Kinh Hồng

Chương 1453 : Đạo khác biệt

Người đăng: duynguyen07

Ngày đăng: 20:32 24-11-2025

.
Hoàng cung, Thọ An Điện. Lý Tử Dạ lần đầu gặp Đạo Môn Thái Thương, không khí không tính là quá tốt, nhưng cũng không tính là quá tệ. Thân là Đạo Môn tiên hiền, Thái Thương, những thứ khác không nói, chỉ riêng tố chất và khí độ, nhất định phải hơn Lý Tử Dạ không chỉ một bậc. Dù sao cũng từng là tiên hiền dưới một người, trên vạn người của Đạo Môn, sao lại so đo với một tiểu bối. “Lão hủ, không thể trơ mắt nhìn nhân gian được Đạo Môn che chở, bị hủy diệt dưới Cực Dạ Hàn Đông.” Thái Thương trầm mặc một lát, mở miệng nói. Đây cũng là chấp niệm duy nhất của hắn khi sống tạm bợ đến tận hôm nay, trong Phong Thần Chi Chiến, Đạo Môn dốc hết mọi thứ, mới bảo vệ được nhân gian, không thể cứ thế mà hủy đi. Lý Tử Dạ nghe lời của lão gia hỏa trước mắt, trong lòng khẽ thở dài, đây mới là chỗ căn bản của mâu thuẫn. Ngàn năm trước, Đạo Môn vì xua đuổi chúng thần, đã phải trả cái giá quá lớn, cái giá khổng lồ như vậy cũng tạo thành chấp niệm trong lòng Thái Thương. Nếu nhân gian cứ thế mà bị hủy diệt, vậy thì ngàn năm trước, sự hy sinh của Đạo Môn, sẽ trở nên quá đỗi buồn cười. Rốt cuộc, Thái Thương không bỏ xuống được kiêu ngạo của Đạo Môn, vì phần kiêu ngạo này, cam nguyện sống tạm ngàn năm, thậm chí, lấy người trong thiên hạ ra làm ván cược. Không thể nói là đúng hay sai, chỉ là lý niệm và biện pháp khác biệt mà thôi. Nói thật, hắn rất ghét cảm giác vận mệnh bị người thao túng này, cho dù Hàn Đông Đại Kiếp tới, sống hay chết, cũng là chính mình sự tình, chứ không nên để người khác quyết định. Mỗi người đều phải chịu trách nhiệm cho nhân sinh của mình, tương tự, mỗi người đều không có tư cách nhúng tay vào nhân sinh của người khác. Cứu thế, không phải lý do. Liền như là Đạo Môn ngàn năm trước, đại chiến với chúng thần, đánh cho cả Đạo Môn gần như bị hủy diệt, đó cũng chỉ là vì Đạo Môn thấy những thần minh kia không vừa mắt mà thôi. Còn như cứu thế, chỉ là tiện tay mà làm. Đạo Môn ngàn năm trước, bá đạo mà lại tiêu sái, thế nhưng, Thái Thương ngàn năm sau, lại đã không chịu nổi kết quả nhân gian bị hủy diệt. Người nếu không chấp nhận được thất bại, hành sự rất có thể sẽ đi đến cực đoan. “Tiểu tử.” Thái Thương nhìn người trẻ tuổi trầm mặc không nói trước mắt, trầm giọng hỏi, “Ngươi có thể tìm được pháp cứu thế không, Cực Dạ Hàn Đông, sắp đến rồi!” “Không có.” Lý Tử Dạ không chút che giấu lắc đầu đáp, “Lão nhân gia, ta chỉ là một tiểu nhân vật vô danh tiểu tốt, cứu thế, đại nguyện vĩ đại như vậy, không liên quan gì đến ta, ta không có năng lực này cũng không có nghĩa vụ này đi cứu người khác, ta có thể làm được chính là cố gắng hết sức bảo vệ tốt người bên cạnh ta, chỉ thế mà thôi, trớ trêu là, ngay cả nguyện vọng nho nhỏ này, ta hiện tại cũng chưa làm được, lão nhân gia có biết rõ, ngay ba ngày trước đó, đại tỷ nhà ta, ngã xuống trước mặt ta giữa chốn đông người, cứu thế? Hừ.” Nói đến đây, ngữ khí Lý Tử Dạ lạnh đi, ánh mắt nhìn về phía Thương Hoàng bên cạnh Thái Thương, sát cơ lạnh lẽo nói, “Ta đi cứu người khác, ai tới cứu người Lý gia của ta!” Thái Thương nghe lời nói của người trẻ tuổi trước mắt, khẽ cau mày, ánh mắt cũng dời đi, nhìn về phía đương đại đế vương Đại Thương ở một bên, lạnh giọng nói, “Lão hủ thật sự là già rồi, lời đã nói, không có một ai đi nghe, phải không? Hửm?” “Chuyện của trưởng nữ Lý gia, trẫm đã phái người điều tra.” Thương Hoàng nhìn thấy ánh mắt của hai người, thần sắc lạnh nhạt đáp, “Chuyện này, trẫm tất nhiên sẽ trả lại Lý gia một cái công đạo.” Lý Tử Dạ nghe Thương Hoàng hồi đáp, cười lạnh nói, “Kia thật là đa tạ Bệ hạ, nếu không phải thích khách kia, ta cũng không biết, trên đời lại còn có người tu luyện Đại Mộng Xuân Thu Kiếm cái loại võ học hại người không lợi mình như vậy.” “Vì đạt được mục đích, không từ thủ đoạn, đối với thích khách mà nói, hẳn là như thế, không kỳ quái.” Thương Hoàng thản nhiên nói. “Thế nhưng ta nghe nói, thích khách kia vốn dĩ muốn ám sát Bệ hạ.” Lý Tử Dạ cười lạnh nói, “Thủ đoạn kinh thiên như vậy, hắn không sử dụng trong hoàng cung, ngược lại dùng để đối phó đại tỷ nhà ta, thật sự khiến người ta trăm mối vẫn không có cách giải.” “Có lẽ, là thích khách kia đã đường cùng rồi.” Thương Hoàng hồi đáp, “Đáng tiếc, thích khách đã bị Bạch Vong Ngữ giết, chân tướng, vĩnh viễn không một ai biết được.” “Kia thật sự là tiếc nuối.” Lý Tử Dạ thu hồi ánh mắt, lần nữa nhìn về phía lão nhân trước mặt, nghiêm túc hỏi, “Lão nhân gia, tình hình hiện nay, ngài cũng nhìn thấy rồi, ngài cảm thấy, ta nếu ngay cả người Lý gia cũng không cứu được, vì sao còn phải đi cứu cái gọi là nhân gian này? Nhân gian không có người Lý gia, đối với ta mà nói, cũng không còn tất yếu tồn tại.” Thái Thương nghe chất vấn của người trẻ tuổi trước mắt, mặt lộ vẻ phức tạp, đáp, “Năm đó, Đạo Môn bị diệt, thế nhân không những không cảm ân, ngược lại nghĩ hết cách xóa bỏ vết tích đã từng tồn tại của Đạo Môn, thậm chí, ác ý phỉ báng, lúc đó, lão hủ cũng giống như ngươi, không hiểu được, phẫn nộ, căm ghét, không muốn lại đi quản nhân thế đầy ô uế này, chỉ là, theo thời gian trôi qua, những tâm tình này đều dần dần biến mất, lão hủ muốn cứu nhân gian này, không phải vì người khác, mà là vì ngàn ngàn vạn vạn Đạo Môn tử đệ đã hi sinh, nhân gian nếu diệt, cũng nên do Đạo Môn của ta, những người khác, không có tư cách, thần minh, hàn đông, đều là như thế.” “Lão nhân gia, ngài có sự kiên trì của ngài, ta có sự cố chấp của ta, đạo khác biệt, cuối cùng khó mà đồng hành.” Lý Tử Dạ thần sắc bình tĩnh nói, “Sự kiên trì của ngài ở Đạo Môn, sự kiên trì của ta ở Lý gia, còn sự kiên trì của Nho Thủ, ở chúng sinh, mọi người thật ra đều không giống nhau, ta kính nể lòng từ bi ôm giữ chúng sinh của Nho Thủ, kính trọng cá tính tiêu sái bá đạo của Đạo Môn, thế nhưng, các ngươi là các ngươi, ta là ta, cuộc đời của ta, chỉ vì Lý gia mà sống, Lý gia nếu diệt vong, ta sẽ lấy nhân gian này đi tuẫn táng, ta người này không có ưu điểm nào khác, chuyện đã nói nhất định phải làm được!” “Tiểu tử, ngươi rất nguy hiểm.” Thái Thương nhìn chằm chằm Lý gia đích tử trước mắt, con ngươi hơi híp, nói, “Lão hủ đã hiểu lầm ngươi rồi, ngươi không phải chúa cứu thế, mà là, người cực đoan trục lợi, ngàn năm trước, chúng ta xưng hô người như ngươi là, kẻ điên!” “Cũng vậy.” Lý Tử Dạ thản nhiên nói, “Đã nói đến đây, ta cũng không che giấu nữa, lão nhân gia, hoằng nguyện của ngài và Nho Thủ, ta hiểu, cũng bội phục, đủ khả năng, ta sẽ không keo kiệt giúp chút chuyện nhỏ, thế nhưng, tất cả các tiền đề, đều là người Lý gia có thể sống tốt, giống như chuyện đại tỷ lần này, nếu lại có lần tiếp theo, ta dám cam đoan, đến lúc đó, Đại Thương này, nhân gian này, hai mắt nhìn tới, đều là chiến hỏa liên miên!” Thái Thương nghe lời nói cực kỳ nguy hiểm của người trước, trong mắt sát cơ chợt lóe lên, nói, “Tiểu gia hỏa, dám nói những lời này trước mặt lão hủ, ngươi không sợ đi không ra khỏi tòa hoàng cung này sao?” “Lão nhân gia có thể thử xem.” Lý Tử Dạ thần sắc lạnh xuống, chân nguyên quanh thân tràn ra, lăng lệ mà lại áp bách, khiến người ta cực độ bất an. “Hoàng cung này, có long khí bao phủ.” Thái Thương nhìn ra mục đích của người trước mắt, lạnh giọng nói, “Thiên kiếp, không xuống được.” “Có thể xuống được hay không, không phải lão nhân gia ngài nói là được.” Lý Tử Dạ lạnh lùng đáp, “Lão nhân gia càng nên để ý là, với thiên phú võ đạo của ta, nếu lúc này nhập Ngũ Cảnh, có thể có thiên kiếp giáng thế hay không!”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang