Mãn Đường Hoa Thải

Chương 231 : Ám trạch

Người đăng: Bạch Tiểu Tiết

Ngày đăng: 23:30 28-07-2025

.
Một chiếc đèn lồng chao đảo, xuyên qua con hẻm nhỏ tối tăm và sâu hun hút, phía trước bỗng quang đãng hẳn lên. Tiết Bạch vốn tưởng rằng nơi này sẽ là một chốn hoang tàn đổ nát, nhưng không phải. Trước mặt hắn ngược lại là một tòa trạch viện khá ngăn nắp, bên trong còn hắt ra ánh sáng. "Đi, chúng ta đến cửa hông." Nhậm Mộc Lan thổi tắt nến, vẫy tay bảo Tiết Bạch đi dọc theo tường với nàng, đến bên một cánh cửa nhỏ, nàng dùng ngón tay gõ vào vòng cửa, rồi đặt vào miệng huýt một tiếng sáo. Một lúc sau, một tiểu đồng mặc áo xanh, đội mũ xanh ra mở cửa. "A Ba tỷ có ở đây không?" "Nàng ấy bây giờ không qua được, ngươi lát nữa hãy quay lại." Tiểu đồng nói xong, liền đóng cửa lại. Nhậm Mộc Lan ngồi phịch xuống đất, nói: "Đợi đi." Tiết Bạch nói: "Ta có thể vào từ cửa chính không?" Nhậm Mộc Lan ngẩn ra một lúc, gãi gãi đầu, nói: "Ta cũng chưa từng vào từ cửa chính." ... Vòng cửa được gõ ba tiếng, một tiểu đồng áo xanh khác ở sau đại môn mở cửa, cũng không hỏi han gì, dẫn Tiết Bạch đến vũ phòng, rất nhanh đã có một nam tử trung niên đến, cười hỏi: "Lang quân muốn mua người, hay là trọ lại?" "Cả hai." "Vậy mời bên này." Nơi này không tính là xa hoa, cũng kém xa phong cách của Nam Khúc ở Trường An, toát ra một vẻ con buôn. Nam tử trung niên dẫn đường nhận ra Tiết Bạch có tầm nhìn phi phàm, bèn cười xòa nói: "Lang quân đừng xem thường nơi này của chúng ta, danh kỹ của Trường An, Lạc Dương, Dương Châu, có một số cũng là từ chỗ chúng ta mà ra đó." "Ồ?" "Hoa khôi mà một tuần rượu đã tốn ngàn vàng, nơi này của chúng ta có; thuyền kỹ hai mươi đồng là có thể qua đêm, nơi này của chúng ta cũng có, tất cả đều tùy thuộc vào việc lang quân mang theo bao nhiêu tiền." "Vậy có gì khác với nô nha hành ở Nam thị?" "Nô nha hành, đúng như tên gọi của nó, đều là hạng nô lệ tiện tịch. Nơi này thì khác, chỉ chú trọng hai chữ ‘lương tịnh’." (lương tịnh ~ trong trắng) Trong lúc nói chuyện, Tiết Bạch được dẫn vào một nhã các ngồi xuống, trước các treo một rèm châu, qua rèm châu có thể thấy trên đài phía trước có các nữ tử đang đứng thành một hàng. "Lang quân mời." "Cũng không có biểu diễn? Rượu nước cũng không rót?" "Vừa nhìn đã biết lang quân đến từ Kinh Triệu, hẳn là đã xem biểu diễn đến chán rồi. Nơi này của ta, quan viên, thương lữ nam lai bắc vãng, nếu muốn trên đường có mấy người hầu hạ, thì trực tiếp mua luôn..." Nói đến đây, một bóng người mập mạp đi qua hành lang, nhàn nhạt nói: "Ba mươi người đó ta lấy hết, sáng mai đưa đến thuyền của ta." Tiết Bạch lúc này mới hiểu ra, nơi này lại chính là chỗ các nô nha lang đến lấy hàng. Nhưng Đường luật không cấm mua bán nô lệ, vốn không cần phải làm lén lút như vậy. Hắn nghĩ một lát, chợt minh bạch con trai thứ sáu của Tiết Linh và Liễu Tương Quân đã mất tích như thế nào, bèn thấp giọng hỏi: "Có nữ nhi của gia đình quan lại bị bắt cóc bán đi không?" Đối phương do dự một chút, đánh giá Tiết Bạch, bắt đầu để ý đến thân phận của hắn. Tiết Bạch thản nhiên để hắn đánh giá, hỏi: "Không có? Vậy chỗ ở thì thế nào?" "Chỗ ở không phải ở đây, lang quân mời theo ta." Nam tử trung niên vốn thấy khí độ của Tiết Bạch, tưởng là công tử nhà quyền quý có thể một lúc mua mấy chục tỳ nữ, nghe vậy có chút thất vọng, dẫn Tiết Bạch ra hậu viện. Nếu chỉ nói đến chơi bời, thì việc kinh doanh ở đây không mấy phát đạt, vừa không tiện nghi bằng buôn hương bán phấn ở bến tàu, lại không cao nhã bằng ca vũ trong quán các. Tiết Bạch đi trên lối nhỏ, quay đầu nhìn, thấy một đám đông các thiếu nữ đủ mọi lứa tuổi bị lùa vào một chỗ, ngôn ngữ họ nói hắn lại không hiểu. Hắn bèn dừng bước, đi về phía đó mấy bước, chỉ thấy họ bện tóc, đeo trang sức làm bằng xương, trong đấy ngẫu nhiên cũng có người đi ủng. Từ đôi ủng có thể thấy họ không phải là dị tộc phương nam, cũng không giống Hồ cơ Tây Vực mày rậm mắt sâu. "Khiết Đan, Hề nhân?" "Lang quân muốn thử món lạ? Theo quy củ ở đây, người chưa khai bao, chỉ bán, không cho chơi." "Thôi vậy, đi thôi." Tiết Bạch được dẫn đến một sương phòng, đối phương mỗi lần đưa hai mươi thiếu nữ lên cho hắn chọn, đến lượt thứ ba, Nhậm Mộc Lan lén nhắc Tiết Bạch một câu, hắn liền giữ A Ba tỷ đó lại. Khương Hợi lui ra ngoài, đứng gác. "A Ba tỷ, ngươi đừng sợ." Nhậm Mộc Lan nói: "Đây là huyện úy mới đến, giống Vương huyện úy, là người tốt, có lẽ có thể cứu ngươi ra ngoài." Tiết Bạch trên đường đã hỏi Nhậm Mộc Lan, vị A Ba tỷ này tên là Y Ba, cũng là một cô nhi trôi dạt theo dòng Y Thủy, vì vậy lấy họ Y, ở Dưỡng Bệnh Phường bị bán đến đây. Y Ba trông không lớn tuổi, dung mạo không mấy xinh đẹp, cũng không có chút phong trần nào. Nàng còn chưa được dạy dỗ tốt, còn chưa giống như một nữ tử phong trần có thể kiếm tiền, cũng không cần phải tươi cười với khách, trong mắt chỉ có sự cảnh giác. "Ta nghe nói, Vương Nghi là từ tay ngươi trốn thoát?" "Không phải." Y Ba lắc đầu, dùng ánh mắt ra hiệu cho Nhậm Mộc Lan không được dễ dàng tin người. Tiết Bạch nói: "Ta phụng chỉ của thiên tử đến điều tra vụ án Vương Ngạn Xiêm bị hại, ngươi nếu biết gì, cứ nói cho ta biết." "Ta không biết gì cả." Tiết Bạch thấy nàng như vậy, lại không hỏi thêm nữa, đẩy cửa ra ngoài, cho người gọi quản sự của nơi này qua, định chuộc Y Ba ra ngoài. Nàng lại không chịu đi, lắc đầu nói: "Muốn đi, ta chỉ đi cùng các muội muội của ta." "Đó là ai?" Nhậm Mộc Lan nói: "Là những người cùng bị bán từ Dưỡng Bệnh Phường qua đây với A Ba tỷ, có khoảng sáu bảy người, nếu A Ba tỷ đi rồi, sẽ phải chọn người trong số họ ra hầu hạ đàn ông." Tiết Bạch nói: "Cứ để nàng theo ta đi trước, ta sẽ sắp xếp người đến tra xét tịch thu nơi này." "Không." Y Ba rất kiên quyết, "Ta chỉ có thể đi cùng các nàng ấy." Thực ra, nếu Tiết Bạch nhất định muốn chuộc nàng, nàng có kiên quyết đến đâu cũng vô dụng, hắn lại gọi Khương Hợi qua, đi hỏi giá, Y Ba thì rẻ, chỉ cần một vạn đồng, sáu người còn lại, từ ba vạn đến năm vạn đồng không đều, tính ra tổng cộng cần hai trăm sáu mươi quan, mà bổng lộc một tháng của hắn hiện nay còn chưa đến mười quan. "Ngươi quay về hỏi Liễu đại nương tử lấy tiền đến đây." Khương Hợi lắc đầu nói: "A lang, hay là ngày mai hãy quay lại? Ngài lưu lại đây quá nguy hiểm." "Không sao, ngươi đi đi." "Ta không thể để một mình A lang ở lại đây." "Có ta ở đây, ngươi mau đi đi." Nhậm Mộc Lan nói, "Ta sẽ bảo vệ huyện úy." "Ta sợ huyện úy còn phải bảo vệ ngươi." "Ha, ta dù sao cũng là cừ soái." Trên thực tế, Khương Hợi vội vã rời đi chưa đầy một canh giờ đã quay lại, trong quá trình đó Tiết Bạch vẫn bình an vô sự. Những người ở huyện Yển Sư thủ đoạn thông thiên, hiển nhiên không vội trừ khử Tiết Bạch. Dù là đối với Vương Ngạn Xiêm, họ cũng đã kiên nhẫn ba năm, nếu không có vụ án thích giá ở Ly Sơn, có lẽ hắn đã được chết bệnh một cách êm thấm. Đều là những người có máu mặt, chỉ cần còn đường lui, sẽ không đến mức làm quá khó coi. Kể cả Tiết Bạch, trong nhà cũng không dự trữ sẵn hai mươi sáu vạn đồng tiền, Khương Hợi còn mang theo rất nhiều đồ vàng bạc, tơ lụa, hồ tiêu đến mua nô lệ, bất đắc dĩ giao số tiền hàng này ra, thay Tiết Bạch ký vào khế thư. "Từ Thiện Đức, đây là tên?" Nhận lấy khế thư, Khương Hợi trợn mắt đánh giá nam tử trung niên trước mặt, hỏi như vậy. "Tiện danh không đáng nhắc đến, chính là tại hạ." "Ta nhớ kỹ rồi." Khương Hợi nhếch miệng cười một tiếng, cất khế thư vào lòng. Chưa đầy một canh giờ, để những kẻ này buôn bán không vốn mà kiếm được hai trăm sáu mươi quan, hắn đau lòng muốn chết. Phải biết rằng năm đó, hắn chỉ vì một quan tiền lương mà đã bán cái thân thể cao hơn sáu thước này cho chiến trường thây chất khắp nơi ở Lũng Hữu. "Khốn kiếp! Việc này thì có khác gì cướp trắng tiền của huyện úy?" ~~ Bởi vì Tiết Bạch hiện đang ở trong khu dân cư phía đông huyện thự, Quách Hoán còn đặc biệt đặt tên cho khu này là "Khôi Tinh Phường", để tuyên dương danh tiếng của Trạng nguyên lang. Xem ra, nếu Tiết Bạch không gây sự với họ, thì có thể sống rất thoải mái trên cương vị Yển Sư úy này. Đêm đó, hắn dẫn mấy tiểu nữ tử về trạch viện ở Khôi Tinh phường, rất nhanh đã kinh động đến các bà vú, tỳ nữ do Lã Lệnh Hạo sắp xếp tới chăm sóc hắn. "Huyện úy, có phải nô tỳ đã làm sai điều gì không? Huyện úy đêm khuya mua tỳ nữ là muốn thay chúng ta sao?" "Có thể không? Vậy các ngươi về đi." Một câu nói dọa cho đám người hầu nhà họ Lã này kinh hãi biến sắc, quỳ xuống đất cầu xin không ngớt, nói rằng nếu cứ thế này mà về, nhất định sẽ bị phạt nặng. Đã không muốn đi, lại cứ phải dùng lời lẽ châm chọc Tiết Bạch, hắn bèn mặc kệ họ quỳ đó, để Liễu Tương Quân trông coi, tự mình dẫn Y Ba ra hậu viện hỏi chuyện. "Nô tỳ tạ ơn cứu mạng của huyện úy, xin làm trâu làm ngựa..." "Những lời này không cần nói, đứng dậy đi, ta hỏi ngươi, trong trạch viện đó có nữ nhi nhà quan lại bị bắt cóc đem bán không?" "Rất ít, nhưng hẳn là có." "Làm sao ngươi biết?" Y Ba đáp: "Ta nghe người trong bếp khoe khoang, ngay cả thức ăn của Ngũ tính nữ các nàng cũng đã làm qua. Tựa hồ thỉnh thoảng có đạo tặc cướp đường, bọn họ có thể bán những nữ nhi nhà quyền quý này với giá trên trời." (Ngũ tính nữ: con gái của 5 dòng họ quyền quý nhất đương thời) "Đúng là nghề nào cũng có trạng nguyên." Tiết Bạch lạnh lùng chế giễu một tiếng, ánh mắt lộ vẻ suy tư. Một lúc sau, hắn mới bắt đầu hỏi chuyện của Vương Nghi. "Huyện úy nếu có thể thề độc với trời sẽ không hại A Nghi ca, ta mới có thể nói." "Được thôi." So với Y Ba, Nhậm Mộc Lan có vẻ quá dễ dàng tin tưởng Tiết Bạch. Thấy Tiết Bạch thề độc với trời, Y Ba mới bắt đầu kể. "Sau khi Vương huyện úy nhậm chức, thỉnh thoảng sẽ dẫn A Nghi ca đến Dưỡng Bệnh Phường, ngài ấy nói quan phủ cấp cho ruộng dưỡng bệnh ít nhất cũng phải mười khoảnh, phải cho chúng ta ăn no, còn phải học một nghề để mưu sinh, A Nghi ca thường đến dạy chúng ta biết chữ, nói ta có thiên phú thư pháp, sau này có thể làm người chép kinh ở trước Hưng Phúc Tự. Bồn Nhi nhanh nhẹn nhất, có thể đi trên dây biểu diễn, ở Đại Đường, có tài nghệ là có đường ra..." "Sau đó có một lần, Vương huyện úy hỏi ta, Cầm Nhi tỷ các nàng đi đâu, ta nói các nàng được lương gia tử xem mắt, đã gả ra ngoài rồi. Hắn bảo không phải, lại hỏi ta trạch viện phía sau Hưng Phúc Tự là làm gì, ta nói không biết. Không lâu sau, Vương huyện úy liền ngã bệnh. Lại qua mấy tháng, ta bị bán đến nơi đó, chúng ta gọi nó là ám trạch..." "Mãi cho đến ngày rằm tháng bảy, đêm tết Trung Nguyên, ta ở ám trạch nhìn thấy Vương huyện úy, ngài ấy cải trang thành thương nhân đến ám trạch, nói với Từ quản sự rằng ngài ấy muốn mua một tỳ nữ Khiết Đan, nhưng ngài ấy không thấy ta, đó là lần cuối cùng ta thấy ngài ấy..." "Mấy ngày sau, Mộc Lan dẫn A Nghi ca đến tìm ta, nói Vương huyện úy bị người ta giết, A Nghi ca cũng bị thương nặng. Lý Tam Nhi sai người đi khắp thành tìm A Nghi ca, A Nghi ca hỏi ta có thể nghĩ cách giấu hắn đi không, thế là ta giấu hắn trong nhà củi của ám trạch, cứ thế dưỡng bệnh một thời gian, A Nghi ca nói, hắn có thể cứu ta ra ngoài, nhưng cần phải đưa chứng cứ cho phủ doãn, hắn phải đến Lạc Dương..." "Lúc đó có mấy người từ Lạc Dương đến mua một nhóm tỳ nữ, Lục Hoàn ở trong số đó, nàng trước đây cũng từng chịu ơn của Vương huyện úy, ta liền nhờ nàng nghĩ cách cứu A Nghi ca đến Lạc Dương, chúng ta giấu hắn dưới ván xe ngựa chở hàng, ngày hôm sau liền theo Lục Hoàn đến Lạc Dương, từ đó về sau ta chưa từng gặp lại hắn nữa..." Tiết Bạch nghe xong, hỏi: "Hắn có từng nói, chứng cứ đó là gì không?" "Hình như là có hai phần, một phần là huyện xâm chiếm ruộng dân, ức hiếp bá tánh, một phần là sổ sách buôn lậu của huyện thừa Cao Sùng." "Cao Sùng? Từ trước đến nay, hắn ở đâu?" "Không biết, A Nghi ca cũng không hiểu được sổ sách buôn lậu đó, trên đó toàn dùng ám hiệu, nhưng Vương huyện úy xem qua con số, nói chỉ có thứ đó mới là đại tội mà triều đình không dung thứ, có lẽ là trộm báu vật của Thái phủ." (Thái phủ: là một trong Cửu Tự thời Hán - Đường, chuyên quản lý kho bạc, vật tư, thuế khóa) Một tia chớp lóe lên trong đầu Tiết Bạch, hắn chợt nhớ tới vãng sự mà Ngô Hoài Thực từng nói qua. Các quan viên của Hà Nam Phủ, đều có liên quan đến một người. "Vậy chứng cứ ở đâu?" Y Ba lắc đầu, nói: "Ta cũng chưa từng thấy, không có trên người A Nghi ca, hắn hẳn là đã giấu ở một nơi rất kín đáo." Tiết Bạch hỏi: "Lục Hoàn bị bán cho ai?" "Chỉ biết là một gia đình quyền quý ở Lạc Dương, đối phương ngay cả quản sự cũng không cử đến, là Quách nhị lang đích thân đến chọn, chọn đủ ba mươi người, ai nấy đều phải là người ngoan ngoãn, xinh đẹp nhất, nói là đưa đến một biệt trạch mới." "Biệt trạch mới? Có biết là ở phường nào không?" "Không biết." "Trong ám trạch còn có ghi chép không?" "Hẳn là ở giá khố phòng, hoặc là mấy phu xe đưa đi lúc đó cũng biết." ~~ Hỏi xong Y Ba, Tiết Bạch dần dần làm rõ được đầu mối. Hà Nam phủ, Yển Sư huyện mục nát là điều chắc chắn, nhưng trong đó chỉ sợ còn có những chuẩn bị ban đầu cho việc tạo phản của phía Phạm Dương, buôn bán tù binh, buôn lậu chiến lợi phẩm... trong mắt xích này, có quan viên tham gia, có người không. (Phạm Dương: An Lộc Sơn khởi binh phản Đường từ đây) Huyện thừa Cao Sùng tất nhiên là nhân vật then chốt, nghĩa đệ của hắn là Cao Thượng hiện đang làm Bình Lư chưởng thư ký, là tâm phúc bên cạnh An Lộc Sơn. Nhưng chỉ có những suy đoán này thì vô dụng, Trương Cửu Linh, Vương Trung Tự đã sớm nói An Lộc Sơn có tướng mạo phản nghịch, Tiết Bạch hắn cần phải xem được cuốn sổ trong tay Vương Nghi, biết được những người đó cụ thể đã làm như thế nào, lại có bao nhiêu quan viên liên quan. Nhưng Vương Nghi đang trốn ở đâu? ~~ Ngày hôm sau, đêm, thành Lạc Dương. Đỗ Cấm đang ngồi trước ánh nến, đề bút viết thư hồi âm cho Tiết Bạch. Chuyến đi Lạc Dương này, nàng đã điều không ít tay chân từ Trường An đến, nhưng gần đây, đã cảm thấy sự việc phiền phức hơn dự tính rất nhiều, nhân lực bắt đầu thiếu hụt. Cửa phòng bị đẩy ra, một luồng gió lạnh thổi vào. Đỗ Xuân vội vàng đóng cửa, nói: "A gia lại hỏi ta rồi, nếu còn không nói Ngũ lang đi đâu, chỉ sợ không giấu được." "Nói cho A gia thì có ích gì? Hắn chỉ thêm lo lắng." "Thật sự không giấu được nữa, với tính cách của Ngũ lang, sao có thể bỏ lại Vận nương, không một tiếng động mà ra ngoài nhiều ngày như vậy?" "Nói là hắn đang làm việc cho A Bạch." "Vậy cũng nên dẫn Vận nương đến Yển Sư." "Cứ giấu thêm một thời gian nữa." Đỗ Cấm kéo tay Đỗ Xuân, nhẹ nhàng vỗ vỗ, nói: "A tỷ yên tâm đi, ta chắc chắn Ngũ lang bị Vương Nghi dẫn đi, Vương Nghi sẽ không hại hắn." Đỗ Xuân hỏi: "Ngươi nói thật với ta, Vương Nghi không hại hắn, còn Chu Tiển thì sao?" "Chu Tiển quả thực đã cử rất nhiều người đi tìm." Đỗ Cấm nói: "Nhưng ta đảm bảo, hắn sẽ không tìm được họ trước ta." "Tiết lang nói thế nào? Hôm nay hắn có thư đến không? Ta không thấy Toàn Phúc về." "Toàn Phúc bị thương rồi." "Vậy Tiết..." "Không sao, A Bạch một sợi tóc cũng không tổn hại, ngươi yên tâm. Nhưng, việc này cho thấy những người đó hận không thể đuổi cùng giết tận Vương Nghi, vì vậy Vương Nghi không chịu dễ dàng lộ diện." Đỗ Cấm trầm ngâm nói: "Ý của A Bạch là, phải làm gì đó, để lấy được lòng tin của Vương Nghi." "Làm gì đó?" "A tỷ xem đi." Đỗ Cấm đưa thư của Tiết Bạch qua, để Đỗ Xuân xem, tự mình lẩm bẩm: "Chúng ta muốn bày một ván cờ nữa, nhưng tạm thời chưa có danh nghĩa phù hợp." "Lục Hoàn?" Đỗ Xuân lẩm bẩm: "Lục Hoàn chính là tỳ nữ đã cứu Vương Nghi?" "Sao vậy?" "Ta dường như đã nghe qua cái tên này." "Bởi vì đây là cái tên tỳ nữ phổ biến nhất." Đỗ Xuân lắc đầu, cuối cùng cũng nhớ ra, nói: "Ta nghe A gia nói, Công Tôn Đại Nương trong bữa tiệc đã xin Lạc Dương lệnh một tỳ nữ, chính là Lục Hoàn." "Công Tôn Đại Nương? Bà ấy tại sao lại muốn tỳ nữ Lục Hoàn." Hai tỷ muội nhìn nhau, Đỗ Cấm lập tức đứng dậy, nói: "Ta phải đi gặp Công Tôn Đại Nương..."
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang