[Dịch] Kiếm Lai - Tàng Thư Viện
Chương 524 : Đạo lý của Trần Bình An và Lưu Cảnh Long (phần 1)
Người đăng: fishscreen
Ngày đăng: 21:19 15-12-2025
.
Một chiếc thuyền nhỏ chạy dọc theo sông, gió nghiêng mưa nhỏ. Một lão ngư ông đội nón trúc mặc áo tơi xanh ngồi ở đầu thuyền, ngẩng đầu uống rượu. Sau người có hai ca kỹ xinh đẹp, quần áo phong phanh, dáng ngồi uyển chuyển. Một người ôm đàn tỳ bà, âm thanh lộn xộn. Một người cầm phách gõ màu đỏ, tiếng ca du dương. Nhìn như ầm ĩ rối ren, thực ra trong hỗn loạn lại có thứ tự, bổ sung cho nhau.
Ba chủ tớ trên thuyền nhỏ dĩ nhiên đều là người tu đạo.
Có luyện khí sĩ ngự gió lướt qua mặt sông, tiện tay lấy ra một món pháp khí, ánh sáng tràn ngập như một dải lụa trắng, đập vào thuyền nhỏ kia, mắng lớn:
- Ồn ào chết đi được! Uống rượu cái gì, giả làm đại gia cái gì, nước sông này đủ cho ngươi uống no rồi, còn không phải tốn tiền.
Kết quả lão ngư ông kia giơ tay lên, khẽ lắc lư tay áo một chút. Dải lụa trắng khí thế dào dạt kia chẳng những không lật úp thuyền nhỏ, còn chui vào trong tay áo của ngư ông, kêu ong ong một lúc, rất nhanh trở nên yên tĩnh.
Luyện khí sĩ kia giống như cha mẹ chết, đột nhiên dừng lại trên không, cầu khẩn:
- Lão thần tiên trả lại phi kiếm cho ta.
Lão ngư ông cười nhạo nói:
- Dập đầu cầu xin ta.
Luyện khí sĩ không nói hai lời đáp xuống mặt sông, dùng nước sông làm mặt đất, dập đầu làm bắn lên từng chùm bọt nước.
Thuyền nhỏ như một mũi tên trôi đi xa. Sau khi thằng nhãi không có mắt kia dập đầu ba cái, lão ngư ông mới giũ tay áo, rơi ra một kiếm viên trắng như tuyết, nhẹ nhàng ném về phía sau.
Kiếm tu kia thu hồi kiếm viên bản mệnh, lướt ra một đoạn xa, sau đó cười ha hả nói:
- Lão già, nếu hai cô ả kia là con gái của ngươi, ta làm con rể của ngươi là được rồi. Một người không chê ít, hai người không chê nhiều...
Cô gái tuổi xuân ôm đàn tỳ bà cười nhạt, đột nhiên gảy dây đàn, mạnh mẽ có lực giống như mưa gió.
Mặt sông phía sau thuyền nhỏ lại nổ ra một khe rãnh lớn, kéo dài thẳng tới kiếm tu cảnh giới Quan Hải kia. Kiếm tu thấy tình thế không ổn, liền ngự gió lên cao, muốn rời xa mặt sông. Không ngờ cô gái thướt tha cầm phách gõ màu đỏ kia khẽ nâng tay, nhẹ nhàng gõ một cái. Trong màn mưa trên cao bỗng rơi xuống một pháp tướng phách gõ lớn như ngọn núi, đập vào đầu kiếm tu kia, đánh hắn vào trong sông.
Đợi sau khi chiếc thuyền nhỏ đi xa mười mấy dặm, kiếm tu đáng thương kia mới bò lên bờ, ngửa mặt nhìn trời, thở dốc nặng nề, không dám dùng lời nói khiêu khích ba người trên thuyền nhỏ kia nữa.
Bởi vì trời mưa, Tùy Cảnh Trừng đã vào ngồi trong nhà thủy tạ. Cô do dự một thoáng, vẫn không lấy nón che mặt xuống, quay đầu nhìn cảnh tượng ngư ông nhàn nhã trên sông. Còn như trận thần tiên đấu pháp kia, trải qua hai lần sóng gió sinh tử, thực ra tâm tư của cô cũng không dao động quá lớn.
Trần Bình An chỉ nhìn mặt sông một cái rồi dời mắt đi, quả nhiên rất là Bắc Câu Lô Châu. Nếu chuyện này xảy ra ở Bảo Bình châu hoặc Đồng Diệp châu, kiếm tu sẽ không ra tay. Cho dù có ra tay, ngư ông kia cũng sẽ không trả phi kiếm.
Lưu Cảnh Long thật lâu không dời mắt đi, có lẽ là đang yên lặng chờ mưa tạnh, sau đó sẽ từ biệt.
Trần Bình An hỏi:
- Lưu tiên sinh thân là kiếm tu, lại suy nghĩ tường tận về chuyện nhân gian như vậy, sẽ không làm lỡ tu hành sao?
Lưu Cảnh Long gật đầu nói:
- Đương nhiên là có. Đây chính là điểm chênh lệch giữa ta và hai người xếp trước. Ta và hai người bọn họ tư chất tương đương, tuy nói cơ duyên cũng có khác biệt, nhưng suy cho cùng vẫn là thua bởi phân tâm. Một người trong đó đã từng khuyên ta, bớt suy nghĩ chuyện dưới núi một chút, an tâm luyện kiếm, đợi đến khi bước vào năm cảnh giới cao rồi lại suy nghĩ cũng không muộn.
Trần Bình An cười nói:
- Cái mất hôm nay, có thể chính là cái được ngày mai.
Lưu Cảnh Long mỉm cười gật đầu nói:
- Mượn lời chúc lành của ngươi.
Trần Bình An nghiêm nghị hỏi:
- Lưu tiên sinh suy nghĩ những chuyện ngoài thân này, là tự mình có cảm xúc nên muốn bày tỏ?
Lưu Cảnh Long gật đầu nói:
- Ta xuất thân bình thường, chỉ là một gia đình sung túc ở dân gian, có điều từ nhỏ đã thích đọc tạp thư. Sau khi lên núi, thói quen khó đổi, trên đường tu hành vô cùng tịch mịch, dù sao cũng phải tìm chút chuyện để làm. Hơn nữa thân là người tu đạo cũng có một số ưu điểm, chẳng hạn như trí nhớ trở nên tốt hơn, còn không phải lo tiền mua sách. Mỗi lần xuống núi du lịch, trên đường quay về đều sẽ mua một ít điển tịch.
Trần Bình An hỏi:
- Lưu tiên sinh có nhận định gì về lòng người thiện ác không?
Lưu Cảnh Long cười cười:
- Tạm thời còn không có. Muốn làm rõ chuyện lòng người thiện ác, nếu ngay từ đầu đã có ranh giới thiện ác, rất dễ khiến bản thân lẫn lộn không rõ, học vấn phía sau sẽ rất khó công chính ôn hòa.
Trần Bình An cảm khái nói:
- Đúng, xen lẫn tình cảm cá nhân rồi sẽ có sơ xuất thiên lệch.
Lưu Cảnh Long nói:
- Theo sau học vấn càng lúc càng lớn, một chút thiên lệch này sẽ giống như khe suối nhỏ đầu nguồn, có lẽ cuối cùng sẽ biến thành một kênh đào lớn vào biển.
Trần Bình An hiểu ngầm cười:
- Lưu tiên sinh lại giải thích một nghi hoặc cho ta.
Lưu Cảnh Long cũng không hỏi thêm.
Trần Bình An đứng lên, nhìn về nước sông dào dạt bên ngoài nhà thủy tạ. Dòng nước cuồn cuộn trôi về phía đông, ngày đêm không dừng.
Đây chính là nguyên nhân hắn quyết định luyện hóa Mùng Một.
Cao Thừa đương nhiên rất mạnh mẽ, thuộc về kẻ mạnh theo đuổi tự do tuyệt đối.
Trước tiên bỏ qua dự tính ban đầu của Cao Thừa, cũng mặc kệ chí hướng hay dã tâm của hắn, nhưng có một chuyện, Trần Bình An đã nhìn thấy một đường nhánh cực kỳ nhỏ bé.
Tại long cung hồ Thương Quân, Trần Bình An đã từng làm thần linh ngồi trên cao phán định thiện ác của người khác, cho nên hắn càng xác định chuyện này. Cộng thêm gặp phải Dương Ngưng Tính ở Hài Cốt Than, đạo nhân trẻ tuổi của cung Vân Tiêu sở Sùng Huyền, thư sinh dùng một hạt cải ác niệm hóa thân.
Hai chuyện cộng lại, không ngừng suy diễn ván cờ, Trần Bình An càng khẳng định một kết luận. Đó là Cao Thừa hôm nay còn không có tâm tính trở thành chủ nhân của một Tiểu Phong Đô, ít nhất bây giờ còn không có.
Trần Bình An đương nhiên càng không có, nhưng hắn đại khái nhìn ra được, cũng đoán ra được cảnh sắc tráng lệ mà độ cao kia nên có.
Thần tiên ngồi bất động như thi thể, không có tình cảm.
Hôm nay Cao Thừa vẫn có yêu ghét cá nhân, trong lòng thành chủ thành Kinh Quan này vẫn có oán khí, còn đang cố chấp vào cái tôi kia.
Mặc dù những chuyện này đều rất nhỏ, nhưng nhỏ như hạt cải thì thế nào? Chung quy vẫn tồn tại. Nhiều năm như vậy rồi, vẫn đang ăn sâu bén rễ, lưu lại trong tâm cảnh của Cao Thừa.
Cho nên một khi Cao Thừa trở thành chủ nhân của Tiểu Phong Đô mới, trở thành ông trời của một phương trời đất, theo quy mô của Tiểu Phong Đô mở rộng, ngai vị của hắn sẽ càng ngày càng cao. Theo sông dài năm tháng không ngừng trôi qua, số lượng ma quỷ của Tiểu Phong Đô tăng lên, một chút sai lệch này trong tâm cảnh Cao Thừa sẽ càng lớn, thậm chí là vô cùng lớn.
Đây chính là khe suối trở thành kênh đào mà Lưu Cảnh Long đã nói.
Có lẽ khi cảnh giới cao hơn, Cao Thừa sẽ có cơ hội sửa đổi những sai lệch nhỏ bé kia. Nhưng đây chỉ là “có lẽ”.
Huống hồ tranh giành đại đạo nên có khí phách của nó. Nếu ngay từ đầu Cao Thừa tranh đoạt phi kiếm thất bại, lại không có truy sát và cạm bẫy sau đó, chỉ lộ diện nói một câu cuối cùng kia, có lẽ Trần Bình An sẽ thật sự chờ xem. Đợi đến khi đi hết Bắc Câu Lô Châu rồi lại đưa ra quyết định, có nên đi tới thành Kinh Quan Hài Cốt Than một chuyến hay không.
Thực ra Trần Bình An cảm thấy, chỉ hai người có cơ hội hoàn thành chuyện này nhất.
Lão quán chủ Quan đạo quán ở Đồng Diệp châu. Thậm chí không phải quân tử Chung Khôi, ít nhất tạm thời còn không phải.
Thôi Sàm ở Bảo Bình châu. Thậm chí không phải Thôi Đông Sơn.
Mà Chung Khôi và Thôi Đông Sơn, vừa khéo là người thân cận của Trần Bình An. Còn đối với hai người khác, thật không đáng nói là có thiện cảm.
Đây chẳng phải là thế sự bất đắc dĩ sao?
Không phải trở thành bằng hữu rồi thì tất cả đều đúng, cũng không phải trở thành kẻ địch rồi thì tất cả đều sai.
Sai lầm của bằng hữu, có nên khuyên nhủ hay không? Cái tốt của kẻ địch, có nên học tập hay không? Đây là tu tâm, trên núi dưới núi đều như vậy.
Còn như khuyên thế nào, học thế nào, càng là tu tâm và học vấn. Bằng không khuyên rồi trở mặt thành thù, học theo trở thành người như đối phương, còn tu tâm cái gì.
Mưa nhỏ dần ngừng.
Trần Bình An hỏi:
- Lưu tiên sinh có thể đi cùng chúng ta thêm một đoạn đường không?
Lưu Cảnh Long gật đầu nói:
- Đương nhiên có thể.
Trước khi rời khỏi nhà thủy tạ, Trần Bình An hỏi:
- Cho nên Lưu tiên sinh trước tiên không nói thiện ác, là vì muốn đến gần bản chất của thiện ác hơn một chút?
Lưu Cảnh Long cười nói:
- Kiến giải chính xác.
Trần Bình An dùng lễ nghi Nho gia, khom lưng chắp tay thi lễ với vị tu sĩ Bắc Câu Lô Châu bèo nước gặp nhau này.
Nếu Văn Thánh lão tiên sinh có mặt ở đây, nghe được đạo lý mà người này tự ngộ ra, sẽ rất cao hứng. Cho dù Lưu Cảnh Long không phải là đệ tử Nho gia.
Lưu Cảnh Long cũng vội vàng đứng dậy, chắp tay đáp lễ.
Trần Bình An ngẩng đầu lên, nhìn tu sĩ lịch sự tao nhã trước mắt. Nếu như có thể, hắn hi vọng sau này Tào Tình Lãng của đất lành Ngẫu Hoa sẽ trở thành người như vậy, không cần giống hoàn toàn, chỉ cần giống một chút là được rồi.
Không ai nhất định phải trở thành người khác, bởi vì đây vốn là chuyện không làm được, cũng không cần thiết. Tương tự Trần Bình An không hi vọng Bùi Tiền trở thành người giống như mình.
Bùi Tiền ở quê nhà chăm chỉ đọc sách, từ từ lớn lên, có gì không tốt? Huống hồ Bùi Tiền đã làm tốt hơn rất nhiều so với tưởng tượng của hắn. Thực ra Bùi Tiền vẫn luôn đang học hai chữ “quy củ”.
Trước giờ Trần Bình An không cảm thấy Bùi Tiền đang chơi bời lêu lổng, sống uổng thời gian.
Sợ chịu khổ, luyện quyền sợ đau? Không sao.
Người làm sư phụ như hắn, đã từng là võ phu cảnh giới thứ năm mạnh nhất trên đời, vậy thì lại đi tranh giành cảnh giới thứ sáu mạnh nhất một chuyến.
Võ vận tới tay, sư phụ tặng cho đại đệ tử khai sơn là được, chẳng phải Bùi Tiền vẫn đang vừa đọc sách vừa tập võ sao?
Tùy Cảnh Trừng nhìn Trần Bình An, cảm thấy hơi xa lạ.
Trần Bình An làm nửa người hộ đạo, đã dạy cô cách đối nhân xử thế và trao dồi học vấn, nhưng hắn cũng sẽ học tập từ người khác. Hóa ra Trần Bình An càng thích chuyện sau hơn.
Tùy Cảnh Trừng có phần thương cảm.
Cô vốn cho rằng Trần Bình An xa tận chân trời hôm nay đã gần hơn một chút, nhưng trên thực tế, Trần Bình An vẫn luôn chạy băng băng trên đường tu hành, còn cô vẫn đang từ từ cất bước.
Một ngày nào đó, sẽ không nhìn thấy bóng lưng của hắn nữa.
Cho dù tương lai hai người lâu ngày gặp lại, một lần, hai lần, ba lần, nhưng khi hai người đứng cùng với nhau, lại có thể tán gẫu chuyện gì?
Tùy Cảnh Trừng không biết.
Còn cách bến thuyền Long Đầu một chút lộ trình, ba người chậm rãi bước đi.
Trần Bình An hỏi một số chuyện liên quan đến kinh thành Đại Triện.
Lưu Cảnh Long nói:
- Cứ xem như mưa gió sắp tới đi. Kiếm tiên Kê Nhạc núi Viên Đề và võ phu cảnh giới thứ mười trấn giữ võ vận Đại Triện, tạm thời còn chưa giao thủ. Một khi đánh nhau thanh thế sẽ rất lớn, cho nên lần này thánh nhân thư viện đã ra ngoài, còn mời mấy cao nhân ở bên cạnh xem trận chiến, để tránh hai bên giao thủ gây họa đến dân chúng. Còn như sống chết của hai bên thì mặc kệ.
Trần Bình An hỏi:
- Bên phía vương triều Đại Ly ở Bảo Bình châu, có tin tức lớn gì không?
Lưu Cảnh Long thở dài:
- Kỵ binh Đại Ly tiếp tục xuôi nam, về sau có một chút khó khăn. Rất nhiều chí sĩ nhân ái mất nước đã khởi nghĩa vũ trang, hiên ngang xả thân vì nghĩa. Đây là chuyện đúng, không ai có thể chỉ trích. Nhưng đã chết rất nhiều dân chúng vô tội, lại là chuyện sai. Mặc dù hai bên đều có lý do, loại chuyện thê thảm này không thể tránh được, luôn là...
Trần Bình An nói:
- Đành chịu.
Lưu Cảnh Long ừ một tiếng.
Hắn nghĩ tới một chuyện, cười nói:
- Tạ thiên quân của Bắc Câu Lô Châu chúng ta, đã tiếp nhận ba lần khiêu chiến.
Trần Bình An ngẫm nghĩ, lắc đầu nói:
- Rất khó thua.
Lưu Cảnh Long nói:
- Đúng vậy, không một lần bại. Dù sao Kỳ thiên quân của Thần Cáo tông Bảo Bình châu, đã định trước sẽ không ra tay. Trong ba lần giao thủ, khiêu chiến của kiếm tiên Ngụy Tấn miếu Phong Tuyết là đáng chú ý nhất. Mặc dù Ngụy Tấn thua, nhưng một kiếm tu trẻ tuổi như vậy, thành tựu sau này nhất định sẽ rất cao. Có điều nghe nói y đã đi núi Đảo Huyền, sẽ luyện kiếm ở Kiếm Khí trường thành, cho nên ta cảm thấy kiếm tu như vậy, thành tựu càng cao thì càng là chuyện tốt.
Trần Bình An cười cười.
Lưu Cảnh Long tò mò hỏi:
- Đã gặp rồi?
Trần Bình An nói:
- Gặp một lần.
Khi đó ánh mắt Ngụy Tấn nhìn Trần Bình An rất thờ ơ, nhưng Trần Bình An vẫn cảm thấy đó là một kiếm tiên tốt. Nhiều năm như vậy rồi, hắn lại càng hiểu được sự mạnh mẽ của Ngụy Tấn.
Lưu Cảnh Long trầm mặc một lúc:
- Đúng rồi, còn có một chuyện lớn. Ngoại trừ núi Phi Vân, Đại Ly đã sắc phong Tứ Nhạc mới còn lại.
Trong lòng Trần Bình An khẽ động.
Vì luyện hóa vật bản mệnh thuộc tính ngũ hành, Thôi Đông Sơn đã vác cái cuốc nhỏ, đào đất năm màu của núi Nhạc Đại Ly.
Tích đất thành núi, mưa gió nổi dậy. Một khi luyện hóa thành công, sẽ có thể xây dựng nên một kết cấu thật tốt núi sông nương tựa.
Rất nhiều lựa chọn trên con đường nhân sinh đều sẽ thay đổi.
Giống như chuyện luyện hóa đất năm màu núi Nhạc Đại Ly, Trần Bình An vốn đã từ bỏ. Sau đó hai lần tâm sự với Thôi Đông Sơn và Thôi Sàm, Trần Bình An lại trở nên rất kiên quyết. Cho dù trên chiếc thuyền đi đến Bắc Câu Lô Châu kia, đã gặp phải phu nhân ác độc từ nương nương biến thành thái hậu Đại Ly, Trần Bình An vẫn không thay đổi chủ ý.
Thế là hiện giờ có hai lựa chọn đặt trước mặt hắn. Một là ngồi thuyền ở bến thuyền Long Đầu, hộ tống Tùy Cảnh Trừng đến Phi Ma tông Hài Cốt Than, luyện hóa đất năm màu ở đó, an ổn nhưng tốn thời gian. Hai là không làm lỡ hành trình đi kênh đào lớn, tìm một nhà trọ tiên gia linh khí dồi dào ở gần bến thuyền Long Đầu, hoặc là đi đường vòng một chút, đến một nơi núi sông yên tĩnh ít dấu chân người bế quan.
Lưu Cảnh Long dường như phát giác được tâm tình biến hóa của Trần Bình An, do dự một thoáng, mỉm cười nói:
- Chuyến này ta xuống núi là để tìm ngươi tán gẫu, sau đó cũng không có việc gì làm.
Có một số người khi giúp đỡ người khác, ngược lại suy nghĩ càng nhiều. Trần Bình An chính là như vậy.
Học vấn tương thông, tính tình tương tự. Đây chính là người đồng đạo.
Cho nên Trần Bình An đã thay đổi sự cẩn thận của mình, hỏi:
- Nếu như ta muốn luyện hóa một vật bản mệnh ở bến thuyền Long Đầu, cần có người giúp áp trận canh chừng, Lưu tiên sinh có sẵn lòng không?
Lưu Cảnh Long cười nói:
- Có thể.
Trần Bình An lại nói:
- Trong quá trình luyện hóa, có lẽ động tĩnh sẽ không nhỏ. Hơn nữa ta có một số kẻ thù ở Bắc Câu Lô Châu, chẳng hạn như cung Kim Lân của vương triều Đại Triện.
Lưu Cảnh Long nói:
- Chuyện nhỏ.
Trần Bình An vỗ vai Lưu Cảnh Long một cái:
- Loại người như ngươi không thích uống rượu, đúng là đáng tiếc.
Lưu Cảnh Long bất đắc dĩ nói:
- Mời rượu là một chuyện rất tổn thương nhân phẩm.
Trần Bình An không nhịn được cười, nói:
- Câu này, về sau ngươi có thể nói với một lão tiên sinh. Ừm, nếu có cơ hội, còn có một kiếm khách nữa.
Lưu Cảnh Long lắc đầu.
Đến bến thuyền Long Đầu rồi, bọn họ trú ngụ ở một nhà trọ tiên gia linh khí dồi dào, có treo tấm biển “Thúy Điểu” (chim bói cá).
Trần Bình An hiếm hoi ra tay hào phóng, thuê một ngôi nhà cao cấp nhất. Bên trong có một ao sen, lá sen nổi trên mặt nước lớn như chậu, sau cơn mưa có hạt sương bao quanh như ngọc châu trắng, gió mát đưa hương, tâm thần sảng khoái.
Mỗi lần xuống núi du lịch, Lưu Cảnh Long đều sẽ dùng tên hiệu trong gia phả, đến nơi náo nhiệt cũng sẽ thi triển pháp thuật che mắt.
Lúc này Lưu Cảnh Long xách một cái ghế dài ngồi bên bờ ao sen. Tùy Cảnh Trừng cũng học theo, lấy nón che mặt xuống, xách một cái ghế dài, tay cầm gậy leo núi, ngồi ở cách đó không xa, bắt đầu hô hấp thổ nạp.
Bên ao có cột thuyền nhỏ.
Lưu Cảnh Long chỉ an tĩnh nhìn ao sen, hai tay khẽ nắm lại đặt trên đầu gối.
Trần Bình An đã bắt đầu bế quan.
Lưu Cảnh Long là tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh, lại là tiên sư gia phả. Ngoại trừ đọc sách lĩnh ngộ đạo lý, về chuyện tu hành trên núi, nói là phân tâm cũng chỉ so sánh với hai người xếp trước mà thôi.
Mặc dù sở học của Lưu Cảnh Long hỗn tạp, nhưng lại tinh thông nhiều thứ. Năm xưa chỉ dựa vào một trận pháp tiện tay vẽ ra, đã có thể khiến cho Dương Ngưng Chân của cung Vân Tiêu sở Sùng Huyền không thể phá giải. Nên biết khi đó cảnh giới thuật pháp của Dương Ngưng Chân còn cao hơn em trai Dương Ngưng Tính, vốn cũng là đạo thai trời sinh.
Dưới cơn tức giận, Dương Ngưng Chân đã chuyển sang tập võ, đồng thời giống như đã từ bỏ quyền thừa kế của cung Vân Tiêu sở Sùng Huyền. Có điều hắn lại thật sự luyện ra tiền đồ võ đạo rất lớn, có thể nói là nhân họa được phúc.
Cho nên Lưu Cảnh Long rất quen thuộc với chuyện bế quan.
Cho dù động tĩnh của Trần Bình An lớn đến đâu, khí tức sóng gợn dao động thế nào, đều không thể chạy ra khỏi ngôi nhà này. Bởi vì Lưu Cảnh Long là một kiếm tu.
Lại có dấu hiệu trời mưa, lần này chắc là sẽ là một trận mưa lớn.
Tùy Cảnh Trừng có vẻ tâm thần không yên, cắt ngang hô hấp thổ nạp, khẽ nhổ ra một ngụm khí đục, mặt ủ mày chau. Lưu Cảnh Long làm như không biết.
Tùy Cảnh Trừng lẩm bẩm nói:
- Từng nghe tiền bối nói một câu ngạn ngữ trong làng, tiểu thử mưa như bạc, đại thử mưa như vàng.
Cô lại lẩm bẩm nói:
- Ta cảm thấy đây nhất định là lời của người đọc sách, hơn nữa còn là người đọc sách không tốt lắm, làm quan không lớn lắm.
Lúc này Lưu Cảnh Long mới lên tiếng:
- Có đạo lý.
Tùy Cảnh Trừng đứng dậy, đặt gậy leo núi dựa nghiêng vào ghế dài, ngồi bên ao sen, hỏi:
- Lá sen trong ao, có thể tùy tiện hái không?
Lưu Cảnh Long gật đầu nói:
- Đã trả nhiều tiền hoa tuyết cư ngụ ở đây như vậy, hái mấy lá sen không thành vấn đề. Có điều lá sen chứa đựng linh khí mỏng manh, sau khi hái xuống sẽ không giữ được nữa.
Tùy Cảnh Trừng hái một chiếc lá sen ven bờ, ngồi trở về ghế dài, khẽ xoay tròn lá sen, giọt mưa tung tóe.
Lưu Cảnh Long nói:
- Tình trạng của Trần tiên sinh rất tốt, chuyện luyện hóa chắc là không có vấn đề lớn.
Tùy Cảnh Trừng quay đầu hỏi:
- Quả thật không có sơ suất?
Lưu Cảnh Long cảm thấy bất lực, câu hỏi này bảo hắn làm sao trả lời?
Tùy Cảnh Trừng liền quay đầu nhẹ giọng hỏi:
- Tiền bối thật sự trẻ tuổi như vậy sao?
Lưu Cảnh Long nhìn về phương xa, cười nói:
- Tuổi tác thật sự dĩ nhiên là trẻ, nhưng tuổi tác trên tâm cảnh không còn trẻ nữa. Thế gian có đủ thứ kỳ lạ, trong đó động tiên đất lành là kỳ quái nhất, năm tháng xa xăm, nhanh chậm không đều, không giống nhân gian, càng hơn nhân gian. Cho nên Trần tiên sinh nói mình ba trăm tuổi, cũng không hoàn toàn là gạt người.
Mưa lớn chợt tới.
Tùy Cảnh Trừng mang nón che mặt và áo tơi, lại ngồi bên ao dầm mưa.
Lưu Cảnh Long thì không cần vận chuyển khí tức, mưa to không thể đến gần.
Đây là do kiếm tâm khẽ động, kiếm ý dẫn động kiếm khí.
Hạt mưa lớn như đậu nành, rơi xuống chiếc lá sen mà Tùy Cảnh Trừng đặt trên ghế dài, kêu lên lộp độp.
Cô đột nhiên mở to mắt, loáng thoáng nhìn thấy trong ao sen phía xa có một đôi chim uyên ương xinh đẹp tránh mưa dưới lá sen. Tâm tình của cô lập tức tốt hơn.
Lưu Cảnh Long cười nói:
- Đó là một loại linh cầm bán ở dãy núi Gia Mộc của vườn Xuân Lộ, cũng không phải chim uyên ương bình thường, tính tình quật cường. Nuôi thả ở ao ước trên núi, có thể trông chừng cá lội quý giá trong ao, tránh bị thú lạ sông núi tha đi.
Đúng là mất hứng.
Tâm tình của Tùy Cảnh Trừng lập tức trở nên tệ hại.
Lưu Cảnh Long mặc dù nghi hoặc khó hiểu, không biết câu nào làm cô khó chịu, nhưng cũng biết mình đã nói sai, cho nên không nói nữa.
Lúc đêm khuya, Tùy Cảnh Trừng trở về phòng mình, có điều ánh đèn sáng cả một đêm.
Lưu Cảnh Long thì vẫn luôn ngồi trên ghế dài bên cạnh ao, không hề nhúc nhích.
Chợt có khí tức sóng gợn tràn ra, đều bị kiếm khí chấn vỡ, trở về trời đất.
Còn như rất nhiều ánh sáng và hiện tượng lạ khi Trần Bình An dùng lò luyện vật trong phòng, cùng với lấy ra thiên tài địa bảo, Lưu Cảnh Long dĩ nhiên sẽ không để người khác tùy ý dùng thần thức nhìn trộm.
Người tu đạo, luyện hóa vật bản mệnh là chuyện rất quan trọng, cực kỳ quan trọng.
Hôm sau lúc buổi trưa, Trần Bình An sắc mặt nhợt nhạt, mở cửa đi ra khỏi phòng.
Lưu Cảnh Long thở dài.
Tu sĩ năm cảnh giới thấp luyện hóa vật bản mệnh, có khoa trương như vậy sao?
Dù là phẩm chất của lò luyện, hay là mức độ quý hiếm của thiên tài địa bảo, cùng với độ khó khi luyện vật, có phải quá mức tưởng tượng rồi không?
Cũng không phải là tu sĩ vách chắn cảnh giới Long Môn đang xung kích địa tiên Kim Đan.
Lưu Cảnh Long cười hỏi:
- Không uống vài hớp rượu an ủi sao?
- Trước tiên chậm một chút lại uống.
Trần Bình An thấy bên ao sen vừa lúc có một cái ghế dài trống, bèn ngồi xuống đó, quay đầu cười nói:
- Không sao, chuẩn bị đầy đủ, còn có hai lần cơ hội.
Hắn tiện tay nhặt một chiếc lá sen bị nước mưa đẩy rơi xuống ghế dài.
Lưu Cảnh Long chỉ vào ngực:
- Mấu chốt là ở đây, đừng để xảy ra vấn đề. Bằng không cái gọi là hai lần cơ hội, có nhiều thiên tài địa bảo cũng vô dụng.
Trần Bình An gật đầu nói:
- Đương nhiên. Chút kiến thức này ta vẫn biết.
Thấy Trần Bình An không hề có vẻ sa sút tinh thần, Lưu Cảnh Long cũng yên lòng.
Tùy Cảnh Trừng đi ra khỏi phòng, chỉ là không còn chỗ ngồi. Trần Bình An liền dời chỗ, ngồi ở một đầu ghế dài, lúc này Tùy Cảnh Trừng mới ngồi ở một đầu khác.
Trần Bình An hỏi:
- Hái lá sen, nếu cần chi tiêu ngoài định mức, phải ghi vào sổ.
Tùy Cảnh Trừng cười nói:
- Được, chỉ mấy đồng tiền hoa tuyết mà thôi, ghi sổ thì ghi sổ.
Trần Bình An quay đầu nhìn Lưu Cảnh Long. Lưu Cảnh Long chỉ thờ ơ.
Các ngươi tình ý triền miên, đừng kéo ta vào.
Trần Bình An đành phải giải thích:
- Lưu tiên sinh, ngươi hiểu lầm rồi.
Lưu Cảnh Long cười cười:
- Được rồi, coi như là ta hiểu lầm.
Trần Bình An thở dài, cầm hồ lô nuôi kiếm lên yên lặng uống rượu.
Hắn lại nghĩ tới một chuyện:
- Lúc trước ở nhà thủy tạ, nhìn thấy ba tu sĩ ngồi thuyền nhỏ trên mặt sông, rất nổi tiếng ở Bắc Câu Lô Châu sao?
Lưu Cảnh Long nói:
- Là một trong mười đại quái nhân của Bắc Câu Lô Châu, giống như Kiếm Ung tiên sinh năm đó thích nuôi dưỡng phi kiếm cho người ta. Người này thích âm luật, còn cất giữ rất nhiều món nhạc cụ pháp bảo, tính tình kỳ quái, phiêu bạt vô định.
- Rất nhiều tiên gia chữ tông ở Bắc Câu Lô Châu tổ chức lễ mừng, chẳng hạn như nghi thức mở núi, hoặc là đại tu sĩ đột phá cảnh giới thành công, nếu có thể mời được mười mấy thầy trò tấu nhạc ở yến tiệc, sẽ xem là chuyện may mắn. Lần gần đây nhất thầy trò tề tụ, là được tông chủ trẻ tuổi nhất trong lịch sử Bắc Câu Lô Châu chúng ta mời, xuất hiện ở Thanh Nhai Bối trong một động tiên nhỏ của Thanh Lương tông.
Trần Bình An gật đầu.
Link thảo luận bên forum
.
Bình luận truyện