Mãn Đường Hoa Thải

Chương 322 : Mạc dĩ kim thời sủng

Người đăng: Hoa Khai Nguyệt Chính Viên

Ngày đăng: 06:32 26-10-2025

.
Trên bài vị ghi "Đại đường thái tử thái sư Nhữ Dương quận vương chi linh vị", nét chữ hùng kiện, nhưng giữa các nét lại hiện lên vẻ bi thương, do danh gia thư họa đương thời là Chử Đình Hối viết. Tiết Bạch vẻ mặt trang nghiêm, tay cầm ba nén hương, cắm vào trong lư hương, lặng lẽ quan sát xung quanh một lượt, chỉ thấy khách khứa trong linh đường đều đang khóc than thảm thiết. Đỗ Phủ đổ một bầu rượu đục xuống đất, lẩm bẩm: "Nhữ Dương nhường ngôi đế tử, mày mắt thật thiên nhân. Râu quai nón tựa Thái Tông, sắc soi xuân ngoài cõi..." Y đau lòng vì bạn cũ qua đời, bất giác cất lên lời thơ. Nhớ lại năm xưa khi y còn ở dưới trướng Nhữ Dương Vương, cùng Hạ Tri Chương đối ẩm, thấm thoát đã bao năm trôi qua, "bát tiên mê tửu" nay chỉ còn lại vài người. Tiết Bạch nghe thơ, lòng thầm nghĩ Lý Tấn rõ ràng dung mạo xinh đẹp, da tóc sáng mịn, từ khi nào lại "râu quai nón tựa Thái Tông"? Hay là, Lý Tấn trong mắt của người bạn thân Đỗ Phủ, không giống với người thường? Dâng hương xong, hắn quay người đi về phía hậu đình của Nhữ Dương Vương phủ, trên đường nếu có ai cản trở, hắn liền lấy ra văn thư của Hữu tướng phủ. "Hữu tướng lệnh cho ta giám sát Lễ viện lo liệu tang lễ cho Nhữ Dương Vương, Nhữ Dương Vương qua đời ở đâu? Ta đi xem thử." "Ở Tích Hoa viện, bên này..." Đi trên lối nhỏ, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng chuông leng keng, thì ra trên ngọn cây cảnh trong sân đều treo chuông vàng, mỗi khi có chim chóc đến mổ, chuông vàng sẽ vang lên, đuổi chúng đi, đây là một thú vui tao nhã của người yêu hoa. Tiết Bạch đi đến trước một hoa sảnh, cách bình phong liền thấy một hàng tỳ nữ, tay bưng nến. Vòng qua xem, mới biết là những bức tượng tỳ nữ bằng gỗ được điêu khắc vô cùng tinh xảo. Trong sảnh đặt một chiếc giường thấp, trước giường bày các loại nhạc khí, lúc này một người phụ nữ đang thu dọn nhạc khí, quay đầu nhìn Tiết Bạch, sững người một lúc, rồi dừng tay lại. "Ngươi là ai?" Tiết Bạch hỏi trước, thần thái uy nghiêm, giọng điệu đường hoàng, cứ như là chủ nhân ở đây. Người phụ nữ này ngoài bốn mươi, thần thái cung thuận, vẻ mặt đau thương, nay vẫn còn phảng phất nét phong vận, có thể thấy lúc trẻ rõ ràng là một mỹ nhân tuyệt sắc, nàng vái một cái, đáp: "Nô gia là Hề Lục nương, là cơ thiếp của Ninh Vương, sau khi Ninh Vương qua đời, Nhữ Dương Vương lệnh cho nô gia trông coi Tích Hoa viện này." "Qua chuyện này có thể thấy Nhữ Dương Vương lòng dạ thiện lương, chỉ tiếc là anh niên tảo thệ." Tiết Bạch không khỏi ngậm ngùi, hỏi: "Nghe nói ngài ấy chết vì bệnh?" "Vâng." "Thật đáng tiếc, nhưng mấy ngày trước, ta mới gặp ngài ấy ở yến tiệc của An thiếu khanh, không hề thấy có vẻ gì là bị bệnh cả." "Hôm đó, Vương gia chắc là đã đánh phấn rồi mới đi, tất nhiên là không nhìn ra sắc mặt được." Tiết Bạch hỏi: "Sắc mặt ngài ấy không tốt?" Hề Lục nương thấp giọng nói: "Y từ trẻ đã thích dùng 'ngọc dung tán', da tuy trắng nõn mịn màng, nhưng đã trúng độc rất sâu." "Ngọc dung tán?" Tiết Bạch hỏi: "Đó là gì?" Hề Lục nương không trả lời ngay, mà nghi hoặc nhìn lại hắn một lần nữa. Tiết Bạch liền lấy ra văn thư của Hữu tướng phủ, nói: "Ta là Điện trung Thị ngự sử, phụng mệnh điều tra cái chết của Nhữ Dương Vương có điểm gì nghi vấn không, ngươi tốt nhất là nói hết những gì ngươi biết cho ta, để tránh lưu lại nghi vấn." "Ngự sử chờ một lát." Hề Lục nương rất nghe lời, quay người mở một cái tủ, bên trong bày rất nhiều bình sứ, nàng cầm một cái trong đó đưa cho Tiết Bạch. Rút cái nút chai màu đỏ son ra, ngửi thử, Tiết Bạch không khỏi nhíu mày, vì hắn không ngửi thấy mùi thảo dược nào, ngược lại ngửi thấy một mùi chua chát nhàn nhạt của khoáng vật. "Đây là?" "Theo nô gia được biết, chắc là có chứa thạch tín, bột chì và những thứ tương tự." "Có độc?" "Vâng." Hề Lục nương nói: "Vương gia thường sẽ đổ một ít ngọc dung tán pha với rượu uống, thường là vào ban đêm, có thể làm trắng da, làm cho tóc mai rậm rạp. Nô gia đã khuyên y rất nhiều lần, y không chịu nghe, vì những thứ này dùng lâu, một khi ngừng dùng, sắc mặt sẽ trở nên rất tệ." "Ngài ấy quanh năm dùng những chất độc như thạch tín, bột chì, cuối cùng trúng độc mà chết?" "Các đại phu đã xem qua, đều nói như vậy." Tiết Bạch cất bình sứ trong tay vào tay áo, nói: "Lúc Nhữ Dương Vương chết, ngươi có phát hiện điều gì bất thường, hoặc chuyện gì đáng ngờ không?" "Không có. Ta là cơ thiếp của Ninh Vương, không hầu hạ Nhữ Dương Vương, bình thường chỉ chăm sóc cái viện này." Hề Lục nương nói, "Hôm qua lúc y về nhà đã say rồi, ta vốn tưởng y sẽ không qua đây, sớm đã đi ngủ rồi, không ngờ, ban đêm y lại qua đây pha ngọc dung tán với rượu lạnh uống." Tiết Bạch hỏi thêm mấy câu, không hỏi ra được thêm chi tiết nào, bèn đi xem một vòng trong sảnh, vẫn không phát hiện được gì. Đang chuẩn bị đi nơi khác xem thử, hắn bỗng nhớ ra một chuyện, liền bắt chuyện phiếm: "Phải rồi, ta nghe Lý Bạch nói, trong phủ Ninh Vương có một ca kỹ, tên là 'Sủng tỷ', có thật không?" Hề Lục nương đang tiễn hắn ra khỏi Tích Hoa viện, vừa đi vừa đáp: "Vâng." "Nàng ta đang ở đâu?" "Sau khi Ninh Vương chết, đã gả cho người khác rồi." "Lại như vậy?" Tiết Bạch hơi ngạc nhiên. Lý Bạch lúc đó nói về phong vật Trường An, nhắc đến mỹ nhân, nói rằng Ninh Vương mỗi lần tiếp khách, chỉ duy nhất không cho Sủng tỷ ra tiếp khách, có lần Lý Bạch say, hỏi Ninh Vương sao lại keo kiệt không cho mọi người thấy người đẹp này, Lý Hiến mới sai người đặt một bức Thất Bảo Hoa Chướng, gọi Sủng tỷ ra sau đó hát, Lý Bạch tuy không gặp được Sủng tỷ, chỉ nghe tiếng hát của nàng mà cũng quyến luyến không quên. (Thất Bảo Hoa Chướng: bình phong có họa tiết hoa được khảm Thất bảo; Thất bảo gồm Vàng, Bạc, Lưu ly, Pha lê, Xà cừ, San hô, Mã não) Không ngờ, giai nhân như vậy, sau khi Ninh Vương chết lại gả cho người khác. "Giọng hát của Sủng tỷ hay như vậy, Nhữ Dương Vương cũng là người yêu thích âm luật, nỡ lòng nào để nàng đi?" "Vương gia là người thiện lương nhất, Sủng tỷ đã có người trong lòng, y liền tác thành cho họ." Tiết Bạch bèn dừng bước, không vội đi nữa, hỏi: "Vậy còn ngươi thì sao?" "Nô gia... từng gả cho người khác." Hề Lục nương nói, "Trước khi vào vương phủ, phu quân của nô gia là một người bán bánh, Ninh Vương thấy nô gia, thưởng cho y rất nhiều tiền, y liền bán nô gia cho Ninh Vương." "Sau đó thì sao?" "Từ đó, nô gia ở lại trong vương phủ." "Sau khi Ninh Vương qua đời, ngươi không tìm lại người phu quân trước đây sao." Hề Lục nương nói: "Lúc Ninh Vương còn tại thế, từng đưa ta về bên y một lần, nhưng y chỉ muốn tiền, không muốn ta." "Tại sao lại đưa ngươi về?" "Có lần, trong phủ mở yến tiệc, Ninh Vương bỗng hỏi ta 'có nhớ người làm bánh không', ta im lặng không trả lời, một vị quan viên có mặt tại đó đã làm một bài thơ." Tiết Bạch bỗng nhớ đến một giai thoại mà Dương Quốc Trung từng kể, là về Vương Duy. "Bài thơ đó, chắc là 'Mạc dĩ kim thời sủng, ninh vong tích nhật ân. Khán hoa mãn nhãn lệ, bất cộng Sở vương ngôn.'" (Đừng vì sự sủng ái của ngày hôm nay, mà có thể quên đi ân tình của ngày xưa. Ngắm hoa trong cung mà nước mắt lưng tròng, ta đành lặng im chôn chặt đáy lòng.) (Sủng ái nay có nghĩa gì, Ân xưa ngày cũ dễ khi nào sờn. Ngắm hoa mà lệ tuôn hơn, Cùng vua nước Sở chẳng cơn nào lời.) "Vâng." Bài thơ này tên là "Tức phu nhân", Tức phu nhân là vương phi của nước Tức thời Xuân Thu, sau khi nước Tức bị Sở diệt, Sở vương đã chiếm nàng làm của riêng. Nàng ở trong Sở cung luôn im lặng không nói, Sở vương hỏi nàng tại sao không nói chuyện, nàng đáp rằng "Ta một người đàn bà mà thờ hai chồng, nay sống không được, chết cũng không xong, còn mặt mũi nào mà nói năng gì nữa?" Lúc đó Dương Quốc Trung kể, Vương Duy dùng bài thơ này để tỏ chí, nói rằng y tuy đã trở thành khách dưới trướng của Ngọc Chân công chúa, nhưng trong lòng vẫn nhớ mãi người vợ thanh mai trúc mã của mình. Hề Lục nương ánh mắt đau thương, lắc đầu, nói: "Bài thơ này tuy đẹp, nhưng bất kể là 'Mạc dĩ kim thời sủng' hay 'Ninh vong tích nhật ân', đều chỉ là mây khói thoảng qua, nói tan là tan." "Phải đó." ~~ Hôm ấy Tiết Bạch cũng không tra ra được thêm gì, hắn nhanh chóng bị Lý Lâm Phủ triệu về. Yển Nguyệt đường, Lý Lâm Phủ ngồi trong góc tối tăm, nhìn Tiết Bạch bước vào. Lần này, Lý Đằng Không cũng ở đó, trong mắt mang theo vẻ quan tâm, nhưng không biết là quan tâm ai. "Biết bản tướng cớ gì lại triệu ngươi về không?" "Hữu tướng là vì tốt cho ta." Tiết Bạch nói: "Lại một vị tông thất trọng thần qua đời, các vị vương gia lại có thể mượn cớ tham gia tang lễ để kết giao với quần thần rồi, ta vẫn là không nên dính vào thì hơn." "Khụ khụ khụ khụ." Lý Lâm Phủ lại bắt đầu ho. Khó khăn lắm mới ngừng ho, ông ta liền thuận theo lời của Tiết Bạch mà răn dạy: "Ngươi còn biết à, mỗi lần trong triều xảy ra chuyện gì, đều có bóng dáng của ngươi, chê mạng mình quá dài sao?" "Ta quá muốn thăng quan, gặp chuyện liền nghênh đón, mới có nhiều cơ hội lập công hơn." "Vậy ngươi đã tra ra được nguyên nhân cái chết của Nhữ Dương Vương chưa?" Lý Lâm Phủ hỏi. Ông ta tuy đang lâm bệnh, nhưng lại vô cùng nhạy bén, nhanh như vậy đã biết được tin tức. Tiết Bạch đáp: "Ta đã dò xét qua, hẳn là do quanh năm dùng ngọc dung tán, dẫn đến trúng độc quá sâu mà chết, có lẽ không có gì khuất tất khác." "Thật sao?" "Nếu Hữu tướng không tin, có thể cho mở quan tài nghiệm thi." "Chuyện này đến đây là hết, nếu còn để bản tướng phát hiện ngươi vẫn đang dò xét..." Lý Lâm Phủ nói đến đây, lại không nói ra lời gì cay độc, mà mang theo giọng điệu than thở, nói: "Vậy sau này ngươi đừng đến Hữu tướng phủ nữa." "Được." "Thập Thất, ngươi trông chừng hắn, đi đi." Lý Đằng Không không mấy tình nguyện, chỉ là mệnh cha khó cãi, thế nên theo Tiết Bạch ra khỏi Yển Nguyệt đường, sóng vai đi về phía ngoại thư phòng. Trên đường đi luôn rất yên tĩnh, cho đến khi Tiết Bạch mở lời. "A gia của ngươi vẫn luôn cảnh cáo ta. Dù là vô tình hay hữu ý, điều mà ông ta tiết lộ cho ta là, sau lưng những cuộc cung đấu này nước rất sâu. Một khi vượt qua lằn ranh, chính là chống lại thiên uy, tóm lại, ông ta đang dạy ta cách làm việc." "Nếu ngươi đã hiểu cả rồi." Lý Đằng Không nói, "Chắc hẳn không cần ta phải trông chừng ngươi." "Hiểu thì hiểu, nhưng ta không muốn trở thành người như a gia của ngươi." Tiết Bạch nói, "Thánh nhân loại bỏ Lý Anh, Trương Cửu Linh, Võ Huệ phi, thậm chí cả Lý Tấn... a gia của ngươi nói ra những chuyện này, trông có vẻ táo bạo, nhưng điều ông ta muốn làm không phải là thay đổi thánh tâm, mà là để răn đe ta. Đáng tiếc, ta không muốn làm một tên nịnh thần chuyện gì cũng răm rắp tuân theo thánh tâm." "Vậy thì ngươi đừng đến Hữu tướng phủ nữa, Hữu tướng phủ sợ bị ngươi liên lụy." "Ngươi cũng nghĩ như vậy sao?" Lý Đằng Không lắc đầu, nói: "Ta không biết." "Ta cảm thấy a gia của ngươi đã sai rồi, ông ta đã già, Thánh nhân cũng đã già. Sau này bất kể ai kế vị, Tam Thứ Nhân án chắc chắn sẽ được lật lại, Hữu tướng phủ cớ gì không đặt cược từ sớm?" Lý Đằng Không lùi lại một bước. Nàng cảm thấy đạo tâm không vướng bụi trần của mình, đã bị Tiết Bạch dùng nước bẩn của quyền mưu hắt lên. Trớ trêu thay, đây lại là lựa chọn của nàng. Nhắm mắt lại, nàng xua tan tạp niệm trong lòng, bình tĩnh suy nghĩ một lượt, hỏi: "Ngươi nói xem ngươi muốn làm gì, ta sẽ xem xét lại." "Ta muốn mượn xem một vài hồ sơ của Hữu tướng phủ..." ~~ Trong Nhữ Dương Vương phủ vẫn còn vang vọng tiếng nhạc tang, Thái tử Lý Hanh đã đến, thay mặt Thánh nhân bày tỏ nỗi đau buồn. Thánh nhân cả đời này kính trọng nhất là trưởng huynh Lý Hiến, thương yêu nhất chính là cháu trai Lý Tấn, nghe nói khi hay tin Lý Tấn anh niên tảo thệ, ông ta đã đau đớn tột cùng, ở trong cung khóc không thành tiếng. Khánh Vương Lý Tông cũng đã đến, Lý Tông và Lý Tấn quan hệ trước nay vẫn tốt, là người đau buồn nhất, tuy không nói nhiều, nhưng những giọt nước mắt đó lại không thể diễn được. Trong bầu không khí này, một cỗ xe ngựa lặng lẽ đến Nhữ Dương Vương phủ, thị tòng đi theo kê xong ghế gác chân, mới có một vị nam tử trung niên mặt trắng không râu bước xuống, đi một mạch vào Tích Hoa viện. Hề Lục nương cung kính đón ở bên, hành lễ nói: "Bái kiến tướng quân." "Ta hỏi ngươi, cớ gì y lại đột nhiên tra lại chuyện cũ năm xưa, có ai sai khiến không?" "Nô gia không biết, chỉ biết y là sau khi đi dự yến tiệc của An Khánh Tông về, mới bắt đầu để ý đến chuyện này." "An Khánh Tông? Đó là Thái tử sai khiến hay Khánh Vương sai khiến?" Hề Lục nương nói: "Nô gia không biết là ai sai khiến, chỉ biết sáng hôm nay, có người đến tra xét chuyện Nhữ Dương Vương đột tử." "Ai đến tra?" "Một vị Điện trung Thị ngự sử." "Có phải tướng mạo anh tuấn, tuổi rất trẻ, trông chưa đến hai mươi không?" "Vâng." Hề Lục nương lập tức gật đầu, nói: "Rất giống Vương Duy thời trẻ." "Tiết Bạch? Lại là hắn? Hắn lại dính vào chuyện này? Quả nhiên là đâu đâu cũng có hắn." Trong triều ở độ tuổi này có thể giữ chức Điện trung Thị ngự sử, chỉ có một mình Tiết Bạch. Mà nếu đem những vụ án mưu nghịch lớn nhỏ gần đây xâu chuỗi lại mà nghĩ, quả thực lần nào cũng có bóng dáng của Tiết Bạch trong đó. "Đồ đâu?" "Chờ một chút." Hề Lục nương liền đi bưng một cái hộp ra, đặt lên bàn. Vị nam tử trung niên mặt trắng không râu kia mở ra xem một lượt, gật đầu, bưng nó lên, kẹp dưới nách. "Ta đã an bài xe ngựa rồi, ngươi có thể đến Lạc Dương, không thì ở lại Trường An, chẳng lẽ còn hầu hạ Tự Ninh Vương, Tự Thân Vương, Đồng An Vương sao? Ngươi cũng đã tuổi già sắc suy rồi." "Tạ ơn tướng quân." "Đi đây." Hề Lục nương lại vái một cái, tiễn đối phương đi. Sau đó, nàng thu dọn đồ đạc, rời khỏi Nhữ Dương Vương phủ, ngoài cửa hông quả nhiên có một cỗ xe nhỏ đang đợi, nàng lên xe, xe ngựa lập tức khởi hành. Tuy có chút xóc nảy, nhưng nàng lại thở phào một hơi nhẹ nhõm, hơn mười năm hầu hạ vương hầu công khanh ở Trường An, cuối cùng cũng đã được tự do. Xe ngựa đi một mạch ra khỏi Xuân Minh môn, Hề Lục nương dần dần ngủ thiếp đi. ……. Tỉnh lại lần nữa, nàng mơ màng nhìn quanh, chỉ thấy mình đang ở trong một căn nhà. "Đây là dịch quán sao?" Hề Lục nương hỏi một câu, đang định đứng dậy, mới phát hiện toàn thân mình đã bị trói chặt. Ngẩng đầu lên lần nữa, chỉ thấy một hán tử trẻ tuổi đang ngồi trên ghế đẩu, ăn mặc như một xa phu. "Ngươi làm gì vậy? Tướng quân bảo ngươi đưa ta đến Lạc Dương." Hán tử trẻ tuổi kia cười cười, lắc đầu, nói: "Ngươi đã làm những chuyện này, mà còn nghĩ đến chuyện bình an rời đi sao?" Hề Lục nương sững người, hỏi: "Các ngươi muốn giết ta diệt khẩu?" "Bằng không thì sao?" "Các ngươi đã hứa với ta, hầu hạ xong Ninh Vương, sẽ cho ta tự do. Bây giờ ta ngay cả Nhữ Dương Vương cũng đã hầu hạ rồi, các ngươi lại còn không tha cho ta?" "Ngươi đã giết Nhữ Dương Vương." Hề Lục nương nói: "Là mệnh lệnh của các ngươi, là các ngươi muốn ta quanh năm hạ độc y..." Nói đến đây, nàng bỗng nhiên nhận ra điều gì đó, kinh hãi nói: "Không đúng, ngươi không phải là xa phu ban nãy, ngươi là ai?!" "Két" một tiếng, cửa mở ra, một nữ tử xinh đẹp bước vào, trông khoảng hơn hai mươi tuổi, trên mặt mang theo vẻ kiêu ngạo, thản nhiên nói: "Ngươi lui ra đi." "Vâng." Hán tử trẻ tuổi ăn mặc như xa phu kia liền lui xuống. Hề Lục nương càng thêm kinh hãi, nàng nhìn nữ tử vừa mới bước vào, mơ hồ cảm thấy có chút quen mặt. "Chúng ta... trước đây đã từng gặp nhau?" "Có lẽ đã từng gặp, Nhữ Dương Vương thích yến tiệc du ngoạn, chúng ta có gặp mặt cũng không có gì lạ." "Ngươi là…" Hề Lục nương cuối cùng cũng nhớ ra, lẩm bẩm: "Là Thái tử lương đệ..." "Không phải, ta không phải là Thái tử lương đệ gì cả, ngươi có thể gọi ta là Đỗ Nhị nương." "Nhị nương, ngươi làm gì vậy?" "Đừng sợ, chỉ là hỏi ngươi vài chuyện thôi." Đỗ Cấm nói: "Là ai đã sai khiến ngươi hạ độc giết chết Nhữ Dương Vương?" "Nhị nương đùa rồi, nô gia vạn lần không dám làm những chuyện này." "Biết không? Lúc Tiết Bạch gặp ngươi, đã nghi ngờ ngươi là tai mắt do Nội thị tỉnh cài vào bên cạnh phụ tử Ninh Vương rồi." Đỗ Cấm rất kiên nhẫn sửa sang lại tay áo, chậm rãi nói: "Phong Vị Lâu này của ta là nơi dò la tin tức giỏi nhất, vì vậy biết được rất nhiều chuyện cũ, Ninh Vương cớ gì lại nhường hoàng vị cho Thánh nhân, chẳng qua là bất đắc dĩ mà thôi, năm đó Thánh nhân cùng Thái Bình công chúa liên thủ phát động chính biến Đường Long, thực lực hùng hậu, được lòng dân chúng, Ninh Vương tự biết không thể đối đầu, lại lấy cuộc biến loạn Huyền Vũ môn làm gương, nên đã nhường hoàng vị này, nhưng nếu cứ khăng khăng bảo là 'huynh đệ tình thâm', Thánh nhân giết thê tử, giết sủng thiếp, giết nhi tử, cướp con dâu, ngươi bảo ta tin bọn họ huynh đệ tình thâm sao? Xin lỗi, ta thật sự không tin nổi." Hề Lục nương nghe những lời này, sợ đến hai chân run lẩy bẩy. Nàng biết rất rõ, Đỗ Cấm đã dám nói trước mặt nàng nhiều lời đại nghịch bất đạo như vậy, chắc chắn sẽ không tha cho nàng. "Cho nên, Thánh nhân nhất định có phái người giám sát phụ tử Ninh Vương, thậm chí không chỉ một người. Những người này vốn rất khó tìm, nhưng ngươi là người rõ ràng nhất, có lẽ ngươi vốn không hề có ý định che giấu phải không? Dù sao thì, ai dám ra tay với người do Thánh nhân phái đến?" "Ta..." "Một người mảnh mai xinh đẹp như ngươi, lại là thê tử của một người bán bánh sao? Vì một bài thơ của Vương Duy, Ninh Vương liền muốn đưa ngươi về bên cạnh người bán bánh? Người bán bánh lại vì tiền mà không cần ngươi? Giọng hát của Sủng tỷ uyển chuyển như vậy, Nhữ Dương Vương còn để nàng ta gả cho người khác, mà ngươi lại vẫn ở lại vương phủ, chắc chắn là đã dùng thủ đoạn." Hề Lục nương biết mình thật sự không giấu được nữa, nói: "Nhị nương đã biết rồi, cớ gì lại dám đối xử với ta như vậy?" Đỗ Cấm không trả lời, mà hỏi ngược lại: "Ngươi biết không? Tiết Bạch là tình lang của ta." Hề Lục nương sững người, không hiểu nàng nói với mình những chuyện này để làm gì. "Còn nữa, ngươi có biết Tiết Bạch thực ra là nhi tử của phế Thái tử Lý Anh không?" "Cái gì?" Hề Lục nương trợn to mắt, không thể tin nổi. Đỗ Cấm thu hết biểu cảm của nàng vào mắt, cười nói: "Ngươi biết chuyện này?" "Nếu ta nói, Nhị nương có thể tha cho ta một mạng không?" "Dĩ nhiên, chúng ta rất thiếu người, đặc biệt là nhân chứng." Hề Lục nương có chút do dự, nhưng nàng biết nếu mình không nói, những lời nghe được hôm nay đã đủ để nàng chết chắc, bèn mở lời: "Ta biết không nhiều, nhưng đều bằng lòng nói hết." "Không vội, cứ từ từ kể từ đầu." "Ta là từ năm Khai Nguyên thứ mười tám, lúc Võ Huệ phi có ý tranh giành ngôi vị thái tử cho Thọ Vương, đã bị an bài vào Ninh Vương phủ. Bởi vì, Thọ Vương từng được cho Ninh Vương làm con thừa tự, do Ninh Vương nuôi dưỡng lớn lên, lúc đó, Nội thị tỉnh đã đề phòng Ninh Vương và Thọ Vương rồi..." Đỗ Cấm lắng nghe, trên mặt hiện lên vẻ chế nhạo, vừa là cười mẫu tử Võ Huệ phi, cũng là đang cười chính mình. Những năm qua tất cả mọi người đều dòm ngó ngôi vị thái tử, lại không biết vị Thánh nhân cao cao tại thượng kia cũng đang kiêng dè từng người có ý đồ tiếp cận ngôi vị thái tử. Tất cả đều thua không oan. "Năm Khai Nguyên thứ hai mươi lăm, Tam Thứ Nhân án xảy ra, Thánh nhân không mấy hài lòng với biểu hiện của Nhữ Dương Vương, Nội thị tỉnh liền cho người theo dõi Nhữ Dương Vương; năm Khai Nguyên thứ hai mươi chín, Ninh Vương qua đời, nhưng đến năm Thiên Bảo thứ nhất, Nhữ Dương Vương lại bày mưu cho Thọ Vương, để Thọ Vương xin được để tang cho Ninh Vương, khiến Thánh nhân không thể phong Dương Thái Chân làm phi, từ lúc đó, Nội thị tỉnh đã lệnh cho ta hạ độc Nhữ Dương Vương..." Hề Lục nương nói đến đây, chính mình cũng cảm thấy có chút sợ hãi, nói thêm: "Ta không còn cách nào khác, mạng của ta nằm trong tay Nội thị tỉnh, ta không có lựa chọn." "Nói tiếp đi." "Vốn dĩ, Nội thị tỉnh cũng không yêu cầu khi nào phải hạ độc chết Nhữ Dương Vương, đều biết y nghiện rượu, lại quanh năm dùng thuốc độc, chắc chắn sẽ chết sớm. Nhưng mấy ngày trước, Ngô tướng quân hỏi ta, cớ gì Nhữ Dương Vương lại bắt đầu tra lại chi tiết Tam Thứ Nhân án, ta trả lời không biết, hắn liền bảo ta giết Nhữ Dương Vương." "Ngô Hoài Thực?" "Vâng." "Còn gì nữa?" "Chuyện này, có liên quan đến một cái chặn giấy bằng đồng, Nhữ Dương Vương muốn tìm cái chặn giấy bằng đồng đã đánh chết hoàng tôn. Ta vốn không biết tại sao, hôm nay Nhị nương vừa nói, ta liền hiểu ra... chắc hẳn là, Nhữ Dương Vương đã gặp được hoàng tôn rồi?" Đỗ Cấm gật đầu, nói: "Y đã tìm thấy cái chặn giấy bằng đồng đó chưa?" "Tìm thấy rồi." Hề Lục nương lộ vẻ bi thương, thấp giọng nói: "Chính vì y đã tìm thấy, nên ta không thể không hạ độc giết y." "Đồ đâu?" "Ngô tướng quân đã lấy đi rồi." ~~ Hồ sơ được trải ra, giấy bên trên đã ố vàng. Ngón tay của Tiết Bạch lướt qua từng hàng chữ, tìm kiếm thông tin mình muốn. Ngay cả trong Hữu tướng phủ cũng không có một hồ sơ chuyên biệt nào ghi lại Tam Thứ Nhân án, hơn nữa với quyền lực của Lý Đằng Không, cũng không thể lấy ra được những hồ sơ cơ mật nhất. Vì vậy, việc Tiết Bạch làm là điều động tất cả các văn thư liên quan đến khoảng thời gian trước và sau năm Khai Nguyên thứ hai mươi lăm. Phần lớn đều là những nội dung vô dụng đối với hắn. Không biết đã tìm kiếm bao lâu, bỗng nhiên, Lý Đằng Không nói: "Xem cái này!" Tiết Bạch nhìn sang, chỉ thấy trang mà nàng đang xem ghi lại nội dung tang lễ của Võ Huệ phi, trong đó có một câu là "Nội bộc thừa Ngô Hoài Thực đứng bên phải kéo xe". "Ngô Hoài Thực? Năm đó là người bên cạnh Võ Huệ phi?" Lại nghĩ đến Ngô Hoài Thực thực ra là con nuôi của Cao Lực Sĩ, Tiết Bạch liền hiểu ra một vài chuyện... ~~ Đêm đó, Đỗ trạch. Hiếm khi Tiết Bạch đến thăm Đỗ Hữu Lân. Trùng hợp là hôm nay Đỗ Hữu Lân lại về muộn, vội vã đến hoa sảnh, thấy Tiết Bạch đã đang nói chuyện với Đỗ Xuân, Đỗ Cấm, trà bánh trên bàn đã dùng hết một nửa. "Tiết lang đến rồi, thật không may, hôm nay ngoài thành có cường đạo, ta đã vội đến đó tra án." "Cường đạo?" Đỗ Cấm tò mò hỏi, "Kẻ nào dám cướp bóc dưới chân thiên tử?" Đỗ Hữu Lân lắc đầu nói: "Ai mà biết được. Bị cướp là một cỗ xe ngựa, hai xa phu bị cắt cổ vứt bên đường, xem vết bánh xe để lại trên mặt đất thì xe ngựa chắc là đã bị cướp về Trường An rồi." "Hai mạng người?" "Vụ án này kỳ lạ nhất không chỉ ở đó." Đỗ Hữu Lân ghé vào tai Tiết Bạch, thì thầm: "Mà là, hai xa phu đã chết, đều là..." Tiết Bạch không khỏi kinh ngạc, nói: "Bá phụ nói, bọn họ có khả năng là người của Nội thị tỉnh?" "Phải đó. Cho nên mới nói vụ án này khó giải quyết, hoạn quan của Nội thị tỉnh cớ gì lại cải trang ra khỏi thành? Lại là ai đã giết bọn họ?" Đỗ Cấm hỏi: "A gia có manh mối gì không?" "Vi phụ thật sự có một suy đoán." Đỗ Hữu Lân nói, "Bọn họ chắc là muốn bỏ trốn, nên bị Nội thị tỉnh phái người đến cướp giết." Tiết Bạch nói: "Nếu đã như vậy, có thể quang minh chính đại mang về, cớ gì lại tự ý dùng tư hình?" "Chắc hẳn là có chuyện gì xấu xa lắm." "Các ngươi cứ nói chuyện trước, ta đi thay y phục đã, rồi nói chuyện chính sự sau." "Bá phụ cứ tự nhiên." Tiễn Đỗ Hữu Lân đi rồi, ba người trong sảnh mới ghé đầu vào nhau, tiếp tục bàn chuyện chính sự. "Nói như vậy, Ngô Hoài Thực cũng là người biết chuyện năm đó, bây giờ lại còn biết Tiết lang đang tra cái chết của Nhữ Dương Vương." Đỗ Xuân nói, "Vậy hắn rất có thể sẽ tra ra được Tiết lang từng có cuộc mật đàm với Nhữ Dương Vương." Đỗ Cấm nói: "Vậy thì tốt quá, nợ mới, nợ cũ tính chung một lượt, trừ khử hắn đi." "Hắn ở trong cung, được Thánh nhân tin tưởng, lại là nghĩa tử của Cao tướng quân, đâu phải dễ dàng trừ khử?" Đỗ Xuân nói: "Ta ngược lại cho rằng chúng ta dạo gần đây làm quá nhiều rồi, nên ẩn mình chờ thời." Tiết Bạch nói: "Lý Lâm Phủ cũng có ý này, trước khi Lý Tấn chết, ông ta đã nhận ra sự kiêng dè của Lý Long Cơ." "Vậy mà ngươi còn không thu liễm?" "Hiếm có dịp nắm được quyền lực của tướng phủ, nên nhân cơ hội mưu lợi thêm, mạo hiểm một chút cũng đáng." "Trước đây chỉ nghĩ Thánh nhân khoan dung độ lượng, bây giờ xem ra, càng cảm thấy hầu vua như hầu cọp." "..." Bên kia, Đỗ Hữu Lân thay một bộ thường phục, phân phó nhà bếp nướng một cái đùi cừu, rồi đi mời Tiết Bạch ở lại Đỗ trạch dùng bữa. "Tiết lang nên mang cả thê tử qua đây, như vậy ban đêm giới nghiêm rồi thì ngủ lại Đỗ trạch, nên xem nơi này như nhà của mình vậy." "Vâng, lần sau sẽ mang Tam nương qua." "Ngươi và ta đã lâu không bàn về tình hình triều chính rồi, hôm nay phải phân tích cho kỹ một phen..." Đang nói đến đây, lại có người hầu chạy tới, thông báo có người đến tìm Tiết Bạch. Đỗ Cấm vừa nghe liền biết là Dương Ngọc Dao đến tìm, không khỏi lo lắng Tiết Bạch có thể đối phó được không. ~~ Quắc Quốc phu nhân phủ. Dương Ngọc Dao đang tao nhã ăn đào, thấy Tiết Bạch bước vào, liền hờn dỗi nói: "Ngươi đã có rảnh rỗi đến Đỗ trạch, cớ gì lại không đến chỗ ta? Phí công ta còn nghĩ đến chuyện cho ngươi ăn đào." "Dù Dao nương không gọi, ta cũng sẽ đến." "Ta không thèm nghe ngươi nói mấy lời ma quỷ lừa người đó đâu." Tiết Bạch nghiêm túc nói: "Là vì cái chết của Nhữ Dương Vương, ta đã dò la một chút, Nhữ Dương Vương quanh năm dùng thạch tín, bột chì, nên đã trúng độc mà chết. Chuyện này tuy đơn giản, nhưng ta lại xen vào chuyện của người khác rồi." "Thì sao?" "Chỉ sợ bị kẻ có lòng dạ hiểm độc đổ vấy lên đầu ta." "Yên tâm, Thánh nhân đang lúc tin tưởng ngươi nhất." "Ta đã đắc tội với Ngô Hoài Thực, lúc ở Thái Trì yến hắn đã muốn đối phó ta, lần này ta lại xen vào chuyện của người khác, chỉ e đã để lại điểm yếu trong tay hắn." Dương Ngọc Dao ngoắc ngoắc ngón tay, bảo Tiết Bạch lại gần, đút cho hắn một miếng đào, nói: "Chẳng lẽ ta lại mặc kệ ngươi sao, ta sẽ nói trước với Quý phi một tiếng." "Vậy thì đa tạ nghĩa tỷ." Lần này, chứng kiến cái chết của Lý Tấn, Tiết Bạch đã cảm thấy nguy hiểm. Hắn biết mình có thể sống đến bây giờ, tỷ muội Dương gia quả thực đã bảo vệ hắn rất nhiều lần. "Tỷ đệ nhà mình, nói gì chuyện tạ ơn hay không." Dương Ngọc Dao nói: "Ta không thể để 'điểm yếu' của ngươi rơi vào tay người khác được." Tiết Bạch không nói gì, dùng hành động để tỏ lòng cảm kích. Dương Ngọc Dao bây giờ lại càng thích nói chuyện với hắn hơn, dựa vào lòng hắn, nói: "Biết không? Lúc ở Thái Trì yến, ta nghe người ta nói ngươi là chính nhân quân tử, thật sự là suýt nữa thì không nhịn được cười, bây giờ lại có người nói giữa ta và ngươi vốn trong sạch..." Nói rồi, nàng bỗng lườm Tiết Bạch một cái, vỗ nhẹ vào người hắn, hờn dỗi nói: "Ta còn chưa nói xong đâu." "Sao ta có thể để người khác nói bậy được?" "Ngươi chính là như vậy, tọa hoài bất loạn sao?" "A tỷ nếu muốn ta tọa hoài bất loạn, cũng được thôi." "Hay lắm, hôm nay ta lại muốn xem thử cái tài tọa hoài bất loạn của ngươi." Dương Ngọc Dao hứng thú nói: "Cũng là cho ta một cơ hội để thi triển thủ đoạn." (tọa hoài bất loạn: (mỹ nhân) ngồi trong lòng mà (tâm) vẫn không loạn động.) Nói là thi triển thủ đoạn, nàng đã ưỡn eo, thi triển thân hình của mình. Hai người đang đùa giỡn vui vẻ, Minh Châu lại vội vàng chạy tới, bẩm một câu. "Dao nương, Quý phi đến." Dương Ngọc Dao sững người, tưởng mình nghe nhầm, ngạc nhiên nói: "Sắp đến giờ giới nghiêm, cớ gì nàng lại đến vào lúc này?" Minh Châu do dự một lúc, đáp: "Hình như là Quý phi đã làm trái thánh chỉ, bị đuổi ra khỏi cung rồi..."
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang