Lăng Tiêu Kiếm Đế

Chương 33 : Tinh thần lực Khảo hạch

Người đăng: duynguyen07

Ngày đăng: 16:03 09-11-2025

.
“Thế mà là nàng?” Chu Nhạc có chút kinh ngạc, nhưng cũng không có ý định nhận ra nhau, lẫn trong đám người, đi theo phía sau Lâm Nguyệt nhi hướng trên núi đi đến. Không bao lâu sau, phía trước liền xuất hiện một đạo cổng chắn, Lâm Nguyệt nhi dừng lại, cười nói: “Đến rồi.” “Vị sư tỷ kia, nơi này chính là nơi khảo hạch sao?” Có người hỏi. Lâm Nguyệt nhi gật đầu nói: “Học đồ khảo hạch tổng cộng có năm hạng, nơi này chính là nơi khảo hạch tinh thần lực.” Nàng một chỉ vào cái tay nắm ngọc thạch bên cạnh cổng chắn, nói: “Các ngươi nắm chặt tay nắm, truyền tinh thần lực vào bên trong, nếu như có thể nhấc bổng cổng chắn lên, tiến vào phía sau cánh cửa, liền coi như qua cửa, nếu không vào được, vậy liền đào thải.” “Ta đến thử xem.” Ngay lập tức liền có một người bước ra khỏi đám đông, nắm chặt tay nắm ngọc thạch, truyền tinh thần lực vào, lập tức cổng chắn kèn kẹt vang lên, hướng lên trên từng tấc từng tấc nâng lên. “Tốt! Lại đến!” Người kia được cổ vũ rất lớn, tinh thần lực tiếp tục rót vào, cổng chắn chậm rãi nâng cao, khi cách mặt đất một thước thì chậm rãi dừng lại. Hồng hộc, hồng hộc... Người kia thở hổn hển, hai mắt sung huyết, sắc mặt đỏ bừng lên, ngay cả sức bú sữa cũng dùng hết ra, nhưng là cổng chắn chính là không nhúc nhích chút nào. Cuối cùng, người kia không chịu nổi nữa, buông tay nắm, cổng chắn ầm một tiếng rơi xuống mặt đất. Lâm Nguyệt nhi thản nhiên nói: “Đào thải.” Đám đông vây xem đều là trong lòng chợt rùng mình. Người đầu tiên làm liều đầu tiên này tu vi có tới Luyện Khí Bát Trọng, tinh thần lực lại chỉ có thể nhấc bổng cổng chắn một thước, điều này khiến mọi người cảm nhận được độ khó trong đó. “Người tiếp theo.” Lâm Nguyệt nhi phân phó nói. Từng đệ tử một tiến lên khảo hạch, đại bộ phận đệ tử đều không thể nhấc cổng chắn cao một thước, chỉ có thể bị đào thải, nhưng cũng không ít đệ tử có thể nhấc cổng chắn cao hai thước, cúi người đi qua, thậm chí có một vài đệ tử có thể nhấc cổng chắn cao hơn ba thước, thong dong đi qua. “Hắc, đến phiên ta rồi.” Một mập mạp dáng người mập mạp bước ra khỏi đám đông, đầu to tai lớn, mắt linh hoạt, đi đến trước cổng chắn một tiếng hét lớn, nhấc cổng chắn lên cao hai thước. “Hắc, mập mạp này hết hi vọng rồi.” Có người thấp giọng cười nói. Người khác nhấc lên hai thước có thể chui vào từ dưới cửa, nhưng mập mạp này dáng người quá béo, lại tuyệt đối không thể nào. Chỉ thấy mập mạp không chút hoang mang, thế mà lại từ trong túi trữ vật lấy ra một thanh khảm đao lưng dày, chống vào dưới cửa, sau đó thong dong lăn qua. “Kiểu này cũng được sao?” Mọi người trợn mắt hốc mồm, ào ào bị biện pháp kỳ hoa của mập mạp khiến cho kinh ngạc. Ngay cả Lâm Nguyệt nhi cũng hơi hé miệng, hiển nhiên rất kinh ngạc. Mập mạp vỗ vỗ bụi bặm trên người, cười hì hì nói: “Vị mỹ nữ sư tỷ này, ta đây coi như qua rồi sao?” “Cái này…” Lâm Nguyệt nhi chần chờ một lát, cắn răng nói: “Ngươi đã thông qua, nhưng nếu như còn có người dám dùng cách thức này gian lận, trực tiếp hủy bỏ tư cách!” “Vị sư tỷ kia, cái này có chút không công bằng chứ? Dựa vào cái gì mập mạp này có thể gian lận, mà chúng ta không thể?” Có người hỏi, trực tiếp gây ra sự bất mãn của mọi người. “Chính là, vị sư tỷ kia, mặc dù ngươi là giám khảo, nhưng cũng không thể công nhiên thiên vị mập mạp này chứ?” “Chúng ta không phục! Chúng ta yêu cầu đối xử công bằng!” “Phản đối! Chúng ta muốn hướng mấy vị Trưởng lão của Đan Sư Điện tố cáo ngươi!” “Các ngươi muốn làm gì?” Lâm Nguyệt nhi thần sắc lạnh lùng, hừ lạnh một tiếng, lập tức, từ trong một tòa cung điện trên đỉnh núi, một cỗ khí thế khổng lồ xông thẳng lên trời, đem những đệ tử đang chờ khảo hạch này toàn bộ trấn áp. “Thật mạnh!” Chu Nhạc thần sắc rùng mình, cảm giác trên thân phảng phất bị trấn áp bởi một tòa Thái Cổ Thần Sơn, toàn thân huyết nhục đều đang rên rỉ, ngay cả suy nghĩ cũng bị trấn áp đến chậm chạp lại. “Trong lúc khảo hạch, không được ồn ào! Tất cả lấy lời nói của nhân viên giám khảo làm tiêu chuẩn, người vi phạm, trực tiếp đào thải!” Một thanh âm già nua, uy nghiêm truyền đến từ tòa cung điện kia, ngay sau đó, mấy kẻ ồn ào hung hăng nhất vừa rồi bị một cỗ lực lượng vô hình kéo đến giữa không trung, trực tiếp ném ra khỏi sơn môn. Hiển nhiên, có một vị siêu cấp cao thủ đang một mực chú ý tới lần khảo hạch này! Mọi người câm như hến, không còn dám ồn ào nữa. Ngay cả mập mạp gian lận qua cửa kia cũng bị dọa cho gần chết, rất sợ vị đại cao thủ này không vui, cũng ném cái tên đầu sỏ gây họa này ra ngoài. Lâm Nguyệt nhi thấy trường diện an tĩnh lại, lúc này mới nói: “Vị sư đệ này mặc dù gian lận, nhưng hắn đã tìm ra sơ hở của lần khảo hạch này, miễn cưỡng cũng coi như là đã cống hiến một chút cho khảo hạch, cho nên ta để hắn thông qua, các ngươi nếu như có thể tìm được sơ hở khác, ta cũng có thể tính các ngươi thông qua.” Lời vừa nói ra, trong lòng mọi người cuối cùng cũng coi là miễn cưỡng có thể tiếp nhận. Kỳ thật coi như không thể tiếp nhận cũng không có cách nào, Đan Sư Điện có cao thủ một mực nhìn chằm chằm vào đây, trừ phi là không muốn tiếp tục khảo hạch nữa, nếu không thì không ai dám lại làm cái kẻ gây sự đó, công nhiên chất vấn Lâm Nguyệt nhi. Khảo hạch tiếp tục tiến hành, rất nhanh liền đến phiên Chu Nhạc, Lâm Nguyệt nhi đôi mắt sáng lên, vui vẻ nói: “Chu sư huynh, ngươi quả nhiên đến tham gia lần khảo hạch này rồi.” “Lâm sư muội.” Chu Nhạc mỉm cười gật đầu, bắt chuyện với Lâm Nguyệt nhi một tiếng. Lâm Nguyệt nhi cười nói: “Với thực lực của Chu sư huynh, nhất định có thể dễ dàng thông qua.” “Cái này chưa chắc đã đúng.” Chu Nhạc khiêm tốn một tiếng, đi đến bên cạnh cổng chắn, đưa tay nắm chặt tay nắm ngọc thạch, sau đó tinh thần lực trong Thức Hải cuồn cuộn, truyền vào bên trong, chỉ thấy đạo cổng chắn kia vù một tiếng bỗng nhiên dâng lên, trực tiếp đâm nát xà ngang bên trên, xông lên cao không mười mấy mét, sau đó ầm ầm một tiếng nện ở bên cạnh mập mạp kia. Mập mạp giật mình một cái, vội vàng đỡ thẳng cổng chắn, sau đó nhìn một chút về phía Chu Nhạc, kinh ngạc nói: “Vị sư huynh kia, ngươi chẳng lẽ là ăn cái thuốc kích dục gì sao, tại sao lại mạnh như vậy?” Chu Nhạc đảo mắt khinh thường. Trước cổng chắn, tất cả mọi người nhìn mà trợn tròn mắt. Cho dù là Lâm Nguyệt nhi có hiểu biết về thực lực của Chu Nhạc, cũng không nghĩ tới biểu hiện của Chu Nhạc lại khoa trương như vậy. Phải biết, đạo cổng chắn này nặng chừng trên dưới một trăm cân, cho dù là cường giả Luyện Khí Đại Viên Mãn, muốn dùng tinh thần lực nhấc bổng cổng chắn lên hoàn toàn cũng không dễ dàng, huống chi là đâm nát xà ngang, bay lên cao không mười mấy mét rồi. “Tinh thần lực của Chu sư huynh ít nhất cũng gấp mấy chục lần của ta…” Lâm Nguyệt nhi âm thầm líu lưỡi, kinh ngạc không thôi. Nàng vốn dĩ chính là thiên tài thiên phú xuất chúng, sinh ra tinh thần lực đã mạnh hơn người khác, bằng không thì cũng không thể nào trẻ như vậy đã trở thành Bát phẩm Luyện Đan Sư, bị Điện chủ của Đan Sư Điện thu làm đệ tử. Mà tinh thần lực của Chu Nhạc còn mạnh hơn nàng mấy chục lần, đây là khái niệm gì? Nàng âm thầm cân nhắc một hồi, cảm thấy cho dù là sư phụ của nàng, trên phương diện lượng tinh thần lực chỉ sợ cũng không sánh được với Chu Nhạc. “Lâm sư muội, ta đây coi như qua rồi sao?” Thanh âm của Chu Nhạc truyền đến, thần sắc có chút thấp thỏm. Dù sao hắn đã hủy hết cổng chắn dùng để khảo hạch, có trời mới biết vị đại cao thủ kia có hay không dưới cơn nóng giận, cũng đào thải mình ra khỏi cuộc chơi. Lâm Nguyệt nhi hoàn hồn lại, cười nói: “Tự nhiên là đã thông qua rồi, mời Chu sư huynh chờ một lát.” Nàng lật ra danh sách của Chu Nhạc, viết ở phía sau mấy chữ lớn “Tinh thần lực, Giáp đẳng”, sau đó đưa danh sách cho Chu Nhạc, cười nói: “Chu sư huynh đi dọc theo đường núi phía sau cổng chắn một mực đi thẳng về phía trước, là có thể đạt tới địa điểm khảo hạch tiếp theo rồi, ở đó tự có người khác giám khảo.” “Đa tạ.” Chu Nhạc chắp tay, đi về phía sau cổng chắn.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang