Mãn Đường Hoa Thải

Chương 259 : Vung cuốc

Người đăng: Khuyết Vô Hoa

Ngày đăng: 13:46 24-08-2025

.
“Huyện úy nói đến mùa thu, thuế phải nộp sẽ ít hơn một nửa so với năm ngoái, ngươi tin không?” “Ta chưa từng nghĩ tới.” “Ta không tin.” Người nông dân đang nói tên là Quan A Mạch, cách đây không lâu đã bán mảnh ruộng thuê cho Tống gia, hiện đang ở tạm trong nhà tranh của người bạn cùng thôn là Lưu Tài. Hắn sở dĩ không tin Tiết Bạch, là vì a gia của hắn trước đây cũng từng là đào hộ, sau đó Vũ Văn Dung thực hiện chính sách “kết hộ” triều đình từng hứa hẹn “lục niên khởi khoa” tức là miễn tô dung điều sáu năm cho các nông hộ mới nhập tịch, nhưng mùa màng năm thứ ba còn chưa thu hoạch, đã bị triều đình thu thuế nặng. Quan A Mạch nhớ rõ những nếp nhăn sâu hoắm, đôi mày sầu khổ trên mặt a gia, nhưng lại không kể lại được ngọn ngành câu chuyện. “Có ruộng thì cứ trồng thôi.” Lưu Tài gặm móng tay, cảm thấy đầu ngón tay có vị mặn, mút mút, có lẽ vì vị mặn khiến hắn tỉnh táo hơn một chút, hắn lại lẩm bẩm một câu, “Ta tin Huyện úy.” A gia của hắn vốn định đặt tên cho hắn là 留财 (Lưu Tài) với ngụ ý "giữ lại của cải". Nào ngờ tiểu lại trong huyện lười viết nhiều nét, thế là cứ thế ghi đại thành 刘财 (Lưu Tài - phát tài) cho xong chuyện. Quan A Mạch hỏi: “Đợi lúc nông nhàn, ngươi có đến huyện bán rau không?” Thực ra mười quan tiền đồng mà Tống gia đưa lúc mua đất, Quan A Mạch không tiêu hết, mà giấu đi phần lớn, chôn ngay dưới đống phân sau sân nhà Lưu Tài. Đột nhiên, có người đẩy cửa bước vào. Quan A Mạch vội vàng đứng dậy, gọi: “Quách Tam Thập Ngũ Lang.” “Lưu Tài, ngươi chiếm ruộng của Quách gia biết không?!” “Ta không… là Huyện úy chia cho ta…” “Mẹ kiếp, còn ở đây 'Huyện úy, Huyện úy' với ta à, úy mẹ ngươi, mau giao tô khế mà huyện thự cấp cho ngươi ra đây rồi cút đi!” “Đã cày ruộng, hạt giống cũng gieo xuống rồi…” Lưu Tài còn đang nói, liền bị một bạt tai đánh ngã lăn ra đất. Quách Tam Thập Ngũ nói: “Ngươi đi tiểu trên đất của Quách gia, có phải cũng định nói đất là của ngươi không?!” Ngược lại là quản sự của Quách gia đi theo lại khá tử tế, vẻ mặt hòa nhã tiến lên đỡ Lưu Tài dậy, cười nói: “Tiểu lang quân nhà ta nói năng thẳng thắn, thực ra biết cái khó của ngươi, nếu thiếu ăn, cứ đến Quách gia giúp trồng trọt, đảm bảo cả nhà ngươi sống sót.” Những tình huống này hoàn toàn vượt ngoài phạm vi mà một nông dân chưa từng thấy sự đời có thể đối phó, Lưu Tài còn đang ngây người, một tờ thân khế đã được đưa đến trước mắt hắn. “Điểm chỉ đi, sau này ngươi vẫn trồng trọt ở đây, Quách gia nuôi ngươi.” “Ta không biết chữ.” “Cần mẹ gì ngươi biết chữ?!” Quách Tam Thập Ngũ mất kiên nhẫn nói: “Nhanh lên.” Quan A Mạch có kinh nghiệm hơn một chút, ngẩng đầu nhìn qua, thấy Quách gia mang theo rất nhiều bộ khúc, người đông thế mạnh. Hắn bèn gật đầu khom lưng lẻn ra ngoài, miệng nói: “Tiểu nhân không có ruộng, không có ruộng.” Ra khỏi nhà, hắn trước tiên chạy ra ngoài, vội vã chạy qua rìa ruộng, một tay kéo lấy một người đồng hương cũng đang hoảng hốt chạy. “Vợ con của A Tài đang ở xưởng dệt? Mau bảo các nàng đừng về vội!” “Xưởng dệt cũng đánh nhau rồi!” “Sao thế?” “Đại hộ bắt đào nô, đánh nhau rồi, có người chết rồi!” Quan A Mạch vì vợ con mình cũng ở xưởng dệt, nhất thời tâm thần rối loạn, hỏi: “Ai chết?” “Tiết soái đầu không cho đại hộ bắt người, đã giết người rồi…” Quan A Mạch hơi yên tâm, vợ hắn trông xấu xí, chắc là không sao. Hắn chỉ cảm thấy tình hình này càng lúc càng giống năm xưa lúc a gia đột nhiên bị thúc thuế, quan phủ lại thay đổi rồi. Cũng may là đầu óc linh hoạt, nhân lúc Tiết huyện úy còn ở đó, đã bán được ruộng với giá tốt. Đợi Quách Tam Thập Ngũ Lang dẫn người lôi Lưu Tài đến nhà tiếp theo, hắn liền mò lại vào đống phân sau sân nhà Lưu Tài, cầm cuốc lên đào. Cái cuốc này là do Tiết huyện úy rèn rồi phát xuống, dùng rất thuận tay, một lúc đã đào được một cái hố sâu, “keng” một tiếng, Quan A Mạch sợ làm hỏng cuốc, hỏng tiền, cũng không ngại bẩn, trực tiếp dùng tay đào, lôi ra một bao tải lớn. Hắn không quan tâm đến chuyện khác, ôm túi tiền nặng trịch chạy đi. “Ái da!” Đột nhiên hai cây gậy thò ra, ngáng chân hắn ngã, là mấy bộ khúc của Quách gia, đã theo dõi hắn từ lâu. Tiền đồng loảng xoảng rơi đầy đất. “Tam Thập Ngũ Lang, có trộm!” “Ta không phải trộm… đây là đồ của ta…” “Đào từ đất của chủ gia ta ra, có thể là đồ của ngươi sao?” “Thật sự là của ta, ta bán ruộng, Tống quản sự đưa cho ta, không tin ngươi hỏi ngài ấy…” “Ruộng ngươi bán cũng là ruộng của chủ gia ta, còn nữa, Tống quản sự đang cùng Tam Thập Ngũ Lang bàn chuyện, ngươi nói dối sẽ bị vạch trần ngay lập tức.” Đám bộ khúc của Quách gia thu dọn tiền, xách lên định đi. Quan A Mạch vội vàng lao tới ôm lấy túi vải, hét lớn: “Thật sự là tiền của ta! Tống quản sự ở ngay đó, các ngươi hỏi ngài ấy đi!” “…” Tống Thiêm Thọ đang cùng Quách Tam Thập Ngũ Lang bàn bạc việc phân chia địa giới, bao gồm cả việc phân chia mảnh đất hoang do Tiết Bạch mới khai khẩn thế nào, hiện tại mầm đã mọc trên ruộng, bàn tốt bàn xấu, một năm có thể chênh lệch đến vạn thạch lương thực. Đột nhiên nghe thấy tiếng cãi vã, cả hai đều quay đầu nhìn qua. Tống Thiêm Thọ nhận ra đó là người nông dân mà cách đây không lâu hắn đã bỏ tiền mua ruộng thuê từ tay người đó, thầm nghĩ xui xẻo, lúc đó tuy là để thăm dò Tiết Bạch, nhưng nể mặt Tiết Bạch nên ra giá khá cao, hơn nữa, Tiết Bạch quả thực đã cho nông hộ chỗ dựa, không có nhiều tiền họ sẽ không bán. Bây giờ lại trở thành trò cười. Lúc này, Tống Thiêm Thọ chỉ cần mở miệng, có lẽ có thể đòi lại tiền, nhưng hắn lại không muốn làm chậm trễ việc bàn bạc phân chia ruộng đất với Quách gia. “Tiếp tục bàn đi, Quách gia dẫn sói vào nhà, bây giờ lại còn muốn lấy lại ruộng đất cũ, vậy thì tân điền đừng động vào nữa.” “Quách gia tổn thất lớn nhất.” Sắc mặt Quách Tam Thập Ngũ Lang nghiêm túc hơn một chút, giơ tay vẫy, để bộ khúc đuổi Quan A Mạch đi, đừng làm ồn đến đại sự của hắn. “Tiền của ta! Của ta!” “Đừng ồn, mau lôi xuống.” Quan A Mạch ôm chặt cái bọc đó không chịu buông tay, hét lớn: “Tống quản sự, tiền ngài đưa cho ta…” Nhưng hắn càng hét, bộ khúc của Quách gia càng dùng sức lôi hắn xuống, “Bịch” một tiếng gậy đánh vào đầu hắn. “Tống quản sự!” Quan A Mạch đã không còn để ý đến cơn đau nữa, mất đi số tiền này, cả nhà hắn thật sự không còn đường sống, thế là ôm chặt lấy túi tiền, không ngừng gọi Tống Thiêm Thọ. Từng gậy từng gậy giáng xuống người hắn, hắn thật sự không hiểu, tại sao rõ ràng gần như vậy mà Tống quản sự không chịu nói giúp hắn một câu? “Tống quản sự…” “Thịch.” Tiếng gậy đánh vào da thịt vang lên một cách trầm đục, Quan A Mạch đến cuối cùng ngay cả chuyện tiền bạc cũng quên mất, chỉ trừng mắt nhìn bóng dáng Tống quản sự, muốn xem rốt cuộc hắn có quay đầu lại không. Không có. Hắn thật sự không đáng để đối phương liếc nhìn lấy một lần. “Chết rồi?” “Chết tiệt! Chết không buông tay.” “Chôn đi, hắn là đào hộ, ai biết hắn đi đâu đâu.” Bên kia, sắc mặt Tống Thiêm Thọ cũng nghiêm lại. “Kênh nước là do Tiết Bạch dùng tiền của Tống gia đào, tân điền phải thuộc về Tống gia!” “Mảnh đất đó năm mươi năm trước thuộc về Quách gia rồi.” Quách Tam Thập Ngũ Lang quát: “Mộ tổ của nhà ta còn ở trên đó!” … Ngay hôm đó, Quan A Mạch bị chôn, chôn ngay gần mảnh ruộng. Trên ruộng, một mạ non cũng đã vươn lên khỏi mặt đất, nó cùng với mảnh đất đã nuôi dưỡng nó, đều thuộc về nhà đại hộ. ~~ “Mạ non đã mọc rồi, dựa vào đâu mà chiếm ruộng của chúng ta?!” “Mảnh đất này vốn không phải của các ngươi!” Ở phía tây Hồi Quách Trấn, các cao môn đại hộ lại gặp phải sự kháng cự vô cùng lớn, những nông dân của Tế Dân Xã được Tiết Bạch thu nhận cả một mùa đông đã tập hợp lại, vô cùng đoàn kết. “Nơi đây vốn là đất hoang, vì huyện đã hứa cho Tống gia khai hoang, Tống gia mới bỏ tiền đào con kênh này. Tiết huyện úy không nói rõ với các ngươi, mới để các ngươi chiếm đất. Các ngươi ăn lương thực của Tống gia, chiếm ruộng của Tống gia, có lý không? Không nói đâu xa, kênh nước còn chưa đào xong, bây giờ dừng lại, mùa hè các ngươi có nước tưới ruộng không?!” “Nói gì cũng vô ích, cẩu đại hộ muốn cướp ruộng của chúng ta, không thể được!” “Huyện thự đã lên tiếng rồi, các ngươi muốn chống lại triều đình sao? Muốn tạo phản sao?!” “Chúng ta muốn Tiết huyện úy trở về!” Người dẫn đầu đến chiếm đất là Tống Miễn, Quách Hoán, nhưng cả hai không ra mặt nói chuyện, chỉ ngồi trên xe ngựa quan sát. Tống Miễn vội vàng lập công để tỏ rõ lập trường với gia tộc, không ngừng thúc giục bộ khúc uy hiếp nông dân. Quách Hoán thì có chút lơ đãng, ngẩng đầu nhìn ngôi mộ tổ ở xa, cảm thấy mình lười biếng không muốn thay gia tộc lo liệu việc chiếm đoạt ruộng đất nữa. Không phải là hắn theo Tiết Bạch mấy ngày phẩm đức đã cao hơn, mà là vết thương trong lòng vẫn chưa lành. Gần đây hắn đang nghĩ, tận tâm tận lực vì những người này mưu lợi có ích gì? Cái gọi là phân chia lợi ích, lợi ích là thứ dễ thay đổi nhất, quan hệ lợi ích là thứ không bền vững nhất… đây là điều phải tự mình trải qua mới biết. Trước đây hắn luôn cho rằng sau khi mình chết, những trạch viện, tiền tài đó đều có thể để lại cho vợ con, không, trong nháy mắt đã bị nuốt sạch, người đến nuốt đầu tiên lại là người thân trong gia tộc đã được hắn giúp đỡ nhiều nhất. Đột nhiên, tiếng quát lớn kéo Quách Hoán ra khỏi dòng suy tư. “Tới đây, đánh!” “Các ngươi đây là tạo phản biết không?!” “Giết ta đi!” “…” Trong Tế Dân Xã, người hét to nhất là một nông phu tên Triệu Dư Lương, lúc này hắn vẫn là một nông phu, nhưng lại đứng bên cạnh Tiết Tiệm, chìa đầu ra trước mặt đám bộ khúc. “Có bản lĩnh thì đánh ta một cái!” Bồn Nhi cầm một cái liềm bảo vệ bên cạnh Triệu Dư Lương, theo đó hét lớn: “Kẻ nào dám động thử xem?!” Bên họ khí thế không yếu, ngược lại khiến đối phương có chút do dự. “Hay là cứ dạy cho đám điêu dân này một bài học?” Tống Miễn nhìn đối diện có hơn một trăm đại hán, hơn nữa không giống những nông dân khác chỉ biết vâng dạ, bèn hỏi Quách Hoán: “Quách lục sự nói xem nên làm thế nào?” “Không vội.” Quách Hoán nói: “Cắt nguồn nước của họ, vây vài ngày, họ tự nhiên sẽ nhụt chí.” Hai người bèn để lại bộ khúc, tạm thời về huyện thành bàn bạc với mọi người. Các đại hộ khác như Thôi gia, Trịnh gia cũng bỏ tiền chia chác ruộng đất của Quách gia, hiện tại phải trả lại cho Quách gia, tự nhiên phải bù đắp tổn thất, vì thế hai ngày nay đều rất bận rộn. Thôi gia hôm nay chiếm mấy khoảnh ruộng ở bờ nam Y Thủy, đó là nơi đã muốn chiếm từ lâu, vì Tiết Bạch thanh tra ruộng đất mà bị trì hoãn. Nếu Tiết Bạch thật sự mời được Hữu Tướng Phủ ra mặt, họ càng phải sớm định đoạt chuyện ruộng đất, đến lúc đó pháp bất trách chúng, cũng chỉ có thể thừa nhận những mảnh đất đó là của bọn họ. Duy chỉ không ngờ, sẽ gặp phải sự kháng cự đoàn kết của Tế Dân Xã. “Chuyện này không thể kéo dài nữa, sẽ khiến điêu dân nhao nhao noi theo.” “Đơn giản, các nhà tập hợp bộ khúc lại, ban đêm bắt hết bọn chúng.” “Có cần thiết không?” Quách Hoán nói, “Cứ theo cách thông thường, tốn thêm chút thời gian cũng…” “Hôm nay Tiết Tiệm ở xưởng dệt giết người, sợ là muốn tăng thanh thế.” “Tào công thì sao? Tào công đều đứng về phía Tiết Bạch.” “Trên vận hà đang bận, đã đi một nửa. Còn không ít người bị phân đi khai hoang, hôm nay những kẻ điêu ngoa đó thường đều từng là tào công. Số còn lại Huyện lệnh sẽ đích thân trấn an, đơn giản chỉ cần chịu chi tiền.” “May mà Tiết Bạch đến đây thời gian còn ngắn.” “Tốc chiến tốc quyết đi. Hơn một trăm ác hán, mỗi nhà cử hơn trăm bộ khúc qua là bắt được.” “Đất đã mọc mầm rồi, đừng giẫm hỏng đất…” ~~ Đêm xuống, Triệu Dư Lương trở mình, không ngủ được, dứt khoát ngồi dậy. Động tĩnh này làm Bồn Nhi giật mình. “Dư Lương ca? Sao vậy?” “Nghe nói huyện lệnh đã đốt điền bạ rồi, ruộng đất này còn giữ được không?” “Đợi Huyện úy trở về là được.” Bồn Nhi dụi dụi mắt, lẩm bẩm một cách thờ ơ. Triệu Dư Lương nhỏ giọng nói: “Huyện úy thật sự có thể trở về sao? Ta nói cho ngươi biết, không ít người trong lòng đều không chắc…” “Chắc chắn mà, Tiết soái đầu, cừ soái, A Nghi ca họ đều còn ở xưởng dệt.” Có lẽ vì Bồn Nhi còn là một đứa trẻ, dễ tin người hơn, giọng điệu đương nhiên nói: “Đợi Huyện úy trở về, sẽ trị được đám tham quan gian hào này.” Triệu Dư Lương vậy mà lại tin thật, bà nương hắn vẫn còn ở xưởng dệt, bà nương không sao thì hắn liều được thôi. “Được rồi, ngủ đi.” Họ nằm xuống định ngủ, đột nhiên lại nghe thấy bên ngoài có động tĩnh. “Ai đó?!” “Bắt hết lại!” Giây tiếp theo, một đám bóng đen cầm gậy gỗ xông vào, vung gậy đánh tới tấp vào đám người trong nhà. “Cho các ngươi ngang ngược!” Đám bộ khúc rất rành việc dạy dỗ điêu dân thế này, biết đánh thế nào đau nhất mà không chết người, ra tay rất mạnh. Trong chốc lát, tiếng kêu la đau đớn vang lên. Việc đầu tiên Triệu Dư Lương làm là ôm lấy Bồn Nhi, che cho cậu bé dưới thân mình, dùng lưng đỡ những cây gậy đó. “Chết tiệt!” Bồn Nhi gầm lên: “Đánh nữa ta giết chết các ngươi!” Hắn từng lăn lộn ở bến tàu, còn có huyết tính hơn những nông dân này. “Đừng đánh nữa!” Triệu Dư Lương thì khóc lớn: “Chúng ta sai rồi… đừng đánh nữa, chúng ta giao ruộng… giao ruộng…” Bên tay hắn có cuốc, nhưng bộ khúc người đông thế mạnh, hắn không dám cầm lên vung. Các nông dân đành phải nhao nhao đồng ý giao ra tô khế, gậy gộc lúc này mới dừng lại. “Giao ruộng! Cút ra ngoài!” Triệu Dư Lương khó khăn đứng dậy, một bóng người đã lao ra ngoài, chính là Bồn Nhi. “Kẻ nào dám cướp ruộng của chúng ta?!” Bồn Nhi giận dữ quát một tiếng, dao găm trong tay đã đâm vào đùi một bộ khúc, đây là cách giết người lập uy mà hắn học được từ Nhậm Mộc Lan. Nhưng trong đêm tối không nhìn rõ người, bộ khúc không bị đứa trẻ này dọa sợ, mà vì đau đớn, vung gậy thật mạnh, đánh hắn ngã xuống đất. “Bồn Nhi!” Triệu Dư Lương kinh hãi và giận dữ, vung cuốc lên đập. “Bành!” Có thứ gì đó ấm nóng bắn lên mặt hắn, cục diện cuối cùng cũng mất kiểm soát. Giây phút này, Triệu Dư Lương trong cơn tức giận đã giết người, không còn đơn thuần là một nông phu nữa, chính hắn cũng sợ đến ngây người ra đó. Bồn Nhi lau nước mắt đứng dậy, còn chưa biết có người chết, hét lớn: “Ruộng của chúng ta, không cho!” “…” “Giết người rồi!” “Đám điêu dân đó làm loạn rồi!” Có bộ khúc vội vàng chạy về phía huyện thành, hoảng hốt giẫm lên mảnh ruộng vừa mọc mầm. Rất nhanh, càng nhiều bộ khúc được phái đến. Loạn thế này không phải chưa từng xảy ra, cả làng cùng nhau gây rối quan lại thân hào cũng đã từng thấy, đơn giản chỉ cần đánh đến khi đám điêu dân này sợ hãi thì thôi. ~~ “Mẹ kiếp, gây rối dưới mộ tổ nhà ta.” Quách Tam Thập Ngũ Lang cũng bị đánh thức, Quách gia đã phái hơn hai trăm bộ khúc từ điền trang qua đó, nhưng ban đầu tưởng chỉ đối phó với lũ tiện nông bình thường, không có chủ gia trấn giữ, bộ khúc không dám ra tay. Vì thế cần hắn đến để trấn áp cục diện, nói cho bộ khúc biết có thể đánh chết người. “Trước đây những chuyện này đều do Hoán thúc lo liệu, bây giờ a ông lại giao hết cho ta, thật là.” “Lang quân cứ chịu khó một chút, ta thấy sau này cũng nên do ngươi làm Lục sự của huyện thự rồi.” “Chỉ sợ Tống Miễn sẽ tranh với ta, nhưng ta nghĩ hắn không thèm đến huyện thự làm việc…” Dẫn theo một số gia nhân trong nhà ra khỏi Hồi Quách Trấn, rất nhanh đã đến tân điền, bên đó đang có một trận la hét. Quách Tam Thập Ngũ Lang nghe động tĩnh không khỏi đại nộ, quát: “Gậy mềm rồi phải không? Đêm nay không trấn áp được bọn chúng, càng vô pháp vô thiên hơn. Đi nói cho bộ khúc biết, đánh thật mạnh đám điêu dân này, không sợ chết người!” “Vâng!” Mảnh tân điền này địa thế khá cao, còn có thể nhìn thấy Lạc Thủy ở phía đông, kênh nước chính là dẫn từ Lạc Thủy qua. Lúc này có vài gia nhân quay đầu nhìn, vừa hay thấy trên Lạc Thủy có ánh lửa, còn có người cầm đuốc đang đi dọc theo kênh nước qua đây. “Cái gì đó?” “Ban đêm neo thuyền sao?” “Không thể nào, đây không phải bến tàu, ngoài tân điền ra chẳng có gì.” Quách Tam Thập Ngũ Lang trong lòng tò mò, đi nhanh về phía trước vài bước, thấy đối diện qua đây đại khái chưa đến mười người. Hắn bèn lớn tiếng hỏi: “Nhà nào thế? Cũng đến giúp trấn áp điêu dân à?” “Điêu dân nào?” “Đám điêu dân chiếm tân điền của nhà ta trước đây, nói trước cho ngươi biết, mảnh đất này là của nhà ta, mộ tổ nhà ta ở trên núi phía bắc.” Trong lúc hét, đối diện cũng đã đi gần hơn, đã có thể thấy dầu lửa thỉnh thoảng nhỏ xuống từ đuốc của họ. Trong đó người dẫn đầu hỏi: “Ngươi định chiếm ruộng thế nào?” “Kẻ không nghe khuyên thì đánh chết thôi!” Quách Tam Thập Ngũ Lang hai tay chống hông, tự cho mình uy phong lẫm lẫm, phảng phất có phong thái của một vị chủ huyện. Sau đó, hắn nhận ra giọng nói vừa rồi có chút quen tai. “Hỏi lâu như vậy, rốt cuộc ngươi nói ngươi là nhà nào, chẳng lẽ Tống gia lại muốn chiếm đất? Không đúng, ngươi không phải là…” Hắn đột nhiên nhớ ra điều gì đó, vô thức vươn dài cổ, muốn nhìn rõ người đến trong đêm tối là ai. Quả nhiên, dưới ánh đuốc, dần dần hiện ra một khuôn mặt anh tuấn lại khiến người ta chán ghét. Là Tiết Bạch. Kỳ lạ là, Tiết Bạch giả bệnh rời đi lâu như vậy, lại không mang theo quan lớn của triều đình, Kim Ngô Vệ mà họ nói cũng không có, vẫn chỉ có mấy hộ vệ đó, sao lại từ phía đông đến? “Tiết huyện úy, ngươi còn dám quay về…” “Giết.” “Vù ——” “Phập.” Quách Tam Thập Ngũ Lang lời còn chưa nói xong, trong đêm tối đã có hàn quang vụt qua, tiếng gió rít lên, cổ họng của hắn đã bị chém đứt một cách thô bạo. Máu tươi phun ra, văng lên mảnh đất dưới chân hắn. Mảnh đất khô cằn trầm mặc, nhanh chóng hút cạn máu tươi, vẫn không một tiếng động, mặc cho con người vì nó mà tranh giành không ngớt, đất đai vẫn luôn im lặng, dùng thời gian ngàn vạn năm hóa giải hết thảy. Vừa bao dung, lại có vẻ khinh miệt. Tiết Bạch muốn giải quyết vấn đề đất đai, lại không thể bao dung như vậy. Hắn trừ khử Cao Sùng có được một chút uy vọng, nhưng không đủ, quan lại thân hào của huyện Yển Sư rõ ràng đối với hắn còn chưa đủ kính sợ, ngay cả chính sách thanh tra ruộng đất hộ tịch của hắn cũng dám cản trở, mà hắn còn chưa bắt đầu ức kiêm tính, cải cách thuế chế, chỉ mới để ẩn điền nộp thuế. (ức kiêm tính: kiềm chế sát nhập, thôn tính ruộng đất) Hoặc là vì những quan lại thân hào này kiên quyết không chịu thay đổi, hoặc là vì còn chưa đủ sợ hắn… vậy thì chỉ có thể dùng biện pháp nào hiệu quả thì dùng, không màng hậu quả. Không đổ máu, thì không đủ để thay đổi. ~~ Triệu Dư Lương vung cuốc, dần dần quên đi sợ hãi. Hắn cũng không quan tâm số người của đối phương nhiều hơn bên này, chỉ nghĩ nếu có thể giữ được ruộng là tốt rồi, nếu không cả nhà hắn chắc chắn không qua nổi mùa đông này. Nhưng trong lòng vẫn có cảm giác tuyệt vọng rằng ruộng đất sắp mất, bởi vì đây đã không phải là lần đầu tiên hắn mất ruộng đất. Lần trước là vì nợ tiền, hắn vào năm Thiên Bảo thứ ba lúc mất mùa đã vay người ta năm quan, lấy ruộng đất làm thế chấp, không ngờ trả ba năm, càng trả càng nhiều, ba năm thu hoạch đổ vào đó, ruộng của hắn cũng mất. Uổng phí cái tên này, thực ra cả đời chưa từng có dư lương, bà nương hắn thì mắng hắn “trời sinh cái mệnh không giữ được của!” Mùa đông năm ngoái, nếu không phải Tiết huyện úy lập Tế Dân Xã thu nhận cả nhà họ, thì họ chỉ có thể bán tiểu nữ nhi, không phải hắn không thương nữ nhi, mà là cả nhà sắp chết đói rồi, mà chỉ có tiểu nữ nhi bán được giá… Lúc này nhớ lại cảm giác lúc suy tính những chuyện đó, Triệu Dư Lương cảm thấy như có dao đang cứa trong lòng. “Mẹ kiếp! Ruộng của ta!” “Đánh chết nó! Đánh chết thằng cầm đầu, điêu dân sẽ ngoan ngoãn!” Theo tiếng hô của một người trong đám bộ khúc, gậy gộc liền đồng loạt hướng về phía Triệu Dư Lương, đánh hắn đến chết. Đột nhiên, bên ngoài có người quát: “Ta mới là kẻ cầm đầu, đến đây đánh chết ta đi!” Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hơn mười người cầm đuốc đi tới. Đám bộ khúc còn đang ngây người, nhưng các nông dân đã nghe ra là ai. “Huyện úy đến rồi!” “Huyện úy đến rồi!” Đi phía trước là Lão Lương, hắn đã rút đao thì thật sự dám giết người, dọa cho đám bộ khúc kia nhao nhao tránh đường. “Một lũ vô dụng!” Lão Lương mở miệng lại là mắng đám nông dân. “Huyện úy cho các ngươi ăn uống cả một mùa đông, cho các ngươi béo tốt. Rèn cho các ngươi nông cụ có sắt, kết quả các ngươi không có bản lĩnh à? Để người ta cầm gậy đánh như vậy? Vô dụng!” Các nông dân ngẩng đầu nhìn, thấy Tiết Bạch cũng đã qua, chỉ là mặt lạnh như băng, không còn ôn hòa như thường ngày. “Huyện úy.” Họ oan ức hô lên. “Hô có ích không?! Huyện úy đã chia ruộng cho các ngươi rồi, còn phải lúc nào cũng trông chừng cho các ngươi sao?!” Lão Lương mắng lớn tiến lên, một tay đoạt lấy cái cuốc trong tay Triệu Dư Lương, đi về phía đám bộ khúc bị hắn dọa sợ vẫn đang lùi lại. Không nói một lời, một cuốc liền vung ra, trực tiếp đập vào đầu một bộ khúc cầm đầu. “Cốp!” Giết người rất khó, nhưng đến tay hắn lại đơn giản như vậy. Mọi người xung quanh đều bị dọa sợ. Bồn Nhi siết chặt hai nắm đấm, vừa sợ hãi lại vừa kích động, vừa rồi hắn dùng dao găm đâm người, chính là muốn có được khí thế như vậy. “Cướp?!” Lão Lương quát: “Huyện úy bảo các ngươi lui ra, kẻ không lui coi như tập kích quan, giết không tha!” “Còn ngây ra đó làm gì? Giết không tha!” Triệu Dư Lương đang cảm thấy xấu hổ, nghe vậy nhặt một cái xẻng, la hét xông lên vung loạn. Xẻng sắt đập vỡ thân thể kẻ đã sỉ nhục hắn, máu chảy xuống ruộng của hắn, hắn đột nhiên cảm thấy an tâm. Chỉ cần có thể giữ được mảnh ruộng này, hắn sẽ không phải bán tiểu nữ nhi nữa. “Cướp ruộng à? Tới đây!” “…” Tiết Bạch cuối cùng cũng thấy được ánh sáng của sắt thép vung lên. Điều này khác với lần lôi kéo tào công trước đây, tào công được hứa hẹn, còn phải xem hắn có đứng cùng phe với quan lại thân hào không. Nói cách khác, chút tiền đó, còn chưa đủ để người ta bán mạng chống lại toàn bộ quan lại thân hào của Yển Sư, hay nói đúng hơn là chủ nhân của Yển Sư. Phải cho đất. Dùng mấy cái hồ bính mua chuộc lưu dân đến Ly Sơn thích giá, đó là bảo người ta đi chịu chết. Phải cho ruộng đất, để người ta có thể an cư lạc nghiệp, để người ta biết mình đang bảo vệ cái gì, có hằng sản mới có hằng tâm, mới là lực lượng ủng hộ hắn kiên định nhất sau này. ~~ “Tiết Bạch điên rồi.” Đêm khuya, Lã Lệnh Hạo vội vã chạy đến huyện thự, trên đường đưa ra không ít nhận định của mình về những chuyện này. “Chẳng phải chỉ là mấy chục khoảnh ruộng sao? Không cần thiết, hắn cứ nhất định phải phát vào tay đám nông dân đó? Tổng cộng là bao nhiêu khoảnh ấy nhỉ.” Những lời này nghe qua thì thôi, thực ra Lã Lệnh Hạo rõ nhất, chuyện này liên quan đến quyền lực của huyện thự, liên quan đến việc Tiết Bạch và các đại hộ ai sẽ thỏa hiệp trước. “Trong đầu hắn thiếu một sợi gân, làm việc không có chừng mực. Giống như sức lực của kẻ điên đặc biệt lớn, cùng một đạo lý, loại người này hung hăng lên thì đặc biệt hung hăng, phải tránh xa một chút… À, Cao Thượng đâu?” “Đến Lạc Dương rồi.” “Nhanh, ngay trong đêm nay hãy phái khoái mã đưa tin cho hắn.” “Vâng.” Lã Lệnh Hạo nhanh chóng đến nha thự, chỉ thấy các đại hộ đã tụ tập trước cửa thự. Dẫn mọi người đến đại đường ngồi xuống, hắn vẫy tay, bình tĩnh trấn an cảm xúc của mọi người. “Các ngươi đó, quá vội vàng rồi. Vội vàng, chẳng phải là bị dắt mũi đi sao? Tiết Bạch đã trở về, tạm thời không cướp ruộng, tiếp tục dùng biện pháp ban đầu dùng dao cùn cứa thịt là được. Ta và Quách lục sự làm việc nhiều năm, khi nào đã kích động dân biến qua.” “Không nên động võ nữa, mời Tiết Bạch về huyện thự nghị sự, bề ngoài khách khách sáo sáo. Không nghe hắn là được, cắt nguồn nước, bỏ chút tiền lôi kéo đám điêu dân đó, chẳng phải là không gây rối nữa sao?” “Quách thái công, ngài đừng khóc nữa, Quách Tam Thập Ngũ Lang chết là thật, nhưng ngài chẳng lẽ còn có thể công báo tư thù hay sao? Thật sự đánh nhau, lỡ như lão nhân gia ngài xảy ra chuyện gì, ngược lại lại do hắn định đoạt. Từ từ lý luận, ngài đức cao vọng trọng, còn sợ hắn sao?” “Hắn hỏa khí vượng, hay xung động, sau lưng lại có quý nhân che chở, chính diện xung đột với hắn là không sáng suốt nhất.” Điểm này, Lã Lệnh Hạo không cần phải giải thích nhiều nữa, Cao Sùng chính là dễ dàng bị Tiết Bạch kích động, thêm vào đó liên quan đến mưu nghịch đại án, xung đột kịch liệt ngược lại mất đi ưu thế của địa đầu xà. Mà Lã Lệnh Hạo là huyện lệnh, hành đắc chính, tọa đắc trực, hoàn toàn có thể cùng các thế tộc ung dung đối phó. ("đi đường ngay thẳng" "ngồi xuống ngay ngắn") Tiết Bạch ở đây, họ liền liên hợp bài xích; Tiết Bạch trốn, họ liền chiếm đoạt lợi ích; Tiết Bạch trở về, đơn giản chỉ cần tiếp tục bài xích. Sao có thể vì đối phương đi đi về về mà rối tung lên. Một hồi trấn an, các nhà thân hào đều bình tĩnh lại, cùng nhau thống nhất sẽ trở về nhà, coi như không có chuyện gì xảy ra. Vốn dĩ cũng không xảy ra chuyện gì, chỉ là một số hương dân tranh đất, ồn ào lên, Tiết huyện úy qua đó xử lý. Cũng không chết người nào, huyện thành cũng chưa cháy, ngoại trừ Quách Tam Thập Ngũ Lang chết, vừa hay có thể mượn chuyện này nắm thóp Tiết Bạch. Cuối cùng, Lã Lệnh Hạo nói: “Yên tâm, ở huyện Yển Sư chúng ta chính là quy củ. Quy củ của thế gian thỉnh thoảng sẽ bị phá vỡ, nhưng sẽ không bị đánh bại, không ai có thể đánh bại quy củ.” ~~ Người được phái ra gặp Tiết Bạch là mạc liêu của Lã Lệnh Hạo, Nguyên Nghĩa Hành. Hắn đi qua từng hàng nông phu cầm vũ khí sắt, không tự chủ được có chút căng thẳng. Cảm giác đối mặt không phải là nông phu, mà là phản tặc. Khó khăn lắm, thấy Tiết Bạch vẫn mặc bộ quan phục màu xanh đó, Nguyên Nghĩa Hành mới thở phào một hơi. Trong mắt hắn, quan phục đại diện cho quy củ, chỉ cần Tiết Bạch còn tuân thủ quy củ, mọi chuyện đều dễ nói. “Bái kiến Huyện úy. Đêm nay hương dân gây rối, may nhờ Huyện úy kịp thời đến, ngăn được náo loạn.” “Nói vậy, ta còn có công?” Tiết Bạch thần thái bình hòa, trên mặt còn có nụ cười. Nguyên Nghĩa Hành cười làm lành, nói: “Đương nhiên có công, huyện lệnh muốn báo công cho Huyện úy, cũng có chút hiểu lầm muốn bồi lễ với Huyện úy, hay là về huyện thự bàn lại nhé?” “Yếu đuối.” “Cái gì?” “Bệnh chung của những kẻ có sẵn lợi ích và hưởng phú quý lâu ngày, các ngươi quá mềm yếu, không cứng rắn bằng huynh đệ nhà họ Cao.” Nguyên Nghĩa Hành vô cùng lúng túng, thầm nghĩ Tiết Bạch công khai phê bình như vậy quá đáng rồi. Nhưng hắn vốn khéo léo xử thế, vẫn có thể tiếp lời, cười nói: “Huynh đệ nhà họ Cao, chỉ là có dã tâm hơn người mà thôi, nếu luận nội tình thâm hậu, vẫn phải là Huyện lệnh.” Nếu đổi “nội tình” thành “da mặt” thực ra nói rất chính xác. Tiết Bạch biết Lã Lệnh Hạo có những thủ đoạn nào, nói: “Cũng được, về huyện thự bàn vậy. Ta cần mang theo đám nông phu này, bàn về chuyện ruộng đất của họ.” “Việc này… e rằng huyện thự không chứa nổi.” “Không sao, họ không yếu ớt, đứng là được.” Nguyên Nghĩa Hành đành phải phái người đi thỉnh thị Lã Lệnh Hạo, dẫn hơn trăm nông phu này ban đêm vào thành, vẫn phải có sự chuẩn bị, tránh làm gia tăng xung đột. Tiết Bạch đang chuẩn bị lên đường, vừa hay có một bóng người nhỏ bé vội vã chạy đến, chính là Nhậm Mộc Lan. “Huyện úy!” Nhậm Mộc Lan từ xưởng dệt qua, còn đang thở hổn hển, không kịp chờ đợi liền nói: “Huyện úy về rồi, mau xử lý bọn chúng đi…” Nguyên Nghĩa Hành nghe xong, không khỏi biến sắc, lại thật sự có chút bị sự hung hăng của tiểu cô nương này dọa sợ. Tiết Bạch thì thần thái ung dung, dẫn Nhậm Mộc Lan sang một bên nói chuyện. “Huyện úy, ngươi vừa đi vắng, cẩu đại hộ đã phái ác bộc đến cướp người, nói trong xưởng dệt có mấy người là nô tỳ bỏ trốn của bọn chúng, còn đưa cả thân khế ra. May mà Tiết soái đầu mang theo mấy hỏa kế đến ngăn lại, nếu không đã bị bọn chúng cướp đi rồi, Huyện úy phải cho bọn chúng một bài học thật nặng mới được…” Đang nói, bên kia huyện thự đã có người đến báo lại, Huyện lệnh đồng ý để Tiết Bạch mang nông phu đến huyện thự bàn bạc. “Bàn?” Nhậm Mộc Lan cứ ngỡ đêm nay sẽ giống như lần trước chém chém giết giết, thậm chí còn chém giết ác liệt hơn, không ngờ trận thế đã bày ra, vũ khí đã cầm lên rồi, còn phải bàn? Nàng không khỏi vô cùng lo lắng, nói: “Huyện úy, không thể bị lừa đâu. Bọn chúng ngoài miệng thì đồng ý ngon ngọt, đợi ngươi vừa đi, lại cướp đất, cướp người, bàn thế nào bọn chúng cũng không hối cải đâu…” Đến cả một tiểu cô nương cũng biết đạo lý này. Tiết Bạch lại như không biết, nói: “Ngươi đừng vội, đợi ta đến huyện thự trước.” “Sao có thể không vội? Huyện úy ngươi không thấy bọn chúng đến xưởng dệt định làm gì đâu.” Nhậm Mộc Lan suýt khóc, nói chuyện không tự chủ được vung vẩy thanh đao trong tay, vội nói: “Lúc cướp địa bàn, một hơi thư sướng, là sẽ thua đấy.” Trên lưỡi đao đó thế mà dính máu. Tiết Bạch vẫn lười giải thích với nàng, thuận miệng nói: “Ta đến huyện thự trước.” Nói rồi hắn bước vào màn đêm, Nhậm Mộc Lan ngoảnh đầu nhìn theo, lòng lo sợ vị Huyện úy họ Tiết này cũng sẽ bị bóng tối nuốt chửng. Thế lực của các gia tộc địa phương tựa như nước, chảy trôi âm thầm không một tiếng động, nhưng thường xuyên có thể dìm chết người. ~~ Nước sông Lạc chầm chậm chảy, cùng lúc đó, một chiếc thuyền lớn đã cập bờ. Trong bóng tối trước tiên là một hán tử trẻ tuổi bình bình vô kỳ bước xuống, sau đó là những bóng người liên tiếp không dứt. (vô kỳ: không có gì lạ, không có gì đặc biệt) “Hồ Lai Thủy, ngươi dẫn đường…”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang