Mãn Đường Hoa Thải

Chương 168 : Định giác

Người đăng: Bạch Tiểu Thái

Ngày đăng: 17:57 24-04-2025

Trong gương đồng phản chiếu dung nhan kiều diễm như hoa đào mùa xuân. Lý Quý Lan thoa một chút son môi, nhưng nghĩ nghĩ rồi lại lau đi, đổi thành kiểu trang điểm nhẹ nhàng, mộc mạc, để bản thân trông nghiêm túc hơn. Hôm nay nàng phải sắp xếp cho một nhóm nghệ nhân biên hí, phải có khí thế trấn giữ tràng diện mới được. “Quý Lan Tử, xong chưa vậy?” Lý Đằng Không ở ngoài cửa cất tiếng hỏi, vì chờ quá lâu nên đã tỏ vẻ bực bội, chẳng còn giữ được phong thái đạo gia nữa. “Ra ngay đây.” Lý Quý Lan mở cửa, tự nhiên nắm lấy tay Lý Đằng Không, cùng nhau vội vã rời đi. Ra khỏi hậu viện rồi, nàng mới chợt nhớ mình là một nữ quan, không thể tùy tiện đi lại như vậy. “A, quên mang phất trần rồi.” “Không kịp nữa đâu, đi thôi.” Hôm nay họ sẽ đến tân trạch của Tiết Bạch, không hiểu sao chuyện này lại khiến người ta cảm thấy có chút hứng khởi. Cảm giác này… nói sao nhỉ? Tựa như sắp bước vào vùng núi thiêng thăm nơi tiên nhân cư ngụ… Du Tiên Quật chăng? Lý Quý Lan vội vàng lắc đầu, cố xua tan những liên tưởng vẩn vơ này. ~~ Tân trạch của Tiết Bạch nằm ở phía tây Tuyên Dương phường, chỉ cách Quắc Quốc phu nhân phủ một con phố, có diện tích chừng một phần tư Quắc Quốc phu nhân phủ, thực sự có thể gọi là rộng rãi xa hoa. “Gần đây đều do ta phụ trách giám sát việc tu sửa, để ta dẫn mọi người đi tham quan một chút.” Đỗ Ngũ Lang dẫn theo Tiết gia chúng nhân qua từng viện môn, vừa đi vừa giới thiệu từng chỗ. “Trạch viện này còn lớn hơn Đỗ trạch nhiều, mỗi viện tử tốt nhất nên có một cái tên riêng… Ủa?” Hồi lâu sau, hắn quay đầu lại, mới phát hiện sau lưng chỉ còn một mình Tiết Tam Nương. Gần đây, nàng ăn uống đủ đầy, dần dần trở thành một thiếu nữ duyên dáng thướt tha, mỗi lần Đỗ Ngũ Lang nhìn thấy nàng đều có chút ngượng ngùng. “Tiết Bạch cùng mọi người đâu?” “Lục ca khi nãy đã rẽ vào đại viện bên kia xem hát rồi.” “Thế mà chẳng nói với ta một tiếng.” Đỗ Ngũ Lang hơi mất tự nhiên trách một câu. “Lục ca không nỡ cắt ngang lời Ngũ Lang mà.” Dọc đường, ai nấy cũng đều thấy mọi thứ đều mới mẻ, chẳng ai nghe Đỗ Ngũ Lang nói gì, lần lượt tụt lại phía sau. Tiết Tam Nương cũng cảm thấy xấu hổ thay hắn, nhưng lại không muốn khiến hắn mất mặt, đành lặng lẽ đi theo. Đỗ Ngũ Lang lại không hề cảm thấy mất mặt, chỉ hơi đỏ mặt nói: “Hình như trên ao bên kia có đôi uyên ương, ngươi có muốn xem thử không?” “Ngũ Lang không xem hát sao? Có rất nhiều mỹ nhân đó.” “À, ta... ta nhìn mỹ nhân đến phát ngán rồi, giờ chỉ thích ngắm hoa cỏ chim cá thôi.” “Nếu mùa đông mà vẫn còn uyên ương…” Tiết Tam Nương cúi đầu, khẽ nói: “Thì… xem một chút cũng được.” “À, được, được mà.” Đỗ Ngũ Lang nhân lúc Tiết Tam Nương không để ý, liền vỗ mạnh vào đầu mình, thầm mắng bản thân sao lại lỡ lời nói ra câu “nhìn mỹ nhân đến phát ngán” ngu ngốc như vậy. ~~ “Trước nay đều là tiên sinh đến Ngọc Chân Quan làm khách, hôm nay hiếm có dịp đến nhà tiên sinh, làm phiền tiên sinh ra đón rồi.” Lý Quý Lan đến Tiết trạch, vén rèm xe lên, thấy Tiết Bạch ra nghênh đón, trong lòng vô cùng vui sướng, lập tức nở nụ cười rạng rỡ. Lý Đằng Không thì không dễ dàng bị lung lay như nàng, vẫn giữ dáng vẻ cao nhân mà mang theo chút chế giễu, nói: “Vì đến giúp hắn biên hí, nên hắn mới nhiệt tình như thế.” “Đằng Không Tử hiểu ta.” Tiết Bạch thản nhiên tiếp lời, nói: “Ta cũng vừa mới đến thôi, vẫn chưa dạo hết một vòng nơi này.” Nói rồi, hắn dẫn các nàng vào trong. Lý Đằng Không thật ra là người rất có phẩm vị, nhìn quanh một lượt rồi khen: “Trạch viện này của ngươi đúng là bố cục hài hòa, trang trí thanh nhã.” Tiết Bạch đáp: “Là Hữu tướng an bài, cực khổ hắn phí tâm.” Câu này khiến Lý Đằng Không bỗng không biết nên tiếp lời thế nào, chỉ khẽ lẩm bẩm: “Gần đây xem ra quan hệ của các ngươi cũng không tệ nhỉ.” Ba người bị lạc đường, đi thẳng đến bên ao nhỏ ở hậu uyển, bắt gặp Đỗ Ngũ Lang và Tiết Tam Nương đang ngắm cảnh tuyết, hỏi đường rồi vòng qua thí hí viện tử. Từ xa đã nghe thấy tiếng nhạc du dương, ngửi thấy hương thơm thoang thoảng, đến khi bước qua viện môn, mỹ nhân như mây hiện ra, người thì cất giọng trong trẻo, người lại uốn lượn eo thon, khiến người ta hoa cả mắt, choáng ngợp không thôi. Ngọc Chân Quan cũng nhiều mỹ nhân nhi, nhưng thường trang điểm đơn giản, so ra, khó mà sánh được với vẻ rực rỡ muôn màu nơi đây. Lý Quý Lan nhìn đến sững sờ, khẽ nói: “Mỹ nhân đầy viện, đây hẳn là mộng tưởng của nam nhân rồi?” Tiết Bạch khoát tay, thản nhiên đáp: “Còn xa mới bằng được Lê Viên.” Lời này nghe qua có vẻ như phạm thượng, nhưng còn tùy cách hiểu. Nếu Tiết Bạch không định chiếm hữu những mỹ nhân này, mà chỉ bàn về nghệ thuật, thì nơi đây quả thật không bằng Lê Viên. Lý Đằng Không hiểu rõ tính hắn, không khỏi gật đầu tỏ ý tán thành. Nàng vốn có đạo tâm, không vì các mỹ nhân kia mà sinh lòng ganh tỵ, ngược lại còn chú ý đến vài nhạc công đang luyện đàn. “Mọi kỹ xảo đều thật cao siêu.” Nàng cảm thán: “So ra thì, chút tài mọn của chúng ta, sao dám chỉ dạy bọn họ đây?” Tiết Bạch cười: “Không sao, ba người thợ đóng giày còn hơn một Gia Cát Lượng mà.” Câu nói này khá mới lạ, khiến hai nàng vừa buồn cười lại vừa trách yêu, kiểu thiếu nữ có thần thái tự nhiên bộc lộ thế này, còn cuốn hút hơn cả những mỹ nhân cố ý làm dáng làm duyên. Ba người bước vào sảnh, cuối cùng cũng bắt đầu bàn về hí kịch chính sự. “Vai Thôi phu nhân, ta đã chọn Bàng Tam Nương.” Tiết Bạch nói: “Tuổi tác, diện mạo của nàng đều phù hợp, hơn nữa lại có tâm hồn nghệ thuật, nhân sinh truy cầu, vừa diễn được ngoại sanh nữ vừa diễn được a di, lát nữa các ngươi gặp sẽ hiểu; Về vai Thôi Oanh Oanh và Hồng Nương... có một ca cơ tên Niệm Nô, xem như nổi bật nhất, ta cũng cảm thấy không tệ, nhưng có chọn hay không thì do các ngươi quyết, vì sự chênh lệch trong giọng hát, ta nghe không ra; Còn vai Trương Sinh, ngày mai ta lại đến Giáo Phường chọn.” Từ đây có thể thấy, tuy Niệm Nô có nhan sắc và kỹ nghệ, nhưng vẫn không sánh bằng lòng cầu tiến của Bàng Tam Nương càng đả động Tiết Bạch, khiến hắn quyết định ngay lập tức. Lý Đằng Không nói: “Về vai Trương Sinh, bọn ta có một ý tưởng muốn bàn với ngươi... Hòa Chính huyện chúa, ngươi thấy thế nào?” “Nàng ta?” Tiết Bạch vừa nghe, liền vô thức muốn từ chối, nói: “Nàng là nữ nhi, sao diễn Trương Sinh được?” “Nàng giả nam trang rất đẹp, vừa có vẻ anh tuấn lại không mất đi nét dịu dàng, hoàn toàn phù hợp với hình tượng Trương Sinh trong tưởng tượng của chúng ta, tiên sinh thấy một lần sẽ hiểu.” Lý Quý Lan nói. “Nhưng nàng biết hát không? Hí này không dễ hát đâu.” “Là tôn nữ của Thánh nhân, sao có chuyện không biết hát?” Tiết Bạch vẫn có phần do dự, nghĩ thầm nếu Lý Nguyệt Thố cố tình diễn kém để thua cược, rồi lấy cớ đó gả cho mình thì phiền phức lắm. Lý Đằng Không hiểu được suy nghĩ của hắn, nói: “Nàng nói, nhất định sẽ dốc toàn lực giúp Tiết lang thắng cược, nhân phẩm của nàng xem như khả tín.” “Chờ chúng ta sơ tuyển một lượt, rồi so sánh sau.” “Được.” Tiết Bạch không lập tức đồng ý, nhưng trong lòng đã nghĩ nếu thật sự để Lý Nguyệt Thố hát, thì trái lại có thể khiến Lý Long Cơ thua mà vẫn giữ được thể diện. “Vậy làm phiền các ngươi rồi.” Tiết Bạch nói: “Ta đi đón hai huynh đệ nhà họ Nhan.” “Có dẫn theo Nhan Tam tiểu cô nương không?” “Không, sợ nơi này ồn ào, khiến tim nàng khó chịu, đợi mọi thứ ổn định rồi sẽ đưa nàng tới chơi.” “Cũng tốt, ngươi chu đáo thật.” …….. Luận văn từ, Lý Quý Lan có phần nhỉnh hơn Lý Đằng Không một bậc; Nhưng luận âm luật, Lý Đằng Không lại nhỉnh hơn một chút. Thành thử, lần này tuyển vai, biên khúc, tìm tòi cách hát, v.v. đều do Lý Đằng Không làm chủ, Lý Quý Lan phụ chi. Nàng nghe tất cả các nghệ nhân hát một lượt, không chút do dự, lập tức quyết định để Niệm Nô vào vai Thôi Oanh Oanh, riêng vai Hồng Nương, nàng lại có phần lưỡng lự. “Phạm nữ thế nào?” “Có phần... quá quyến rũ rồi.” Lý Quý Lan gật gù, đối với Phạm nữ có phần cảnh giác, khi nãy nàng trông thấy lúc Tiết Bạch ra ngoài, Phạm nữ cố ý tới gần bắt chuyện, còn vô tình hay cố ý để chỗ đầy đặn kia áp vào cánh tay hắn. Lúc này nàng cố ý hỏi một câu, thấy Lý Đằng Không không có ý định chọn Phạm nữ, thì yên tâm, cũng không nói thêm nữa. “Nhị vị chân nhân có ở đây không? Tiểu nữ nấu ít canh gừng, mời hai vị uống cho ấm.” Lý Đằng Không quay đầu nhìn một lúc mới nhận ra, người đến là Phạm nữ, chỉ là nàng đã tẩy sạch lớp trang điểm, đổi sang song hoàn kế. Đây rõ ràng là biết mình không còn cơ hội vào vai Thôi Oanh Oanh, nên chuyển sang mong muốn diễn Hồng Nương... Thật đúng là có chí tiến thủ. Nàng mang canh gừng đến mời hai Nhị Lý uống, rồi nhỏ giọng hỏi: “Xin hỏi nhị vị chân nhân cảm thấy giọng hát của tiểu nữ thế nào?” “Hảo, cực hảo, tư thái dã hảo.” Lý Đằng Không thoáng liếc nhìn thân hình nàng một cái, cũng không tỏ vẻ gì quá ngưỡng mộ. Ánh mắt Phạm nữ sáng lên, hỏi tiếp: “Không biết tiểu nữ có thể diễn vai Hồng Nương không?” Lý Đằng Không đáp: “Ta sẽ công bố kết quả trước mặt mọi người. Ngoài ra, ta sẽ tuyển thêm hai nhóm nữa, tổ chức ba dàn diễn chính – phụ – dự bị để phòng tình huống bất ngờ, ngươi không cần nóng vội.” Phạm nữ cẩn thận thu dọn bát, dè dặt hỏi: “Xin chân nhân chỉ giáo, tiểu nữ còn thiếu sót ở đâu?” “Ngươi tài mạo song toàn, chỉ tiếc khí chất chưa giống Hồng Nương.” “Vâng.” Phạm nữ cúi đầu đáp, đang định rời đi thì lại buột miệng hỏi: “Tiểu nữ thấy Đằng Không Tử và Tiết lang rất xứng đôi... Mạo muội hỏi một câu, không biết...” “Ngươi chớ nói bừa.” Lý Đằng Không vội ngắt lời, nhưng trong lòng cũng không thật sự tức giận. Tuy nhiên, lúc nàng nhìn kỹ lại, bỗng chợt cảm thấy Phạm nữ đúng là rất giống hình dung về Hồng Nương trong lòng nàng. ~~ “Thuở ấy phong hoa rực rỡ, tiền đồ sáng lạn, ân tình viên mãn…” Lúc hoàng hôn buông xuống, trong Tiết trạch ở Tuyên Dương Phường vang lên tiếng ca, mang theo hơi hướng hí khang, ngân nga uyển chuyển, đầy vẻ tươi mới. Từ đó, nơi này ngày nào cũng có tiếng nhạc tiếng ca vang vọng, như thể đã trở thành một Tiểu Lê Viên. Những kẻ đang theo dõi Tiết Bạch, thấy các nghệ nhân ra vào Tiết trạch liên tục, trong lòng không khỏi thầm thì bàn tán vài câu. “Quả nhiên là nịnh thần được Thánh nhân sủng tín, giống Thánh nhân y như đúc.” Nhưng Tiết Bạch vẫn ở lại Tiết trạch tại Trường Thọ Phường, phần lớn thời gian đều dành cho việc học văn luyện võ, cùng với Nhan gia huynh đệ học tập quân tử lục nghệ. Hắn cảm thấy Nhan Tuyền Minh có phần háo sắc, vì người này thường xuyên hỏi hắn cớ gì không đến Tuyên Dương Phường ngắm mỹ nhân. “Mỹ nhân sau này sẽ chẳng thiếu, chỉ là hai huynh sắp hồi Hà Bắc.” “Đúng vậy.” Nhan Tuyền Minh đáp, “Lần này về kinh báo cáo kết quả công tác quả thật kéo dài quá lâu rồi…” ~~ Trong bầu không khí yên ả này, Tiết Bạch lại âm thầm chú ý đến tình hình triều đình. Hắn không còn đến tìm Vương Trung Tự nữa, mà sau khi Nguyên Tái dọn đến nhà mới, đã đích thân đến Nguyên trạch một chuyến. Nguyên Tái tiếp đón vô cùng nhiệt tình, kéo Tiết Bạch vào ngồi ở hậu đường, liên tục ngợi ca. “Tiết lang đại ân, tình cảnh của nhạc phụ dường như xấu đi nhiều rồi.” “Nguyên huynh chẳng phải đang trách ta đấy chứ?” “Chỉ hận không thể dập đầu ba cái cảm tạ Tiết lang.” Gần son thì đỏ, Nguyên Tái giờ đây đã nhiễm chút xảo hoạt của Dương Chiêu, may mà xuất thân nghèo khó khiến hắn giữ được phần trầm ổn, che giấu đi sự xảo hoạt này. “Chỉnh đốn Giáo Phường, làm sao không trả giá? Nay trong triều lòng người lay động, sớ tấu vạch tội nhạc phụ như tuyết bay, ngay cả những người từng thân thiết, gần gũi với Đông Cung cũng tỏ vẻ bất mãn, Thánh nhân rõ ràng định để nhạc phụ gánh chịu hậu quả.” Nguyên Tái vừa nói vừa mỉm cười, vui thay cho Vương Trung Tự, cũng vui cho Dương đảng có cơ hội lôi kéo Vương Trung Tự. Hắn đứng dậy, đích thân rót một chén rượu trái cây mời Tiết Bạch, nói tiếp: “Như Tiết lang mong muốn, nhạc phụ đã có dấu hiệu trở thành cô thần rồi… Ngoài ra, ta nghe nói Ca Thư Hàn, An Tư Thuận và một số người khác sắp được triệu hồi về triều.” Tiết Bạch đến chính là để nghe những tin tức thế này, liền hỏi: “Vương tướng quân cùng những tướng lãnh này quan hệ thế nào?” “Có thể ngoài mặt không thân, nhưng đều vô cùng kính phục nhạc phụ.” Nguyên Tái đáp: “Ngay cả Cao Tiên Chi, Phong Thường Khanh ở An Tây, ai mà không tôn sùng chiến công của nhạc phụ?” “Đừng đợi họ về kinh, dài ngày sinh biến, cứ đổ thêm dầu vào lửa đi.” Tiết Bạch nói. “Yên tâm, ta hiểu ý.” Hai người đang trò chuyện thì Vương Uẩn Tú cho hơn mười nha hoàn bưng món lên… Bày biện phô trương thế này, đủ thấy Nguyên Tái giờ đây phú quý đến mức nào. “Nào, nếm thử tay nghề của tẩu tử ngươi đi, đây là thịt dê kho tàu mà ngươi thích nhất.” Nguyên Tái càng thêm niềm nở, thậm chí đã cố ý tìm hiểu trước về khẩu vị của Tiết Bạch, “Còn món canh này, đã ninh lửa nhỏ suốt hai canh giờ đó.” “Làm phiền tẩu tử rồi.” “Có Tiết lang tới, đương nhiên phải chuẩn bị chu đáo.” Vương Uẩn Tú cười, nhưng nụ cười hôm nay có vẻ không còn hào sảng như thường ngày, mang theo chút gượng gạo. Tiết Bạch vừa nhìn liền biết, nàng đâu có tay nghề này, chắc hẳn là món ăn mua từ tửu lâu về, Nguyên Tái thật ra cũng không cần làm bộ thân mật đến thế. Tất nhiên, giờ Nguyên Tái quan vị còn thấp, nếu dần học theo Dương Chiêu, về sau chắc sẽ không còn để lộ sơ hở trong việc đối nhân xử thế nữa. ~~ Vài món chay được bày lên bàn, thị nữ bước lên nếm thử trước, rồi Lý Lâm Phủ mới cầm đũa dùng bữa. Đúng lúc này, Thương Bích vội vàng đến báo: “Bẩm A lang, Ngự Sử Đài vừa gửi tin, Vương Trung Tự chẳng những không thỉnh tội, mà còn dâng tấu chương… ngược lại chỉ trích người khác có tội.” “Đây là hỏa thượng thiêm du.” Lý Lâm Phủ ngẫm nghĩ rồi tự lẩm bẩm: “Trước kia chỉ cứng đầu với Thánh nhân, không chịu đánh vào Thạch Bảo Thành, nay lại làm cho cả triều văn võ bá quan đều không thuận mắt.” Hắn đặt đũa xuống, phân phó: “Lão phu phải vào cung một chuyến.” “A lang, ngươi còn chưa dùng bữa xong, sao có thể ngày nào cũng ăn ít mà làm việc nhiều…” “Không còn kịp nữa rồi, mau chuẩn bị xe ngựa đi.” “Dạ.” Gặp chủ gia tận tụy với quốc sự như vậy, Thương Bích cũng đành bất lực mà lo chuẩn bị. Khi Lý Lâm Phủ trở về, chuyện đầu tiên là gọi An Lộc Sơn qua. “Định rồi.” An Lộc Sơn nghe được hai chữ này, đôi mắt ti hí như bừng sáng, vô cùng phấn khích. Lý Lâm Phủ nói: “Thánh nhân đã quyết định bãi miễn chức vị Tiết độ sứ Hà Tây, Lũng Tây của Vương Trung Tự, ngày mai Trung Thư Tỉnh sẽ có thánh chỉ.” “Hữu tướng, vậy còn gì nữa?” An Lộc Sơn hỏi. “Ngươi cứ trở về Phạm Dương trước đã.” Lý Lâm Phủ đáp. “Cái gì?” An Lộc Sơn kinh ngạc không thôi, “Còn Sóc Phương, Hà Đông thì sao?” “Trước tiên định xong Hà Lũng, các trấn còn lại, Thánh nhân từ từ cân nhắc, sẽ không nhanh đâu, hơn nữa ngươi đã chờ quá lâu rồi.” “Nhưng… Vương Trung Tự có ý đồ phản nghịch! Năm Thiên Bảo thứ ba, khi hắn chinh phạt Đột Quyết, đã bí mật liên lạc với ba bộ lạc Bạt Tất Mật, Cát La Lộc, Hồi Hột, âm mưu giúp Thái Tử khởi binh.” An Lộc Sơn gào lên, “Cho nên hắn mới cắn ngược Hồ Nhi có dị tâm!” “Những chuyện này, Thánh nhân đều biết rồi, nói thêm làm gì?” Lý Lâm Phủ chẳng kiên nhẫn nói: “Hắn cũng chỉ trích ngươi, nhưng Thánh nhân có xử phạt ngươi không?” “Hồ Nhi một lòng trung thành, còn hắn lại dã tâm hiểm độc.” An Lộc Sơn mặt mày ấm ức, đôi mắt nhỏ láo liên, lại nói: “Ca Thư Hàn, An Tư Thuận đều kính trọng Vương Trung Tự, chỉ cần hắn còn nắm một trấn, thì tương đương chưởng khống cả bốn trấn, Hữu tướng làm sao nắm được Hà Lũng đây?” “Lão phu tự biết suy tính.” Lý Lâm Phủ lạnh nhạt, “Dẫu sao cũng là nghĩa tử của Thánh nhân, có tình cảm nuôi dưỡng, phải từ từ, dục tốc bất đạt.” An Lộc Sơn đành bất lực đứng dậy cáo từ. Hắn không ngờ kết quả lần này lại là Vương Trung Tự vẫn giữ được hai trấn, bao công sức chờ đợi bấy lâu coi như uổng phí. Nhớ lại, mỗi lần thất bại, phía sau đều có bóng dáng của người đó. “Tiểu cữu cữu nói không giữ lời a…” … Trở về phủ đệ, từ lúc bước vào đại môn, sắc mặt của An Lộc Sơn đã dần thay đổi, dáng vẻ ngây ngô, ngờ nghệch chuyển dần thành hung ác, hiểm độc. Khi hắn bước đến đại sảnh, toàn bộ gương mặt đã trở nên dữ tợn đáng sợ. Lý Trư Nhi chạy ra đón, như thường lệ muốn cúi đầu đỡ bụng của An Lộc Sơn để chúng tỳ cởi đai lưng giúp. Trước đó, An Lộc Sơn bị các nàng trêu chọc là càng ngày càng tuấn tiếu, giờ tuy thu liễm nhưng ánh mắt vẫn còn vương ý cười. Mà trong đại sảnh thì đèn đuốc sáng trưng, mọi thứ đều rõ ràng trong mắt. Lý Trư Nhi ngồi xổm xuống, lấy đầu chạm vào bụng An Lộc Sơn. Đột nhiên, phía sau hắn bị đẩy mạnh một cái, ngã nhào ra đất. “Tiểu nhân biết sai rồi…” Lý Trư Nhi lập tức nhận sai, định quỳ gối thì An Lộc Sơn đã giẫm thẳng lên mặt hắn, đau đớn tột cùng. “Đừng nhúc nhích!” An Lộc Sơn mắng chửi vài câu bằng Túc Đặc ngữ cực kỳ thô tục, rồi chậm rãi cúi xuống, kéo lưng quần Lý Trư Nhi ra. Lý Trư Nhi sợ hãi tột độ, không dám cử động, run rẩy mặc cho bàn tay béo ục của An Lộc Sơn nắm lấy hạ thể của mình… Tiếp đó, “Xoẹt” một tiếng, An Lộc Sơn rút chủy thủ bên hông, một nhát cắt phăng, miệng vẫn không ngừng chửi rủa. “Đừng mà!” Giữa tiếng kêu gào thảm thiết, Lý Trư Nhi đau đớn đến choáng váng, ngất xỉu tại chỗ. Lúc này An Lộc Sơn mới hả giận, ngẩng đầu lấy tro trong lư hương, rắc lên vết thương để cầm máu. “Không sao đâu, cố nhịn một chút…” An Lộc Sơn khẽ nói, vẻ hung tàn trên mặt dần tan biến, rồi tự lẩm bẩm: “Nhịn một chút… quân tử báo thù, mười năm chưa muộn…” ~~ Ngày hôm sau, trước khi tin tức Vương Trung Tự bị cách chức Tiết độ sứ nhị trấn lan truyền, An Lộc Sơn đã vào triều tấu trình xin rời kinh với Lý Long Cơ. Ra khỏi hoàng cung, chuyện đầu tiên hắn làm là tìm đến Dương gia huynh muội cùng Tiết Bạch cáo biệt, vô cùng lưu luyến không nỡ rời xa. “Ồ? Hồ Nhi sắp về Phạm Dương rồi sao?” “Nếu không phải bọn người Hề, người Đột Quyết cứ liên tục gây rối, Hồ Nhi thật muốn trường trường cửu cửu lưu lại Trường An. Thực sự là không nỡ xa tiểu cữu cữu chút nào, giá như ngày ngày được ở bên tiểu cữu cữu thì tốt biết mấy.” Tiết Bạch đáp: “Không sao đâu, chỉ cần ngươi bảo trọng thân thể, nhất định còn có ngày gặp lại.” “Tốt quá rồi! Tiểu cữu cữu phải nhớ đợi Hồ nhi đó.” An Lộc Sơn vỗ tay cười ha hả, vẻ mặt ngây ngô đáng yêu. Hắn không vội, bởi cho dù Tiết Bạch có giở bao nhiêu mánh khóe để thay đổi thánh ý, thì cũng không thể ngăn cản Thánh nhân ngày càng già yếu, mà Thánh nhân càng già, nghi kỵ đối với Vương Trung Tự lại càng sâu, Vương Trung Tự căn bản không có khả năng trấn giữ mãi ở Hà Đông được. Vì vậy, sớm muộn gì sẽ có một ngày, hắn bóp nát Tiết Bạch cũng dễ như bóp nát Lý Trư Nhi vậy. Tiết Bạch dường như bị dáng vẻ khôi hài của An Lộc Sơn làm cho bật cười, thần thái càng thêm ung dung. Hắn nghe ra được, trong từng câu nói của An Lộc Sơn, ẩn giấu một mối hận thâm sâu. Nhưng hắn không vội, bởi sự thay đổi của thế đạo xưa nay đều bắt đầu từ từng chút một, điều cần nhất là sự nhẫn nại, mà may mắn thay, hắn còn rất trẻ, đây chính là vốn liếng lớn nhất của hắn... __________ *Định giác: góc nhìn đã được xác lập. *song hoàn kế: 双环髻. *hí khang: là cách gọi dùng để chỉ sự kết hợp giữa cách hát hiện đại và hát hí kịch.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang