Mãn Đường Hoa Thải
Chương 277 : Lang nhân
Người đăng: Khuyết Vô Hoa
Ngày đăng: 13:17 08-09-2025
.
Dưới chân núi Thủ Dương, có hai nam tử đầu đội nón lá, cổ quấn vải rách đang ngồi bên vệ đường.
Tiết trời cuối tháng mười quá lạnh, họ co đầu rụt cổ, khiến người ta không nhìn rõ mặt mày, nhưng thỉnh thoảng xoay cổ, có thể thấy trên da họ có những vết sẹo bỏng kinh người.
“Lang quân cẩn thận, có người tới.”
“Ân.” Cao Thượng cúi đầu, lấy ra một chiếc hồ bính.
Hắn bị bỏng vô cùng nghiêm trọng, không còn vẻ anh tuấn như xưa. Tuy kỳ tích sống sót, nhưng vết thương khiến hắn sốt cao một trận, không còn điều khiển được ngón tay, lúc nào cũng run rẩy không ngừng.
Mất đi đôi môi, hàm răng lộ cả ra ngoài, hắn khó khăn cắn một miếng hồ bính, nhai nuốt.
Một toán người đi qua trước mặt họ, hai người đi đầu khoác áo khoác dài, oai phong lẫm liệt, chính là Lão Lương, Khương Hợi dưới trướng Tiết Bạch.
Cao Thượng ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, mãi đến khi họ thúc ngựa đi xa, mới ngẩng đầu liếc nhìn một cái, lẩm bẩm: “Bốn mươi tám người.”
“Nơi này quá nguy hiểm.”
Vết thương của Điền Càn Chân thì nhẹ hơn nhiều, chỉ có cánh tay và lưng mang theo sẹo bỏng. Đêm bị truy sát đó, hắn ở nơi lửa cháy dữ dội nhất, trèo qua tường rào kéo Cao Thượng toàn thân bốc cháy ra ngoài.
Sau đó nghỉ ngơi bốn tháng, Cao Thượng mới dần dần hồi phục, Điền Càn Chân vốn tưởng nên về Phạm Dương rồi, Cao Thượng lại định đến Trường An gặp Lưu Lạc Cốc, đi qua Yển Sư, lại dừng lại mấy ngày.
Lúc Cao Thượng lừa gạt Công Tôn Đại Nương, hoàn toàn không nghĩ đến sẽ bị người đuổi kịp, đã dùng lệnh bài và thân phận của Lưu Lạc Cốc, đó là mật thám mà An Lộc Sơn để lại Trường An dò la tin tức.
Sau khi hồi phục hắn lập tức dò hỏi, biết Trường An không có biến cố gì liền yên tâm, trong lòng biết một tấm lệnh bài cũng không chứng minh được bất cứ điều gì, tuyệt đối không thể lay chuyển được sự tin tưởng của Thánh nhân đối với Phủ quân.
Nhưng hôm nay quan sát thấy Tiết Bạch điều động binh mã, khiến hắn có một dự cảm không lành.
“Ta lo rằng Tiết Bạch điều người là nhắm vào Lưu Lạc Cốc.”
Điền Càn Chân nghệ cao gan lớn, hỏi: “Chúng ta theo sau xem thử không?”
Cao Thượng suy nghĩ, ánh mắt trước tiên nhìn về phía tây, sau đó chuyển sang phía bắc, cuối cùng nói: “Không, về Phạm Dương.”
Hắn biết rõ Tiết Bạch về Trường An chắc chắn sẽ cầm chứng cứ có được ở Yển Sư để công kích An Lộc Sơn, nhưng với tình trạng hiện tại của hắn, chỉ e không thể ngăn cản được.
Hơn nữa, ở trong quan trường Đại Đường chơi mấy trò tiểu xảo, đã không còn cần thiết nữa.
Hai người đi vào rừng, xoay người lên ngựa, trong lúc đó nón lá trên đầu Cao Thượng rơi xuống, lộ ra một khuôn mặt xấu xí, đáng sợ, hắn cảm thấy trên đầu lạnh toát, giật mình một cái.
“Lang quân đừng kinh hãi.” Điền Càn Chân vội vàng nhặt nón lá lên, an ủi: “Không ai nhận ra lang quân nữa đâu.”
~~
Trường An, Tuyên Dương Phường.
Huynh đệ nhà họ Điêu cùng Tiết Bạch dùng tảo thiện là bánh bột chiên, ngồi bên quán nhỏ, nhìn các sai dịch của huyện Vạn Niên vội vã chạy qua, trông vô cùng bận rộn.
Hiện tại ngay cả Điêu Bính cũng biết hung thủ thật sự đứng sau vụ giết Vi Hội, Nhậm Hải Xuyên là Vương Hạn, huyện Vạn Niên chỉ còn thiếu bắt được nhân chứng là sẽ ra tay. Dù sao hắn chỉ là ít thấy việc đời, chứ không ngốc, ở trong thôn còn thuộc loại thông minh.
“Vạn Niên úy hình như sắp bắt được hung thủ thật sự rồi, lang quân nếu chậm, bị cướp mất công lao thì làm sao?”
“Không sao.” Tiết Bạch nói: “Tra ra chưa chắc đã là công lao, còn phải có bản lĩnh dẹp yên cục diện mới được.”
Điêu Bính bèn suy ngẫm ý nghĩa trong lời này, Điêu Canh vừa rồi không nghe rõ, hỏi: “Còn bánh không? Đến Trường An rồi, mỗi ngày ăn tảo thiện đều không trùng lặp.”
Thong dong ăn xong tảo thiện, Tiết Bạch lại không đến huyện nha Trường An, mà đi về phía Đôn Hóa phường tìm tỷ đệ nhà họ Nhan.
Hắn đã hẹn với Nhan Yên, nhân lúc khoảng thời gian này rảnh rỗi nhất, cố gắng hết sức cùng nàng chơi nhiều hơn.
Hôm nay Vi Vân lại không có ở nhà, mấy vị trưởng bối nhà họ Nhan cũng ra ngoài, chỉ có một nữ quản sự dẫn Nhan Yên, Nhan Quần đến đại đường luyện chữ.
“A huynh đến rồi!”
Vừa thấy Tiết Bạch, mắt Nhan Yên sáng lên, lập tức đứng dậy muốn qua, lát sau lại nghĩ mình đã là đại cô nương, bèn sửa lại váy, rất thục nữ mà vạn phúc một cái, nhưng vẻ vui mừng trong mắt lại không che giấu được.
Nhan Quần ngày thường là một tiểu quân tử, nhưng lúc vui lên lại hoàn toàn không câu nệ, thúc giục tiểu đồng bên cạnh, la lớn: “Mau lên mau lên, nhân lúc a nương không có ở đây, cái nào cũng được, bày ra chơi đi, hỡi lũ cắm cờ bán đầu các ngươi!” (1)
Câu cuối cùng là một câu nói đùa mà Tiết Bạch nói trước đây, hắn rất thích, lúc chơi game phải nói đi nói lại rất nhiều lần.
Chưa đến nửa canh giờ, lúc Vi Vân trở về, Nhan Quần đang chơi rất chăm chú.
“Lũ cắm cờ bán đầu các ngươi… A nương, a! A gia?!”
Tiết Bạch quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Nhan Chân Khanh vác một bọc hành lý, phong trần mệt mỏi vội vã bước vào. Hắn vẫn luôn biết Nhan Chân Khanh sắp về, nhưng không biết ngày cụ thể.
“A gia về rồi.” Nhan Yên nở nụ cười ngọt ngào, tiến lên nói: “Sao không phái người nói trước một tiếng? Nữ nhi còn ra đón a gia.”
Nhan Chân Khanh trên mặt tuy không cười, nhưng về nhà tự nhiên vui mừng, niềm vui trên mày quét đi vẻ mệt mỏi, hắn trừng mắt nhìn Nhan Quần một cái, đáp: “Nhận được công văn liền lên đường, hà tất phải phái người nói nữa.”
Nói xong, hắn quay sang Tiết Bạch, nói: “Ngươi ở Yển Sư làm không tốt.”
“Học trò còn cần lão sư chỉ điểm thêm.”
Mọi người ngồi xuống hàn huyên, trước tiên là kể lại chuyện xa cách, nói về tình hình gần đây, Nhan Chân Khanh hiện tại từ Giám sát ngự sử thăng lên Điện trung thị ngự sử.
Sau đó, hỏi đến tình hình của Tiết Bạch ở huyện Trường An, không khỏi nhắc đến vụ án của Vi Hội.
Nhan Chân Khanh nghe xong, vuốt chòm râu bị gió thổi rối lúc đi đường, trầm ngâm nói: “Nói như vậy, Vương Hồng là vì che giấu cho Vương Hạn, mới để Giả Quý Lân giết Vi Hội? Nhưng nếu như ngươi suy đoán, Vương Hạn là trúng kế của Dương Quốc Trung, hà tất phải giết người?”
Tiết Bạch cũng đã suy nghĩ qua vấn đề này, nói: “Vâng, với thánh quyến của Vương Hồng, hoàn toàn có thể trực tiếp bẩm báo Thánh nhân, Thánh nhân biết Vương Hạn trước nay không thông minh lắm, sẽ tin hắn là bị người ta lừa gạt.”
“Ngươi nhìn nhận thế nào?”
Cũng chỉ có đối mặt với Nhan Chân Khanh, Tiết Bạch mới trực tiếp nói ra quan điểm của mình.
“Học trò cho rằng, Vương Hồng sở dĩ làm vậy, là vì Vương Hạn thật sự đã để lại một số chứng cứ phạm tội không thể giải thích rõ ràng.”
“Nếu vậy, thời cuộc lại sắp náo loạn rồi.” Nhan Chân Khanh nói: “Vụ án này còn có điểm đáng ngờ, lão phu sẽ đi hỏi Giả Quý Lân một chút.”
Lúc này, Vi Vân sai người bưng nước nóng vào, nói: “Được rồi, hai sư đồ các người, vừa gặp mặt đã nói chuyện công vụ, cũng không nói chuyện gia sự.”
Nàng muốn nói là chuyện hôn sự của Tiết Bạch và Nhan Yên, trong lúc nói chuyện vẫy tay định để Nhan Yên lui xuống.
Nhan Yên thì muốn nghe, bĩu môi, vạn phúc cáo lui, không tình nguyện mà lê bước ra ngoài.
“Gia sự.” Giọng Nhan Chân Khanh trầm xuống, nghiêm nghị hơn mấy phần, chỉ vào các món đồ chơi nhỏ trên bàn, nói: “Các ngươi không thượng nha, không đọc sách, ở đây chơi bời, biết sai chưa?!”
Nhan Yên đang dỏng tai muốn nghe xem a gia sắp xếp gia sự thế nào, nghe vậy lập tức bước nhanh hơn, thoắt một cái đã chạy ra khỏi cửa.
Nàng chạy ra ngoài xong, quay đầu nhìn Tiết Bạch, lộ ra một nụ cười hả hê.
Tiết Bạch cùng nàng đối mắt một cái, không vội không vàng hướng Nhan Chân Khanh hành lễ, nói: “Lời dạy của lão sư, học trò cảm ngộ sâu sắc, chính là ‘Sự nghiệp tinh thông nhờ chuyên cần, mà hoang phế do ham chơi; Phẩm hạnh được tạo nên từ suy xét, mà hủy hoại bởi tùy tiện’, học trò sau này nhất định sẽ ghi nhớ.”
“Sự nghiệp tinh thông nhờ chuyên cần, mà hoang phế do ham chơi; Phẩm hạnh được tạo nên từ suy xét, mà hủy hoại bởi tùy tiện.” Nhan Chân Khanh lặp lại một lần, gật đầu lia lịa, nói: “Khó cho ngươi có được suy nghĩ như vậy, nói rất hay.”
Nghe được câu hay chấn động lòng người như vậy, hắn không trách Tiết Bạch nữa.
Nhan Quần vô cùng kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Tiết Bạch, cảm thấy vạn phần bội phục, lại nghĩ đến Tiết Bạch nhẹ nhàng một câu đã thoát thân, không còn cùng y chung hoạn nạn nữa.
“Còn ngươi thì sao?!” Nhan Chân Khanh chỉ vào Nhan Quần, nghiêm mặt dạy dỗ: “Ngươi chính là cái đồ hoang phế do ham chơi.”
“Hài nhi sai rồi.”
“Vi phụ nghe nói ngươi còn đêm không ngủ, lén ra sân bắt dế, ham chơi hoang đường như vậy, sau này có thể nên người không?”
“Hài nhi…”
Nhan Quần không biết phải làm sao, nhìn về phía Tiết Bạch.
Tiết Bạch đang lực bất tòng tâm, có tỳ nữ vội vã chạy đến, bẩm báo: “A lang, phu nhân, có một vị nội quan đến tìm Tiết lang.”
Nhan Chân Khanh nhíu mày, nói: “Ngươi lại gây chuyện gì rồi?”
Vi Vân cũng biến sắc, nghĩ đến mâu thuẫn giữa Trương Khứ Dật và Tiết Bạch.
“Vị nội quan đó rất vội, nói Thánh nhân triệu Tiết lang vào cung… Chơi ma sói.”
~~
Ngô Hoài Thực không giở trò trong việc dâng bảo vật của Tiết Bạch, Lý Long Cơ rất nhanh đã cảm nhận được niềm vui của những trò chơi đó.
Hắn thông minh, cũng vốn luôn giỏi những trò tiêu khiển.
Cũng chỉ có hiện tại Đại Đường đang ở thời kỳ quốc lực đỉnh cao, thần dân đối với vị Thánh nhân này hết mực tô vẽ ca ngợi, gọi sự ham chơi là phong lưu, gọi sự hoang đường là phóng khoáng. Chỉ có Tiết Bạch biết, vận mệnh cuối cùng đã cho Lý Long Cơ một sự đánh giá công bằng.
Tiết Bạch hiện tại đã làm quan, không muốn cùng Lý Long Cơ chơi bời, chỉ phụ trách dạy dỗ, giải thích.
Thánh nhân đương nhiên không thiếu nịnh thần, bọn người Vương Chuẩn, Giả Xương đều có mặt, Dương Quốc Trung cũng không màng thể thống đại thần, chen vào trong đó.
Vị lão đạo sĩ nhỏ bé lần trước cùng Dương Quốc Trung ra khỏi cung cũng có mặt, tên là Lý Hà Chu, nghe nói thật sự có đạo pháp.
Tiệc đến giữa chừng, Cao Lực Sĩ còn bưng ra một chiếc hộp, bên trong đựng một viên đan dược, Lý Long Cơ tiện tay nhận lấy, uống cùng nước.
Tiết Bạch biết Lý Long Cơ vẫn luôn dùng đan dược, cơ mà vị Thánh nhân này trong việc luyện đan quả thực cũng có trình độ, đến nay vẫn chưa ăn ra hậu quả xấu nào.
“Đan của chân nhân luyện rất tốt, trẫm gần đây cũng cảm thấy thần thanh khí sảng.” Lý Long Cơ nuốt viên đan dược, thuận miệng dặn dò vài câu, lại lần nữa trọng thưởng cho Lý Hà Chu.
Lý Hà Chu tuy không có vẻ tiên phong đạo cốt như một số đạo trưởng, nhưng trước mặt Thánh nhân lại không có vẻ nịnh nọt, đạm nhiên đáp: “Thánh nhân quá khen rồi.”
“Hữu tướng gần đây bị bệnh, đạo trưởng nếu rảnh, có thể chữa trị cho hắn.”
“Vâng, có thể để Hữu tướng đến Huyền Đô Quan.” Lý Hà Chu đáp.
Thái độ của y bình thản, dường như ngay cả Thánh nhân, Hữu tướng cũng không quá để vào lòng.
Tiết Bạch lúc này mới biết tại sao lần này về Trường An, Lý Lâm Phủ không mời hắn gặp mặt, thì ra là bị bệnh.
Bị bệnh là một chuyện rất bình thường, Tiết Bạch lúc ở Yển Sư cũng từng bị bệnh, nhưng Lý Lâm Phủ cừu gia quá nhiều, ngay cả bị bệnh cũng không dám công khai.
~~
Hôm sau, Huyền Đô Quan.
Trong phường Sùng Nghiệp, Kim Ngô tịnh nhai, bá tánh tránh đi, vì Hữu tướng đến yết kiến Lý Hà Chu.
“Khụ khụ khụ.”
Lý Lâm Phủ khoác áo khoác dài, do Lý Tụ dìu xuống xe ngựa, hắn thực ra bệnh không nặng, chỉ là thời tiết chuyển lạnh, cộng thêm lao lực quá độ, bị cảm phong hàn. Mặt khác, hắn cũng có ý nhân lúc dưỡng bệnh để yên lặng xem Dương Quốc Trung và Vương Hồng đấu đá.
Là vì Thánh nhân quan tâm, hắn mới đến gặp Lý Hà Chu.
“Hữu tướng, Tiết Bạch cũng ở trong khách đường, có cần đuổi hắn ra ngoài không?”
“Thằng nhãi muốn đến xem trò cười của bản tướng.” Lý Lâm Phủ suy bụng ta ra bụng người, lẩm bẩm: “Hắn chỉ mong bản tướng bệnh chết, đáng tiếc phải thất vọng rồi, giữ hắn lại.”
“Vâng.”
Bước vào khách đường, quả nhiên thấy Tiết Bạch ngồi đó.
Lý Lâm Phủ bèn không để Lý Tụ dìu, sải bước đi vào, tuy bị mùi hương khói làm sặc một cái, nhưng vẫn cố nén không ho.
Hắn không để ý đến Tiết Bạch, chỉ chào hỏi với Lý Hà Chu, nói: “Bản tướng thân thể không khỏe, mạn phép xin đạo trưởng chẩn trị.”
Lý Hà Chu ánh mắt sáng rực đánh giá Lý Lâm Phủ, đáp: “Hữu tướng chẳng qua chỉ bị bệnh nhẹ, vô ngại.”
“Đa tạ đạo trưởng.”
“So với việc thỉnh thoảng bị cảm phong hàn, Hữu tướng càng nên lo lắng cho gia tiểu của mình thì hơn.”
“Ý đạo trưởng là gì?”
Lý Hà Chu nhắm mắt lại, bấm ngón tay tính toán, lẩm bẩm: “Hữu tướng còn, thì gia tộc an thái; Hữu tướng mất, thì gia môn không còn. Hiện tại sớm chuẩn bị, vẫn chưa muộn.”
“Vậy sao?” Lý Lâm Phủ lập tức lạnh mặt, liếc nhìn Tiết Bạch, ánh mắt không vui.
Lý Tụ thì kinh hãi biến sắc, vội vàng hành lễ, xin Lý Hà Chu giải cứu. Lý Hà Chu lúc này mới mở mắt, cười nói: “Chỉ là lời nói đùa thôi, Thập lang không cần để ý.”
“Đây…”
Đợi Lý Lâm Phủ rời khỏi Huyền Đô Quan, quay lại liền cho Lý Tụ một cái tát nhẹ.
“Phế vật, một tên giang hồ bịp bợm chỉ biết treo túi rết tráng dương cho Thánh nhân, ngươi lại đi cầu xin hắn? Tiết Bạch mua chuộc hắn đến lừa ngươi, thế mà cũng không nhìn ra sao?”
Lý Tụ bị một cái tát, không dám lên tiếng.
Một lúc sau, y không khỏi tò mò, hỏi: “Thế nào là ‘túi rết tráng dương’?”
Lý Lâm Phủ lười trả lời, lạnh nhạt nói: “Hỏi Thóa Hồ.”
~~
Chiều tối, Thái phủ thiếu khanh Dương Quốc Trung, Hình bộ thượng thư Tiêu Ẩn Chi, Vạn Niên huyện lệnh Phùng Dụng Chi và nhiều người khác, đều được triệu đến Hữu tướng phủ.
Lý Lâm Phủ trong lúc bệnh không tiếp khách, do Lý Tụ dẫn mọi người đến sảnh đường nói chuyện.
“Quốc cữu, ta có một vấn đề… thế nào là ‘túi rết tráng dương’?”
Dương Quốc Trung nghe vậy cười lớn, nói: “Rết bỏ đầu, chân, nghiền thành bột mịn, phối với ba phần cam thảo, ba phần cam toại, cùng mấy vị dược liệu, dùng lụa bọc lại trong túi, buộc ở háng, ba đến bảy ngày, có thể khiến cái đó của ngươi vừa to vừa dài, chiến lâu không mỏi.”
“Thật sao?”
“Thập lang thử là biết, đây là bảo bối vạn kim, tử bào này của ta cũng có một phần công lao lớn của nó.”
Nói rồi, Dương Quốc Trung quay đầu nhìn lại, thấy không có ai khác, bèn lấy ra một chiếc túi gấm đưa vào tay Lý Tụ, dặn dò: “Chuyện này vô cùng cơ mật, ta chính là dâng lên bảo vật này, mới được Thánh nhân tín nhiệm, chỉ nói rõ với Thập lang, ngay cả Tiết Bạch cũng không biết ta làm thế nào mà một bước lên mây, ngươi tự mình hưởng dụng, đừng để người khác biết.”
“Quốc cữu yên tâm, ngươi biết ta biết, tuyệt không lọt vào tai người thứ ba.”
Lý Tụ có chút cảm động, nhận lấy chiếc túi gấm xem, thấy trên đó có vài vết ố vàng. Thói quen của con cháu thế gia của hắn lại phát tác, không khỏi lộ ra vẻ khó xử.
“Đây là… đã dùng qua?”
“Ấy, chỉ là thuốc thấm ra thôi.” Dương Quốc Trung nói: “Còn có công pháp, ta dạy ngươi.”
“Pháp môn vạn kim như vậy, Quốc cữu bằng lòng truyền dạy hết sao?”
“Thập lang và ta tuy không phải huynh đệ, nhưng tình thân còn hơn cả huynh đệ!”
Cơn bệnh này của Lý Lâm Phủ, đã khiến một số người nhận ra tầm quan trọng của Lý Tụ, Dương Quốc Trung không chút keo kiệt, nói: “Sau khi dùng thuốc, tập trung ý thức giữ khí ở đan điền, ngồi thẳng người, tồn thần định khí, nuốt nước bọt rồi thở ra, dùng ý niệm dẫn khí trầm xuống đan điền cho đến chỗ then chốt, như vậy hơn ba mươi chu thiên, sau đó nắm chặt bàn tay, vỗ hai bên đùi, mỗi bên chín chín tám mươi mốt lần.”
Bộ công pháp này, Dương Quốc Trung thuộc lòng. Hắn đã hoàn toàn nắm rõ, ở Đại Đường này, phương pháp thăng quan nhanh nhất là gì.
“Sau hai mươi mốt ngày, quan sát thấy hình thái hoàn mỹ, vươn ra dài rộng, sẫm màu cứng cáp, thô không thể tả, thì không cần dùng thuốc để cố định nguyên dương nữa, đã có thể ‘nhập lô giao chiến’, trăm trận trăm thắng mà không mệt mỏi.”
Hai người bàn xong chuyện này, vào đại đường, chỉ thấy Tiêu Ẩn Chi, Phùng Dụng Chi, Dương Quang Kiều và những người khác đều đã ở đó đợi rồi.
“Quốc cữu.”
“Hữu tướng không nghe nữa, nói đi.”
“Vâng.” Phùng Dụng Chi hành lễ nói: “Huyện Vạn Niên đã có được nhân chứng, vật chứng Vương Hạn sai sử gia bộc giết người, chỉ cần ra lệnh, bất cứ lúc nào cũng có thể bắt Vương Hạn.”
Dương Quốc Trung lại quay sang Dương Quang Kiều, hỏi: “Bên ngươi thì sao?”
“Hồi Quốc cữu, Vương Hồng và Tiết Bạch đã gặp mặt rồi, chắc chắn là định hợp tác đổ tội lên đầu An Lộc Sơn.”
“Hảo!” Dương Quốc Trung ngẩng cao đầu nói: “Ta sẽ đem chứng cứ dâng lên Thánh nhân, do Thánh nhân tự mình hạ chỉ, bắt giữ Vương Hạn.”
Sau khi đăng thượng cao vị, đây là lần đầu tiên hắn bày mưu đối phó với trọng thần trong triều, vừa đắc ý lại vừa căng thẳng.
“Các ngươi yên tâm, Vương Hạn thật sự muốn tạo phản, không phải ta vu oan cho hắn. Nói ra, các ngươi có lẽ không tin, lúc Nhậm Hải Xuyên nói với ta, ta cũng giật mình kinh ngạc, Vương Hạn người này, ha, có thể nói là ‘Phi bỉ tầm thường’…” (không thể so sánh với những thứ bình thường được)
~~
Hôm sau là ngày mồng một tháng mười một.
Tiết Bạch đến Đại Đường này vào tháng mười một năm Thiên Bảo thứ năm, thoáng chốc đã ba năm.
Hắn từ trong phòng đi ra, nghe gió thổi vang lên tiếng chuông ở góc mái hiên, cảm thấy một trận lạnh lẽo, lẩm bẩm: “Sắp có tuyết rồi.”
Theo tin tức hắn nhận được, Thôi Hữu Phủ lại bắt được thêm mấy nhân chứng quan trọng, hắn dự cảm hôm nay Trường An lại sắp xảy ra một vụ án lớn.
Đến tiền viện, huynh đệ họ Điêu đã chuẩn bị xong ngựa, bọn họ định đến Đôn Hóa phường đón Nhan Chân Khanh, cùng nhau đến huyện nha Trường An lại tìm Giả Quý Lân nói chuyện một chút. Tảo thiện thì ăn mì thịt dê gần huyện nha Trường An.
Còn chưa xuất phát, sáng sớm tinh mơ, lại có một toán người đã đợi ngoài cửa Tiết phủ, không ngờ là người do Trương Khứ Dật phái tới.
“Tiết huyện úy về kinh lâu như vậy, không định cho Trương gia một lời giải thích sao?”
“Không biết Trương công có gì phân phó?”
“Không làm khó Tiết huyện úy, theo chúng ta đi gặp a lang là được, hoàng thân quốc thích, chút thể diện này chắc hẳn vẫn có chứ?”
Tiết Bạch đoán rằng, Trương Khứ Dật chọn hôm nay muốn gặp mình, chắc không phải là trùng hợp.
Hắn bèn gọi Điêu Bính qua, nhỏ giọng dặn dò: “Ngươi đi nói với lão sư một tiếng, rồi theo ngài ấy đến huyện nha Trường An, ta đến Trương phủ một chuyến.”
“Lang quân có thể sẽ gặp nguy hiểm?”
“Đây là Trường An, có Điêu Canh hộ tống ta là đủ rồi.”
Điêu Canh vỗ ngực, ngẩng cao đầu.
…
Bàn Chính phường, trước Thượng trụ quốc phủ có Kim Ngô Vệ đứng gác.
Tiết Bạch bước vào đại đường, chỉ thấy Trương Khứ Dật đang ngồi trên một chiếc ghế dài, trên người đắp một tấm chăn dày, mặt mày xám xịt.
Trương Khứ Dật là em họ của Lý Long Cơ, năm nay mới năm mươi bảy tuổi, trông thân thể lại kém xa Lý Long Cơ.
“Mấy nữ nhi, nữ tế của lão phu giao thiệp nhiều với Tiết lang, lão phu lại ít có cơ hội kết giao với Tiết lang, hôm nay cuối cùng cũng gặp được.”
“Có thể chiêm ngưỡng Trương công, là vinh hạnh của ta.”
“Ngươi đoán xem, lão phu tìm ngươi đến, là vì chuyện gì?”
Tiết Bạch nói: “Ta ở Yển Sư, hành sự lỗ mãng, mượn danh Trương gia, hủy hoại danh dự của Trương tam nương tử, đáng lẽ phải đến Trương gia nhận lỗi.” (nương tử: chỉ tiểu thư, cô nương, phu nhân tùy lứa tuổi)
“Ngươi còn biết.” Trương Khứ Dật cố gắng gượng dậy, một động tác đơn giản cũng có vẻ vô cùng khó khăn, “Ngươi đắc tội với Trương gia, định bồi tội thế nào?”
“Không biết Trương công có yêu cầu gì?”
Trương Khứ Dật đã sớm chuẩn bị, không chút vòng vo, nói: “Hủy hôn với Nhan gia, cưới tam nương nhà ta.”
“Xin thứ cho không thể tuân mệnh.”
“Khụ khụ khụ… Lão phu sở dĩ hôm nay triệu ngươi đến, không phải để thương lượng với ngươi. Ngươi là người thông minh, nên biết mình lại gặp rắc rối rồi.”
Tiết Bạch hỏi: “Vụ án Vi Hội? Các ngươi định trừ khử Vương Hồng, nhân tiện trừ khử cả ta?”
“Không phải chúng ta.” Trương Khứ Dật lắc đầu, “Lão phu cả đời này, ngoài việc chọn nữ tế, chưa từng tham gia vào tranh giành quyền lực, lão phu vinh hoa phú quý, sinh ra đã là quý tộc, không cần phải trừ khử ai cả.”
“Nhưng Trương công biết rõ?”
“Có người đã tìm lão phu, hy vọng lão phu giúp một tay trừ khử ngươi, nhưng lão phu tiếc tài, càng muốn ngươi làm nữ tế của Trương gia.”
Tiết Bạch nói: “Ai?”
Trên khuôn mặt xám xịt của Trương Khứ Dật hiện lên nụ cười, ý tứ rất rõ ràng, Tiết Bạch đã không đồng ý yêu cầu của hắn, hắn đương nhiên sẽ không trả lời câu hỏi của Tiết Bạch.
“Thái tử lương đệ hoài thai mười tháng, chẳng mấy chốc sẽ sinh.”
Trong triều không mấy ai biết, Lý Hanh, Trương Đinh bị giam lỏng trong cung, còn sinh được một hài tử.
Trương Khứ Dật suy ngẫm, lẩm bẩm: “Nếu là một nam hài, lão phu hy vọng có người có thể giúp đỡ nó. Ngươi là người có dã tâm, có thể cưới tam nương.”
“Vừa rồi đã nói rồi, xin thứ cho không thể tuân mệnh.”
“Tùy ngươi cân nhắc, ngươi đắc tội với quá nhiều người, Dương Tiêm vừa chết, con đường của ngươi trên triều đường sau này sẽ rất khó đi, phải kết giao với một phe, hóa giải hiềm khích.”
Tiết Bạch thực ra có thể từ những lời này mơ hồ đoán ra được một chút, hơn nữa hắn tin những gì Trương Khứ Dật nói.
Trương Khứ Dật tuy có mâu thuẫn với hắn, nhưng không tham gia vào vụ án lần này.
Vậy thì, có thể dồn Vương Hồng đến bước đường này, sói không chỉ có một.
Rõ ràng còn có người đang phối hợp với Dương Quốc Trung, như vậy, mới có thể đảm bảo vào thời khắc quan trọng sẽ hãm hại cả hắn Tiết Bạch và Vương Hồng.
Giả Quý Lân, vị trạng nguyên này, thì ra không hồ đồ như vẻ bề ngoài.
~~
Huyện nha Trường An.
Trong lệnh giải, Nhan Chân Khanh liếc nhìn pho tượng Tống Tử Quan Âm, chỉ thấy trên lư vẫn còn một nén hương đang cháy.
“Hành thiện của huyện lệnh còn chưa đủ sao?”
“Không nhắc nữa.” Giả Quý Lân xua tay, cười khổ: “Có lẽ là mệnh trời đã định, cả đời này của ta cái nên có đều có rồi, cái không có thì không cưỡng cầu nữa.”
“Hôm nay đến, ta muốn hỏi về vụ án Vi Hội.” Nhan Chân Khanh nói.
“Đây lại là một chuyện bất đắc dĩ, ta phụng mệnh hành sự, không ngờ lại rước phải đại phiền phức, vẫn là Tiết lang nhắc nhở ta…”
“Huyện lệnh xuất thân là trạng nguyên.”
Nhan Chân Khanh ngắt lời một câu, lại nói: “Nể tình cùng làm việc, đôi bên không giấu giếm nhau thế nào? Huyện lệnh là cố ý giết Vi Hội, hãm hại Vương Hồng?”
Giả Quý Lân đờ đẫn trong giây lát, thở dài một hơi, sắc mặt ngược lại thả lỏng hơn.
“Phải.”
“Vì sao?”
“Vương Hồng tuyệt không phải người tốt, gọi là kẻ thập ác bất xá nhất Đại Đường cũng không ngoa, trừ khử hắn, cũng là một trong những việc thiện của ta.” (thập ác bất xá ~ tội ác tày trời)
Nhan Chân Khanh nhìn Giả Quý Lân một lúc, tin rằng một phần nguyên nhân này là thật, nhưng nguyên nhân tuyệt không chỉ có thế.
“Là Lý Lâm Phủ bảo ngươi làm vậy?”
“Thanh Thần những năm gần đây không ở Trường An, không biết tình hình trong triều đã khác rồi.” Giả Quý Lân nói: “Hữu tướng chỉ làm một việc, đó là tiến cử Dương Quốc Trung thay thế Dương Tiêm. Một là, Dương Quốc Trung là Thóa Hồ từng ngậm đờm của hắn, sẽ không có mối đe dọa lớn hơn đối với tướng vị so với Dương Tiêm; hai là, có thể khiến Dương đảng tan rã, quỷ kế của Tiết Bạch không thể thi triển được nữa; ba là, Dương Quốc Trung một khi thượng vị, tất sẽ điên cuồng cắn xé Vương Hồng, những năm nay, thế lực của Vương Hồng ngày càng lớn, quả thực đã uy hiếp đến Hữu tướng.”
Nói rồi, hắn hỏi ngược lại: “Nhìn ra chưa? Hữu tướng so với trước đây có chút khác biệt rồi.”
“Tác Đấu Kê không còn hiếu chiến?” Nhan Chân Khanh nói.
Lý Lâm Phủ vẫn hiếu chiến, đấu đổ Vương Hồng, chỉ e còn muốn đấu Dương Quốc Trung. Nhưng quả thực so với trước đây có một chút khác biệt, nhuệ khí không bằng trước đây.
“Lần này, Hữu tướng dùng là kế sách lấy tĩnh chế động, tọa khán lưỡng hổ tương tranh.” Giả Quý Lân nói: “Hữu tướng bảo ta phối hợp với Dương Quốc Trung, nhưng… ta thấy triều đình này, tương lai thật sự sẽ do Dương Quốc Trung chấp chính đó.”
“Không xem trọng Vương Hồng?”
Giả Quý Lân lắc đầu, nói: “Thanh Thần đoán xem, tại sao ta lại từ bỏ Vương Hồng? Hắn là Ngự sử đại phu, Kinh triệu doãn, là quan trưởng của ta, những năm nay ta luôn nghe lệnh của hắn mà hành sự.”
“Ngươi vừa nói, hắn thập ác bất xá.”
“Phải đấy, hắn ngay cả gia quyến của binh sĩ tử trận cũng bóc lột, tội ác tày trời. Nhưng, nực cười là, hắn đối với vị đệ đệ ngốc nghếch, vị nhi tử ngu dốt của mình lại vô cùng mềm lòng.” Giả Quý Lân nói: “Chuyện của Vi Hội, ta liền nhìn thấu hắn, hắn bảo ta dọa Vi Hội một chút, để Vi Hội ngậm miệng. Lúc đó ta đã khuyên hắn, chỉ cần bỏ Vương Hạn, hắn sẽ không có bất kỳ sơ hở nào.”
Nhan Chân Khanh tuy khinh bỉ, vẫn nói: “Không sai, với thánh quyến của Vương Hồng, Vương Hạn, Vương Chuẩn là điểm yếu duy nhất của hắn.”
“Danh tiếng bại hoại đến mức đó rồi, lại mềm lòng trong chuyện này, lúc đó ta liền biết, hắn nhất định không đấu lại được Hữu tướng và Dương Quốc Trung.” Giả Quý Lân nói: “Thế là, ta cố ý để Ngụy Sưởng giết Vi Hội, cố ý cho người báo tin, để Vương Diêu vào cung cáo trạng, cố ý không dập tắt việc Vương Diêu gây rối, chính là để cho tội của Vương Hạn không thể che giấu được nữa.”
“Hắn phạm tội gì?”
“Hắn để Nhậm Hải Xuyên bói cho hắn một quẻ, xem hắn có khí chất của hoàng đế không; hắn nuôi dưỡng tử sĩ, mưu đồ bất chính; thích sát ở Ly Sơn, những yêu tặc đó vào Hoa Thanh Cung, quả thực có liên quan đến hắn; hắn còn muốn dẫn Nhậm Hải Xuyên vào cung, đầu độc chết Thánh nhân.”
Nhan Chân Khanh không hiểu, hỏi: “Cớ gì lại như thế? Ai đã xúi giục hắn làm vậy?”
“Không có ai, Dương Quốc Trung cũng rất kinh ngạc.”
“Chắc chắn có người xúi giục hắn.”
“Bất kể thế nào, vụ án này không phải là vu oan, việc chúng ta làm chỉ là làm lớn chuyện, để Vương Hồng, vị Kinh triệu doãn này, không thể bao che cho hắn nữa.”
Nhan Chân Khanh nhíu mày suy nghĩ, lại hỏi: “Còn Tiết Bạch thì sao?”
“Tiết Bạch đắc tội với An Lộc Sơn, gần như đến mức không chết không thôi rồi, người của An Lộc Sơn ở lại Trường An đã hợp tác với Dương Quốc Trung, sẽ vu oan Tiết Bạch cấu kết với Vương Hồng, cùng nhau trừ khử.”
“Người này là ai?”
“Hẳn là tên… Lưu Lạc Cốc, người này tuy không có quan chức, nhưng qua lại với các quan lại quyền quý ở Trường An, ra vào phủ đệ công khanh không bị cấm.”
Nói xong, Giả Quý Lân mệt mỏi xoa đầu, nói: “Những gì ta biết chỉ có bấy nhiêu thôi, làm huyện lệnh phụ quách không dễ chút nào. Ta tin vào nhân phẩm của Thanh Thần, những lời hôm nay, tuyệt đối không được nói là ta nói cho ngươi biết.”
“Yên tâm.”
Nhan Chân Khanh đã có được tin tức muốn biết, đứng dậy, sau đó lại hỏi: “Các ngươi khi nào sẽ ra tay với Vương Hồng?”
“Thanh Thần về tuy kịp thời, nhưng không làm được gì nữa rồi.” Giả Quý Lân nói: “Chính là hôm nay, Dương Quốc Trung đã vào cung rồi.”
~~
“Dương Quốc Trung đã vào cung rồi.” Trương Khứ Dật nhìn Tiết Bạch, chậm rãi nói: “Vương Hồng trước khi chết lại còn kéo ngươi lên thuyền, hợp lực đối phó An Lộc Sơn. Tình cảnh của ngươi rất nguy hiểm, mà ngươi hiện tại đang ở trong phủ của lão phu, không làm được gì cả.”
Hắn dừng lại một chút, lại nói: “Nhưng ngươi ở trong phủ của lão phu, lại vừa hay có thể tự cứu mạng.”
Tiết Bạch nói: “Nhưng ta nói với Thánh nhân là sự thật, An Lộc Sơn thật sự muốn tạo phản.”
Trương Khứ Dật nhìn rất thấu đáo, thở dài: “Nhưng, cũng chỉ là những lý do để bè phái công kích nhau thôi, ai mà thật sự có thể tạo phản được chứ?”
“Phải đó.”
Tiết Bạch thầm nghĩ, mấy năm nay từ Vi Kiên, Hoàng Phủ Duy Minh, Dương Thận Căng, mãi cho đến Vương Hạn, đại tội mưu phản đã định hết lần này đến lần khác, nhưng các trọng thần trong triều lại không có gan như yêu tặc trong dân gian, mỗi lần đều là chỉ nói không làm, không khí quá ngột ngạt…
__________________
(1) Cắm cờ bán đầu: Nguyên gốc, câu này chỉ việc người bán thời xưa khi giao dịch ngoài chợ thường cắm một biển cỏ lên các món hàng (như nô lệ hoặc gia súc) để làm dấu hiệu. Quan Vũ đã dùng hình ảnh này để ví Nhan Lương yếu ớt không chịu nổi một đòn, chẳng khác nào đang tự rao bán tính mạng của mình.
.
Bình luận truyện