[Dịch] Kiếm Lai - Tàng Thư Viện
Chương 496 : Từ xưa kiếm tiên cần uống rượu (phần 2)
Người đăng: fishscreen
Ngày đăng: 21:00 21-07-2025
.
Sắc Lôi Thần Tướng xem ra đã thật sự nổi giận. Lúc ở núi Địa Dũng, chỉ có hai tấm lệnh bài vòng quanh người hắn, bây giờ lại có đến ba tấm. Trên đó viết lôi pháp sắc lệnh, chắc là dùng roi sét màu vàng luyện hóa thành. Hắn lơ lửng giữa trời, gào lên:
- Tiểu tặc, có phải ngươi trộm ao sét của ta không?
Trần Bình An sững sốt, cười nói:
- Nếu ta có bản lĩnh thông thiên như vậy, ở núi Địa Dũng các ngươi có thể sống sót sao?
Sắc Lôi Thần Tướng đã gần như mất lý trí, không ngừng gào thét, ánh chớp nở rộ toàn thân:
- Tên trộm đáng chết ngươi, dám phá hư gốc rễ của ta! Ta nhất định phải băm ngươi thành ngàn mảnh, rút hồn phách ra, dùng sấm sét trừng phạt trăm năm ngàn năm!
Hắn xông đến bên bờ sông Hắc, đồng thời giữa không trung hiện ra một nửa chân thân yêu quái, chiếc đầu diều hâu vàng, thân cao hơn một trượng. Ba tấm lệnh bài cũng theo đó tản ra.
Hắn đánh một quyền về phía Trần Bình An. Trần Bình An cũng không rút kiếm, dùng một quyền đáp trả.
Yêu tộc không hổ là nổi tiếng về thân thể cứng cáp, khiến cho Trần Bình An trượt ngược trên đất mấy trượng. Yêu vật diều hâu vàng kia bước nhanh tới trước, giữa ba tấm lệnh bài có sấm sét màu vàng nối liền, không ngừng có tia chớp lớn như cánh tay bắn về phía Trần Bình An, quỹ tích vô cùng hỗn loạn, không phân địch ta.
Có điều sau khi tia chớp đánh vào trên người yêu vật kia, chẳng những không làm trở ngại hắn, ngược lại trong nháy mắt lan khắp toàn thân, cuối cùng ngưng tụ trên cánh tay. Quyền thứ nhất của hắn, nắm tay trải đầy ánh sáng vàng, cả cánh tay giống như có mười mấy con rắn nhỏ màu vàng quấn quanh.
Trần Bình An cố ý chém giết cận thân, chẳng những không dùng Kiếm Tiên, ngay cả Mùng Một và Mười Lăm trong hồ lô nuôi kiếm cũng không động đến.
Hai bên từng quyền đánh vào thịt. Yêu vật kia giết đến hăng say, liên tục cười gằn, mỗi lần xuất quyền đều mang theo thanh thế sấm sét, toàn thân bừng lên ánh sáng vàng.
Lúc trước ở núi Địa Dũng, đối phương chật vật chạy trốn, bị vượn Bàn Sơn dùng một chùy đánh cho không ngừng nôn ra máu, sắc mặt nhợt nhạt, thân hình lảo đảo. Thân thể yếu đuối như vậy, cũng dám dùng cứng chọi cứng với ông đây?
Con chồn nhỏ kia nói không sai, gã này là một kiếm tu, nhưng trường kiếm trên lưng có lẽ cấp bậc quá cao, không thể hoàn toàn điều khiển. Mỗi lần sử dụng đều sẽ tiêu hao rất nhiều linh khí, hơn nữa trong thời gian ngắn nhất định không thể bổ sung đầy đủ. Chẳng trách đối phương chỉ dám tìm Quảng Hàn điện và con ba ba nhỏ này. Có điều nếu đổi thành thư sinh pháp thuật đa dạng kia, hắn cũng sẽ không dám sơ ý áp sát liều mạng với người khác như vậy.
Sắc Lôi Thần Tướng xuất cả hai quyền, gào lên:
- Trả ao sét cho ta!
Trần Bình An dùng hai bàn tay ngăn cản hai quyền kia, lần này thân hình hắn không hề nhúc nhích.
Trong sấm sét lập lòe và gió mạnh thổi qua, Sắc Lôi Thần Tướng nhìn thấy một gương mặt đã thay đổi dung mạo, cùng với ánh mắt vốn nên quen thuộc nhưng lại xa lạ. Trong lòng hắn bỗng nhiên căng thẳng, vội vàng lui về phía sau.
Một chân của Trần Bình An đạp mạnh xuống đất, trong nháy mắt xông tới trước người yêu vật kia, nhẹ nhàng đánh ra một quyền.
Sắc Lôi Thần Tướng nhanh chóng cân nhắc một phen, cũng dốc sức đánh ra một quyền, hiển nhiên là muốn trao đổi thương thế với đối phương.
Một quyền của đối phương quả nhiên không đau không ngứa, đại khái tương đương với sức lực của võ phu cảnh giới thứ năm bên ngoài khe Quỷ Vực. Nhưng một quyền của mình vững vàng đánh vào mặt đối phương, sao đối phương ngay cả đầu cũng không nhúc nhích? Không thích hợp!
Quyền thứ hai đã tới, tốc độ quá nhanh. Sắc Lôi Thần Tướng cắn răng một cái, tiếp tục đổi quyền.
Sau mấy quyền, Sắc Lôi Thần Tướng kinh hãi phát hiện, mình muốn trao đổi thương thế với đối phương đã là hi vọng xa vời. Mà dù là mấy quyền lúc trước hay sấm sét từ ba lệnh bài bản mệnh đánh vào, đối phương vẫn giống như hoàn toàn không phát giác, chẳng lẽ là một gã điên không biết đau đớn?
Sau mười mấy quyền, đầu của Sắc Lôi Thần Tướng đã bị đánh nát, thân thể không đầu cao hơn một trượng ngã về phía sau.
Chẳng biết có phải là một kích cuối cùng lúc sắp chết hay không, ba lệnh bài tỏa ra ánh sáng vàng lấp lánh, khiến cho phạm vi mười trượng xung quanh Trần Bình An đều là sấm sét, giống như ao sét nhỏ ở núi Tích Tiêu hiển hóa ra.
Trần Bình An bị vô số dây thừng sấm sét giam giữ trong đó, nhất thời không thể thoát thân, bộ pháp bào màu xanh trên người xuất hiện từng vết nứt, nhưng ánh mắt của hắn vẫn nhìn chăm chú vào thi thể kia.
Quả nhiên, thi thể đã vỡ đầu dán sát mặt đất, nhanh chóng lướt ra sau, đứng dậy gần một tấm lệnh bài, lắc cổ mấy cái, lại mọc ra một chiếc đầu diều hâu vàng. Một tay hắn bấm quyết, tay kia cầm lấy lệnh bài, trầm giọng nói:
- Giỏi thật, hóa ra ở núi Địa Dũng, ngươi vẫn luôn giả làm phế vật. Không hổ là kiếm tu chết tiệt trên núi, thân thể không thua gì võ phu.
Gần núi Tích Tiêu biển mây cuồn cuộn, sau đó trong nháy mắt yên lặng. Sau phút chốc, phía trên ao sét có một cột sét to như miệng giếng đánh thẳng xuống Trần Bình An.
Trần Bình An đánh ra một quyền. Sấm sét vỡ tung tán loạn xung quanh, nhưng lại hòa vào trong ao sét, khiến cho nước sét dày đặc thêm mấy phần.
Sắc Lôi Thần Tướng đi tới tấm lệnh bài thứ hai, một lần nữa cầm lấy, cười lạnh nói:
- Một kiếm tu, không học cái gì khác, lại đi học quyền pháp. Cứ tiếp tục xuất quyền đi, ta muốn xem thử thân thể này của ngươi có thể chống đỡ trong ao sét của ta bao lâu!
Lại một cột sét to lớn từ đỉnh đầu đánh xuống. Trần Bình An bị vây tại chỗ, vẫn đánh một quyền lên cao, sấm sét bị đánh tan lại điên cuồng tràn vào trong ao sét.
Sắc Lôi Thần Tướng gần như đồng thời đi tới tấm lệnh bài thứ ba, điều khiển cột sét thứ ba từ biển mây núi Tích Tiêu đánh xuống, trong tay lại có thêm một cây mâu dài sấm sét. Lúc Trần Bình An dùng một tay xuất quyền chống lại thiên lôi đánh xuống đầu, Sắc Lôi Thần Tướng cũng ném mâu sét trong tay ra.
Nhưng sau phút chốc, dây lòng của hắn lại chấn động. Chỉ thấy đối phương vươn một tay ra trước, ngăn cản mũi mâu sét. Trường mâu không ngừng đâm về phía trước, ánh sáng vàng bắn ra xung quanh, vỡ nứt từng tấc, mà bàn tay của người nọ vẫn giữ nguyên tại chỗ.
Sau đó Trần Bình An nắm tay lại, cầm lấy một đoạn nhỏ mâu sét cuối cùng, tiện tay ném vào trong ao sét, mỉm cười nói:
- Lại tới.
Sắc Lôi Thần Tướng đột nhiên kêu lên:
- Lão ba ba, trước tiên đừng quan tâm thằng nhóc dưới đáy nước kia, mau tới giúp ta giết địch! Giết một tên trước đã!
Nơi ngọn nguồn sông Hắc, nước sông đóng băng, một lão già mặc áo bào đen lơ lửng trên mặt sông. Lão học theo nhà sư kia, một tay dựng thẳng trước người, tay kia gập hai ngón gõ nhẹ, lại vang lên tiếng mõ như chùa chiền, từng vòng khí tức sóng gợn nhộn nhạo khuếch tán ra. Mỗi lần gõ đều sẽ xuất hiện từng chuỗi văn tự kinh Phật màu đen, theo sóng gợn kia ào ào bay vào trong mặt băng sông Hắc.
Lúc Sắc Lôi Thần Tướng lên tiếng, lão ba ba vừa lúc đọc xong một bộ kinh Phật. Lão hơi do dự, hai vai nhoáng lên, biến hóa ra chân thân, quả thật là một con ba ba già lớn như gò núi.
Lão ba ba chạy như bay tới chỗ Trần Bình An, bốn chân mỗi lần đạp xuống đều gây ra động tĩnh như đất rung núi chuyển.
Trần Bình An cười nhạt nói:
- Mộc Mậu huynh, còn bàng quan như vậy, sẽ làm hỏng nghĩa khí huynh đệ đấy.
Một tiếng cười thoải mái vang lên rung trời, thư sinh phá băng lướt lên khỏi mặt sông, rũ đi vô số miếng băng trên người, vỡ vụn như tuyết rơi xuống. Hắn ném ấn đồng ly long về phía lão ba ba, pháp ấn nho nhỏ nhanh chóng nhoáng lên rồi biến mất, dính vào trên mai đen to lớn như núi của lão ta.
So sánh kích thước hai bên thì khác biệt một trời một vực. Nhưng chẳng biết tại sao, lão ba ba lại kêu gào một tiếng, trên lưng giống như đột nhiên bị một ngọn núi lớn đè xuống, cực kỳ nặng nề. Trong nháy mắt bốn chân của lão dạng ta, bụng dán vào mặt sông, khiến cho mặt băng ầm ầm vỡ nứt.
Thư sinh phủi phủi tay:
- Trước tiên lập một công lao. Hảo Nhân huynh, đến ngươi rồi.
Kiếm Tiên sau lưng Trần Bình An kêu vang ra khỏi vỏ, mặc kệ sấm sét đan xen, giống như tiên nhân cầm kiếm chém đi, khiến cho Sắc Lôi Thần Tướng từ đầu đến chân chia thành hai nửa.
Một viên kim đan lớn chừng nắm tay ngưng tụ tất cả hồn phách, từ trong nửa mảnh máu thịt lướt ra, nhanh chóng bỏ chạy. Ba tấm lệnh bài lôi pháp cũng lập tức biến mất, hóa thành ba quả cầu sáng màu vàng dung hợp với viên kim đan kia.
Phi kiếm Mùng Một nhanh chóng đuổi theo, đâm vào nó một cái. Hồn phách trong kim đan lập tức kêu gào vang khắp mặt băng sông Hắc.
Có điều kim đan cũng không vỡ nứt, tốc độ bỏ chạy chỉ hơi đình trệ. Phi kiếm Mùng Một sau khi đâm vào kim đan lại bắn về phía sau, rất nhanh xoay tròn một vòng, mũi kiếm một lần nữa nhắm thẳng vào kim đan, nhoáng lên rồi biến mất, vẽ nên một sợi dây dài trắng như tuyết chói mắt giữa không trung. Kim đan bất đắc dĩ phải thay đổi quỹ tích, chếch đi mấy phần, tránh thoát sợi dây trắng kia.
Sau hai lần va chạm, kim đan đã kéo giãn một chút khoảng cách với vệt kiếm trắng như tuyết kia, cuối cùng liều mạng xông ra một đường sinh cơ, nhìn thấy một tia sáng ban mai sau kiếp nạn. Kết quả một ánh kiếm xanh thẫm lại từ trời cao bay thẳng xuống, xuyên qua giữa kim đan.
Thư sinh vỗ tay cười:
- Hai kiếm phối hợp, không có sơ hở, thật là tuyệt diệu.
Kim đan sắp vỡ, mà thư sinh trước khi nói chuyện đã ném ra một tờ giấy bằng lụa, cuốn nó vào bên trong. Sau đó hắn vươn tay, chụp lấy tờ giấy và kim đan kia.
Trần Bình An hít sâu một hơi. Kiếm Tiên trở vào vỏ, dường như còn chưa thỏa chí, không hề tình nguyện.
Mùng Một và Mười Lăm cũng lục tục lướt về trong hồ lô nuôi kiếm. Trần Bình An cột chặt hồ lô, mũi chân nhún một cái, đi tới gần lão ba ba. Thư sinh cũng đáp xuống bờ sông.
Trần Bình An dừng lại. Thư sinh đột nhiên than vãn một tiếng:
- Được, đánh nhỏ thì già tới, đánh già thì già hơn tới. Hảo Nhân huynh, làm sao đây? Lần này thật sự là khó giải quyết rồi.
Một lão tăng gầy đét bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh con ba ba già. So sánh với con ba ba giống như gò núi, ông ta thật sự là nhỏ bé không đáng kể. Nhưng rơi vào trong mắt Trần Bình An, khí thế của ông ta lại sừng sững như núi, còn con ba ba già kia mới là nhỏ như hạt cải.
Lão tăng chắp hai tay trước ngực, niệm Phật một tiếng, hỏi:
- Hai vị thí chủ có thể để bần tăng đưa con ba ba này về Đại Viên Nguyệt tự không?
Thư sinh cười nói:
- Ta thì không sao, chỉ nghe theo vị huynh đệ này của ta, hắn gật đầu thì mới được.
Con ba ba già mở miệng cầu khẩn:
- Hòa thượng cứu tôi, cứu tôi. Tôi biết sai rồi, sau này nhất định sẽ ở trong chùa an tâm tu hành Phật pháp, ngàn năm vạn năm cũng không dám tự tiện rời khỏi nữa.
Lão tăng nhìn Trần Bình An. Trần Bình An cũng đối diện với lão, hỏi:
- Ta không quan tâm có biết sai hay không, ta chỉ muốn xác định một chuyện, con ba ba già này có thể bù đắp tội nghiệt những năm qua hay không.
Con ba ba già muốn nói chuyện, lại phát hiện mình không thể nói được.
Lão tăng vẫn luôn chắp hai tay trước ngực, gật đầu nói:
- Bần tăng có thể thay thế bảo đảm, sau này con ba ba già tu hành sẽ bù đắp sai lầm, đồng thời làm việc thiện, kết thiện quả, càng có ích cho vùng trời đất này hơn là bây giờ giết nó.
Trần Bình An không nói nữa. Lão tăng nở nụ cười, gật đầu một cái, sau đó nhìn sang bờ bên kia, niệm Phật một tiếng, mặc niệm một câu “quay đầu là bờ”.
Lão tăng vóc dáng thấp bé lại mặc áo cà sa rộng thùng thình, sau khi xoay người, con ba ba già và ông ta đã không thấy tung tích. Thư sinh tiện tay thu lại ấn đồng không còn “chỗ đặt chân” rơi xuống. Trần Bình An thì đứng tại chỗ, lâm vào trầm tư.
Thư sinh cười nói:
- Hảo Nhân huynh, ngươi thật lớn gan, có biết lai lịch của vị cao tăng này không?
Trần Bình An lắc đầu nói:
- Không biết. Trong “Phóng Tâm Tập” không ghi chép, ta cũng là đi qua rừng đào kia, mới biết khe Quỷ Vực còn có một Đại Viên Nguyệt tự.
Thư sinh dùng hai tay dụi má, cảm khái nói:
- Nếu như hồ sơ bí mật của sở Sùng Huyền không viết sai, lão tăng này là Kim Thân La Hán thứ hai, Bất Động Như Sơn thứ nhất của Bắc Câu Lô Châu chúng ta. Cho dù lão ta đứng yên không tránh không né, mặc cho phi kiếm bản mệnh của kiếm tu Nguyên Anh đâm một nén nhang, kết cục cũng là hòa thượng không chết mà kiếm gãy trước.
- Nếu đổi thành ta, tuyệt đối không dám mặc cả với lão như vậy. Lão vừa xuất hiện, ta đã chuẩn bị sẵn sàng giao con ba ba già ra rồi. Có điều Hảo Nhân huynh đúng là vận may không tệ, lão hòa thượng không giận mà lại cười, hai ta và Đại Viên Nguyệt tự kia cuối cùng không kết thù oán.
Trần Bình An chậm rãi nói:
- Có thể chứng quả như vậy, nên có lòng dạ này.
Thư sinh cảm thấy nhức đầu, ôi chao một tiếng:
- Hảo Nhân huynh đừng nói như vậy, ta là đệ tử Đạo gia, không thích nghe những lời này.
Trần Bình An đột nhiên nhổ ra một ngụm máu, đi tới trên mặt băng không còn pháp thuật của lão ba ba duy trì, có dấu hiệu tan rã. Hắn ngồi xếp bằng, bốc một nắm băng tùy ý bôi lên mặt, thất khiếu vẫn không ngừng chảy máu.
Trần Bình An ngơ ngơ ngẩn ngẩn, trên mặt lại có vẻ tươi cười. Thư sinh ngồi xổm ở cách đó không xa, mở to mắt, nhẹ giọng hỏi:
- Hảo Nhân huynh, hồn phách xao động, gân cốt run rẩy như vậy, không cảm thấy đau chút nào sao?
Trần Bình An nhếch miệng, nhìn về phương xa:
- Ta nói là gãi ngứa, ngươi tin không?
Thư sinh gật đầu:
- Tin.
Trong lòng hắn thì oán thầm không thôi, đạo gia ta tin cái đầu ngươi.
Thư sinh bắt đầu yên lặng tính toán, muốn xem thử máu tươi trên mặt đối phương rốt cuộc lúc nào mới ngừng chảy.
Trần Bình An quay đầu hỏi:
- Phúc Hải Nguyên Quân kia đâu?
Thư sinh cười nói:
- Bị ta dùng một sợi dây trói yêu buộc lại, gọi thì sẽ đến.
Thấy ánh mắt Trần Bình An khác thường, hắn lại cười híp mắt nói:
- Thế nào, chỉ cho Hảo Nhân huynh có dây trói yêu, không cho Dương Mộc Mậu ta cũng có sao?
Hắn vươn một tay ra, trong tay xuất hiện một sợi dây thừng trắng như tuyết, khẽ rung lên. Dưới mặt sông đóng băng ở phía xa, Phúc Hải Nguyên Quân liền bị lôi lên, giống như bị người ta kéo tóc chạy như điên, chỉ vài cái nháy mắt đã đến bên chân thư sinh.
Mí mắt Trần Bình An khẽ run, trên người gã này rốt cuộc có bao nhiêu pháp bảo “áp đáy hòm” vậy?
Thư sinh hỏi:
- Xử lý ả ta thế nào? Hảo Nhân huynh cứ lên tiếng, ta sẽ nghe theo lệnh ngươi.
Trần Bình An nói:
- Chỉ cần cô ta chịu mở động phủ, sẽ có thể sống.
Thư sinh gật đầu, cười nói với con ba ba nhỏ kia:
- Nghe chưa?
Nhưng Phúc Hải Nguyên Quân lại có một hành động kỳ quái, chỉ nhìn Trần Bình An một cái, sau đó quay đầu nhìn thư sinh:
- Ta muốn ngươi thề độc, sau đó mới đi mở cửa.
Thư sinh cười lớn không thôi, vươn ngón tay ra. Hắn ngưng cười, hắng giọng mấy tiếng, nghiêm túc nói:
- Được được được, Dương Mộc Mậu ta thề với trời...
Phúc Hải Nguyên Quân đột nhiên khóc rống lên:
- Ta biết mình chắc chắn phải chết, các ngươi đều là kẻ lừa gạt! Kẻ lừa gạt!
Trần Bình An nheo mắt lại. Sắc mặt thư sinh khẽ biến đổi, đột nhiên cười lên:
- Bỏ đi, tha cho ả ta, giữ lại cái mạng nhỏ này, ta có việc khác cần dùng. Vương triều Đại Nguyên vừa lúc đang thiếu một hà bà, nếu ta tiến cử thành công, chính là một công lao lớn, vẫn có lợi hơn giết ả ta tích góp âm đức.
Trần Bình An vươn tay. Thư sinh mặt ủ mày chau, từ trong tay áo lấy ra tờ giấy có chứa kim đan sắp vỡ nứt:
- Tờ giấy này rất đáng giá, thật không thể tặng cho Hảo Nhân huynh. Một khi mở ra, kim đan sẽ ầm ầm vỡ tan, uy lực rất lớn, có lẽ tương đương với một kích của Nguyên Anh. Đây không phải là chuyện nhỏ, hai ta ở gần như vậy cũng không gánh nổi.
Trần Bình An nói:
- Lợi tức của động phủ, từ chia hai tám biến thành năm năm.
Thư sinh do dự một phen.
Trần Bình An nói:
- Chia bốn sáu. Ta sáu ngươi bốn, viên kim đan này có vỡ cũng là kim đan...
Thư sinh cất tờ giấy và kim đan, nói như đinh đóng cột:
- Chia năm năm!
Trần Bình An nói:
- Ta bị thương quá nặng, không đi đường được, ngươi hãy đi lấy bảo vật.
Thư sinh ồ một tiếng, mỉm cười nói:
- Ồ, Hảo Nhân huynh sao lại không sợ máu nữa?
Trần Bình An cười nói:
- Máu của mình, không sợ.
Thư sinh ra vẻ sực tỉnh, sau đó bảo Phúc Hải Nguyên Quân quỳ xuống, còn mình thì đứng trước người cô ta, một tay đặt sau lưng, hai ngón tay khép lại, vẽ bùa lên trán cô ta. Mỗi nét đều cắt đứt da đầu, sâu đến tận xương.
Phúc Hải Nguyên Quân rốt cuộc đã biết một chút nặng nhẹ, cắn chặt răng không dám lên tiếng.
Thư sinh thu tay, sau đó đá vào đầu cô ta một cái:
- Dẫn đường!
Trần Bình An cười nói:
- Đi sớm về sớm, nếu một đi không trở lại cũng được.
Thư sinh thoải mái cười lớn. Phúc Hải Nguyên Quân vận chuyển thần thông làm mặt băng tan rã, cùng thư sinh lặn xuống nước bơi đến sào huyệt.
Sau khi cách Trần Bình An rất xa, Phúc Hải Nguyên Quân đột nhiên cẩn thận hỏi:
- Vì sao tiên sư không thừa dịp người kia suy yếu, giết chết cho xong?
Năm ngón tay của thư sinh như móc, nắm lấy đầu cô ta, tức giận nói:
- Đạo gia ta còn cần ngươi dạy làm việc sao?
Phúc Hải Nguyên Quân chỉ cảm thấy đầu như muốn nổ tung, không ngừng kêu gào, cố gắng cầu xin.
Thư sinh ném cô ta đi, nhỏ giọng nói:
- Con mẹ nó, nếu như có thể giết chết tên kia, muốn ta trả giá bằng nửa cái mạng cũng được... nhưng hơn nửa cái mạng thì lại khác, huống hồ... lỡ may chết thì sao?
Tâm tình của hắn hơi buồn bực, một chưởng đánh cho Phúc Hải Nguyên Quân đang dẫn đường phía trước ngã sấp, lại đá cô ta một cái nhào tới trước. Phúc Hải Nguyên Quân quay cuồng trong nước, vất vả ổn định thân hình, cũng không dám đứng dậy, chỉ cảm thấy sống không bằng chết.
Lúc này thư sinh mới bỏ qua, nói:
- Còn không mau đi!
Hắn vỗ đầu một cái, lộ vẻ cười khổ, trong tay có thêm một hạt châu tránh nước cũng không ngậm trong miệng.
Lộ ra sơ hở rồi. Có điều cũng không quan trọng, dù sao gã kia từ đầu đến cuối đều không muốn theo mình vào nước. Mình có ẩn giấu thần thông bản mệnh thân thiết với nước hay không, đã không có ý nghĩa.
Lớp băng trên sông càng lúc càng tan nhanh, Trần Bình An đứng dậy trở về bên bờ, nhìn xung quanh.
Thời tiết mùa đông lạnh lẽo, trời đất hoang liêu. Hắn chậm rãi thổ nạp, điều dưỡng hơi thở.
Khoảng nửa canh giờ sau, thư sinh một mình trở về. Trần Bình An cũng không hỏi về Phúc Hải Nguyên Quân kia.
- Người chính trực không nói chuyện mờ ám. Tiện tỳ kia còn muốn thu gom một chút gia sản, là một ít đồ vật không dễ di chuyển lại không đáng giá lắm. Ta còn bảo ả ta đi tới chỗ lâu la dưới trướng vơ vét một phen. Dù sao chung sống với Hảo Nhân huynh lâu rồi, ta cũng nên học một chút con đường phát tài của Hảo Nhân huynh.
Thư sinh cười nói:
- Đi, hai ta đến miếu thờ chia của, ở chỗ này không hợp lắm.
Trần Bình An cũng không có dị nghị.
Sau khi đi vào miếu thờ, hai người ngồi đối diện nhau trên bậc thềm ngoài chủ điện. Thư sinh vung tay áo, đồ vật lớn nhỏ rào rào rơi xuống, rực rỡ muôn màu, chất đống thành núi. Hắn tranh công nói:
- Biết Hảo Nhân huynh là một anh hùng, chim nhạn bay qua cũng muốn nhổ lông, cho nên ta mặc kệ sang hèn, chỉ cần là đồ vật đáng giá một chút đều xách về. Bên trong có một món pháp bảo, mười hai món linh khí. Còn như tiền thần tiên, thật không phải ta nói dối, đều nằm trong hang động của lão ba ba kia.
- Con ba ba nhỏ muốn danh chính ngôn thuận làm thủy thần nương nương, đúng là nghèo đến mức khiến người ta phẫn nộ, tổng cộng mới gom cho ta được tám trăm đồng tiền hoa tuyết. Bằng không dựa vào mức độ vơ vét của lão ba ba ở lưu vực sông Hắc, tuyệt đối không chỉ có một chút như vậy. Hảo Nhân huynh, ta thật sự rất dụng tâm rồi. Ngươi không biết đâu, ta thiếu chút nữa đã đập vỡ một đôi bình phong lớn mang về, khiến cho cô ả kia nhìn muốn rớt cả mắt ra.
Nói xong hắn chỉ vào một cây trâm ngọc bích phát ra ánh sáng lấp lánh, nói:
- Đây chính là pháp bảo duy nhất kia, tu sĩ cài lên búi tóc, vừa tránh được nước vừa có thể chống lạnh. Nhưng lại hơi điệu đà, thuộc về pháp bảo cấp bậc không cao lắm, nếu tu hành thủy pháp thì vật này xem như không tệ.
- Những linh khí còn lại, ta sẽ không giới thiệu từng món nữa, giá cả không chênh lệch bao nhiêu. Dù sao cứ chia nửa phần, vừa khéo mỗi người sáu món, Hảo Nhân huynh chọn trước là được. Còn cây trâm này và đống tiền hoa tuyết ta chưa lấy ra, vẫn là Hảo Nhân huynh chọn trước một trong hai thứ. Đống lộn xộn còn lại, đều cho Hảo Nhân huynh.
Trần Bình An cuốn tay áo, trước tiên thu hết những đồ vật không đáng tiền trong mắt thư sinh. Sau đó hắn nghiêng người tới trước, quan sát mười hai món linh khí kia, xem xét năm lần bảy lượt, cuối cùng chọn sáu món cất vào, nói:
- Cây trâm thuộc về ngươi, ta chỉ cần tiền hoa tuyết.
Thư sinh dường như hơi nghi hoặc, nhưng vẫn nhấc nhấc tay áo, tiền hoa tuyết như mưa rơi xuống đất:
- Chút tiền hoa tuyết này, cũng không đủ mua một món pháp bảo danh xứng với thực, ngay cả một món linh khí thượng phẩm cấp bậc hơi tốt cũng chưa chắc mua được.
Trần Bình An lại vung tay áo như rồng múc nước, thu hết vào trong vật một thước, tùy tiện tìm một lý do ngay cả chính hắn cũng không tin:
- Ngươi ngại tiền nặng tay, ta thì khác.
Thư sinh cất cây trâm xanh biếc kia, sau đó hai tay chống lên đầu gối:
- Tiếp theo nên làm gì đây?
Trần Bình An cười nói:
- Ta dùng chân thành đối đãi, ngươi lại dùng cây trâm đã động tay động chân để thăm dò ta, ngươi nói xem nên làm gì?
Thư sinh ra vẻ vô tội nói:
- Gán tội cho người, Hảo Nhân huynh, như vậy không tốt đâu. Ngươi và ta đều là chính nhân quân tử, cũng đừng học theo tu sĩ hoang dã, chia của không đều lại trở mặt thành thù.
Trần Bình An nói:
- Ngươi đặt cây trâm xuống đất, ta chém một kiếm, thử một lần là biết ngay.
Thư sinh hỏi:
- Nếu Hảo Nhân huynh vu oan cho ta, lại hủy cây trâm của ta, chẳng phải là ta vừa thương tâm vừa mất tiền? Như vậy nên làm thế nào cho phải?
Trần Bình An ngẫm nghĩ:
- Nếu là hiểu lầm ngươi, vậy ta sẽ giao ra sáu món linh khí, xem như là bồi thường.
Sắc mặt thư sinh lúc sáng lúc tối. Một ngón tay của Trần Bình An nhẹ nhàng gõ vào hồ lô nuôi kiếm.
Ánh mắt của thư sinh vẫn luôn nhìn chăm chú vào đối phương, sau đó nhẹ nhàng đặt cây trâm xuống đất giữa hai người.
Trần Bình An dừng động tác gõ, phi kiếm Mùng Một từ trong hồ lô nuôi kiếm lướt ra.
Thư sinh đột nhiên nói:
- Chờ một chút.
Trần Bình An cười nói:
- Thế nào? Giữ lại trâm ngọc, hay là giao ra sáu món linh khí kia của ngươi?
Thư sinh cười ha hả, rất sảng khoái, hai ngón tay kẹp ấn đồng đập mạnh vào trâm ngọc, cây trâm lập tức gãy thành hai khúc.
Một trận linh khí dày đặc tản ra, khiến cho tóc và tay áo của hai người không ngừng lay động. Ánh sáng của trâm ngọc theo đó mờ đi, lại không có bất kỳ huyền cơ nào.
Trần Bình An nhíu mày. Thư sinh mỉm cười nói:
- Hảo Nhân huynh, thắng ngươi một lần thật không dễ dàng.
Trần Bình An nói:
- Ngươi nhiều tiền nặng tay?
Thư sinh cười lắc đầu nói:
- Thật sự là tâm ý khó yên, tích trữ đã lâu. Trước khi đi nếu không thắng lần này, ta sợ đạo tâm của mình sẽ bị tổn thương.
Trần Bình An tấm tắc nói:
- Đám tiên sư gia phả các ngươi chẳng những không xem tiền là tiền, còn không xem pháp bảo là pháp bảo.
Thư sinh thở dài:
- Ta phải đi rồi. Nếu không phải vì muốn đánh cược nhỏ để tâm tình vui vẻ, lúc trước thật muốn một đi không trở lại, quay đầu bỏ chạy.
Trần Bình An gật đầu nói:
- Không tiễn.
Thư sinh đứng lên, nhẹ giọng nói:
- Hảo Nhân huynh, hi vọng có duyên gặp lại.
Ánh mắt Trần Bình An phức tạp, cũng đứng dậy, muốn nói lại thôi, chung quy là không có gì để nói.
Thư sinh dường như đoán được suy nghĩ Trần Bình An, cười ha hả:
- Đúng là một vị hảo nhân huynh.
Nói xong hắn liền hóa thành một luồng khói đen, chui xuống đất rời đi.
Trần Bình An ở lại miếu thờ này luyện tập thủ ấn, từ màn đêm thâm trầm luyện đến lúc trời sáng. Khi một lần nữa mở mắt ra, dưới đất vẫn còn cây trâm ngọc bích gãy thành hai khúc. Hắn vẫn luôn không động vào nó, đứng dậy nhảy lên đầu tường, sau đó lướt đi, để lại hai khúc trâm không còn linh khí vẫn còn chất liệu pháp bảo.
Hắn cũng không đi hang Lão Long đã như rắn mất đầu tìm kiếm bảo vật, mà là đi tới trấn Thanh Lư.
Đây dĩ nhiên là vì không tin tưởng thư sinh kia. Phúc Hải Nguyên Quân hiện giờ đã là nô tỳ của đối phương, lúc trước thư sinh một mình tới miếu thờ, cô ta sẽ ở đâu, đang làm gì, rất dễ đoán được.
Cho dù thực tế không phải như vậy, Trần Bình An cũng sẽ hành động dựa theo suy đoán xấu nhất.
Có điều hắn đột nhiên thay đổi tuyến đường, chuyển sang hướng khác.
Rất lâu sau đó, thư sinh kia đi rồi trở lại, đứng trên bậc thềm cúi đầu nhìn hai khúc trâm, lắc đầu nói:
- Đáng tiếc lại không thu vào, nếu không có thể nổ tan vật một thước của ngươi.
Hắn cẩn thận thu hai khúc trâm ngọc kia vào trong tay áo, chứ không phải vật một thước, lúc này mới thật sự rời khỏi.
Lần này hắn không chui xuống đất, mà là nghênh ngang ngự gió đi trên sông Hắc. Nước sông cuộn trào bị tách ra chính giữa, thật lâu không khép lại.
Hai tay áo của hắn không ngừng tung bay, kêu lên phần phật, lẩm bẩm nói:
- Người quá nhàn rỗi, sẽ sinh ra ý niệm lén lút, giống như cỏ dại mọc đầy. Người quá bận rộn, bản tính chân thật cũng sẽ phai mờ, giống như chim thú bỏ chạy tứ tán. Cho nên mới nói, thân tâm không lo và thú vui gió trăng, rất khó kiêm được cả hai.
Hắn dọc theo sông Hắc ngự gió đi về phía nam, trên đường chỉ liếc nhìn về phía núi Bảo Kính, cũng không đến gần bên đó.
Đây là yêu cầu duy nhất của gia tộc khi hắn ra ngoài lần này, không được đến gần núi Bảo Kính.
Thư sinh rung cổ tay, trong tay hiện ra sợi trói yêu kia, Phúc Hải Nguyên Quân buộc ở một đầu khác bị kéo nổi lên mặt nước. Hắn lại xoay một cái, đập mạnh cô ta vào trong nước sông Hắc, kích động sóng lớn cao đến mười mấy trượng.
Thư sinh đáp xuống cuối phía nam sông Hắc, thu hồi dây trói yêu. Phúc Hải Nguyên Quân lảo đảo đứng ở một bên.
Hắn bắt đầu đi bộ về phía nam. Phúc Hải Nguyên Quân thấp thỏm bất an đi theo sau người.
Bước chân thư sinh không ngừng lại, quay đầu mỉm cười nói:
- Ngươi có một lão cha không nhớ tình, nhưng may mà đi theo một chủ nhân có nghĩa khí giang hồ như ta đây. Cho nên, đồ vật mang tới chưa?
Phúc Hải Nguyên Quân vội vàng từ trong tay áo lấy ra một bình nước nhỏ bằng sứ màu vàng đen, run giọng nói:
- Phụng mệnh tới hang Lão Long một chuyến, lấy đi đôi cá tò vò mà cha tôi chuyên tâm nuôi dưỡng tám trăm năm. Còn truyền lệnh cho tâm phúc của cha tôi, chỉ cần người kia lẻn vào hang Lão Long, kích động cơ quan, sẽ lập tức hạ xuống bốn bức tường nhốt rồng vây khốn hắn. Cho dù hắn thoát được, bầy yêu đã nhận được mật thư cũng sẽ ở đó ôm cây đợi thỏ. Cái gã kia chắc chắn không chết cũng sẽ mất một lớp da.
Thư sinh cầm lấy bình nước nhỏ, khẽ lắc lư, cúi đầu nhìn chăm chú một phen, mỉm cười nói:
- Đây mới là tiền tài mà chuyến này ta muốn lấy được nhất.
Hắn quay đầu nhìn về hang Lão Long ở sông Hắc:
- Còn như bên kia, có lẽ là uổng phí tâm tư rồi. Ngươi sẽ không đi, đúng không, Hảo Nhân huynh?
Phúc Hải Nguyên Quân không kìm được nuốt một ngụm nước bọt. Người tu hành ở bên ngoài khe Quỷ Vực, tâm tư đều đáng sợ như vậy sao?
Thư sinh liếc nhìn cô ta một cái, cất bình nước vào trong tay áo:
- Yên tâm, không phải tất cả mọi người đều giống như chúng ta. Có điều ngươi cũng quá ngu ngốc, sau này không thể chỉ lớn tuổi mà không lớn não như vậy. Làm hà bà rồi, có thể trở thành thủy thần nương nương hợp cách hay không, vẫn phải dựa vào chính ngươi, chỗ ta không nuôi phế vật. Đúng rồi, ngoại trừ đôi cá tò vò này, ngươi cũng không biết tiện tay lấy thêm ít thứ khác sao?
Phúc Hải Nguyên Quân giống như gà con mổ thóc, vội vàng lấy ra một hộp ngọc lớn chừng bàn tay:
- Có có, cha tôi nói đây là một đồng tiền tổ khuôn mẫu, năm xưa hoàng đế cuối cùng của một vương triều, đã nhờ một vị đại ẩn tiên của Thanh Đức tông chuyên tâm đúc thành.
Vẻ mặt cô giống như đưa đám, giải thích:
- Sợ chủ nhân chờ không kiên nhẫn, cho nên tôi gấp gáp lên đường. Mật thất kia của cha tôi chỉ có hai món bảo bối này, sau khi lấy bình nước và cá tò vò, lại cầm cái hộp này, tôi liền vội vàng trở về, không dám đến nơi khác tìm đồ.
Thư sinh cầm lấy hộp ngọc, mở ra nhìn, tấm tắc nói:
- Còn thật là một bảo bối không tầm thường, là vật bản mệnh rất tốt mà bất kỳ tu sĩ Thương gia nào cũng mơ ước. Tốt lắm, từ giây phút này trở đi, ngươi đã là hà thần chính thống của vương triều Đại Nguyên, chỉ thiếu một chiếu thư sắc phong của triều đình mà thôi. Không sao, trong nhà ta có rất nhiều chiếu thư đã đóng ngọc tỷ, năm này qua năm khác, tích góp cả một đống.
Phúc Hải Nguyên Quân không dám tin, sau đại nạn chợt nghe tin vui, giống như đã cách một đời.
Thư sinh xoay người tiếp tục lên đường, cười lớn nói:
- Chỉ cần ta muốn, để ngươi làm một giang thần nương nương thì có gì khó?
Bước chân của Phúc Hải Nguyên Quân nhẹ nhàng, nhìn bóng lưng kia, cảm động đến rơi nước mắt.
Thư sinh mỉm cười, tư thái lười nhác, thưởng thức phong cảnh.
Để cô ta từ hà bà thăng lên làm hà thần, không phải bởi vì tiền tổ khuôn mẫu gì đó. Nói đến cùng, hắn vẫn là nhìn vào mặt mũi của Đại Viên Nguyệt tự kia, thuận nước đẩy thuyền một phen. Dù sao con ba ba già kia sau này, rất có thể sẽ... qua sông ngay dưới mí mắt họ Dương bọn họ. Có thiện duyên này làm nền, rất nhiều mưu đồ của hắn sẽ có thể hợp lẽ tiến hành.
Có điều nghĩ tới đây, sắc mặt hắn trong nháy mắt lại âm trầm.
Mưu đồ? Rốt cuộc là mưu đồ cho ai? Mình sao?
Vừa nghĩ đến ánh mắt cuối cùng của cái gã kia ở miếu thờ, tâm tình của hắn lại càng không thoải mái.
Loại ánh mắt đó, không phải cười trên nỗi đau của người khác, thậm chí không phải thương hại, không thể nói rõ được, khiến hắn vừa khó hiểu vừa căm hận. Bởi vì hắn lại bắt đầu cảm thấy mình đáng thương.
Hắn đột nhiên nhớ tới cầu treo giữa hai vách núi, cùng với hai con yêu vật giống như sâu kiến kia.
Giết bọn chúng, coi như là lễ vật chia tay cho vị Hảo Nhân huynh kia.
Nhưng ngay lúc này hắn lại dừng bước, gương mặt vặn vẹo, sau đó vẻ mặt chậm rãi giãn ra.
- Được rồi, ba điều quy ước, không phải trò đùa.
Hóa ra là Dương Ngưng Tính thật sự đã trở về, mỉm cười nói:
- Đi xa vạn dặm, thu hoạch phong phú, thành công lui thân, có gì bất mãn?
Phúc Hải Nguyên Quân cũng phát giác được biến hóa của người phía trước, dừng chân không tiến tới, trong lòng tràn đầy khủng hoảng.
Chỉ thấy người nọ xoay lại, vẻ mặt ôn hòa, phong thái trong mắt cô khác xa lúc trước. Hắn mỉm cười nói:
- Ngươi cũng đừng sợ. Tự giới thiệu một chút, ta tên là Dương Ngưng Tính, đến từ cung Vân Tiêu sở Sùng Huyền vương triều Đại Nguyên.
Phúc Hải Nguyên Quân theo bản năng muốn quỳ xuống dập đầu, Dương Ngưng Tính lại đưa tay nhấc hờ, khiến cô không thể quỳ được. Hắn nhẹ giọng nói:
- Cùng đi trên đường tu hành, ngươi và ta đã là đạo hữu. Sau này ngươi không thể tự cao tự đại, cũng không thể tự xem nhẹ mình.
Phúc Hải Nguyên Quân khóc không thành tiếng, nghẹn ngào nói:
- Nô tỳ nhớ rồi, nhất định không dám quên lời dạy của chủ nhân!
Dương Ngưng Tính bật cười lắc đầu, cũng không nói gì thêm, dẫn theo cô ta tiếp tục lên đường.
Hắn nhìn về hướng núi Bảo Kính, không biết bên ấy thế nào rồi. Sau đó cúi đầu một cái:
- Cảm tạ tiền bối lúc trước đã hộ đạo một đoạn đường.
Có tiếng cười làm hồ nước nội tâm của hắn nổi lên sóng gợn, chậm rãi nói: “Cùng đi trên đường tu hành, chính là đạo hữu. Đây là Dương Ngưng Tính ngươi tự nói.”
Chốc lát sau, giọng nói kia dần dần phai đi trong nội tâm Dương Ngưng Tính, hắn tiếp tục đi về phía trước.
Còn như cô gái sau người, đã không kinh ngạc khi thấy chuyện kỳ lạ nữa.
Link thảo luận bên forum
.
Bình luận truyện