Mãn Đường Hoa Thải

Chương 278 : Ẩn tàng

Người đăng: Khuyết Vô Hoa

Ngày đăng: 21:37 12-09-2025

.
Bên ngoài Hưng Khánh Cung, Hình Tể đứng cạnh xe ngựa của Vương Chuẩn chờ đợi, mắt dõi theo Dương Quốc Trung bước vào cửa cung. Một lát sau, Vương Chuẩn đi ra, nói nói cười cười cáo biệt Giả Xương rồi bước đến trước mặt Hình Tể, ngạc nhiên nói: “Tìm ta có việc?” “Uống rượu chứ?” “Không, mệt rồi, hầu tiệc Thánh nhân suốt một đêm.” Hình Tể lúc này mới dời mắt khỏi xe ngựa của Dương Quốc Trung, nói: “Thóa Hồ vừa vào cung, ngươi có gặp hắn không?” “Lướt qua thôi, ngửi thấy một mùi đờm thối.” Vương Chuẩn cười cợt nói. “Không biết Thóa Hồ vào cung lúc này để làm gì?” Hình Tể hỏi. “Chẳng qua là cáo trạng chuyện vặt vãnh thôi, hắn muốn đối phó a gia ta, nhưng hắn không có bản lĩnh đó.” Vương Chuẩn nói, “Ngươi có biết tại sao Thánh nhân lại tin tưởng ta và a gia không?” “Tại sao?” “Bởi vì chúng ta là những kẻ khốn nạn từ đầu đến chân.” Vương Chuẩn bật cười ha hả, vô cùng đắc ý. Hình Tể gật đầu cười theo. Phụ tử Vương Hồng đều là những kẻ khốn nạn chính hiệu, không có chút liêm sỉ, chính vì thế, Thánh nhân cũng không có yêu cầu gì khác với bọn họ, thu vét tài vật, vui chơi hưởng lạc là đủ, cho nên trò vặt vãnh của phò mã Vương Diêu không làm tổn thương được Vương Chuẩn. Nhưng nếu là tội mưu phản thì sao? Hình Tể rõ ràng biết một số chuyện, nhưng không nói với Vương Chuẩn, hai người chỉ như bình thường hẹn nhau ngày mai cùng đi Nam Khúc uống rượu. “Vậy ngày mai lại uống, hôm nay ta đi tìm thúc thúc của ngươi trước.” “Được, ngày mai nhất định sẽ đến, để ngươi thấy công pháp tráng dương mà ta mới học được.” Vương Chuẩn phất tay bỏ đi, dáng vẻ vô cùng tiêu sái. Trên mặt Hình Tể vẫn treo nụ cười của một kẻ hồ bằng cẩu hữu, hắn đưa mắt tiễn đối phương đi xa. (hồ bằng cẩu hữu: bè mà không phải bạn) ... Trạch viện của Vương Hạn cách Kinh Triệu Phủ không xa, Hình Tể tiến vào phường Quang Đức, rẽ vào một con hẻm nhỏ, lại thấy phía trước có một hán tử cao lớn đang khoanh tay đứng tựa tường, dáng vẻ có phần lười nhác, chính là Lưu Lạc Cốc. Phản ứng đầu tiên của Hình Tể là quay đầu nhìn quanh, xem có người nào khác lại gần không. “Không cần nhìn đâu, người mà Thóa Hồ phái tới theo dõi Vương Hạn đều bị ta xử lý rồi.” Lưu Lạc Cốc là người Trác Châu, Hà Bắc, trước đây là một tiểu giáo trong quân Phạm Dương, hiện tại nhiều năm không dính đến yên ngựa, phát tướng rất lợi hại, vóc người hắn to lớn, cả người trông như một con lạc đà vậy. Đặc biệt là cằm của hắn bị lệch, lúc nói chuyện nhúc nhích sang trái sang phải, cứ như bất kỳ lúc nào cũng có thể phun nước bọt vào người khác. Hình Tể nói: “Thóa Hồ đã vào cung, hôm nay sẽ bắt Vương Hạn.” “Bắt thì cứ bắt đi.” Lưu Lạc Cốc nói: “Không trừ khử Vương Hồng, hắn sẽ đổ tội mưu phản lên đầu phủ quân.” “Chúng ta thì sao? Rời khỏi Trường An?” “Không.” Ánh mắt Lưu Lạc Cốc lóe lên tinh quang, nói: “Đã là lưỡng hổ tương tranh, nhân tiện trừ khử cả Thóa Hồ.” Năm xưa Vương Hồng, Dương Quốc Trung liên thủ cướp lấy chức Ngự sử đại phu của An Lộc Sơn, hiện tại Lưu Lạc Cốc liền định trừ khử cả hai người này, sau này trong triều chỉ còn lại Lý Lâm Phủ hô mưa gọi gió, tự khắc sẽ ủng hộ An Lộc Sơn, với hy vọng dùng vũ lực ngăn cản Lý Hanh đăng cơ. “Trừ khử Thóa Hồ?” “Giết, để Vương Hạn khởi sự, nhân tiện giết chết cả Trần Hi Liệt, Tiết Bạch.” Hình Tể hỏi: “Làm thật sao?” “Thóa Hồ lúc này chỉ sợ còn tưởng bản thân hắn mưu trí hơn người, nên cho hắn nếm thử mùi vị chó cùng rứt giậu.” Lưu Lạc Cốc nhổ một ngụm đờm đặc xuống đất, cười dữ tợn: “Ngươi đi, bày mưu hiến kế cho Vương Hạn.” Hình Tể không mấy tình nguyện, nhưng không còn cách nào. Năm Khai Nguyên thứ hai mươi lăm, a gia hắn là Hình Thục đi sứ Tân La, lúc về đã giết chết hơn trăm thương nhân trên biển, cướp đoạt hàng hóa, thực chất là làm chung với An Lộc Sơn. Khi đó An Lộc Sơn chỉ là một thiên tướng, nghĩa tử của Trương Thủ Khuê, đến Than Sơn nghênh đón Hình Thục, hai người dùng những cái đầu đẫm máu mà kết tình, nhưng cũng khiến Hình Thục hiện giờ phải chịu sự sai khiến của An Lộc Sơn. (thiên: phó) “Được, nhưng các ngươi phải đảm bảo an toàn cho ta.” “Yên tâm.” Lưu Lạc Cốc nói: “Đợi Thóa Hồ dẫn người đến bắt Vương Hạn, trừ khử hắn, rồi xông vào Thượng thư tỉnh trừ khử Trần Hi Liệt. Ồ, còn có một tên Tiết Bạch, ở Trương trạch phường Bàn Chính, ta sẽ lo liệu…” ~~ Hình Tể rời khỏi con hẻm, đi về phía trạch viện của Vương Hạn. Nói đến Vương Hạn, rất nhiều người ở thành Trường An đều cho rằng đệ đệ này của Vương Hồng là một kẻ ngu ngốc, nhưng Hình Tể lại không cho là vậy, hắn cho rằng Vương Hạn chỉ là không hòa nhập lắm với thế tục mà thôi, thực chất lại có một mặt rất thông minh, kiên định. Những lời này, là trước đây Hình Tể dùng để dỗ dành Vương Hạn, lâu dần, ngay cả chính hắn cũng tin. Sống ở thành Trường An chỉ biết danh và lợi này quá lâu, cả ngày bị coi là một kẻ bại gia tử chẳng làm nên trò trống gì, đôi khi Hình Tể cảm thấy, ở bên cạnh một tên điên như Vương Hạn, hắn mới có thể cảm thấy phấn chấn. Hắn xuyên qua hết viện môn này đến viện môn khác, bước qua hành lang, loáng thoáng nghe thấy có người đang hát. “Thánh Mẫu thiêng liêng, uy nghiêm tại thượng; Thánh Mẫu huy hoàng, vỗ về bốn phương; Thánh Mẫu hiển linh, đế nghiệp vĩnh xương…” Không có ai ngăn cản Hình Tể, mặc hắn đi vào chính phòng. Đẩy cửa ra, Vương Hạn đang ngồi dưới đất, thân trên chỉ khoác một tấm lụa vàng, thân dưới lại không mặc khố, để trần hai chân, ngẩng đầu lên, với một tư thế như sắp thăng tiên mà hát. “Vương công?” “Ngươi đến rồi, ta mơ thấy Đại Thánh Hoàng Đế Võ Tắc Thiên sủng hạnh ta, nàng đã sủng hạnh ta một cách tàn bạo.” Hình Tể dừng bước, nhìn vết ố trên tấm thảm mà chìm vào suy tư. Vương Hạn cười lớn đứng dậy, vung vẩy hai tay, hỏi: “Ngươi không thấy sao? Ngươi không thấy, bởi vì chỉ có ta mới là chân mệnh thiên tử, ta không cần túi rết tráng dương!” “Ha.” Những lời này trước đây vẫn là Hình Tể nói cho Vương Hạn, lại không ngờ Vương Hạn hiện tại đã tạo ra pháp thống độc nhất vô nhị của riêng mình. “Lý Tam Lang là bất hiếu tử tôn, cho nên Đại Thánh Hoàng Đế Võ Tắc Thiên mới chọn ta!” Lòng bàn tay Vương Hạn mở ra, cũng không biết đang vuốt ve cái gì trên không trung, trên mặt mang theo vẻ điên cuồng. “Ngươi biết không?” Hình Tể nói: “Thóa Hồ đã phát hiện thân phận của ngươi, rất nhanh sẽ đến bắt ngươi.” “Ta sẽ xử lý hắn, vừa hay, ta đã chịu đủ cái thịnh thế giả dối này rồi.” Vương Hạn mạnh mẽ vung tay, hô lớn: “Hãy nhìn vùng đất hôm nay, rốt cuộc là thiên hạ của nhà ai!” “Vậy chúng ta… triệu tập người, chuẩn bị động thủ?” “Động thủ.” Vương Hạn vô cùng quả quyết, thậm chí còn bày ra một vẻ kiên nghị, “Muốn mưu đại sự, hà tất tiếc tấm thân này.” Hưng Khánh Cung, Lý Long Cơ nghe lời bẩm báo của Dương Quốc Trung, không khỏi bật cười. “Đây là câu chuyện cười thú vị nhất mà trẫm nghe được trong năm nay.” “Bệ hạ, thần tuyệt đối không nói dối.” Dương Quốc Trung hiếm khi trịnh trọng đến thế, nói: “Đại án Ly Sơn, bệ hạ đã lệnh cho thần bí mật điều tra. Thần không dám lơ là, lần lượt bóc tách từng lớp, cuối cùng phát hiện những yêu tặc đó sở dĩ có thể tiến vào Hoa Thanh Cung, có liên quan không nhỏ đến Vương Hạn, thậm chí Lưu Hóa chính là do Vương Chuẩn tiến cử.” “Đủ rồi, tưởng trẫm không biết ngươi đang toan tính điều gì sao?” “Xin bệ hạ cho phép thần dâng chứng cứ.” Dương Quốc Trung nói, “Thần tuy mang danh vô lại, nhưng không dám nói dối trong những chuyện đại sự như thế này.” Rất nhanh, một bức đồ sấm được dâng lên. “Đạo sĩ Nhậm Hải Xuyên của Sùng Chân Quan từng được Vương Hạn mời vào phủ, nhưng bàn không phải đạo học, mà Vương Hạn đã để Nhậm Hải Xuyên xem mình có vương giả chi khí không, đây là đồ sấm lúc đó, trên đó Vương Hạn tự tay viết xuống sinh thần, cùng với một chữ ‘Hoàng’ (煌), hắn nói, chữ ‘Hạn’ (焊) của hắn chỉ thiếu một nét phẩy một nét ngang là có thể lấy hỏa đức làm hoàng đế…” (hỏa đức: theo học thuyết Ngũ Đức Chung Thủy của Trâu Diễn thời Chiến Quốc, cho rằng triều đại thống trị ứng với một "đức" thổ, mộc, kim, hỏa, thủy) Lý Long Cơ vốn dĩ mang thái độ mạn bất kinh tâm, thấy bức đồ sấm này, mắt nheo lại, một luồng sát khí bùng lên, tựa như chứa đựng cơn thịnh nộ long trời lở đất. (mạn bất kinh tâm: không thèm đếm xỉa) Vị Thánh nhân này rất kiêng kỵ đồ sấm, có thể thấy từ việc những năm nay tội danh đầu tiên của mỗi vụ đại án mưu phản đều là “tiên tri xằng bậy”. Dương Quốc Trung vô thức rụt cổ lại, nói: “Vương Hạn còn muốn Vương Chuẩn tiến cử Nhậm Hải Xuyên vào cung dâng thuốc, muốn… đầu độc bệ hạ. Nhậm Hải Xuyên sợ hãi, trốn đến nhà Vi Hội, nói ra chuyện này, để Vi Hội giúp hắn chạy trốn, không ngờ cả hai đều bị phụ tử Vương Hồng ra tay sát hại, chuyện này, cả hai huyện Trường An, Vạn Niên đều đã tra ra bằng chứng xác thực.” Cuối cùng cũng nói xong, Dương Quốc Trung thở phào một hơi dài, cảm nhận cơn giận của Thánh nhân. Quả nhiên, Lý Long Cơ cất lời, ngữ khí vô cùng lạnh lẽo. “Lập tức bắt Vương Hạn.” “Thần lĩnh chỉ.” Dương Quốc Trung chờ trong chốc lát, đáp lời, sau đó cẩn thận nói: “Xin bệ hạ, bắt luôn cả Vương Hồng.” Tuy nhiên, Lý Long Cơ lại trầm tư, chậm rãi nói: “Không, trẫm tin Vương Hồng, truyền chỉ, lệnh Vương Hồng suất sai dịch của Kinh Triệu Phủ, cùng Dương Quốc Trung xử án, bắt giữ Vương Hạn.” “Vậy…” Dương Quốc Trung ngẩn người ra, hoàn toàn không ngờ trong tình huống chứng cứ đầy đủ như vậy Thánh nhân lại vẫn tin Vương Hồng, rốt cuộc Vương Hồng đã rót cho Thánh nhân chén canh mê hồn gì? Sau đó, hắn rất nhanh liền hiểu ra, đó là một khoản tiêu xài lên tới một ngàn vạn quan, là sự tin tưởng mà vàng bạc thật sự mang lại. Trong chuyện thu vét tài vật mà hắn giỏi nhất, hắn vẫn chưa thể đánh bại Vương Hồng, thật đáng buồn… Lẽ nào Thánh nhân chỉ quan tâm hưởng lạc, không quan tâm ai mới là người thật lòng trung thành? Cao Lực Sĩ lại càng hiểu rõ tâm ý của Lý Long Cơ, lúc này để Kinh Triệu doãn Vương Hồng đi bắt Vương Hạn, vừa là một cách thử thách, cũng sẽ không để mọi chuyện trở nên quá khó coi. “Dương thiếu khanh, còn chưa lĩnh chỉ?” Cao Lực Sĩ lên tiếng nhắc nhở: “Đệ đệ phạm lỗi, để huynh trưởng đi dạy dỗ, đây là việc nhà, có gì không hiểu?” “Vâng, vâng, thần lĩnh chỉ, nhất định sẽ cùng Vương Hồng hợp lực, không để sự tình khoách đại.” Cao Lực Sĩ thì sắp xếp hoạn quan, phân phó: “Triệu Vương Hồng vào yết kiến!” Mắt thấy đã đến bước then chốt này rồi, vậy mà Thánh nhân vẫn còn muốn gặp Vương Hồng trước, trong lòng Dương Quốc Trung không khỏi cảm thấy rối như tơ vò. Hắn bày bố một thiên la địa võng, mục đích chính là để đối phó Vương Hồng, nhưng bây giờ thu lưới, vớt lên lại chỉ là một con tôm nhỏ Vương Hạn, thì có ích gì? Phải nghĩ thêm cách khác, xem làm sao mới có thể liên lụy đến Vương Hồng… Đối với kế hoạch của Dương Quốc Trung mà nói, đây là bất ngờ đầu tiên trong ngày hôm nay, buộc hắn phải có những ứng biến tức thời. Đợi một lúc lâu trong lo lắng, Vương Hồng mới vội vã đến, nghe tin Vương Hạn mưu phản, kinh hãi thất sắc, quỳ xuống đất, thoái thác không biết gì. “Xin bệ hạ minh giám, thần truy tra đại án Ly Sơn, cho rằng sứ giả tiến cống tên Lưu Lạc Cốc do An Lộc Sơn lưu lại Trường An vô cùng đáng ngờ, chính hắn đã có liên hệ với Cao Sùng - kẻ mua chuộc yêu tặc ở Yển Sư…” “Bệ hạ!” Dương Quốc Trung kịp thời ngắt lời, nói: “Vương Hồng thấy sự việc bại lộ, đành phải học theo lời lẽ của Tiết Bạch!” Hắn lớn tiếng, đồng thời suy nghĩ thật nhanh, dứt khoát bán đứng Hình Tể, dù sao đó cũng không phải người của hắn. “Bệ hạ, thần thấy Vương Hồng ngụy biện, bỗng nghĩ đến còn có một nhân vật then chốt, chính là Hình Tể - nhi tử của Hình Thục - có qua lại mật thiết với Vương Hồng, Vương Hạn, Vương Chuẩn, người này cũng vô cùng đáng nghi.” Vương Hồng vội vàng nói: “Thần thích chơi cờ vây, Hình Tể cũng giỏi cờ, vì thế gặp nhau vài lần, chỉ có thế thôi…” “Đủ rồi.” Lý Long Cơ không muốn nghe những lời tranh cãi này, hắn tin Vương Hồng, nhưng càng tin An Lộc Sơn, lạnh nhạt nói: “Trẫm lệnh ngươi bắt Vương Hạn, có làm được không?” Vương Hồng ngẩn người, bất đắc dĩ, đành chấp lễ đáp: “Thần, lĩnh chỉ.” Thời gian đã qua giờ ngọ, cuối cùng cũng quyết định chuyện bắt giữ Vương Hạn, Hình Tể. Nhìn hai vị trọng thần lui xuống, Lý Long Cơ lười biếng hỏi: “Cao tướng quân cho rằng, là thật sự có mưu nghịch hay lại bắt đầu bè phái công kích nhau rồi?” Cao Lực Sĩ do dự một chút, cuối cùng vẫn nói một câu trả lời mà hắn không thích nghe cho lắm. “Nếu không có vụ thích giá ở Ly Sơn, lão nô dám chắc chắn lần này là Dương Quốc Trung đang bài trừ đối lập.” Lý Long Cơ nghe xong, có chút không vui. Cho đến lúc này, mọi người đều cho rằng hôm nay chỉ là một vụ bắt giữ đơn giản, phải biết năm Thiên Bảo thứ năm, ngay cả tiết độ sứ Hoàng Phủ Duy Minh cũng phải bó tay chịu trói. Vương Hồng nhân danh Kinh Triệu doãn, triệu tập tróc bất lương nhân của Kinh Triệu Phủ và hai huyện Trường An, Vạn Niên. Huyện Vạn Niên đến là huyện úy Thôi Hữu Phủ, tróc bất lương soái Tiết Vinh Tiên; huyện Trường An đến lại là Giả Quý Lân, dẫn theo tróc bất lương soái Ngụy Sưởng. Vương Hồng có một linh cảm, nhận ra Giả Quý Lân rất không ổn, hỏi: “Trường An úy Tiết Bạch ở đâu?” “Hắn được Trương công mời đến phủ rồi.” Sắc mặt vốn đã cứng nhắc của Vương Hồng càng thêm âm u, Tiết Bạch là đồng minh hiếm hoi mà hắn tìm được lúc này, trong thời điểm then chốt lại bị khống chế. Hắn bị Dương Quốc Trung nhìn chằm chằm, căn bản không thể có bất kỳ hành động nào khác, bèn nói: “Xuất phát.” Hắn không quan tâm dẫn theo bao nhiêu người, Vương Hạn là đệ đệ của hắn, chỉ cần một câu hắn là có thể khiến Vương Hạn thúc thủ chịu trói, đến lúc đó hắn sẽ tự nghĩ cách giúp gỡ tội. Mà ở sau lưng Vương Hồng, Dương Quốc Trung gọi Giả Quý Lân qua, thấp giọng nói: “Vương Hồng xảo quyệt như cáo, vẫn còn mê hoặc Thánh nhân. Hôm nay quan trọng không phải Vương Hạn, mà là lấy được chứng cứ phạm tội của Vương Hồng.” Trong đầu Giả Quý Lân vẫn còn nghĩ đến cuộc trò chuyện với Nhan Chân Khanh, nhưng không nói ra, chỉ gật đầu: “Vâng, hạ quan hiểu.” “Tùy cơ hành sự…” Mọi người mang tâm tư riêng, đi về phía trạch viện của Vương Hạn, vừa hay thấy cửa lớn trạch viện của Vương Hạn mở ra, bước ra hơn ba mươi đại hán, có người cầm đao, có người cầm thuẫn, thế cũng thôi, trong đó lại còn có mấy người cầm cung. Một đám tróc bất lương nhân đều ngẩn người ra, tuy nói là đến bắt phản tặc, nhưng thực ra bọn họ không xem chuyện này là gì cả. “Vút!” Chưa đợi bọn họ phản ứng lại, một mũi tên bắn tới, xuyên thẳng vào một tróc bất lương nhân, khiến hắn ngã xuống đất. “Thật sự mưu phản sao?!” “Giết!” ~~ Buổi chiều, Tiết Bạch cùng Trương Khứ Dật ở trong phủ ăn vài món ăn đơn giản. Hắn không vội đi, dù biết rõ hôm nay thành Trường An lại có biến cố lớn. “Lần này về Trường An, thấy không được tự nhiên lắm phải không?” Trương Khứ Dật chầm chậm dùng khăn tay lau miệng, cho rằng Tiết Bạch đang bị hắn khống chế ở Trương phủ, nói: “Đợi lão phu thả ngươi đi, Dương Quốc Trung đã nắm quyền, hắn bây giờ là người muốn giết ngươi nhất trong triều.” Tiết Bạch không trả lời, dù sao cũng không định cưới Trương tam tiểu nương tử, hắn ngồi trên sảnh nhắm mắt dưỡng thần, lẳng lặng chờ đợi. Tâm trạng của Trương Khứ Dật khá tốt, một lão già như hắn, hiếm có được một thanh niên vừa mắt, sau này còn có thể trở thành người nhà, ở bên cạnh hắn giết thời gian, hắn rất hài lòng. Chuyện triều chính cũng không bàn đến, chỉ nói chuyện nhà, nói hắn sau tuổi bốn mươi mới sinh được tiểu nữ nhi, yêu thương như thế nào, vốn là ước gì Trương tam nương không bao giờ phải xuất giá, nhưng hiện tại thân thể hắn không tốt, đành phải trước khi qua đời chọn cho nữ nhi một vị phu tế tốt. Đang nói, bỗng có hạ nhân chạy vào sảnh đường. “A lang, xảy ra chuyện rồi!” “Nói.” Trương Khứ Dật biết đây là lúc Dương Quốc Trung bắt đầu đối phó Vương Hồng, liền để hạ nhân nói thẳng trước mặt Tiết Bạch. “Vâng, vâng, Vương Hạn thật sự mưu phản, trong thành Trường An bắn chết quan sai!” “Cái gì? Khụ khụ khụ… Chuyện xảy ra thế nào?” “Dương Quốc Trung, Vương Hồng vừa đến trước phủ Vương Hạn, bên trong đã xông ra một đội người, trực tiếp bắn tên…” Tiết Bạch lúc này mới mở mắt, hơi có chút ngạc nhiên, nghe tình hình này, xem ra Vương Hạn vậy mà lại có chút khí phách. Hắn vừa nãy còn tưởng người ra tay là người của hắn cơ. ~~ Lưu Lạc Cốc bước đi không nhanh không chậm, tiến vào phường Bàn Chính. Tuy xuất thân từ tướng lĩnh Phạm Dương, nhưng bên cạnh hắn chỉ có hai tùy tùng bình thường, hắn hành sự ở Trường An, dựa vào chưa bao giờ là võ lực, mà là thế lực chống lưng và tiền bạc. Hắn có một danh hiệu không phải quan chức, gọi là “sứ giả tiến cống”, nói đơn giản, chính là người mà An Lộc Sơn phái đến Trường An để tặng lễ. Một phong bái thiếp và một xâu tiền được đưa vào tay người gác cửa, Lưu Lạc Cốc nói: “Phiền chuyển lời cho Trương công, Lưu Lạc Cốc đến bái kiến.” Hắn đã hẹn trước với Trương Khứ Dật, nếu Tiết Bạch không đồng ý yêu cầu của Trương gia, thì sẽ mang hắn đi, theo như hắn hiểu về Tiết Bạch, người này căn bản là sẽ không đồng ý. “Mời vào.” Lưu Lạc Cốc bước vào tiền viện, chỉ thấy một đại hán đang đứng trong sân, đó là hộ vệ của Tiết Bạch, Điêu Canh. Hắn đã dò la về Tiết Bạch, rất hiểu vị “tiểu cữu cữu” này của An Lộc Sơn, Tiết Bạch thì chỉ sợ còn không biết có hắn tồn tại. Điêu Canh đang ngóng về hướng đại đường, quay đầu thấy Lưu Lạc Cốc, từ trên xuống dưới đánh giá một lượt, lại lẩm bẩm một câu. “Lạc đà?” Lưu