Mãn Đường Hoa Thải

Chương 279 : Nuy quyết

Người đăng: Khuyết Vô Hoa

Ngày đăng: 21:38 12-09-2025

.
“Đại nương đã về.” Phu phụ Lý Đàm, Trương Tứ chen qua mấy huynh đệ tỷ muội, đến trước thi thể của Trương Khứ Dật, Trương Tứ gọi “a gia” rồi khóc lớn; Lý Đàm thì quay đầu lại, liếc nhìn Tiết Bạch đang nói chuyện với quản sự. Cũng trong viện đó còn có ba thi thể khác đang nằm, đều bị chém chết, vũng máu không ai dọn dẹp, bị giẫm đạp thành những dấu chân máu khắp nơi, làm mất đi vẻ trang nghiêm thường ngày của phủ Thượng trụ quốc này. “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Không đợi Tiết Bạch trả lời, quản sự của Trương phủ đã kéo vị đại lang tế này qua, nhỏ giọng nói: “Người chết này là người của Hồ nhi lưu lại kinh thành, gồm Lưu Lạc Cốc cùng tùy tùng, bọn chúng đến để giết Tiết lang, A lang không may bị kinh sợ.” Lý Đàm chỉ về phía Tiết Bạch, hỏi: “Vậy cớ sao hắn lại xuất hiện ở đây?” “Tới bàn chuyện hôn sự với tam nương.” Mấy câu nói này đã hình thành nên ấn tượng ban đầu của Lý Đàm về toàn bộ sự việc, hắn trầm tư một lát, hỏi: “Hôn sự đã bàn xong chưa?” “Chưa, chưa xong.” Tiết Bạch vẫy tay, bảo Lý Đàm lại gần, lúc này mới mở lời: “Ta hôm nay vẫn luôn ở Trương gia, đã thấy một số chuyện, Trương gia e là có phiền phức.” “Cái gì?” “Có kẻ mưu phản, có mối liên hệ mật thiết với vụ án thích sát ở Ly Sơn. Ví dụ như, Cao Sùng ở Hà Nam chiêu mộ tử sĩ, Vương Hạn giúp chúng vào Hoa Thanh Cung, sự tình liên quan đến An Lộc Sơn, thậm chí cả Vương Hồng.” Nói rồi, Tiết Bạch chỉ vào những dấu chân máu hỗn loạn trên đất, tiếp tục: “Trương gia không nên dính phải những vết máu này, phải nhanh chóng rửa sạch mới ổn.” Lý Đàm nghe mà da đầu tê dại, hỏi: “Rửa sạch thế nào?” “Trương công đã nhận lễ vật hậu hĩnh của Lưu Lạc Cốc phải không?” “Ừm.” “Hôm khác lại đến phúng viếng.” Tiết Bạch sau khi tốt bụng nhắc nhở, chắp tay cáo từ, “Ta là Trường An úy, trong thành xảy ra loạn, xin thứ cho không thể ở lại lâu.” Là một vị khách, sau khi Trương Khứ Dật chết đã trấn giữ hiện trường, đợi đến khi con cái Trương gia đều có mặt rồi mới buộc phải rời đi để lo công vụ, Tiết Bạch đã hành xử rất chu toàn đúng mực rồi. Trương Tứ nhìn bóng lưng hắn, lại khóc lóc nói: “Lại là hắn, nhất định là hắn đã hại a gia.” “Ta thấy chưa chắc, người ta cũng không tệ…” ~~ Điêu Bính đang đợi ở cửa nam phường Ban Chính, trước tiên là trừng mắt nhìn Điêu Canh một cái, trách hắn giết Lưu Lạc Cốc quá chậm, sau đó ánh mắt dừng lại trên bàn tay đã được băng bó của Điêu Canh, đối với Tiết Bạch càng thêm một phần cảm kích. Trước khi bị Trương gia đưa đi, Tiết Bạch chính là thông qua việc tách Điêu Bính ra để thông báo cho Đạt Hề Doanh Doanh, khoảng thời gian này ăn tảo thiện ở các phường cũng không phải là ăn không, Điêu Bính hiện tại đã rất quen thuộc với Trường An rồi. “Lang quân, Nhan công bảo ta nói với ngươi, là Giả Quý Lân và Dương Quốc Trung hợp tác.” “Ta biết rồi, hiện tại tình hình thế nào?” “Đạt Hề nương tử đang ở phường Quang Đức, chờ bẩm báo với lang quân.” “Cưỡi ngựa đi.” Bọn họ nhanh chóng chạy về phía phường Quang Đức, đây là phản ứng bình thường của một Trường An huyện úy khi nghe tin có loạn liền vội vã đi giải quyết. Xa xa đã có thể thấy ngã tư đường của phường Quang Đức cũng đầy hỗn loạn, thi thể còn chưa được xử lý, vài ba đại phu đang bận rộn chữa trị vết thương cho một vị tướng lĩnh bị thương, những người bị thương khác có thể bò dậy được thì tự mình đi đến y quán, không bò dậy được thì nằm đó rên la. Thôi Hữu Phủ bắt được mấy tên phản tặc bị thương, đang hỏi chuyện. “Các ngươi là người của Vương Hạn hay Hình Tể? Còn có bao nhiêu tử sĩ?” “Giết ta đi, Thần Ánh Sáng sẽ thiêu đốt tội ác của các ngươi!” “Thần Ánh Sáng?” Thôi Hữu Phủ truy hỏi, nhưng nhận lại chỉ là tiếng cười điên cuồng. Những kẻ điên này khiến hắn có chút phiền lòng, quay đầu lại, vừa hay thấy Tiết Bạch đến, hắn không hiểu sao lại thở phào nhẹ nhõm. “Tiết lang ngày càng lười biếng, bây giờ mới đến?” “Ta ở Yển Sư đã từng tấu bẩm An Lộc Sơn muốn tạo phản, không ai tin ta, sự đến nước này, lại trách ta lười biếng?” “Hà tất phải gay gắt như vậy?” Thôi Hữu Phủ nói, “Vậy là ngươi đã sớm biết có người muốn mưu phản?” Tiết Bạch lười nói với hắn, hỏi: “Tình hình thế nào rồi?” “Một mớ hỗn độn, Vương Hồng bao che cho Vương Hạn, không thể phục chúng; Dương Quốc Trung không biết đã trốn đi đâu; Trần Tri Huấn bị một mũi tên bắn chết… cũng không biết nên do ai chủ trì việc lùng bắt phản tặc.” “Phản tặc đâu?” Tiết Bạch nói, “Ở đâu?” “Chắc là đã lẩn trốn rồi.” Thôi Hữu Phủ nói, “Khó dễ tìm.” “Còn Hình Tể thì sao?” “Ngươi có từng nghe qua phụ thân của Hình Tể là Hình Thục không?” “Nghe nói hắn sau khi đi sứ Tân La trở về có vài tin đồn?” Chuyện này Tiết Bạch là nghe Đỗ Hữu Lân nói, “Lúc ta ở Yển Sư, Hình công đã ở Lạc Dương.” “Hình Thục lấy danh nghĩa tra xét kho Hàm Gia mà đến Lạc Dương, nhưng ngươi đoán xem thế nào?” Thôi Hữu Phủ nói: “Hắn vẫn chưa về.” Lúc đó Miêu Tấn Khanh, Hình Thục đều đã đến Hà Nam Phủ, hiện tại mấy tháng đã qua, Tiết Bạch, Miêu Tấn Khanh sớm đã về Trường An, Hình Thục lại vẫn chưa trở về. Tiết Bạch bèn hỏi: “Hắn trốn đến Phạm Dương rồi?” Thôi Hữu Phủ cười lên, nói: “Đâu đến mức đó? Chỉ là cáo bệnh về hưu thôi. Nhưng, Tiết lang đối với Phạm Dương rất cảnh giác nhỉ?” “Thôi huyện úy đang dò xét ta?” Tiết Bạch nói: “Ta dám quả quyết, phụ tử nhà họ Hình sớm đã lên thuyền của An Lộc Sơn, chắc hẳn có rất nhiều tiền của để lại ở Phạm Dương, sau lần này chắc là định trốn đi rồi.” “Nhưng không có chứng cứ.” Tiết Bạch quả quyết nói: “Bắt sống Hình Tể, là có thể lấy được chứng cứ.” Thôi Hữu Phủ liếc nhìn hắn một cái, gật đầu. Tiết Bạch nhìn quanh bốn phía, thấy Phật tháp của Quang Đức Tự xem như là nơi cao nhất gần đó, bèn đi về phía ấy. ~~ “Trường An huyện úy Tiết Bạch, mượn tháp lâu của quý tự quan sát một chút.” “Thí chủ mời.” Vừa rồi Vạn Niên huyện lệnh Phùng Dụng Chi cũng đã đến, nhưng các ni cô lấy cớ “không tiện” không cho hắn vào, Quang Đức Tự có nữ quan của Thượng Cung Cục ở đây xuất gia, Phùng Dụng Chi đối với việc này cũng đành chịu, chỉ không biết đến lượt Tiết Bạch, vị thiếu niên anh tuấn này, sao lại tiện rồi? (Thượng Cung Cục: cơ quan "nội chính" của hậu cung) “Đây chính là ‘mở rộng cánh cửa tiện lợi’.” (~bật đèn xanh) Mấy quan lại nhìn Tiết Bạch vào Quang Đức Tự, thấp giọng trêu ghẹo vài câu. Nhưng bản thân chuyện này không hề bẩn thỉu như họ nghĩ, sự thật chỉ là Đạt Hề Doanh Doanh đã quyên góp rất nhiều hương hỏa tiền. Tiết Bạch lên tháp nhìn ra xa, ánh mắt vượt qua tường phường, về phía tây có thể thấy Tây Thị, về hướng đông bắc có thể thấy Hoàng thành, nhưng tường thành của Hoàng thành cao hơn, che khuất tầm nhìn xa hơn về phía bắc. Còn trên các con đường của phường Quang Đức, đã khôi phục lại vẻ yên tĩnh. Nếu để ý kỹ, có thể thấy trong mấy tiểu viện nhỏ có treo các dải vải đủ màu sắc, đó là cách mà Đạt Hề Doanh Doanh và Lão Lương, Khương Hợi dùng để liên lạc. “Tiết huyện úy.” Một nữ ni tay bưng giá nến bước đến, lạnh nhạt nói một câu. Tiết Bạch quay đầu liếc nhìn, trong tháp ánh sáng mờ ảo, hắn chưa thấy rõ mặt nàng, đã thấy một thân hình đẫy đà trong ánh nến… không thể có nữ ni nào có thân hình như vậy. “Tình hình thế nào?” Mái tóc đen của Đạt Hề Doanh Doanh đều được bọc trong tăng mạo, vốn còn mong đợi hắn sẽ bình phẩm một chút về trang phục của mình, lúc này không khỏi thầm mắng hắn không hiểu phong tình. “Bọn Khương Hợi rút lui nhanh chóng, đã chuyển đến nơi an toàn chuẩn bị sẵn, Lão Lương bắn chết một tên tướng lĩnh Long Vũ quân tên là Trần Tri Huấn, đã trà trộn vào đám Hình Tể, Vương Hạn rồi, Hình Tể thật sự coi hắn là người của An Lộc Sơn, định giết Trần Hi Liệt rồi trốn đến Phạm Dương.” “Giả vờ đồng ý, lừa bọn chúng đi giết.” Tiết Bạch nói, “Đừng thật sự giết là được.” “Nhưng có một vấn đề.” Đạt Hề Doanh Doanh nói, “Trần Hi Liệt hôm nay không ở trong phủ, mà ở Thượng Thư Tỉnh.” Tiết Bạch suy tính, khẽ gõ vào bức tường đất, không ngờ thân tháp đã cũ, ngón tay chưa dùng sức đã gõ rơi một mảng. Hắn lại lần nữa phóng tầm mắt ra khắp thịnh Đường, trong tầm mắt thấy có một binh sĩ Long Vũ quân bị thương đang ngồi ở góc phố, binh sĩ đó là vì quá căng thẳng, lúc xuống ngựa bị trẹo chân. “Vậy thì giết vào Hoàng thành.” “Hả?” “Truyền lệnh cho Lão Lương, Khương Hợi.” Tiết Bạch nói: “Bảo họ dẫn dụ quân canh gác gần Hàm Quang môn đi, giúp Hình Tể, Vương Hạn giết vào Hoàng thành.” Đạt Hề Doanh Doanh ngẩn người, nói: “Nhưng đây là Hoàng thành…” “Hoàng thành còn yếu ớt hơn ngươi tưởng tượng nhiều.” Tiết Bạch dùng ngón tay bẻ một mảng đất vàng lớn trên tường, “Ta vừa hỏi Thôi Hữu Phủ, hắn nói bây giờ ngay cả ai là người chủ trì cũng không biết.” Đạt Hề Doanh Doanh cảm thấy trong thành Trường An hôm nay tràn ngập một bầu không khí điên cuồng, Vương Hạn điên, Hình Tể cũng điên. Lang quân trước mắt còn điên hơn, hắn bình tĩnh đứng đây, toát ra một khí chất nguy hiểm sâu thẳm, khuôn mặt anh tuấn vô cùng bình thản, nhưng trong mắt lại có hỏa diễm, như muốn thiêu rụi cả thành Trường An này. ~~ Ra khỏi Quang Đức Tự, Tiết Bạch lại lần nữa đi về phía Thôi Hữu Phủ, nói: “Ta có một ý tưởng, nên nói với vị quan trưởng nào?” “Ngươi có thể bẩm báo với Phùng huyện lệnh.” “Còn Giả huyện lệnh thì sao?” “Đã đuổi theo về phía Tây Thị rồi.” “Tây Thị?” Tiết Bạch lập tức lên ngựa, đi về phía Tây Thị. Thôi Hữu Phủ đuổi theo, hỏi: “Ngươi nghĩ ra điều gì rồi?” “Lát nữa nói sau.” Hôm nay thấy sự bất tài của Dương Quốc Trung, Thôi Hữu Phủ ngược lại cảm thấy Tiết Bạch đáng tin cậy hơn, thế là lên ngựa đuổi theo. Lúc này, Vương Hồng đã bị Tiêu Ẩn Chi vội vã chạy đến chặn lại, truy cứu trách nhiệm thả riêng Vương Hạn của hắn; bốn trăm người mà Trần Tri Huấn mang đến, thì do các giáo úy dẫn đội đi truy bắt phản tặc, hy vọng có thể lập công chuộc tội. Toàn bộ cục diện thiếu sự chỉ huy hiệu quả. Giả Quý Lân đang ở gần cửa đông của Tây Thị đầu bù tóc rối, vì phản tặc đã trốn vào Tây Thị, hắn hy vọng có thể phong tỏa Tây Thị, nhưng quyền chức lại không đủ. “Còn không phong tỏa Tây Thị, phản tặc trốn mất ta sẽ hỏi tội các ngươi!” “Tây Thị hàng hóa, người đi lại đông đúc, phong tỏa thế nào?” Quan viên của Tây Thị Thự cũng khá cứng rắn, “Còn nữa, Giả huyện lệnh thấy không? Cưỡng ép vào Tây Thị bắt người, sẽ xảy ra đại loạn đó.” Không xa, đám thương nhân người Túc Đặc và các tín đồ Hỏa giáo đang xì xào bàn tán. “Bắt hình như là Hỏa hoàng, lẽ nào Thần Ánh Sáng giáng thế rồi?” “Triều đình muốn trấn áp Hỏa hoàng sao?” Tình hình này khiến trán Giả Quý Lân có chút đổ mồ hôi. Hắn vốn tưởng theo lời dặn của Dương Quốc Trung có thể trừ khử Vương Hồng, không ngờ chuyện lại liên tiếp xảy ra sai sót ở chỗ Vương Hạn, Vương Hạn không những thật sự dám tạo phản, sau khi hắn đuổi đến Tây Thị còn phát hiện, Vương Hạn trong đám tín đồ Hỏa giáo lại thật sự có một chút uy tín kỳ lạ, chỉ vì trong tên của hắn có chữ “Hạn”. Thật hoang đường, rõ ràng là một kẻ ngốc. “Huyện lệnh!” Giả Quý Lân quay đầu thấy Tiết Bạch, mắt đảo hai vòng, quát: “Ngươi đi đâu? Lúc này mới đến.” “Bị Trương công triệu đến, hiện tại đây là…?” “Có chút phiền phức.” Giả Quý Lân nói: “Tây Thị không dễ phong tỏa, ngươi có thể tưởng tượng được một kẻ ngốc bỗng nhiên được gọi là Thần Ánh Sáng không?” “Ta không tưởng tượng được.” “Quốc cữu chưa tra rõ đã động thủ rồi.” Giả Quý Lân thở dài, “Vốn tưởng ở trên người một kẻ ngốc tra được đã quá nhiều, không ngờ vẫn chưa đủ.” Đây cũng xem như là một loại thái độ của hắn đối với Tiết Bạch. Tiết Bạch nói: “Nhưng ta nghĩ đến một vấn đề, nếu phản tặc giết vào Cung thành, thì phải làm sao?” “Sao có thể?” “A huynh không rõ tung tích, Vương Hồng đáng ngờ, đã giết một tướng lĩnh Long Vũ quân. Chỉ nói vạn nhất, vạn nhất phản tặc dương đông kích tây, Cung thành xảy ra chuyện, ngươi và ta dù có bị thiên đao vạn quả, cũng khó chuộc tội.” Giả Quý Lân đột nhiên rùng mình một cái, hắn vốn tưởng mọi chuyện đều do Dương Quốc Trung và hắn đã sắp đặt sẵn, nhưng giây phút này không thể không thừa nhận cục diện đã mất kiểm soát, hoàn toàn không còn trong tầm tay hắn nữa. “Phải nhanh đi bẩm báo…” Thôi Hữu Phủ dắt ngựa định đi, định sẽ bẩm báo với Lý Lâm Phủ. Nói được nửa chừng, hắn lại dừng bước, nhìn về phía Tiết Bạch. “Ta đi bẩm báo với Cao tướng quân, Trần tướng quân?” Đây mới là năng lực thực sự của Tiết Bạch, sự ngây thơ của thiếu niên là điểm yếu của hắn trên quan trường, nhưng lại khiến hắn có mối quan hệ cá nhân rất tốt với những nhân vật quan trọng trong cung. Giả Quý Lân lại túm lấy tay áo của Tiết Bạch, nói: “Ta cùng ngươi đi!” “Đi.” “Nhanh, đến Hưng Khánh Cung!” Hành động này, khiến các quan viên của Tây Thị Thự vô cùng kinh ngạc, không ngờ chỉ mấy chục tên phản tặc lại có thể khiến các quan viên Trường An chạy tán loạn như ruồi không đầu. ~~ Vạn Niên huyện lệnh Phùng Dụng Chi cuối cùng cũng dẫn người đến Tây Thị chi viện, đối diện lại thấy Giả Quý Lân vội vã chạy tới. “Xảy ra chuyện gì?” “Ngươi mau đi bao vây Tây Thị.” Giả Quý Lân nói, “Ta đi mời viện quân.” “Đây…” Giả Quý Lân rõ ràng là sợ có người tranh công với mình, Tiết Bạch thì cẩn thận hơn, lúc cưỡi ngựa đi qua Hàm Quang Môn của Hoàng thành, đã hỏi lính gác ngoài cửa: “Bốn trăm kỵ binh mà Trần Tri Huấn tướng quân mang theo, là được điều động từ đâu?” “Từ ngự tiền thị vệ.” “Ngự tiền thị vệ thiếu mất bốn trăm người?” Tiết Bạch thực ra cũng không biết thiếu bốn trăm người này có ảnh hưởng gì không, nhưng một câu nói lại khiến tất cả mọi người vô cùng căng thẳng. Lúc này, cấm quân Nam Nha gác Hàm Quang Môn tuy không dám tự ý rời khỏi vị trí, nhưng trong lòng đã dự đoán được phản tặc rất có thể sẽ xông vào Hưng Khánh Cung. … Giả Quý Lân cùng đoàn Tiết Bạch tiếp tục thúc ngựa đi tới, đi qua Hoàng thành, Bình Khang Phường, Đông Thị, phía trước chính là Hưng Khánh Cung. Chỉ thấy phía trước cửa cung, có các binh sĩ Long Vũ quân đang xếp hàng, tướng lĩnh chỉ huy chính là Quách Thiên Lý. “Quách tướng quân!” Quách Thiên Lý nhíu mày, nghiêm mặt, quay đầu lại thấy là Tiết Bạch, sắc mặt mới dịu đi một chút. “Tiết lang đến rồi, nhưng ta sắp đi dẹp loạn, phải muộn hơn mới nói chuyện được.” “Tướng quân định mang bao nhiêu người đi?” “Bốn trăm người là đủ.” “Trong Hưng Khánh Cung còn bao nhiêu lính gác?” “Chuyện này ngươi không cần lo, Trần đại tướng quân tuy mất nhi tử, nhưng có hắn ta trấn giữ, Cung thành sẽ không có chuyện gì…” Trong lúc nói chuyện, có người cưỡi ngựa từ trong cửa cung ra, thân khoác áo giáp, oai phong lẫm liệt, chỉ có điều trên mặt không có râu, hóa ra lại là Cao Lực Sĩ. Cao Lực Sĩ thời trẻ đã tham gia chính biến Đường Long, người như tên, vóc dáng cao lớn lại khôi ngô dũng mãnh, hắn giữ chức Phiêu kỵ đại tướng quân, nhưng thực chất là đang tự mình hộ vệ Thánh nhân. Hôm nay Trần Huyền Lễ mất nhi tử, không thích hợp đi dẹp loạn, mà sự tình đã trở nên ầm ĩ, nên mới đến lượt hắn ra mặt. “Cao tướng quân.” Tiết Bạch thúc ngựa đuổi theo. “Chuyện của Trương công, lát nữa ngươi phải cho Thánh nhân một lời giải thích.” Cao Lực Sĩ nói, “Ta còn có việc.” “Cao tướng quân có nghĩ qua, Vương Hạn trốn vào Tây Thị kỳ thực vô dụng? Tình hình đến nước này, chúng ta có phải đã đánh giá thấp hắn không?” Cao Lực Sĩ lập tức hiểu ý, ghìm cương ngựa, quay đầu nhìn Hưng Khánh Cung một cái, không vội xuất phát nữa, mà nói: “Nói chi tiết.” Tiết Bạch lập tức giới thiệu Giả Quý Lân, Thôi Hữu Phủ, nói: “Huyện lệnh phát hiện cuộc nổi loạn của Vương Hạn có liên quan đến Hỏa giáo.” ~~ Hoàng thành, Hàm Quang Môn. Kiểm giáo tả thiên ngưu vệ trung lang tướng Liễu Trạch đứng trên tường thành nhìn ra xa, đột nhiên nheo mắt lại. Hắn nhìn thấy ngoài phường Quang Lộc có mấy chục hán tử có dấu hiệu tụ tập, mặt hướng về phía đông, cũng không biết đang đợi gì. “Các ngươi qua đó hỏi mấy tên tiện dân kia đang làm gì.” “Vâng!” Liễu Trạch nhìn chằm chằm hướng đó, chỉ thấy binh sĩ dưới trướng hắn đi về phía những hán tử kia, còn chưa đến gần, trong đám hán tử có kẻ rút ra một cây cung, bắn ngã một binh sĩ của hắn. “Đúng là nuốt phải gan chó!” Hắn không khỏi kinh hãi. Nói là phản tặc đã trốn vào Tây Thị, rõ ràng lại ở ngoài Tây Thị, nhưng không bỏ chạy, ở lại đây làm gì? Quan sát tình hình, chuẩn bị giết vào Hưng Khánh Cung? Nghĩ đến đây, Liễu Trạch máu nóng dồn lên, lập tức triệu tập binh sĩ dưới trướng, quát: “Theo ta hộ giá!” … Cùng lúc đó, Hình Tể cũng đang ở xa nhìn Hàm Quang Môn. Lúc này hắn còn chưa nhận được tin tức Lưu Lạc Cốc đã chết, vẫn cho rằng sau khi làm lớn chuyện, triều đình sẽ chỉ cho rằng là do huynh đệ Vương Hồng làm. Thế là hắn quay sang Lão Lương bên cạnh, thấp giọng nói: “Sau khi giết vào Hoàng thành, để Vương Hạn đi chịu chết, Viên tướng quân có thể bảo vệ chúng ta đi không?” Lão Lương không lộ vẻ gì, ghi nhớ ba chữ “Viên tướng quân” trong lòng, miệng đáp: “Có thể.” “Vậy tốt, ta đi nói với Vương Hạn.” “Hảo.” Lão Lương nói: “Người của ta sẽ giúp các ngươi dẫn dụ lính gác, ta phải qua đó chỉ huy.” Hai người nói xong, rất nhanh đã tách ra. Hình Tể đi đến bên cạnh Vương Hạn thấp giọng nói, vì hưng phấn mà cảm thấy miệng khô khốc, không tự chủ được liếm môi, nói: “Mẹ nó, xem ra chúng ta thật sự có thể giết vào Hoàng thành.” “Đốt cháy Hoàng thành, ta muốn cho cả thiên hạ biết tên của ta.” Vương Hạn nói. Sự tình đến bước này, hắn lại thật sự có một luồng khí thế của bậc thượng vị giả. “Giết!” Thế là bọn phản tặc liền ùa về phía Hàm Quang Môn, nơi có tuyến phòng thủ yếu ớt. Giữa buổi chiều ảm đạm này, chỉ có bọn chúng là hưng phấn, điên cuồng, nhe nanh múa vuốt, trái lại, mấy tên lính gác lèo tèo ngày qua ngày đứng trước Hàm Quang Môn cho có lệ, trông mới uể oải làm sao. “Giết!” Những kẻ điên trong tiếng gào thét xông lên, lính gác thấy không kịp đóng cửa thành, dứt khoát quay người bỏ chạy. Vương Hạn dẫn người xông vào Hoàng thành, lập tức hô lớn: “Đốt! Đốt đi!” ~~ “Tướng quân, nhìn kìa!” Liễu Trạch còn đang truy sát đám phản tặc bị hắn đánh cho tan tác, quay đầu lại, lại thấy phía trên khách quán của Hồng Lô Tự bốc lên một cột khói đen. Điệu hổ ly sơn? Hắn không tin Vương Hạn còn có thể dùng được kế điệu hổ ly sơn, càng không thể thừa nhận mình đã trúng kế, thế là điều đầu tiên hắn nghĩ đến trong đầu là, hắn phải bẩm báo rằng hắn đã ngăn cản phản tặc giết về phía Hưng Khánh Cung. (Hoàng thành bao lấy Cung thành, Hưng Khánh Cung nằm ở phía đông của Hoàng thành, Đại Minh Cung nằm ở phía đông bắc của Cung thành → Ba cung điện này được gọi là ‘Tam Nội’) “Nhanh, giữ vững Hoàng thành, bao vây bọn chúng!” Lính gác Hàm Quang Môn lại vội vã quay về cửa thành, bắt đầu bao vây thuộc hạ của Vương Hạn, Hình Tể. Những binh sĩ Thiên ngưu vệ này mặc giáp cầm giáo, xếp thành hàng ngũ, như những hàng cọc gỗ, còn đám phản tặc lại nhảy nhót loạn xạ, như những con chó điên đang cố gắng nhảy qua cọc gỗ. Cùng với việc ngày càng nhiều quan binh kéo đến, quan binh chiếm ưu thế về số lượng và trang bị tuy nhút nhát, tuy hoảng loạn, nhưng dần dần đã có thể dễ dàng giết chết những tên phản tặc điên cuồng. Như những con chó điên chủ động xông vào cọc gỗ mà chết, máu đỏ văng tung tóe, đến chết vẫn mặt mày hung tợn. Kỳ thực trong lòng quan binh đã khiếp sợ rồi, nhưng ưu thế quá lớn, cuối cùng vẫn ép được phản tặc từng bước lui về sau. … “Người đâu?!” Hình Tể ngày càng sốt ruột, kỳ lạ là những lão tốt mạnh mẽ do Lưu Lạc Cốc phái tới đã chạy đi đâu mất rồi. Thấy ngày càng nhiều quan binh kéo đến, hắn không khỏi kéo Vương Hạn, nói: “Lên tường thành!” Hắn phải lên tường thành xem, những người đó rốt cuộc đã chạy đi đâu. Đến đây, hắn đã nhận ra có điều gì đó không ổn. ~~ “Báo!” Trước Hưng Khánh Cung, Cao Lực Sĩ còn chưa xuất phát, tin tức của Tả thiên ngưu vệ đã được gửi đến. “Vương Hạn, Hình Tể không trốn vào Tây Thị, mà định ngầm tấn công Hưng Khánh Cung. Liễu tướng quân đã nhìn thấu âm mưu của chúng, bao vây chúng ở Hàm Quang Môn!” Giả Quý Lân nghe vậy, lau trán, nói: “May mà Cao tướng quân, Quách tướng quân không trúng kế điệu hổ ly sơn của phản tặc.” Thôi Hữu Phủ cũng nói: “Không sai, Cao tướng quân, Quách tướng quân vững như Thái Sơn.” Quách Thiên Lý là người thẳng thắn, không khỏi nói: “Không lẽ ta còn chưa xuất phát, mà đã lập đại công rồi sao?” Cao Lực Sĩ hỏi: “Phản tặc vào Hàm Quang Môn rồi?” “Chuyện này…” Đối với trò hề che đậy lỗi lầm của Tả thiên ngưu vệ, trong lòng Cao Lực Sĩ rõ như gương sáng. Để phản tặc giết vào Hoàng thành, còn dám báo công, không biết Thánh nhân đến lúc đó sẽ có cơn thịnh nộ như thế nào, vấn đề là… trút giận lên ai? ~~ “Quốc cữu, Vương Hạn, Hình Tể bị bao vây ở Hàm Quang Môn rồi.” Ở huyện nha Trường An, Dương Quốc Trung trốn ở đây bảo mệnh biết tin, cuối cùng cũng dám ra ngoài, vội vã phân phó: “Nhanh, nhanh đến Hàm Quang Môn dẹp loạn, còn nữa, bảo vệ ta cho tốt.” Ở nha môn Kinh Triệu Phủ phường Quang Đức, Vương Hồng bị mời trở về cũng được Tiêu Ẩn Chi mời đi cùng, đi bắt Vương Hạn. Ở Hữu tướng phủ phường Bình Khang, Lý Tụ nhận được lệnh của Lý Lâm Phủ, đến Hoàng thành khống chế cục diện. Ở Chính sự đường Hoàng thành, Trần Hi Liệt bước ra khỏi nha môn, ngẩng đầu nhìn, lửa ở khách quán của Hồng Lô Tự vẫn đang cháy, trong mắt hắn hiện lên vẻ lo sợ, tuy có e ngại, nhưng vẫn nói: “Bản tướng cũng nên đi dẹp loạn…” Tất cả mọi người đều nghĩ, Vương Hạn không có đầu óc đó, hôm nay gây ra loạn cũng đủ lớn rồi, có thể kết thúc rồi. ~~ “Cháy rồi.” Có bá tánh tụ tập ngoài Hoàng thành, chỉ vào khói bốc lên trong Hoàng thành, bàn tán xôn xao. Trong đó, mấy vị tăng sĩ Túc Đặc mặc áo bào trắng ánh mắt thành kính, lẩm bẩm: “Là ngọn lửa của Đấng Tạo Hóa thiêu rụi tội ác, Thần Ánh Sáng thật sự sắp hiện thế rồi.” Thế là có bá tánh chỉ vào hắn ta nhỏ giọng lẩm bẩm, nói: “Người này đang nói gì vậy?” “Đó là Hỏa giáo, lấy lửa làm biểu tượng, nên còn gọi là Bái Hỏa giáo, tin vào Thần Ánh Sáng. Họ cho rằng con người có thiện, có ác, sau khi chết phải bị phán xét, nhưng nếu cái ác trên thế gian quá nhiều, Đấng Tạo Hóa sẽ phái nhi tử của ngài với tư cách Đấng Cứu Thế đến tiêu diệt tội ác…” “Sau lần này, có phải sẽ trở thành yêu giáo không?” “Khó nói, trận hỏa này lại khiến các tín đồ Hỏa giáo vô cùng phấn chấn…” “Tránh ra!” Từng đội Kim Ngô Vệ, tróc bất lương nhân kéo đến, xua tan bá tánh vây xem, dồn lại dưới tường thành, nhưng không thể lập tức bắt được Vương Hạn. Tường thành Hoàng thành không cao lắm, nhưng mỗi khi họ muốn tấn công lên, trên đó lại có tên bắn xuống, đẩy lùi họ. Cuối cùng, chỉ có Vương Hồng đi đến bên tường thành, hô lớn: “A Hạn, đầu hàng đi, ngươi hết đường rồi!” “Ha ha ha ha.” Vương Hạn cười lớn, đứng trên tường thành, cao giọng hô lớn: “A huynh, ta làm được rồi! Ta đã công phá vào Hoàng thành, ta là vua, ta là Hỏa Hoàng!” Sắc mặt Vương Hồng càng thêm cay đắng, không biết phải nói với đứa em ngốc này thế nào. Tiếp đó, Vương Hạn đứng trên tường thành, trước mặt vô số người, đã cởi thắt lưng của mình. “Ta mới là Thánh nhân!” Đai ngọc bị ném xuống tường thành, sau đó, là một chiếc áo khoác ngoài bị ném xuống, lộ ra chiếc áo lụa màu vàng trên người Vương Hạn. “Ta mới là Thánh nhân,” Vương Hạn lại hô lớn, “Là Thánh nhân do Tắc Thiên Đại Thánh Hoàng Đế đích thân sắc phong…” “Thằng điên.” Dương Quốc Trung trốn trong đám đông giận dữ gầm lên: “Phản tặc còn không bó tay chịu trói.” “Tắc Thiên Đại Thánh Hoàng Đế phong ta làm Thánh nhân, vì các ngươi toàn là đồ nuy quyết! Trên triều đình, toàn là đồ nuy quyết!” Gió thổi chiếc áo khoác ngoài mà Vương Hạn cởi ra, bay lượn trong không trung, tất cả mọi người đều bị hai chữ “nuy quyết” thu hút sự chú ý. Cao Lực Sĩ thúc ngựa tới, vừa hay nghe được câu này, sắc mặt càng thêm thâm trầm. Mà tên điên trên tường thành, vẫn còn đang nói bậy bạ, kinh thế hãi tục. “Các ngươi thống trị thiên hạ, sở hữu vô số cơ thiếp, nhưng các ngươi ngay cả cứng lên cũng không cứng nổi!” “Cái túi rết tráng dương buộc ở cái háng đáng thương của các ngươi, vô dụng! Ha ha ha, vô dụng!” “Thóa Hồ, ta thấy ngươi rồi, ngươi chính là một thằng hèn, giống như tên hôn quân dựa vào đan dược để duy trì mạng sống, dựa vào treo túi rết để trợ hứng của ngươi, các ngươi đều là đồ mềm yếu!” “Lũ phế vật bất tài các ngươi, dựa vào đâu mà làm cửu ngũ chí tôn, dựa vào đâu mà đứng vào hàng công khanh?” “Thóa Hồ, ngươi muốn để Thánh nhân thực sự dâng bảo vật cho một tên phế vật yếu đuối sao? Không, ta sẽ chỉ đầu độc chết tên hôn quân bất lực đó, thiêu rụi tội nghiệt của hắn!” “Đến đây, xem nam nhi thực sự, xem khí thế huy hoàng thực sự, xem đi!” Vương Hạn cởi bỏ chiếc khố của hắn, đứng nghênh gió trước mặt vô số người, trông vô cùng kiêu hãnh. Dương Quốc Trung ngây như phỗng. Lý Tụ cúi đầu, ánh mắt rơi xuống phía dưới đai ngọc bên hông, chìm vào suy tư. Tiết Bạch xa xa nhìn Vương Hạn, lại mơ hồ có chút tán thưởng và đồng tình, nam nhi cường thân kiện thể mới là hữu dụng nhất, há có thể một mực trông cậy vào phương thuốc dân gian? “Bắn chết hắn!” Cao Lực Sĩ hét lớn một tiếng. Quách Thiên Lý lập tức giương cung. “Thánh Mẫu thiêng liêng, uy nghiêm tại thượng; Thánh Mẫu huy hoàng, vỗ về bốn phương; Thánh Mẫu hiển linh, đế nghiệp vĩnh xương…” Vương Hạn còn đang cao giọng hát, một mũi tên sắc “vút” một tiếng bắn tới, xuyên qua tim hắn. Thân thể hắn lảo đảo, rồi ầm một tiếng rơi từ trên tường thành cao xuống. “Ầm!” Một người vốn tràn đầy sinh khí, rơi xuống đất, tiếng động trầm đục, không chút sinh khí. Nhưng tất cả mọi người đều không nói gì, tất cả đều im lặng, không dám nói. Đành phải nhìn chằm chằm vào cơ thể bất động đó, đặc biệt là giữa hai chân trần trụi. Một cuộc mưu nghịch hoang đường, trong nửa ngày đã bị dẹp yên, như một trò cười, nhưng nó dường như đã mang lại cho Trường An một chút thay đổi mới lạ không ngờ tới. Như thể vào một buổi chiều buồn tẻ, bị một kẻ điên hắt một chậu nước lạnh vào mặt. “Mẹ kiếp!” Dương Quốc Trung hung hăng mắng một tiếng, ngẩng đầu nhìn quanh, phát hiện rất nhiều người đều đang nhìn chằm chằm vào háng của mình. Hắn bởi vì thế mà quyết tâm nhất định phải đem Vương Hạn thiên đao vạn quả. Vương Hồng nhắm mắt lại, cố gắng tiêu tan những cảm xúc trong lòng, hắn biết bây giờ không có thời gian để bi thương cho cái chết của đệ đệ, vì ngay sau đó hắn sẽ phải đối mặt với vô số lời buộc tội. Nhưng trong đầu lại không ngừng nghĩ đến câu nói mà phụ thân trước khi lâm chung đã dặn dò hắn “chăm sóc tốt cho đệ đệ của ngươi…” Tiết Bạch nhìn cảnh tượng này, phảng phất thấy được sự hào phóng và cuồng ngạo của nam nhi Đại Đường, cũng thấy được sự mục nát và rệu rã của những kẻ cầm quyền. Sau đó, hắn quay đầu liếc nhìn Cao Lực Sĩ, có thể cảm nhận được sự trầm ngưng hiếm hoi nơi vị hoạn quan vốn hiểu rõ Thánh nhân nhất này. Xem ra cuộc nổi loạn lần này có thể khơi dậy đủ cơn thịnh nộ của Lý Long Cơ. Dù sao, đường đường Thánh nhân lại bị gọi là “nuy quyết”… __________ *nuy quyết: kẻ liệt dương ~ đồ bất lực, bất lực cả về sinh lý lẫn trị quốc.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang