Mãn Đường Hoa Thải
Chương 326 : Tính đến nước xấu nhất
Người đăng: Hoa Khai Nguyệt Chính Viên
Ngày đăng: 03:31 28-10-2025
.
Ngự Sử Đài, Điện viện.
Kể từ khi La Hi Thích bị hạ ngục, Điện viện đã đổi một vị Thị ngự sử lão làng lên làm Viện sử, mà Tiết Bạch vừa nhậm chức đã loại bỏ cấp trên, cũng khiến các đồng liêu kính nhi viễn chi, không ai dám dùng chung một gian quan giải với hắn.
Các gian quan giải khác thì chen chúc chật chội, riêng Tiết Bạch thì độc chiếm một gian, ngay cả huynh đệ nhà họ Điêu cũng mỗi người một cái trác án, đang vô cùng khổ sở học chữ.
"A huynh, ta ngay cả chữ 'Thích' cũng đã nhận ra, có được coi là người biết chữ chưa?"
"Chưa được tính lắm thì phải..."
Giữa tiếng thì thầm của hai huynh đệ, Tiết Bạch đang ngồi ở chủ vị nhấc bút viết gián thư, với tư cách là Điện trung thị ngự sử, chức trách của hắn là "Củ hặc nghiêm chính", tóm lại là vạch ra những việc không thỏa đáng. (củ: soi xét; hặc: vạch ra)
Hôm nay hắn nghe được một chuyện từ chỗ Dương Quốc Trung, Lý Long Cơ có ý muốn phong An Lộc Sơn làm Đông Bình quận vương.
Tin tức này chưa biết thật giả ra sao, dẫu sao thì gần đây cũng không nghe nói An Lộc Sơn có công lao gì. Nhưng tiết độ sứ mà được phong vương, trước nay chưa từng có, đây tuyệt đối không phải chuyện nhỏ, Tiết Bạch tất nhiên phải dâng sớ can ngăn.
Đang viết, Đỗ Cấm cho người đến đưa một tin tức.
—— "Lý Mạo vào cung rồi."
Tiết Bạch không vội đứng dậy, mà viết cho xong tấu chương, thổi khô mực, rồi gọi một tiểu lại ở Ngự Sử Đài mang đến Trung thư môn hạ. Ngự sử tấu sự có thể không cần thông qua thượng cấp, cho nên nói quyền lực rất lớn. Thời Sơ Đường thậm chí không cần đưa đến Trung thư môn hạ xét duyệt, mà có thể trực tiếp dâng lên Thánh nhân, chỉ là ngày nay quốc sự đều phó thác cho Lý Lâm Phủ, nên ngược lại phải thêm một bước.
"Tiết ngự sử, đây là?"
"Củ thư."
"Tiết ngự sử có biết, hôm qua Kinh Triệu Phủ đã lục soát Phong Vị Lâu, nghe nói là có liên quan đến vụ án mạng ngoài thành, không ít ngự sử bên kia đều đang theo dõi sát sao việc này."
"Tất nhiên là có nghe nói."
"Vậy, Tiết ngự sử đến thân mình còn khó giữ, vẫn còn tâm trạng đi soi xét người khác sao?"
"Công vụ thuộc bổn phận của mình thì vẫn phải làm cho tốt." Tiết Bạch đáp.
...
Một chiếc liễn xa dừng bên ngoài Ngự Sử Đài.
Sau khi Tiết Bạch lên xe, liền thấy Đỗ Cấm ăn vận như một hỏa kế, bên cạnh còn đặt một hộp thức ăn. (hỏa kế: nhân viên trong Phong Vị Lâu)
Hắn mở hộp thức ăn ra xem, thấy bên trong không có món ăn, chỉ có một xấp giấy nhỏ, xem mà khiến hắn phải cười khổ lắc đầu.
"Hối hận vì đã đắc tội với Ngô Hoài Thực rồi sao?" Đỗ Cấm cười hỏi, "Nếu là người thường, lúc ở huyện Yển Sư tha cho Lã Lệnh Hạo, thì cũng không có những chuyện sau này rồi."
"Chuyện chúng ta muốn làm đâu phải là chuyện tầm thường."
"An bài ổn thỏa rồi chứ? Dương Ngọc Hoàn sẽ giúp ngươi một tay chứ?"
"Nàng ấy đã đồng ý rồi." Tiết Bạch khẽ cau mày, một động tác khó mà nhận ra, nói: "Nhưng ta không nói với nàng ấy rằng lần này giữa ta và Lý Mạo là cục diện một mất một còn, nàng ấy chưa chắc đã giải quyết được việc."
"Ngươi làm việc xưa nay luôn nắm chắc."
Tiết Bạch nghĩ ngợi, rồi thở dài đầy thâm ý: "Chuẩn bị cho tình huống xấu nhất đi."
Đỗ Cấm nghe vậy, nhìn ra ngoài rèm xe, thấy mấy hỏa kế vẫn đang bám theo, tay cầm đoản đao.
Tiết Bạch thì đã xem hết từng tin tức trong hộp thức ăn, trầm ngâm nói: "Kinh Triệu doãn, Đại Lý Tự, Hình bộ, Ngự Sử Đài các nha môn đều đang phối hợp với Ngô Hoài Thực để ngụy tạo chứng cứ, Lý Lâm Phủ đã bị y thuyết phục rồi."
"Vị hồng nhan kia của ngươi không giúp ngươi được sao?" Đỗ Cấm hỏi.
"Ngươi tâm trạng không tốt à?" Tiết Bạch nhìn Đỗ Cấm, hỏi: "Sao vậy?"
"Đến kỳ nguyệt sự, tâm trạng không tốt, lúc này, ai chọc ta, ta giết kẻ đó."
"Vậy ta đi tìm Lý Lâm Phủ một chuyến." Tiết Bạch mỉm cười, "Coi như giữ cho ông ta một mạng, để khỏi bị ngươi giết."
"Không có tâm trạng đùa cợt với ngươi."
~~
Đến Hữu tướng phủ, đợi một lúc lâu, mới thấy Lý Tụ có chút thất thần đi ra.
"Ngươi đại nạn đến nơi rồi, vẫn còn tâm trạng đến Hữu tướng phủ sao, nghiện cảm giác nắm quyền tể tướng rồi phải không?"
"Thập lang đây là đang mật báo cho ta sao?" Tiết Bạch nói, "Hóa ra ta sắp gặp đại nạn rồi."
Lý Tụ thấy hắn không đi, lúc này mới dẫn hắn vào trong, thở dài một tiếng, than vãn: "Quen biết một phen, ta cũng không muốn thấy ngươi chết quá khó coi."
"Mượn cát ngôn của ngươi rồi."
Hữu tướng phủ hôm nay yên ắng hơn thường lệ, bên trong Yển Nguyệt đường, Lý Lâm Phủ đang ngồi trên một chiếc ghế tựa.
Chiếc ghế tựa này vẫn là do Tiết Bạch tặng, thoải mái hơn tịch tháp, hồ đắng trên đời nhiều, Lý Lâm Phủ có lẽ rất thích, tuy ông ta chưa từng nói, nhưng gần đây suốt ngày đều nằm trên đó. (tịch tháp: 席榻; hồ đắng: 胡凳)
Vừa rồi, cha con nhà họ Lý hiển nhiên đã có một trận tranh cãi kịch liệt, sắc mặt cả hai đều hơi ửng hồng, lộ rõ vẻ mệt mỏi.
"Ngươi không đi tìm cách tự cứu, chạy đến gặp lão phu còn có ích gì?"
"Đến gặp Hữu tướng, chính là cách tự cứu của ta."
Lý Lâm Phủ phẩy tay, nói: "Lần này là Ngô Hoài Thực muốn hại ngươi, hẳn là có liên quan đến chuyện giữa ngươi và Nhữ Dương Vương, dính líu đến bí mật cung vi, các nha môn chỉ có thể đóng vai trò nhỏ, phô trương thanh thế mà thôi, ngươi đến cầu ta, chi bằng đi cầu Cao tướng quân."
Tiết Bạch hỏi: "Hữu tướng là định không giúp bên nào sao?"
"Nói thật với ngươi, lần này lão phu phải giúp Ngô Hoài Thực... Chuyện này, không phải lão phu có thể gánh vác nổi đâu."
Lý Lâm Phủ hiếm khi có bộ dạng suy sụp thế này, trước đây dù bệnh nặng nhất, chí khí của ông ta cũng không hề sa sút, hôm nay lại ra vẻ lực bất tòng tâm.
"Ngươi đi tìm Cao tướng quân đi, không cần ở lại đây nữa."
Tiết Bạch nói: "Nếu ta là Hữu tướng, ta sẽ xem cho rõ mình đang đứng cạnh ai, liệu họ có thể thành sự hay không, dù sao thì chuyện đối phó Tiết Bạch không thành mà rước họa vào thân cũng đâu phải lần đầu."
"Ngươi đang nói Thọ Vương?" Lý Lâm Phủ ho khan hai tiếng, nói: "Thập lang ngươi lui ra trước đi."
"Vâng."
Trong đường không còn người khác, Lý Lâm Phủ mới nhìn về phía Tiết Bạch, ánh mắt sắc như điện, tựa như có thể nhìn thấu mọi suy nghĩ của Tiết Bạch.
"Ngươi bảo lão phu giúp ngươi, vậy phải nói thật... có phải ngươi đã nói với Nhữ Dương Vương rằng Lý Thiến còn sống không?"
"Cái gì?" Tiết Bạch ngạc nhiên: "Lý Thiến là ai?"
Vẻ kinh ngạc hắn thể hiện ra trong khoảnh khắc này vô cùng chân thật, mà nó chỉ thoáng qua, hắn đã nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh.
"Ta chỉ biết, sau khi Nhữ Dương Vương chết, trong phủ y có một cơ thiếp tên Hề Lục nương bỏ trốn, còn liên lụy đến cái chết của hai hoạn quan. Hôm qua Kinh Triệu Phủ lục soát Phong Vị Lâu, ắt là có kẻ muốn hãm hại ta. Hữu tướng cũng biết, ta và Ngô Hoài Thực có hiềm khích."
Lý Lâm Phủ nói: "Đến ngự tiền, ngươi định biện giải như vậy sao?"
"Biện giải? Ta thấy người cần biện giải là bọn họ mới đúng!" Tiết Bạch nghiêm nghị nói: "Hữu tướng có biết rõ ngọn ngành không? Ta tra được, Nhữ Dương Vương và Thọ Vương từng có hành vi nói bừa về đồ sấm, không bao lâu sau, Nhữ Dương Vương liền chết, ta đúng là có truy tra nguyên nhân cái chết của y, có manh mối cho thấy, là Ngô Hoài Thực chỉ điểm Hề Lục nương độc sát y. Ngô Hoài Thực và ta có tư thù, nhận thấy bị người ta theo dõi, thế nên xúi giục Thọ Vương ác nhân cáo trạng trước."
"Khụ khụ khụ khụ..."
Lý Lâm Phủ nghe đến đoạn sau, tựa như hít phải khí lạnh, ho sặc sụa.
Một lúc lâu ông ta mới dịu lại, lẩm bẩm: "Ngươi nghĩ Thánh nhân sẽ tin ngươi, hay là tin bọn họ hơn?"
Tiết Bạch nói: "Ta nói đều là sự thật."
"Trước đây, ngươi ở trước mặt Thánh nhân chỉ hươu bảo ngựa, thành công rất nhiều lần." Lý Lâm Phủ nói, "Ngươi tưởng là vì ngươi rất thông minh sao, sai rồi, chỉ là vì lúc đó Thánh nhân thích ngươi mà thôi, thích thơ từ ca phú, kỳ kỹ dâm xảo của ngươi, lại có Quý phi nói tốt cho ngươi, đáng tiếc, ngươi đã làm tiêu hao hết thiện cảm của Thánh nhân rồi, bây giờ lại muốn so với Ngô Hoài Thực xem ai được Thánh nhân tin tưởng hơn."
"Ta đã làm những gì mà một Điện trung thị ngự sử nên làm." Tiết Bạch nói: "Theo đuổi sự thật, không sợ thế lực của hoàng tử và hoạn quan cấu kết với nhau."
"Cho dù Thánh nhân tin ngươi, ngài ấy vẫn có thể giết hết cả bọn."
"Hay là đánh cược một phen?" Tiết Bạch nói: "Thọ Vương nhất định sẽ chết trước ta, Hữu tướng nếu giúp hắn, ắt sẽ bị liên lụy, ngài đã hứa với Võ Huệ phi 'nhất định sẽ bảo vệ Thọ Vương', đến lúc đó, chuyện cũ năm Khai Nguyên thứ hai mươi lăm bị lật lại, ngài còn muốn giữ được tướng vị sao, giữ được tính mạng đã là khó rồi."
"Đủ rồi!"
Lý Lâm Phủ quát lên một tiếng, lồng ngực phập phồng.
Ông ta xoa ngực, nhắm mắt thở dốc, hồi lâu không nói.
Tiết Bạch đợi hơi thở của ông ta ổn định lại, mới nói: "Giúp bọn họ hay giúp ta, không khó chọn, ta có một bộ lý lẽ hoàn chỉnh..."
Lý Lâm Phủ mở mắt ra, ánh mắt mờ mịt, lẩm bẩm: "Ngươi là ai?"
Ông ta lúc này phát bệnh, không nhớ chuyện vừa rồi, tất cả những gì Tiết Bạch nói với ông ta cũng thành công cốc.
"Ngươi là ai?"
"Tiết Bạch."
"Tiết Bạch?"
Lý Lâm Phủ vậy mà đã quên mất cái tên này, ngồi đó vươn cổ, trợn mắt lên, dùng một tư thế kỳ quái đánh giá Tiết Bạch, mặt đầy nghi hoặc, lẩm bẩm: "Không, ta nhớ ra rồi, ngươi là... Tiết Bình Chiêu?"
"Không phải."
"Ngươi đến giết ta báo thù, ta không thể gả con gái cho ngươi..."
Tiết Bạch nói: "Ta đã nói rồi, không có thù oán gì hết, ta chỉ quan tâm đến lợi và hại trước mắt."
"Chờ đã, chờ đã."
Lý Lâm Phủ đột nhiên nhíu mày, nhìn quanh.
Ông ta cúi đầu, thấy trên tay áo có viết một hàng chữ, có chút kinh ngạc lẩm bẩm: "Ta bị chứng ngớ ngẩn hay quên? Không thể nào."
"Hữu tướng? Ngài nghĩ năm nay là năm nào?"
Lý Lâm Phủ không thèm để ý đến Tiết Bạch, đứng dậy, tiếp tục tìm kiếm gì đó.
Cuối cùng, ông ta lấy ra một tập hồ sơ từ trong ngăn kéo trác án, nheo mắt xem, sau đó lại nhìn về phía Tiết Bạch, ánh mắt lóe lên, trong mắt ngập tràn kinh ngạc và cảnh giác.
"Ngươi không phải Tiết Bình Chiêu, ngươi... ngươi là, ngươi là..."
Tiết Bạch nhận ra ông ta không ổn, tiến lên mấy bước, giật lấy tập hồ sơ từ tay ông ta.
Lý Lâm Phủ tuy đã già yếu bệnh tật, nhưng tay nắm tập hồ sơ lại rất có lực, đợi đến khi tập hồ sơ bị Tiết Bạch giật lấy xem, ông ta cũng không ngăn cản nữa, vuốt râu, ngồi lại ngay ngắn trên ghế, ánh mắt lộ vẻ mờ mịt.
Trang đầu tiên của tập hồ sơ là một tờ giấy mới, viết "Thần Nhữ Dương quận vương Thái phó khanh Tấn tuyệt bút..."
Tiết Bạch tiếp tục xem về sau, là chuyện kể về một việc cũ.
Ngày hai mươi mốt tháng tư năm Khai Nguyên thứ hai mươi lăm, Lý Tấn nhận lệnh của Võ Huệ phi đến Đông Cung ban chết cho Tiết phi, đưa mấy vị Hoàng tôn đi, đúng lúc có binh sĩ cấm quân lỡ tay làm Lý Thiến bị thương, sau đó binh sĩ cấm quân đó phát điên chém người, giữa lúc hỗn loạn, Lý Tấn đưa Lý Thiến đến nơi an toàn chữa trị, giữa chừng rời đi một lúc, khi quay lại, thì không thấy Lý Thiến đâu, y không muốn làm rùm beng, thế nên nói với Cao Lực Sĩ, Trần Huyền Lễ là Hoàng tôn đã chết. Cách mười ba năm, Lý Tấn tự xưng là lại gặp được Hoàng tôn, lĩnh ngộ ra rằng đương thời đã phạm tội khi quân, hổ thẹn với Thánh nhân, thế nên đem chuyện này bẩm báo. Ngoài ra, dạo gần đây y bệnh tật khổ sở, đã xong tâm nguyện, không còn gì vương vấn, không dám đối diện với Thánh nhân nữa, thế nên đi trước một bước.
Tiết Bạch cầm lá thư lên, soi trước ánh lửa nhìn một lúc, nói: "Đây là bút tích của Nhữ Dương Vương? Bắt chước giống hệt."
Hắn cẩn thận quan sát một lúc, để ý thấy, nét bút cuối cùng của lá thư tuyệt mệnh này có hơi nguệch ngoạc và yếu ớt, tựa như Lý Tấn hổ thẹn mà cầu chết, tình cảm khó mà kìm nén.
Nếu không biết sự thật, ngay cả Tiết Bạch cũng tưởng lá thư này là thật.
Trong tập hồ sơ còn kẹp một vài thứ khác, tỉ như tấu thư Lý Tông khi đó xin được nuôi dưỡng nhi tử của Lý Anh, tên của mấy vị hoàng tử đều rõ ràng, duy chỉ không có Lý Thiến.
Tiết Bạch xem một lúc, đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy Lý Lâm Phủ đang tập trung cao độ nhìn chằm chằm hắn, cặp mắt hiếu chiến như gà chọi kia sáng rực lên.
"Đây là Ngô Hoài Thực ngụy tạo, hay là Hữu tướng ngụy tạo?" Tiết Bạch hỏi.
"Ngươi không phải Tiết Bình Chiêu? Ngươi là... Hoàng tôn Lý Thiến... Ngươi đến giết ta?"
Tiết Bạch nghĩ ngợi, cười tự giễu, ném tập hồ sơ trong tay đi, nói: "Được rồi, tuy một vài chứng cứ trong này là ngụy tạo... nhưng ta không thể không khâm phục óc quan sát của các người."
Lý Lâm Phủ không trả lời, có vẻ hơi chậm chạp.
Tiết Bạch nói: "Các người luôn định sẵn tội chứng cho người khác trước rồi mới ngụy tạo chứng cứ, nhưng thỉnh thoảng đúng là có thể đoán trúng một hai lần."
Lý Lâm Phủ nhướng mày, chậm rãi nói: "Ngươi thừa nhận rồi?"
"Thừa nhận thì thừa nhận, dù sao thì ngài cũng không nhớ được."
Tiết Bạch thuận miệng nói, xé lá thư tuyệt mệnh của Lý Tấn ra làm mấy mảnh, quay lưng lại, đưa lên ngọn nến đốt.
Một làn khói xanh lượn lờ bay lên.
"Ngươi... Hoàng tôn? Khụ khụ khụ..."
"Đừng sợ, ta thật sự không phải đến để báo thù, so với hoàng vị, thù oán chẳng đáng nhắc đến." Tiết Bạch tự giễu: "Nói với ngài cũng không sao, chí hướng lớn lao trong lòng ta, cũng chỉ có thể nói với kẻ bị chứng loạn thần như ngài."
"Loạn thần? Ta không bệnh, bản tướng nói cho ngươi biết, ngươi chết chắc rồi." Lý Lâm Phủ lắc đầu, vẫn chưa phân biệt được đây là năm nào, nói: "Ngươi mạo nhận là nhi tử của Dương Thận Căng để che giấu thân phận, nhưng không giấu được, Thánh nhân một khi biết được, ngươi chết chắc rồi."
"Thật sao?" Tiết Bạch khẽ cười, kéo một chiếc hồ đắng qua, ngồi xuống đối diện Lý Lâm Phủ, nói: "Ta nói cho ngài biết, chuyện gì sẽ xảy ra."
"Ngươi chết rồi, đừng hòng liên lụy đến bản tướng."
"Lý Nghiễm, Lý Thân, Lý Cừu, Lý Bị đều không chết, tại sao ta lại phải chết?" Tiết Bạch nói, "Nguy hiểm lần này ta đối mặt, không giống bất cứ lần nào. Trước đây nếu ta thua, ta sẽ chết. Còn lần này ta có thể tiếp tục che giấu là tốt nhất, nếu không che giấu được, kết quả tệ nhất, là ta khôi phục lại thân phận Hoàng tôn."
"Ngươi lòng dạ khó lường, Thánh nhân ắt sẽ giết ngươi!"
"Không, ta sẽ trở thành công cụ tốt nhất để chế ngự Lý Hanh, thay thế ngài, trở thành đối thủ tiếp theo của Thái tử."
Lý Lâm Phủ trước đó không hề nghĩ đến tầng này, không khỏi ngẩn ra.
Tiết Bạch cười, nói: "Khi Thánh nhân biết ta là Lý Thiến, tất cả mọi người đều nghĩ ta sẽ bị ban chết. Nhưng ta có thể khóc, có thể lăn ra đất cầu xin tha mạng, ta còn trẻ, cánh chim chưa cứng, không có uy hiếp gì với Thánh nhân, ngài ấy giữ ta lại, còn có ích hơn là giết ta."
"Không, ngươi có uy hiếp." Lý Lâm Phủ nói: "Ngươi quá thông minh, ngươi luôn làm người khác bất ngờ, Thánh nhân vĩnh viễn không đoán được ngươi có thể làm đến bước nào, ngài ấy tuyệt đối không dám dùng ngươi."
"Cùng lắm thì giam lỏng ta, ngài thử nghĩ xem, nếu ngài có một đứa cháu trai như ta, ngài có thật sự sẽ giết không?"
Lý Lâm Phủ không đáp.
Tiết Bạch nói: "Nhưng Thánh nhân có thể giam lỏng ta bao lâu? Không có ai đối phó An Lộc Sơn, đợi Thánh nhân băng hà, An Lộc Sơn ắt sẽ khởi binh ngăn cản Lý Hanh đăng cơ, cung biến vừa nổ ra... ngài có biết sau lưng ta có bao nhiêu người ủng hộ không? Ngài có biết mười ba năm qua ai đã bảo bọc ta và dạy ta ngần ấy bản lĩnh?"
"Ai?"
"Ngài không thấy được, nhưng họ vô cùng hùng mạnh, họ là những trung thần nghĩa sĩ của Đại Đường."
Những vấn đề này, Lý Lâm Phủ rất để tâm, vì vậy trước đây đã tốn công truy tra rất lâu, lúc này cuối cùng cũng nhận được câu trả lời của Tiết Bạch.
"Hữu tướng." Tiết Bạch nhấn giọng, nói: "Bấy lâu nay ngài là công cụ để Thánh nhân chế ngự Đông Cung, nhưng ngài có chủ trương của riêng mình? Ngài muốn ủng hộ ai kế vị?"
"Không cần ngươi quan tâm."
"Vậy sau khi ngài trăm tuổi, con cái biết nương tựa vào đâu?"
"Ngươi nói gì?"
"Ta nói, hay là phát điên đánh cược một phen đi?"
"Ngươi nói gì?" Lý Lâm Phủ nói: "Đoan Ngọ ngự yến sắp bắt đầu rồi, ngươi còn không mau đỡ bản tướng vào cung?!"
Tiết Bạch nói: "Hữu tướng xem ta là ai?"
Lý Lâm Phủ vươn tay ra định đánh, Tiết Bạch phản ứng nhanh, né được, lùi lại hai bước.
"Bất hiếu tử, đi bảo Thương Bích chuẩn bị ngựa."
Ông ta dường như lại phát bệnh, không nhớ chuyện gì vừa xảy ra.
Tiết Bạch hôm nay tới nói chuyện với ông ta đến giờ, tất cả đều uổng phí công sức.
Lúc này mà còn trông mong thuyết phục được Lý Lâm Phủ giúp đối phó Ngô Hoài Thực thì đã không kịp nữa rồi, Tiết Bạch bèn chấp lễ cáo từ.
"Được, ta đi chuẩn bị ngựa ngay."
Lý Lâm Phủ nhìn bóng lưng hắn rời đi, sắc mặt dần trở nên thâm trầm.
Ngô Hoài Thực nói không sai, Tiết Bạch có phải Hoàng tôn hay không, lừa một cái là biết, bây giờ quả nhiên là lừa ra được rồi.
Nhưng khi thật sự lừa ra được rồi, ông ta ngược lại cảm thấy khó mà tin nổi.
~~
Tiết Bạch quay đầu nhìn Hữu tướng phủ một cái, rồi lên liễn xa.
Đỗ Cấm vẫn đang đợi, hỏi: "Thế nào?"
"Chắc là đã giữ chân được ông ta rồi." Tiết Bạch nói: "Bất kể thế nào, tạm thời chúng ta không màng đến chuyện triều đình, chỉ lo chuyện trong cung."
"Chuẩn bị đối chất với Lý Mạo trước mặt Thánh nhân?"
"Không."
Tiết Bạch lắc đầu: "Nghĩ đến đối chất đã thấy mệt rồi, Lý Long Cơ cũng cảm thấy phiền lắm rồi... trực tiếp tìm Cao Lực Sĩ, lần này hắn mới là nhân vật mấu chốt nhất."
"Ta phái người tra rồi, ông ta vẫn hầu cận ngự tiền."
"Chuyện ông ta sửa chữa trạch viện thì sao?"
"Ngày mai mới thiết yến."
Chuyện hai người nói là, Cao Lực Sĩ đem trạch viện của ông ta ở phường Dực Thiện quyên góp làm chùa, đặt tên là chùa Bảo Thọ, để cầu phúc cho Thánh nhân. Đây cũng là chuyện hoạn quan ngày nay thường làm để tích đức hành thiện, bây giờ chùa Bảo Thọ đã sửa xong, hôm qua vừa mới treo quả chuông đúc xong lên.
Tiết Bạch vốn hy vọng Cao Lực Sĩ hôm nay sẽ thiết yến ở chùa Bảo Thọ, để hắn có cơ hội thuyết phục ông ta, rốt cuộc là thời cơ không đúng lúc.
Hắn nghĩ ngợi, hỏi: "Quách Thiên Lý ở đâu?"
Đỗ Cấm vẫn đang sắp xếp lại tin tức do các hỏa kế đưa tới, tìm trong đống giấy tờ, nói: "Chính là ở chùa Bảo Thọ, chùa chiền lạc thành, có nhiều việc phải xử lý, y dẫn người qua đó canh gác."
"Đến chùa Bảo Thọ."
Xe ngựa vừa vào phường Dực Thiện, xa xa đã nghe thấy tiếng chuông.
Tiếng chuông đó không hề dứt, mỗi lần vang lên, là lại có tiếng hoan hô hưởng ứng.
Tiết Bạch bảo Điêu Bính đi nghe ngóng, hóa ra chuông này của Cao Lực Sĩ không phải muốn gõ là gõ, ai gõ một tiếng, thì phải bố thí ngay tại chỗ một ngàn tiền, dù vậy, vẫn có người không ngừng gõ, hy vọng bố thí nhiều, sẽ có được một cơ hội dự tiệc ngày mai.
Thực ra, yến tiệc Cao Lực Sĩ thiết đãi, bày toàn món chay, chẳng có gì ngon.
Tiết Bạch đảo mắt nhìn, chỉ thấy từng hàng cấm vệ đang duy trì trật tự, tránh vì bố thí tài sản mà xảy ra tranh cướp.
Đợi khi vào chùa, hắn mới tìm thấy Quách Thiên Lý.
Quan giai của Quách Thiên Lý lên lên xuống xuống, nay đã nhậm chức Long Võ quân Trung lang tướng, lúc này đang khoác giáp đứng bên chuông chùa cười ha hả xem người ta gõ chuông, như thể đang giám sát ghi sổ.
"Quách tướng quân."
"Ha ha, Tiết lang cũng đến gõ chuông à, nào, ngươi trước đi... mấy người kia, lùi ra sau."
"Muốn gõ chuông cũng phải xếp hàng chứ, ôm nhiều tiền thế này, tay ta mỏi nhừ rồi."
Tiết Bạch tiến lên nói: "Ta không gõ chuông, có việc muốn nói với Quách tướng quân."
"Vậy các ngươi gõ đi, mấy người kia trông cho kỹ, gõ một tiếng một ngàn tiền, đừng để bọn họ gõ nhiều..."
"Đong! Đong!"
Giữa tiếng chuông, Tiết Bạch và Quách Thiên Lý đi qua ngôi chùa mới được sửa sang lại này, không hiểu sao lại có cảm giác hơi hoang đường.
"Quách tướng quân bây giờ chỉ làm những việc này thôi sao?"
"Chứ sao nữa? Ta còn có thể quay lại Lũng Hữu giết giặc à?" Quách Thiên Lý nói: "Giống như con ngựa già không thể ra chiến trường, chỉ có thể thồ đồ, nếu ngay cả đồ cũng không thồ nổi, vậy thì cách cái chết không xa rồi."
"Ta cũng cách cái chết không xa." Tiết Bạch nói: "Lần này để Ngô Hoài Thực và Thọ Vương hãm hại ta một tội lớn."
"Cái gì?!" Quách Thiên Lý đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lại gật gật đầu, lẩm bẩm: "Nếu nói là Tiết lang nhà ngươi lại rước phiền phức, thì cũng là chuyện thường, xảy ra chuyện gì?"
"Xảy ra chuyện gì Quách tướng quân tự nhiên sẽ biết." Tiết Bạch nói: "Quách tướng quân chỉ cần giúp ta chuyển một câu cho Cao tướng quân, được không?"
"Được, ngươi nói."
Tiết Bạch muốn nói trực tiếp với Cao Lực Sĩ rất nhiều điều, nhưng nay chỉ có cơ hội nói một câu để thuyết phục đối phương, độ khó tăng lên rất nhiều.
Hắn trầm ngâm, nói: "Ta là triều thần, chỉ lo chuyện trong triều, chưa từng can dự vào chuyện trong cung. Tranh chấp dạo gần đây, đều là vì ta đã làm tròn bổn phận của ngự sử mà thôi."
Quách Thiên Lý nghe mà như lọt vào sương mù, hỏi: "Ngươi nói vậy có được không? Hay là, ta giúp ngươi nói với Cao tướng quân, hắn hỏi gì, ta thay ngươi đáp."
"Không cần đâu."
Tiết Bạch đoán rằng, Cao Lực Sĩ nếu cũng có ý định loại bỏ hắn, vậy ắt là vì hắn thò tay quá dài, dò la những chuyện cung vi không nên dò la, rũ sạch điểm này là mấu chốt nhất.
Chuyện này, còn liên lụy đến một nhân vật khác, Trần Huyền Lễ.
"Trần tướng quân hôm nay ở đâu?"
"Chắc là ở nha môn Long Võ quân, ta nào quản được y, chỉ có y quản ta."
"Thôi được."
Tiết Bạch hỏi xong, vừa quay đầu đã thấy một đội cấm vệ đi về phía hắn, hắn thở ra một hơi, nghênh đón bọn họ.
"Tiết Bạch? Cả ngày hôm nay, đúng là làm người ta tìm mãi."
"Vất vả cho các vị rồi, mời."
"Các ngươi!" Quách Thiên Lý quát lớn: "Làm gì đó?!"
"Quách tướng quân nhớ chuyển lời giúp ta là được."
Tiết Bạch vẫy vẫy tay, không hề quay đầu lại.
~~
Bên ngoài chùa Bảo Thọ, Điêu Bính vội vã chạy đến bên liễn xa, nhỏ giọng bẩm: "Lang quân bị đưa đi rồi."
Đỗ Cấm hỏi: "Có biết bị đưa đi đâu không?"
"Điêu Canh đã bám theo."
"Về Đông thị trước."
Đỗ Cấm buông rèm xe, liếc nhìn cảnh tượng ồn ào náo nhiệt bên trong và bên ngoài chùa Bảo Thọ, thầm nghĩ bây giờ quả đúng là thời thịnh thế.
Nhưng nàng lại phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.
~~
Cùng lúc đó, Tiết trạch.
Lý Nguyệt Thố hôm nay lại đến tám chuyện với Nhan Yên.
Nàng có một điểm khác biệt rất lớn với Lý Đằng Không, Lý Quý Lan, đó là nàng không giống bọn họ, lúc nào cũng vô tình nhắc đến Tiết Bạch thế này thế nọ, nàng thật sự chỉ thích chơi với Nhan Yên. Nhưng trớ trêu là nàng còn nhận được dặn dò, muốn dò la một vài thứ.
Hai người đầu tiên là xem tập truyện tranh Hồ Lô Oa mà Nhan Yên vẽ, nghe nàng kể chuyện.
Đợi đến khi lật qua trang cuối, Lý Nguyệt Thố có chút chưa thỏa mãn, câu chuyện kể xong thì tiếp theo không còn đơn giản nữa, nàng nghĩ ngợi rồi chỉ vào bức tranh chưa vẽ xong trên trác án, hỏi: "Kia lại là gì?"
"Đó là câu chuyện mới, sau này sẽ nói với quận chúa."
"Hôm nay không nói sao?"
"Ừm."
Nhan Yên cất tập truyện tranh của mình đi, có vẻ hơi buồn bực.
"Câu chuyện này bây giờ không tiện nói, sẽ bị người ta chỉ trích là ngấm ngầm hại người."
"Sao vậy?" Lý Nguyệt Thố thăm dò: "Gặp phải chuyện gì sao?"
Nhan Yên bí ẩn vẫy vẫy tay, nhỏ giọng nói: "Phu quân của ta lại rước phiền phức rồi, nghe nói có liên quan đến vụ án giết người trong thành."
"Vậy... có cần ta giúp không?" Lý Nguyệt Thố hỏi một câu như vậy, thầm nghĩ cuối cùng cũng khiến Nhan Yên cắn câu.
"Quận chúa hình như thật sự có thể giúp."
"Ngươi nói đi, phải làm thế nào?"
"Lang quân bị vu tội phái người giết hoạn quan của Nội thị tỉnh, ta đoán, chắc là có liên quan đến chuyện hắn và quận chúa từng đến Dịch đình cung, trong cung có lẽ sẽ lại triệu quận chúa đến hỏi chuyện."
Lý Nguyệt Thố nói: "Ta phải trả lời thế nào?"
Đầu tiên là hỏi một câu như vậy, nàng nghĩ đến điều gì đó, lại hỏi: "Ngươi không sợ ta sẽ hại phu quân ngươi sao?"
Theo lập trường của nàng, nếu nhân cơ hội này loại bỏ Tiết Bạch, là có thể quét sạch một đối thủ mạnh cho Đông Cung.
Nhan Yên lại bị hỏi khó, bất đắc dĩ thở ra một hơi, nói: "Ta đâu quản được nhiều thế, dù sao hắn rước phiền phức, ta đã giúp hắn nhờ vả bằng hữu của ta rồi."
Lý Nguyệt Thố nghe vậy không khỏi bật cười, nói: "Chúng ta là bằng hữu?"
"Đó là tất nhiên."
Hai người trò chuyện một lúc, liền có tỳ nữ từ Hòa Chính quận chúa phủ vội vã chạy tới, bẩm: "Quận chúa, trong cung triệu kiến, mời người vào cung một chuyến..."
~~
Hưng Khánh Cung.
Cao Lực Sĩ vốn định hôm nay xuất cung về phủ, trước khi đi lại bị gọi trở về, đợi bên ngoài Nam Huân điện một lúc, mới thấy Viên Tư Nghệ đi ra.
Hai người đều là nội thị giám tam phẩm của Nội thị tỉnh, nhưng Viên Tư Nghệ lại vô cùng cung kính với Cao Lực Sĩ, hành lễ nói: "Cao tướng quân đợi lâu rồi."
"Thánh nhân nghỉ ngơi rồi sao?"
"Phải ạ, Quý phi không ở đây, tâm trạng Thánh nhân dạo này không tốt, lại đúng lúc Thọ Vương đến bẩm báo chuyện như vậy."
Nội dung Lý Mạo bẩm báo cũng đơn giản, nói Tiết Bạch từng nói với Lý Tấn chuyện Lý Thiến còn sống, Thánh nhân nghe xong rất không vui.
Cao Lực Sĩ lại thản nhiên nói: "Có lẽ là có hiểu lầm thôi."
Viên Tư Nghệ cười cười, nói: "Tâm trạng Thánh nhân không tốt, lười xử lý chuyện này, đã hạ khẩu dụ, mời Cao tướng quân toàn quyền phụ trách việc này."
"Tuân chỉ."
Cao Lực Sĩ cúi người hành lễ về phía Nam Huân điện.
Thánh nhân đem việc này giao cho ông ta, ông ta cũng không ngạc nhiên, bởi vì năm đó khi tin tức lỡ tay giết Hoàng tôn truyền đến, chính là ông ta đi xử lý.
Nay chuyện cũ nhắc lại, lại ra vẻ như là ông ta làm việc không tốt, hoặc che giấu bí mật gì đó không thể cho người khác biết, trực ở trong cung thành nhiều năm như vậy, đây là chuyện ông ta kiêng kỵ nhất.
Vì tuổi đã cao, lúc ngẩng đầu lên ông ta cảm thấy hơi hoa mắt, hình ảnh hồi ức lóe lên trong đầu, trong vũng máu là một khuôn mặt tái nhợt mà non nớt...
.
Bình luận truyện