Mãn Đường Hoa Thải

Chương 325 : Na Tra

Người đăng: Hoa Khai Nguyệt Chính Viên

Ngày đăng: 06:34 26-10-2025

.
Thanh Lam đi qua lối nhỏ, đứng bên luống hoa nhìn về phía hai bóng dáng một cao một thấp đang đánh Thái Cực quyền, chỉ cảm thấy vô cùng đẹp mắt. Đợi họ thu thế, nàng mới tiến lên, thấp giọng báo vài câu gì đó với Tiết Bạch. Trong lúc đó, Nhan Yên thì đi đến dưới hiên, khoác thêm một chiếc áo ngoài để tránh bị lạnh, sau đó thấy Tiết Bạch vẫn đang nghe Thanh Lam nói, nàng bèn đi đến bên trác án ăn điểm tâm trước, vừa ăn vừa nói chuyện với Vĩnh Nhi. "Biết món trứng hấp này ngon rồi, vừa thơm vừa mịn." "Nương tử cẩn thận kẻo bỏng." Vĩnh Nhi thuận miệng đáp, tâm tư lại vẫn đặt trên người Tiết Bạch, tò mò không biết Thanh Lam đang nói gì. Nàng cảm thấy lang quân có rất nhiều công việc mà Đỗ Nhị nương, Thanh Lam đều biết, ngược lại nương tử là chính thê lại chẳng biết gì cả. Trớ trêu là ngay cả tỳ nữ như nàng cũng biết sốt ruột, mà nương tử vẫn cứ dửng dưng như không. "Vĩnh Nhi, ngươi nếm thử cái này đi." "Nương tử, ngươi quan tâm đến lang quân một chút đi." Vĩnh Nhi nhỏ giọng nhắc nhở. "Ta mới là bệnh nhân, quan tâm hắn làm gì?" Nhan Yên thuận miệng đáp, "Ta nên quan tâm bản thân mình nhiều hơn mới phải." Vĩnh Nhi nghe vậy thì sốt ruột không thôi, may mà không lâu sau, Tiết Bạch đã đi về phía này, hắn vừa đứng lại, Nhan Yên đã nhét một miếng bánh táo vào miệng hắn. "Thế nào?" Nhan Yên hỏi. "Khá ngon." Tiết Bạch đáp cũng rất tùy ý. Hai người họ chung sống, chẳng ai cố tình tỏ ra mình giống một cặp phu thê, hay dùng điều đó để yêu cầu đối phương. Bỏ qua nỗi lo của Vĩnh Nhi, bản thân họ lại vô cùng thoải mái. "Đã ăn bữa sáng của ta rồi, ngươi lâu lắm rồi không kể cho ta nghe chuyện mới, Hồ Lô Oa ta cũng đã vẽ thành liên hoàn họa như ngươi nói rồi." (liên hoàn hoạ: là một hình thức nghệ thuật kể chuyện bằng hình ảnh nối tiếp, thường mỗi trang chỉ có một bức tranh duy nhất, phần lời thoại hoặc lời dẫn truyện thường được viết ở bên dưới bức tranh, chứ không nằm trong "bong bóng thoại" như manga/comics hiện đại.) "Vậy hôm nay đưa ngươi ra ngoài đạp thanh nhé?" "Được đó!" Nhan Yên vừa nghe sắp được ra ngoài chơi liền vui vẻ, không biết nghĩ đến điều gì, lại ranh mãnh cười trộm một cái, lắc đầu nói: "Thôi vậy, không đi nữa." Tiết Bạch đang định đi an bài, nghe vậy liền dừng động tác, nhìn nàng một cái, có chút bất đắc dĩ cười khổ: "Đi đi, lâu rồi chúng ta chưa cùng nhau đi đạp thanh." "A huynh... phu quân đây là thành tâm thành ý mời ta đi sao?" Nhan Yên chắp hai tay sau lưng, hơi đắc ý. Thành hôn đến nay, đúng những lúc đắc ý quên mình là nàng thỉnh thoảng vẫn gọi nhầm xưng hô. "Phải, ta thành tâm thành ý mời ngươi đi." "Rõ ràng là mượn cớ ta để ra ngoài, vậy mà dám nói là thành tâm thành ý." "Ngươi nếu thật sự không muốn đi, vậy thì thôi nhé?" "Vậy, phu quân nói cho ta biết lần này lại có an bài gì, ta cũng tiện phối hợp với ngươi." Tiết Bạch cũng không giấu nàng, vẫy nàng lại rồi ghé tai nói nhỏ, Nhan Yên vẫn đang tò mò chết đi được, vô thức nhón chân lên hóng, liền nghe hắn thì thầm: "Đi gặp Quý phi một lát, nhờ nàng ta nói tốt cho ta vài câu trước mặt Thánh nhân, nhưng không thể để người khác phát hiện." Nhan Yên đứng mỏi chân, một tay khoác lên vai Tiết Bạch, ghé sát vào tai hắn hỏi: "Ta cũng được gặp Quý phi sao? Nàng có thật sự đẹp như lời đồn không?" "Đi thôi." Cả nhà Tiết Bạch thế là lên xe ngựa, đến Khúc Giang du ngoạn. Trên đường, Tiết Bạch kể cho Nhan Yên và Thanh Lam nghe cố sự Na Tra náo hải. "Trần Đường quan Tổng binh Lý Tĩnh chính là Thác Tháp Thiên Vương sau này, trong《 Tây Du Ký 》cũng từng nhắc đến, nhưng câu chuyện của ông ta nằm trong《 Phong Thần Diễn Nghĩa 》, sau này sẽ kể cho ngươi." "Phu quân ở đây thì nhặt một mẩu chuyện, ở kia lại nhặt một mẩu, khi nào mới kể được một câu chuyện hoàn chỉnh?" Nhan Yên trước tiên là than phiền một câu, sau đó níu lấy mấy chi tiết hỏi. "Tên của Lý Tĩnh, là phu quân bịa ra, hay là đang chỉ Lý Vệ Công?" "Đó là đại tướng thời Ân Thương." "Nhưng thời Ân Thương ngay cả họ Lý cũng chưa có." Tiết Bạch đành phải nói bừa: "Có lẽ Lý Tĩnh là thiên vương chuyển thế." "Tại sao Na Tra lại gọi là 'Tam Thái tử', vậy Kim Tra, Mộc Tra là 'Đại Thái tử', 'Nhị Thái tử' sao?" "Chắc là vậy, hình như không ai gọi họ như thế, dù sao đây cũng là câu chuyện của Na Tra, mọi thứ đều xoay quanh Na Tra." "Phu quân, câu chuyện này ta cũng có thể vẽ ra được không?" Tiết Bạch hỏi: "Sao lại không?" Nhan Yên bĩu môi, nói: "Chỉ sợ lại rước thêm phiền phức cho ngươi, 'cắt thịt trả mẹ, lóc xương trả cha' truyền ra ngoài sẽ bị người ta nói là bất hiếu đấy." "Ồ, đó là ban nãy ta nói chưa hết, 'cắt thịt trả mẹ, lóc xương trả cha, chỉ có tấm lòng hiếu thảo này, mãi mãi khắc cốt ghi tâm', như vậy không phải là hiếu thảo rồi sao?" "Quả nhiên là hiếu thảo thật." Nhan Yên cũng không biết đầu óc của vị phu quân nhà mình rốt cuộc phát triển thế nào, những câu chuyện tiện tay kể ra đều ẩn chứa những điều vô cùng uyên thâm. Nàng để Tiết Bạch dắt tay, bước xuống xe ngựa, nhìn mặt hồ Khúc Giang gợn sóng lấp lánh, trong lòng thầm nghĩ lại câu chuyện vừa nghe. Trong đó, nàng cảm thấy phần kỳ diệu nhất là Thái Ất chân nhân dùng thân sen làm xương, ngó sen làm thịt, lá sen làm bào thai, tái tạo lại nhục thân cho Na Tra, vậy Na Tra Tam Thái tử tái sinh này, còn là Na Tra Tam Thái tử ban đầu không? Một đoàn người tiến vào Duyệt Giang Lâu, lên lầu các xem bảng thơ, trên bảng thơ Khúc Giang có vô số bài thơ đề tặng của các danh gia, trong đó còn có một bài thơ Tiết Bạch làm sau khi đỗ đạt. "Ồ, chữ của người này viết đẹp thật." Vĩnh Nhi mới xem đến bảng thơ thứ hai đã phải cảm thán, nàng tuy là tiểu tỳ nữ, nhưng thực ra cũng là một thư pháp đại gia, rất có khả năng giám thưởng, khẽ đọc: "Thiên tĩnh Chung Nam cao, phủ ánh giang thủy minh. Hữu nhược Bồng Lai hạ, thiển thâm kiến trừng doanh..." (Bầu trời tĩnh lặng, núi Chung Nam vươn cao. (Ngọn núi) cúi mình soi bóng xuống làm mặt sông thêm sáng rõ. Cảnh tượng dường như là cõi tiên Bồng Lai giáng thế, (dòng sông) cạn sâu đều trong vắt như biển tiên....) Tiết Bạch nhìn lướt qua chữ ký, thấy đề "Trữ Quang Hy", biết đây là một nhà thơ học giả lớn tuổi khá nổi tiếng đương thời, có điều, quan vị không cao bằng hắn. Xem hết bài thơ này đến bài thơ khác, bỗng thấy trên một bảng thơ dán một bức họa, trên họa là một lão giả mặt mày thanh mảnh, dáng vẻ tiên phong đạo cốt. "Ồ, đây là ai? Trông có chút quen mắt." Thanh Lam không khỏi hỏi. Tiết Bạch nhìn thoáng qua, không thấy đề tựa, nói: "Mọi người cùng đoán xem." Nhan Yên vẫn đang mải nghĩ về câu chuyện Na Tra tái tạo nhục thân, liếc nhìn bức họa, cười nói: "Đây chẳng phải là Thái Ất chân nhân sao?" Tiết Bạch bị nàng chọc cười, đợi dạo thêm một lúc, vòng ra khỏi lầu các, hắn hỏi tiểu nhị của Duyệt Giang Lâu: "Dám hỏi trên lầu có một bức họa, vẽ ai vậy?" "Đó là do Thảo thánh Trương Húc vẽ, vẽ Bí thư giám Hạ công Hạ Tri Chương. Trương công không đề tựa, nói rằng, nếu đề mấy chữ, người khác sẽ chỉ xem chữ mà không xem họa nữa." Chỉ một câu này, đã khiến Tiết Bạch hướng về phong thái của "Ẩm trung bát tiên" tụ hội năm nào. Đáng tiếc kiếp này hắn có viết thơ hay đến đâu, có lẽ cũng không thể trở thành một trong số đó. Nhan Yên quay đầu nhìn lại Duyệt Giang Lâu, trong lòng không muốn thừa nhận người trong họa là Hạ Tri Chương, nàng cảm thấy càng giống Thái Ất chân nhân hơn. Ra khỏi Duyệt Giang lâu, Tiết Bạch như vô tình quay đầu lại liếc nhìn, xa xa có thể thấy mấy bóng người vẫn đang bám theo bọn hắn, chắc chắn là mật thám theo dõi hắn. Nhưng có hề gì, bởi hắn đã sớm để Đỗ Cấm an bài xong cả rồi. "Đi thôi, chúng ta ngồi thuyền." Lên chiếc thuyền nhỏ, thuyền phu khua mái chèo, con thuyền thong thả dập dềnh, rời khỏi bờ, trở thành một hạt cát giữa Khúc Giang. ~~ Đại Từ Ân Tự. Dương Ngọc Hoàn bước lên Nhạn tháp. Gió lùa qua các vòm tháp, rít lên từng hồi, thổi tung lọn tóc mai và tay áo lụa của nàng, nàng phóng tầm mắt về phía Khúc Giang ở hướng Tây Nam, trong mắt không hề có chút ưu sầu, ngược lại là sự nhẹ nhõm và tự tại. Tựa như một nữ nhi gia được nuôi trong khuê phòng, cuối cùng cũng có thể trốn nhà ra ngoài, ngắm nhìn trời đất bao la. "Nương tử, ta xong rồi." Tạ A Man từ sau bình phong bước ra, đã ăn vận như một nữ ni, chỉ là có đội mũ. Dương Ngọc Hoàn quay đầu nhìn lại, mím môi cười, nói: "Hòa thượng tuấn tú quá, dám hỏi pháp sư tôn hiệu là gì?" "À?" Tạ A Man ngẩn ra, đáp: "Bần tăng... Biện Cơ." Vì Thánh nhân sùng đạo giáo hơn, nàng chẳng biết cao tăng nào, người nàng biết rõ nhất chính là Biện Cơ. "Ngươi đường đường là một nữ ni, cả ngày không biết đang nghĩ gì." Dương Ngọc Hoàn cười mắng một câu, cũng đi vào sau bình phong thay y phục, Dương Ngọc Dao hôm nay vốn mặc nam trang, lúc này thì thay y phục của nàng. Nhưng Dương Ngọc Dao đến lúc này vẫn không hiểu lắm, tại sao Dương Ngọc Hoàn và Tiết Bạch gặp nhau, lại phải tốn nhiều công sức, che đậy tai mắt như vậy? Kỳ lạ hơn là, Tiết Bạch phái Thanh Lam đến nói một tiếng, Dương Ngọc Hoàn liền tùy tiện đồng ý. Không lâu sau, Minh Châu dẫn hai nữ ni ra khỏi Nhạn tháp, rời khỏi chùa Đại Từ Ân, đi về phía tịnh xá Tịnh Tín ở phường Thanh Long. Rồi từ tịnh xá Tịnh Tín đi ra, Dương Ngọc Hoàn, Tạ A Man đã thay một bộ lan bào. Nữ tử Đại Đường vì để tiện hành sự, thường mặc nam trang, nhưng lần cuối Dương Ngọc Hoàn ra ngoài du ngoạn thế này là lúc còn chưa xuất giá, bây giờ được tự do tự tại đi trên những con ngõ bình thường ở thành Trường An, lại có cảm giác nhìn cái gì cũng thấy hiếm lạ. "Kia là gì?" "Báo đình, là nơi bán báo, ngoài công báo của triều đình, còn có đủ loại báo khác nữa." "Cái kia thì sao?" "Kẹo hồ lô, ban đầu cũng là Phong Vị Lâu bắt đầu bán." "Những người kia xếp hàng mua gì vậy? Có phải món ngon vật lạ gì không?" "Phong Hối Hành, họ đang đổi tiền, gửi tiền đó." "Đổi tiền lại là gì?" "..." Vừa nói chuyện, các nàng vừa tiến vào Phong Vị Lâu mở ở phường Thanh Long, vừa vào cửa, liền có tiểu nhị nghênh đón, nhận lấy lệnh bài Minh Châu đưa qua xem một lượt, rồi dẫn các nàng đi về phía hậu viện. Dương Ngọc Hoàn vừa đi, ánh mắt lại không tự chủ được mà dán vào màn biểu diễn khúc nghệ trên đại đường, khúc điệu đó kỳ kỳ quái quái, nàng nghe thấy có hơi tục khí, nhưng lại khiến người ta không thể không để tâm. Đợi đi qua trường lang, cách xa đại đường, đã không còn nghe thấy tiếng hát, nàng lại cảm thấy trong đầu vẫn đang vang vọng, thậm chí suýt nữa thì hát theo. Đến trước một tiểu viện, loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng người nói chuyện bên trong. "Hôm nay ta ăn miếng ngó sen này, lại cảm thấy mình đang ăn Na Tra vậy..." Sau hai tiếng gõ cửa, cửa viện được đẩy ra, Dương Ngọc Hoàn bước vào trong viện, liền thấy trên chính đường kê một chiếc bàn tròn, có mấy người đang ngồi vây quanh ăn cơm, nàng chỉ nhận ra Tiết Bạch. Sau đó ánh mắt chuyển đi, rơi trên khuôn mặt của một thiếu nữ, chạm phải một đôi mắt mông lung mà trong trẻo, Dương Ngọc Hoàn có thể thấy được vẻ kinh diễm và ngưỡng mộ của nàng dành cho mình. "A tỷ đến rồi." Tiết Bạch đặt đũa xuống, ung dung uống một ly nước lọc, giơ tay chỉ vào gian trong, nói: "Chúng ta có thể qua bên đó bàn, có chuyện quan trọng." Dương Ngọc Hoàn đưa xâu kẹo hồ lô trong tay cho Tạ A Man, nói: "Gấp gì? Suýt nữa thì quên mất bây giờ là giờ dùng bữa, ngươi mời a tỷ đến, lại không mời a tỷ dùng bữa ư?" Tiết Bạch nhìn sắc trời, cho rằng thời gian có chút gấp gáp. Dương Ngọc Hoàn thì đã tiến lên nhìn bàn ăn một lượt, thản nhiên ngồi xuống vị trí của hắn, cười nói: "Tất cả ngồi đi, thức ăn ngửi mùi rất thơm." Nhan Yên vốn đã đứng dậy, nghe vậy liền ngoan ngoãn ngồi xuống, không kìm được lại nhìn Dương Ngọc Hoàn thêm mấy lần, cảm thấy nàng thực sự quá mức mỹ mạo, đến quên cả nói năng. "Ngươi chính là thê tử mới cưới của Tiết Bạch phải không? Cứ theo hắn gọi ta bằng 'a tỷ' là được." "Vâng, a tỷ." "Cái này cho ngươi." Dương Ngọc Hoàn cũng không mang theo thứ gì khác, tiện tay tháo chiếc vòng đang đeo trên cổ tay, đưa vào tay Nhan Yên, lại tặng cho Thanh Lam, Vĩnh Nhi chút lễ vật, rồi cầm đũa lên nếm thử thức ăn, có chút kinh ngạc. "Người ta đều nói món xào trong cung ngon hơn, nếm thử mới biết, rốt cuộc vẫn là hương vị của Phong Vị Lâu ngon hơn." "Phu quân từng mang điểm tâm trong cung về cho ta, chắc là làm quá tinh xảo, nên mất cả hương vị rồi." Nhan Yên đáp. Hiếm khi thấy nàng có chút câu nệ, Tiết Bạch xem như đã nhìn ra, Nhan Yên có cái tật "trông mặt mà bắt hình dong" rất nghiêm trọng, chỉ thích những gì xinh đẹp, càng xinh đẹp càng dễ khiến nàng tôn trọng. Dương Ngọc Hoàn hôm nay tâm trạng tốt, nếm liền mấy món, càng thêm hứng khởi, trò chuyện với Nhan Yên như thể bạn bè lâu năm. "Bình thường ngươi hay làm gì?" "Ừm... Nghe kể chuyện, ăn đồ ngon." "Vậy sao? Giống ta quá." Tiết Bạch cuối cùng phải nhắc nhở: "A tỷ, ngươi không thể ở lại quá lâu." "Có rượu không? Ta nhấp một ly nhỏ, mới coi như đã dùng bữa xong." ... Bước vào mật thất phía sau, Dương Ngọc Hoàn nói: "Bài hát đó, khi nào ngươi hát trọn vẹn cho ta nghe?" "Bài hát gì?" "Bài hát lúc ngươi say rượu." "Đó là Quý phi say rượu." Dương Ngọc Hoàn không khỏi bật cười, hờn dỗi: "Ai say rượu? Tửu lượng của ta tốt lắm, có thể chuốc say một trăm tên như ngươi." "A tỷ không hỏi, hôm nay gặp mặt lén lút thế này là vì sao ư?" "Không hỏi, hiếm khi được ra khỏi cung, ta chỉ cần vui vẻ." Dương Ngọc Hoàn nói: "Sao? Đại mưu sĩ Tiết Bạch nghĩ ra cách để ta về cung rồi à?" "Cách thì không có, mà phiền phức lại không nhỏ." Tiết Bạch nói, "Ta xen vào chuyện không đâu, truy tra chuyện của Nhữ Dương Vương, bị Ngô Hoài Thực bám riết..." ~~ Nhan Yên có một tật xấu khi ăn, mắt to hơn bụng, nhìn món nào cũng thấy ngon, nhưng thực chất lại chẳng ăn được bao nhiêu. Hôm nay nàng ăn cũng chỉ bằng lượng của nữ tử bình thường, lại cảm thấy hơi no căng, đành phải đi dạo trong sân cho tiêu cơm. Bỗng nhiên, ngẩng đầu lên, nàng thấy cách hậu viện không xa có một lầu các, trên lầu có một bóng người đang đứng, bèn vẫy vẫy tay về phía đó. Vẫy tay xong, nàng đi về phía lầu các, cũng không có ai ngăn nàng. "Cộp cộp cộp" bước lên bậc thang, hơi thở hổn hển, nàng cười nói: "Nhị tỷ." "Chậm thôi." Đỗ Cấm chau mày: "Đừng có ngã bệnh trước mặt ta, lại làm Tiết Bạch trách ta." "Nhị tỷ là mèo sao?" Nhan Yên nói, "Cứ thích ở trên cao." "Ngươi mới giống mèo." "A nương không cho ta trèo cao thế này." Nhan Yên nói, từ trên lầu các nhìn ra, phát hiện nơi này vừa có thể thấy Khúc Giang, lại có thể thấy Nhạn tháp, ngay cả tường thành xa xa cũng thấy được. Đỗ Cấm thấy nàng yên tĩnh lại, ngược lại có chút không quen, nói: "Có gì đẹp mà nhìn?" "Ta hâm mộ nhị tỷ, thông minh tài giỏi, cảnh vật trước mắt này, đều nằm trong tầm kiểm soát của ngươi." "Ta lại hâm mộ ngươi hơn." Đỗ Cấm nói. Nhan Yên hơi không hiểu, nàng là người từng trải qua bệnh tật, trong lòng luôn cảm thấy người sống trên đời, khỏe mạnh bình an là quan trọng hơn hết. Lúc này nghe Đỗ Cấm nói vậy, nàng không khỏi nghĩ, nếu không gả cho Tiết Bạch, đổi lấy thân thể khỏe mạnh, mình có bằng lòng không... "Phải rồi." Đỗ Cấm nói: "Chuyện lần trước nói, còn tính không?" "Tất nhiên là tính." "Hảo, bọn họ ra rồi, ngươi về đi." "Nhị tỷ cáo từ." Nhan Yên hành vạn phúc lễ, vịn vào lan can bước xuống bậc thang. Chưa đi được mấy bước, cánh tay bên kia lại được Đỗ Cấm đỡ lấy. "Cầu thang dốc, ta đỡ ngươi." Hai người cùng nhau xuống lầu các, Đỗ Cấm dừng bước, nhìn theo Nhan Yên, một lúc lâu sau, khóe miệng khẽ nở một nụ cười. Giây lát, nàng cảm thấy có chút khác thường, quay về phòng, nép vào sau màn che thay y phục, liếc nhìn một cái, lập tức thất vọng. "Khúc Thủy, lấy vải băng qua đây." "Nhị nương tháng này lại..." "Không sao." Đỗ Cấm thản nhiên nói: "Tháng sau sẽ có." Nàng làm việc gì cũng không bao giờ chịu thua. ~~ Trong mật thất, Tiết Bạch kể sơ qua đầu đuôi câu chuyện, nhưng giấu nhẹm ý định đạp lên Lý Mạo để phá cục, cũng như việc hắn đúng là có ý mạo nhận Lý Thiến. Dương Ngọc Hoàn nghe xong, lại hỏi một câu. "Ngươi thật sự là nhi tử của Lý Anh sao?" Tiết Bạch sững người, nói: "Ban nãy đã nói, là Ngô Hoài Thực muốn dùng chuyện này để vu oan cho ta." "Nhưng y lại đoán như vậy, chưa chắc đã vô lý, thân phận con nuôi Tiết Tú này của ngươi rất đáng ngờ." "Cũng chỉ có a tỷ là không cảm thấy chuyện này hoang đường." "Ngươi thật sự không phải?" Tiết Bạch trầm tư phút chốc, cuối cùng nhìn vào mắt Dương Ngọc Hoàn, ánh mắt trở nên kiên định, nói: "Ta xin thề với trời, tuyệt đối không phải." Dương Ngọc Hoàn mỉm cười: "Ngươi sao không đi tìm Phạm nữ? Bảo nàng ta dò xét thánh ý, chỉ cần trong lòng Thánh nhân chắc chắn Lý Thiến đã chết, Ngô Hoài Thực sẽ không làm gì được ngươi." "Ta và Phạm nữ không có giao tình, cuối cùng vẫn phải dựa vào a tỷ làm trong sạch cho ta." "Thôi được, nếu lúc đó ta ở trong cung, sẽ làm theo lời ngươi." Đến cuối cùng, Dương Ngọc Hoàn cũng không hỏi tại sao gặp mặt phải rắc rối đến thế, hai người cũng không nhắc đến việc nếu Ngô Hoài Thực vu khống Tiết Bạch cấu kết với Quý phi thì sẽ thế nào. Có những chuyện, tỉ như sự nghi ngờ của Thánh nhân đối với họ, một vài lời đồn đại, họ đều nhận ra, nhưng người trong sạch tự biết, không cần nói nhiều. ~~ Kinh Triệu Phủ. Đỗ Hữu Lân xem như đã hiểu rõ, chức vị Kinh Triệu thiếu doãn này của hắn bình thường không cần phá án, hễ phá án là y như rằng gặp phải trọng án, yếu án, thành ra cứ như cả nha môn Kinh Triệu Phủ này chỉ có mình hắn là tài giỏi nhất. Lần này, rơi vào tay hắn là vụ án hai hoạn quan của Nội Thị Tỉnh đánh xe ra ngoài bị giết, liên quan đến trong nội cung, tất nhiên là cực kỳ khó giải quyết. Nhưng may mà Tiết Bạch đã thay hắn mở ra chút cục diện. Nghiêm Vũ chỉ làm ở vị trí Kinh Triệu pháp tào phá một vụ án đã được tán thưởng, bị điều đến Kiếm Nam quân rồi, Pháp tào mới nhậm chức là Lý Tê Quân, một vị đồng niên của Tiết Bạch, chính là dựa vào quyền lực của Hữu tướng phủ để bổ khuyết vào chỗ trống này. Lý Tê Quân được người đời xem là có tài phò tá đế vương, quả thực rất giỏi giang, trong vài ngày ngắn ngủi, đã tra ra cơ thiếp Hề Lục nương trong Nhữ Dương Vương phủ có thân phận không đơn giản, thuận theo đó còn tìm ra người chồng bán bánh ban đầu của Hề Lục nương. Sau đó, y thẩm vấn ra được vài chuyện kỳ lạ. "Thiếu doãn xem này, người bán bánh này nói Hề Lục nương không phải thê tử của hắn, hắn có thê tử con cái, dung mạo bình thường. Khi đó Ninh Vương thường đến Khang Gia Tửu Lâu uống rượu, mà hắn thì bày sạp bên dưới Khang Gia Tửu Lâu, Hề Lục nương đã chủ động muốn làm thê tử của hắn, giúp hắn trông sạp, thực chất là để bám vào Ninh Vương..." Đỗ Hữu Lân nhìn tờ cung trạng, giật mình kinh ngạc, nói: "Đây thật là... thế thời suy đồi, chuyện cũ từ lâu như vậy, ngươi cũng tra ra được?" "Kẻ chủ mưu sau lưng đã dốc lòng sắp đặt, phái một nữ tử như vậy tiếp cận Ninh Vương, thế lực của y ắt không thể xem thường, vụ án giết người lần này chắc cũng liên quan đến y." Đang nói, Tróc bất lương soái Ngụy Sưởng vội vã chạy tới, nói: "Đỗ thiếu doãn, Lý pháp tào, có người nói đã nhìn thấy hung thủ giết người." "Mau, gọi vào!" Đỗ Hữu Lân cứ ngỡ sắp phá được án. Một lát sau, một tiểu nương tử đi vào, khóc lóc kể lể nàng là tỳ nữ của Nhữ Dương Vương phủ, cùng Hề Lục nương lên xe ngựa ra khỏi thành, bị hung thủ cướp đi, nhốt trong một phòng chứa củi, nàng là nhân lúc kẻ canh gác không chú ý, lén trốn ra ngoài. "Lén trốn ra ngoài?" Đỗ Hữu Lân và Lý Tê Quân nhìn nhau, mơ hồ cảm thấy không ổn. "Ngươi đã lén trốn ra, vậy hẳn phải biết các ngươi bị nhốt ở đâu?" "Nô tỳ biết, chỉ là không dám nói." "Nói." "Là... là ở Phong Vị Lâu tại phường Đạo Chính, Hề Lục nương bây giờ vẫn bị nhốt ở đó, xin Thiếu doãn phái người đến cứu nàng... hu hu hu..." Ánh mắt Đỗ Hữu Lân lóe lên, có chút bất an, thấp giọng nói: "Trinh Nhất, ngươi theo lão phu đến đây." Dẫn Lý Tê Quân vào hậu đường công giải, Đỗ Hữu Lân vuốt râu dài, nói: "Chuyện này, ngươi có cách nhìn thế nào?" "Dám giết hoạn quan của Nội Thị Tỉnh, loại hung đồ này, thường sẽ không tùy tiện để một tỳ nữ trốn thoát." Lý Tê Quân nói: "Lời khai của nữ tử này rất đáng ngờ, nếu theo lẽ thường, đáng lẽ nên áp giải vào đại lao, nghiêm hình thẩm vấn." "Vậy làm theo lời ngươi?" Lý Tê Quân im lặng, đứng đó chờ Đỗ Hữu Lân suy nghĩ thêm. Đỗ Hữu Lân lập tức phản ứng lại, sắc mặt biến ảo, đi đi lại lại mấy bước. "Nàng nói bị nhốt ở Phong Vị Lâu, nhưng Phong Vị Lâu quan hệ với ta không cạn, Đỗ gia còn chiếm..." "Nếu Thiếu doãn dám động đến nàng, hoặc là xử lý qua loa chuyện này, chỉ e tất sẽ có người nhân đó công kích Thiếu doãn lấy quyền mưu tư." "Vậy ta xin tránh né vụ án này?" Đỗ Hữu Lân hỏi. "Đỗ thiếu doãn lấy lý do gì? Trình thẳng lên triều đình, nói ngài là đông gia của Phong Vị Lâu sao?" "Cái này... thực ra ta cũng đâu nhận được bao nhiêu tiền..." "Vậy thì chỉ có thể lục soát Phong Vị Lâu." Lý Tê Quân nói, "Liên quan đến Nội Thị Tỉnh, nhất định phải làm cho người ta không bắt bẻ được." Đỗ Hữu Lân bất đắc dĩ, viết văn thư lục soát, gọi Ngụy Sưởng đến, lệnh cho y dẫn người đi lục soát Phong Vị Lâu, hơn nữa nhất định phải công tư phân minh, không được thiên vị. Hắn chắc mẩm là sẽ không lục soát ra được gì, nào ngờ, một tên sai dịch lúc lật đống củi khô, lại tìm thấy một cây trâm dính máu bên trong. Chứng cứ rành rành, ắt có kẻ giết hoạn quan Nội Thị Tỉnh, cướp Hề Lục nương đi. Vụ án này bỗng nhiên tra xét thuận lợi như vậy, tiến triển thần tốc, Đỗ Hữu Lân vừa kinh ngạc, vừa cảm thấy mọi chuyện không đơn giản. Hắn vội vàng kêu đau bụng, lén gọi Toàn Phúc đi báo tin cho Tiết Bạch. "Bảo y, có người lợi dụng ta để tra y, ta có tra hay không tra, đều bất lợi..." Toàn Phúc vội vã rời đi. Đỗ Hữu Lân còn chưa kịp thắt lại đai ngọc, bên ngoài lại có người đến thông truyền. Lại là Kinh Triệu doãn, Hình bộ, Đại Lý tự thúc giục hắn giao hồ sơ lên, đồng thời nói đã có Giám sát ngự sử đang theo dõi vụ án này, nhắc nhở hắn bớt giở trò... ~~ Thoắt cái, đã đến mùng sáu tháng năm. Tết Đoan Ngọ hôm qua đã qua, Lý Long Cơ lại tổ chức một buổi ngự yến, nhưng không đón Dương Ngọc Hoàn về, cũng không mời Tiết Bạch đến dự. Vì vậy, buổi ngự yến này không xảy ra bất cứ sóng gió nào, thuận lợi kết thúc, Lý Long Cơ còn làm một bài thơ《 Đoan Ngọ Tam Điện Yến Quần Thần Thám Đắc Thần Tự 》, câu cuối ca ngợi các quần thần. "Cổ quăng lương túc vịnh, phượng hóa khả hoàn thuần." (Bề tôi của ta trung lương đáng ca ngợi, đức hóa của ta khiến dân phong thuần hậu.) Lý Lâm Phủ cảm thấy yến hội bình bình đạm đạm thế này là tốt nhất, ông ta rất may mắn vì mình không phát bệnh giữa yến tiệc. Nhưng cũng rất mệt, sau khi về nghỉ ngơi cả đêm, tinh thần mới khá hơn một chút. Vừa dậy, Lý Tụ đã vội chạy tới: "A gia, trong cung có tin tức đưa tới." "Cho người vào đây, ngươi không cần tránh mặt." Một lát sau, một tiểu hoạn quan bước nhanh đến, nói: "Bái kiến Hữu tướng, a gia bảo nô tài báo một tiếng... Thọ Vương đã vào cung rồi." "Biết rồi, có tin tức gì lại đến." "Vâng." Lý Lâm Phủ nhìn tiểu hoạn quan này lui ra, lẩm bẩm: "Bắt đầu rồi." "A gia, xảy ra chuyện gì?" "Ngự yến hôm qua, Thánh nhân không mời Thập bát lang, ngược lại cho Thập bát lang một cơ hội được diện kiến riêng hôm nay." Lý Tụ nói: "Theo ta thấy, y không nên thường xuyên đến trước mặt Thánh nhân." "Hôm nay Tiết Bạch sẽ không đến Hữu tướng phủ." Lý Lâm Phủ nói, "Ngô Hoài Thực muốn loại bỏ hắn." "Vì sao?" "Vì sao? Ngô Hoài Thực ban đầu đâu phải không tỏ ý tốt với hắn, tên nhãi ranh đó cho mặt không biết nhận. Không giết, Ngô Hoài Thực giữ hắn lại để tự làm mình tức bệnh à?" Một câu sắc bén như vậy, Lý Tụ không biết đáp sao, hỏi: "Nhưng Tiết Bạch bây giờ đang giúp Hữu tướng phủ." "Ta cũng từng nghĩ đến chuyện này." Lý Lâm Phủ dịu giọng, than thở: "Hắn rốt cuộc không phải là con rể của Hữu tướng phủ, với Thập Thất cũng chỉ là tình bạn trong sáng... Quan trọng hơn là, xuất thân của hắn quá đáng ngờ, ngươi biết, Ngô Hoài Thực lần này dùng tội danh gì không?" "Hài nhi không biết." "Tội danh là, năm Khai Nguyên thứ hai mươi lăm, sau khi Thánh nhân ban chết cho Tam Thứ Nhân và Tiết Tú, trong cung phái người đến ban chết cho Tiết phi, lỡ tay đánh chết Hoàng tôn. Lý Tấn lại ngầm đưa Hoàng tôn đi cứu chữa, đưa đến biệt nghiệp của Tiết Tú, sau đó trải qua sự bảo bọc của Trương Cửu Linh, Hạ Tri Chương, Trương Ký, Đỗ Hữu Lân, trước đổi tên là Tiết Bình Chiêu, sau lại đổi tên thành... Tiết Bạch." "A gia, người đây là?!" Lý Tụ kinh hãi: "Thánh nhân sẽ không tin đâu!" Lý Lâm Phủ nói: "Lần này không phải bản tướng ra tay, mà là Ngô Hoài Thực, bên trên y còn có Cao Lực Sĩ, Cao Lực Sĩ bình thường ra vẻ tươi cười, đối xử tốt với mọi người. Nhưng ngươi có biết y đã làm bao nhiêu chuyện bẩn thỉu cho Thánh nhân không?" Lý Tụ không muốn biết, vội vàng cúi đầu. "Đừng thấy Cao Lực Sĩ bình thường đối xử với Tiết Bạch khoan hậu, con người y có thể từ hoàn cảnh thê thảm như vậy đi đến địa vị dưới một người, trên vạn người như hôm nay, lúc tàn nhẫn, còn tàn nhẫn hơn ta rất nhiều. Tiết Bạch trước đến Dịch đình cung, sau lại đi dò hỏi Lý Tấn, nói Lý Thiến chưa chết... Đây là chạm vào vảy ngược của Cao Lực Sĩ rồi, Ngô Hoài Thực chính là có nắm chắc, mới quyết ý loại bỏ hắn." Nói rồi, Lý Lâm Phủ nheo mắt, nói: "Chiêu này của Ngô Hoài Thực, trông thì rất ngu ngốc. Thực ra y đã tính toán được Thánh nhân, Cao Lực Sĩ kiêng dè điều gì, bọn họ biết rõ Lý Thiến đã chết, nhưng chỉ cần nghe có người nói 'Tiết Bạch là Lý Thiến', trong lòng họ lập tức sẽ thấy bị phạm vào điều cấm kỵ, giết Tiết Bạch, mới có thể xóa bỏ được cái cảm giác khó chịu đó đi, hiểu chưa?" "Nhưng chúng ta tại sao phải giúp Ngô Hoài Thực?" "Tiết Bạch mấy hôm trước dám uy hiếp ta, ngươi không biết? Ngươi đúng là không biết, lúc đó ngươi đang cùng Thần Kê Đồng uống rượu, nói mấy lời ngu xuẩn." Lý Lâm Phủ nói: "Quan trọng hơn là, lần này không chỉ có thể loại bỏ Tiết Bạch, mà còn có thể nhân cơ hội loại bỏ luôn Trương Cửu Linh, Hạ Tri Chương, Trương Ký, và tất cả bè đảng của bọn họ. Ngô Hoài Thực đã hứa với ta, vụ án này cuối cùng vẫn do Hữu tướng phủ xử lý... Lấy danh sách đó ra đây." "Vâng." Lý Tụ bèn đứng dậy, lấy bản danh sách chính địch kia tới. Lý Lâm Phủ dùng bàn tay run rẩy nhận lấy, mở ra, trong mắt có chút cuồng nhiệt, nói: "Cuối cùng có thể làm thêm một vụ đại án, một lưới bắt hết bọn chúng, từ nay, Hữu tướng phủ sẽ kê cao gối mà ngủ." Nghe câu này, đầu óc Lý Tụ ong lên một tiếng, vội vàng quỳ xuống, hai đầu gối nện mạnh xuống đất, sau đó là đầu cũng dập mạnh xuống. "A gia! Không thể được!" Y biết rõ nếu thật sự trừ sạch nhiều chính địch như vậy cùng một lúc... sau này y tuyệt đối không thể dọn dẹp nổi cục diện. Nhưng Lý Lâm Phủ cũng không phải là hoàn toàn không suy tính gì, lẩm bẩm: "Ngươi không hiểu, chúng ta không thể cắt đứt quan hệ với các đại hoạn quan trong cung, không thể đắc tội với Ngô Hoài Thực... Bao nhiêu năm nay, vẫn luôn là như vậy." "A gia, ta xin người xem như là..." Lý Tụ khóc lớn, "Xem như là... tha cho hài nhi một mạng đi!"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang