Mãn Đường Hoa Thải

Chương 230 : Đăng lung

Người đăng: Bạch Tiểu Tiết

Ngày đăng: 18:38 28-07-2025

.
“Không nộp lương!” Một chiếc cuốc đột ngột vung lên, người nông phu cầm cuốc hét lên một cách dứt khoát và vô cảm. Hắn đã trở thành đào hộ, bán cả mình lẫn con cái vốn là để không phải nộp lương, cầu một miếng ăn. Tuy không biết chủ gia đã nói với hắn thế nào, nhưng việc huyện úy chạy đến đo đạc ruộng đất quả thực có thể nói là muốn hắn phải nộp lương trở lại. “Ngươi không nộp lương ư?” Tiết Bạch ngược lại tiến lên một bước, quát hỏi: “Ngươi cày cấy một năm, nộp cho chủ gia bao nhiêu, ngươi giữ lại bao nhiêu?!” Người nông phu kia hiển nhiên không hiểu được đạo lý trong đó, chỉ ngoan cố trừng mắt đáp trả. Chủ gia đã nói với hắn, hắn không phải là biên hộ, không thuộc sự quản lý của huyện nha, không cần phải sợ huyện úy. Chiếc cuốc giơ cao, ra thế muốn đập xuống đầu Tiết Bạch. Hơn trăm người hung hăng hò hét, hy vọng có thể dùng dân ý cuồn cuộn này dọa lui tên huyện úy vắt mũi chưa sạch. “Mau tránh!” Nhậm Mộc Lan vội vàng hô to, vung vẩy một cây gậy gãy. Tiết Bạch cũng không cần đám trẻ này bảo vệ, đưa tay kéo hai hài tử đang chắn trước mặt mình lại. “Huyện úy, cẩn thận kẻ đánh lén.” Ngay sau đó, tiếng gió rít lên, đã có người vung gậy về phía Tiết Bạch. Tiết Bạch sớm đã phòng bị, thân người lùi về phía sau, lập tức hạ lệnh: “Bắt lấy.” Hắn vốn còn định lao đến cứu Nhậm Mộc Lan, lại thấy cô nhóc giả trai này hét lớn một tiếng “A”, nhào về phía gã hán tử vung gậy. Cảnh tượng hỗn loạn, có nông phu sợ hãi tản ra, một vài gã hán tử hung hãn thì chen vào, vây lấy nhóm người của Tiết Bạch. “Rầm” một tiếng, Khương Hợi một cước đá văng gã đại hán trước mặt. Cùng lúc đó, Toàn Phúc đã chịu một gậy, có kẻ rút dao găm xông về phía Toàn Phúc, không ngờ vẫn tưởng hắn là Vương Nghi, giữa ban ngày ban mặt, dám ra tay giết người diệt khẩu ngay trước mặt huyện úy. “Keng” một tiếng, Khương Hợi rút hoành đao, một đao chém xuống, chặt đứt luôn cánh tay cầm dao găm của gã đại hán. “Phập.” Ánh đao lạnh lẽo lóe lên, lưỡi đao chém chuẩn xác vào khớp xương, cánh tay rơi xuống đất, từ miệng vết thương to bằng miệng bát máu “xì” một tiếng phun ra, bắn lên mặt một gã hán tử khác, sau đó mới là tiếng kêu la thảm thiết đến rợn người. Một đòn này nằm ngoài dự đoán của đám tay chân, cảnh tượng ẩu đả đang hừng hực khí thế bỗng chốc dừng lại. Nhậm Mộc Lan cũng giật mình, nàng đang cố gắng tỏ ra hung dữ, la hét om sòm cầm cây gậy gãy đánh người, cúi đầu nhìn, ngón tay của cánh tay trên đất còn cử động một chút, không khỏi cảm thấy mình chỉ là đang đùa giỡn vặt vãnh. “Phập.” Không cho bọn họ kịp kinh ngạc. Khương Hợi động tác không ngừng, đao trong tay vung lên chém xuống, chém thẳng vào cổ gã hán tử đứng gần Tiết Bạch nhất, chém đứt nửa cổ người nọ, hoành đao kẹt lại trong xương cổ đối phương, hắn nhấc chân đá thi thể ngã xuống. Hắn không phải là vô lại, cũng không phải là sai nha, hắn là một người lính, đánh nhau hắn không biết, chỉ biết giết người, mà còn chỉ thành thạo kỹ năng liều mạng giết người trên chiến trường, xem trọng ba chữ nhanh, chuẩn, tàn nhẫn. “Chết người rồi!” Mọi người kinh hãi hô lên, dừng tay lại. Khương Hợi không quan tâm đến những người khác, trừng mắt nhìn Tiết Tiệm, hỏi: “Còn nhìn?!” Tiết Tiệm không nói hai lời, giơ hoành đao lên, “phập” một tiếng đâm vào tim gã hán tử vì bị chặt tay mà vẫn đang lăn lộn kêu la trên đất, kết liễu tính mạng của hắn. “Mau chạy.” Đám tay chân vừa mới vây lại quay người định chạy, lại phát hiện không biết từ lúc nào, phía sau đã bị mấy chục người vây quanh, toàn bộ đều là thuộc hạ mà Tiết Bạch điều từ Lạc Dương đến để đo đạc ruộng đất. “Ám sát mệnh quan triều đình, bắt lại!” Nhậm Mộc Lan lại chỉ tay, hét lớn: “Ma Hạt Tử! Đừng để Ma Hạt Tử chạy thoát!” Ân Lượng từng thấy người chết, nhưng hiếm khi thấy tay chân bị chặt còn tươi như vậy, có chút không quen, đang nghĩ liệu Khương Hợi ra tay có quá nặng không, vừa quay đầu lại thì thấy một gã đại hán chột mắt ở phía xa quay người chạy về phía bờ sông. “Bắt hắn lại…” Không kịp nữa rồi, Ma Hạt Tử tung người nhảy lên, “tõm” một tiếng, nhảy xuống dòng Y Thủy lạnh giá. Tiết Bạch cũng chẳng bận tâm, Quách A Thuận trước đó đã chết, hắn có đủ kiên nhẫn để xem Ma Hạt Tử có chết theo hay không. Đỡ Toàn Phúc dậy, hắn liền ra lệnh áp giải mười ba "thích khách" vừa bắt được về huyện nha thẩm vấn. ~~ Huyện thự, Bộ sảnh. (Bộ trong tuần bộ, danh bộ) Sài Cẩu Nhi từ trong lòng móc ra một túi rượu, đưa vào tay Tề Sửu, cười làm lành: “Soái đầu, đừng giận huynh đệ mà.” “Đừng có động vào ta, ngươi không đi ăn uống no say với tên ác sát kia à?” Tề Sửu hất túi rượu ra, “Ta cũng không còn là soái đầu nữa, không bì được với người trẻ tuổi.” “Ha, đúng là trẻ tuổi, soái đầu, con nhà ngươi chắc cũng lớn bằng Tiết Tiệm rồi nhỉ?” Tề Sửu bị câu này chọc cười, cuối cùng cũng nhận lấy túi rượu, uống một ngụm, thở dài: “Quách lục sự ra tay lần này, hẳn là cho huyện úy một đòn phủ đầu rồi, đến lúc đó…” “Về rồi!” Bỗng có một sai dịch hô lên, mọi người thò đầu ra ngoài nhìn, chỉ thấy nửa người Tiết Tiệm toàn là máu, một tay ấn hoành đao, một tay cầm sợi dây thừng, dây thừng xâu một hàng những gã ác hán trên tuyến tào vận, tên nào tên nấy đều ủ rũ cúi đầu. Nhìn ra sau nữa, có mấy người khiêng cáng, trên cáng đặt hai cỗ thi thể, một cỗ bị chặt tay, một cỗ bị chém đứt nửa cổ. “Ọe!” Một sai dịch không nhịn được, cúi người nôn ọe ngay bậc thềm, mùi hôi thối nồng nặc. Tiết Tiệm lườm một cái sắc lẹm, nói: “Dọn đi.” Thực ra bình thường hắn cũng có cái vẻ mặt uất ức như ai cũng nợ cha hắn tám trăm quan tiền, nhưng trước đây người khác chỉ thấy thằng nhóc này buồn cười, hôm nay mới nhận ra hắn thật sự có sự tàn nhẫn. Sài Cẩu Nhi bất giác ợ một cái, vội vàng tiến lên giúp quét cát che đi bãi nôn. “Còn không mau mở cửa lao, ta muốn dùng hình phòng.” “Soái đầu muốn dùng hình, còn không mau đi lấy chìa khóa.” Tiết Tiệm đứng đó chờ đợi một cách thiếu kiên nhẫn, ánh mắt chuyển động, dừng lại trên túi rượu trong tay Tề Sửu. Tề Sửu nuốt nước bọt, yết hầu chuyển động, cuối cùng, đưa túi rượu qua. Tiết Tiệm cũng không khách sáo, nhận lấy liền tu ừng ực vào miệng, một hơi uống cạn cả túi rượu, vẫn cảm thấy chưa đã, từ trong lòng móc ra một xâu tiền nhỏ ném lên bàn. “Mua thêm rượu về đây.” Tề Sửu chỉ cảm thấy khó xử, sa sầm mặt đứng đó không nhúc nhích, Sài Cẩu Nhi vội vàng tiến lên nhặt túi rượu và tiền, cười làm lành: “Tiểu nhân đi ngay.” “Không vội đi, treo phạm nhân lên cho ta trước đã.” “Vâng, vâng.” Sài Cẩu Nhi làm theo lời, chỉ thấy Tiết Tiệm ở trong Hình phòng lựa chọn một hồi, cầm một cái kẹp ngón chân lên mà tra tấn tên phạm nhân. “A… a!” “Nói! Ai sai ngươi hành thích huyện úy?!” Sài Cẩu Nhi cúi đầu lui ra ngoài, vừa lúc đụng phải Tề Sửu, hắn bèn ngượng ngùng xoa tay, muốn giải thích vài câu. Tề Sửu lại không rảnh mắng hắn, lẩm bẩm: “Mẹ, người trẻ tuổi ra tay đúng là không biết nặng nhẹ…” ~~ Úy giải. Ân Lượng nhìn ra ngoài cửa một cái, vội đến bên Tiết Bạch, nhỏ giọng nói: “Quách Hoán cũng nên qua đây rồi mới phải, lúc này vẫn chưa đến, xem ra hắn cũng đã rối loạn rồi.” “Trước tiên bảo nhà bếp mang đồ ăn đến đi, làm nhiều một chút.” “Vâng.” Nhậm Mộc Lan và mấy đứa trẻ liền được đưa vào, bẩn thỉu chen chúc trong úy giải nhìn ngó khắp nơi. “Ấm thật đấy… Cừ soái, kia là cái gì? Chắc là điêu khắc tọa kỵ của thần tiên nhỉ.” “Đó là ấm rượu, tháo yên ngựa ra là có thể đổ rượu vào, rượu sẽ chảy ra từ miệng ấm.” “Kia là cái gì?” “Giá nến, các ngươi đừng hỏi nữa.” Nhậm Mộc Lan khó khăn lắm mới dỗ được đám nhóc này, gãi gãi chân, ngẩng đầu nhìn Tiết Bạch. Tiết Bạch hỏi: “Sao biết đó là ấm rượu?” “Trước đây ta từng đến úy giải, Vương huyện úy cho ta ăn… Đúng rồi, Vương huyện úy bị người hạ độc, huyện úy đừng uống rượu của bọn họ.” “Sao lại đến giúp ta?” “Bồn Nhi thấy Ma Hạt Tử lén lút nói chuyện với người của huyện nha, ta đoán Ma Hạt Tử định gây bất lợi cho ngươi, nên bám theo hắn.” Bồn Nhi là một cậu bé mười tuổi, người nhỏ thó, trên mặt có một vết bớt xấu xí, bổ sung: “Là cháu trai của Tôn Ngốc Bút, đi khắp nơi nói huyện úy là con chó uống phải dâm dược, hắn đã cho Ma Hạt Tử một khoản tiền.” Tiết Bạch hỏi: “Sao ngươi tên là Bồn Nhi?” Nhậm Mộc Lan nói: “Phụ mẫu hắn không cần, đặt hắn vào chậu gỗ thả trôi từ thượng nguồn Y Thủy xuống, được tiểu lão tăng ở Hưng Phúc Tự nhặt được, gửi vào Dưỡng Bệnh Phường.” “Thế thì thành Đường Huyền Trang rồi?” “Đúng vậy, chỗ bọn hắn mỗi năm đều có người thả trôi con cái, nhưng Đường Huyền Trang chỉ có một, trôi vào Hoàng Hà bị cá ăn không biết bao nhiêu mà kể.” Nhậm Mộc Lan quả có gan lì dạ đá, khi kể những chuyện này mặt vẫn tỏ ra hết sức bình thản. “Tiểu lão tăng nào ở Hưng Phúc Tự?” “Chết rồi.” Nhậm Mộc Lan nói: “Ruộng dưỡng bệnh càng nhiều, cho cô nhi ăn lại càng ít, hài tử bị bán đi càng nhiều, tiểu lão tăng nhìn mà không chịu nổi, bị bọn chúng chọc tức đến nỗi chết tươi, xá lợi được đặt trên tháp chùa, muốn xem xá lợi của hắn, mỗi lần mười đồng.” “Mẹ kiếp.” Khương Hợi đứng ngoài cửa nhổ một bãi nước bọt. Tiết Bạch lại hỏi: “Sao các ngươi lại gan dạ như vậy, dám theo dõi Ma Hạt Tử, còn dám xông lên bảo vệ ta?” “Tiểu lão tăng chết rồi, Bồn Nhi vốn cũng không sống nổi, may mà có Chẩn Tai Sứ đến, sau đó Chẩn Tai Sứ đi rồi, nhưng lại điều Vương huyện úy đến, Vương huyện úy chết rồi, Tiết huyện úy lại đến, ta không thể để người tốt mất đi mãi.” “Không sợ bị đánh chết sao?” Nhậm Mộc Lan vỗ ngực, đỉnh đạc nói: “Hai mươi cái hồ bính, không mua được chúng ta làm nô tỳ, nhưng đủ mua mạng của chúng ta.” Lại hỏi thêm một số tình hình trong huyện, điều khiến Tiết Bạch bất ngờ là, những đứa trẻ này rất quen thuộc với huyện Yển Sư, chuyện ở bến tàu cũng kể vanh vách. “Nếu bảo đâm lén huyện úy, Lý Tam Nhi chắc chắn dám làm, tay hắn dính không ít mạng người. Mới năm ngoái, nhà Đặng A Tuất nhất quyết không chịu bán nữ nhi, Lý Tam Nhi đã giết sáu người nhà hắn, đổ tội cho bọn cướp ở Ngũ Chỉ Lĩnh…” Ngũ Chỉ Lĩnh, tức Phục Hy Sơn, Phù Hí Sơn, thuộc dư mạch của Tung Sơn, nằm ngoài địa phận huyện Yển Sư, tọa lạc ở chỗ giao nhau giữa vùng đế đô Lạc Dương và Trịnh Châu, đạo tặc hoành hành khắp nơi đây. Những tên cướp này thỉnh thoảng cũng đến Lạc Thủy, Hoàng Hà cướp thuyền, nhưng rõ ràng không thể nào chỉ giết sáu người một nhà nông hộ, cướp một khuê nữ rồi bỏ đi. Trò chuyện một lúc, đồ ăn đã đến, trên mâm lớn đặt một con ngỗng quay, ăn kèm với bánh hành, đám trẻ không khỏi reo hò. Tiết Bạch nhìn chúng ăn, còn mình thì một mình trầm tư. Từ chuyện hôm nay có thể thấy, Vương Nghi không ngờ lại thật sự cầm theo chứng cứ gì đó mà bỏ trốn. Điều kỳ lạ là, tại sao những người này lại phải tốn nhiều công sức để tìm một nô bộc? Thật sự sợ hắn sẽ trình bằng chứng họ chiếm đoạt ruộng đất của dân, bức hại bách tính lên trước mặt Thánh nhân sao? Trông họ có vẻ không quan tâm lắm. Ví dụ như thái độ của Tống Miễn khi nói chuyện, rõ ràng là xem thường Quách Vạn Kim, những người này tuy hợp tác kiếm lợi, nhưng giữa họ chưa chắc đã có tình bạn sâu sắc, rất có thể là có một lợi ích lớn nào đó đã buộc họ lại với nhau, mà lợi ích này còn lớn hơn cả ruộng đất của một huyện… “Huyện úy.” Nhậm Mộc Lan ăn miệng đầy dầu mỡ, tay vẫn cầm một cái đùi ngỗng gặm, nói: “Chúng ta ăn của ngươi rồi, sau này có việc gì cần đến, ngươi cứ việc lên tiếng.” Ân Lượng không khỏi bật cười, mở lời trước: “Sao thế? Lũ trẻ các ngươi, còn làm được việc gì sao?” “Sao lại không?” Nhậm Mộc Lan nói: “Ta cũng là một trong những cừ soái ở bến tàu, dưới tay có hơn chục người, ở cái mảnh đất một mẫu ba phân này của Yển Sư cũng coi như là rắn đầu đàn ở địa phương, huyện úy là người ngoài, không có người giúp đỡ sao được?” Ân Lượng còn định nói thêm, Bồn Nhi đang ngồi ở ngưỡng cửa bên ngoài gặm thịt ngỗng đã chạy vào, nói: “Quách lão đầu đến rồi.” “Quách lão đầu trông thì cười hì hì, nhưng chuyện xấu trong huyện đều có phần của hắn, huyện úy phải cẩn thận.” “Ngươi còn hiểu cả Quách lục sự à?” “Ta sao lại không hiểu, nhà hắn mấy đời đều ở Yển Sư, ruộng đất phía nam Mã Đề Tuyền đều là của nhà hắn…” ~~ Tiết Bạch bảo Ân Lượng đưa bọn họ ra phía sau, một mình ở phòng trước gặp Quách Hoán. Hai bên ngồi xuống, Quách Hoán cười nói: “Một vài tên dân đen gây rối, khiến huyện úy kinh hãi rồi, xem ra, họ rất phản đối việc đo đạc ruộng đất.” “Không liên quan đến bá tánh, là có một số yêu tặc muốn ám sát ta.” Tiết Bạch nói, “Ta nghi ngờ chúng có liên quan đến yêu tặc Lưu Hóa ám sát xa giá ở Ly Sơn, định nghiêm khắc thẩm vấn.” Quách Hoán vẫn cười, nhưng ánh mắt không còn sáng như vừa rồi. “Huyện úy, vẫn là không nên làm lớn chuyện thì hơn, thịnh thế Thiên Bảo, làm gì có nhiều yêu tặc như vậy?” “Bảo vệ bình an một phương là phận sự của huyện úy, Quách lục sự khuyên ta dĩ hòa vi quý… lẽ nào có liên quan đến yêu tặc?” Quách Hoán sững người, mỉm cười nói: “Tiết lang thật hài hước.” Hắn vỗ vỗ đầu gối, chậm rãi nói: “Đúng rồi, nếu Tiết lang thăng tiến thêm một bước, chắc là sẽ nhậm chức Xích huyện úy nhỉ?” “Ta mới đến Yển Sư, không phải sao?” “Có những chuyện không cần câu nệ mà.” Quách Hoán nói: “Sau Tết, tức là Thiên Bảo năm thứ tám rồi, sau khi sang xuân, Minh phủ sẽ bảo đảm cho Tiết lang một chức Xích huyện úy, thế nào?” “Ồ? Lữ huyện lệnh không lo cho quan lộ của mình, lại một lòng lo lắng cho ta, thật khiến người ta cảm kích.” “Chẳng qua là dệt hoa trên gấm, Tiết lang là Trạng nguyên xuất thân, tài hoa xuất chúng, được Thiên tử tin tưởng trọng dụng, đây là những điều người khác không thể bì được, xứng đáng được thăng tiến, một vài lời tiến cử tốt đẹp, dệt hoa trên gấm mà thôi.” Tiết Bạch suy nghĩ một lúc, khổ sở nói: “Nhưng công vụ mà Thánh nhân giao cho…” Quách Hoán sớm đã có chuẩn bị, nói: “Đợi Minh phủ hỏi qua Hữu tướng, sẽ có sắp xếp, chắc chắn có thể để Tiết lang giao phó được.” Như vậy, mọi vấn đề dường như sẽ được giải quyết ổn thỏa. Tiết Bạch lại hỏi: “Nhưng ta nghe nói, Vương Ngạn Xiêm có một nô bộc là Vương Nghi, mang theo chứng cứ quan trọng bỏ trốn. Nếu hắn phanh phui sự thật ra, thì phải làm sao?” Quách Hoán kinh ngạc một lúc, lắc đầu, cười nhạt như mây bay gió thoảng: “Không đâu, không đâu, vừa không có chứng cứ gì, cũng không sợ hắn phanh phui.” Nói xong một câu, hắn nhận ra mình nói nhiều sai nhiều, ngẩng đầu lên, càng phát hiện ra, Tiết Bạch đang dùng ánh mắt dò xét nhìn chằm chằm vào hắn. “Tiết lang chuẩn bị thăng quan đi, lão phu không làm phiền nữa, cáo từ.” “Ta tiễn Quách lục sự.” ~~ Đợi Tiết Bạch quay về úy giải, chỉ thấy Nhậm Mộc Lan và mọi người đã như gió cuốn mây tan, ăn sạch ngỗng quay và bánh, ngay cả xương cũng gặm đến trắng phau. “Ngươi có biết, trên tay Vương Nghi có chứng cứ gì không?” “Ta không biết, nhưng… nếu ta nói, huyện úy có thể bảo vệ nàng không?” Nhậm Mộc Lan một khi đã ăn no, lại trở nên cảnh giác, một lần nữa đánh giá Tiết Bạch. Lần trước nàng đã không nói những điều này, lần này là thấy quan trên phái người đến đối phó hắn, mới càng tin tưởng hắn hơn một chút. Tiết Bạch nói: “Nếu có nhân chứng quan trọng, ta có thể gửi đến Trường An.” Nhậm Mộc Lan lúc này mới đáp: “A Ba tỷ có lẽ sẽ biết.” “Nàng là ai?” “Sau khi chúng ta cứu được A Nghi ca, vừa không có tiền, vừa không có thuốc, bèn giấu huynh ấy ở chỗ A Ba tỷ.” “Ở đâu?” “Ta dẫn huyện úy đi, huyện úy thay một bộ quần áo.” … Chập tối, có tiếng chuông vang lên. Không phải là tiếng trống thúc giục giới nghiêm như ở thành Trường An, mà là tiếng chuông báo giờ trong chùa, nghe thật xa xăm. Tiết Bạch chỉ mang theo Khương Hợi, đi theo sau Nhậm Mộc Lan về phía tây thành. Góc tây nam thành chùa chiền san sát, toát lên vẻ yên tĩnh, tường hòa. “Dưỡng Bệnh Phường ở ngay trong chùa miếu.” Nhậm Mộc Lan chỉ tay, chỉ về phía Hưng Phúc Tự trang nghiêm, đường hoàng. Nhưng nơi họ đến lại không phải là Hưng Phúc Tự, mà là đi vào một con hẻm nhỏ bên cạnh. Trời đã tối hẳn, trong con hẻm nhỏ tối đen như mực. Khương Hợi thắp một chiếc đèn lồng. “Đưa cho ta.” Nhậm Mộc Lan đi phía trước quay người nhận lấy, xách đèn lồng đi đầu. Trong tòa huyện thành nhỏ bé tối tăm này, cuối cùng vẫn là cô nhóc nạn dân hèn mọn này đã soi sáng con đường phía trước cho Tiết Bạch. Ánh lửa le lói đó, không ngừng lay động, nhưng lại sáng ngời đến thế, không hề bị gió thổi tắt.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang