Mãn Đường Hoa Thải

Chương 362 : Tích oán

Người đăng: Hoa Khai Nguyệt Chính Viên

Ngày đăng: 10:17 22-11-2025

.
Trạch viện của Dương Tề Tuyên nằm tại Sùng Nhân phường, tiếp giáp Hoàng thành và Bình Khang phường, chính là khu đất tấc đất tấc vàng trong thành Trường An. Trạch viện chiếm diện tích rộng lớn, bằng hai phần ba trạch viện của Lý Lâm Phủ. Lý thập nhất nương năm xưa chọn gả cho Dương Tề Tuyên, một phần nguyên do nhỏ cũng là vì nhắm trúng trạch viện này, vừa gần nhà mẹ đẻ, lại vừa xa hoa hào nhoáng. Thượng tuần tháng tư, tính ra cũng đã gần ba tháng kể từ khi Lý Lâm Phủ tạ thế. Chiều hôm ấy, Lý thập nhất nương tắm gội kỹ càng, gột rửa sạch sẽ lớp bụi trần u ám từ khi để tang đến nay, thoa lên sáp thơm. Nàng cúi đầu nhìn thân đoạn ngạo nhân của mình, khóe miệng ngậm một tia cười, hỏi: "Dương lang có đó không?" "Đang ở thư phòng." Lý thập nhất nương liền khoác lên tấm lụa màu, chỉnh lại mái tóc mây, thướt tha uyển chuyển đi về phía thư phòng... Trong thư phòng ánh nến sáng trưng, Dương Tề Tuyên đang ngồi trước trác án, hai tay nâng một bài thơ lên xem. Hắn gần đây thích thơ. Chỉ là bài thơ này do Lý Quý Lan viết, hắn lật qua lật lại xem mãi mà vẫn có chút không hiểu lắm. "Triêu vân mộ vũ trấn tương tùy, khứ nhạn lai nhân hữu phản kỳ." (Mây sớm mưa chiều mãi cuốn theo nhau, nhạn bay đi người trở lại đều có ngày về.) "Ngọc chẩm chỉ tri trường hạ lệ, ngân đăng không chiếu bất miên thời." (Gối ngọc chỉ biết lệ dài tuôn rơi, đèn bạc chiếu hoài vào những canh không ngủ.) "Ngưỡng khan minh nguyệt phiên hàm ý, phủ miện lưu ba dục ký từ." (Ngẩng nhìn trăng sáng dường như chất chứa ẩn tình, cúi trông sóng nước muốn gửi gắm đôi ba câu.) "Khước ức sơ văn Phượng Lâu khúc, giáo nhân tịch mịch phục tương tư." (Chợt nhớ khúc Phượng Lâu lần đầu nghe thấy, khiến người ta vừa tịch mịch lại vừa tương tư.) Đây dường như là một bài thơ tương tư, đang nhớ nhung một người nào đó ở phương xa? Nhưng mà, người này nhất định phải ở phương xa sao? Trong thơ đâu có nói rõ. Mà nếu không ở phương xa, cớ sao lại sinh tương tư? Chắc là vì hắn đã có thê thất, không thể gặp mặt, nên đành phải tương tư thôi. Dương Tề Tuyên thở dài một hơi, thâm tâm hắn cũng biết người mà Lý Quý Lan thích là Tiết Bạch, nhưng hắn vẫn không nhịn được mà ôm ấp một tia cầu may, nghĩ rằng nhỡ đâu người nàng thầm thương trộm nhớ lại là mình, còn mình vì suy đoán lung tung mà phụ tấm lòng giai nhân, thì thật là không thỏa đáng. Trong đầu hiện lên dung nhan diễm lệ tựa đào mận kia, cõi lòng hắn lập tức nóng ran. Trong bóng tối, thực ra hắn cũng học theo những phò mã kia nuôi hai ngoại thất xinh đẹp, nhưng bọn họ chẳng có ánh mắt lúng liếng câu nhân của Lý Quý Lan, cũng chẳng có nét thi tình họa ý như nàng. Hắn chỉ yêu cái tài tình phong nhã hòa quyện cùng cốt cách mị hoặc trời sinh của nàng, một tiểu cô nương có thể kết hợp hai loại khí chất hoàn toàn trái ngược ấy một cách vừa đúng mực, vừa vặn chạm đúng vào đầu quả tim của hắn. "Rầm." Cửa bất ngờ bị đẩy ra. Dương Tề Tuyên giật nảy mình, kinh hoảng tột độ, vội vàng vớ lấy một cuốn công văn, che bài thơ kia lại. Trong lúc luống cuống, ngay cả công văn cũng cầm ngược. "Dương lang." Nghe tiếng Lý thập nhất nương, Dương Tề Tuyên chẳng những không thở phào nhẹ nhõm, ngược lại càng thêm bất an, buột miệng nói: "Ngươi vào sao không gõ..." Nói được một nửa, hắn đã rất biết điều mà nuốt nửa câu sau vào bụng. "Hửm?" Lý thập nhất nương hừ lạnh một tiếng, hỏi: "Ta vào mà còn phải gõ cửa sao?" "Không phải, ta còn tưởng là quản gia." Dương Tề Tuyên lảng sang chuyện khác, hỏi: "Nương tử sao lại tới đây?" Lý thập nhất nương cười duyên một tiếng, cúi người áp lên lưng hắn, cười nói: "Quấy rầy ngươi xử lý chính sự rồi?" "Không có." "Ngươi đã nghĩ kỹ chưa, phải làm thế nào để lật đổ tên Thóa Hồ kia?" Lý thập nhất nương ôm cổ Dương Tề Tuyên, ngón tay vẽ vòng tròn trước ngực hắn, khơi gợi dã tâm trong hắn. Nàng cảm thấy dã tâm và dục vọng của nam nhân luôn gắn liền với nhau, "Ta thấy á, bọn họ đều là lũ bất tài, chỉ có ngươi mới có thể kế nhiệm tướng vị của a gia ta." Dương Tề Tuyên vốn không mấy hứng thú với tướng vị, nghe vậy chỉ thấy áp lực càng lớn, cười gượng gật đầu, nói: "Sắp nghĩ ra cách rồi." "Không vội, đợi Tiết Bạch hồi kinh đã, xem hắn ta tranh đấu với Thóa Hồ trước." Lý thập nhất nương nói rồi, kéo trượng phu vòng qua bình phong, ngồi xuống chiếc giường nhỏ phía sau thư phòng, dùng thân thể mềm mại áp lên. "Hửm?" Nàng đưa tay thăm dò, kinh ngạc lớn tiếng hỏi: "Sao ngươi lại mềm oặt ra thế kia?!" "Không vội, lát nữa là lên ngay thôi." "Được, để ta." Lý thập nhất nương liền giở hết ngón nghề, nhưng cúi đầu nhìn xuống, lại chẳng thấy hiệu quả gì mấy, nàng không khỏi cau mày, gắt lên: "Ngươi có được không đấy?!" Trong lòng Dương Tề Tuyên cũng sốt ruột, nhưng khổ nỗi càng vội lại càng lực bất tòng tâm, đành lí nhí: "Hôm nay trong người có chút khó chịu, chắc là ta bệnh rồi..." Lý thập nhất nương thất vọng ê chề, dùng ánh mắt hồ nghi đánh giá Dương Tề Tuyên, đột nhiên đưa tay véo tai hắn, hỏi: "Bệnh rồi?" "Khụ khụ khụ, đúng là đầu đau dữ dội." Chuyện này mà đôi co thì không biết bao giờ mới dứt, Lý thập nhất nương tinh ranh vô cùng, tuyệt đối không dễ lừa gạt, bèn phân phó người đi mời đại phu tới. Dương Tề Tuyên luống cuống tay chân, trên trán toát đầy mồ hôi, trông cũng giống như bị bệnh thật. Hắn ngồi đó, mắt thấy có gia bộc từ ngoài sân đi vào, càng cảm thấy chột dạ. Thế nhưng, tên gia bộc kia đi đến trước mặt, lại hành lễ, bẩm: "A lang, Hữu tướng phái người đến mời ngài qua phủ một chuyến." Hai chữ "Hữu tướng" này, hai phu thê nghe đều thấy quen tai quá đỗi, ngẩn ra một lúc mới phản ứng lại, Hữu tướng bây giờ là chỉ Dương Quốc Trung rồi. Lý thập nhất nương nhíu mày nói: "Tên Thóa Hồ lúc này cho mời, ắt là không có ý tốt." Dương Tề Tuyên lại như vớ được đại ân xá, ho khan vài tiếng, than thở: "Ta đang lúc bệnh tật, vốn không tiện gặp y, nhưng ngặt nỗi y đang nắm giữ triều cương, hôm nay e là không đi không được rồi." Hắn vất vả lắm mới trấn an được vị thê tử đang lôi đình thịnh nộ, vội vã ra khỏi phủ, bước lên xe ngựa, tức thì cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn, thở phào một hơi dài. ... Xe ngựa chầm chậm tiến vào Tuyên Dương phường, từ cửa Bắc phường đi dọc theo trường nhai về phía nam, trước tiên đi ngang qua trạch viện của Tiết Bạch. "Lang quân, phía trước là đến rồi." "Ừm." Dương Tề Tuyên vén rèm nhìn ra ngoài, chợt thấy hai bóng hình quen thuộc. Đó là hai vị tiểu nương tử, một người dáng người mảnh mai, mặc áo gai để tang, người còn lại thì đầu đội miện hoa sen, thân khoác đạo bào, phiêu diêu tựa tiên nữ, chính là Lý Đằng Không và Lý Quý Lan. Trong vô thức, Dương Tề Tuyên hơi nhổm người dậy, mông rời khỏi đệm mềm, hắn mở miệng định gọi, nhưng các nàng đã tiến vào Tiết trạch. "Quý Lan Tử..." Hắn ngẩn ngơ giây lát, thầm nghĩ chẳng lẽ Tiết Bạch đã về đến Trường An rồi? Rất nhanh, xe ngựa dừng lại trước đại trạch của Dương Quốc Trung, Dương Tề Tuyên đi vào từ cửa hông, đến tiền đường, liền thấy Dương Quốc Trung như kẻ vô lại, được mấy mỹ cơ hầu hạ, nằm chỏng chơ trên giường, vắt chân chữ ngũ, chĩa cả lòng bàn chân về phía hắn, rung đùi liên hồi. Dương Tề Tuyên nhìn lòng bàn chân đang rung lắc trước mắt, liên tưởng đến một động tác nào đó, không hiểu sao lại nảy sinh cảm giác. Hắn tự thấy mình quái gở quá, vội vàng thu hồi tâm thần. "Tham kiến Quốc cữu." "Ha ha, đừng đa lễ. Ta và ngươi cùng tông tộc, cũng coi như huynh đệ một nhà." So với Lý Lâm Phủ, Dương Quốc Trung quả thực không có phong thái của trọng thần, y vỗ vỗ vào phía bên kia giường, nói: "Lại đây, ngồi xuống nói chuyện." Lập tức có mỹ cơ dẫn Dương Tề Tuyên đến ngồi xuống giường, bưng trác án thấp tới, rót rượu cho hắn. Đây là lễ ngộ tỏ vẻ vô cùng thân thiết, Dương Tề Tuyên không khỏi hết sức bất ngờ, hắn vốn tưởng Dương Quốc Trung hôm nay gọi hắn đến là để dọa dẫm uy hiếp. Dù sao Lý Lâm Phủ ngày trước đối đãi với thuộc liêu cũng toàn là như vậy. "Hữu tướng quá khách khí rồi, để ta tự làm." Dương Tề Tuyên nhận lấy chén rượu từ tay mỹ cơ, trong lúc đó tay chạm vào tay nàng, chỉ thấy vô cùng trơn mịn, đáng tiếc, loại thị tỳ cơ thiếp này chung quy không thể so sánh với Lý Quý Lan được. "Ta nghe nói, gần đây ngươi qua lại rất gần với Trần Hi Liệt." Dương Quốc Trung bỗng nhiên hỏi một câu. Tay Dương Tề Tuyên run lên, rượu liền sóng ra váy mỹ cơ, hắn hoảng hốt lau vài cái, cảm thấy vô cùng thất lễ. "Chuyện này, Hữu tướng nghe ta giải thích..." Mỹ cơ lau vạt váy, cười nói: "Lang quân nhất định là cố ý trêu ghẹo nô gia." Nàng ta coi như đã giải vây cho hắn, tiếp đó, ngước mắt liếc nhìn, e thẹn nói: "Lang quân sinh đắc thật tuấn tú." Dương Tề Tuyên sau khi thành thân bị quản thúc nhiều, không giống những nam tử khác sành sỏi chốn phong tình, đối diện với nụ cười khéo léo của giai nhân, không khỏi tâm thần xao động. Hắn bèn cố tình nhớ tới Lý Quý Lan, để tránh tùy tiện trúng phải mỹ nhân kế nơi này. "Không cần giải thích." Dương Quốc Trung vươn tay vỗ vỗ vai hắn, nói: "Ta định thăng cho ngươi làm Gián nghị đại phu chánh ngũ phẩm thượng, ngươi có nguyện ý không?" Đây chính là quan vị mà Dương Tề Tuyên vẫn luôn mưu cầu, được thăng quan hắn đương nhiên là cầu còn không được, nhưng ý Dương Quốc Trung hỏi lại là có nguyện ý đầu quân cho y hay không. Mỹ cơ bên cạnh nghe vậy không khỏi mắt sáng lên, vỗ tay nói: "Lang quân trẻ tuổi như vậy mà đã là chánh ngũ phẩm cao quan rồi, thật giỏi giang, nô gia kính lang quân một chén." Chén rượu chạm nhau một cái, Dương Tề Tuyên hơi do dự, rồi uống cạn chén rượu. Dương Quốc Trung thấy thế, mỉm cười, thầm hiểu chén rượu này đã trôi xuống bụng thì chuyện coi như đã bàn xong. Quả nhiên. "Hữu tướng có biết, Trần Hi Liệt đã điều Tiết Bạch về Trường An không?" Dương Tề Tuyên nói: "Tiết Bạch hứa với Trần Hi Liệt, sẽ thay ông ta mưu tính." "Không sao." Dương Quốc Trung ít nhất sẽ không tỏ ra khiếp nhược trước mặt người khác, vân đạm phong khinh nói: "Trần Hi Liệt nhu nhược không gánh vác nổi việc lớn, Tiết Bạch với ta là huynh đệ chí thân, chuyện này ta đã biết từ sớm, ngươi không cần làm ầm ĩ." Dương Tề Tuyên thấy thái độ của y, không khỏi thầm đoán liệu có phải Trần Hi Liệt đã trúng bẫy của Dương Quốc Trung rồi không, trong lòng hối hận không thôi. "Phải rồi." Dương Quốc Trung hỏi: "Ngươi có biết Lý Lâm Phủ từng nhận A Bố Tư làm nghĩa tử không?" "Chỉ là một câu nói đùa thôi, A Bố Tư mượn cớ đó để biểu lòng trung thành ấy mà." Dương Tề Tuyên vừa nói xong, chợt phát hiện sắc mặt Dương Quốc Trung lạnh đi, lúc này hắn mới ý thức được vấn đề đang bàn luận trước mắt có ý nghĩa gì. Hắn bất giác khom lưng xuống, trong vô thức lộ ra tư thái trốn tránh, co rụt. "Ngươi phải nghĩ cho kỹ." Dương Quốc Trung nói: "Tác Đấu Kê làm tể tướng hơn mười năm qua đã đắc tội bao nhiêu người, đại họa lâm đầu, tuyệt đối không có khả năng tránh khỏi. Ngươi muốn cùng Lý gia chịu tai ương, liên lụy đến phụ mẫu huynh đệ của ngươi, hay là sớm ngày vạch rõ giới hạn, bảo toàn những người ngươi muốn bảo toàn?" Dương Tề Tuyên liên tục lắc đầu, có vẻ như từ chối bán đứng nhà vợ. Nhưng đó chẳng qua là vì nỗi sợ hãi của hắn đối với Lý thập nhất nương đã thành thói quen, đợi hắn suy xét lại, liền nhận ra Dương Quốc Trung nói có lý. Dương Quốc Trung từ trong tay áo lấy ra một quyển sổ, đặt lên trác án thấp, dùng ngón tay gõ gõ, nói: "Ngươi xem, thà đợi những người trên danh sách này ra tay, chi bằng để ta làm, ngươi đây là đang bảo toàn Lý gia đấy." Quyển sổ được mở ra, lộ ra danh sách bên trên, rất nhiều cái tên đã bị gạch đi. Dương Tề Tuyên sững sờ, bởi vì danh sách này hắn cũng sao chép một bản, quả thực là Lý Lâm Phủ đắc tội quá nhiều người, cũng chẳng biết ngày sau kẻ nào sẽ trả thù, nên trên dưới Lý phủ gần như mỗi người đều giữ một bản để phòng bị chính địch. Việc Dương Quốc Trung lấy được danh sách cũng không khó, thậm chí có thể chính là do tên gia bộc nào đó trong phủ hắn trộm chép lại. Nghĩ tới đây, hắn không rét mà run. "Đại trượng phu lo gì không có thê tử?" Dương Quốc Trung tiếp tục khuyên, "Đợi ngươi thăng quan, bỏ vợ rồi, há lại không có người tốt hơn sao? Ngươi xem Thái tử, cũng đã bỏ vợ hai lần rồi. Còn ngươi? Cùng Lý gia chôn cùng hay sống một mình, điều này đâu có khó chọn." Vì một câu nói này, Dương Tề Tuyên đột nhiên hiểu ra, thậm chí cõi lòng nóng lên, đối với việc đối phó Lý gia còn nảy sinh chút mong chờ. "Hữu tướng nói phải, Lý Lâm Phủ gây thù chuốc oán vô số, mọi người tích oán với ông ta đã lâu, trước mắt tra xét Lý gia, chính là bảo vệ Lý gia." Nói xong câu này trước tiên, đồng thời cũng tìm cho mình một cái cớ, Dương Tề Tuyên chủ ý đã định, nói: "Không giấu Hữu tướng, A Bố Tư quả thực bái Lý Lâm Phủ làm nghĩa phụ." "Sở dĩ A Bố Tư phản loạn, có phải liên quan đến Lý Lâm Phủ không?" Vừa nói, Dương Quốc Trung vừa ra hiệu bằng mắt, mỹ cơ ngồi bên cạnh Dương Tề Tuyên liền kéo tay hắn, đặt lên đùi ngọc đẫy đà của mình. "Ý của Hữu tướng là?" "Lý Lâm Phủ cùng A Bố Tư ước hẹn dấy binh mưu phản, nhưng Lý Lâm Phủ bệnh nặng, A Bố Tư dấy binh cũng không đoạt được Sóc Phương quân, bèn phản bội bỏ trốn sang Mạc Bắc." "Cái này... đây là trọng tội mưu nghịch đó?!" Dương Tề Tuyên giật mình kinh hãi, cảm thấy đối phó với Lý gia như vậy thì tàn độc quá. May thay, cảm giác ấm áp mềm mại truyền đến từ lòng bàn tay đã cho hắn chút an ủi. Dương Quốc Trung cười lớn ha hả nói: "Hà tất phải ngạc nhiên? Ca Nô năm xưa đối phó chính địch, chẳng phải cũng gán cho tội danh mưu nghịch đó sao. Tất cả thủ đoạn này của ta, vốn dĩ là học từ ông ta mà ra cả đấy." ~~ Tiết trạch. Hôm nay Dương Ngọc Dao đã về Quắc Quốc phu nhân phủ của nàng để xem tiến độ xây dựng lại trạch viện, Lý Đằng Không và Lý Quý Lan liền có thể bầu bạn nói chuyện với Nhan Yên nhiều hơn. Do Tiết Bạch không có nhà, các nàng đều muốn chăm sóc tốt cho Nhan Yên, đôi khi còn thầm so bì trong lòng với Dương Ngọc Hoàn, tỷ muội Đỗ gia xem ai quan hệ tốt với nàng hơn. Tất nhiên, chủ yếu vẫn là Lý Quý Lan có chút tâm tư nhỏ nhen này, Lý Đằng Không chỉ đến để bắt mạch điều dưỡng cho Nhan Yên mà thôi. Nàng gần đây tâm trạng không tốt, càng thêm ít nói, khuôn mặt vốn đã thanh tú nay lại gầy đi vài phần so với bình thường. "Gần đây không tệ, khí huyết dồi dào, không còn hư nhược như trước nữa." Ngón tay ngọc rời khỏi cổ tay trắng ngần, Lý Đằng Không xoay người đi đến trác án, cầm bút viết một đơn thuốc, là điều chỉnh lại đơn thuốc mà Khải Huyền chân nhân kê từ năm kia. Viết xong, nàng nghĩ đến việc mình không chữa được cho a gia, đối với y thuật có chút không tự tin lắm, chần chừ một chút. Nhan Yên xỏ giày đứng dậy, dường như nhìn thấu tâm tư của nàng, đón lấy đơn thuốc, cười nói: "Yên tâm, ta sẽ tuân theo lời dặn của đại phu, chắc chắn sẽ ngày càng tốt lên thôi." Nàng giơ tay lên, bắt chước dáng vẻ Tiết Bạch lúc tập luyện buổi chiều, bóp bóp bắp tay, phô bày chút cơ bắp chẳng hề tồn tại, tóm lại là muốn chứng tỏ mình đã khỏe mạnh hơn nhiều. Lý Đằng Không bị chọc cười, đây là lần đầu tiên nàng nở nụ cười trong suốt gần ba tháng qua. "Ngươi cứ yên tâm, ta chắc chắn sẽ chữa khỏi cho ngươi." "Vâng." Lý Quý Lan đứng bên cạnh, chỉ thấy ánh nắng xuyên qua giấy dán cửa sổ rọi vào, chiếu lên khuôn mặt các nàng, lờ mờ có thể nhìn thấy lớp lông tơ mịn màng trên làn da trắng ngần, ngay cả nàng nhìn cũng thấy động lòng, sau đó dần dần thất thần. Tâm tư phiêu tán, nàng trộm nghĩ Tiết lang liệu có phải phương diện kia không được, cho nên lời đồn đại mới khó nghe như vậy, nhưng hắn lại là chính nhân quân tử. "Quý Lan Tử, đang nghĩ gì thế?" "Không có." Lý Quý Lan vội vàng lắc đầu, nói: "Phải rồi, Tiết lang sắp về đến nơi rồi nhỉ?" Nhan Yên nói: "Hôm qua nhận được thư, hắn tháng trước đã xuất phát từ Ích Châu, do đi cùng đội ngũ áp giải Nam Chiếu Vương, nên không biết khi nào mới tới." "Thư đã tới mà người còn chưa tới." Lý Quý Lan có chút thất vọng. "Dịch mã đương nhiên là rất nhanh rồi, đến lệ chi còn đưa tới được mà." Nhan Yên quan tâm đến nhiều chuyện mới lạ hơn, ngược lại không đặt quá nhiều tâm tư lên phu tế của mình. "Nhan công cũng sắp hồi triều rồi đúng không?" Lý Đằng Không lảng sang chuyện khác, không muốn bàn luận quá nhiều về Tiết Bạch. Nàng gần đây đã không còn để ý đến hắn nhiều như vậy nữa, trước kia nàng cảm thấy không thể ở bên Tiết Bạch là vì a gia nàng. Nhưng đợi đến khi a gia qua đời, nàng mới phát hiện, a gia thực ra chính là nguyên nhân khiến nàng và Tiết Bạch có thể thường xuyên ở chung. Hóa ra, tất cả những gì nàng có, bao gồm cả việc có thể quen biết và thấu hiểu Tiết Bạch, đều là do a gia mang lại. Đây là đạo mà nàng gần đây vẫn chưa thể tham thấu. "Đúng vậy, a gia ta cũng sắp về rồi, lại muốn quản thúc ta." Nhan Yên nói: "Gọi cả Thanh Lam nữa, chúng ta cùng chơi mạt chược đi? Cơ hội không còn nhiều đâu." "Được, Đằng Không Tử, chơi mạt chược cũng là tu đạo mà..." Đang nói dở, Thanh Lam đã vội vã chạy tới. Lý Quý Lan nghe tiếng bước chân dồn dập, thầm biết Thanh Lam chắc chắn không phải chạy tới để đánh bài, không khỏi đoán già đoán non liệu có phải Tiết Bạch đã về rồi không. Nàng không kìm được kiễng chân lên, nhìn ra ngoài sân, ý tương tư trong đôi mắt hoa đào càng thêm nồng đậm. "Nương tử." Thanh Lam hành vạn phúc lễ nói: "Ngọc Chân công chúa phái người đến đón, muốn đưa Đằng Không Tử về Vương Ốc Sơn ngay lập tức." "Xảy ra chuyện gì rồi?" "Không nói, người đến đón Đằng Không Tử đã ở đại đường rồi." Lý Quý Lan không khỏi hỏi: "Còn ta thì sao?" "Cũng mời Quý Lan Tử lập tức trở về." Lý Đằng Không nghi hoặc trong lòng, nhưng vẫn cẩn tuân sư mệnh, cùng Lý Quý Lan vội vã trở về Ngọc Chân Quan. Bên kia, Nhan Yên đợi các nàng rời đi rồi, mới hỏi Thanh Lam: "Xảy ra chuyện gì rồi sao?" "Hình như là, trong nhà Đằng Không Tử có rất nhiều người bị bắt giam thẩm vấn." ~~ Ngọc Chân Quan. Lần này, Ngọc Chân công chúa quyết định về Vương Ốc Sơn rất đột ngột, hành lý cũng chỉ thu dọn qua loa, đợi Lý Đằng Không, Lý Quý Lan chạy về, Ngọc Chân công chúa liền phân phó đội ngũ xuất phát. Lý Đằng Không hỏi thăm đã xảy ra chuyện gì, Ngọc Chân công chúa chỉ nói nàng ở Trường An thấy phiền, một khắc cũng không muốn ở thêm. Trước kia đi Vương Ốc Sơn, đều là từ Xuân Minh Môn ra khỏi thành, hôm nay đội ngũ lại rẽ sang Chu Tước đại nhai, đi thẳng về phía nam. Ngọc Chân công chúa cưỡi trên ngựa, thần sắc bình thản, nhưng trong lòng lại đang nghĩ đến những tranh đấu trên triều đường, Dương Quốc Trung quả nhiên vẫn không thể buông tha cho Lý Lâm Phủ. Đây là chuyện mấy năm trước đã có thể dự liệu, Ngọc Chân công chúa cũng không cảm thấy Lý gia vô tội, người duy nhất nàng định bảo vệ chỉ có một mình Lý Đằng Không. Chuyến này rời khỏi Trường An, Lý Đằng Không có lẽ cả đời này sẽ không quay lại nữa. Trên Chu Tước đại nhai người qua kẻ lại, coi như để Lý Đằng Không nhìn ngắm sự phồn hoa của Trường An lần cuối, rất nhanh, Minh Đức Môn đã hiện ra trong tầm mắt. Khổ nỗi vì Lý Đằng Không và Lý Quý Lan hôm nay chạy đến Tiết trạch, làm trễ nải rất nhiều thời gian. Ngay lúc đội ngũ sắp ra khỏi thành, phía sau có một nữ tử phóng ngựa đuổi theo. "Thập thất nương!" Lý Đằng Không quay đầu lại, kinh ngạc nói: "A tỷ sao lại tới đây?" Lý thập nhất nương thuật cưỡi ngựa cao siêu, thúc ngựa lao đến trước mặt nàng, vẻ mặt đầy vẻ lo âu. "Thập thất, cứu lấy người trong nhà đi! Muội cầu xin Ngọc Chân công chúa giúp đỡ, có được không?" "A tỷ nói chậm thôi, xảy ra chuyện gì rồi?" "Đồ Thóa Hồ lòng lang dạ thú vu hãm a gia mưu phản." Lý thập nhất nương căm hận nói: "Lúc a gia còn sống, lũ cẩu tài này thở mạnh cũng không dám, giờ thì nhảy ra hết cả lượt rồi!" Lý Đằng Không không hề bất ngờ, nhưng rốt cuộc vẫn cảm thấy một nỗi bất lực dâng lên. Bấy lâu nay, điều đáng sợ nhất vẫn cứ xảy ra. "Còn ngẩn ra đó làm gì, mau đi cầu xin công chúa đi." Lý thập nhất nương thúc giục. Lý Đằng Không liền quay đầu nhìn về phía Ngọc Chân công chúa, nàng còn chưa mở miệng, Ngọc Chân công chúa đã lắc đầu, dùng thái độ dứt khoát nhất nói: "Ngươi là người xuất gia, không nên bị những chuyện trần tục này quấy nhiễu, đi theo vi sư." Đội ngũ không hề dừng lại, vẫn tiếp tục tiến lên. Lý Quý Lan kéo dây cương của Lý Đằng Không, nhỏ giọng nói: "Đi thôi." Các nàng đều rất rõ ràng, kết cục của Lý gia, ngay cả Ngọc Chân công chúa cũng không thể thay đổi. Mười mấy năm tích oán của người trong thiên hạ, nhất định phải có một lời giải thích. Ngay cả Lý thập nhất nương vội vã đuổi theo thực ra cũng không ôm quá nhiều kỳ vọng, mắt thấy thái độ kiên quyết không cứu của Ngọc Chân công chúa, cũng không dám khuyên nữa, lập tức giật dây cương, chuẩn bị quay về bảo vệ cái nhà nhỏ của nàng và Dương Tề Tuyên. Ngựa của Lý Đằng Không bị Lý Quý Lan kéo đi, lại đi về phía cổng thành hơn mười bước. Nàng quay đầu nhìn lại một cái, hạ quyết tâm, thúc ngựa tiến lên, nói với Ngọc Chân công chúa: "Chân nhân, đồ nhi bất hiếu, đành phải bái biệt chân nhân tại đây." "Không cần làm chuyện vô ích, hiểu không?" "Đồ nhi nếu không thể không thẹn với lòng, sau này có tu đạo nhiều hơn nữa cũng là giả." Ngọc Chân công chúa nhàn nhạt liếc Lý Đằng Không một cái, nói: "Cho ngươi tu đạo, là để thoát khỏi sự trói buộc của thế tục, không phải để ngươi tự tìm phiền não." Nàng làm nữ quan, là để hưởng phúc, đâu phải để tu đạo? Ngặt nỗi Lý Đằng Không là một kẻ ngốc, nói: "Cảnh giới của đồ nhi quá thấp, không cởi bỏ được trần tục trói buộc." "Ngươi nếu đi, sẽ không còn đường quay lại. Mang danh nghịch tặc chi nữ, dù bị đày ải hay bị phát mại, ta cũng sẽ mặc kệ, không ra tay cứu thêm lần nào nữa." "Vâng, đồ nhi không hối hận, chỉ phụ tấm lòng khổ tâm của sư phụ." Ngọc Chân công chúa đầu dã bất hồi, cứ thế thúc ngựa ra khỏi cổng thành. Nàng được coi là có tình nghĩa, nhưng chung quy xuất thân hoàng gia, khi cần vô tình tự khắc có thể làm được vô tình. Lý Đằng Không lập tức thúc ngựa đuổi theo Lý thập nhất nương, hỏi: "Dương Quốc Trung vu hãm a gia, có chứng cứ không?" "Đã là vu hãm, hắn chắc chắn là muốn ngụy tạo chứng cứ." "Tình hình trong nhà thế nào?" "Toàn bộ đều bị bắt rồi, ngay cả phu phụ Thập tứ nương cũng không thoát, nhà chồng tỷ ấy còn tự xưng là thanh lưu nữa chứ." "Không thể đến Bình Khang phường được, bên này..." Bên kia, Lý Quý Lan hồi thần, vội vàng cũng đến bái biệt Ngọc Chân công chúa, quay đầu ngựa đuổi theo Lý Đằng Không. Thuật cưỡi ngựa của nàng lại không tốt, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng Lý Đằng Không đâu, nghĩ ngợi một chút dứt khoát chạy về hướng Tiết trạch. ~~ "Hu." Lý thập nhất nương ghìm cương, theo Lý Đằng Không dừng lại trước một tòa đại trạch. Nàng ngẩng đầu nhìn lên, hóa ra là trạch viện của Trần Hi Liệt, không khỏi hỏi: "Sao ngươi biết bọn ta gần đây đang hợp tác với Trần Hi Liệt?" "Nghe nói được vài chuyện." Lý Đằng Không vội vàng đáp một câu, tiến lên gõ cửa, bẩm rõ với người gác cửa là có việc cực kỳ quan trọng cầu kiến. "Chờ một chút." Người gác cửa nói một câu, tự mình vào trong thông báo. Ánh mắt Lý thập nhất nương dao động, nói: "Ngươi nghe được từ chỗ Tiết Bạch sao? Trần Hi Liệt muốn tranh quyền với Dương Quốc Trung." "Đoán thôi." Lý thập nhất nương lại nói: "Dương lang cũng bị bắt rồi, tên Thóa Hồ nói là mời hắn qua phủ, thực ra người đầu tiên bị bắt chính là Dương lang." "Chắc là vì chứng cứ." Lý Đằng Không nói: "Tỷ phu tính tình nhu nhược, e rằng sẽ trở thành mục tiêu để Dương Quốc Trung uy hiếp dụ dỗ làm nhân chứng." "Nhu nhược?" Lý thập nhất nương nghe vậy, không vui lắm, nói: "Dương lang không hề nhu nhược đâu, hắn mà nổi cáu lên thì dám làm những chuyện mà người khác không dám làm đấy." Đang nói, người gác cửa của Tả tướng phủ đã quay lại, dẫn hai người vội vã vào trong, rẽ vào một gian hoa sảnh. Đợi không bao lâu, Trần Hi Liệt chậm rãi đi tới. Ông ta gần đây công việc càng ít, mỗi ngày chưa đến trưa đã tan nha về nhà, lúc này ngay cả quan bào cũng đã thay rồi. "Hai vị Lý gia tiểu nương tử, hôm nay sao lại đến phủ lão phu thế này?" "Tả tướng chẳng lẽ không biết nhà ta xảy ra chuyện gì sao?" Lý thập nhất nương nhanh mồm nhanh miệng, nói thẳng: "Nếu tin tức không linh thông như vậy, còn thế sao tranh quyền với tên Thóa Hồ kia được." Trần Hi Liệt liên tục xua tay, than thở không thôi. Lý thập nhất nương bất đắc dĩ, đành phải kể chuyện Dương Quốc Trung muốn vu hãm Lý Lâm Phủ. Trần Hi Liệt nghe xong, mặt lộ vẻ âu lo, vuốt râu dài, than thở: "Lấy oán báo ân a, nếu muốn trả lại sự trong sạch cho Thái úy, phải bẩm rõ với Thánh nhân, Dương Quốc Trung là vu cáo... Các ngươi có chắc chắn Thái úy và Lý Hiến Trung không có đồng mưu không?" Vì Lý Lâm Phủ sau khi chết được truy tặng "Thái úy", nên Trần Hi Liệt xưng hô như vậy, tỏ ra vô cùng cung kính. Bị ông ta hỏi thế, Lý thập nhất nương trái lại bắt đầu nảy sinh ngờ vực. Nàng cũng biết Lý Lâm Phủ xưa nay sợ Lý Hanh đăng cơ, mật lệnh cho một số Tiết độ sứ biên trấn ngầm chuẩn bị vũ lực ngăn cản là có, cùng An Lộc Sơn liền có đồng mưu, nhưng cùng A Bố Tư liệu có đồng mưu hay không, nói thật nàng không biết. Trần Hi Liệt nhạy bén nhận ra sự thay đổi trên nét mặt của nàng, một lần nữa thăm dò mà truy hỏi: "Không phải là... có đấy chứ?" "Không có!" Lý thập nhất nương gân cổ lên nói. "Vậy thì tốt." Trần Hi Liệt nói, "Chỉ là, các vị tiểu nương tử không ngại nghĩ xem, có chứng cứ gì cần tiêu hủy hay không..." Ông ta nói còn chưa dứt lời, Lý Đằng Không bỗng nhiên nhận ra điều gì, kéo Lý thập nhất nương ra sau lưng, nói: "Tả tướng, nếu ngài cũng muốn đối phó a gia ta. Sau này còn dựa vào đâu để tranh quyền với Dương Quốc Trung?" "Ngươi nói cái gì?" Lý thập nhất nương kinh ngạc nói: "Ông ta? Ông ta cũng muốn đối phó a gia?" Trần Hi Liệt cười khổ, thế mà lại không phủ nhận, ông ta thở dài một hơi, nói: "Hết cách rồi, Thái úy một đời hành sự quá không nể nang ai, trước mắt là chúng nộ nan tiêu, trong chuyện này, ta cũng chỉ có thể đứng cùng một chiến tuyến với Dương Quốc Trung." "Tả tướng hồ đồ rồi sao?" Lý Đằng Không nói: "Người đời có kẻ hận a gia ta, cũng ắt có kẻ đi theo a gia ta, lần này chính là 'gió mạnh mới biết cỏ cứng', là cơ hội để Tả tướng lôi kéo một phần nhân tâm..." "Sai, lão phu không phải cỏ cứng." Trần Hi Liệt ngắt lời nói, "Lão phu hành sự, coi trọng thuận thế mà làm." "Phi!" Lý thập nhất nương đại nộ, nhổ một ngụm nước bọt xuống chân Trần Hi Liệt. "Lão nhuyễn cốt đầu, ngươi khúm núm như vậy, cả đời chỉ xứng xách giày cho người khác, lão nương mù mắt mới cùng ngươi mưu sự." Trần Hi Liệt cũng không tức giận, lắc đầu, than thở nói: "Thập nhất nương có một câu nói không sai, ngươi đúng là mù mắt, mới tìm một phu tế như vậy. Sự đã đến nước này, không thể vãn hồi được nữa rồi." "Ý ngươi là gì?" "Muộn rồi." Trần Hi Liệt nói: "Các ngươi đến muộn rồi, Dương Quốc Trung đã có đủ bằng chứng, cả người lẫn vật." Lý Đằng Không ngạc nhiên, hỏi: "Vật chứng gì?" "Lão phu là nhuyễn cốt đầu, nhưng An Lộc Sơn có phải nhuyễn cốt đầu không? Lần này, ngay cả An Lộc Sơn cũng đã bắt tay với Dương Quốc Trung, tất cả mọi người đều gác lại tư thù để cùng đối phó Thái úy, Thái úy lần này đúng là 'chuột chạy qua đường, người người đuổi đánh' rồi." _________ *nhuyễn cốt đầu: Là kẻ mà "khung xương" (bản lĩnh/nhân cách) quá mềm yếu, không thể đứng thẳng được.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang