Mãn Đường Hoa Thải

Chương 235 : Bối Quách

Người đăng: Bạch Tiểu Tiết

Ngày đăng: 21:40 30-07-2025

.
Chạng vạng, Tống Miễn rời khỏi thư viện Thủ Dương, trở về trạch đệ của mình trong thành Yển Sư. Còn chưa kịp ngồi xuống, đã nghe tin huyện thừa Cao Sùng đến thăm, khiến hắn có chút ngạc nhiên, rồi chợt nghĩ lại, trên mặt không khỏi hiện lên một tia chế giễu. Chuyện thuế má ruộng đất của Lục Hồn Sơn Trang, tự nhiên không thể tách rời khỏi huyện thự, ngoài ra, vì vị nghĩa đệ Cao Thượng kia của Cao Sùng, Tống gia quả thực được chia một phần lợi ích trong chuyện buôn lậu trên tào vận. Nhưng nếu nói về giao tình cá nhân, Tống Miễn tự cho mình là người ôn nhuận văn nhã, chướng mắt loại người không biết kiềm chế như Cao Sùng. "Cao huyện thừa, khách quý ít gặp." "Ta nghe nói Tống tiên sinh đã quyên góp ba ngàn quan, để bù vào chỗ thiếu hụt của thuế ngạch." Tống Miễn khiêm tốn cười một tiếng, nói: "Số tiền này đối với Lục Hồn Sơn Trang cũng là một khoản lớn, quyên góp là được rồi." Cao Sùng đi thẳng vào vấn đề, hỏi: “Là vì muốn nhờ Huyện lệnh giúp huynh đệ của ngươi thúc đẩy hôn sự với Trương gia tiểu thư?” Nụ cười của Tống Miễn cứng lại, có chút không vui, nói: "Ta chỉ là một người dạy học, Cao huyện thừa lẽ nào có công vụ tìm ta?" "Ta thấy ngươi là bị lợi lộc làm cho mờ mắt rồi, vì để leo bám Trương gia, bị người lừa gạt lợi dụng mà không hề hay biết.” "Cao huyện thừa, nói chuyện vẫn nên chú ý chừng mực thì hơn." Cao Sùng khá coi thường dáng vẻ giả vờ thanh cao của Tống Miễn, nhíu mày nói: "Theo ta thấy, chuyện của Trương Tam Nương là một ván cờ, Tiết Bạch muốn nhân cơ hội này để nắm quyền, chỉ có hai huynh đệ các ngươi là giống như con cá cắn câu." Tống Miễn và Cao Sùng bất quá là qua lại vì lợi ích, cũng không đến mức bởi mấy câu nói mà làm lỡ đại sự nâng cao gia thế của nhà họ Tống thông qua hôn nhân, nghe vậy cười mà không nói. Cao Sùng thì biết rõ Tống Miễn không ngốc, mà là tham lam, muốn để hắn tin, trước tiên phải phá vỡ ảo tưởng kết thân công khanh của hắn. "Chuyện này quá trùng hợp, đáng ngờ. Ta đã hỏi qua, không có bất kỳ ai có ý định đi bắt cóc bán Trương Tam Nương, vậy tại sao nàng lại từ Y Hà đến Yển Sư? Chỉ có một khả năng – chủ động đến." "Thật vậy sao?" "Ta không cần lừa ngươi, ngươi tự mình nghĩ xem, thích giá án ở Ly Sơn mới qua ba tháng, hà cớ gì phải làm chuyện như vậy? Rõ ràng đây là một ván cờ, Trương Tam Nương chính là vì giúp Tiết Bạch, vì hắn mà đến mức liều mình." "Sao có thể?" "Từ bỏ đi, bất luận thế nào, huynh đệ của ngươi không trèo được cành cao đâu.” Cao Sùng thẳng thừng dội một gáo nước lạnh, sắc mặt lạnh lùng, dùng giọng điệu không cho phép nghi ngờ nói tiếp: “Đừng gây thêm phiền phức cho ta nữa, ngươi lúc này quyên thuế, chỉ giúp Tiết Bạch thu mua lòng người mà thôi.” Tống Miễn nói: "Những điều ngươi nói ra, ngay cả Lã huyện lệnh cũng không tin." "Hắn không phải không tin, mà là nhu nhược. Hắn một lòng chỉ nghĩ đến việc dẹp yên sự cố, không tiếc đẩy Quách Vạn Kim ra chịu tội, lại không nghĩ, hôm nay là Quách Vạn Kim, ngày mai sẽ đến lượt hắn!" "Huyện thừa định thế nào?" "Quách Vạn Kim rất nhanh sẽ đích thân đến giải thích với Trương Tam Nương, ta cũng sẽ điều tra triệt để chuyện này, vạch trần âm mưu của Tiết Bạch." "Rõ rồi." Cao Sùng lúc này mới gật đầu, rời đi. Làm việc với một số kẻ ngu ngốc hắn cũng mệt mỏi, Lã Lệnh Hạo thì nhu nhược, Tống Miễn thì thiển cận, xem ra chỉ có Quách Vạn Kim trong chuyện này bị Tiết Bạch ép đến tuyệt vọng, mới bằng lòng mạo hiểm động thủ. ~~ Tống Miễn tiễn Cao Sùng đi, đứng đó suy tư. Một lúc sau, hai muội muội của hắn trở về, vừa đi vừa cầm một chiếc khăn tay thảo luận hoa văn trên đó, líu ríu vô cùng phấn khích. "Bái kiến A huynh." "Hai người hôm nay đã gặp Trương gia tiểu thư rồi?" "Vâng, không hổ là công khanh chi nữ từ Trường An đến, thật là kiến thức sâu rộng, ăn mặc dùng đồ đều cực kỳ cao nhã." Tống Miễn hỏi: "Cao thế nào?" "A huynh xem chiếc khăn tay này là biết, lụa gấm chính hiệu, hoa văn tầng tầng lớp lớp, sợi ngang dùng chỉ vàng nguyên chất, lại còn thêu cả cung điện trong hoàng cung. Chiếc khăn này có thể là cống phẩm, do chính tay Quý phi ban thưởng cho Trương gia tiểu thư." Tống Miễn trầm ngâm, hỏi: "Hai người thấy, vị Trương gia tiểu thư này có khả năng... si mê Tiết Bạch không?" "Phụt." Hai vị muội muội của hắn lại tỏ ra hơi khác thường, ngượng nghịu một hồi, rồi bật cười: "Xem A huynh nói kìa, dáng vẻ của Trương gia tiểu thư, vừa nhìn đã biết là còn chưa biết yêu." "Thật sao?" Tống Miễn vốn đã lý trí trở lại sau khi Cao Sùng thuyết phục, thế nhưng giờ đây cái ý nghĩ 'vin cành vàng' lại trỗi dậy lần nữa. Đợi đến khi Tống Lệ trở về, hai huynh đệ liền thương nghị chuyện này. "Không thể tin những lời ma quỷ đó." Tống Lệ nghĩ đến Trương Tam Nương thân phận cao quý, lại xinh đẹp đáng yêu, đầu óc nóng lên, căn bản không tin lời của Cao Sùng. "A huynh, còn có một khả năng nữa, chính là Cao Sùng cố ý bắt cóc Trương gia tiểu thư, muốn để người của hắn anh hùng cứu mỹ nhân, thậm chí gạo nấu thành cơm. Kết quả sự tình bại lộ, hắn lại quay sang đổ hết tội lên đầu Tiết Bạch..." ~~ Ngày hôm sau, hai tiểu nhị dẫn Y Ba men theo Lạc Hà đi về phía tây, đến phường Đạo Đức của thành Lạc Dương. "Hu." Xe ngựa từ từ dừng trước cửa Đỗ trạch, Y Ba xuống xe, quay đầu nhìn quanh, chỉ thấy trên đường người đi lại như dệt cửi, tạm thời vẫn chưa phát hiện ra bóng dáng mà nàng quen thuộc. Nhưng nàng tuy chưa phát hiện, ở góc phố lại có một đứa trẻ ăn mày đang trốn trong bóng tối lén lút nhìn nàng. "Các ngươi theo dõi, ta đi tìm A Nghi ca." Đứa trẻ ăn mày này cất hai đồng tiền trong chiếc bát vỡ, đôi chân bẩn thỉu giẫm lên nền tuyết lạnh buốt, chạy ra khỏi phường Đạo Đức, luồn lách qua những con phố phồn hoa của Lạc Dương, rẽ vào một con hẻm tối tăm. Cuối hẻm có một căn nhà rách nát, trước nhà có một chiếc xe cút kít, trên đó chất đầy thùng phân, hôi thối nồng nặc. "Này, Lưu Đại đã về rồi." Đứa trẻ ăn mày vào nhà, chỉ nghe thấy Lưu Đại đang nói chuyện với Vương Nghi. "Không sai được, phủ thự, huyện thự, rất nhiều người đang bàn tán, Tiết huyện úy đã dẹp một nơi buôn bán lương nhân, chuyện ầm ĩ lên rồi, ai nấy đều không biết xử lý thế nào... Cẩu Oa cũng về rồi." Đứa trẻ ăn mày Cẩu Oa nói: "A huynh, ta đến cửa nhà họ Đỗ, đã thấy Y Ba tỷ rồi." Nói rồi, đưa qua chiếc hồ bính mà hắn dùng tiền xin được mua, hắn một cái, Vương Nghi một cái. "Ư!" Vương Nghi còn chưa đáp lời, Đỗ Ngũ Lang đang bị bịt miệng trói ở đó đã rên rỉ, Vương Nghi liền gỡ miếng giẻ trong miệng hắn ra. "Phù, bịt miệng ta đến mỏi cả miệng." Đỗ Ngũ Lang thở ra một hơi dài, hỏi: "Mang đồ ăn về sao không mang cho ta một phần?" Cẩu Oa cười toe toét nói: "Trách ta à? Trách không ai bố thí cho ta đi. Vừa hay để ngươi đói đến không còn sức lực, ngươi không chạy được đâu." Bụng của Đỗ Ngũ Lang kêu "ọc" một tiếng, nói: "Các ngươi cũng quá nghèo rồi, hỏi A gia ta ít tiền mua đồ ăn cũng tốt mà." Thực sự không nhịn được mà nói hai câu vô dụng này, hắn mới nói đến chuyện chính. "Vương Nghi, ngươi cũng thấy rồi, ta không lừa ngươi, Tiết Bạch là người có thể tin được. Ngươi phải tin hắn, chúng ta đem chứng cứ giao cho hắn." "Tại sao không phải giao cho A gia ngươi? Cao quan tòng tứ phẩm." "A gia ta... hắn không lo được những chuyện này." Vương Nghi đã từng chứng kiến Vương Ngạn Xiêm bị phản bội, vô cùng cẩn trọng, nhưng hôm nay cuối cùng cũng gật đầu, nói: "Được, ta tin Tiết huyện úy." Trong mắt hắn lại hiện lên vẻ lo lắng, nói: "Nhưng ta bây giờ cũng rất lo cho hắn." "Tại sao?" "Hắn quá vội vàng, mới đến Yển Sư, chân còn chưa đứng vững đã ra tay, những kẻ đó lòng lang dạ sói, căn bản không theo quy củ, vạn nhất trực tiếp động thủ giết hắn." Đỗ Ngũ Lang thấy Vương Nghi là người có chủ ý, liền trực tiếp hỏi: "Làm thế nào?" Vương Nghi ngay cả hồ bính cũng không buồn ăn, nắm chặt nó đứng dậy, đi qua đi lại bằng đôi chân khập khiễng, trầm ngâm nói: "Một là, phải đi nhắc nhở Tiết huyện úy cẩn thận phòng bị; Hai là, phải nhanh chóng nghĩ cách đưa chứng cứ cho Vi phủ doãn, nhờ người từ Lạc Dương điều động binh mã." "Điều động binh mã, nghiêm trọng đến vậy sao?" "Lý Tam Nhi - Cừ soái của tào bang Yển Sư trông có vẻ hay cười, thực ra là một kẻ liều mạng, nếu không có binh mã sẽ không trấn áp được bọn hắn." "Vậy Vi phủ doãn có đáng tin không?" Vương Nghi gật đầu, nói: "Ta ở Lạc Dương quan sát hai tháng, có thể chắc chắn Vi phủ doãn không cùng một giuộc với những người đó." "Ngươi đưa chứng cứ cho ta, ta bảo A gia đi mời Vi phủ doãn. Ngươi không thể đến Yển Sư, những người đó đang chờ bắt ngươi, vẫn là phải để ta đi." "Chứng cứ không có trên tay ta." Vương Nghi nói, "Nhưng ta cũng là một trong những chứng cứ, ta đi gặp Đỗ sứ quân... Y Ba đang ở Đỗ trạch, hiển nhiên hắn sẽ gặp ta." "Được." Đỗ Ngũ Lang trông có vẻ mơ màng, nhưng đến lúc quan trọng lại cũng rất dứt khoát, nói: "A gia ta chắc chắn sẽ gặp ngươi, ngươi mau thả ta ra, ta lập tức đi nhắc nhở Tiết Bạch." Cẩu Oa hỏi: "A huynh, có thể tin hắn không?" "Tin hắn." Vương Nghi nói, "Cởi trói." Đến bước này, hắn cũng dứt khoát, đưa chiếc hồ bính trong tay cho Đỗ Ngũ Lang, nói: "Để thuyền phu Cao Bá đưa ngươi đi... Ngươi không lo ta không mời được cứu binh hại ngươi chết ở Yển Sư sao?" "Ta cũng tin ngươi mà." Đỗ Ngũ Lang vung vẩy vứt sợi dây thừng trên người đi, xoa xoa cổ tay tê dại, "Đi đây." Đang định ra khỏi cửa, lại bị Lưu Đại đang xúc phân giữ lại, đẩy vào trong thùng phân. "Lão hán đưa ngươi đến thuyền." Xe phân đẩy đến bờ Lạc Thủy đã là chập tối. Đỗ Ngũ Lang nhảy phốc lên thuyền, ngẩng mắt nhìn ra xa, chỉ thấy ánh sao lấp lánh chiếu xuống dòng Lạc Hà, mặt nước gợn sóng lấp lánh, đây là cảnh sắc khó mà có được ở Trường An. "Khai thuyền lâu!" (Ra khơi nào! Giong buồm thôi!) Cao Bá tuy không dám lớn tiếng, nhưng vẫn không quên thì thầm một câu như vậy. ~~ Huyện Yển Sư, những nữ tử được đưa ra từ ám trạch đều được tạm thời an trí trong trạch viện trống ở miếu Tam Quan. Tiết Bạch đến tìm các nàng hỏi chuyện. Nếu trong đó có nữ nhi nhà quan lại, liền có thể chứng thực tội danh bắt cóc bán người lương thiện của những kẻ đó, mọi việc sẽ dễ dàng hơn nhiều. Nếu không có, thì tiếp tục điều tra, chỉ là sẽ khó hơn một chút. "Ngươi tên gì?" "Hồng Hà." "Không có họ sao?" "Là nô tỳ của Lục Hồn Sơn Trang, gia sinh tử, từ nhỏ đã gọi là Hồng Hà." (gia sinh tử: nô bộc được sinh ra trong gia đình chủ nhân) "Sao lại đến nông nỗi này?" "Bát lang... Tống Lệ đã lấy thân thể của ta, rồi bán ta đi..." Tiết Bạch chợt nghĩ đến những đào hộ mà hắn thấy khi đo đạc ruộng đất, được các đại hộ che chở, trông có vẻ sống tốt hơn, nhưng cũng đã trở thành đồ vật của bọn họ. "Ngươi có tài nghệ gì không?" "Nô tỳ biết dệt vải, biết thêu thùa... có tính không?" "Tính." Tiết Bạch xem qua ghi chép, rất nhiều nô lệ được cứu ra này đều biết dệt vải, "Đến lúc đó có thể mở một xưởng dệt, các ngươi bắt đầu lại cuộc sống." Hồng Hà chưa từng nghĩ còn có thể sống lại, ngẩng đầu liếc nhìn vị Huyện úy này, đối với lời của hắn có chút mong đợi. Tất nhiên, bây giờ thì chưa làm được, Yển Sư vẫn chưa phải là nơi Tiết Bạch nói muốn là được. "A huynh." Tiết Tiệm vội vã chạy đến, ghé vào tai Tiết Bạch, nhỏ giọng nói: "Tỷ phu đến rồi, đang ở dịch quán." ~~ Đến dịch quán, Đỗ Cấm dẫn Tiết Bạch xuyên qua hành lang dài. "Ngũ lang cũng mới đến, ta bảo hắn chỉnh đốn trước một chút." "Hắn vào thành như thế nào?" "Hắn cũng lanh lợi, làm cho mình vừa bẩn vừa hôi, giả làm nạn dân đến ngoài thành, gặp được một tiểu nhị làm xong việc vào thành, đã dẫn hắn theo." "Vương Nghi có đến không?" Tiết Bạch hỏi. "Không, Ngũ lang đến một mình." Trong lúc nói chuyện, hai người vào một vũ phòng nhỏ cuối hành lang, chỉ thấy Đỗ Ngũ Lang đang bưng một cái bát ăn mì, dáng vẻ như ma đói đầu thai. "Ta đến để nhắc nhở ngươi, ngươi bây giờ rất nguy hiểm, Vương Nghi nói Lý Tam Nhi bất cứ lúc nào cũng có thể động thủ giết ngươi." "Đừng vội, từ từ nói." Tiết Bạch để Đỗ Ngũ Lang nuốt hết mì, rồi nghe hắn nói về tình hình với Vương Nghi ở Lạc Dương, khẽ thở phào nhẹ nhõm. "Có chứng cứ là tốt rồi." Đỗ Ngũ Lang nói: "Có chứng cứ cũng phải thuyết phục được Vi phủ doãn trước, rồi để hắn cử người đến bảo vệ mạng của ngươi." "Không." Tiết Bạch sớm đã có tính toán, nói: "Chứng cứ là để sau này giải trình với triều đình, lẽ nào còn có thể trông mong triều đình thấy chứng cứ mới đến xử lý?" "Sau này là khi nào?" "Sau khi trừ khử bọn họ." Đỗ Ngũ Lang kinh ngạc há hốc mồm, hỏi: "Ý ngươi là... trước tiên động thủ trừ khử bọn họ? Nhưng ngươi không phải là quan sao? Đến địa phương mới bao lâu đã thành đạo tặc rồi?" "Ở địa phương này ngươi chết ta sống, chỉ có làm đạo tặc mới đối phó được bọn họ.” Tiết Bạch biết, hiện tại đôi bên đều có ý định động thủ, chỉ là đều có e dè lo lắng không thể thu dọn tàn cuộc. Hắn trước tiên dẹp bỏ ám trạch, vừa là mượn thế thị uy, cũng là nhân cơ hội sắp xếp nhân lực vào Yển Sư, còn có thể lôi kéo một bộ phận nhân tâm, đồng thời chia rẽ đối thủ. Cộng thêm chứng cứ của Vương Nghi, sau này đã có thể giải trình với triều đình, chuẩn bị động thủ đã hoàn thành hơn nửa. Vấn đề hiện tại là, thực lực vẫn chưa đủ mạnh. Đỗ Cấm tuy đã đoán được tâm tư của Tiết Bạch, nhưng vẫn có chút lo lắng, thấp giọng nói: "Nhưng tào bang có hơn ngàn người, một khi động thủ, nhân lực của chúng ta hoàn toàn không đủ." Tiết Bạch nói: “Trước tiên lấy tội danh cướp bán lương nhân để trừ khử Quách Vạn Kim, chuyện này Lã Lệnh Hạo đã đồng ý. Sau đó, nâng đỡ Lã Lệnh Hạo, Tống Miễn, dùng món lợi khổng lồ nhà họ Quách để lại ly gián bọn họ và Cao Sùng, đợi thời cơ chín muồi, trừ khử Lý Tam Nhi, thì tào bang sẽ như rắn mất đầu, có thể lần lượt đánh bại, cuối cùng để Hà Nam Phủ cử người đến trấn áp.” Đỗ Cấm nói: "Thay vì ngay từ đầu đã trông mong vào Vi Tế dẫn binh đến trấn áp, không bằng chúng ta trước tiên trừ khử Lý Tam Nhi, đến lúc đó Vi Tế chỉ có thể đến thu dọn cục diện?" "Không sai." "Nhưng có một điểm, không thể để Quách Nguyên Lương và người bên cạnh hắn gặp Trương Tam Nương, chúng ta có kịp chuẩn bị không?" "Thời gian phải nắm chắc, nếu sớm, quan binh Hà Nam Phủ chưa đến, chúng ta thực lực không đủ, không thu dọn được tàn cuộc, có thể bị Cao Sùng giết; Nếu muộn, phụ tử nhà họ Quách có thể vạch trần ván cờ của chúng ta." "Bước đầu tiên mấu chốt nằm ở thái độ của Lã Lệnh Hạo, Tống Miễn, nếu họ ủng hộ, chính là các ngươi cùng nhau đẩy Quách gia ra chịu tội; Nếu họ không ủng hộ, sẽ liên hợp với Cao Sùng đổ tội lên đầu ngươi." "Quách gia vừa vào thành, tất nhiên sẽ có trò mèo, đừng hoảng..." Đỗ Ngũ Lang vốn đến để nhắc nhở Tiết Bạch cẩn thận, không ngờ chỉ nghe hai người ngươi một câu ta một câu bàn luận, khiến người khác hoàn toàn không hiểu. Hắn ngơ ngác một lúc, dứt khoát bưng bát mì lên tiếp tục ăn. Nói cũng lạ, hắn ở Lạc Dương rất lo cho an nguy của Tiết Bạch, nhưng một khi đã đến bên cạnh Tiết Bạch, ở trong nơi nguy hiểm, hắn lại thấy nhẹ bẫng cả người. Lòng tự nhủ kệ nó đi, xảy ra loạn đã có người thông minh nghĩ cách giải quyết. ~~ Hai cha con Quách Vạn Kim, Quách Nguyên Lương cũng đã đến huyện Yển Sư, việc đầu tiên là cầu kiến Trương gia tiểu thư, hy vọng có thể thỉnh tội với nàng, nhưng lại bị từ chối. Sau đó, bọn họ đi gặp Cao Sùng, thái độ rất nhanh đã thay đổi. "Đây là một ván cờ." Cao Sùng vô cùng quả quyết, nói đi nói lại, "Trương Tam Nương và Tiết Bạch là cùng một giuộc, cố ý hại các ngươi..." "Huyện thừa cho rằng nên làm thế nào?" Cao Sùng nói chuyện với phụ tử nhà họ Quách càng không có e dè, nói: "Đơn giản, hoặc là mua chuộc, hoặc là trừ khử." "Trừ khử Trương gia tiểu thư? Sao dám?" "Các ngươi vẫn chưa tỉnh ngộ sao?!" Cao Sùng quát: "Người ta đã đổ tội lên đầu các ngươi, đây là chuyện ngươi chết ta sống. Nếu các ngươi không xin được sự tha thứ của nhà họ Trương, không bằng bây giờ trừ khử, chết không có đối chứng." Quách Nguyên Lương có chút sợ hãi, sắc mặt trắng bệch; Quách Vạn Kim thì vê râu suy nghĩ, hỏi: "Có thể giải thích được không?" "Vừa rồi đã nói, Trương Tam Nương chắc chắn có tư tình với Tiết Bạch." Cao Sùng nói: "Trừ khử nàng, ngụy tạo thành tình sát, rồi trừ khử Tiết Bạch. Chuyện này ta vẫn đang sắp xếp. Trước khi ta sắp xếp xong, các ngươi tự đi giải quyết đi." (tình sát: án mạng do mâu thuẫn tình cảm) "Nếu có thể không giết quan, tốt nhất vẫn là làm dịu thì hơn, dù sao cũng là thời buổi rối ren." "Đúng rồi, đi tặng chút lễ vật cho bọn người Lã Lệnh Hạo, Tống Miễn, đừng để họ thật sự cho rằng người là do các ngươi bắt." "..." Sau một hồi trường đàm, phụ tử nhà họ Quách mới ý thức được sự việc còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng, trong lòng không khỏi kinh hoảng. Nghe theo lời khuyên của Cao Sùng, Quách Vạn Kim rất nhanh đã mang lễ vật đến bái kiến Lã Lệnh Hạo. Quách Nguyên Lương thì đến nhà họ Tống bái kiến. Hắn biết Tống Lệ vì để leo bám Trương gia, đã giúp Tiết Bạch vu oan cho Quách gia của hắn, trong lòng oán hận, nhưng trên mặt lại treo nụ cười thân thiết. "Đều là bằng hữu nhiều năm, Bát lang lẽ nào không biết ta sao? Sao có thể thật sự dám động đến công khanh chi nữ?" "Ta chính vì biết ngươi là Quách nhị lang." Tống Lệ nói, "Mới cho rằng thật sự là người của ngươi suýt nữa đã hại Tam nương." Nghe giọng điệu của hắn, dường như Trương gia tiểu thư đã là thê tử của hắn vậy. Quách Nguyên Lương thầm khinh bỉ, cười nói: "Bát lang à, ta nghe người ta nói, mấy nữ nhi nhà họ Trương, mê cờ bạc như mạng, vả lại tính tình còn nóng nảy. Nhà ngươi tựa hồ có ý định vì ngươi mà đến Trương gia cầu thân?" Hắn cũng rất rõ ràng, muốn để hai huynh đệ nhà họ Tống tỉnh táo lại, trước tiên phải phá vỡ ảo tưởng của bọn họ. Không ngờ, hảo ngôn nhắc nhở, Tống Lệ lại không tin. "Quách nhị lang nói lời này không thấy chột dạ sao? Một nữ tử xinh xắn đáng yêu như vậy, ngươi lại nói nóng nảy?" "Xinh xắn đáng yêu?" "Ta tận mắt thấy, sao lại không biết?" Quách Nguyên Lương không tin, cười khổ nói: "Xem ra ‘trong mắt kẻ si tình, ai cũng thành Tây Thi’ rồi." "Bằng hữu nhiều năm, ngươi lại nghĩ xấu cho nhân duyên của ta như vậy? Nàng xinh đẹp dịu dàng không phải một mình ta nói, tứ muội của ta còn vì nàng họa một bức chân dung." "Ồ? Có thể cho ta xem một chút không? Chỉ xem một cái là được." Dù có xem hay không, Quách Nguyên Lương sớm muộn gì cũng phải đi tạ tội, đều có thể gặp được nàng. Nhưng Tống Lịch thấy hắn sốt sắng đến thế, không khỏi trừng mắt liếc hắn một cái, trong lòng dấy lên cảnh giác... Bức họa kia mang đậm phong cách tả ý, tuy không thể hiện rõ ràng dung mạo của Trương Tam Nương, nhưng lại khéo léo lột tả được thần thái của nàng. (1) Quách Nguyên Lương xem xong, mơ hồ cảm thấy người trong tranh có chút quen mắt, nhưng hắn rõ ràng chưa từng gặp Trương gia tiểu thư. "Rốt cuộc đã gặp ở đâu nhỉ?" Hắn lẩm bẩm, ánh mắt rơi trên nốt ruồi đón lệ của người trong tranh… _________ *Bối Quách: quay lưng với Quách gia. (1) Tả ý (写意) trong hội họa Trung Quốc là một lối vẽ nhấn mạnh sự biểu đạt cảm xúc và tinh thần của người họa sĩ, thay vì tập trung vào việc tái hiện chính xác hình ảnh như trong lối vẽ "Tả thực" (写实) hay "Công bút" (工笔). Nó thể hiện cái hồn, cái thần thái của sự vật, sự việc thông qua cách sử dụng bút pháp phóng khoáng, giản lược và thể hiện cảm xúc chủ quan của người vẽ.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang