Mãn Đường Hoa Thải

Chương 174 : Kẻ xúi giục

Người đăng: Bạch Tiểu Thái

Ngày đăng: 02:03 04-05-2025

Thôi Kiều bước đến bên cửa sổ, từ trên cao nhìn xuống các sĩ tử trong phòng thi dưới hiên, đợi đến cuối cùng cũng không thấy ai bỏ thi. Hắn vuốt râu dài, ánh mắt càng trở nên thâm trầm. Đạt Hề Tuần ngồi một lúc, lẩm bẩm “Tương Linh Cổ Sắt”, bỗng nhiên như nghĩ ra điều gì, lập tức bật dậy. “Thôi thượng thư, ngươi to gan thật đấy, đây rõ ràng là đang giở trò…” Thôi Kiều lại không có vẻ gì là to gan, sắc mặt càng thêm âm trầm, phất tay ra hiệu, ngăn Đạt Hề Tuần định nói tiếp. “Qua bên này nói.” Hai người tránh xa đám đông, đi sang một bên, Đạt Hề Tuần hạ giọng nói: “Ta vừa mới nhớ ra phụ thân của Tiết Bạch tên là Tiết Linh, nhưng Thánh nhân đã hứa ban cho Tiết Bạch vị trí Trạng nguyên.” “Ngươi nhận được thánh chỉ rồi sao?” Thôi Kiều hỏi ngược một câu, “Ta chưa từng nhận được thánh chỉ chọn hắn làm Trạng nguyên.” Đạt Hề Tuần trừng mắt, ngạc nhiên nói: “Chúng ta đâu phải người mới vào quan trường, cần gì phải ngụy biện?” “Chậm một năm cũng không sao, hắn mới mười bảy tuổi, có gì phải vội?” “Nhưng Hữu tướng đáp ứng hắn...” Thôi Kiều nói: “Hậu quả chuyện này đã có người gánh, ngươi cứ đến hỏi Hữu tướng lại đi.” “Ta sẽ đi ngay…” Đạt Hề Tuần vừa mới bước chân, nhưng nghĩ ngợi đôi chút, liếc nhìn Thôi Kiều đầy nghi hoặc, cũng không hỏi 'người gánh hậu quả' kia là ai. Chỉ cần có người gánh vác, đối với hắn mà nói, đến lúc đó thoái thác không biết phụ thân của Tiết Bạch tên gì là biện pháp đơn giản nhất. “Vậy thì không cần hỏi nữa, đề bài này ta chẳng thấy có gì đặc biệt.” Hai người không nói thêm gì, quay lại lầu các. Trần Hi Liệt ngồi xếp bằng, dường như đã ngủ thiếp; còn Dương Quang Kiều thì vẫn tận trung cương vị, thay Dương Chiêu theo dõi mọi diễn biến trong trường thi, nhưng không phát hiện ra điều gì bất thường. Thời gian dần trôi, cho đến giờ Dậu. “Đông!” “Thu bài!” Tiếng chuông vang lên, Xuân thí năm Thiên Bảo thứ bảy cũng chính thức kết thúc, các lại viên bắt đầu thu bài. Trên mỗi bài thi đều đề rõ tiêu đề《 Tương Linh Cổ Sắt 》 không sai một chữ. ~~ Lễ bộ bắc viện, phần thi thứ ba của khoa Minh Kinh là thời vụ sách. Đỗ Ngũ Lang đặt bút xuống, để mặc cho tiểu lại thu bài thi của mình, ngẩn người một lúc, cảm thấy trống trải và lạc lõng. Hắn cảm thấy bài làm của mình bình thường, trượt là điều dễ hiểu, mà đỗ cũng coi như hợp lý. Nếu mười bảy tuổi đỗ Minh Kinh thì quả thật là một thành tựu không tồi, còn nếu không đỗ, thật ra cũng chẳng có gì phải tiếc nuối. Hắn xoa xoa khuôn mặt tròn trịa của mình, rồi lại nở nụ cười, thu dọn đồ đạc, đặc biệt cẩn thận với chiếc nghiên mực mà Tiết tam nương tặng. Ra trường thi, từ xa đã thấy Dương Huyên đang ngáp dài. “Ngươi thi thế nào?” “Cũng không tệ lắm.” Dương Huyên đáp, “Viết danh tự, điền thêm vài chữ, không đến mức để giấy trắng.” “Ngươi còn biết cả không để giấy trắng?” “Ha ha, vì đỗ đạt, ta học đến mấy trăm chữ trong một năm đấy.” Dương Huyên có vẻ mới ngủ dậy, giờ mới tỉnh táo, lập tức khoác vai Đỗ Ngũ Lang: “Đi, theo ta ra Đông thị giành địa bàn! Mẹ nó, ở Trường An có mấy cái cự đầu đã đầu phục bằng hữu của Vương Chuẩn, tên hình như là…. ta không biết chữ, ngươi làm quân sư cho ta đi.” “Ai, phụ thân ngươi làm đến đại thần rồi, ngươi cũng nên hiểu chút chuyện.” Đỗ Ngũ Lang chui ra khỏi cánh tay của Dương Huyên, co giò bỏ chạy. “Nhường một chút, nhường cho Xuân Thí Ngũ Tử đi qua!” Chen qua đám đông, chạy về phía nam mấy chục bước, ngang qua Lễ bộ nam viện, từ xa hắn nhìn thấy Tiết Tam Nương. Cách một đoàn người, nàng đang đứng sau Liễu Tương Quân, trông rất đoan trang, dịu dàng. Trong lúc nhất thời, người xung quanh trong mắt Đỗ Ngũ Lang đều trở nên mờ nhạt như sóng nước, chỉ có nàng là rõ ràng nổi bật. “Tam Nương!” Hắn vẫy tay, chen về phía nàng, không để ý đến những lời bàn tán xung quanh. Khắp nơi đều là tiếng thở dài, gần ba ngàn cống sinh từ khắp thiên hạ tụ hội về Trường An, mỗi năm khoa Minh Kinh chỉ lấy một trăm người, khoa Tiến sĩ chỉ lấy hai mươi người, phần lớn đều tới làm kẻ tô điểm. Thỉnh thoảng lại có người ném bút xuống đất, giận dữ mắng mỏ. “Không thi nữa!” “Ai, mưu tiền đồ, thì đến biên trấn đi, nếu chịu được rét mướt gian khổ.” “Nam nhi học văn luyện võ, là để cầu công danh sự nghiệp, há sợ khổ hàn? Kỳ này không đỗ, thì đành nhờ người tiến cử, đến dưới trướng Cao tướng quân vậy.” “Cùng đi, cùng đi.” “Nói thì dễ, hào kiệt muốn đầu An Tây Quân nhiều như thế…” Đỗ Ngũ Lang chen qua đám người này, phía trước vẫn có người đang mắng chửi. “Kỳ nào chẳng lộ đề?” “Chỉ là lộ đề thôi sao? Có người mất phụ còn không chịu tang, vì đỗ Tiến sĩ, đến mặt mũi cũng không cần mà.” “Ngươi nói Tiết Đả Bài? Nghe đâu phụ thân hắn chưa chết, lại xuất hiện rồi.” “Không nói được Tiết Đả Bài, thì chẳng phải còn Dương Biết Chữ sao? ‘Phụ thân ta là cao quan, chỉ cần ta biết chữ thì đương nhiên đỗ bảng’.” “Chấp nhận số phận thôi, không có gia thế, lại chẳng đủ vô sỉ, cả đời đừng hòng đỗ được…” Ngẫu nhiên mới có thể nghe thấy những lời trò chuyện mang giọng điệu vui mừng. Những tuấn kiệt tài hoa nhất, nổi danh nhất đương thời thường tụ họp lại cùng một chỗ. “Trọng Văn! Ở đây này… Văn Phòng, ta giới thiệu cho ngươi, Tiền Khởi, tự Trọng Văn, Ngô Hưng đại tài tử, ngươi chớ nhìn hắn còn trẻ, nhưng thơ văn lại vô cùng xuất chúng.” “Ra mắt Văn Phòng huynh, Trinh Nhất huynh cũng đừng nói quá, kỳ này là lần đầu ta tham gia, chỉ đến làm quen đôi chút thôi.” “Thi phú thế nào?” “Trinh Nhất huynh, mấy phần thi trước ta làm không tốt. Nhưng đề thơ hôm nay, tả cảnh tả tình, đúng là sở trường của ta, ta…” Thiếu niên Tiền Khởi rất tự tin với đề thơ hôm nay, đang không biết diễn đạt thế nào, thì những người trò chuyện cùng như Lý Tê Quân và Lưu Trường Khanh đã gặp thêm nhiều người quen. “Tòng Nhất, Đạt Phu huynh, đến đây, giới thiệu cho các ngươi, Lý Gia Hữu, tự Tòng Nhất, Triệu Quận Lý thị, thi danh rất nổi, còn vị này…” “Cao Tam Thập Ngũ, tác giả ‘Yến Hành Ca’! Ngưỡng mộ đã lâu!” “…” Đỗ Ngũ Lang lúc đi ngang thì được Cao Thích gọi một tiếng, vội vàng chào lại, rồi chạy qua, tiến thẳng tới chỗ Tiết Tam Nương. Hắn không quên chào Liễu Tương Quân trước, rồi xoa đầu mấy anh em họ Tiết. “Ngũ Lang thi thế nào?” “Thi thế nào không quan trọng, đỗ hay không là tùy vào số trời.” Đỗ Ngũ Lang hỏi: “Mọi người có tâm sự gì sao?” Tam nương nghe vậy, mắt liền tối lại, không biết nên nói tâm sự ra sao — không rõ là nên buồn vì phụ thân quay về, hay lo lắng cho chuyện hôn sự. “Không có gì, chỉ lo các ngươi thi không tốt.” “Lo cho chúng ta? À đúng rồi, Tiết Bạch đâu?” Đỗ Ngũ Lang quay đầu nhìn lại, không ngờ lại dễ dàng tìm thấy Tiết Bạch, liền vội vàng chào hỏi. Tiết Bạch thấy họ, chỉ vẫy tay ra hiệu đi trước, rồi quay người hướng về phía đông. “Lại xảy ra chuyện gì rồi?” Đỗ Ngũ Lang nhạy bén nhận ra điều gì đó không ổn, vội vàng đuổi theo. ~~ Đạo Chính Phường, Phong Vị Lâu. Tiết Bạch bước nhanh lên lầu các, Đỗ Cấm vội vã ra đón. Có lẽ vì hai người quá hiểu nhau, tuy sắc mặt Tiết Bạch bình thản, nhưng nàng vẫn hỏi: “Xảy ra chuyện?” “Vào trong rồi nói.” Tay hai người tự nhiên nắm lấy nhau, nhưng vừa thấy Đỗ Ngũ Lang hấp tấp chạy vào sân, cả hai lại tự nhiên buông tay, cũng không vào phòng nữa, mà đứng dựa lan can. “Đề thơ phạm kỵ húy.” Tiết Bạch nói. Sắc mặt Đỗ Cấm tái đi, hỏi: “Ngươi bỏ thi rồi?” “Không có.” “Sao lại không bỏ thi?! Trước khi yết bảng vẫn còn kịp, chúng ta phải để giám khảo hủy bài thi của ngươi!” Tiết Bạch thật ra biết rõ hậu quả của việc phạm kỵ húy, nhưng không cảm thấy quá nghiêm trọng. Đừng nói trong đề thi hiện rõ tên húy của phụ thân, dù chỉ là đồng âm cũng được coi là phạm kỵ húy, điều này ở thời hiện đại thật khó hiểu — và cái hậu quả của việc phạm kỵ húy cũng là điều người hiện đại khó lòng lý giải. “Bỏ thi chỉ lỡ một năm, nhưng phạm kỵ húy thì có thể hủy hoại thanh danh và tiền đồ cả đời, phải bỏ thi thôi. Chuyện này nhất định có người nhằm vào ngươi, ra tay trắng trợn đến thế, đúng là muốn chết.” Đỗ Cấm nói: “Chúng ta giết kẻ này đi, sang năm lại giành Trạng nguyên.” Lúc này Đỗ Ngũ Lang đang chạy lên cầu thang. Đỗ Cấm tranh thủ cơ hội này, áp sát Tiết Bạch, dịu dàng an ủi: “Không sao đâu, ai dám cản đường ngươi, chúng ta sẽ trừ khử.” “Không ngại, vốn là độc mộc kiều, bị rung lắc cũng quá bình thường.” Tiết Bạch ôm lấy Đỗ Cấm, rồi buông tay trước khi Đỗ Ngũ Lang lên đến nơi. “Chắc chắn có người chỉ thị cho Thôi Kiều, có thể thuyết phục được một Thượng thư Lễ bộ, chắc chắn người này phải có thế lực rất lớn; Thánh nhân đã hứa cho ta vị trí Trạng nguyên, mà hắn dám công khai chống lại như vậy, chứng tỏ lá gan cũng rất lớn.” “Ca Nô? Lý Hanh? Trương Tứ? Trương Đinh?” “Hy vọng là Ca Nô, nhưng chắc không phải. Ca Nô đã thua ta mấy lần, không dám ra tay khi ta còn được Thánh nhân sủng tín, huống hồ gần đây ta không chọc đến hắn.” Lúc này Đỗ Ngũ Lang đã đứng bên cạnh, nghe không hiểu nhưng không xen vào, chỉ đứng đó canh chừng, đề phòng người khác nghe lén. “Vẫn còn vài khả năng khác.” Đỗ Cấm vừa nói, vừa liếc nhìn Đỗ Ngũ Lang một cái đầy khó chịu, rồi nghiêm túc phân tích. “Đừng coi thường thế lực đứng sau bọn thương nhân bán giấy Bạch Đằng và tập chú. Một tờ giấy Bạch Đằng có thể bán đến trăm văn tiền, ngay cả triều đình còn không chịu nổi giá ấy, tập chú thì càng là công cụ để thế gia thao túng trường thi, có tiền cũng khó mua được. Kỳ thi lần này Hoằng Nông Dương thị, Triệu Quận Lý thị, Thanh Hà Thôi thị đều có rất nhiều tử đệ đi thi. Tỉ như bằng hữu của ngươi, Lý Gia Hựu, là hậu duệ của danh tướng Lý Kiệu, cùng phụ thân của Thôi Kiều là Thôi Dung đều thuộc 'Tứ Hữu Văn Chương', rất nhiều Tể tướng từng bước vào quan trường nhờ khoa cử đều là môn sinh của bọn họ. Ngươi không chỉ muốn một vị trí Trạng nguyên, Dương đảng còn muốn ba suất tiến sĩ, hơn nữa, Nguyên Tái tạo thanh thế hơi quá đà.” Nguyên Tái đúng là rất có năng lực, nhưng trong việc tạo dựng danh tiếng trong giới hàn môn, hắn có phần tham lam quá mức, chuyện này lại lấy danh nghĩa của Dương Tiêm, mà ai cũng biết Tiết Bạch là chủ mạc khách của Dương đảng, cả giấy trúc cũng do hắn làm ra. Thế gia đại tộc cảm thấy bị đe dọa, ép Thôi Kiều phải dạy cho Tiết Bạch và Dương đảng một bài học, là điều hoàn toàn có khả năng. Nói cách khác, một phần nguyên do khiến Thôi Kiều sở dĩ làm vậy, là vì áp lực từ Tiết Bạch và Dương đảng. "Chắc hẳn không chỉ có vậy." Tiết Bạch nói: "Nếu thật sự như thế, bọn họ sẽ không chỉ nhắm vào một mình ta, mà sẽ dùng cách khác loại bỏ cả ta lẫn ba suất tiến sĩ mà chúng ta muốn." “Vậy phải chờ kết quả yết bảng mới rõ, nếu có thể khiến ngươi rớt sớm, thì đó chính là lời cảnh cáo cho những hàn môn sĩ tử dám dựa vào Dương đảng.” “Ân.” “Còn một khả năng nữa, là Đông Cung hoặc Tạp Hồ muốn ngăn cản ngươi nhập sĩ. Vấn đề là, bọn họ đã thuyết phục Thôi Kiều bằng cách nào?” Đỗ Cấm ngẫm nghĩ nói: “Dù sao cũng là bảo hắn ngỗ nghịch thánh ý...” Câu nói này lọt vào tai, tâm niệm Tiết Bạch khẽ động, trầm giọng nói: “Nếu như… chuyện này không thật sự trái ý Thánh nhân thì sao?” “Thánh nhân đã hứa cho ngươi vị trí Trạng nguyên rồi mà.” “Nhưng đâu có nói là năm nào, trong mắt Thánh nhân, ta ở độ tuổi này, đỗ muộn một hai năm, liệu hắn có thật sự quan tâm? Có lẽ chuyện này chỉ là một bài học nhỏ dành cho ta.” “Vì ngươi muốn Cao Thích đỗ, khiến Thánh nhân thấy ngươi quá ngông cuồng? Cộng thêm có người gièm pha... Không chắc Thánh nhân đồng tình, nhưng bọn họ đoán Thánh nhân cũng sẽ không quá tức giận.” Tiết Bạch nói: “Nếu chỉ vậy thì dễ xử lý. Nhưng chuyện này còn dính líu đến cả Tiết Linh, có lẽ tin đồn hắn chết không phải là ngẫu nhiên.” “Thôi Kiều chắc chắn biết nội tình.” “Hắn là trọng thần triều đình, ta không tra nổi.” “Vậy điều tra Trương Tứ.” Đỗ Cấm nói: “Nàng muốn tìm Tiết Linh, có khi biết được điều gì đó.” “Nàng còn cá cược không?” Ánh mắt Đỗ Cấm thấp thoáng lãnh ý, nhạt giọng nói: “Cai nổi sao?” “…..” Đỗ Ngũ Lang nghe đối thoại của hai người, trong lòng càng thêm bất an, cuối cùng hỏi: “Tiết Linh sao thế?” Tiết Bạch cũng không vội, đáp: “Không khéo sẽ ảnh hưởng đến hôn sự của ngươi.” “Hả? Vậy ta phải làm gì bây giờ?!” ~~ Cùng lúc đó, Lý Lâm Phủ đang nghe Đạt Hề Tuần bẩm báo. “Vì Tiết Linh vốn không có gì quan trọng, hạ quan ngu muội, lúc đầu quên mất tên hắn ta. Nhưng nghĩ lại thì, Thôi Kiều muốn dạy dỗ Tiết Bạch một chút, chắc cũng chẳng phải chuyện lớn.” Trên mặt Lý Lâm Phủ lại không hề có biểu cảm thờ ơ hay vui mừng khi thấy người khác gặp rắc rối. Bởi vì trước hết hắn là một Tể tướng, rất ghét việc người khác tự ý thay đổi những gì hắn đã căn dặn mà không có sự cho phép. Sở dĩ đáp ứng Tiết Bạch đỗ Trạng nguyên, không phải vì hắn bại bởi Tiết Bạch, mà là thuận theo tâm ý của Thánh nhân, hắn không cho phép có người dám ngỗ nghịch, thậm chí thay đổi tâm ý của Thánh Nhân. Những kẻ có thể qua mặt hắn thay đổi tâm ý của Thánh nhân, danh tự đều bị hắn nhớ kỹ, hơn nữa hầu hết đã bị hắn “gạch bỏ”. “A Lang, Thôi Kiều đến.” “Hắn cũng khôn đấy, không đợi ta sai người đi gọi.” Lý Lâm Phủ xua tay bảo Đạt Hề Tuần lui ra, lại phái người đi mắng nhiếc Trần Hi Liệt một trận, rồi mới cho Thôi Kiều vào gặp. Cả hai đều mặc tử bào, gia thế và danh vọng của Thôi Kiều cũng không tầm thường, nên ngay cả Lý Lâm Phủ cũng hạ bình phong, đích thân tiếp kiến. “Hữu tướng quá long trọng rồi, ta đảm đương không nổi... thật sự đảm đương không nổi.” “Thôi công còn có chuyện gì đảm đương không nổi?” Thôi Kiều lộ vẻ khổ sở, nói ngay vào điểm chính: “Hôm nay đến là cho Hữu tướng một lời giải thích.” Vừa nghe vậy, Lý Lâm Phủ đã hiểu ngay, chuyện này không đơn giản là Thôi Kiều tự tiện đối phó Tiết Bạch. “Đúng là có không ít người đến tìm ta, muốn ta ngăn cản Tiết Bạch đỗ bảng, cho hắn một bài học nhỏ.” “Là những ai?” “Ngoài mấy vọng tộc muốn tử đệ mình đỗ bảng, còn có mấy vị công chúa và phò mã từng có hiềm khích với Tiết Bạch, cả Thượng trụ quốc Trương công nữa... Dưới áp lực lớn như vậy, ta thật sự lực bất tòng tâm a.” ~~ Bên bờ Khúc Giang có một tòa trạch viện xa hoa, thực chất là một sòng bạc ngầm. Từ khi Đạt Hề Doanh Doanh rời khỏi chỗ dựa Thọ Vương, nàng liền bị giới quyền quý mê cờ bạc xem như “kẻ phản chủ”, sòng bạc của nàng cũng tuột dốc không phanh, nay đã có sòng bạc khác thu hút đám quyền quý. Trương Tứ đã đánh bạc suốt cả đêm, mãi đến sáng sớm mới ngáp ngắn ngáp dài, ngồi điền xa trở về phủ. Khi đi ngang qua Tu Chính Phường, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng ẩu đả. “Là đứa nào không có mắt thế?!” Trương Tứ nổi giận, vén rèm nhìn ra, liền kinh hãi khi thấy bốn tên đại hán lực lưỡng bịt mặt, tay cầm đại bổng đang đánh túi bụi bọn hộ vệ của nàng. Hoảng hốt đến hồn phi phách tán, nàng hét lên: “Người đâu! Tuần vệ đâu rồi… aaa!” Một tên trong số đó đã thò đầu vào xe, túm tóc nàng kéo thẳng ra ngoài. “Đừng động vào ta! Ta cho các ngươi tiền…” “Ai bảo ngươi đi tìm nghĩa huynh của bọn ta hả?!” “Hả? Cái gì?” Trương Tứ ngớ ra, “Ai?” “Tiết Linh! Ai bảo ngươi tìm hắn?!” Trương Tứ vô cùng kinh ngạc, không ngờ cái gã Tiết Linh ăn bám sống dở chết dở đó lại có bằng hữu vong mệnh chi đồ, nàng lắp bắp: “Hắn… hắn nợ ta một ngàn quan tiền…” “Chỉ vì chút tiền này mà ngươi đi tìm hắn?!” “Chút tiền này? Ta… ta…” “Má! Con ả này nói láo, xử nàng đi!” “Đừng! Ta xin các người… ta nói thật mà, hắn thật sự nợ ta một ngàn quan…” “Nói láo! Bọn ta ở trên núi sống đến khoái hoạt, chính con đàn bà ngu xuẩn như ngươi dám tung tin đồn, lừa huynh đệ ta quay về Trường An?!” “Không, không phải… là ý của phu quân ta, hôm đó hắn uống rượu cùng các hảo hữu, nói đến chuyện này, có người nghĩ ra cách như thế… Ta nói thật đấy!” “Là những ai?” “Rất nhiều người." Trương Tư không nhớ nổi, bật khóc nói: "Chúng ta qua lại đều là công khanh vọng tính, hoàng tử công chúa, cũng chỉ là mấy người đó thôi... chắc là công chúa phò mã nào không ưa nhi tử của Tiết Linh, đêm ấy ta say lắm, không nhớ rõ nữa.” Nàng nói đến đây, thì một trong bốn tên đại hán liền lên tiếng: “À phải rồi, muội muội nàng là Thái Tử Phi, có khi là Thái tử muốn tìm nghĩa huynh? Hay cứ giết quách nàng cho xong!” “Thái tử?! Hù chết ta rồi! Giết lẹ đi!” “Đừng!” Trương Tứ sợ tái mặt, khóc lớn nói: “Không phải Thái tử! Chỉ là chuyện nợ tiền thôi, thật mà!” “Không tin! Ngươi nói rốt cuộc là công chúa phò mã nào?!” “Lúc đó ta chỉ nhớ phu quân nói rằng ‘Ý kiến của phò mã hay đấy!’, ngoài ra không biết gì nữa, các người tin ta đi…. ” ___________ *thời vụ sách: sách lược (hoặc đối sách) bàn về thời cuộc hiện tại. *độc mộc kiều: tượng trưng cho con đường khó khăn, hiểm trở, chông gai. *điền xa: xe ngựa được trang trí lộng lẫy.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang