Mãn Đường Hoa Thải
Chương 185 : Khúc Giang yến
Người đăng: Bạch Tiểu Thái
Ngày đăng: 15:20 23-05-2025
Đầu xuân, gió nhẹ nắng vàng, mặt nước Khúc Giang rộng ba mươi khoảnh xanh biếc gợn sóng, khói sóng mờ ảo, hoa hạnh nở rộ, chim oanh hót líu lo.
Bờ đông sông là Phù Dung Viên, thuộc về Khúc Giang ly cung của thiên tử, có thể thông thẳng tới Hưng Khánh cung qua giáp đạo giữa hai bên tường thành. Trên mặt hồ, ngọc lâu kim điện soi bóng nước, thiên nga khởi vũ, bạch âu kinh phi.
Phía tây là con đê dài uốn lượn, Hạnh Viên nằm ngay bên bờ sông, giữa dòng có một bãi cát nhỏ, trên bãi dựng một ngôi đình, là nơi sẽ tổ chức Khúc Giang yến cho các kim khoa Tiến sĩ.
Hoàng đế nếu ngự giá Phù Dung Viên, đăng thượng Tử Vân Lâu, có thể nhìn thấy cảnh tượng dưới Hạnh Viên, chính là "dữ dân đồng nhạc".
Đây là thịnh cảnh hàng năm của bách tính Trường An, vừa được chiêm ngưỡng văn nhân tài hoa, vừa nhân tiện đạp thanh du xuân; các tiểu thương có thể tranh thủ bán hàng; quan lại quyền quý thì nhân cơ hội kết giao, chiêu tế.
Giữa trưa, vô số xe ngựa đã hướng về Khúc Giang, thật đúng là "đường gấm xe thơm tựa nước chảy".
Nhiều danh môn khuê tú cũng không đến Nhạn Tháp, mà sớm dạo chơi bên bờ Khúc Giang, thướt tha trong ánh nắng rực rỡ ngoài vùng đồng nội.
Các tiểu cô nương dùng dải lụa màu dựng lên rèm che, bên trong đấu tửu hành lệnh, có lúc chạy ra đá cầu, đá bóng, tiếng cười nói rộn rã, dáng điệu uyển chuyển, hương thơm ngào ngạt, sắc xuân tràn ngập bờ sông.
"Nhạn Tháp đề danh xong, các Tiến sĩ sắp đến rồi!"
Bùi Lục Nương, Lô Tứ Nương, Dương Nhị Thập Tam Nương, Thôi Thập Bát Nương, Lý Cửu Nương... đều đứng gần thủy trung châu trong Hạnh Viên, lần lượt nhón chân nhìn ra xa.
Các thị nữ đi nghe ngóng tin tức, chạy về hào hứng báo.
"Nghe nói chưa? Trạng nguyên lang chỉ làm một câu, khiến các Tiến sĩ không dám đề thơ nữa."
"Sao lại thế?"
"Nhị thập thất nhân trung tối thiếu niên, đều nói Trạng nguyên ngông cuồng ngạo mạn, một người tài hoa áp đảo cả khoa thi."
"Ngông quá rồi, ngông quá rồi..."
Đỗ gia tỷ muội đi ngang qua, nghe câu này đều giật mình, như không dám đối mặt với ba chữ "ngông quá rồi", liếc nhìn nhau rồi nắm tay vội vã bỏ đi.
Theo sau là Đỗ Ngũ Lang, trước khung cảnh mỹ nữ tụ tập diễm lệ thế này, khiến hắn thực sự lúng túng, bước đi vụng về, ôm vội tấm vải bạt chạy ngang qua.
Đằng xa, khi đoàn Tiến sĩ dần tới Khúc Giang, trước tiên truyền đến chính là tiếng reo hò vang dậy.
"Tiết lang! Tiết lang!"
"Sao phải phô trương đến thế?" Đỗ Ngũ Lang lẩm bẩm, thầm nghĩ may mà không cho Tiết Tam Nương tới.
Hắn len qua đám đông, ngồi xuống trong Hạnh Viên, ngoảnh lại thấy mấy danh môn khuê tú kia dường như sắp cãi nhau.
"Đó là Tiết Bạch?"
"Không phải nói xuất thân quan nô sao? Tiết Bạch lại có phong thái như vậy, ân, cũng xứng với Quan Vương phòng chúng ta."
"Xí, có người mặt dày, đang mê mẩn nữ tế nhà ta kìa."
"Ngươi là ai á? Sao đã là phu tế nhà ngươi?"
"Một đám không biết xấu hổ, đi hỏi xem Văn Hỉ Bùi gia với Tiết lang có quan hệ gì, ta mới là người đầu tiên."
"Biết ta là ai không? Gia gia ta vì chấm Tiết lang đỗ Trạng nguyên mà bị biếm đấy, hắn dám không cưới ta sao?"
"Thôi gia dụ ngươi như thế à? Ngoài khuôn mặt này, não ngươi bị úng đúng không?"
"Ngươi mắng ta? Ngươi dám mắng ta?!"
"Xí, mắng ngươi thì sao?"
"......"
"Đừng đánh nhau! Ơ kìa, các tiểu thư đừng đánh nhau nữa."
"Tiện tỳ dám giật tóc ta... buông ra! Mau buông ra!"
"Buông tiểu thư nhà ta ra..."
Các thị nữ ồn ào xông lên, kẻ muốn kéo chủ nhân, người nhân cơ hội véo người khác, lập tức hỗn loạn.
Đỗ Ngũ Lang chưa từng thấy cảnh tượng chấn động như vậy, trợn mắt nhìn, cảm thấy hai mắt không đủ dùng.
Đầu tiên là trâm vàng rơi xuống, sau đó một chiếc hài bay lên, rơi trước mặt Đỗ Ngũ Lang.
Hắn cúi xuống định nhặt, một tiểu tỳ chạy tới, nhặt hài rồi bỏ chạy, còn mắng một câu.
"Nhìn gì, lớn lên thế này mà cũng đòi ăn thịt thiên nga!"
~~
Trong Phù Dung Viên, Tử Vân Lâu sừng sững, nhìn xuống bãi biếc, ngắm dòng Khúc thủy.
Hí đài đã dựng xong, hai đoàn hát chuẩn bị so tài đêm nay đang sửa soạn.
Đoàn Lê Viên do Thánh nhân đích thân chỉ đạo ở phía đông hí đài, che kín rèm, không cho người ngoài thấy phục trang.
Thỉnh thoảng nhạc sư lên dây đàn, khảy mấy nốt du dương khiến đoàn Tiết Viên bên này ai nấy đều căng thẳng.
"Đằng Không Tử sao chưa tới?"
"Chắc đi xem Tiết lang du nhai rồi, Trạng nguyên mà." Phạm nữ thì thầm: "Tuổi trẻ tài cao đỗ Trạng nguyên, nghĩ cũng đủ ngây ngất."
Niệm Nô nhỏ giọng nhắc nhở: "Còn phải diễn trước mặt Thánh nhân, đừng chỉ nghĩ mấy chuyện này."
"Nhạ, Thôi tiểu thư. Nhưng ngươi phải nghĩ đến mấy chuyện này thì diễn mới hay đấy."
Đằng xa vọng lại tiếng gọi tên Tiết Bạch.
Niệm Nô ngẩng đầu nhìn, nghĩ trên Tử Vân Lâu có thể thấy rõ Hạnh Viên, tò mò nhấc váy bước lên cầu thang.
Cầu thang rất dài, lên tới nơi chỉ thấy trên sàn trải thảm thật dày, cung nữ như ong mật hối hả qua lại, ngập tràn váy lụa tiên diễm cùng làn da trắng ngần, nhưng trái lại không một thanh âm vang lên.
"To gan! Ai cho ngươi chạy lên đây!" Có hoạn quan chú ý tới Niệm Nô, lập tức quát một tiếng.
Niệm Nô sợ hãi quỳ xuống: "Nô gia biết tội, xin xuống ngay."
Đang lúng túng, từ cầu thang bên kia có một phụ nhân nghe động tĩnh bước đến.
"Chuyện gì thế?"
Niệm Nô len lén ngước nhìn, vừa lúc cùng phụ nhân này chạm mắt nhau, đối phương quả là tuyệt sắc, thân hình thon thả, không son không phấn, đôi mắt long lanh như biết cười, dường như thấy nàng thú vị, ánh mắt lấp lánh vẻ phong lưu.
Nàng biết đây là ai rồi, nhất định là vị Quắc Quốc phu nhân thân thiết với Tiết lang kia.
"Tiểu cô nương xinh đẹp thế này, mắng làm gì, hù nàng sợ rồi."
Dương Ngọc Dao đuổi hoạn quan đi, cúi xuống nhẹ nhàng nâng cằm Niệm Nô ngắm nghía, cười nói: "Ta biết ngươi là ai, có phải Thôi Oanh Oanh của Tiết lang không?"
"Dạ... vâng..."
"Đáng yêu thế này ta còn thấy xót. Đứng lên đi, chạy lên đây chắc là muốn xem Hạnh Viên?"
Niệm Nô ngạc nhiên hỏi: "Quắc Quốc phu nhân sao biết nô gia nghĩ gì?"
"Ta cũng từng đáng thương như ngươi, tuổi trẻ ham vui, không thể đi xem Trạng nguyên, lại phải ở đây tập luyện. Lại đây, ta dẫn ngươi xem."
"Nô gia không dám."
Niệm Nô còn e sợ, Dương Ngọc Dao đã nắm tay nàng, vuốt nhẹ an ủi.
"Đừng sợ, ngươi là người của Tiết lang, tức là người của ta."
"Vâng."
Niệm Nô cảm nhận bàn tay nàng mềm mại trơn láng, trong mũi còn thoang thoảng hương thơm từ nàng, thầm nghĩ Quắc Quốc phu nhân đãi mình thật tốt.
Không ngờ lại được dẫn đến chỗ Dương Quý Phi đang trang điểm.
Niệm Nô nhìn thấy Dương Ngọc Hoàn liền sững sờ, nghĩ bụng đại mỹ nhân tuyệt sắc như vậy, không trách Thánh nhân phải cướp về.
"Tiểu cô nương nào đây, thật xinh đẹp."
"Thôi Oanh Oanh của Tiết Bạch, ta dẫn nàng lên xem phong thái Trạng nguyên."
"Chọn vai chuẩn quá."
Dương Ngọc Hoàn ngồi bên cửa sổ ngắm Hạnh Viên, để mặc Trương Vân Dung chải tóc, trong mắt không giấu nổi sự thích thú, chẳng bận tâm Niệm Nô quên hành lễ, vẫy tay nói: "Lại đây, vui lắm."
Dương Ngọc Dao đến bên cửa sổ nhìn xuống, kinh ngạc nói: "Đánh nhau? Chuyện gì thế?"
"Còn là chuyện gì nữa, tranh nhau Trạng nguyên phu tế đấy."
"Xì." Dương Ngọc Dao không khỏi bật cười: "Một đám xuẩn nha đầu, cũng đòi chạm vào 'nghĩa đệ' của ta."
Trước đây nàng còn che giấu quan hệ với Tiết Bạch, nhưng thấy cảnh tượng này, không nhịn được đắc ý, thần thái ngữ khí đã khác xưa.
Dương Ngọc Hoàn trêu nàng, hỏi: "Xưa nay là nghĩa đệ của chúng ta, giờ sao thành của riêng ngươi rồi?"
Lúc này tầm mắt nhìn đến, Tiết Bạch cưỡi ngựa tới, vạn chúng chú mục, phong thái vô song, Dương Ngọc Dao cũng choáng ngợp, nghĩ tới chuyện tối nay Trạng nguyên bị mọi người tranh giành kia vẫn phải ra sức vì mình, ánh mắt càng thêm khác lạ, hai tai bất giác đỏ lên.
"Người ta đang hỏi ngươi đó."
"Đương nhiên là nghĩa đệ của chúng ta."
"Nếu chỉ vậy, sao bỗng dưng ửng hồng gò má?"
"Đâu… đâu có."
Hai Tỷ muội bèn đuổi hết cung nữ ra, bảo Trương Vân Dung, Minh Châu dẫn Niệm Nô sang cửa sổ khác xem. Các nàng thì khẽ thầm thì chuyện thầm kín.
"Tam tỷ thu liễm chút, lát nữa khai yến, chớ để người nhìn ra."
"Ân, ta biết."
"Vẫn ửng hồng, định thế này thật sao?"
"Ngươi không biết đấy thôi, tuổi hắn như sói ấy..."
Niệm Nô không nhịn được lại liếc nhìn hai vị quý nhân, cảm thán vẻ gợi cảm mà tuổi mình chưa có, trong lòng không khỏi vô cùng ngưỡng mộ.
Bình thường ở Tiết trạch tập hí, thấy Tiết Bạch trầm ổn nghiêm túc, giờ mới biết trước mặt Quắc Quốc phu nhân hắn khác thế nào, càng thêm sùng bái, cảm thán nữ nhi gia phải nên như vậy.
~~
Trong Hạnh Viên, các Tiến sĩ đã ngồi xuống ở thủy trung châu, chuẩn bị ngâm thơ bên bờ Khúc Giang.
Bên Tử Vân Lâu, Thánh nhân cũng sắp thăng tọa khai yến.
Dương Ngọc Dao lại kéo Niệm Nô, trêu đùa: "Thôi, xem cũng đủ rồi, nếu thích ngắm Trạng nguyên, lần sau đến phủ ta mà ngắm. Giờ mau đi tập hí đi."
"Nhạ."
Niệm Nô ngoan ngoãn thi lễ lui ra, nghĩ bụng mình ở Tiết Viên, cần gì đến Quắc Quốc phu nhân phủ ngắm Tiết lang, chắc nàng đùa thôi.
Dương Ngọc Hoàn nhìn xem nàng lui ra, trong lòng chợt cảm thấy ghen tị, khẽ oán: "Đêm nay nàng diễn Thôi Oanh Oanh, ngày mai liền danh truyền tứ hải. Tiết Bạch mấy lần đệ thượng hí văn, đều không phải cho ta hát."
"Sao lại thế?" Dương Ngọc Dao vội nói: "Lần trước 'Thủy điệu ca đầu' là viết riêng cho ngươi, không ngờ bị Mai Phi cướp mất. Lần này, hắn lại đặc biệt soạn hí văn cho ngươi hát."
Nàng vội vẫy tay, để Minh Châu đem thư quyển trình lên.
"Bao chuyện xảy ra, Trường An người nào chẳng biết Trạng nguyên này do ai nâng đỡ, hắn sao quên ngươi được?"
"Xì." Dương Ngọc Hoàn liếc qua: "Đây là cố sự, không phải hí văn."
"Trước có cố sự, sau lại phổ hí văn, ngươi nghe ta hát này."
Dương Ngọc Dao hát kém nhất trong các tỷ muội, nhưng lần này đã luyện tập, nhẹ nhàng giơ đôi tay mềm mại, cất giọng: "Thanh Thành sơn hạ Bạch Tố Trinh, động trung thiên niên tu thử thân..."
Dương Ngọc Hoàn nghe giai điệu mới lạ, mặt bừng sáng, lật thư quyển xem, cảm thấy lần này thực sự thích hợp nàng hát.
Nhưng nàng vẫn cứng miệng: "Giờ nói thế vô ích, nếu lời hát không hay, ta không chịu đâu."
"Chuyện chính đây." Dương Ngọc Dao nói: "Đêm nay so hí, nghĩa đệ thua sẽ bị ban hôn cho Hòa Chính huyện chúa."
"Hắn cũng phải lấy vợ, ta ngăn làm gì?"
"Lấy ai cũng được, trừ tông thất, vừa mới ta cũng cùng ngươi nói thật... nếu lấy phải đứa hay ghen, thì phiền lắm."
"Vừa hay, Tam tỷ cũng nên thu liễm rồi."
"Thế chẳng phải lộn xộn vai vế?"
"Ủa." Dương Ngọc Hoàn ngạc nhiên: "Ngươi còn để ý chuyện vai vế sao?"
Dương Ngọc Dao bất lực, áp sát nũng nịu: "Hí hảo hay dở cũng do ngươi một lời, giúp tỷ tỷ một lần, thế nào?"
"Ta há có thể để Thánh nhân thua? Huống chi âm nhạc hơn kém người khác chẳng biết sao? Thiên vị quá lộ liễu, chọc giận Thánh nhân không tốt đâu?"
"Còn một món quà nữa, nhanh, mang tới..."
Dương Ngọc Hoàn tưởng quà của Tiết Bạch cũng là vàng ngọc, nào ngờ chỉ là vải thường.
"Hử?"
"Đây là y phục."
"Ta còn thiếu y phục? Hắn không biết trong cung có bao nhiêu thợ may cho ta sao."
"Thợ may nhiều cũng không may nổi bộ này, ngươi mặc vào liền biết đẹp thế nào."
Hai tỷ muội vào nội đường thử y phục mới.
Mãi sau, khi Dương Ngọc Hoàn trở ra, vẫn mặc chiếc váy cũ, không biểu lộ thích hay không, chỉ nói không phù hợp dịp này.
~~
Trong đại điện Tử Vân Lâu, Lý Long Cơ đã an tọa.
Chỗ ngồi của thiên tử cao vời vợi, từ cửa lớn có thể nhìn thấu cảnh đẹp trên Khúc Giang.
Những bài thơ của Tiến sĩ sẽ lập tức được dâng lên.
Cùng dân vui vẻ như vậy, quả thực có cảm giác như thần tiên ngự trên trời... Lý Long Cơ tự cho mình là thần của nhân gian không phải không có lý do.
Khi Dương Ngọc Hoàn sơ trang đến, Lý Long Cơ cười nói: "Trẫm nghe nói Tam di vừa gặp ngươi, không phải hối lộ Thái Chân chứ?"
"Quả đúng thế." Dương Ngọc Hoàn không giấu diếm, đáp: "Ta vừa được Trạng nguyên hối lộ một cố sự, đêm nay so hí, nếu Thánh nhân không thắng nhiều, ta đành sẽ thiên vị nghĩa đệ."
"Ha ha ha, trẫm thắng hắn nhiều có khó gì?"
Lý Long Cơ cười to, quay sang Dương Tiêm, Dương Chiêu, nói: "Các khanh xem, Tiết Bạch đỗ Trạng nguyên liền quên trẫm, chỉ biết nịnh Thái Chân, có cố sự cũng không dâng trẫm, giống Hồ Nhi quá."
"A Bạch sắp có quan thân, dẫu sao cũng bất đồng." Dương Chiêu cười bồi theo.
Lần này, Lý Đàm thay mặt mấy nhà quyền quý mua chuộc Dương Chiêu, muốn nắm kỹ thuật giấy trúc. Dương Chiêu nhận lời, thu lợi, nhưng nhờ Nguyên Tái nhắc nhở, hắn quan sát thêm vài ngày.
Nguyên Tái còn chưa tiến cung, hắn đã nghe được phong thanh, chuyện đầu tiên là chuyển số lợi vào kho Thái phủ.
Thánh nhân hỏi, hắn cũng giải thích một lời.
—— "Lý Đàm muốn làm giấy trúc, in tập văn của trưởng bối, bỏ tiền mua kỹ thuật của Tương Tác Giám, thần cho rằng kỹ thuật giấy nên phổ biến, nên dạy hắn làm. Còn 'phong tỏa kỹ thuật, tăng giá giấy' là ý nghĩ viển vông của huân quý tử đệ, bọn họ há có thể ngăn người khác làm ra giấy? Giấy càng nhiều, giá tất giảm. Thần xuất thân vô lại, tham tiền nhà Lý gia, xin Thánh nhân xá tội."
Lý Long Cơ tuy biết rõ, nhưng vẫn tương đối hài lòng, một là Dương Chiêu không vội vàng theo phe thế gia, hai là tiền thật sự được đưa vào kho.
Quả là mỗi thần tử có cách làm việc khác nhau, Lý Lâm Phủ cần mẫn, bận bịu thứ vụ; Vương Hồng quyết đoán, giỏi thu thuế; Dương Tiêm biết dùng người, có tân pháp về muối và giấy; Dương Chiêu xảo quyệt, biết nghe lời, giỏi vơ vét.
Trái lại không biết Tiết Đả Bài ngày trước, sau này làm quan sẽ ra sao?
Hiện Tiết Bạch chưa nhậm chức, chưa thể thấy. Nhưng có thể từ thái độ của hắn đối với sự lôi kéo của thế gia, dòm ngó vài manh mối.
Thế gia tất nhiên muốn chiêu nạp Tiết Bạch để xóa ảnh hưởng khoa cử. Vì vậy, cách ứng phó tốt nhất của Tiết Bạch là cố ý thua hí, để Thánh nhân ban hôn, đẩy khó khăn cho người khác.
Đó là cách làm của bề tôi thông minh.
Thành thử Lý Long Cơ tự tin mình sẽ thắng.
Dĩ nhiên, chỉ xét về âm nhạc, hắn cũng cực kỳ tự tin...
~~
Trên Khúc Giang, thuyền hoa từ từ trôi.
Nam Khúc danh kỹ Vương Liên Liên mặc váy lụa, đi chân trần đứng ở mũi thuyền, vai trắng nõn, tay đeo linh đang, phiên phiên khởi vũ.
Trong tiếng nhạc, nàng lần lượt hát tân thi của các Tiến sĩ, cuối cùng tới bài của Trạng nguyên, giọng bỗng cao vút, vũ điệu càng mê hoặc.
"Tích nhật ác xúc bất túc khoa, kim triêu phóng đãng tư vô nhai."
"Xuân phong đắc ý mã đề tật, nhất nhật khán tẫn Trường An hoa."
Tiếng hát vang xa, bờ sông lại rộn tiếng reo hò.
Trạng nguyên hôm nay một câu thơ áp đảo chúng Tiến sĩ ở Nhạn Tháp, tới Khúc Giang lại một bài biểu lộ sự ngông cuồng.
Nhưng làm Tiến sĩ thời Đường thì phải ngông như thế.
"Thơ hay!" Lý Gia Hựu cười lớn: "Ta dám nói, khoa cử năm Thiên Bảo thứ bảy sẽ lưu danh sử sách, một là vì, thơ của Trạng nguyên lang hôm nay quá hay."
Hắn nâng chén, động tác hào sảng, nụ cười thoáng chút ranh mãnh, lại nói tiếp: "Hai là vì, các tiểu cô nương tranh giành ánh mắt của Trạng nguyên mà đánh nhau, ha ha, đúng là ‘trịch quả doanh xa, ngụy tấn phong cốt’."
Tiết Bạch nói: "Tòng Nhất huynh quá khen."
Dương Dự buồn bã uống rượu một mình, vừa nghe liền biết Lý Gia Hựu muốn giới thiệu tộc muội, chợt nhớ lời mẫu thân dặn dò.
Dù không muốn, nhưng con cháu thế gia hết thảy đều nhờ gia tộc ban cho, không thể không nghe.
"Tiết lang."
Dương Dự khó nhọc mở lời, gượng cười nói: "Tiết lang phong thái khiến Hạnh Viên náo loạn, muội muội ta vì vậy mà ngã xuống, nên cho ta một lời giao phó chứ... ha ha."
Vốn định nói đùa nhưng không thành, hắn đành cười gượng hai tiếng.
Lý Gia Hựu thì tiêu sái hơn, vỗ vai Tiết Bạch, cười nói: "Tiết lang đừng nghe hắn, ta giới thiệu đường muội cho ngươi, nàng xinh đẹp chẳng khác gì thiên tiên."
Khúc Giang yến vốn là dịp tuyển tế, không khí lên cao, mọi người đều hùa theo, giới thiệu muội muội nhà mình.
Các quan viên chủ trì cũng vui vẻ, vuốt râu cười lớn, như Bùi Khoan, Trần Hi Liệt cũng định nhập cuộc.
Tiết Bạch liên tục từ chối, chỉ nói "công danh chưa thành, sao lập gia đình".
"Ha ha, Trạng nguyên lang quá câu nệ, hôm nay cũng không bắt ngươi hướng ai đề thân." Lý Gia Hựu cười: "Chỉ cần tặng một nhánh mẫu đơn cho một vị hiền thục giai nhân trong Hạnh Viên là được."
"Hảo!"
"Thám hoa sứ nên tặng hoa!"
Mọi người đều hoan hô ủng hộ.
Bảo Tiết Bạch đương chúng tặng hoa, chính là vì muốn Tiết Bạch bày tỏ thái độ. Tỏ thái độ rồi, những thứ khác, có thể đợi sau khi so hí.
Tiết Bạch cuối cùng không từ chối nữa, cầm nhánh mẫu đơn của Thám hoa sứ, đứng lên, hướng tới các tiểu cô nương kia.
Bùi Lục Nương thấy hắn tới gần, tim đập loạn, hai tay ôm ngực. Nàng đã nghe Bùi Khoan nói, đêm nay mấy nhà quyền quý sẽ ép Tiết Bạch không thể từ chối, Bùi gia tuyển tế có thể thành công.
Nàng đã vì hắn mà đánh nhau, hy sinh lớn thế, xứng một nhành hoa.
Tiết Bạch đi tới trước mặt nàng, thế mà bước chân không dừng lại, tiếp tục đi ra ngoài Hạnh Viên.
Tiếng xôn xao nổi lên, các tiểu cô nương bên ngoài Hạnh Viên, hiển nhiên có địa vị thấp hơn những quyền quý kia.
Tiết Bạch nhìn quanh một vòng, tìm Thanh Lam, rồi bước tới, đưa nhánh mẫu đơn đến tay nàng.
Xung quanh lập tức xì xào.
"Lang quân, ta..."
"Nhanh nhận."
Bên cạnh, Nhan Yên hào hứng thúc giục: "Nhận đi, nhận đi."
Thanh Lam mặt đỏ bừng, tay run rẩy, từ từ đón lấy nhành hoa.
Trước đám đông, nàng không dám nhìn Tiết Bạch, quay sang cầu cứu Nhan Yên, chỉ thấy trên mặt Nhan Yên đầy ý cười, chẳng hề sợ lời bàn tán xung quanh.
Nàng vội vàng kéo tay, dùng ánh mắt năn nỉ Nhan Yên, mau dẫn mình vào trong xe ngựa.
~~
Trên Tử Vân Lâu, ngay cả Lý Long Cơ cũng bị chi tiết nhỏ này thu hút, bưng chén rượu ra ngoài đại điện, đứng tựa lan can.
"Tiểu tử này tặng hoa mẫu đơn cho ai thế?"
"Hồi Thánh nhân, chưa rõ là tiểu thư nhà nào, xem xe ngựa không phải giàu có."
"Hắn vẫn không chịu cúi đầu a." Lý Long Cơ khẽ nhuếch môi, mở miệng nói: "Đã không muốn lấy ai, vậy thì trẫm đến ban hôn vậy."
Vị thiên tử này cất tiếng cười lớn, quay người bước vào Tử Vân Điện, hai tay giang rộng, toát lên vẻ bá đạo, như thể hết thảy đều nắm trong lòng bàn tay.
Đại Đường thịnh thế, Khúc Giang hoan yến, cảnh tượng phong lưu lộng lẫy như vậy, khiến lòng người phấn chấn, khí thế bừng bừng.
"Truyền chỉ, thủy trung châu tiểu yến đã xong, Tử Vân Lâu hí kịch khai xướng."
...
"Thánh chỉ, triệu Trạng nguyên Tiết Bạch vào Tử Vân Lâu!"
Tiết Bạch chỉnh đốn y phục, xuyên qua những bình dân áo vải bên sông, vòng qua mậu lâm tu trúc, bộ nhập Khúc Giang ly cung, đăng thượng Tử Vân Lâu.
Bước vào đại điện, nhìn quanh, khắp nơi toàn gấm vóc lụa là…
_________
*"Thanh Thành sơn hạ Bạch Tố Trinh, động trung thiên niên tu thử thân..."
~ "Bạch Tố Trinh dưới núi Thanh Thành, ngàn năm tu luyện trong động này…" (xuất từ Tân Bạch nương tử truyền kỳ)
*"Tích nhật ác xúc bất túc khoa, kim triêu phóng đãng tư vô nhai."
"Xuân phong đắc ý mã đề tật, nhất nhật khán tẫn Trường An hoa."
~ Những ngày cùng khổ chẳng đáng bàn, hôm nay vinh quy bái tổ rạng tiếng đàn ca.
~ Phi nhanh trong gió xuân phơi phới, một ngày thưởng thức hết phồn hoa của Trường An .
*‘trịch quả doanh xa, ngụy tấn phong cốt’
~ Xe ngựa đầy hoa quả ném tặng, hồn phóng khoáng một thuở Ngụy Tấn còn vương.
(Điển tích: Xuất phát từ chuyện Phan An thời Tây Tấn – một mỹ nam tử đẹp đến mức mỗi lần đi xe qua phố, các cô gái say mê ném trái cây vào khiến xe đầy ắp)
Bình luận truyện