Mãn Đường Hoa Thải
Chương 327 : Kỹ cùng
Người đăng: Hoa Khai Nguyệt Chính Viên
Ngày đăng: 07:38 28-10-2025
.
Cần Chính Vụ Bản Lâu.
Ngô Hoài Thực bước vào thiên điện, ngước mắt nhìn thoáng qua, liền thấy Cao Lực Sĩ đang lật xem hồ sơ.
"A gia."
"Nói chuyện vụ án trước." Cao Lực Sĩ hỏi: "Là ai đã cướp Hề Lục nương đi và giết người của Nội thị tỉnh?"
"Là Tiết Bạch làm, thật đấy."
"Vì sao hắn lại làm vậy?"
"Hắn đang truy tra cái chết của Nhữ Dương Vương." Ngô Hoài Thực thấy ánh mắt như đuốc của Cao Lực Sĩ quét qua, bèn thành thật nói: "Hài nhi không dám lừa dối a gia, Tiết Bạch đã nói rành rành với Nhữ Dương Vương rằng 'Lý Thiến còn sống', Nhữ Dương Vương thì lại kể cho Thọ Vương."
Có một câu này là đủ rồi, dò la bí mật cung vi năm đó, giết người của Nội thị tỉnh, Tiết Bạch đúng là có lý do đáng chết.
Cao Lực Sĩ không hỏi thêm, tiếp tục lật xem hồ sơ, trong tiếng xột xoạt thỉnh thoảng vang lên khi lật giấy, ông ta đã lật đến trang cuối cùng.
"Cho dù có là sự thật, chứng cứ sao không làm cho đầy đủ?"
Ngô Hoài Thực thoáng kinh ngạc, đáp: "Hữu tướng đã đồng ý với hài nhi là sẽ tra rõ."
"Bịch" một tiếng, Cao Lực Sĩ ném hồ sơ xuống đất, thản nhiên nói: "Tự mình xem đi."
Ngô Hoài Thực nhặt lên, lật xem, có chút không tin nổi mà lật tìm lại một lần nữa, vẻ kinh ngạc lộ rõ trên mặt.
Lý Lâm Phủ đã nói giao chuyện này cho Đỗ Hữu Lân làm, nếu tìm ra chứng cứ, thậm chí tìm được Hề Lục nương, đều có thể định tội Tiết Bạch; nếu không tìm thấy chứng cứ, thì chỉ ra là Đỗ Hữu Lân cấu kết với Tiết Bạch, ngoài ra, các nha môn cũng sẽ chuẩn bị sẵn chứng cứ định án, bao gồm cả một phong thư tuyệt mệnh của Nhữ Dương Vương.
Nhưng những thứ này căn bản không xuất hiện trong hồ sơ.
"Có lẽ là do quan viên trên triều đình làm việc quá chậm chạp..."
"Đồ ngu."
Cao Lực Sĩ mắng một tiếng, cắt ngang lời của Ngô Hoài Thực, quát: "Đừng nói những lời vô ích, ta chỉ thấy ngươi không thông minh bằng Tiết Bạch, hắn đã thuyết phục được Lý Lâm Phủ."
"Tiết Bạch thật sự đã thò tay vào Nội thị tỉnh rồi, hắn tra chuyện năm đó, ai biết được đã bao che cho mầm họa gì! A gia ngài nghĩ lại mà xem, Tiết Tú tại sao lại nhận nuôi một nghĩa tử như vậy?"
Nghe câu này, Cao Lực Sĩ trầm mặc.
Ngô Hoài Thực vội nói: "A gia cho phép ta đến Hữu tướng phủ một chuyến nữa..."
Đang nói dở, ngoài cửa có một tiểu hoạn quan rụt rè ló đầu từ đằng xa nhìn trộm, thấy vậy, Cao Lực Sĩ liền cho gọi người đó lại.
"A ông, Long Võ quân trung lang tướng Quách Thiên Lý cầu kiến."
"Dẫn y vào đây."
Phân phó xong, Cao Lực Sĩ chỉ vào Ngô Hoài Thực, mắng: "Xem thủ đoạn của người ta đi, rồi nhìn lại ngươi xem."
Ngô Hoài Thực mặt mày bí xị, giơ tay tự vả vào mặt mình một cái, nói: "Hài nhi vô dụng, tuy dò ra được tâm tư của hắn, nhưng khổ nỗi không tìm thấy chứng cứ."
Cao Lực Sĩ đút hai tay vào ống tay áo, ngồi ngay ngắn bất động, đợi một lúc, Quách Thiên Lý đi vào.
"Hây, Ngô tướng quân cũng ở đây à, mạt tướng có thể bẩm báo riêng với Cao tướng quân không?"
"Không thể." Cao Lực Sĩ ra vẻ bề trên, nói: "Ngươi muốn nói thì nói, không nói thì thôi."
Quách Thiên Lý xoa bụng, bất đắc dĩ thở dài một hơi, nói: "Là Tiết lang nhờ ta, chuyển một câu cho Cao tướng quân."
"Nói đi."
"Là gì nhỉ, hắn lại rước phiền phức bị bắt rồi, nhưng hắn nói hắn bị oan, chắc chắn là do làm tròn bổn phận ngự sử nên đắc tội với ai đó. À đúng rồi, hắn là mệnh quan triều đình, chỉ lo chuyện trong triều thôi."
Quách Thiên Lý khó khăn lắm mới thuật lại được lời của Tiết Bạch, lại bồi thêm một câu, nói: "Cao tướng quân, mạt tướng hiểu con người của Tiết lang, hắn tuy dễ đắc tội với người khác là thật, nhưng sẽ không nói dối đâu."
"Biết rồi, lui đi."
"Vâng."
Quách Thiên Lý quay người định đi, chợt phát hiện vẫn còn sót một câu, bèn kinh hô một tiếng.
"Khoan đã, còn một câu, Tiết lang nói, hắn chưa từng can dự vào chuyện trong cung."
Ngô Hoài Thực nghe xong, trực tiếp phản bác: "Hắn nói dối!"
"Ta nói dối?" Quách Thiên Lý nói, "Tiết lang nhờ ta chuyển một câu, ta chỉ chuyển một câu, ta nói dối cái gì?"
"Ngươi... cấm hồ đồ quấy nhiễu ở đây!"
"Ấy? Ta lại hồ đồ quấy nhiễu à?"
Chuyện vốn dĩ là chứng cứ có đủ để giết Tiết Bạch hay không, chỉ vì một câu của Quách Thiên Lý, lại có khả năng biến thành vấn đề xem Cao Lực Sĩ tin ai hơn, Ngô Hoài Thực không khỏi có chút sốt ruột.
"Đều câm miệng."
Cao Lực Sĩ cho Quách Thiên Lý lui ra, thản nhiên nói với Ngô Hoài Thực: "Ngươi không phải là đối thủ của Tiết Bạch, làm nhiều sai nhiều, ngoan ngoãn ở yên trong cung đi."
"A gia, ta..."
"Ta tra rõ rồi, tự nhiên sẽ có xử trí."
Cao Lực Sĩ với vẻ mặt vô cảm, phân phó người đưa Ngô Hoài Thực đến hào xá trong cung chờ, nghĩ ngợi, rồi gọi người hỏi: "Hòa Chính quận chúa đến chưa?"
"Vừa vào cửa cung."
"Ta đích thân đi đón..."
~~
Địa vị của Cao Lực Sĩ trong cung rất cao, Thánh nhân gọi ông ta là "tướng quân", Thái tử gọi ông ta là "nhị huynh", các hoàng tử công chúa khác muốn lấy lòng ông ta cũng phải gọi một tiếng "a ông", Lý Nguyệt Thố tuy bối phận thấp, nhưng cũng gọi theo là "a ông".
(Chữ "Ông" (翁) trong Hán văn cổ có nhiều nghĩa, tùy thuộc vào bối cảnh:
Nghĩa 1 (Phổ biến): Cha (Phụ thân).
Nghĩa 2 (Rất phổ biến): Cha chồng (tức là bố của chồng).
Nghĩa 3: Ông nội (Tổ phụ).
Nghĩa 4: Một cách gọi tôn trọng dành cho người đàn ông lớn tuổi (Lão ông, Cụ ông).)
"A ông, hôm nay là Thánh nhân triệu kiến ta sao?"
"Thánh nhân nghỉ ngơi rồi, là lão nô có vài chuyện muốn hỏi quận chúa, mời đi bên này."
Vào thiên điện, Lý Nguyệt Thố lập tức hành vạn phúc lễ, nói: "Tạ ơn a ông đã sắp xếp trạch viện cho ta, tạ ơn a ông đã che chở cho ta ở Thái Trì yến."
Cao Lực Sĩ thấy nàng ngoan ngoãn, trên gương mặt già nua không khỏi nở nụ cười, hỏi: "Trạch viện lão nô an bài, quận chúa có hài lòng không?"
"Hài lòng!"
Lý Nguyệt Thố gật đầu thật mạnh, giây lát lại lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Chỉ là... cách Tiết Bạch quá gần, ngay vách tường, khiến người ta đàm tiếu."
"Lão nô nghĩ thế này, Thái tử và Tiết Bạch bất hòa, nhưng trên đời không có nút thắt nào là không thể cởi, tục ngữ nói 'nhân tình lưu nhất tuyến, nhật hậu hảo tương kiến', quận chúa chính là tuyến nhân tình đó, sau này nhất định sẽ có lợi cho sự ổn định của xã tắc."
"Trong mắt a ông, Tiết Bạch quan trọng đến vậy sao?"
Cao Lực Sĩ nói: "Lão nô nhìn người cả một đời, người trẻ tuổi có bản lĩnh như hắn, lão nô cả đời này không dám nói là chưa từng gặp, nhưng cũng chỉ gặp qua hai người."
Lý Nguyệt Thố không khỏi tò mò, hỏi: "Vậy người còn lại là ai?"
Cao Lực Sĩ cười cười, giơ tay chỉ lên trời.
"Thánh nhân?"
Lý Nguyệt Thố phản ứng lại, vội vàng che miệng, cười ái ngại, ngó quanh xem có bị người khác nghe thấy không.
Cao Lực Sĩ cũng cười, hiển nhiên rất thích vị hoàng tôn nữ này.
Cháu gái của Thánh nhân rất nhiều, người nịnh nọt ông ta cũng nhiều, nhưng chỉ có Lý Nguyệt Thố năm đó lúc cầu xin cho Thái tử phi Vi thị, tấm lòng chí tình chí tín đó đã làm ông ta cảm động, biết nàng là người đáng để giúp đỡ.
Lý Nguyệt Thố không phải do Vi thị sinh ra, nhưng được Vi thị nuôi dưỡng, nguyện dùng tính mạng để báo đáp, đó chẳng qua là bốn chữ "biết ơn báo đáp", nghe qua thì rất đơn giản. Nhưng Cao Lực Sĩ ở trong cung nhìn cả một đời, biết hoàng thất tử tôn vô số, người có thể làm được bốn chữ "biết ơn báo đáp", thật sự lác đác vài người, ít hơn nhiều so với người đời tưởng tượng, có thể nói là gần như không có.
Bao nhiêu năm nay, chính là ông ta đã cho phép Lý Nguyệt Thố đến Dịch đình cung thăm Vi thị.
Vì vậy, lúc ở Thái Trì yến, Diêu Tư Nghệ mỗi lần đều ngầm mở Gia Du môn, cũng không đưa ra chuyện này để biện giải cho mình; Lý Long Cơ cũng không truy cứu Lý Nguyệt Thố, thậm chí không công khai truy cứu việc Tiết Bạch theo Lý Nguyệt Thố đi một chuyến... đều là nể mặt Cao Lực Sĩ.
"A ông, ngài hôm nay gọi ta đến, là có chuyện gì sao?"
"Ngươi đoán xem?"
"Ta còn chưa muốn gả đi." Lý Nguyệt Thố khẩn cầu.
Cao Lực Sĩ gật đầu, nói: "Vậy ta sẽ xin Thánh nhân gia hạn cho ngươi thêm một năm, ngươi hãy chọn một người trong lòng cho thật tốt."
"Tạ ơn a ông, sau này ta sẽ phụng dưỡng a ông."
"Đừng nói lời dễ nghe nữa, còn một chuyện muốn hỏi ngươi, ngươi có thể đảm bảo không lừa lão nô tài này không?"
"Ta lừa ai cũng không dám lừa a ông."
"Được." Cao Lực Sĩ hơi nghiêm mặt, hỏi: "Hôm đó, Tiết Bạch theo ngươi đến Dịch đình cung, hắn đến gặp ai?"
Lý Nguyệt Thố sững người, vẻ mặt khó xử, lại không thể trả lời.
Cao Lực Sĩ gừng càng già càng cay, liếc mắt một cái liền nhìn ra sự khác thường của nàng.
"Sao? Đã hứa với hắn là không được nói?"
Lý Nguyệt Thố quả thực khó xử.
Trước khi đến, nàng vừa mới hứa với Nhan Yên, không được nói cho người khác biết Tiết Bạch đến Dịch đình cung gặp Bác Bình quận chúa, để hắn khỏi bị liên lụy vào Tam Thứ Nhân án. Khi đó, Nhan Yên nói là "Phu quân của ta được Tiết Tú nhận nuôi, hắn tò mò về chuyện trước kia, nhưng không có ý xấu."
Nếu là người khác hỏi, Lý Nguyệt Thố nhất định sẽ không nói, nhưng trớ trêu thay Cao Lực Sĩ lại có ơn nghĩa quá nặng với nàng.
Cao Lực Sĩ nói: "Quận chúa nếu thấy khó xử, lão nô hỏi mấy câu, nếu phải, quận chúa gật đầu, thế nào?"
"A ông có thể hứa với ta, đừng làm khó Tiết Bạch không?"
"Lão nô sẽ cố hết sức."
"Vậy... được."
"Tiết Bạch đến Dịch đình cung, có phải là đã gặp Bác Bình quận chúa không?"
Lý Nguyệt Thố sững người, không ngờ Cao Lực Sĩ vừa hỏi đã hỏi trúng sự thật, thế nên gật gật đầu, rồi vội vàng giải thích: "Hắn là cô nhi, được Tiết Tú nhận nuôi..."
Cao Lực Sĩ hỏi: "Tiết Bạch có nói chuyện riêng với Bác Bình quận chúa không?"
Lý Nguyệt Thố cúi đầu, khẽ gật.
"Lão nô biết rồi."
"A ông, có phải đã xảy ra chuyện gì không?"
"Chuyện này không liên quan đến quận chúa." Cao Lực Sĩ đáp, "Quận chúa về rồi, đừng nhắc lại với bất cứ ai nữa, cũng coi như là giữ đúng lời hứa rồi."
Lý Nguyệt Thố còn định lên tiếng.
"Đi đi." Cao Lực Sĩ nói: "Đừng xen vào nhiều, lỡ như lại liên lụy đến Thái tử, làm rung chuyển quốc bản."
Câu này dọa sợ Lý Nguyệt Thố, nàng đành phải vội vàng cáo từ.
~~
Đông thị, Phong Hối Hành.
Nơi này cách Hưng Khánh Cung không xa, Đỗ Cấm ngồi trấn ở đây, có thể nhận được tin tức mới nhất ngay lập tức.
"A tỷ không cần lo lắng."
Trong lúc chờ tin, Đỗ Cấm kéo tay Đỗ Xuân vỗ về, nói: "Trong triều gần như không ai nhận ra Phong Hối Hành đã khống chế bao nhiêu giao dịch vàng bạc đồng tiền của Trường An, bọn họ càng không biết, một khi Phong Hối Hành xảy ra rối loạn thì sẽ thế nào. Tiết Bạch nếu có mệnh hệ gì, ta nhất định sẽ khiến bọn họ hối hận không kịp."
Đỗ Xuân vốn chỉ hơi lo lắng, nghe vậy lại là vô cùng kinh ngạc.
"Có mệnh hệ gì? Lần này rất nguy hiểm sao?"
"Cũng có chút."
Đỗ Xuân nói: "Rốt cuộc các ngươi đang làm gì? Vẫn không chịu nói cho ta biết sao?"
"Cũng không phải muốn giấu a tỷ, chỉ là... chuyện này hơi lớn."
Đỗ Cấm suy nghĩ, cho rằng quả thực cũng đến lúc có thể nói cho Đỗ Xuân biết, thế nên nhìn thẳng vào đôi mắt vừa lo lắng vừa tò mò của Đỗ Xuân, chậm rãi mở miệng.
"Tiết Bạch hắn thực ra là, nhi tử của phế Thái tử Lý Anh."
Đỗ Xuân ngây ra một lúc lâu, sau đó, dần dần hiểu ra tại sao trước đây Tiết Bạch, Đỗ Cấm lại làm những chuyện mà trong mắt nàng là vô cùng điên rồ.
"Các ngươi... là muốn cái... vị trí đó?"
"Phải."
"Để ta bình tĩnh lại một chút."
Đỗ Cấm ghé sát lại, nhỏ giọng hỏi: "A tỷ nếu biết sắp trở thành nghịch tặc, đêm đó có còn đến phòng hắn không?"
"Đừng đùa nữa, ngươi nói chính sự với ta đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Được."
Đỗ Cấm vẫn dán sát vào Đỗ Xuân, nhân lúc nàng không thấy, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười bí ẩn.
Nàng giấu nhẹm chuyện Tiết Bạch mạo nhận hoàng tử, ngược lại muốn xem thử, có giấu được a tỷ không.
"Nói đơn giản là, thân phận của Tiết Bạch bị phát hiện rồi..."
Hai tỷ muội nói chuyện rất lâu.
Trên hành lang vang lên tiếng bước chân vội vã, là có tin tức truyền về.
"Nhị nương, tin tức về rồi, Cao Lực Sĩ đã mời Hòa Chính quận chúa vào cung một chuyến."
"Được."
Đỗ Cấm quay sang Đỗ Xuân, nói: "A tỷ, ngươi đến Tiết trạch một chuyến, bảo Nhan Tam nương hỏi Hòa Chính quận chúa, xem có giữ đúng lời hứa không, chuyện này rất quan trọng."
"Được."
Rất nhanh, lại có tin tức được đưa tới.
"Nhị nương, Quách Thiên Lý nói y đã chuyển lời của lang quân rồi."
"Ngô Hoài Thực đâu?" Đỗ Cấm hỏi: "Hắn có đến Hữu tướng phủ không?"
"Vẫn chưa thấy hắn ra khỏi cung."
"Đến lượt chúng ta phản kích rồi." Đỗ Cấm phân phó: "Truyền lời cho a gia của ta, bảo ông ấy lật án, bắt nha dịch của Kinh Triệu Phủ xuống thẩm vấn, chỉ chứng là Ngô Hoài Thực hãm hại Tiết Bạch."
"Vâng."
"Nhân chứng đối phó Thọ Vương đã 'mớm cung' xong chưa?"
"Tuyệt không có sơ hở, y mắc bệnh nan y, chúng ta đã cho con cái y một khoản tiền lớn, để bọn họ đi về phía Dương Châu rồi."
"Đưa tới đây, ta đích thân thẩm vấn một lần."
"Vâng."
~~
Kinh Triệu Phủ.
Đỗ Hữu Lân nhận được tin, thở phào nhẹ nhõm, khẽ gật đầu, gọi Kinh Triệu pháp tào Lý Tê Quân qua, bảo: "Bắt được hung thủ giết người rồi."
"Nhanh vậy sao? Nhưng sai dịch hôm nay đâu có đi bắt người..."
Đỗ Hữu Lân vuốt râu, cao thâm khó dò nói: "Lẽ nào lại trông chờ vào lũ ngồi không ăn bám này?"
Quan viên của Kinh Triệu Phủ mỗi năm đổi một lần, nhưng đám sai dịch đó lại là lính già, Ngụy Sưởng loại Tróc bất lương soái này không tùy tiện bị người ta nắm thóp, nhưng Đỗ Hữu Lân có Tróc bất lương soái của riêng mình.
Lúc về kinh, Đỗ Hữu Lân liền muốn mời Phàn Lao làm Tróc bất lương soái, nhưng bị từ chối dứt khoát, không sao, ngoài sáng không được, hắn lại có thể dùng Phàn soái như một Tróc bất lương soái trong bóng tối.
"Truyền lệnh bản quan, thăng đường!"
"Gióng trống!"
"Đùng đùng đùng đùng..."
Trong tiếng trống, Đỗ Hữu Lân bước lên công đường, chỉnh lại quan bào, ngồi xuống ghế chủ tọa, quét mắt nhìn một lượt bên dưới, chỉ thấy một phụ nhân xinh đẹp tuổi ngoài bốn mươi đang quỳ, vô cùng quyến rũ.
"Người dưới công đường là ai?!"
"Nô gia, Hề Lục nương."
Một câu, tất cả mọi người trong đường đều kinh ngạc.
Đỗ Hữu Lân hỏi: "Bản quan hỏi ngươi, có liên quan đến vụ án giết người ngoài thành đầu tháng này không?"
"Có."
"Xảy ra chuyện gì, mau khai thật ra."
"Nô gia không dám nói..."
"Người đâu, đánh hai mươi trượng thị uy trước."
Hề Lục nương sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, lập tức dập đầu: "Nô gia khai, nô gia được Nội thị tỉnh an bài vào Nhữ Dương Vương phủ, sau khi Vương gia qua đời, Nội thị tỉnh liền đưa nô gia rời khỏi Trường An, trên đường lại bị người ta bắt cóc."
"Ai bắt cóc? Lại vì cớ gì bắt cóc ngươi?"
"Nô gia cũng không biết, y cứ hỏi nô gia trong tay Nhữ Dương Vương có... đồ sấm mà năm đó Thọ Vương vẽ lúc để tang cho Ninh Vương hay không."
"Cái gì?" Đỗ Hữu Lân kinh ngạc, ngả người ra sau, "Đồ sấm?!"
Hắn không phải là diễn, mà là thật sự đã từng vì đồ sấm mà nếm trải khổ đau.
Đồng thời, cũng có quan lại dự thẩm nhận ra không ổn, quát: "Hề Lục nương, là ai bảo ngươi đến đây cắn bừa Thọ Vương?"
Kỳ thực trước đó thủ đoạn Ngô Hoài Thực hãm hại Tiết Bạch còn thô thiển hơn, lần này, Đỗ Hữu Lân lại có an bài của riêng mình.
"Trên công đường, không được xen mồm. Hề Lục nương, ngươi nói, ai đã bắt cóc ngươi?!"
"Là y."
Mọi người quay đầu nhìn lại, liền thấy là một nam tử hết sức bình thường.
"Người dưới công đường là ai?"
"Tiểu nhân Miêu Mão, là Huệ lăng thủ vệ, thuộc Hữu Lĩnh quân vệ, thân phận tiểu nhân, có quân tịch có thể tra."
"Miêu Mão, có phải ngươi đã giết người, cướp Hề Lục nương đi không?"
Miêu Mão hơi chần chừ, đáp: "Phải."
"Khai thật ra!"
"Tiểu nhân thèm khát nhan sắc của nàng, cướp nàng về Huệ lăng..."
"Người đâu, đánh ba mươi trượng!"
Hề Lục nương có đẹp đến mấy, cũng đã ngoài bốn mươi, Đỗ Hữu Lân căn bản không tin Miêu Mão sẽ vì nàng mà giết người, lập tức hạ lệnh.
Các sai dịch lập tức đè Miêu Mão xuống đánh trượng.
Mười trượng qua đi, Miêu Mão chịu không nổi, đành phải khai.
"Tiểu nhân khai, là... là nhận lệnh của Thọ Vương, cướp Hề Lục nương đi."
"Còn dám nói bậy? Đánh tiếp."
"Thượng quan tha mạng, tiểu nhân không nói bậy, nói đều là thật mà!"
"Thọ Vương sao có thể ra lệnh cho ngươi làm chuyện này?"
"Tiểu nhân thật sự quen biết Thọ Vương, tháng mười một năm Khai Nguyên thứ hai mươi chín, tiểu nhân đã ở Huệ lăng, để tang cho Nhượng Đế, tức Ninh Vương. Năm Thiên Bảo thứ nhất, Thọ Vương với tư cách là con nuôi của Ninh Vương, cũng đến Huệ lăng, nói là muốn để tang Ninh Vương ba năm, tiểu nhân ban đầu rất nghi hoặc, sau này, uống rượu riêng với nhau, Thọ Vương mới nói ra nguyên do."
Nói đến đây, Miêu Mão dừng lại, quay đầu nhìn cây đại trượng trên công đường, không thấy ai đánh y, cũng không thấy ai hỏi han.
Không một ai bắt lời, như thể chẳng ai muốn biết tại sao Thọ Vương lại phải đi để tang ba năm, dẫu sao nghe những lời này, là sẽ rước lấy phiền phức lớn.
Bọn lại viên đứng xem bên ngoài bắt đầu lùi về sau.
Miêu Mão lại cứ muốn nói cho mọi người biết.
"Thọ Vương nói, hắn không muốn Thánh nhân phong Dương Thái Chân làm phi, cho nên để tang ba năm, không để Thánh nhân ban hôn cho hắn. Hắn thà làm nhi tử của Ninh Vương, cũng không muốn làm nhi tử của Thánh nhân..."
"Câm miệng!" Đỗ Hữu Lân kinh hãi thất sắc.
Lý Tê Quân cũng sắc mặt khó coi, đích thân tiến lên, muốn bịt miệng Miêu Mão.
Miêu Mão lại càng nói càng hăng, có cảm giác hưng phấn muốn kéo mọi người cùng chết.
"Có một lần, Thọ Vương uống say, nói hắn tuy không muốn làm nhi tử của Thánh nhân, nhưng lại nên kế thừa hoàng vị, bởi vì hoàng vị vốn là của Ninh Vương, mà hắn là nhi tử của Ninh Vương, là thay Thánh nhân trả ân đức của Ninh Vương."
"Đừng nói nữa!"
Lý Tê Quân vươn tay ra.
Miêu Mão né được, ha hả cười lớn.
"Thọ Vương còn làm một buổi pháp sự, mời Ninh Vương trên trời có linh thiêng phù hộ hắn. Mời thuật sĩ vẽ đồ sấm, đồ sấm bị Nhữ Dương Vương lấy đi rồi. Đợt trước Nhữ Dương Vương chết, Thọ Vương tìm đến ta, nhờ ta đi tìm lại đồ sấm, ta đành phải cướp Hề Lục nương để hỏi..."
"Đánh chết y! Đánh chết y cho ta!"
"Ha ha ha, ta nói đều là thật, các ngươi cứ việc đi tra, để Thọ Vương đối chất với ta, tra đi, ta đảm bảo đều là thật..."
"Đừng đánh! Giết y hay không không đến lượt chúng ta quyết định."
Lý Tê Quân cuối cùng cũng bịt được miệng Miêu Mão, đồng thời cũng vội đến mức mồ hôi đầm đìa.
"Thiếu doãn, vụ án này... Kinh Triệu Phủ không tra nổi nữa rồi."
~~
"Vọng xưng đồ sấm, cấu kết Thọ Vương, chỉ trích Thánh nhân."
(vọng xưng đồ sấm: bịa đặt, truyền bá lời sấm, điềm báo phản nghịch một cách càn rỡ)
Lý Lâm Phủ vừa niệm, vừa cảm thán: "Tiết Bạch nay đã có được tám phần thần vận của bản tướng rồi."
Nghe những lời này, Lý Tụ chỉ thấy lòng lạnh toát, cho rằng làm việc như vậy thật sự quá mạo hiểm.
"Ngươi có biết thiếu hai phần nào không?" Lý Lâm Phủ hỏi.
"Hài nhi không biết."
"Hắn chưa đủ tàn nhẫn." Lý Lâm Phủ nói: "Lẽ ra nên giết Hề Lục nương, phân thây, để sai dịch thuận theo manh mối tìm ra Miêu Mão, vụ án này sẽ càng dễ khép lại hơn."
"Chuyện này... Vâng."
Lý Tụ lại cảm thấy cứ xung đột trực diện với Thọ Vương, một mất một còn như vậy, đã là quá tàn nhẫn rồi.
"Ngô Hoài Thực lần này chọn một người bằng hữu vô dụng nhất, giờ chỉ chờ xem Thọ Vương có làm hỏng chuyện không thôi, có điều, Ngô Hoài Thực vẫn còn chiêu sau."
"Nhưng hài nhi cảm thấy hai bên cắn xé quá hăng rồi, đến lúc Thánh nhân nổi giận lôi đình, sẽ giết sạch cả hai phe."
"Tiết Bạch thua nổi, hắn..."
Lý Lâm Phủ đang nói, đột nhiên dừng lại.
Lý Tụ đợi một lúc lâu, không thấy câu trả lời, nghi hoặc: "A gia?"
"Ta vừa muốn nói gì ấy nhỉ?" Lý Lâm Phủ gõ gõ vào đầu mình, lẩm bẩm: "Đỗ Hữu Lân vọng xưng đồ sấm, cấu kết Đông Cung..."
~~
Đêm xuống, Hưng Khánh Cung.
Ngô Hoài Thực bị đưa đến Nam Huân điện, đưa mắt nhìn, chỉ thấy Thánh nhân khuôn mặt âm trầm, vô cùng đáng sợ.
Vụ án vốn đã giao cho Cao Lực Sĩ xử lý, không ngờ lại kinh động đến Thánh nhân, rất có thể đã xảy ra biến cố lớn.
Ngô Hoài Thực thấp thỏm không yên, tiến lên quỳ lạy.
"Nô tài thỉnh Thánh nhân an khang."
"Trả lời trẫm thật thà, Lý Tấn là tra Tam Thứ Nhân án hay là cất giấu đồ sấm của Thọ Vương? Ngươi muốn ép hắn uống thuốc tự vẫn."
"Tuyệt đối không dám lừa dối Thánh nhân! Căn bản không có đồ sấm nào, đó là Tiết Bạch ngụy tạo để vu hãm..."
"Bịch."
Lại một chồng hồ sơ bị đẩy đến chân Ngô Hoài Thực.
"Mở to mắt mà nhìn, đây có phải là ngụy tạo không?"
Bàn về năng lực ngụy tạo chứng cứ, hoạn quan như Ngô Hoài Thực, rốt cuộc vẫn không bằng ngoại thần.
Y dùng ngón tay run rẩy lật xem những tờ cung trạng, sổ sách, đồ sấm kia, một trái tim chìm xuống, biết mình không giỏi lật đổ những chứng cứ này.
Nhưng, y có thể khiến Thánh nhân không tin tưởng Tiết Bạch.
"Thánh nhân, nô tài vô dụng, nô tài bị tính kế rồi!" Ngô Hoài Thực khóc lớn: "Đây thật sự là Tiết Bạch vu hãm nô tài mà!"
"Bởi vì ở Yển Sư hắn đã đối phó 'nhạc phụ' của ngươi phải không?"
"Nô tài không dám giấu Thánh nhân." Ngô Hoài Thực quỳ rạp, đầu đập xuống đất, nói: "Nô tài đáng tội chết, đáng tội chết, nguyện nói ra thực tình rồi sẽ đi chết... Đêm Quý phi rời cung, Tiết Bạch đã ở Quắc Quốc phu nhân phủ, cùng Quý phi... ở chung một phòng suốt đêm."
Trong điện lặng ngắt.
Giá nến phản chiếu bóng của Lý Long Cơ, đổ một vệt bóng đen lên tấm thảm.
Ngô Hoài Thực liền quỳ trong vệt bóng đen đó run lẩy bẩy.
"Nô tài tuyệt đối không dám hãm hại Quý phi. Quý phi vừa đến Quắc Quốc phu nhân phủ, liền hát bài hát do Tiết Bạch viết, rất nhiều cung nhân đều nghe thấy, Thánh nhân tra một cái là biết ngay."
Lý Long Cơ không nói gì.
Ngô Hoài Thực lấy hết can đảm, lại nói: "Tiết Bạch đến Dịch đình cung, tìm Nhữ Dương Vương, dò la bí mật năm đó, còn qua lại gần gũi với Quý phi như vậy, tên nhãi ranh này... lòng dạ khó lường, nô tài nhìn thấy hắn cũng không hiểu sao mà thấy lạnh gáy, vì vậy muốn loại bỏ hắn."
"Cút."
Ngô Hoài Thực vội vàng nửa bò nửa lết lui ra ngoài.
Lý Long Cơ ngồi đó lại không hề tức giận như y tưởng tượng, ngược lại vô cùng bình tĩnh.
"Cao tướng quân có biết, tại sao trẫm lại giao chuyện này cho ngươi tra không?"
"Lão nô có thể làm tốt."
"Trẫm tin ngươi." Lý Long Cơ nói, "Chuyện này, trẫm không muốn tự mình quyết đoán, cứ để Cao tướng quân thay trẫm quyết đoán thêm một lần nữa."
"Lão nô lĩnh chỉ."
Cao Lực Sĩ cúi người hành lễ, lui xuống, ra khỏi điện, gió đêm thổi khô mồ hôi trên lưng ông ta, lạnh buốt.
Ông ta cảm thấy sát ý của Thánh nhân rất nặng rồi.
~~
Quắc Quốc phu nhân phủ.
Minh Châu từ nhà bếp chạy đến chính phòng, lặng lẽ nhét một mẩu giấy vào tay Dương Ngọc Dao.
Dương Ngọc Dao xem xong, đưa nó lên ngọn nến đốt đi.
"Thế nào?" Dương Ngọc Hoàn hỏi.
"Đã tra rõ chân tướng rồi." Dương Ngọc Dao đắn đo, nói: "Hai hoạn quan của Nội thị tỉnh đó, không phải Tiết Bạch phái người giết."
"Vốn dĩ đã nói là không thể nào, là ai giết?"
"Không biết."
Dương Ngọc Dao không nói Tiết Bạch đã đổ hết tội lên đầu Thọ Vương.
Nàng trước giờ vẫn không rõ, cũng không dám hỏi, Dương Ngọc Hoàn bây giờ đối với Lý Mạo là tâm trạng gì.
"Dù sao thì cũng tra rõ rồi, Tiết Bạch không sao rồi, không cần ta nói tốt cho hắn nữa?" Dương Ngọc Hoàn cười nói, "Ta cũng không cần vội về cung, vừa hay ở chỗ tam tỷ thêm một thời gian."
"Chỉ e... vẫn còn phiền phức."
Khung cửa giấy phản chiếu bóng dáng hai tỷ muội, tạo nên một bức tranh vô cùng mỹ diệu dưới ánh trăng.
Bỗng có tiếng bước chân làm kinh động đêm khuya này.
"Quý phi, Cao tướng quân đến."
"Giờ này mà đến?"
"Vâng, còn bao vây Quắc Quốc phu nhân phủ, hơn nữa còn triệu tập tất cả cung nhân qua."
"Ta đi gặp ngài ấy."
Dương Ngọc Hoàn và Cao Lực Sĩ quan hệ trước nay vẫn tốt, vừa đến chính đường, đã là nụ cười rạng rỡ như hoa.
"Cao tướng quân có phải đến đón ta về cung không?"
Một câu, tựa như đánh cờ giành được nước tiên.
Cao Lực Sĩ bất đắc dĩ lắc đầu, nói: "Đêm nay đến, là muốn hỏi Quý phi mấy câu. Trả lời tốt, lão nô còn có thể nói giúp cho Quý phi, trả lời không tốt..."
Dương Ngọc Hoàn sững người, ánh sáng trong đôi mắt đẹp có chút ảm đạm.
"Thiếp thân hiểu, sự sủng ái của bậc quân vương, cuối cùng cũng không thể vĩnh hằng."
"Quý phi tuyệt đối đừng như vậy, chẳng qua là có chút hiểu lầm." Cao Lực Sĩ khẽ thở dài, đắn đo, hỏi: "Lão nô muốn hỏi Quý phi, và Tiết Bạch là quan hệ gì?"
"Cao tướng quân không rõ sao?"
"Đúng là có chỗ không hiểu, lão nô thực sự không hiểu tình cảm nam nữ."
"Tình cảm nam nữ?" Dương Ngọc Hoàn ngạc nhiên: "Sao lại nói vậy?"
"Vậy, đêm Quý phi về Quắc Quốc phu nhân phủ, có gặp Tiết Bạch ở đây không."
"Tất nhiên là không."
"Thật sự không?"
"Trường An có lệnh cấm đi lại ban đêm, đêm đó tam tỷ lại không thiết yến tiệc tùng thâu đêm, ta có thể gặp ai được?"
Cao Lực Sĩ trầm ngâm: "Quý phi đêm đó đã hát, có thể giải thích rõ ràng không?"
"Ta biết ngay mà." Dương Ngọc Hoàn cười nói, "Là Niệm Nô dạy ta hát, Cao tướng quân nếu không tin, mời nàng ấy đến hát một lần là được."
"Lão nô tất nhiên là tin."
"Cao tướng quân e là vẫn không tin phải không? Nhưng đây là sự thật, sinh thần của ta là mùng một tháng sáu, Niệm Nô đã nhờ Tiết Bạch sáng tác bài hát, luyện tập đã lâu. Đêm đó đến, vừa hay bị ta nghe thấy, ta thấy mới lạ, bèn học hát mấy lần, lại không biết là kẻ nào lắm mồm, chuyện nhỏ thế này cũng có thể gây sóng gió."
Cao Lực Sĩ nghe vậy, trong lòng chợt rùng mình.
Quý phi hôm nay tuy ở ngoài cung, có vẻ như chỉ vì mấy lời đồn là có thể bị hãm hại, nhưng không ai có thể đảm bảo Thánh nhân sẽ không mềm lòng với nàng. Sinh thần của nàng sắp đến, đủ loại chúc mừng đều được chuẩn bị từ đầu năm, Thánh nhân chưa hề nói là sẽ dừng lại.
"Những lời Quý phi nói, lão nô đã ghi nhớ, sẽ giải thích rõ ràng với Thánh nhân."
"Nhưng không biết là ai đang hại ta?"
Cao Lực Sĩ không dám trả lời, cáo tội, rời khỏi Quắc Quốc phu nhân phủ, nhưng vẫn cho người canh gác nghiêm ngặt.
Sự tình đến nước này, ông ta đã nhìn rõ thủ đoạn của Tiết Bạch, Ngô Hoài Thực. Thánh nhân thích chọi gà, ông ta theo xem lâu như vậy, đối với những thủ đoạn mổ đá lẫn nhau này đều rất quen thuộc. Tiết Bạch lần này chọi vẫn không tệ, mấy đòn tấn công của Ngô Hoài Thực đều bị hắn phản kích lại.
Nhưng trong lòng ông ta vẫn còn giấu mấy chuyện, mà Tiết Bạch không ngờ tới.
Một là, trên mối quan hệ với Hòa Chính quận chúa, Tiết Bạch đã tính sai, mỹ thiếu niên cứ tưởng quận chúa sẽ giúp, không ngờ quan hệ của ông ta với quận chúa còn tốt hơn.
Hai là, Thánh nhân lần này tranh cãi với Quý phi, đuổi Quý phi ra khỏi cung, thực chất là mang ý thăm dò, vậy thì, khi Ngô Hoài Thực tố cáo Quý phi và Tiết Bạch ở chung một phòng, chuyện này đã rất khó nói rõ, cho dù Quý phi nói đều là sự thật... Dĩ nhiên, Thánh nhân vẫn có khả năng mềm lòng.
Ba là, chuyện lần này, thật sự không phải cắn ngược lại Ngô Hoài Thực và Thọ Vương là có thể rửa sạch...
Nghĩ đến những điều này, Cao Lực Sĩ ngước nhìn sắc trời, ghì cương ngựa.
"Tướng quân, không về cung sao?"
"Đến Dịch đình cung."
"Nhưng ban đêm cũng không vào Dịch đình cung được."
"Vậy ta sẽ đợi bên ngoài cung."
~~
Hôm sau, trời sáng.
Ngoài cửa vừa có động tĩnh, Đỗ Cấm liền bị đánh thức, quay sang nhìn, Đỗ Xuân căn bản không hề ngủ, vẻ mặt vẫn lo lắng không yên.
Không kịp an ủi tỷ tỷ, Đỗ Cấm nghe tin tức trước.
"Cao Lực Sĩ tối qua đã đến Quắc Quốc phu nhân phủ."
"Kết quả thế nào? Ông ta thả người chưa?"
"Lang quân vẫn bị ông ta giam giữ."
Đỗ Cấm chau mày: "Cao Lực Sĩ đâu rồi?"
"Đã đến Dịch đình cung."
"Tiếp tục đi dò la."
Đỗ Xuân nhìn thám tử đi xa, hỏi: "Kết quả không tốt?"
"Ta chắc chắn đối thủ không còn thủ đoạn nào khác, chúng ta đã đáp trả từng đòn một." Đỗ Cấm cắn cắn ngón tay, lẩm bẩm nói: "Tội danh chúng ta gán cho đối thủ lớn hơn, lại còn chứng cứ đầy đủ, sự thật rõ ràng, mà chuyện đối thủ nói rất hoang đường, cộng thêm quan hệ của Quý phi, Cao Lực Sĩ thế nào cũng nên giúp chúng ta mới phải."
"Ngươi đừng vội, ông ta vẫn chưa quyết định mà."
"Không, mạo hiểm quá nhiều lần, lần này e là thật sự chọc Thánh nhân bực mình rồi. Chứng cứ có lợi đến đâu, cũng không bằng được lòng người."
Đỗ Cấm đi đi lại lại mấy bước, thầm hạ quyết tâm.
Nếu lần này có thể lại giành được sự giúp đỡ của Cao Lực Sĩ thì tốt nhất, nếu không thể, nàng sẽ phải dùng đến dự trù cho tình huống xấu nhất.
"A tỷ, thứ bảo ngươi lấy từ Tiết trạch đã lấy chưa?"
"Lấy rồi."
"Đưa ta xem."
Đỗ Xuân liền lấy một quyển trục, mở ra.
Là họa, nhưng lại hoàn toàn khác với họa trên đời, trong một quyển trục có rất nhiều bức họa nhỏ, bức đầu tiên vẽ một đôi phu phụ, nam là tướng quân, nữ đang mang thai, bên dưới là những dòng chữ nhỏ.
"Trần Đường quan Tổng binh quan Lý Tĩnh, nguyên phối Ân thị, sinh được hai con trai, trưởng là Kim Tra, thứ là Mộc Tra. Ân phu nhân sau lại mang thai, đã ba năm lẻ sáu tháng..."
Trở về sau, từng bức họa đều là câu chuyện về Na Tra, cũng bao gồm cả cảnh Na Tra chết đi sống lại.
Đỗ Cấm ngồi xem rất lâu, cuộn quyển trục lại, đặt lên đùi mình.
Nàng nhấc bút viết một tấm thiệp mời, gọi người đến phân phó: "Trạch viện của Cao tướng quân đã sửa thành chùa Bảo Thọ, ông ta đã hứa với các triều thần hôm nay sẽ đến, ngươi cầm thiệp mời của ta đến đó đợi ông ta, nhất định phải mời ông ta qua đây một chuyến."
"Vâng."
"Cơm canh trong đường hôm nay nhất định phải thịnh soạn một chút, bảo các hỏa kế cho no. Cho mỗi người thêm nửa bình rượu, nhưng không được uống say..."
___________
*Kỹ cùng: hai bên đã chung hết chiêu.
.
Bình luận truyện