Mãn Đường Hoa Thải
Chương 323 : Quý phi say rượu
Người đăng: Hoa Khai Nguyệt Chính Viên
Ngày đăng: 06:32 26-10-2025
.
Cung thành, Hữu Giám môn vệ.
Ngô Hoài Thực trở về, cho tả hữu lui ra, đặt cái hộp gỗ lên trác án, mở ra, từ trong đó lấy ra một cái chặn giấy bằng đồng mà ngắm nghía. (đồng trấn chỉ: 铜镇纸)
Vật này có hơi cũ, có lẽ vì bị cất kỹ trong kho phủ, nên hơi ngả màu xanh đồng. Nhìn thoáng qua, sẽ tưởng rằng có một con rồng cuộn mình bên trên, nhìn kỹ mới nhận ra nó không có sừng.
Ngô Hoài Thực dựng đứng cái chặn giấy trước mắt, nheo một mắt lại, cảm thấy nó hơi bị cong, bèn thử bẻ lại, nhưng không bẻ nổi.
Đồng vốn mềm, cái chặn giấy bằng đồng này có lẽ đã được pha thêm một ít thiếc, chì.
"Nhữ Dương Vương tìm cái này để làm gì?"
Đang nghĩ ngợi, có tiểu hoạn quan vội chạy tới.
Ngô Hoài Thực không đợi hắn tiến lên, cất cái chặn giấy bằng đồng vào lại trong hộp, kẹp dưới nách, nói: "Đi thôi."
Vừa đi, y vừa suy nghĩ xem nên dùng lời lẽ thế nào, làm sao để đem chuyện Tiết Bạch đang tra xét nguyên nhân cái chết của Nhữ Dương Vương, nói cho Cao tướng quân biết mà không để lại dấu vết.
Y biết Cao Lực Sĩ thường hay thiên vị Tiết Bạch, nhưng lần này Tiết Bạch đúng là đã xen vào chuyện không đâu, xen vào chuyện của Nội thị tỉnh, hơn nữa, một đứa con nuôi của nghịch thần lại cứ dính vào chuyện của tông thất, rõ ràng là lòng dạ khó lường, Cao tướng quân ắt phải hiểu rõ.
"A gia." Tiểu hoạn quan cung kính cười xun xoe nói: "Nô tài đã bẩm qua, nhưng Cao tướng quân lúc này không rảnh gặp ngài."
"Không rảnh?"
Ngô Hoài Thực dừng bước, cảm thấy vô cùng kinh ngạc, hỏi: "Ngươi đã nói ta có chuyện quan trọng cần bẩm báo chưa?"
"Nói rồi ạ, nhưng hình như trong cung đã xảy ra đại sự."
"Đại sự gì?"
"Nô tài vẫn chưa biết..."
"Vậy còn không mau đi dò la!"
Ngô Hoài Thực lập tức căng thẳng, nhất thời cũng không nghĩ sang chuyện khác, trong đầu chỉ toàn nghĩ "đại sự" này nhất định có liên quan đến cái chết của Nhữ Dương Vương, thậm chí là Tam Thứ Nhân án.
Mà cả hai chuyện này, cùng với việc Vinh Nghĩa quận chúa xuất giá gần đây, đều có liên quan đến Khánh Vương Lý Tông.
Lúc này Cao Lực Sĩ đã không rảnh gặp mình, Ngô Hoài Thực gọi tâm phúc đến, phân phó: "Các ngươi đi điều tra ngầm Khánh Vương, ta muốn biết gần đây Khánh Vương đang làm những gì."
"Vâng."
"Còn nữa, hành tung trước đó của Nhữ Dương Vương, điều tra gắt gao vào."
"Vâng."
Ngô Hoài Thực bèn đặt cái hộp trong tay xuống, đầu óc không ngừng xoay chuyển.
Nghĩ mãi, y bỗng nhớ ra một chuyện, dứt khoát kéo cửa phòng ra, thấy một tiểu hoạn quan đang đứng bên ngoài, liền nói: "Ngươi vào đây, đứng ở đó."
"Vâng."
"Cởi mũ ra."
"Vâng."
Ngô Hoài Thực lại lấy cái chặn giấy bằng đồng ra, ướm thử một chút, rồi hung hăng đập mạnh xuống gáy của tiểu hoạn quan kia, đập liền ba cái thật mạnh.
Ba tiếng "bụp" trầm đục.
Tiểu hoạn quan còn không kịp kêu đau, đã bị y đập ngã sóng soài trên đất.
Ngô Hoài Thực quả thực đã dùng toàn lực, mệt đến nỗi thở hổn hển liên tục, nói: "Dậy... Dậy đi."
Y đặt cái chặn giấy trong tay xuống, cúi người đưa tay thăm dò hơi thở của tiểu hoạn quan kia, kinh ngạc phát hiện ra, mình vậy mà thật sự đã đánh chết hắn.
Mạng người mong manh đến mức ngoài sức tưởng tượng của y...
"Két" một tiếng, cửa bị đẩy ra, tiểu hoạn quan vừa bước vào thấy cảnh tượng trong phòng, giật nảy mình, vội vàng bịt miệng lại.
Ngô Hoài Thực quay đầu lại, lộ ra ánh mắt u ám, thản nhiên nói: "Sao vậy?"
"A gia, dò... dò la được rồi, đại sự trong cung là... Thánh nhân đã đuổi Dương Quý phi ra khỏi cung rồi..."
"Cái gì?!"
Ngô Hoài Thực "vụt" một tiếng đứng bật dậy, vô cùng kinh ngạc.
"Ngươi nói không phải là Dương Thục phi, Dương Chiêu nghi, Dương Uyển nghi, Dương Tiệp dư... mà nói thật sự là, Quý phi Dương Thái Chân?"
"Vâng."
Ngô Hoài Thực cúi đầu liếc nhìn cái chặn giấy bằng đồng trong tay, nhất thời cũng không nói được rốt cuộc chuyện nào lớn hơn.
~~
Quắc Quốc phu nhân phủ.
Trong hương khuê, hai người đang lúc cao hứng liền dừng động tác lại.
"Vậy ta về trước nhé?" Tiết Bạch nói.
"Đừng, ngươi đến khách phòng chờ đi, Ngọc Hoàn có khi lại cần ngươi bày mưu tính kế đấy." Dương Ngọc Dao vội vàng chỉnh lại tóc mai, "Đột nhiên xảy ra chuyện thế này, ai mà biết phải làm sao."
"Nhưng để nàng biết ta lúc này đang ở trong phủ của ngươi..."
"Ngươi thật sự nghĩ nàng không biết quan hệ của chúng ta chắc?"
Dương Ngọc Dao choàng lại tấm lụa mỏng, mượn ánh nến lau cổ cho Tiết Bạch, phát hiện dấu hôn đỏ ửng kia không chùi đi được, cũng không hơi đâu mà quản nữa, vội vàng đi ra ngoài đường.
Còn chưa ra khỏi hậu viện, liền thấy Dương Ngọc Hoàn đi về phía này, vừa đi vừa ngắm nhìn cảnh vật xung quanh.
Nàng vội vàng nghênh đón, hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy? Ngươi dọa ta đấy à? Thật sự là làm trái thánh chỉ bị đuổi ra khỏi cung?"
"Phải, nếu ta không còn là Quý phi nữa, tam tỷ không chào đón ta hay sao?"
"Ai nói với ngươi như thế? Hỏi ngươi xảy ra chuyện gì, để còn tìm cách chứ."
"Vào phòng ngươi rồi nói."
Dương Ngọc Hoàn đi thẳng vào phòng của Dương Ngọc Dao, đồng thời, xoay người lại liếc nhìn Trương Vân Dung một cái đẹp như gió thoảng tuyết bay, ra hiệu cho nàng ta canh giữ viện tử.
Hai tỷ muội vào phòng, Minh Châu đang dọn dẹp giường nệm. Dương Ngọc Hoàn quan sát tình hình trong phòng, bỗng nói: "Nếu Tiết Bạch cũng ở đây, vậy mời hắn tới đi, đỡ mất công ta lại phải nói thêm lần nữa."
Dương Ngọc Dao biết muội muội ra khỏi cung là đại sự, cũng không định giấu giếm, bèn phân phó Minh Châu đi mời người tới.
"Ta đang cùng nghĩa đệ bàn luận quốc sự, bàn về chiến sự Nam Chiếu, cái chết của Nhữ Dương Vương... nhưng làm sao ngươi biết hắn ở trong phủ của ta?"
"Nếu chỉ có mình tam tỷ ngươi nằm trên giường này, cớ gì phải để Minh Châu dọn dẹp?" Dương Ngọc Hoàn hừ nhẹ một tiếng, bĩu môi nói: "Đúng là giấu đầu lòi đuôi."
"Sao có thể chỉ dựa vào chút đó mà đoán được? E là ngươi chẳng cần biết phải trái trắng đen gì đã mở miệng nói hắn ở chỗ ta rồi."
"Oan uổng ngươi sao?"
"Đã nói rồi, là bàn luận một chút quốc sự."
Các nàng từ nhỏ đến lớn đều thích đấu võ mồm, từ lúc vào phòng đến lúc ngồi xuống, trong vài hơi thở đã qua lại mấy câu, nhưng Dương Ngọc Dao vẫn rất lo lắng, không khỏi nói: "Đã thất sủng rồi, ngươi còn nói mấy chuyện vặt vãnh này."
Dương Ngọc Hoàn cầm thẳng bầu rượu trên bàn lên, kề miệng bầu mà tu một hớp, mới nói: "Khát chết ta rồi, ở trong cung cãi nhau một trận, đến giờ vẫn chưa được giọt nước nào."
Nàng không trả lời câu hỏi của tỷ tỷ, ánh mắt nhìn ra phía cửa, đợi một lúc, liền thấy Minh Châu dẫn Tiết Bạch đi vào.
Tiết Bạch y phục chỉnh tề, tóc búi gọn gàng đội miện, không một sợi tóc rối, diện mạo thanh tú nghiêm nghị, toát lên vẻ chính khí lẫm liệt, tóm lại là một dáng vẻ chính nhân quân tử... Dương Ngọc Hoàn thấy hắn như vậy, không khỏi nảy sinh nghi ngờ, thầm đoán hắn thật sự cùng tam tỷ lén lút gian díu sao?
"Ra mắt hai vị a tỷ."
"Ân." Dương Ngọc Dao ngồi ngay ngắn, nghiêm túc đáp lại, có vẻ hơi cứng nhắc.
Dương Ngọc Hoàn thì cười nói: "Ngồi đi, lấy cái ly tới, vừa uống vừa nói."
"Được, tửu lượng của ta cạn, xin bồi a tỷ ba ly."
"Nói ra, cũng đã hai năm chúng ta chưa nói chuyện với nhau như thế này rồi nhỉ?"
"Chưa đến hai năm."
"Cũng phải, còn chưa đến Thất tịch mà." Dương Ngọc Hoàn quan sát Tiết Bạch một lượt, nói: "A Bạch trưởng thành rồi, ta lại sắp già đi."
Tiết Bạch sững sờ, lúc này mới tập trung nhìn nàng, dưới ánh nến, dung mạo xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành kia còn đẹp hơn cả trong ký ức, hắn không khỏi kinh ngạc là nàng cũng tự thấy mình già đi, ngay sau đó, liền thấy trong mắt Dương Ngọc Hoàn xẹt qua ý trêu chọc.
Có lẽ nàng cố ý nói vậy, để hắn nhìn nàng một cái.
Thấy ánh mắt hắn nhìn sang, Dương Ngọc Hoàn không khỏi mỉm cười, rót hai ly rượu, tự mình uống cạn một ly trước, thần thái ung dung, ngược lại có cảm giác như ra khỏi cung còn tự tại hơn.
Tiết Bạch vốn định khen nàng một câu "Ngươi không thay đổi, trông lại càng trẻ ra", nhưng lại không mở miệng nói, mà hỏi: "A tỷ vì chuyện gì mà xuất cung vậy?"
Dương Ngọc Hoàn nghĩ ngợi, dường như cũng có chút không hiểu, nói: "Không dưng lại cãi nhau một trận với Thánh nhân."
"Không dưng?" Dương Ngọc Dao nói: "Vậy là ngươi ương bướng làm càn rồi."
Dương Ngọc Hoàn nghe thế chỉ thấy buồn cười, nói: "Thánh nhân nếu không dung túng cho ta ương bướng, chẳng phải là có vấn đề sao?"
"Xem ngươi nói năng hồ đồ kìa."
Hai tỷ muội này, Dương Ngọc Dao vốn có tiếng là kiêu ngạo, vẻ ngoài cay nghiệt, nhưng thực ra lại đối xử với người khác rất nghĩa khí, ngược lại càng dễ dỗ dành; còn Dương Ngọc Hoàn trông thì dịu dàng, nhưng vì quá mỹ lệ, nên trời sinh đã có cốt cách kiêu ngạo.
"Tam tỷ đừng xen vào." Dương Ngọc Hoàn lại uống một ly rượu, lúc này mới nói: "Hôm nay ta vốn đang diễn tập《 Bạch Xà Truyện 》, đang hát hay, Thánh nhân qua đó, trước tiên là nói Nhữ Dương Vương qua đời, sau lại bảo chi tiêu không đủ, tóm lại là nuốt lời hứa, không chịu mở yến tiệc diễn vở hí này, ta tất nhiên không chịu, thế là thành ra kháng chỉ."
"Chỉ vậy thôi?" Dương Ngọc Dao hỏi.
Tiết Bạch ngược lại sắc mặt có chút trịnh trọng, cho rằng Lý Long Cơ có lẽ rất không thích vở hí này, lần trước hát Bạch Xà, y đã bị ám sát, còn suýt nữa mất cả Dương Ngọc Hoàn. Nhưng Dương Ngọc Hoàn đã sớm tỏ ra muốn hát lại vở hí này, nếu lúc này lại tỏ ra ngàn vâng trăm dạ, ngược lại có vẻ hư tình giả ý.
"Lúc ra khỏi cung, Cao tướng quân còn lặng lẽ nhắc ta mấy chuyện." Dương Ngọc Hoàn nói: "Trên Thái Trì yến mấy hôm trước, chỗ ngồi của Ngọc Chân công chúa bị xếp sau ba vị tỷ tỷ của ta."
"Có sao?" Dương Ngọc Dao lập tức hoang mang, nói: "Ta lại không nhớ chuyện này, dù có thật, thì đó cũng là nàng nhường ta."
"Chuyện tuy nhỏ, đặt vào lúc Thánh nhân còn ân sủng thì không là gì, nhưng bây giờ, e là y cảm thấy Dương gia thanh thế quá lớn, quá mức kiêu ngạo."
"Dằn mặt chúng ta?"
"Thánh tâm khó lường, ta làm sao biết được."
"Dằn mặt thì dằn mặt thôi, gấm vóc lụa là đều do Thánh nhân ban cho, bây giờ y chê phô trương, thì thu liễm lại là được." Dương Ngọc Dao thực sự bất mãn, nhưng vẫn nói: "Hướng Thánh nhân thỉnh tội là được chứ gì."
"A Bạch thấy sao?"
"Chỉ e là không thể thỉnh tội." Tiết Bạch nói: "A tỷ thái độ càng mạnh, mới càng tỏ ra không hổ thẹn với lòng."
"Ta cũng nghĩ như vậy." Dương Ngọc Hoàn nói: "Nhất định phải để Thánh nhân cúi đầu trước mới được, bằng không sau này ở trong cung sẽ không dễ sống."
Nàng cầm ly rượu cụng vào ly rượu trước mặt Tiết Bạch, hỏi: "Kế sách thế nào đây?"
"A tỷ cứ yên tâm chờ đợi, đợi ta dò xét rõ thánh ý đã."
"Mưu sĩ hàng đầu của Dương gia chúng ta, chỉ có mỗi một kế sách này thôi sao?"
"Trị gia cũng như trị bệnh, phải đúng bệnh hốt thuốc mới tốt, kỹ xảo có hoa mỹ đến đâu cũng vô dụng."
Dương Ngọc Hoàn lúc này mới thật sự thả lỏng hoàn toàn, không giống như bị đuổi ra khỏi cung, mà càng giống như về nhà mẹ chơi, ngón tay nhấc lên, chỉ vào ly rượu của Tiết Bạch, nói: "Uống đi."
Nhìn yết hầu của Tiết Bạch chuyển động, nàng mới hài lòng, nói: "Hiếm khi tỷ đệ chúng ta có cơ hội uống vài ly, đêm nay không được keo kiệt, thơ ngươi viết hay, nên viết thêm vài bài tặng ta mới phải."
Rượu của Quắc Quốc phu nhân phủ này vị khá ngọt, nhưng lại rất dễ say, mới một ly vào bụng, Tiết Bạch đã hơi váng đầu.
"A tỷ múa đẹp, ta lại chưa được xem a tỷ múa nhiều."
"Ngươi muốn xem không?"
Bỗng nhiên nghe thấy câu hỏi này, Tiết Bạch có chút hoảng hốt.
Hắn cảm thấy có lẽ mình say rồi, thế nên lắc lắc đầu.
Dương Ngọc Hoàn không khỏi mím môi cười, nói: "Ngươi không muốn xem ta múa, ta lại muốn ngươi làm thơ, đáng đời ngươi phải làm thơ tặng không cho ta."
Nhìn dung mạo rực rỡ này, trong đầu Tiết Bạch quả thực nghĩ ra một bài thơ, một bài trường thi.
Nhưng hắn không "chép" ra, mà chủ động uống thêm một ly rượu.
Đã nói là bồi ba ly, hắn nghĩ chi bằng uống cạn ba ly này rồi cáo từ. Nào ngờ, hắn mới đặt ly thứ hai xuống, đã thấy Dương Ngọc Hoàn đứng dậy, uyển chuyển múa, vừa múa vừa hát.
"Hải đảo băng luân sơ chuyển đằng, nô tự Hằng Nga ly nguyệt cung..."
(Vầng trăng lạnh lẽo vừa nhô lên từ biển mây, thiếp thân như Hằng Nga lìa xa cung trăng...)
Tiết Bạch nghe vậy, không khỏi lắc lắc đầu, cho rằng mình thật sự say rồi, vì đây rõ ràng giống như lời Quý phi hát trong vở hí《 Quý Phi Túy Tửu 》, nhưng trước mắt lại là một Quý phi bằng xương bằng thịt.
Vậy có lẽ, thực sự là vì Quý phi từng hát như vậy, nên sau này nó mới được viết thành lời hí? Tiết Bạch không biết, chỉ nghe ra được, giai điệu hoàn toàn khác biệt.
Hắn không dám nhìn Dương Ngọc Hoàn múa say, lại uống nốt ly rượu cuối cùng, trịnh trọng chắp tay hành lễ, quay người đi ra ngoài.
"Tiết Bạch, ngươi say rồi."
Dương Ngọc Dao lại bước tới đỡ lấy hắn, ôm hắn vào lòng.
"Không say, tửu lượng của ta bây giờ không chỉ có ba ly."
Tiết Bạch vẫn đi ra ngoài, kỳ lạ là, bên tai vẫn nghe thấy giọng hát tuyệt đẹp của Dương Ngọc Hoàn.
Hắn không khỏi quay đầu nhìn lại, thì ra là vì tiếng hát của nàng đã hóa thành những bông tuyết bay lượn, vờn quanh bên cạnh hắn, thảo nào đi xa như vậy mà vẫn nghe thấy.
Đi giữa làn tuyết bay này, hắn cười khổ lắc đầu, thầm nghĩ bài trường thi kia không thể "chép" được, nhưng có thể "chép" một bài hát tặng nàng, đáng tiếc giọng mình là "bạch tảng" (giọng không qua luyện tập), hát ra chỉ tổ khiến người ta chê cười.
"Tiết Bạch, ngươi say rồi."
"Ta không say."
Tiết Bạch cảm thấy mình rơi vào một đám mây mềm mại, cưỡi mây mà đi.
Hắn cứ thế đi đến nơi không người, mới dám một mình ngân nga hát.
"Na nhất niên tuyết hoa phiêu lạc, mai hoa khai chi đầu. Na nhất niên Hoa Thanh Trì bàng, lưu hạ thái đa sầu..."
(Năm ấy hoa tuyết rơi đọng trên cành mai chớm nở. Chứng kiến một chuyện tình buồn bên hồ Hoa Thanh...) (Tân quý phi túy tửu - Hoắc Tôn)
~~
"Tiết lang, Tiết lang."
Tiết Bạch mở mắt ra lần nữa, nhìn thấy Minh Châu, nàng đang lo lắng lay hắn.
"Ta say rồi phải không?"
Hắn ngồi dậy, cảm thấy hơi váng đầu, quay đầu nhìn quanh, trời vẫn còn khuya, trong phòng thắp nến.
Minh Châu lúc này đánh thức mình, hẳn là có chuyện gấp.
"Sao vậy?"
"Trong cung đã phái hoạn quan, cung nữ đến hầu hạ Quý phi." Minh Châu nói rất nhanh, "Bọn họ muốn tiếp quản đội ngũ thị vệ của Quắc Quốc phu nhân phủ, bây giờ Dao nương đang cầm chân bọn họ, ngươi mau ra ngoài, muộn là không ra được nữa."
Tiết Bạch vốn đã thấy hơi kỳ lạ, tuy nói là đang hờn dỗi, nhưng Dương Ngọc Hoàn cứ thế ra khỏi cung, Lý Long Cơ sao có thể yên tâm, thì ra là người đến hơi muộn một chút.
Hắn vội vàng đứng dậy, trong lòng lại nghĩ, lỡ như bị người ta bắt gặp trên con đường ở phường Tuyên Dương, chỉ e sẽ rất phiền phức, nhưng lúc này không thể không đi.
"Qua đường có an toàn không?"
"Quý phi đã có an bài."
Thế là Tiết Bạch liền đi về phía cửa hông, cũng không thắp đèn, mặc cho Minh Châu kéo hắn dẫn đường.
Chỉ dựa vào chút ánh sao, họ vòng qua lối đi rợp hoa, phía trước chính là cửa hông phía tây của Quắc Quốc phu nhân phủ, hộ vệ xung quanh đã bị Minh Châu điều đi chỗ khác, Tiết Bạch hơi suy nghĩ, rồi quả quyết chạy ra ngoài.
Minh Châu vội vàng qua đó, cài lại then cửa, đang định rời đi, liền nghe thấy tiếng đối thoại vọng tới từ bên kia.
"Chúng ta đã thấy cửa rồi, tự sẽ cho người canh gác, không làm phiền Trương thượng cung lo lắng."
...
Hôm sau, trời vừa sáng chưa được bao lâu, Tiết trạch đã có khách tới.
Tiết Bạch vội vã ra tiền đường, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó nói: "Ngô tướng quân hôm nay sao lại tới sớm như vậy?"
Ngô Hoài Thực cười nói: "Tiết lang đoán xem, ta đến đây là vì chuyện gì?"
"Hẳn là vì hôn sự của Vinh Nghĩa quận chúa, Hữu tướng lệnh cho ta hỗ trợ Lễ viện cùng lo liệu."
"Đúng là như vậy." Ngô Hoài Thực nói: "Thánh nhân rất xem trọng chuyện này, đã đích thân xem danh sách quan viên Lễ viện phụ trách hôn lễ, thấy tên của Tiết lang ngươi cũng ở trên đó, bèn hỏi 'Tiết Bạch chưa từng làm việc ở Lễ bộ, có thể lo liệu được một hôn lễ không?'"
Tiết Bạch đáp: "Xin thưa với Thánh nhân, thần chỉ là phụ trách xét duyệt một vài khoản chi phí."
"Vậy ta sẽ bẩm báo với Thánh nhân như thế."
Nói xong chính sự, Ngô Hoài Thực đổi sang nụ cười thân thiết, nói: "Tiết lang nếu gặp phải vấn đề gì khó, cứ việc nói với ta. Sáng nay lúc ta ra khỏi cung, Quý phi còn đặc biệt dặn dò, bảo ta phải chiếu cố nghĩa đệ của nàng nhiều một chút."
Sắc mặt Tiết Bạch không chút thay đổi, đáp: "Đa tạ Quý phi, vậy ta cũng không khách khí với Ngô tướng quân nữa, đến lúc đó nhất định sẽ thỉnh giáo tướng quân."
"Tốt, tốt." Ngô Hoài Thực quan sát kỹ hắn một lượt, không nhìn ra vấn đề gì lớn, thế nên lại nói: "Ngươi là Thái nhạc thừa, tang lễ của Nhữ Dương Vương ngươi cũng đã đến dự phải không? Kể từ mùa đông năm Thiên Bảo thứ tám đến nay, tang sự, hỷ sự của công khanh trong triều, thật sự là không dứt."
"Phải đó, sinh tử có mệnh, biến hóa vô thường."
"Ngươi có quen biết Nhữ Dương Vương?"
"Trước đây từng gặp một lần." Tiết Bạch đáp: "Nói ra thì đó lại là một chuyện thú vị. Khi đó là ở yến tiệc của An Khánh Tông, Nhữ Dương Vương giả gái đàn cầm, ta đã không nhận ra ngài ấy..."
Hắn nói khá chi tiết, tỏ ra quang minh lỗi lạc.
Ngô Hoài Thực tạm thời không dò la ra được manh mối gì, bèn mỉm cười cáo từ.
Nhưng hôm nay y ra khỏi cung chuyến này, thực ra là nghi ngờ Tiết Bạch và Dương Quý phi có chút mờ ám... Sự nghi ngờ này không phải là không có căn cứ, mà là từ tết Thất tịch năm đó, sau khi Tiết Bạch và Dương Ngọc Hoàn ở lại Trường Sinh Điện cả đêm, y đã mơ hồ cảm thấy giữa hai người có chút cố ý xa cách.
Ngoài ra, Nhữ Dương Vương đột nhiên tra xét chi tiết Tam Thứ Nhân án, Ngô Hoài Thực cũng nghi ngờ chuyện này có liên quan đến Tiết Bạch. Bởi vì y đã đích thân nghe Diêu Tư Nghệ nói, Tiết Bạch quả thực đã đi theo Hòa Chính quận chúa đến Dịch đình, mà lại không phải là để tư thông.
Ngô Hoài Thực tuy đã không còn hiểu rõ lắm về nam nhân, nhưng suy đi tính lại, cho rằng Tiết Bạch tất là vì đã tư thông với Dương Quý phi nên mới không tư thông với Hòa Chính quận chúa, vậy thì đến Dịch đình cũng là để tra xét Tam Thứ Nhân án, như vậy, tất cả đều thông suốt.
Dù sự thật không phải như vậy, cũng không sao. Vì chuyện của Lã Lệnh Hạo, giữa đôi bên đã nảy sinh hiềm khích, lại qua chuyện của Diêu Tư Nghệ, càng thêm thế bất lưỡng lập, y nhất định phải mau chóng loại bỏ Tiết Bạch, đây là một cơ hội.
...
Rời khỏi Tiết trạch, Ngô Hoài Thực không lập tức về cung, mà đi thẳng đến Quắc Quốc phu nhân phủ, cầu kiến Quý phi.
Một lát sau, Trương Vân Dung ra ngoài bẩm báo, nói: "Nương tử nói nàng là thân mang tội, tự giam mình trong phủ tam tỷ, không dám gặp người, càng sợ liên lụy đến Ngô tướng quân, mời Ngô tướng quân về cho."
"Lão nô lo sợ vô cùng, Quý phi nếu không dám gặp, lão nô xin đợi ở đây."
"Ngô tướng quân cứ tự nhiên." Trương Vân Dung vái một cái rồi rời đi.
Ngô Hoài Thật vốn dĩ đến đây không phải vì để gặp Dương Quý phi, đợi một lúc, liền thấy một nữ quan trong cung đi ra, chính là Lã Trân nương, người "đối thực" với y.
Lã Trân nương là một nữ tử khá có thủ đoạn, nhậm Tư chế, một chức vị có bậc lục phẩm trong Thượng cung cục ở trong cung, quyền lực không thấp. Nàng là nữ nhi của Lã Lệnh Hạo, chính vì mối quan hệ này, Ngô Hoài Thực mới tự xưng là con rể của Lã Lệnh Hạo.
"Thế nào?" Ngô Hoài Thực hỏi: "Có phát hiện ra gì không?"
"Ta thấy ngươi đúng là viển vông." Lã Trân nương nói, "Nói Tiết Bạch dan díu với Dương tam di thì còn được, chứ với Quý phi, sao có thể?"
"Bất kể có hay không, lúc Quý phi ở nơi này, Tiết Bạch chỉ cần đến, chính là nắm được điểm yếu chí mạng."
Lã Trân nương nói: "Ngươi nếu thật sự muốn bắt thóp hắn, thì nên cho hắn cơ hội vụng trộm, chúng ta tối qua đã canh giữ bên cạnh Quý phi, làm sao có manh mối được?"
"Cần gì phải bắt tại trận? Đồ đạc chưa kịp dọn, áo vớ, bút tích, chỉ cần trong phòng Quý phi có, ta liền có thể dẫn Thánh nhân vi phục đến xem."
Lã Trân nương vốn không cho là đúng, nhưng nghe nói như vậy, lại nhớ ra điều gì đó, nói: "Tối qua, lúc chúng ta đến, Quý phi có hơi say, nàng đang hát."
"Việc này có gì lạ?"
"Cách một bức tường viện, chúng ta chỉ loáng thoáng nghe được mấy câu, bài hát đó rất... kỳ lạ." Lã Trân nương không diễn tả được sự kỳ lạ đó ở đâu, chân mày cũng hơi nhíu lại.
Ngô Hoài Thực nói: "Ngươi hát thử ta nghe xem."
Lã Trân nương vốn dĩ đã được dạy dỗ cẩn thận mới được đưa vào cung, vì vậy không chỉ xinh đẹp trẻ trung, mà còn giỏi ca múa. Tối qua tuy chỉ loáng thoáng nghe được, vậy mà thật sự có thể tái hiện lại mấy câu hát đó.
Nàng hắng giọng một chút, hát: "Cử bôi đối nguyệt tình tự thiên, Ái hận lưỡng mang mang, Vấn quân hà thời luyến..."
(Nâng ly đối trăng tình tựa trời cao, Yêu hay hận đều mịt mờ, Hỏi chàng luyến lưu từ khi nào...)
Ngô Hoài Thực nghe mà ngây người, kinh ngạc nói: "Bài hát này, thật là kỳ quái!"
Hai "phu thê" nhìn nhau một cái, đều có chung một suy nghĩ —— nhất định là do Tiết Bạch làm.
Ngô Hoài Thực nghĩ thêm, Quý phi tối qua mới về Quắc Quốc phu nhân phủ, lập tức đã biết bài hát này, mà ba câu hát này, một câu "tình", một câu "ái", một câu "luyến", rất có thể là đã lén lút gặp gỡ Tiết Bạch.
Đây đúng là không phải chứng cứ sắt đá, nhưng loại chuyện này không cần chứng cứ sắt đá, chỉ cần gieo một cái gai vào lòng Thánh nhân là đủ rồi.
Đã có được manh mối này ở Quắc Quốc phu nhân phủ, Ngô Hoài Thực liền không ở lại thêm, quay về cung, trên đường đi y suy nghĩ xem nên ra tay đối phó Tiết Bạch ngay bây giờ, hay là đợi thêm.
Hiện tại đã tra ra Tiết Bạch từng đến Dịch đình, từng gặp Nhữ Dương Vương, đã tra cái chết của Nhữ Dương Vương, đã dâng một bài hát cho Quý phi, những manh mối này xâu chuỗi lại, tội danh suy đoán ra rất đáng sợ, nhưng tất cả đều chỉ là suy đoán.
Trong lòng do dự không quyết, Ngô Hoài Thực tiến vào cung, phía trước có hoạn quan chạy tới, nói: "A gia, Cao ông muốn gặp ngài."
"Ta qua đó ngay."
Vì trong lòng đang có tâm sự, Ngô Hoài Thực vội vã đến trước mặt Cao Lực Sĩ, mới nhớ ra cái chặn giấy bằng đồng kia chưa mang đến, thế nên nói: "A gia, vật đó..."
"Nung chảy nó đi." Cao Lực Sĩ thản nhiên nói.
"Vâng."
Cao Lực Sĩ hỏi: "Người của ngươi chết hai đứa?"
Ngô Hoài Thực giật thót, y cúi đầu nói: "Vâng, Hề Lục nương cũng biến mất rồi."
"Ai làm?"
"Tạm thời vẫn... chưa biết."
"Có nghi ngờ ai không?"
"Có." Ngô Hoài Thực nói: "Dám ra tay với Nội thị tỉnh, có thể là Đông cung hoặc Hữu tướng phủ cũng đang tra chuyện của Nhữ Dương Vương, hoặc là... nhi tử có một suy nghĩ, Trương phò mã đã nói, Hữu tướng phủ hình như đã ngả về phía Khánh Vương, chuyện này ắt là Tiết Bạch giật dây bên trong."
"Có thực lực đó không?"
"Tiết Bạch từng gặp Hề Lục nương ở Nhữ Dương Vương phủ, tra xét cái chết của Nhữ Dương Vương, sau đó, Hề Lục nương liền bị người ta cướp đi."
"Tìm ra chứng cứ." Cao Lực Sĩ phân phó, sau đó nói thêm: "Ngươi và Tiết Bạch có ân oán, đừng có mà dùng chứng cứ giả để lừa gạt ta."
"Nhi tử tuyệt đối không dám."
Ngô Hoài Thực cúi đầu, đợi một lúc lâu, Cao Lực Sĩ mới bảo y lui xuống.
"Đi đi, trong cung xảy ra chuyện lớn hơn, mấy việc vặt này ngươi đi làm cho tốt trước đã."
"Vâng."
Nghe nói chuyện Quý phi ra khỏi cung mới là chuyện lớn nhất, Ngô Hoài Thực lập tức dẹp bỏ ý định cáo trạng với Cao Lực Sĩ chuyện Tiết Bạch dan díu với Quý phi, chuyện này nếu để Cao Lực Sĩ nghe trước, ắt sẽ bị ém đi, chỉ có để Thánh nhân biết trực tiếp mới được.
...
Quay về Hữu Giám môn vệ, Ngô Hoài Thực cầm cái chặn giấy bằng đồng lên xem một lúc, đang định gọi người mang nó đi nung chảy, đã có tâm phúc trở về bẩm báo.
"A gia, tra được rồi!"
"Xảy ra nhiều chuyện như vậy, tra được cái gì?"
"Nhữ Dương Vương trước khi chết thường xuyên đến gặp Thọ Vương..."
Ngô Hoài Thực lập tức đứng dậy, nói: "Truyền Gia lệnh của Thọ Vương đến, không, ta đích thân đi gặp hắn."
"Vâng."
Bước chân vội vã, đã đi ra khỏi sảnh, Ngô Hoài Thực lại nghĩ đến điều gì đó, quay người lại, nhét cái chặn giấy bằng đồng kia vào trong tay áo.
~~
Thập Vương Trạch.
Lý Mạo cũng đặt bài vị của Lý Tấn trong chính đường, cả ngày ngồi đó ngẩn ngơ.
"Thập bát lang, Gia lệnh đến."
Gia lệnh là hoạn quan quản lý sinh hoạt thường ngày của hoàng tử, ở Thập Vương trạch, ngoài số ít hoàng tử tỉ như Lý Hanh có thể biến Gia lệnh thành tâm phúc, Gia lệnh của đại đa số hoàng tử đều là người giám sát.
Lý Mạo rất sợ vị Gia lệnh của mình.
Nhưng khi hắn quay đầu lại, lại thấy một người còn khiến hắn sợ hãi hơn.
"Ngô tướng quân."
"Thập bát lang không cần đa lễ, tổn thọ lão nô."
Ngô Hoài Thực không có thời gian hàn huyên nhiều với vị hoàng tử thất thế này, y còn cả đống việc trong cung ngoài cung, rất nhanh liền cho tả hữu lui ra, mời Lý Mạo ngồi xuống nói chuyện riêng.
"Thập bát lang xem thử, đây là cái gì."
Lý Mạo nhìn sang, thấy con li bằng đồng kia từ trong tay áo Ngô Hoài Thực từ từ hiện ra, lập tức sợ đến sắc mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy.
"Đây..."
"Xem ra, Thập bát lang nhận ra vật này?"
"Ta... a nương của ta chính là bị nó dọa chết, ta... ta sao có thể không nhận ra?"
Ngô Hoài Thực không khỏi ngậm ngùi, nói: "Phải đó, khi ấy ngoại thích họ Võ náo loạn rất dữ, nhưng nhìn thấy cái chặn giấy bằng đồng này lại đều không nói được gì, vì cái chặn giấy bằng đồng này là vật dụng của phế Thái tử, cuối cùng người đời đều biết, Trinh Thuận hoàng hậu là bị quỷ hồn của phế Thái tử dọa chết."
"Vâng... vâng..." Lý Mạo cố gắng trấn định tâm thần, nói: "Là có người đem di vật của phế Thái tử, đặt ở bên cạnh a nương của ta, dọa... dọa nàng."
"Di vật của phế Thái tử, điều này không giả." Ngô Hoài Thực nói: "Nhưng Thập bát lang có biết, trong cái chặn giấy bằng đồng này, còn ẩn giấu bí mật khác?"
"Bí mật gì?"
Ngô Hoài Thực lại không nói nữa, mỉm cười đầy bí hiểm, nói: "Thập bát lang rõ ràng là biết mà."
"Ta biết... sao?"
Lý Mạo còn định giả ngu, nhưng trong lòng bàn tay đã bất giác túa mồ hôi.
Hắn biết, chỉ cần vị hoạn quan trước mắt này nói trước mặt Thánh nhân rằng hắn vẫn còn dính líu đến Tam Thứ Nhân án, hắn tuy không đến mức phải chết, nhưng cuộc sống chắc chắn sẽ vô cùng khốn khổ.
"Nhữ Dương Vương thường xuyên đến Thọ Vương phủ như vậy, Thập bát lang thật sự có thể không biết sao?" Ngô Hoài Thực dần dần lạnh mặt.
"Ngô tướng quân." Lý Mạo vội nói: "Ta không biết mà, ta đã đến bước đường này rồi, ta..."
"Vậy Thập bát lang xin hãy nói thật đi, Nhữ Dương Vương đã bị hại, Nội thị tỉnh cũng đã chết hai hoạn quan, Thánh nhân lôi đình đại nộ, ngay cả Dương Quý phi cũng bị trục xuất tạm thời, sự việc đã đến nước này, chỉ có nói thật, lão nô mới có thể bảo vệ được ngài."
Lý Mạo đầu tiên là giật nảy mình, sau đó sững sờ, kinh ngạc vì Ngọc Hoàn vậy mà cũng bị liên lụy.
Nghĩ đến dung mạo của ngày xưa ấy, lồng ngực hắn chợt nhói đau.
"Ta phải nói thật thế nào?"
"Nhữ Dương Vương cớ gì lại điều tra lại Tam Thứ Nhân án?"
"Y nói." Lý Mạo có chút sợ hãi, thấp giọng nói: "Y nói, Tiết Bạch bảo y, nhi tử của Lý Anh là Lý Thiến vẫn còn sống."
"Cái gì?!"
Lần này, đến lượt Ngô Hoài Thực kinh ngạc, thậm chí không kiềm chế nổi cảm xúc, "vụt" một tiếng đứng bật dậy.
"Không thể nào... Hắn... hắn đang ở đâu?!"
.
Bình luận truyện