cấp dưới của Thiên Binh quân không thể nào hoàn toàn nghe lệnh.
Một tiếng hô như sấm rền truyền đến từ trên Thạch Lĩnh đã đánh bại chút tâm tư của hắn.
"Phản quân nghe đây, Thanh Nguyên huyện công Vương Trung Tự tại đây! Buông đao binh, chỉ tru diệt ác thủ."
Bất chợt nghe thấy cái tên kia, sự kiêng kỵ chôn sâu trong xương tủy khiến Hà Thiên Niên không tự chủ được mà sững sờ kinh hãi.
Triều đình có lẽ không rõ lắm Vương Trung Tự có bao nhiêu công lao, nhưng biên quân lại có thể thấm thía sâu sắc sự lợi hại của con người này. Tước vị Thanh Nguyên huyện công so với Đông Bình Quận Vương quả thực không đáng nhắc tới, nhưng quan tước có thể thông qua việc lấy lòng Thánh nhân mà có được, còn uy danh hiển hách lại chỉ có thể dùng đao thật thương thật chém giết mà ra.
Trước khi Vương Trung Tự chết, trong mạc phủ Phạm Dương dù cho tất cả mọi người đều mang dị tâm, lại chưa từng dám nói ra khỏi miệng, đợi y vừa chết, mới dám nhao nhao khuyên An Lộc Sơn dấy binh. Giống như một bầy chuột rúc trong hang, lén lút nhìn xem mèo đã rời đi hay chưa.
"Vương... Vương Trung Tự?" Hà Thiên Niên nheo mắt, nhìn bóng người trên Thạch Lĩnh, lắc đầu nói: "Giả đấy, hắn rõ ràng đã chết rồi, giả đấy!"
Đến hai chữ "giả đấy" cuối cùng, hắn cố tình gằn giọng thật mạnh, như muốn mượn đó để tự xốc lại tinh thần cho chính mình, hắn tin rằng các tướng lĩnh Thiên Binh quân sẽ rất nhanh nhìn ra đó là một Vương Trung Tự giả mạo.
Tuy nhiên, những tướng lĩnh Thiên Binh quân kia cứ như bị mù, căn bản không nhìn ra Vương Trung Tự là giả mạo, nghe lệnh lá soái kỳ kia, ai nấy chỉ huy bộ khúc vây công quân Phạm Dương.
"Chiếm giữ Thạch Lĩnh Quan!"
Hà Thiên Niên mắt thấy không thể nhanh chóng đánh bại Thiên Binh quân đông đảo và có tổ chức, quay đầu quyết định chiếm giữ quan thành trước, để đợi đại quân của An Lộc Sơn.
Thạch Lĩnh Quan có ba đạo cổng thành, hai cổng nam bắc lần lượt đối diện sơn đạo, tên là "Định Thắng Môn", "Khắc Viễn Môn", một đạo ở giữa thông tới tường thành, thành lầu, tên là "Diệu Đức Môn".
Quân Phạm Dương tuy đã xuyên qua quan thành, nhưng vẫn chưa thể chiếm giữ thành lầu, nhận được quân lệnh, nhao nhao xoay người xuống ngựa, đánh về phía Diệu Đức Môn, thế nhưng thủ quân trên thành lầu đã phản ứng kịp, bắn tên xuống, liều mạng đóng Diệu Đức Môn lại.
Trận chiến công phòng này bất lợi cho quân Phạm Dương, ngược lại khiến tiến độ tấn công của bọn chúng chậm lại.
Theo sự thay đổi của chiến cuộc, Hà Thiên Niên dần dần bắt đầu cảm thấy khiếp đảm, nỗi sợ hãi này không chịu sự khống chế của bản thân hắn, cho dù hắn còn chưa nhìn thấy Vương Trung Tự, chỉ nghe thấy cái tên này thôi cũng đủ khiến hắn cảm thấy không thể chiến thắng, lòng tin của hắn đang trôi đi mất.
Trên thực tế, bọn hắn đang ở vào một địa thế rất bất lợi.
"Tướng quân!"
Hà Thiên Niên quay đầu lại, thấy trên con đường phía bắc bụi đất tung bay, phản ứng đầu tiên thế mà là "Xong rồi, trúng mai phục rồi", may mà, có lính truyền tin thúc ngựa chạy tới, bẩm: "Viện quân đến rồi, Tôn Hiếu Triết dẫn bộ hạ đến chi viện."
~~
Tôn Hiếu Triết khi vừa đến chiến trường thì vô cùng bối rối, gã không hiểu tại sao Hà Thiên Niên lại bị chặn ở Thạch Lĩnh Quan.
Lừa qua, giết qua rõ ràng đều là chuyện rất đơn giản.
Đợi nghe được Vương Trung Tự đang ở đây, gã lập tức giật mình, kinh hô: "Không thể nào!"
"Ngươi xem." Hà Thiên Niên chỉ vào chiến trường phía xa.
"Ta đã chém chết Vương Trung Tự ở Ly Sơn!" Tôn Hiếu Triết nhấn mạnh một lần, vung vẩy tay, khoe khoang sự hung ác của gã, "Ta ở bên ngoài hành cung của Thiên tử, chém chết Vương Trung Tự."
"Không có Thiên tử." Ở thời điểm mấu chốt này, Hà Thiên Niên còn cố chấp với tín ngưỡng của hắn, không cho rằng Hoàng đế là con trời, cho rằng người sáng tạo vạn vật là Chí Cao Thần.
Đáng tiếc tín ngưỡng không thể xóa bỏ nỗi sợ hãi của hắn đối với nghĩa tử của Hoàng đế, hắn hỏi: "Ngươi chắc chắn ngươi đã chém chết Vương Trung Tự? Hắn sống lại rồi chăng?"
Trong Bái Hỏa giáo, có một loại huyễn thuật. Giáo chủ lấy một thanh hoành đao sắc bén vô cùng, dùng đao đâm vào bụng, lưỡi đao xuyên ra sau lưng, tiếp đó quấy nát ruột gan, máu chảy không ngừng, chốc lát sau, phun nước niệm chú, liền có thể bình phục như cũ.
Hà Thiên Niên lo lắng Vương Trung Tự biết loại huyễn thuật này, dù sao họa hại di thiên niên mà.
("Hảo nhân bất trường mệnh, họa hại di thiên niên": Người tốt thường không sống thọ, kẻ gây tai họa thì lại sống dai đến ngàn năm)
Tôn Hiếu Triết bị hỏi đến chột dạ, gã nhớ lại tại chỗ cũng không thể chém chết Vương Trung Tự, chỉ cho rằng người này bị thương nặng rất có thể sống không lâu, nhưng càng chột dạ, ngữ khí của gã càng chắc chắn.
"Đương nhiên, không bao lâu sau liền truyền ra tin tức Vương Trung Tự đã chết."
"U ——"
Tiếng tù và cao vút bỗng nhiên cắt ngang cuộc đối thoại của hai người.
Hơn hai mươi kỵ binh trên Thạch Lĩnh thúc ngựa chạy đến trước trận Thiên Binh quân, bóng dáng người cầm đầu dần dần rõ nét, Đường quân đi ngang qua nhao nhao reo hò.
"Tiết soái! Tiết soái..."
Cảm giác áp bách giống như mây đen nặng trĩu trước cơn mưa bão, kéo theo cả không khí cũng trở nên trầm mặc.
"Đó là Vương Trung Tự." Hà Thiên Niên cuối cùng cũng mất đi chút may mắn cuối cùng, lẩm bẩm nói: "Ta mang theo chút binh mã này, làm sao đánh bại được Vương Trung Tự?"
"Không, ngươi chưa từng đến Trường An, ngươi không hiểu." Tôn Hiếu Triết lắc đầu nói: "Hắn đã chết rồi, trên danh nghĩa hắn đã chết rồi. Người chết làm sao có thể làm Hà Đông tiết độ sứ? Hắn không thể giương lá cờ kia, hắn không có tư cách, hiểu không?"
Là một người Khiết Đan, gã đã cố gắng hết sức để hình dung tình cảnh của Vương Trung Tự, tóm lại, sự chỉ huy của Vương Trung Tự đối với Thiên Binh quân là danh không chính ngôn không thuận.
~~
"Tiết soái!"
Phía nam thành Thạch Lĩnh Quan, một tướng sĩ Đường quân đang cố gắng đứng thẳng người, hành quân lễ, hô lớn: "Thiên Binh quân Tả ngu hầu quân Lưu giáo úy đoàn Đệ nhị đội đầu Nhâm Tiểu Ngưu, tham kiến Tiết soái!"
Vương Trung Tự cưỡi trên ngựa nghiêng đầu nhìn sang, kiên định gật đầu. Trong quân người reo hò với y quá nhiều, y chỉ có thể đáp lại mỗi người bằng một động tác nhỏ không tốn thời gian như vậy.
Nhâm Tiểu Ngưu lập tức vui sướng nhếch miệng cười, ưỡn ngực lên, ưỡn quá mức, đến nỗi thân thể hơi cong ngược lại. Không làm như vậy, không đủ để bày tỏ lòng kính yêu của hắn đối với Vương tiết soái.
Lòng kính yêu này từ đâu mà có?
Việc đó phải kể từ mười hai năm trước, năm đó người Hề đầu quân cho Khiết Đan, thường xuyên xâm phạm biên giới. A gia của Nhâm Tiểu Ngưu cũng ở trong quân, vì đội ngũ đang ở liên tiếp bại trận, suýt chút nữa bị quân pháp xử lý, may mắn thay, Vương Trung Tự tiếp nhận Hà Đông tiết độ sứ, chỉnh quân bắc phạt, tại Tang Càn hà ba trận toàn thắng.
Nhâm Tiểu Ngưu từ năm bảy tuổi, tất cả những câu chuyện nghe được đều đến từ lời kể của a gia hắn, kể bọn họ đã đi theo Vương tiết soái khắc phục gian khổ, đại phá quân địch như thế nào, kể về vinh quang diệu võ Mạc Bắc, khải hoàn trở về.
"Nhi tử a, con có biết thế nào gọi là nam nhi đại trượng phu không? Đắc thắng, không chịu thua."
Vùng đất Hà Đông, cũng không biết có bao nhiêu nam nhi giống như Nhâm Tiểu Ngưu, là từ nhỏ nghe uy danh của Vương Trung Tự mà lớn lên.
Lòng kính yêu này đến từ hơn mười năm yêu binh như con, bách chiến bách thắng.
Nếu nói lòng người mua chuộc bằng ân huệ nhỏ, lời ngon tiếng ngọt giống như cát vàng Mạc Bắc, gió vừa thổi liền bay đầy trời; thì một đời danh tướng trong mắt những người sùng bái y, lại giống như núi Thái Hành trầm mặc mà nguy nga.
"Tiết soái, Tiết soái..."
Trong tiếng hô vang lên liên tiếp này, chợt có người kéo kéo Nhâm Tiểu Ngưu.
Hắn quay đầu nhìn lại, vội nói: "Tham kiến Lữ soái."
"Đi theo ta."
"Nhưng sắp giết địch rồi."
"Ghé tai qua đây... Ngươi có biết, triều đình đã sớm tuyên bố tin tức Vương tiết soái bệnh mất rồi không? Trước mắt ngài ấy đột nhiên xuất hiện ở đây, giương cờ 'Hà Đông tiết độ sứ' mà không có chức Tiết độ sứ, hành động giống như phản nghịch, e là đúng như lời tướng lĩnh Phạm Dương nói, ngài ấy cùng Tiết Bạch mưu phản rồi. Ta phải theo Vương giáo úy về thành Thái Nguyên, ngươi dẫn người hộ tống ta, đừng kinh động người khác."
"Lữ soái?"
"Bảo ngươi nghe lệnh làm việc."
"Tùng ——"
Chiến trống đã gióng lên, cờ xí của Vương Trung Tự xông lên phía trước nhất, triệu tập tướng sĩ Hà Đông đoạt lại Thạch Lĩnh Quan.
Mặt đất dưới chân cũng vì tiếng trống này mà rung chuyển, Nhâm Tiểu Ngưu cảm thấy trái tim trong lồng ngực đập cùng tần số với chiến trống, tùng tùng tùng tùng, mạnh mẽ lạ thường.
Cách đó không xa, Lưu giáo úy dùng cán đao chém ngã phó giáo, phất tướng kỳ, chỉ huy tướng sĩ đoàn này xông lên chém giết.
Nhiệt huyết dâng trào, Nhâm Tiểu Ngưu lập tức kích động, cùng đồng đội hô lớn: "Giếtttt!"
Quân lệnh như sơn, người đầu tiên phát ra quân lệnh phải là ngọn núi sừng sững. Còn vài lời đồn đại nhảm nhí, sao có thể lay động được núi cao?
~~
"Là hắn."
Tôn Hiếu Triết nắm chặt dây cương dừng ngựa dưới thành Thạch Lĩnh Quan, nhìn chằm chằm vào bóng người ngày càng đến gần kia, nhận ra Vương Trung Tự.
Hà Thiên Niên hoảng rồi, quay đầu nhìn thoáng qua thành lầu, mắt thấy binh sĩ dưới trướng còn chưa đánh lên bậc đá, nói: "Rút thôi."
"Không, ngươi sợ hắn, ta không sợ hắn!" Tôn Hiếu Triết quát, "Ta giết hắn!"
Gã đã sớm phụng mệnh lệnh của An Lộc Sơn, phải đến Trường An trừ khử Vương Trung Tự, lần đó không tính là thành công.
Vừa khéo, hôm nay gặp nhau trên chiến trường, chính là lúc hoàn thành việc công còn dang dở.
Tôn Hiếu Triết nghĩ như vậy, nhìn lại Vương Trung Tự, liền có cảm giác thợ săn nhìn con mồi.
Khi Đột Quyết diệt vong, mấy thủ lĩnh bộ lạc vì sợ hãi mà thí sát Ô Tô Mễ Thi Khả Hãn, Tôn Hiếu Triết lúc đó còn nhỏ, không cảm nhận được nỗi sợ hãi đó, cảm thấy Đột Quyết diệt vong là do nội hống, chứ không phải do Đường quân lớn mạnh.
Gã không sợ hãi Vương Trung Tự như Hà Thiên Niên, ngược lại, chuyến đi Trường An, gã nhìn thấy Vương Trung Tự bệnh nặng, yếu ớt, ngu trung, là một kẻ nhu nhược mặc người nắn bóp. Bên ngoài Hoa Thanh Cung, bị gã chém cho không dám đánh trả.
"Phế vật, nhu phu, hư danh."
Tôn Hiếu Triết thầm mỉa mai, giơ tay lên, quát: "Bắn tên!"
Mũi tên như mưa bắn về phía quân Phạm Dương, Thiên Binh quân dù sao quân số cũng đông hơn, lại chiếm địa lợi, về tấn công tầm xa càng có ưu thế hơn; nhìn lại sĩ tốt Phạm Dương, còn rất nhiều kẻ đều bị kẹt trong cổng thành chật hẹp.
Hai đợt mưa tên, Thiên Binh quân đảo ngược khí thế suy sụp ban đầu, ép sát quân Phạm Dương.
Tôn Hiếu Triết đã có thể nhìn rõ dung nhan tiều tụy vì bệnh của Vương Trung Tự.
"Giết địch!" Gã gầm lên nghênh đón.
Một đao, hai đao... Dựa vào sự dũng mãnh của sĩ tốt Phạm Dương, lúc đầu giáp lá cà đoản đao còn chiếm thượng phong. Nhưng khi Thiên Binh quân từ hai bên sườn núi đánh xuống, lại thêm binh lực liên tục bổ sung, sĩ tốt Phạm Dương trong cổng thành lại không thể nhanh chóng chi viện.
"Phập."
Vương Trung Tự viên tý khinh triển, trường đao huy hạ, khinh miêu đạm tả mà trảm rơi đầu Tôn Hiếu Triết.
(viên tý khinh triển: vươn cánh tay dài như vượn)
Trên chiến trường Vương Trung Tự hoàn toàn khác với lúc ở thành Trường An, ở đây không có sự trói buộc của nghĩa phụ, quân vương, chỉ có kim qua thiết mã (chiến tranh) mà y quen thuộc nhất.
Khi y vung đao không hề hét lớn, cũng không tỏ ra dùng sức, động tác tự nhiên như cầm đũa gắp rau, thậm chí không thèm nhìn Tôn Hiếu Triết một cái, hoàn toàn không nhận ra đây chính là kẻ đã chém mình ở Ly Sơn.
So ra thì, Tôn Hiếu Triết chém Vương Trung Tự một đao ở Ly Sơn, kích động không sao tả xiết, Vương Trung Tự lại chưa từng để ý đến Tôn Hiếu Triết, y lo lắng việc nước, căn bản không có tâm trạng để ý đến gà đất chó sành.
~~
Hà Thiên Niên quay đầu nhìn lại, vừa vặn nhìn thấy cảnh đầu Tôn Hiếu Triết rơi xuống đất, trong đầu hắn không khỏi nhớ lại lời kể của An Lộc Sơn, kể Vương Trung Tự ở Lũng Hữu lấy một địch trăm như thế nào, giết người Thổ Phồn máu chảy thành sông ra sao.
Cho nên An Lộc Sơn thường nói "Vương Trung Tự không trừ, ta tuyệt đối không dám dấy binh", lời nói còn văng vẳng bên tai, trớ trêu Tôn Hiếu Triết không nghe.
"Rút!"
Hà Thiên Niên lập tức hạ lệnh thu binh.
Tuy nhiên, cổng thành Thạch Lĩnh Quan rất hẹp, sự ngạo mạn của quân Phạm Dương cũng khiến bọn chúng khi tiến vào chưa từng nghĩ đến chuyện rút lui, cộng thêm Tôn Hiếu Triết đến chi viện, còn hơn một nửa nhân mã bị kẹt bên ngoài, chưa thể xuyên qua cổng thành.
Trán Hà Thiên Niên mồ hôi lạnh túa ra như tắm, vừa không lấy lại được chiến ý, lại không biết lui về đâu.
"Tướng quân?"
"Tướng quân, làm sao bây giờ?"
Hà Thiên Niên quay sang thân binh của mình, lẩm bẩm: "Quang minh chi hỏa, phần thiêu tội ác, ta là tín đồ Bái Hỏa giáo, hôm nay chết trận, không cần hỏa táng, cũng không được thổ táng, hãy để ta trần truồng nằm trên Thạch Lĩnh kia, mặc cho diều hâu rỉa thịt ta."
"Tướng quân..."
"Giết địch!"
Hà Thiên Niên vuốt ve thập tự trước ngực, ý đồ khích lệ sĩ khí, tổ chức đợt tấn công ra hồn.
Tuy nhiên mắt thấy Vương Trung Tự giết tới, sĩ tốt Phạm Dương cũng giống như chủ tướng của bọn chúng, trong lòng đã khiếp sợ ba phần, còn nói gì đến chuyện chiến thắng đối phương?
"Phập."
Hà Thiên Niên cúi đầu, chỉ thấy một thanh mạch đao chém sâu vào bả vai hắn, máu bắn lên khung thập tự liên hoa.
Hắn không khỏi nghĩ, người ngoài đều nói mình là họa hại di thiên niên, không ngờ cái tên lại ngược, thực chất là hảo nhân bất trường mệnh...
~~
Trên bầu trời có chim nhạn bay qua, thi thể dưới đất được chất thành một đống.
Mấy cái đầu lâu được đặt vào trong hộp gỗ rải đầy vôi, thi thể không đầu thì bị ném lên trên cùng đống xác, bó đuốc châm lửa vào củi khô, dần dần bùng lên ngọn lửa hừng hực.
Máu thịt trong ngọn lửa lớn bị nướng cháy, bị nuốt chửng.
Quang minh chi hỏa rốt cuộc đã thiêu rụi tất cả.
...
"Làm gì vậy?!"
Khi Dương Quang Kiều được đưa tới, đã bị ngọn lửa hừng hực trước mắt làm cho khiếp sợ. Trong đồng tử ngọn lửa bốc lên ngùn ngụt, chỉ vào Vương Trung Tự, nhìn về phía Tiết Bạch, nói: "Ngươi, ngươi, ngươi làm sao đưa hắn ra được?"
"Dương phủ doãn quên rồi sao?" Tiết Bạch nói: "Chúng ta cùng đi theo đội ngũ của Dương phủ doãn, rời khỏi cửa ải Trường An, vượt qua Hoàng Hà, bắc thượng Thái Nguyên mà."
"Ngươi, ngươi... ta... Vương Trung Tự ngươi biết ngươi làm như vậy... Thánh nhân sẽ không vui đâu."
Vụ án Vương Trung Tự bị ám sát lúc đó, chính là do Dương Quang Kiều an bài Nguyên Tái làm, cộng thêm Dương Quốc Trung là người hiểu rõ thánh ý nhất, vì vậy, Dương Quang Kiều cũng có hiểu biết về tình cảnh sau đó của Vương Trung Tự.
Hắn biết Thánh nhân tuyên bố Vương Trung Tự bệnh mất, thực chất là mượn cơ hội loại bỏ mối họa công cao cái chủ, ủng hộ Đông Cung này, nhưng xuất phát từ tình cảm giữa dưỡng phụ dưỡng tử, Thánh nhân không giết Vương Trung Tự, mà an trí y ở Tiêu Viên bên ngoài Hoa Thanh Cung dưỡng bệnh.
Tiêu Viên là nơi trồng hoa tiêu của cung đình, hoa tiêu quý giá, cho nên Tiêu Viên canh phòng cẩn mật, nhưng không biết Tiết Bạch làm thế nào đưa Vương Trung Tự ra khỏi Tiêu Viên được?
Trong lòng mang theo nghi vấn như vậy, Dương Quang Kiều phản ứng lại, thầm nghĩ mình nhất định phải giữ mạng trước, sau đó dò la thêm một số tin tức hữu dụng, để có cái giải thích với Hữu tướng, Thánh nhân.
Bên tai, nghe thấy Vương Trung Tự giọng trầm thấp đáp: "Ta làm những việc này, không phải để Thánh nhân vui lòng, mà là vì xã tắc Đại Đường."
"Vương tiết soái a, ngươi, ngươi làm loạn pháp độ xã tắc, sao còn có thể nói là vì xã tắc?" Dương Quang Kiều khổ khẩu bà tâm khuyên nhủ: "Dừng tay đi, nhân lúc vẫn còn kịp."
"Chúng ta đưa Dương phủ doãn tới, không phải để thảo luận những chuyện này."
Tiết Bạch vừa mở miệng, phảng phất như có khí thế của "Thái Nguyên Mục", phân phó Dương Quang Kiều: "Phủ doãn cũng thấy rồi, An Lộc Sơn đã phản, phái binh công đánh Thái Nguyên. Thiên Binh quân sứ Trương Hiến anh dũng chống cự, chém chết phản tướng Hà Thiên Niên, Tôn Hiếu Triết... Báo cáo đúng sự thật thì thế nào?"
Dương Quang Kiều liếc trộm, thấy Trương Hiến vẫn chưa chết, trong lòng hơi yên tâm.
Hắn co rụt đầu ngồi xổm ở đó, nhận lấy giấy bút, tay lại run rẩy không ngừng, căn bản không viết được chữ nào.
Tiết Bạch thấy thế, hỏi: "Phủ doãn đang làm gì vậy? Bắt nạt ta trẻ tuổi dễ lừa sao?"
"Tiết lang, đừng dọa ta nữa, ta thực sự không dám."
"Ta dọa ngươi?"
Dương Quang Kiều vội vàng cười làm lành, nói: "Ta già rồi, cũng hồ đồ rồi, chuyện mưu nghịch thực sự không làm được, xin Tiết lang tha cho ta..."
"Khụ khụ khụ." Vương Trung Tự nghe vậy nhìn sang, nói: "Bảo ngươi bẩm tấu An Lộc Sơn mưu nghịch, vừa rồi ngươi nói ai mưu nghịch?"
Ấn tượng của Dương Quang Kiều đối với Vương Trung Tự phần nhiều là dáng vẻ bị chèn ép ở Trường An, nhìn lại y bây giờ đầy vẻ bệnh tật, ngược lại cảm thấy y dễ lừa hơn Tiết Bạch, bèn cẩn thận từng li từng tí nói: "Vậy, hạ quan cứ nói thẳng nhé?"
"Phủ doãn khiêm tốn rồi." Tiết Bạch nói: "Ngươi là quan lớn nhất ở đây."
Tiết Bạch giọng điệu bình thản, lọt vào tai Dương Quang Kiều lại có loại châm chọc và sát ý.
Vương Trung Tự thì nghiêm trang nói: "Ngươi nói đi."
Dương Quang Kiều bèn dịch về phía Vương Trung Tự, hoàn toàn không ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc trên người y.
"Hạ quan xin nói thẳng, Vương tiết soái ngươi tự ý... tự ý chết đi sống lại như vậy, vi phạm thánh ý, e là còn giống phản tặc hơn cả An Lộc Sơn. Các ngươi nói An Lộc Sơn công đánh Thái Nguyên, nhưng binh tướng của hắn lại bị các ngươi chém giết."
"Khụ khụ khụ, chúng ta trấn thủ Bắc Đô, nơi đây là bình phong của Đại Đường."
"Lời này nghe qua, e là có chút ý tứ 'ác nhân cáo trạng trước'." Dương Quang Kiều rụt cổ nói: "Đây không phải ý của ta, ý ta là, nếu viết tấu chương dâng lên, chư công trong triều sẽ nghĩ thế nào."
Hắn còn mấy câu lộ liễu hơn chưa nói.
Vừa rồi trong chốc lát, hắn cũng đoán được Tiết Bạch làm thế nào đưa Vương Trung Tự ra khỏi Tiêu Viên rồi, nhất định là lợi dụng quan hệ của Cao Lực Sĩ, Lý Đàm.
Đây không phải chuyện nhỏ, một kẻ thân thế không rõ ràng lại dính líu đến Tam Thứ Nhân án, không lâu trước đây mới tham gia chuyện đổi Trữ quân, tiếp đó cấu kết với Thánh nhân cận thị, Hoàng tử, đại tướng biên trấn, lại vi phạm thánh ý giúp Vương Trung Tự đoạt lấy binh quyền Hà Đông, chém chết tướng lĩnh trong quân Phạm Dương.
Đủ loại chuyện như vậy, cái danh phản tặc của Tiết Bạch căn bản là ván đã đóng thuyền.
Hắn vẫn chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng để đi theo Tiết Bạch cùng nhau mưu phản.
"Vương tiết soái, ý ta là, chúng ta có nên... hoãn lại một chút?" Dương Quang Kiều nơm nớp lo sợ khuyên.
Vương Trung Tự nghe vậy, nghiêm túc nhìn Dương Quang Kiều.
Đây là lần đầu tiên y nhìn thẳng vào loại gian nịnh chi thần sống chui nhủi như chó lợn này.
"Ý ngươi là, tạo phản không phải An Lộc Sơn." Vương Trung Tự từng chữ từng chữ hỏi, "Trong mắt ngươi, tạo phản là ta và Tiết Bạch?"
"Sao lại là trong mắt ta?!" Dương Quang Kiều giật mình, vội nói: "Ta là đang phân tích thay các ngươi, ta, ta, ý ta là những lời vừa rồi, không lừa được triều đình."
"Ha ha ha ha ha!"
Vương Trung Tự như nghe được chuyện cực kỳ nực cười, ngửa mặt lên trời cười to.
Vì quá buồn cười, y thậm chí cười đến không thở nổi, cuối cùng ho khan liên tục, sặc đến nước mắt giàn giụa. Người xung quanh vội vàng đỡ lấy y, vỗ lưng cho y thuận khí.
"Không sao, không sao."
Vương Trung Tự xua tay, hít mũi, cười nói: "Đúng thật, chúng ta so với An Lộc Sơn càng giống phản tặc hơn, khụ khụ, tin tức truyền đến Trường An, Thánh nhân nhất định nói... nhất định nói 'Vương Trung Tự quả nhiên đại nghịch bất đạo!'"
Câu nói cuối cùng của y nói cực kỳ trịch địa hữu thanh (mạnh mẽ vang dội), một ngụm máu tích tụ trong phế phủ thuận thế sặc lên. Y vốn không muốn nôn, ngặt nỗi đang học giọng điệu giận dữ của Thánh nhân, thế là một ngụm máu tươi tràn ra.
"Ha ha."
Vương Trung Tự thế mà mở một câu nói đùa, nói: "Ngươi xem ta, ngậm máu phun người rồi. Ta có ý đồ mưu nghịch, oan uổng cho An Lộc Sơn."
Dương Quang Kiều sợ chết khiếp.
Hắn rõ ràng cảm nhận được một cơn giận dữ từ trong nụ cười của Vương Trung Tự, chính cơn giận này công vào tâm phế, khiến Vương Trung Tự nôn ra máu. Nhưng cơn giận vẫn chỉ đang tích tụ, chưa hoàn toàn bùng phát, hắn thực sự rất sợ Vương Trung Tự cuối cùng sẽ trút giận lên đầu mình, sợ đến mức im như ve sầu mùa đông.
"Ta viết, ta viết."
Dương Quang Kiều vội vàng cầm bút định viết tấu thư, lần này tay hắn thực sự run rẩy dữ dội, hắn vội vàng dùng tay trái giữ tay phải, trong miệng lẩm bẩm: "Tiết lang xem, ta nên viết cho Hữu tướng hay Thánh nhân?"
"Viết cái gì mà viết!"
Vương Trung Tự đột nhiên nổi giận, vùng ra khỏi những người xung quanh đang muốn đỡ y đi nghỉ ngơi, đấm mạnh một quyền xuống bàn, "Rầm" một tiếng đập vỡ cái bàn thành bốn năm mảnh, mực nước bắn tung tóe.
"Thánh nhân đã không tin! Ngươi viết cái gì?!"
"Tha mạng!"
Dương Quang Kiều sợ đến mức tim muốn nhảy ra ngoài, "Bịch" một tiếng quỳ xuống đất, dập đầu như giã tỏi.
"Cầu xin các vị tha cho ta một cái mạng già này đi, muốn ta làm gì cũng, cũng được... Ta đi theo các vị cùng nhau... cùng nhau..."
Dưới nỗi sợ hãi tột độ, hắn bộc lộ cảm xúc thật, có thể thấy là thật lòng cho rằng Tiết Bạch và Vương Trung Tự mới là phe tạo phản.
Về phần An Lộc Sơn, tuy hắn thường xuyên cùng Dương Quốc Trung đàn hặc An Lộc Sơn có dị tâm, nhưng chính vì thế, hắn mới biết rõ đó chẳng qua là thủ đoạn cần thiết để loại trừ đối lập.
Đã ngay cả tin tức "An Lộc Sơn ắt phản" đều là do phe cánh Dương đảng bọn họ bịa đặt, thì còn ai có thể rõ chân tướng sự thật hơn bọn họ chứ?
"Tiết lang, ta hiểu rồi! Ta vừa mới đốn ngộ!"
Trong cơn kinh hãi, suy nghĩ của Dương Quang Kiều thông suốt, bỗng nhiên một ý nghĩ ập đến, hắn ngẩng phắt đầu lên, nói: "Tiết lang, ta biết ngươi là ai rồi! Cho ta đi theo ngươi đi..."
.
Bình luận truyện