Lạc Cốc ngẩn người ra, linh cảm có gì đó không ổn. Hắn vóc người cao lớn, lại thay An Lộc Sơn ở Trường An qua lại với công khanh, dò la tin tức, quả thực có người trong thầm lặng gọi hắn là “lạc đà”, nhưng, một hộ vệ của Tiết Bạch sao lại biết? Tiết Bạch đã bắt đầu theo dõi hắn từ lúc nào? Sau lưng có tiếng bước chân vang lên, Lưu Lạc Cốc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy có bốn đại hán chạy tới, tay cầm đao, tăng tốc xông về phía hắn. Hắn đoán đây chắc chắn là người của Tiết Bạch, lén theo dõi hắn, hoặc là đang bí mật bảo vệ Tiết Bạch. Nhưng làm sao có thể? Đây là Trường An, là phủ đệ của Thượng trụ quốc Trương công, Tiết Bạch còn dám phái người giết người sao? “Các ngươi là ai?!” Kim Ngô Vệ trước cửa phủ Trương công quát lớn: “Không được lại gần!” Giây tiếp theo, một trong số những đại hán cầm đao đó lại hô lớn: “Tướng quân nhận đao! Giết chết Tiết Bạch!” Một thanh đao được ném tới, bay qua đầu đám Kim Ngô Vệ, xuyên qua cánh cổng lớn, rơi xuống chân Lưu Lạc Cốc, khiến Lưu Lạc Cốc không khỏi ngẩn người. Đại hán ngoài cửa vẫn đang la hét, giọng nói mang khẩu âm của người Hồ, nói: “Tiết Bạch dám vu oan phủ quân, tướng quân mau đi giết hắn!” Chẳng mấy chốc, bọn họ liền giao chiến với Kim Ngô Vệ đang canh gác. Lưu Lạc Cốc lúc này mới hoàn hồn khỏi sự kinh ngạc, mở miệng muốn giải thích, hét to: “Các ngươi không phải Phạm Dương…” “Đồ cẩu tặc to gan!?” Một bóng người đã lao tới, đi nhặt thanh đao dưới đất, đó là Điêu Canh. Lưu Lạc Cốc biết Điêu Canh nhặt được đao sẽ giết chết mình, không còn quan tâm đến những chuyện khác, giơ chân đá một cái, đá bay tên hán tử nhà quê này ra xa, lúc này trong đầu còn tức giận mắng “Đồ chó má, vu oan cho ta sao?!” Điêu Canh bị một cú đá văng ra, tay lại kịp nắm được thanh đao, dùng hết sức lực chém một nhát, làm bị thương bắp đùi của Lưu Lạc Cốc. Nhưng Lưu Lạc Cốc xuất thân tướng lĩnh biên quân, kinh nghiệm chiến đấu phong phú hơn, đã sải bước đuổi kịp, nhanh chóng dùng chân giẫm lên bàn tay cầm đao của Điêu Canh, bàn chân như cối xay cứ thế xoay tròn sang trái sang phải, muốn giẫm nát ngón tay đối phương. “A!” Điêu Canh đau đớn tột cùng, sức mạnh bùng lên, tay còn lại liền thò thẳng vào hạ bộ của Lưu Lạc Cốc. Hắn không xuất thân từ trong quân, sống được trên thế gian này, hoàn toàn dựa vào những thủ đoạn hèn hạ nhất. “Đi chết đi!” Lưu Lạc Cốc đau đớn, cúi người định bóp cổ Điêu Canh. “Phập.” Có người chém hắn một nhát. Hắn ngẩn người ra, quay đầu nhìn, chỉ thấy đó là một Kim Ngô Vệ, vẻ mặt hoảng loạn nhìn hắn. Bị ánh mắt hung dữ của Lưu Lạc Cốc trừng, vị Kim Ngô Vệ kia sợ hãi liên tục lùi lại, vì trên người khoác giáp, còn ngã ngửa xuống đất. “Mẹ nó.” Lưu Lạc Cốc nói, “Đã nói không phải…” “Phập.” “Phập phập phập phập.” Điêu Canh đã dùng sức rút tay ra khỏi chân Lưu Lạc Cốc, cầm thanh đao đâm tới tấp, sợ Lưu Lạc Cốc nói ra thêm lời nào. “Đồ phản tặc! Ngươi là phản tặc!” Vừa đâm, Điêu Canh vừa gân cổ gào thét. Lưu Lạc Cốc lại mở miệng, chưa kịp phát ra tiếng, máu trong miệng đã trào ra. Ý thức của hắn dần dần mờ đi, trong khoảnh khắc cận kề cái chết, hắn lại thấy có người từ hậu viện đi tới. Đó là một nam tử trẻ tuổi anh tuấn, chắc chắn là Tiết Bạch. Lần gặp này không giống với những gì Lưu Lạc Cốc tưởng tượng, hắn vốn đã nghĩ sẵn phải nói gì rồi… “Lần đầu gặp mặt, kẻ hèn này Lưu Lạc Cốc, là người mà An phủ quân lưu lại Trường An để đón tiểu cữu cữu, ngươi là muốn đi Phạm Dương, hay là ta mang đầu của ngươi đi Phạm Dương?” Nhưng, đúng là nuốt phải ruột chó, lại có kẻ dám động dao ở nơi Trường An này, quả thực là phản tặc. Mẹ nó chứ, ở Trường An mà cũng gặp phải phản tặc… “Ầm.” Một thi thể cao lớn cường tráng ngã xuống đất, ngoài cửa, bốn tên đại hán bị Kim Ngô Vệ dồn ép liên tục bại lui thấy vậy, vứt đao xuống rồi bỏ chạy. Tiết Bạch tiến lên đỡ Điêu Canh dậy, quay đầu nhìn Trương Khứ Dật, chất vấn: “Đây chính là lý do Trương công muốn giữ ta lại đây sao?!” Tiếng chất vấn này không lớn, nhưng lại sang sảng đầy khí lực. Sau chuyện này, ân oán giữa hắn và Trương Khứ Dật xem như đã chấm dứt. Hắn từng đắc tội với Trương gia, nhưng Trương gia cũng cần hắn phối hợp giải thích chuyện ngày hôm nay. Tuy nhiên, Trương Khứ Dật đang được hai tỳ nữ đỡ đứng đó, mắt trợn trừng, há miệng định nói. “Ư…” Ánh mắt Tiết Bạch ngưng lại, trơ mắt nhìn biểu cảm của Trương Khứ Dật cứng đờ lại, đôi mắt vốn đã xám xịt kia thần thái hoàn toàn biến mất. Một sinh mệnh cứ thế mà chết già, nửa điểm cũng không do con người quyết định. “A lang?!” “Tiết lang ngươi…” Có hạ nhân của Trương gia kinh hô. Trương Khứ Dật chết rồi, vậy mà lại bị Tiết Bạch một câu chất vấn làm cho tức chết? Điêu Canh nuốt nước bọt, không khỏi hoảng hốt, hắn biết kế hoạch của lang quân đã có sai sót. Giây tiếp theo, trong sân vang lên một tiếng quát giận dữ. Tiết Bạch quát lên: “An Lộc Sơn tặc tử! Dám phái người dọa ngã Trương công!” ~~ Phường Quang Đức có một am ni cô, tên là Quang Đức Tự, vốn là trạch viện của danh thần Lưu Nhân Quỹ thời Cao Tông, sau khi ông chết, nữ quyến xuất gia thành ni cô, trạch viện liền trở thành tự miếu. Trong tự miếu có một tòa tháp nhỏ, Đạt Hề Doanh Doanh đang đứng trên tháp xem mọi chuyện xảy ra ở phường Quang Đức. Đợi đến khi thấy hai bên giao chiến ở phía xa, nàng liền thổi một tiếng còi. Chẳng mấy chốc, một đội người rời khỏi Quang Đức Tự, vòng qua bao vây nơi xảy ra xung đột, đội này mới là người của Tiết Bạch, chuẩn bị thừa cơ hành động. ... Cùng lúc đó, trước cửa trạch viện của Vương Hạn đã xảy ra chém giết. Một tên tử sĩ dưới trướng Hình Tể giương cung lắp tên, nheo một mắt, nhắm vào Vương Hồng, đang định bắn. Giây tiếp theo, Vương Hạn đã một tay ấn tay hắn xuống, quát: “Không được làm thương a huynh của ta!” “Truyền lệnh xuống, không được làm thương a huynh ta.” “Giết chết Thóa Hồ!” Hình Tể liên tục hô lớn, “Giết chết Thóa Hồ!” Bên kia, Vương Hồng cũng đang la lớn, nói: “A Hạn, ngươi lập tức dừng tay! Ta biết ngươi bị người giật dây, bây giờ đầu hàng, ta còn có thể cầu xin cho ngươi!” Những lời hô hào này của đôi bên dần dần thay đổi cục diện tại hiện trường, mũi tấn công chính của các tử sĩ bắt đầu chuyển sang Dương Quốc Trung. Dương Quốc Trung vô cùng nhạy bén cảm nhận được dấu hiệu không ổn. “Quốc cữu, nguy hiểm rồi.” Dương Quang Kiều lén lút kéo Dương Quốc Trung qua, thấp giọng nói: “Hạ quan thấy huynh đệ Vương Hồng có khả năng cấu kết, nếu họ liên thủ vây giết Quốc cữu…” “Đi.” Dương Quốc Trung không chút do dự, lập tức đưa ra quyết định. “Lập tức bảo vệ ta đi!” ... Bên kia, Lão Lương, Khương Hợi bịt mặt vội vã chạy đến, mắt lạnh lùng quét qua cục diện hỗn loạn trước mặt, không hề do dự liền xông lên, nhắm vào thuộc hạ của Dương Quốc Trung mà giết. “Lưu tướng quân bảo chúng ta đến giúp!” Nghe câu hô này, Hình Tể lập tức kích động, giơ tay chỉ, hô to: “Giết chết Thóa Hồ!” “Giết Thóa Hồ!” Khương Hợi chính là nhắm vào Dương Quốc Trung. Hắn tuy không hiểu tại sao người đầu tiên trong danh sách giết người của lang quân lại là Dương Quốc Trung - người không lâu trước còn xưng huynh gọi đệ, nhưng hắn chỉ biết thi hành, tay cầm đại đao, xông vào đám đông, vung đao chém loạn xạ. Bọn sai dịch Trường An này căn bản không dám liều chết, rất nhanh đã bị đánh tan. Tuy nhiên, Khương Hợi quay đầu nhìn quanh, lại không thấy bóng dáng Dương Quốc Trung. “Mẹ nó, chạy được sao?” Lão Lương thì không vội giết người, mà khoác giáp nhanh chóng đi trong đám người hỗn loạn, mỗi khi thấy một thi thể tử sĩ dưới đất liền cúi người xuống. “Huynh đệ, còn có thể dậy không?” Trong lúc nói, Lão Lương nhanh tay đặt vài thứ vào trong ngực thi thể. Cũng không tính là thứ gì to tát, chỉ là những vật nhỏ nhặt mà Cao Sùng để lại, gửi gắm nỗi nhớ về Phạm Dương mà thôi. Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng vó ngựa vang lên, hắn không cần nhìn, chỉ cần nghe, là biết cấm quân đã đến. “Xong rồi!” Lão Lương không hề do dự kéo Khương Hợi, nói: “Rút!” Hắn vốn không có ý định mạo hiểm, bọn họ đến là để châm ngòi thổi gió. Thế là đội người này rút lui nhanh nhất, nhanh chóng rời đi. “Bắt chúng lại!” Bốn trăm kỵ binh Long Vũ quân phi nước đại đến, vị tướng lĩnh đi đầu khí thế hùng hổ, một mình đi trước. “Long Vũ quân Trung lang tướng Trần Tri Huấn tại đây! Không được để một tên tặc tử nào chạy thoát!” Lão Lương thúc giục thuộc hạ rút lui, hắn lại đột nhiên dừng bước. Vì hắn nhận ra, vị Long Vũ quân Trung lang tướng này vẫn không xem vụ mưu phản này ra gì cả, giọng nói đầy vẻ kiêu ngạo. Những người sống ở Trường An này, dường như mãi mãi không thể chấp nhận rằng Đại Đường đã loạn lạc khắp nơi. Nếu không thể quét sạch sự ngột ngạt này, hắn trở về còn có ý nghĩa gì nữa? Thế rồi, Lão Lương cúi người nhặt lấy một cây cung, giương cung lắp tên, nhắm thẳng vào vị Long Vũ quân Trung lang tướng Trần Tri Huấn đang thúc ngựa xông tới kia. Hắn nín thở tĩnh khí, không để tâm đến tốc độ của con ngựa đang phi, không để tâm đến đám người hỗn loạn xung quanh. “Vút.” Một mũi tên bắn ra, tiếng ngựa hí vang lên. “Hí!” Hình Tể quay đầu nhìn lại, kinh hãi thấy vị tướng quân khoác áo giáp vàng oai phong ngã mạnh từ trên lưng ngựa xuống, “ầm” một tiếng đập vào mặt đất. Hắn lập tức kích động, biết An đại phủ đã phái tinh nhuệ đến, lập tức tăng thêm tự tin, cổ vũ bọn tử sĩ dưới trướng hắn. “Đi, giết Trần Hi Liệt!” ~~ “Nhanh, mời đại phu, mời ngự y đến!” Tiết Bạch vẫn còn ở Trương phủ, đang lo lắng việc cứu chữa cho Trương Khứ Dật, mặc dù hắn biết rõ Trương Khứ Dật đã chết không thể chết hơn. Trong sự hỗn loạn, có một hỏa kế chạy đến, dùng giọng điệu của lại viên huyện Trường An hô: “Huyện úy, xảy ra chuyện rồi.” “Chuyện gì?” Không còn ai ngăn cản Tiết Bạch, hắn bèn bước ra khỏi Trương phủ, nghe tên hỏa kế kia ghé tai bẩm báo. “Tạm thời vẫn chưa tìm thấy Dương Quốc Trung, nhưng đã châm thêm một ngọn lửa.” “Không sao.” Tiết Bạch nói, “An toàn là quan trọng nhất.” Đối với hắn mà nói, hắn đã phá vỡ cục diện, Lý Long Cơ sẽ biết hắn mới là người đúng, không ai có thể vu oan hắn cấu kết với Vương Hồng nữa. “Đi đi.” Tiết Bạch phất tay cho thuộc hạ lui ra, quay người trở lại Trương phủ, trên mặt lại hiện lên vẻ lo lắng, quát hỏi: “Đại phu đến chưa?!” Trong lúc này, hắn nghĩ đến giấc mơ chơi ma sói của mình, nhưng thực ra ván này chỉ có một con sói, vừa giết người, vừa che giấu dã tâm mưu đồ soán vị — Đó chính là bản thân hắn. Hắn phải ẩn mình thật tốt…
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang